Chương 173: Mời khách
Phương án marketing mà Chu Thanh viết, khiến cho vợ của Triệu Đại Thành phi thường hài lòng. Kết quả chính là, Triệu Đại Thành hỏa tốc tiến hành trang trí cửa hàng, trù bị hàng hóa, Chu Thanh thì dựa theo phương án mà tiến hành marketing.
Các tiên sinh kể chuyện ở tiệm lẩu Nồi đồng đã cài cắm quảng cáo vào câu chuyện kể hàng ngày trong tiệm. Quảng cáo nhiệt tình rất nhanh làm cho bách tính cả huyện Thanh Hà đều biết, bên cạnh Vân Hải Thư cục, sắp mở cửa tiệm tên là Cẩm Tú phường. Trong Cẩm Tú phường, tất cả vải vóc gấm lụa, vớ giày quần áo, đều có liên quan đến Chu Hoài Sơn.
Vì mở rộng lực ảnh hưởng của Chu Hoài Sơn, mấy vị thuyết thư tiên sinh thậm chí còn tự mình hạ tràng, biên soạn một series cố sự cá chép vượt long môn, thuật lại trải nghiệm vừa truyền kì lại vừa may mắn của Chu Hoài Sơn. Bởi vì cố sự được viết vô cùng mới mẻ cùng kịch tính, cho nên vừa ra mắt, lập tức khiến cho một đám đông thực khách cầm thẻ xếp hàng mong được tận tai nghe thấy.
Đương nhiên, vì tính công bằng của việc yêu cầu viết bài lần trước, cố sự về Chu Hoài Sơn sẽ không tham dự bỏ phiếu bình chọn.
Trải qua những giày vò trước kia, Chu Hoài Sơn vốn đã có danh khí cực lớn, kết hợp với kiểu tiếp thị mới lạ này, trong lúc nhất thời lưu lượng tiêu thụ tăng vọt, có thể gọi là nóng sốt.
Có điều, nhân vật thiết lập mà Chu Thanh thiết kế cho Chu Hoài Sơn, không phải là học bá khảo thí, mà thiên về vận khí tốt cùng cố gắng nhiều hơn. Dù sao khách hàng chủ yếu nàng nhắm tới không phải là học sinh, mà là dân chúng bình thường. Mà những kẻ có tiền.. còn quan tâm đến vận khí tốt hơn nhiều so với bọn họ. Người có vận khí tốt, ai cũng muốn được dính chút hỉ khí.
Mặt tiền cửa hàng đã có sẵn, trang trí lại hỏa tốc, tú nương cũng đã sớm chuẩn bị xong. Chỉ mất tầm mười ngày bận bịu, Cẩm Tú phường liền nghênh đón ngày khai trương đại cát. Một ngày này, trước cửa Cẩm Tú phường, náo nhiệt vang trời.
Mười sáu bánh pháo nổ vang dội xong, Triệu Đại Thành cùng Chu Thanh đứng hai bên cửa ra vào, tươi cười cùng đẩy cửa lớn ra. Tầng một chiêu đãi khách nhân bình thường. Bài trí vải vóc gấm lụa, quần áo vớ giày cũng đều là những món hàng tầm thường. Nhưng nguyên tắc phải tuân theo cũng đều có cả. Chỉ cần ngươi cần, chúng ta liền có thể cung cấp thỏa mãn.
Cửa chính vừa mở, lập tức liền có không ít khách nhân lũ lượt tràn vào.
Chu Thanh kinh doanh Cẩm Tú phường theo hình thức của tiệm lẩu Nồi Đồng, tiểu nhị đứng ở mặt tiền cửa hàng, chưởng quỹ lo việc thu chi, tú nương may vá, toàn bộ đều được chia hoa hồng. Chỉ cần cửa hàng có lợi nhuận cao, người người đều có thể kiếm nhiều tiền theo. Hỏi han ân cần không bằng mau mau kiếm tiền. Hiệu quả thật sự vô cùng nhanh chóng.
