Chương 169: Kiều thê
Thế tử Ninh Vương Phủ liền cười liếc mắt nhìn về phía trước.
"Ta cũng là nhận ủy thác của người khác thôi, Thẩm đại nhân không thân quen với ta, nhưng đích tiểu thư nhà Thạch Thượng thư lại quen biết đại nhân đấy."
Thẩm Lệ cũng nâng mắt nhìn về phía trước. Vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Thạch Nguyệt Hinh đang nhìn về bên này. Hai gò má của Thạch Nguyệt Hinh lập tức đỏ lên, vội vàng cắn môi cúi đầu, thẹn thùng vô hạn.
Đáy mắt Thẩm Lệ vẫn hờ hững như cũ, thu hồi ánh nhìn, nhếch miệng cười nói: "Lúc trước có một kẻ nhiều chuyện thích làm bà mai, về sau liền chết a."
Thế tử Ninh Vương Phủ.. ngón tay đang đặt trên ly rượu chợt run lên, suýt nữa đã làm sánh cả rượu ra ngoài.
"Thạch thượng thư quyền cao chức trọng, ngoại tổ mẫu của Thạch tiểu thư lại là trưởng công chúa điện hạ tôn quý, dung mạo của Thạch tiểu thư tựa như thiên tiên, điều kiện như vậy, Thẩm đại nhân cũng không nhìn trúng sao? Chẳng lẽ ngài đã có người trong lòng?"
Thẩm Lệ không để ý tới hắn.
Thế tử Ninh Vương Phủ liền nói tiếp: "Để ta đoán nhé, chắc hẳn vị cô nương này không phải là người kinh thành, chẳng lẽ, là người huyện Thanh Hà?"
Trái tim Thẩm Lệ lập tức đập nhanh hơn một nhịp. Nhưng trên mặt vẫn không chút gợn sóng, không thèm để ý tới Thế tử Ninh Vương Phủ.
Thế tử Ninh Vương Phủ lại không hề có ý ngừng chủ đề, đuổi đánh tới cùng, đè thấp giọng nói: "Ở huyện Thanh Hà, Thẩm đại nhân làm hỏng chuyện tốt của ta, có qua có lại, ta cũng sẽ tặng cho Thẩm đại nhân một món quà lớn ở huyện Thanh Hà."
Trái tim Thẩm Lệ như bị bóp chặt, hắn nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, trong mắt hiện ra hàn quang hung ác nham hiểm, nhưng vẫn không hề hé miệng nói một lời.
Thấy Thẩm Lệ im lặng, cũng không lộ ra chút thái độ khác thường nào, Thế tử Ninh Vương Phủ bưng ly rượu lên, lắc lắc như đang nghiền ngẫm.
"Thẩm đại nhân, trên đời này, đã là người thì chắc chắn sẽ có điểm yếu, Thẩm đại nhân cũng không ngoại lệ, phải không?"
Thẩm Lệ quay đầu, nhìn về phía Thế tử Ninh Vương Phủ.
Chợt hắn đưa tay ra, bắt lấy bàn tay của tên kia, thâm tình nói: "Ngươi nhiều lời như vậy, sao thế? Là muốn làm phu nhân của ta ư?"
Nói rồi, Thẩm Lệ dùng ánh mắt khinh bạc nhìn về phía hai gò má và đôi mắt của Thế tử Ninh Vương Phủ.
"Bộ dáng cũng rất tốt."
Thế tử Ninh Vương Phủ.. Đột nhiên toàn thân cứng đờ! Mẹ nó! Xảy ra chuyện gì thế này? Ta là ai? Ta đang ở đâu? Đang có chuyện gì xảy ra vậy?
Thẩm Lệ nắm chặt lấy bàn tay Thế tử Ninh Vương Phủ, thân thể khẽ nghiêng về phía hắn, nhẹ nhàng nói: "Ngươi đã thành công hấp dẫn sự chú ý của ta, muốn dục cầm cố túng *? Ngươi có thể thử một lần!"
Nói xong, đưa tay nhéo má Thế tử Ninh Vương Phủ, lại vỗ nhẹ hai cái, tiếp đó trở về chỗ cũ, bưng rượu lên nhấp một ngụm nhỏ.
