Chương 190: Nội thương
Lý Nhị..
Yên lặng đưa cho thằng nhóc một con dao găm nhỏ.
Chu Bình lập tức rút dao ra khỏi vỏ, chỉ thẳng vào thân binh, hỏi: "Ngươi muốn cưới tỷ ta? Thế thì hỏi xem đao của ta có đáp ứng hay không đã!"
Thân binh.. Giật giật khóe mắt nhìn Chu Thanh lại nhìn Chu Bình, tiếp đó.. Yên lặng lui về phía sau một bước, một bước nữa, vẫn còn cảm thấy chưa đủ an toàn, lại lui nữa thêm một bước. Thẳng đến khi hắn xác định Chu Thanh không thể vươn tay chạm được đến mình nữa mới thôi.
"Cô nương hiểu lầm rồi, không phải là ta muốn hỏi cưới ngươi, ta chỉ muốn xem qua đơn thuốc kia một chút thôi."
Chu Thanh lập tức nhíu chặt hàng mày.
"Không phải cầu hôn ta? Dựa vào cái gì! Ngươi là cảm thấy ta không xứng với ngươi hay là cảm thấy nhà của ta không xứng với ngươi? Hay là ta đứng không đủ cao?"
Nói rồi, Chu Thanh chậc chậc lưỡi, dùng ánh mắt dò xét toàn thân trên dưới kẻ kia một lần.
"Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một nam nhân bình thường không có gì mới lạ, dựa vào cái gì mà chướng mắt ta?"
Thân binh.. Người này có bệnh sao! Bị người nhà thúc dục cưới, thúc dục đến phát điên rồi hả!
"Còn xin cô nương thông cảm, tại hạ đã thành thân, gia phong trong nhà sâm nghiêm không thể nạp thiếp, lại nói, dựa vào nhân phẩm cùng gia thế của cô nương thì chắc chắn cũng sẽ khinh thường làm thiếp, tại hạ thật sự chỉ là muốn xem phương thuốc kia."
Thực sự là gặp quỷ rồi! Hắn chính là thiếu tướng trong Trấn Sóc Quân! Đến cùng thì hắn đang nói bậy nói bạ gì cùng với nữ nhân này thế!
Chu Thanh hồ nghi nhìn hắn, hỏi lại: "Không phải ngươi đến xin cưới ta?"
Thân binh lập tức gật đầu, trịnh trọng đáp: "Không phải, thật sự là không phải."
Bộ dáng như đang thề thốt.
"Ngươi là vì phương thuốc?" Chu Thanh dùng loại ánh mắt như nhìn người bị bệnh thần kinh mà ngó thân binh.
Chu Bình đứng ở một bên sâu xa nói: "Tỷ ta là cô nương tốt như vậy ngươi lại không muốn, lại đi muốn một phương thuốc vớ vẩn."
Giọng nói kia..
Khóe mặt thân binh giật một cái, cố gắng nhếch miệng cười nói: "Mong cô nương thành toàn."
Chu Thanh liền khẽ vươn tay, ngửa lòng bàn tay ra trước mặt thân binh.
"Có ý tứ gì?" Thân binh không hiểu.
Chu Thanh trợn mắt trừng một cái, đáp: "Có việc cầu người thì phải có dáng vẻ cầu người chứ, ngươi nói muốn ta liền cho sao? Ta cũng không phải đang làm từ thiện! Muốn phương thuốc, được thôi, đưa tiền!"
Thân binh lập tức trầm mặt hỏi: "Cô nương, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"
Chu Thanh lập tức đáp: "A! Nam nhân! Chẳng lẽ ngươi là nhân vật tài giỏi gì? Hoàng thượng? Thái tử? Hay là Thế tử phủ Trấn Quốc Công vừa anh tuấn tiêu sái như trích tiên hạ phàm, được bách tính tôn kính yêu mến?"
Thân binh?
Đại phu?
Thẩm Lệ cùng Chu Hoài Sơn dán chặt vào cửa ra vào nghe trộm?
Bổn thế tử gia phủ Trấn Quốc Công đang ngồi trong kiệu liễn?
Ta được bách tính tôn kính yêu mến? Anh tuấn tiêu sái như trích tiên hạ phàm? Trên phố đang lưu truyền về ta như thế sao? Kìm lòng không được, thế tử phủ Trấn Quốc Công đưa tay sờ mặt mình một cái.
Bên ngoài, Chu Thanh tà nghễ nhìn thân binh, bĩu môi khinh thường nói: "Nếu ngươi là Thế tử Trấn Quốc Công được vô số thiếu nữ khuê các thầm thương trộm nhớ, ngày đêm cầu Trời khấn Phật được bầu bạn bên người thì chớ nói đến toa thuốc này, ngay cả ta cũng có thể dâng cho ngươi a, nhưng ngươi phải sao?"