Cho dù là vải vóc gấm lụa bình thường, qua bàn tay của các tú nương Cẩm Tú phường đều trở nên tinh mỹ. Bởi vì ai cũng được chia hoa hồng, cho nên, trách nhiệm cũng được chia đồng đều. Thêu phẩm do ai phụ trách có vấn đề, thì người đó sẽ phải bồi thường.
Lấy chữ viết của Chu Hoài Sơn làm mẫu, trên những thành phẩm hoặc vải vóc kia, thêu lên rất nhiều loại chữ cát tường. Bởi vì các tú nương rất dụng tâm, màu sắc phối hợp thỏa đáng, những chữ kia được thêu lên vải vóc, làm cho mảnh vải nhìn qua tươi sáng cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần. Về phần giá cả, có thể bỏ tiền mua được loại y phục vải vóc có chứa hảo vận chúc phúc này, sao lại không làm. Cứ thế, ngay ngày đầu khai trương, Cẩm Tú phường liền có không ít đơn đặt hàng gửi tới.
Tiểu nhị lầu một vui vẻ ra mặt, nhiệt tình chào mời. Dù ngươi chỉ đến xem thử mà không mua đồ, cũng sẽ không hề bị đối xử lạnh nhạt.
Còn lầu hai, tạm thời bị khóa lại. Có không ít người hiểu chuyện đến đây nghe ngóng, đều nhận được sự giải đáp nhiệt tình của tiểu hỏa kế. Lầu hai thuộc về khu khách quý, y phục đều làm theo yêu cầu nên cần khách nhân tới tận nơi đo kích cỡ, tiếp đó lựa chọn vải vóc rồi chuyển cho tú nương hàng đầu của Cẩm Tú phường may, cam đoan mỗi một bộ quần áo làm ra đều là độc nhất vô nhị. Bởi vì tay nghề tinh chuẩn, mỗi ngày chỉ cung cấp ba bộ quần áo.
Tin tức này vừa ra, lập tức hấp dẫn không ít khách nhân đến đây hẹn trước. Có người nào mà không muốn nắm giữ món đồ duy nhất thuộc về mình kia chứ!
Trong lúc nhất thời, sinh ý của Cẩm Tú phường giống như tiệm lẩu Nồi Đồng, hồng hồng hỏa hỏa.
Trước Cẩm Tú phường.
Ông chủ phường thêu Khánh Vân sắc mặt âm u nhìn từng đoàn từng đoàn khách nhân ra vào Cẩm Tú phương không dứt. Cẩm Tú phường kinh doanh đã hơn mười ngày, những ngày này, dù cho phường thêu Khánh Vân bán hạ giá, cũng không kéo được bao nhiêu khách nhân vào tiệm. Nếu cứ như vậy, phường thêu Khánh Vân nhất định sẽ bị chèn sập.
Nghĩ đến chuyện hợp tác với Chu Thanh trước đây, khóe miệng ông chủ Mạnh liền kéo ra một nụ cười khổ. Nếu như hắn không thừa dịp Chu Hoài Sơn ở tù làm trái với điều ước, thì bây giờ, chủ nhân của Cẩm Tú phường này đã là hắn rồi. Đáng tiếc, trên đời không có nếu như.
Liếc thấy Chu Thanh từ đằng xa đi tới, ông chủ Mạnh hít sâu một hơi, tiến lên nghênh đón.
"Chu cô nương." Trên mặt tươi cười, ông chủ Mạnh thở dài, ân cần thăm hỏi.
Chu Thanh tự nhiên không dám nhận một lễ này của hắn, lui về phía sau một bước, nghiêng người tránh sang bên cạnh, nhìn thần sắc ông chủ Mạnh, trong lòng mơ hồ đoán được mấy phần lí do ngẫu nhiên gặp mặt hôm nay.
Nàng im lặng cười cười, nhìn ông chủ Mạnh.