Lần trước Chu Dao đọc thoại bản không biết đọc mấy chữ, nên mang đến thỉnh giáo hắn. Trong đó, tựa hồ có một kiều đoạn như vậy. Hình như tên sách là.. 《 Quyền thần tuyệt sắc kiều thê》?
"Tuyệt sắc kiều thê" Thế tử Ninh Vương Phủ toàn thân cứng ngắc, đại não lộn xộn rất giống như vừa bị một vạn con lừa đạp trúng vậy. Hắn nắm tay ta! Hắn còn nhéo mặt ta! Hắn.. hắn đùa bỡn ta? Mẹ nhà ngươi!. Truyện Teen Hay
"Thẩm Lệ!" Tất cả lửa giận của Thế tử Ninh Vương Phủ đều ngưng tụ ở hai chữ này, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nhíu mày nhìn hắn, hỏi: "Sao vậy, kiều thê?"
Thế tử Ninh Vương Phủ suýt nữa đã phun ra một ngụm máu. Rõ ràng là hắn đang gây hấn với Thẩm Lệ, âm mưu có thể từ chỗ Thẩm Lệ lấy được chút tin tức được có liên quan đến thứ ở huyện Thanh Hà, để phán đoán xem người đến thư viện ngày ấy thực chất là ai. Làm sao.. Làm sao lại trở thành cái dạng này! Còn may! Còn may là hắn đã lưu người ở lại huyện Thanh Hà!
Bên tai cuối cùng cũng thanh tĩnh, Thẩm Lệ mặt không biểu tình ăn mấy món cung yến khó nuốt. Thanh nhi của ta đang làm gì nhỉ? Nhất định là đang tại nghĩ tới ta.
Thạch Nguyệt Hinh ở phía đối diện.. Hai người bọn họ đang làm cái gì thế?
Huyện Thanh Hà.
Chu Thanh đang dùng bút lông viết ra phương án marketing. Ý nghĩ của nàng rất đơn giản.
Marketing bỏ đói (Hunger marketing), quảng bá rộng rãi! Tất nhiên hàng hóa trong tiệm có đủ loại khác biệt, nhưng riêng mặt hàng phục vụ người tiêu dung cao tầng liền khai thác chiến lược marketing bỏ đói a.
Ra mắt sản phẩm phiên bản giới hạn của Chu Hoài Sơn. Nâng tầm, đẩy ra sản phẩm xa xỉ số lượng ít. Người giàu có không thiếu tiền, mà cái họ cần là thứ tượng trưng cho sự tôn quý cùng đẳng cấp của họ. Tất nhiên, nếu bọn họ đã coi trọng sự độc đáo riêng, vậy thì sẽ cấp cho bọn họ đủ mặt mũi cùng sự khác biệt!
Còn những người tiêu dùng phổ thông không cần dùng thủ đoạn marketing bỏ đói, bọn họ cần những món hàng vừa đẹp lại vừa rẻ. Vậy chỉ cần bảo đảm chất lượng và mẫu mã sản phẩm là được rồi.
Còn việc quảng cáo ở đâu, thì tiệm lẩu Nồi Đồng chính là nơi quảng cáo tốt nhất a. Trước mắt sinh ý của tiệm lẩu rất vượng, không nói đến việc khách đến ăn lẩu, chỉ riêng số lượng người nguyện ý đến chờ để được nghe kể chuyện đã là không ít. Chỉ cần trong lúc kể chuyện xưa, tiên sinh thuyết thư thi thoảng xen vào quảng cáo một hai, vậy thì hiệu quả quảng cáo chắc chắn sẽ rất tốt.
Phải cho tiên sinh thuyết thư một cái KPI a. Giao cho mỗi người số lần chèn quảng cáo nhất định trong khi kể chuyện mới được!
Chu Thanh lập tức nhanh chóng viết xuống kế hoạch của mình, viết xong, nàng giao cho Lý Nhất đưa đến nhà Triệu Đại Thành.
Bên ngoài lại đổ mưa tuyết. Chu Thanh bọc một lớp áo bông thật dày đi đến phòng Chu Hoài Sơn. Chân bước trên tuyết, sột soạt, sột soạt.