Thân binh..
Trọng điểm chính là ngay cả ngươi cũng có thể dâng hiến đúng không? Sao Thế tử gia của chúng ta lại muốn loại nữ nhân mặt dày vô sỉ như ngươi được! Thực sự là..
Nhưng.. phải làm sao bây giờ? Thừa nhận là thế tử gia muốn đơn thuốc thì có thể lấy được đơn thuốc miễn phí, nhưng vạn nhất cô nương này khóc lóc van nài nhất định phải đi theo thế tử gia thì biết làm thế nào! Nghe lời này của nàng ta, rõ ràng là si tâm vọng tưởng thế tử gia.
Trong lúc nhất thời không thể quyết định được, thân binh lui trở về bên cạnh kiệu liễn.
Thấp giọng nói với người bên trong vài câu, hắn quay lại hô nói với Chu Thanh: "Ngươi muốn bao nhiêu tiền?"
Chu Thanh duỗi ra năm đầu ngón tay: "5000 lượng!"
"Sao ngươi không đi cướp đi!" Thân binh cả giận mắng.
Chu Thanh trợn mắt trừng một cái, đáp: "Nếu đi ăn cướp mà quan phủ không bắt ta, thì ta lập tức sẽ đi cướp liền, còn cần đợi ngươi nói chắc?"
Nói chuyện, Chu Thanh phát hiện màn kiệu khẽ nhúc nhích. Rất rõ ràng người ở bên trong lại đang phân phó gì đó.
Vẻ mặt thân binh như nuốt phải phân, đi về phía Chu Thanh, hung hăng trừng nàng một cái, lấy ra mười tấm ngân phiếu, mỗi tấm trị giá năm trăm lượng.
"Đây là 5000 lượng!"
Chu Thanh đưa tay nhận lấy.
Thân binh níu chỗ ngân phiếu lại, nói: "Phương thuốc!"
Chu Thanh cười hắc hắc, bàn tay vốn đang cầm ngân phiếu lại sờ lên ngực thân binh, nói: "Gấp cái gì! Là của ngươi, chung quy cũng sẽ là của ngươi thôi!"
Thân binh..
Chu Thanh quay đầu nói với Chu Bình: "Đi lấy phương thuốc!"
Chu Bình nắm "đại đao dài một mét" của mình chỉ thẳng vào mặt thân binh nói: "Đừng có thừa dịp ta không ở đây mà chiếm tiện nghi của tỷ ta!"
Nói xong, quay đầu bạch bạch bạch chạy về nhà.
Thân binh giật giật khóe mắt nghiêng đầu sang một bên, không thèm nhìn Chu Thanh nữa. Thật là buồn nôn.
Rất nhanh Chu Bình đã mang theo phương thuốc trở về. Một tay giao tiền, một tay giao hàng. Thân binh cầm được phương thuốc lập tức quay đầu đi nhanh về phía kiệu liễn.
Chu Thanh cũng dẫn Chu Bình trở vào nhà.
Thẩm Lệ cùng Chu Hoài Sơn đang rình trộm lập tức đứng thẳng người lại.
Chu Thanh..
Vừa vào cửa, đã đâm đầu vào hai người này, hồ nghi nhìn họ một cái, tiếp đó liền ghé đầu vào khe cửa nhòm ra ngoài.
Chu Hoài Sơn cùng Thẩm Lệ liếc nhìn nhau, cũng úp sấp vào chỗ khe cửa nghe ngóng.
Chu Bình đứng ở chỗ thấp nhất, phía trên là Chu Thanh, rồi đến Chu Hoài Sơn, còn cả Thẩm Lệ.
Nhìn bốn người trước mắt, Lý Nhị câm nín. Đại nhân nhà hắn đã trở thành loại người hé cửa rình trộm người ta thế này từ khi nào! Đường đường là đầu lĩnh ảnh vệ a! Nhưng mà, tình hình bên ngoài hiện tại rốt cuộc là như thế nào rồi nhỉ?
Ngoài cửa.
Thân binh đem đơn thuốc về chỗ kiệu liễn, đại phu sau khi chấn kinh rất lâu, cũng đi đến bên cạnh cỗ kiệu kia. Tô Hành nhìn lướt qua phương thuốc. Cơ hồ không có gì khác biệt so với đơn thuộc mà quân y trong quân kê. Đều dùng để giải độc Thiên Ma tán. Nhưng bất đồng chính là, trong phương thuốc này, còn có thêm mấy vị: Hải mã, nhưng hươu, gân nai, linh chi. Đây đều những dược liệu chỉ động một tí là đã tốn cả ngàn lượng, thậm chí còn nhiều hơn. Có thể thấy được vừa rồi cô nương kia không hề nói dối.
"Đây là ngươi kê?" Cách màn cửa, Tô Hành khàn giọng hỏi.