Ông chủ Mạnh cười khổ một tiếng, nói: "Chu cô nương, Mạnh mỗ có mấy lời muốn nói với Chu cô nương, xin cô nương cho chút thời gian."
Chu Thanh lập tức hỏi: "Đi đâu?"
Ông chủ Mạnh không ngờ Chu Thanh sảng khoái như vậy, sửng sốt một chút, liền đáp: "Đến tiệm lẩu Nồi Đồng nhà Chu cô nương được không?"
"Ai mời khách?"
Ông chủ Mạnh.. Hả?
Đáy mắt tràn ngập kinh ngạc, thẳng tắp nhìn Chu Thanh.
Chu Thanh chăm chú nhìn lại ông ta, hỏi: "Ông nói đến tiệm lẩu nhà ta đàm luận mà, là ai mời khách?"
Ông chủ Mạnh.. Khóe miệng giật một cái, đáp: "Ta."
"Đi thôi!"
Ông chủ Mạnh..
Thẳng đến khi hai người đến tiệm lẩu, một nồi nước nóng hổi được bưng đến trước mặt, ông chủ Mạnh vẫn còn có chút mờ mịt. Phải uống vào hai chén rượu, mới dần dần hòa hoãn lại.
Bên miệng vẫn mang theo cười khổ, ông chủ Mạnh gắp một đũa thịt dê để vào trong chén, nói: "Sinh ý Cẩm Tú phường của Chu cô nương thực sự là rất tốt."
Chu Thanh khách khí nở nụ cười, đáp: "Hoan nghênh ông chủ Mạnh đại giá quang lâm a."
Ông chủ Mạnh cười lắc đầu, đang muốn nói chuyện, Triệu Đại Thành chợt từ bên ngoài vọt vào như một trận gió, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh ông chủ Mạnh cùng Chu Thanh.
Đưa tay hô tiểu nhị: "Mang thêm một chén nước chấm!"
Gọi xong, quay đầu hỏi Chu Thanh: "Ai mời khách?"
Chu Thanh chỉ chỉ ông chủ Mạnh.
Triệu Đại Thành lập tức lại gọi tiểu nhị: "Thêm một phần óc dê, cùng một phần ruột vịt."
Gọi xong, lại quay sang nhe răng cười với ông chủ Mạnh: "Không ngại chứ?"
Ông chủ Mạnh.. Ta có thể nói cái gì!
Chỉ có thể lễ phép, ngoài cười nhưng trong không cười đáp: "Đương nhiên, Triệu huynh khách khí rồi."
Triệu Đại Thành gật đầu, nói: "Ta cũng cảm thấy có chút khách khí, dù sao ngươi mời Đại điệt nữ của ta ăn cơm, nhất định là bởi vì chuyện phường thêu, mà ta cũng là một nửa chủ nhân còn lại của phường thêu đấy! Sao có thể mời khách ăn cơm mà chỉ mời một nửa người được chứ!"
Ông chủ Mạnh..
Nước chấm của Triệu Đại Thành rất nhanh đã tới. Hắn kẹp một đũa thịt dê chấm nước sốt tương vừng bỏ vào trong miệng, thỏa mãn nói: "Nói đi, ngươi mời chúng ta ăn cơm là có ý gì, lần trước ngươi hại Đại điệt nữ của ta, ta còn nhớ kỹ đấy! Lần này có ta ở đây, ngươi cũng đừng có mơ."
Ông chủ Mạnh suýt chút nữa đã bị một ngụm rượu làm cho sặc chết. Liên tục ho khan vài tiếng, một mặt lúng túng nhìn về phía Chu Thanh.
"Chuyện lần trước, là ta không đúng, ta bồi tội với Chu cô nương tại đây."
Chu Thanh xua tay, cười khanh khách nói: "Ông chủ Mạnh khách khí rồi, ta không để ở trong lòng đâu, ngược lại bây giờ ông cũng đang nhận nhân quả tuần hoàn rồi a."