Trong phòng đèn sáng, bóng dáng Chu Hoài Sơn đang cặm cụi học hành in lên khung cửa sổ. Nhìn bóng người kia, lại liên tưởng đến suy đoán của mình, trong lòng Chu Thanh có chút nặng nề.
Đứng trước cửa ra vào, Chu Thanh hít sâu một hơi. Mặc kệ Chu Hoài Sơn vì sao lại hăng hái đọc sách như vậy, nàng chỉ cần làm tốt việc của mình là tốt rồi. Cố gắng kiếm tiền, bảo đảm đủ kinh tế cho hắn! Vô luận tương lai Chu Hoài Sơn muốn làm gì, nàng cũng có thể vỗ ngực một cái, hào sảng nói: "Những việc có thể sử dụng tiền để giải quyết, thì không gọi là vấn đề!"
Điều chỉnh lại tâm tình, Chu Thanh mỉm cười bước vào cửa.
Vừa vào phòng, liền nghe thấy Chu Hoài Sơn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng!
"Nữ nhân có lẽ sẽ phản bội ngươi, huynh đệ có lẽ sẽ lừa gạt ngươi, nhưng tri thức thì không. Bởi vì tri thức không biết ngươi a!"
Chu Thanh.. Khóe miệng giật một cái, cười cười đi đến.
"Cha, đừng ép buộc mình quá như vậy, cứ buông lỏng một chút, học tập cũng không phải một lần là xong chuyện."
Chu Hoài Sơn thấy nàng đi vào, hai mắt lập tức trợn trắng.
"Lời tốt lời xấu đều để con nói hết, lúc ta không học tập, con mỗi ngày đều nói ta không biết tiến thủ, bây giờ ta chăm chỉ học tập, con lại bảo ta phải buông lỏng một chút, khuê nữ con có đến hai bộ mặt đấy à!"
Chu Thanh.. Được rồi! Đi thẳng vào vấn đề! Mối quan hệ cha con nàng không cần nói mấy câu nhân chi thường tình!
Dăm ba câu, Chu Thanh nói lại chuyện sinh ý với Triệu Đại Thành cho Chu Hoài Sơn nghe. Chu Hoài Sơn sau khi nghe xong, cau mày trầm mặc không nói, biểu hiện dường như có chút ngưng trọng.
"Cha, người không muốn làm sao?"
Chu Thanh vừa hỏi, liền nghe thấy Chu Bình kêu lên thảm thiết bên ngoài.
"Quỷ a!"
Âm thanh run rẩy mà kinh dị.
Chu Thanh sững sờ, quay đầu chạy ra ngoài. Nhưng mà, ngay lúc Chu Thanh quay người, Chu Hoài Sơn đã vọt ra khỏi thư án, giống như một trận gió sượt qua Chu Thanh chạy vội ra ngoài. Khỏe mạnh giống như một vận động viên chạy nước rút. Chu Thanh trợn mắt há mồm.
Trong nội viện. Chu Bình run lẩy bẩy đứng ở giữa sân.
Lúc Chu Thanh xông ra, Chu Dao cũng vừa vọt từ phòng nàng ra tới nơi.
Chu Bình giơ ngón tay chỉ vào quả cầu trúc đọng đầy tuyết trong viện, thần sắc sợ hãi, nói: "Nhị bá, quỷ~"
Chu Hoài Sơn đi đến gần quả cầu trúc kia.
Chu Dao chạy về phía Chu Bình, đưa tay kéo thằng nhóc ôm vào trong ngực.
Chu Thanh thì đi theo Chu Hoài Sơn.
Quả cầu trúc khổng lồ vốn lẳng lặng nằm dưới chân tường, hiện tại đang đung đưa kịch liệt. Mà ở chỗ đó, không hề có một bóng người. Nó đung đưa như thế nào? Lại còn mạnh như thế?
Chu Thanh cũng không nhịn được trái tim đập thùm thụp như trống trận.
Chu Bình bị Chu Dao ôm chặt, oa oa gào to: "Thật sự có quỷ a!"
Chú thích: * Dục cầm cố túng: Là một trong tam thập lục kế, nghĩa là muốn bắt thì hãy thả, nghĩa gần giống với câu 'lạt mềm buộc chặt'.