Đại phu đổ mồ hôi lạnh trên trán, không dám nói dối, gật đầu một cái, chợt ý thức được người ở bên trong căn bản không nhìn thấy, lập tức cúi thấp người nói: "Phải."
"Ngươi lừa của người ta bao nhiêu bạc?"
"Bốn ngàn lượng." Đại phu run rẩy, nói thật.
Tô Hành hừ lạnh một tiếng. Bị lừa bốn ngàn lượng, tìm hắn bù lại 5000 lượng, không nhiều.
"Vậy, ưng đâu?"
Vừa nghe đến đây, hai chân đại phu lập tức run lên, mồ hôi lạnh đổ ra như tắm, đáp: "Quân gia tha mạng, lúc đó ta thật sự cho rằng đó là Thiên Ma tán, nếu không, ta cũng sẽ không kê đơn thuốc này a!"
"Không phải là ngươi vì bán thuốc mà cố ý đe dọa sao?"
"Không phải, thật sự là không phải, lúc đó thảo dân thật sự chẩn ra Chu Hoài Sơn trúng phải Thiên Ma tán, có thể là y thuật của thảo dân không tinh, chẩn đoán sai."
"Ngươi chẩn đoán sai làm trễ nải thời gian của ta, lại làm ta vô duyên vô cớ bỏ ra 5000 lượng."
Đại phu lập tức lau mồ hôi nói: "Ta bồi thường cho ngài, bồi thường cho ngài."
Tô Hành khẽ cười một tiếng, nói: "Ta không thiếu tiền."
Nói rồi, hắn vỗ vỗ thành xe. Xa phu lập tức xuất phát.
Đại phu không hiểu ra sao nhìn xe ngựa xuất phát, trong lòng đang muốn mừng thầm, chợt lại bị người ta vỗ một chưởng vào lưng. Lập tức cổ họng phát tanh, phun ra một ngụm máu.
Thân binh nói: "Nội thương từ một chưởng này, ngươi dùng lượng thuốc giá trị 5000 lượng chữa trị trong một năm liền tốt."
Thân binh nói xong cũng không thèm nhìn đại phu, theo xe ngựa rời đi.
Đại phu.. Hay lắm, ta đây là trêu ai, ghẹo ai mà phải chịu cơn tai bay vạ gió này? Sớm biết vậy, ta đã không nói ra tin tức này! Vốn tưởng rằng có thể lấy được 1000 lượng tiền thưởng, kết quả, tiền thưởng còn chưa lấy được, đã bị đánh cho nội thương?
Trong lòng phát hỏa, đại phu lại phun một ngụm máu, lòng bàn chân hư mềm, vịn tường chậm chạp rời đi.
Bốn người trốn sau khe cửa..
Yên lặng đưa cho thằng nhóc một con dao găm nhỏ.
Chu Bình lập tức rút dao ra khỏi vỏ, chỉ thẳng vào thân binh, hỏi: "Ngươi muốn cưới tỷ ta? Thế thì hỏi xem đao của ta có đáp ứng hay không đã!"
Thân binh.. Giật giật khóe mắt nhìn Chu Thanh lại nhìn Chu Bình, tiếp đó.. Yên lặng lui về phía sau một bước, một bước nữa, vẫn còn cảm thấy chưa đủ an toàn, lại lui nữa thêm một bước. Thẳng đến khi hắn xác định Chu Thanh không thể vươn tay chạm được đến mình nữa mới thôi.
"Cô nương hiểu lầm rồi, không phải là ta muốn hỏi cưới ngươi, ta chỉ muốn xem qua đơn thuốc kia một chút thôi."
Chu Thanh lập tức nhíu chặt hàng mày.
"Không phải cầu hôn ta? Dựa vào cái gì! Ngươi là cảm thấy ta không xứng với ngươi hay là cảm thấy nhà của ta không xứng với ngươi? Hay là ta đứng không đủ cao?"
Nói rồi, Chu Thanh chậc chậc lưỡi, dùng ánh mắt dò xét toàn thân trên dưới kẻ kia một lần.
"Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một nam nhân bình thường không có gì mới lạ, dựa vào cái gì mà chướng mắt ta?"
Thân binh.. Người này có bệnh sao! Bị người nhà thúc dục cưới, thúc dục đến phát điên rồi hả!
"Còn xin cô nương thông cảm, tại hạ đã thành thân, gia phong trong nhà sâm nghiêm không thể nạp thiếp, lại nói, dựa vào nhân phẩm cùng gia thế của cô nương thì chắc chắn cũng sẽ khinh thường làm thiếp, tại hạ thật sự chỉ là muốn xem phương thuốc kia."
Thực sự là gặp quỷ rồi! Hắn chính là thiếu tướng trong Trấn Sóc Quân! Đến cùng thì hắn đang nói bậy nói bạ gì cùng với nữ nhân này thế!