Ông chủ Mạnh chỉ cảm thấy mình tức giận đến sắp không thở nổi rồi. Hôm nay có phải là hắn không nên đến tìm Chu Thanh không. Nhưng nếu hôm nay không tới, thì ngày nào đó vẫn phải tới a.
Các tiên sinh kể chuyện ở tiệm lẩu Nồi đồng đã cài cắm quảng cáo vào câu chuyện kể hàng ngày trong tiệm. Quảng cáo nhiệt tình rất nhanh làm cho bách tính cả huyện Thanh Hà đều biết, bên cạnh Vân Hải Thư cục, sắp mở cửa tiệm tên là Cẩm Tú phường. Trong Cẩm Tú phường, tất cả vải vóc gấm lụa, vớ giày quần áo, đều có liên quan đến Chu Hoài Sơn.
Vì mở rộng lực ảnh hưởng của Chu Hoài Sơn, mấy vị thuyết thư tiên sinh thậm chí còn tự mình hạ tràng, biên soạn một series cố sự cá chép vượt long môn, thuật lại trải nghiệm vừa truyền kì lại vừa may mắn của Chu Hoài Sơn. Bởi vì cố sự được viết vô cùng mới mẻ cùng kịch tính, cho nên vừa ra mắt, lập tức khiến cho một đám đông thực khách cầm thẻ xếp hàng mong được tận tai nghe thấy.
Đương nhiên, vì tính công bằng của việc yêu cầu viết bài lần trước, cố sự về Chu Hoài Sơn sẽ không tham dự bỏ phiếu bình chọn.
Trải qua những giày vò trước kia, Chu Hoài Sơn vốn đã có danh khí cực lớn, kết hợp với kiểu tiếp thị mới lạ này, trong lúc nhất thời lưu lượng tiêu thụ tăng vọt, có thể gọi là nóng sốt.
Có điều, nhân vật thiết lập mà Chu Thanh thiết kế cho Chu Hoài Sơn, không phải là học bá khảo thí, mà thiên về vận khí tốt cùng cố gắng nhiều hơn. Dù sao khách hàng chủ yếu nàng nhắm tới không phải là học sinh, mà là dân chúng bình thường. Mà những kẻ có tiền.. còn quan tâm đến vận khí tốt hơn nhiều so với bọn họ. Người có vận khí tốt, ai cũng muốn được dính chút hỉ khí.
Mặt tiền cửa hàng đã có sẵn, trang trí lại hỏa tốc, tú nương cũng đã sớm chuẩn bị xong. Chỉ mất tầm mười ngày bận bịu, Cẩm Tú phường liền nghênh đón ngày khai trương đại cát. Một ngày này, trước cửa Cẩm Tú phường, náo nhiệt vang trời.
Mười sáu bánh pháo nổ vang dội xong, Triệu Đại Thành cùng Chu Thanh đứng hai bên cửa ra vào, tươi cười cùng đẩy cửa lớn ra. Tầng một chiêu đãi khách nhân bình thường. Bài trí vải vóc gấm lụa, quần áo vớ giày cũng đều là những món hàng tầm thường. Nhưng nguyên tắc phải tuân theo cũng đều có cả. Chỉ cần ngươi cần, chúng ta liền có thể cung cấp thỏa mãn.
Cửa chính vừa mở, lập tức liền có không ít khách nhân lũ lượt tràn vào.
Chu Thanh kinh doanh Cẩm Tú phường theo hình thức của tiệm lẩu Nồi Đồng, tiểu nhị đứng ở mặt tiền cửa hàng, chưởng quỹ lo việc thu chi, tú nương may vá, toàn bộ đều được chia hoa hồng. Chỉ cần cửa hàng có lợi nhuận cao, người người đều có thể kiếm nhiều tiền theo. Hỏi han ân cần không bằng mau mau kiếm tiền. Hiệu quả thật sự vô cùng nhanh chóng.