"Ta cũng là nhận ủy thác của người khác thôi, Thẩm đại nhân không thân quen với ta, nhưng đích tiểu thư nhà Thạch Thượng thư lại quen biết đại nhân đấy."
Thẩm Lệ cũng nâng mắt nhìn về phía trước. Vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Thạch Nguyệt Hinh đang nhìn về bên này. Hai gò má của Thạch Nguyệt Hinh lập tức đỏ lên, vội vàng cắn môi cúi đầu, thẹn thùng vô hạn.
Đáy mắt Thẩm Lệ vẫn hờ hững như cũ, thu hồi ánh nhìn, nhếch miệng cười nói: "Lúc trước có một kẻ nhiều chuyện thích làm bà mai, về sau liền chết a."
Thế tử Ninh Vương Phủ.. ngón tay đang đặt trên ly rượu chợt run lên, suýt nữa đã làm sánh cả rượu ra ngoài.
"Thạch thượng thư quyền cao chức trọng, ngoại tổ mẫu của Thạch tiểu thư lại là trưởng công chúa điện hạ tôn quý, dung mạo của Thạch tiểu thư tựa như thiên tiên, điều kiện như vậy, Thẩm đại nhân cũng không nhìn trúng sao? Chẳng lẽ ngài đã có người trong lòng?"
Thẩm Lệ không để ý tới hắn.
Thế tử Ninh Vương Phủ liền nói tiếp: "Để ta đoán nhé, chắc hẳn vị cô nương này không phải là người kinh thành, chẳng lẽ, là người huyện Thanh Hà?"
Trái tim Thẩm Lệ lập tức đập nhanh hơn một nhịp. Nhưng trên mặt vẫn không chút gợn sóng, không thèm để ý tới Thế tử Ninh Vương Phủ.
Thế tử Ninh Vương Phủ lại không hề có ý ngừng chủ đề, đuổi đánh tới cùng, đè thấp giọng nói: "Ở huyện Thanh Hà, Thẩm đại nhân làm hỏng chuyện tốt của ta, có qua có lại, ta cũng sẽ tặng cho Thẩm đại nhân một món quà lớn ở huyện Thanh Hà."
Trái tim Thẩm Lệ như bị bóp chặt, hắn nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, trong mắt hiện ra hàn quang hung ác nham hiểm, nhưng vẫn không hề hé miệng nói một lời.
Thấy Thẩm Lệ im lặng, cũng không lộ ra chút thái độ khác thường nào, Thế tử Ninh Vương Phủ bưng ly rượu lên, lắc lắc như đang nghiền ngẫm.
"Thẩm đại nhân, trên đời này, đã là người thì chắc chắn sẽ có điểm yếu, Thẩm đại nhân cũng không ngoại lệ, phải không?"
Thẩm Lệ quay đầu, nhìn về phía Thế tử Ninh Vương Phủ.
Chợt hắn đưa tay ra, bắt lấy bàn tay của tên kia, thâm tình nói: "Ngươi nhiều lời như vậy, sao thế? Là muốn làm phu nhân của ta ư?"
Nói rồi, Thẩm Lệ dùng ánh mắt khinh bạc nhìn về phía hai gò má và đôi mắt của Thế tử Ninh Vương Phủ.
"Bộ dáng cũng rất tốt."
Thế tử Ninh Vương Phủ.. Đột nhiên toàn thân cứng đờ! Mẹ nó! Xảy ra chuyện gì thế này? Ta là ai? Ta đang ở đâu? Đang có chuyện gì xảy ra vậy?
Thẩm Lệ nắm chặt lấy bàn tay Thế tử Ninh Vương Phủ, thân thể khẽ nghiêng về phía hắn, nhẹ nhàng nói: "Ngươi đã thành công hấp dẫn sự chú ý của ta, muốn dục cầm cố túng *? Ngươi có thể thử một lần!"
Nói xong, đưa tay nhéo má Thế tử Ninh Vương Phủ, lại vỗ nhẹ hai cái, tiếp đó trở về chỗ cũ, bưng rượu lên nhấp một ngụm nhỏ.