Cho dù là vải vóc gấm lụa bình thường, qua bàn tay của các tú nương Cẩm Tú phường đều trở nên tinh mỹ. Bởi vì ai cũng được chia hoa hồng, cho nên, trách nhiệm cũng được chia đồng đều. Thêu phẩm do ai phụ trách có vấn đề, thì người đó sẽ phải bồi thường.
Lấy chữ viết của Chu Hoài Sơn làm mẫu, trên những thành phẩm hoặc vải vóc kia, thêu lên rất nhiều loại chữ cát tường. Bởi vì các tú nương rất dụng tâm, màu sắc phối hợp thỏa đáng, những chữ kia được thêu lên vải vóc, làm cho mảnh vải nhìn qua tươi sáng cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần. Về phần giá cả, có thể bỏ tiền mua được loại y phục vải vóc có chứa hảo vận chúc phúc này, sao lại không làm. Cứ thế, ngay ngày đầu khai trương, Cẩm Tú phường liền có không ít đơn đặt hàng gửi tới.
Tiểu nhị lầu một vui vẻ ra mặt, nhiệt tình chào mời. Dù ngươi chỉ đến xem thử mà không mua đồ, cũng sẽ không hề bị đối xử lạnh nhạt.
Còn lầu hai, tạm thời bị khóa lại. Có không ít người hiểu chuyện đến đây nghe ngóng, đều nhận được sự giải đáp nhiệt tình của tiểu hỏa kế. Lầu hai thuộc về khu khách quý, y phục đều làm theo yêu cầu nên cần khách nhân tới tận nơi đo kích cỡ, tiếp đó lựa chọn vải vóc rồi chuyển cho tú nương hàng đầu của Cẩm Tú phường may, cam đoan mỗi một bộ quần áo làm ra đều là độc nhất vô nhị. Bởi vì tay nghề tinh chuẩn, mỗi ngày chỉ cung cấp ba bộ quần áo.
Tin tức này vừa ra, lập tức hấp dẫn không ít khách nhân đến đây hẹn trước. Có người nào mà không muốn nắm giữ món đồ duy nhất thuộc về mình kia chứ!
Trong lúc nhất thời, sinh ý của Cẩm Tú phường giống như tiệm lẩu Nồi Đồng, hồng hồng hỏa hỏa.
Trước Cẩm Tú phường.
Ông chủ phường thêu Khánh Vân sắc mặt âm u nhìn từng đoàn từng đoàn khách nhân ra vào Cẩm Tú phương không dứt. Cẩm Tú phường kinh doanh đã hơn mười ngày, những ngày này, dù cho phường thêu Khánh Vân bán hạ giá, cũng không kéo được bao nhiêu khách nhân vào tiệm. Nếu cứ như vậy, phường thêu Khánh Vân nhất định sẽ bị chèn sập.
Nghĩ đến chuyện hợp tác với Chu Thanh trước đây, khóe miệng ông chủ Mạnh liền kéo ra một nụ cười khổ. Nếu như hắn không thừa dịp Chu Hoài Sơn ở tù làm trái với điều ước, thì bây giờ, chủ nhân của Cẩm Tú phường này đã là hắn rồi. Đáng tiếc, trên đời không có nếu như.
Liếc thấy Chu Thanh từ đằng xa đi tới, ông chủ Mạnh hít sâu một hơi, tiến lên nghênh đón.
"Chu cô nương." Trên mặt tươi cười, ông chủ Mạnh thở dài, ân cần thăm hỏi.
Chu Thanh tự nhiên không dám nhận một lễ này của hắn, lui về phía sau một bước, nghiêng người tránh sang bên cạnh, nhìn thần sắc ông chủ Mạnh, trong lòng mơ hồ đoán được mấy phần lí do ngẫu nhiên gặp mặt hôm nay.
Nàng im lặng cười cười, nhìn ông chủ Mạnh.
Ông chủ Mạnh cười khổ một tiếng, nói: "Chu cô nương, Mạnh mỗ có mấy lời muốn nói với Chu cô nương, xin cô nương cho chút thời gian."
Chu Thanh lập tức hỏi: "Đi đâu?"