Lần trước Chu Dao đọc thoại bản không biết đọc mấy chữ, nên mang đến thỉnh giáo hắn. Trong đó, tựa hồ có một kiều đoạn như vậy. Hình như tên sách là.. 《 Quyền thần tuyệt sắc kiều thê》?
"Tuyệt sắc kiều thê" Thế tử Ninh Vương Phủ toàn thân cứng ngắc, đại não lộn xộn rất giống như vừa bị một vạn con lừa đạp trúng vậy. Hắn nắm tay ta! Hắn còn nhéo mặt ta! Hắn.. hắn đùa bỡn ta? Mẹ nhà ngươi!. Truyện Teen Hay
"Thẩm Lệ!" Tất cả lửa giận của Thế tử Ninh Vương Phủ đều ngưng tụ ở hai chữ này, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nhíu mày nhìn hắn, hỏi: "Sao vậy, kiều thê?"
Thế tử Ninh Vương Phủ suýt nữa đã phun ra một ngụm máu. Rõ ràng là hắn đang gây hấn với Thẩm Lệ, âm mưu có thể từ chỗ Thẩm Lệ lấy được chút tin tức được có liên quan đến thứ ở huyện Thanh Hà, để phán đoán xem người đến thư viện ngày ấy thực chất là ai. Làm sao.. Làm sao lại trở thành cái dạng này! Còn may! Còn may là hắn đã lưu người ở lại huyện Thanh Hà!
Bên tai cuối cùng cũng thanh tĩnh, Thẩm Lệ mặt không biểu tình ăn mấy món cung yến khó nuốt. Thanh nhi của ta đang làm gì nhỉ? Nhất định là đang tại nghĩ tới ta.
Thạch Nguyệt Hinh ở phía đối diện.. Hai người bọn họ đang làm cái gì thế?
Huyện Thanh Hà.
Chu Thanh đang dùng bút lông viết ra phương án marketing. Ý nghĩ của nàng rất đơn giản.
Marketing bỏ đói (Hunger marketing), quảng bá rộng rãi! Tất nhiên hàng hóa trong tiệm có đủ loại khác biệt, nhưng riêng mặt hàng phục vụ người tiêu dung cao tầng liền khai thác chiến lược marketing bỏ đói a.
Ra mắt sản phẩm phiên bản giới hạn của Chu Hoài Sơn. Nâng tầm, đẩy ra sản phẩm xa xỉ số lượng ít. Người giàu có không thiếu tiền, mà cái họ cần là thứ tượng trưng cho sự tôn quý cùng đẳng cấp của họ. Tất nhiên, nếu bọn họ đã coi trọng sự độc đáo riêng, vậy thì sẽ cấp cho bọn họ đủ mặt mũi cùng sự khác biệt!
Còn những người tiêu dùng phổ thông không cần dùng thủ đoạn marketing bỏ đói, bọn họ cần những món hàng vừa đẹp lại vừa rẻ. Vậy chỉ cần bảo đảm chất lượng và mẫu mã sản phẩm là được rồi.
Còn việc quảng cáo ở đâu, thì tiệm lẩu Nồi Đồng chính là nơi quảng cáo tốt nhất a. Trước mắt sinh ý của tiệm lẩu rất vượng, không nói đến việc khách đến ăn lẩu, chỉ riêng số lượng người nguyện ý đến chờ để được nghe kể chuyện đã là không ít. Chỉ cần trong lúc kể chuyện xưa, tiên sinh thuyết thư thi thoảng xen vào quảng cáo một hai, vậy thì hiệu quả quảng cáo chắc chắn sẽ rất tốt.
Phải cho tiên sinh thuyết thư một cái KPI a. Giao cho mỗi người số lần chèn quảng cáo nhất định trong khi kể chuyện mới được!
Chu Thanh lập tức nhanh chóng viết xuống kế hoạch của mình, viết xong, nàng giao cho Lý Nhất đưa đến nhà Triệu Đại Thành.
Bên ngoài lại đổ mưa tuyết. Chu Thanh bọc một lớp áo bông thật dày đi đến phòng Chu Hoài Sơn. Chân bước trên tuyết, sột soạt, sột soạt.