Ông chủ Mạnh không ngờ Chu Thanh sảng khoái như vậy, sửng sốt một chút, liền đáp: "Đến tiệm lẩu Nồi Đồng nhà Chu cô nương được không?"
"Ai mời khách?"
Ông chủ Mạnh.. Hả?
Đáy mắt tràn ngập kinh ngạc, thẳng tắp nhìn Chu Thanh.
Chu Thanh chăm chú nhìn lại ông ta, hỏi: "Ông nói đến tiệm lẩu nhà ta đàm luận mà, là ai mời khách?"
Ông chủ Mạnh.. Khóe miệng giật một cái, đáp: "Ta."
"Đi thôi!"
Ông chủ Mạnh..
Thẳng đến khi hai người đến tiệm lẩu, một nồi nước nóng hổi được bưng đến trước mặt, ông chủ Mạnh vẫn còn có chút mờ mịt. Phải uống vào hai chén rượu, mới dần dần hòa hoãn lại.
Bên miệng vẫn mang theo cười khổ, ông chủ Mạnh gắp một đũa thịt dê để vào trong chén, nói: "Sinh ý Cẩm Tú phường của Chu cô nương thực sự là rất tốt."
Chu Thanh khách khí nở nụ cười, đáp: "Hoan nghênh ông chủ Mạnh đại giá quang lâm a."
Ông chủ Mạnh cười lắc đầu, đang muốn nói chuyện, Triệu Đại Thành chợt từ bên ngoài vọt vào như một trận gió, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh ông chủ Mạnh cùng Chu Thanh.
Đưa tay hô tiểu nhị: "Mang thêm một chén nước chấm!"
Gọi xong, quay đầu hỏi Chu Thanh: "Ai mời khách?"
Chu Thanh chỉ chỉ ông chủ Mạnh.
Triệu Đại Thành lập tức lại gọi tiểu nhị: "Thêm một phần óc dê, cùng một phần ruột vịt."
Gọi xong, lại quay sang nhe răng cười với ông chủ Mạnh: "Không ngại chứ?"
Ông chủ Mạnh.. Ta có thể nói cái gì!
Chỉ có thể lễ phép, ngoài cười nhưng trong không cười đáp: "Đương nhiên, Triệu huynh khách khí rồi."
Triệu Đại Thành gật đầu, nói: "Ta cũng cảm thấy có chút khách khí, dù sao ngươi mời Đại điệt nữ của ta ăn cơm, nhất định là bởi vì chuyện phường thêu, mà ta cũng là một nửa chủ nhân còn lại của phường thêu đấy! Sao có thể mời khách ăn cơm mà chỉ mời một nửa người được chứ!"
Ông chủ Mạnh..
Nước chấm của Triệu Đại Thành rất nhanh đã tới. Hắn kẹp một đũa thịt dê chấm nước sốt tương vừng bỏ vào trong miệng, thỏa mãn nói: "Nói đi, ngươi mời chúng ta ăn cơm là có ý gì, lần trước ngươi hại Đại điệt nữ của ta, ta còn nhớ kỹ đấy! Lần này có ta ở đây, ngươi cũng đừng có mơ."
Ông chủ Mạnh suýt chút nữa đã bị một ngụm rượu làm cho sặc chết. Liên tục ho khan vài tiếng, một mặt lúng túng nhìn về phía Chu Thanh.
"Chuyện lần trước, là ta không đúng, ta bồi tội với Chu cô nương tại đây."
Chu Thanh xua tay, cười khanh khách nói: "Ông chủ Mạnh khách khí rồi, ta không để ở trong lòng đâu, ngược lại bây giờ ông cũng đang nhận nhân quả tuần hoàn rồi a."
Ông chủ Mạnh chỉ cảm thấy mình tức giận đến sắp không thở nổi rồi. Hôm nay có phải là hắn không nên đến tìm Chu Thanh không. Nhưng nếu hôm nay không tới, thì ngày nào đó vẫn phải tới a.