Trong phòng đèn sáng, bóng dáng Chu Hoài Sơn đang cặm cụi học hành in lên khung cửa sổ. Nhìn bóng người kia, lại liên tưởng đến suy đoán của mình, trong lòng Chu Thanh có chút nặng nề.
Đứng trước cửa ra vào, Chu Thanh hít sâu một hơi. Mặc kệ Chu Hoài Sơn vì sao lại hăng hái đọc sách như vậy, nàng chỉ cần làm tốt việc của mình là tốt rồi. Cố gắng kiếm tiền, bảo đảm đủ kinh tế cho hắn! Vô luận tương lai Chu Hoài Sơn muốn làm gì, nàng cũng có thể vỗ ngực một cái, hào sảng nói: "Những việc có thể sử dụng tiền để giải quyết, thì không gọi là vấn đề!"
Điều chỉnh lại tâm tình, Chu Thanh mỉm cười bước vào cửa.
Vừa vào phòng, liền nghe thấy Chu Hoài Sơn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng!
"Nữ nhân có lẽ sẽ phản bội ngươi, huynh đệ có lẽ sẽ lừa gạt ngươi, nhưng tri thức thì không. Bởi vì tri thức không biết ngươi a!"
Chu Thanh.. Khóe miệng giật một cái, cười cười đi đến.
"Cha, đừng ép buộc mình quá như vậy, cứ buông lỏng một chút, học tập cũng không phải một lần là xong chuyện."
Chu Hoài Sơn thấy nàng đi vào, hai mắt lập tức trợn trắng.
"Lời tốt lời xấu đều để con nói hết, lúc ta không học tập, con mỗi ngày đều nói ta không biết tiến thủ, bây giờ ta chăm chỉ học tập, con lại bảo ta phải buông lỏng một chút, khuê nữ con có đến hai bộ mặt đấy à!"
Chu Thanh.. Được rồi! Đi thẳng vào vấn đề! Mối quan hệ cha con nàng không cần nói mấy câu nhân chi thường tình!
Dăm ba câu, Chu Thanh nói lại chuyện sinh ý với Triệu Đại Thành cho Chu Hoài Sơn nghe. Chu Hoài Sơn sau khi nghe xong, cau mày trầm mặc không nói, biểu hiện dường như có chút ngưng trọng.
"Cha, người không muốn làm sao?"
Chu Thanh vừa hỏi, liền nghe thấy Chu Bình kêu lên thảm thiết bên ngoài.
"Quỷ a!"
Âm thanh run rẩy mà kinh dị.
Chu Thanh sững sờ, quay đầu chạy ra ngoài. Nhưng mà, ngay lúc Chu Thanh quay người, Chu Hoài Sơn đã vọt ra khỏi thư án, giống như một trận gió sượt qua Chu Thanh chạy vội ra ngoài. Khỏe mạnh giống như một vận động viên chạy nước rút. Chu Thanh trợn mắt há mồm.
Trong nội viện. Chu Bình run lẩy bẩy đứng ở giữa sân.
Lúc Chu Thanh xông ra, Chu Dao cũng vừa vọt từ phòng nàng ra tới nơi.
Chu Bình giơ ngón tay chỉ vào quả cầu trúc đọng đầy tuyết trong viện, thần sắc sợ hãi, nói: "Nhị bá, quỷ~"
Chu Hoài Sơn đi đến gần quả cầu trúc kia.
Chu Dao chạy về phía Chu Bình, đưa tay kéo thằng nhóc ôm vào trong ngực.
Chu Thanh thì đi theo Chu Hoài Sơn.
Quả cầu trúc khổng lồ vốn lẳng lặng nằm dưới chân tường, hiện tại đang đung đưa kịch liệt. Mà ở chỗ đó, không hề có một bóng người. Nó đung đưa như thế nào? Lại còn mạnh như thế?
Chu Thanh cũng không nhịn được trái tim đập thùm thụp như trống trận.
Chu Bình bị Chu Dao ôm chặt, oa oa gào to: "Thật sự có quỷ a!"
Chú thích: * Dục cầm cố túng: Là một trong tam thập lục kế, nghĩa là muốn bắt thì hãy thả, nghĩa gần giống với câu 'lạt mềm buộc chặt'.