Chu Thanh hồ nghi nhìn hắn, hỏi lại: "Không phải ngươi đến xin cưới ta?"
Thân binh lập tức gật đầu, trịnh trọng đáp: "Không phải, thật sự là không phải."
Bộ dáng như đang thề thốt.
"Ngươi là vì phương thuốc?" Chu Thanh dùng loại ánh mắt như nhìn người bị bệnh thần kinh mà ngó thân binh.
Chu Bình đứng ở một bên sâu xa nói: "Tỷ ta là cô nương tốt như vậy ngươi lại không muốn, lại đi muốn một phương thuốc vớ vẩn."
Giọng nói kia..
Khóe mặt thân binh giật một cái, cố gắng nhếch miệng cười nói: "Mong cô nương thành toàn."
Chu Thanh liền khẽ vươn tay, ngửa lòng bàn tay ra trước mặt thân binh.
"Có ý tứ gì?" Thân binh không hiểu.
Chu Thanh trợn mắt trừng một cái, đáp: "Có việc cầu người thì phải có dáng vẻ cầu người chứ, ngươi nói muốn ta liền cho sao? Ta cũng không phải đang làm từ thiện! Muốn phương thuốc, được thôi, đưa tiền!"
Thân binh lập tức trầm mặt hỏi: "Cô nương, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"
Chu Thanh lập tức đáp: "A! Nam nhân! Chẳng lẽ ngươi là nhân vật tài giỏi gì? Hoàng thượng? Thái tử? Hay là Thế tử phủ Trấn Quốc Công vừa anh tuấn tiêu sái như trích tiên hạ phàm, được bách tính tôn kính yêu mến?"
Thân binh?
Đại phu?
Thẩm Lệ cùng Chu Hoài Sơn dán chặt vào cửa ra vào nghe trộm?
Bổn thế tử gia phủ Trấn Quốc Công đang ngồi trong kiệu liễn?
Ta được bách tính tôn kính yêu mến? Anh tuấn tiêu sái như trích tiên hạ phàm? Trên phố đang lưu truyền về ta như thế sao? Kìm lòng không được, thế tử phủ Trấn Quốc Công đưa tay sờ mặt mình một cái.
Bên ngoài, Chu Thanh tà nghễ nhìn thân binh, bĩu môi khinh thường nói: "Nếu ngươi là Thế tử Trấn Quốc Công được vô số thiếu nữ khuê các thầm thương trộm nhớ, ngày đêm cầu Trời khấn Phật được bầu bạn bên người thì chớ nói đến toa thuốc này, ngay cả ta cũng có thể dâng cho ngươi a, nhưng ngươi phải sao?"
Thân binh..
Trọng điểm chính là ngay cả ngươi cũng có thể dâng hiến đúng không? Sao Thế tử gia của chúng ta lại muốn loại nữ nhân mặt dày vô sỉ như ngươi được! Thực sự là..
Nhưng.. phải làm sao bây giờ? Thừa nhận là thế tử gia muốn đơn thuốc thì có thể lấy được đơn thuốc miễn phí, nhưng vạn nhất cô nương này khóc lóc van nài nhất định phải đi theo thế tử gia thì biết làm thế nào! Nghe lời này của nàng ta, rõ ràng là si tâm vọng tưởng thế tử gia.
Trong lúc nhất thời không thể quyết định được, thân binh lui trở về bên cạnh kiệu liễn.
Thấp giọng nói với người bên trong vài câu, hắn quay lại hô nói với Chu Thanh: "Ngươi muốn bao nhiêu tiền?"
Chu Thanh duỗi ra năm đầu ngón tay: "5000 lượng!"
"Sao ngươi không đi cướp đi!" Thân binh cả giận mắng.
Chu Thanh trợn mắt trừng một cái, đáp: "Nếu đi ăn cướp mà quan phủ không bắt ta, thì ta lập tức sẽ đi cướp liền, còn cần đợi ngươi nói chắc?"
Nói chuyện, Chu Thanh phát hiện màn kiệu khẽ nhúc nhích. Rất rõ ràng người ở bên trong lại đang phân phó gì đó.
Vẻ mặt thân binh như nuốt phải phân, đi về phía Chu Thanh, hung hăng trừng nàng một cái, lấy ra mười tấm ngân phiếu, mỗi tấm trị giá năm trăm lượng.
"Đây là 5000 lượng!"
Chu Thanh đưa tay nhận lấy.
Thân binh níu chỗ ngân phiếu lại, nói: "Phương thuốc!"
Chu Thanh cười hắc hắc, bàn tay vốn đang cầm ngân phiếu lại sờ lên ngực thân binh, nói: "Gấp cái gì! Là của ngươi, chung quy cũng sẽ là của ngươi thôi!"
Thân binh..
Chu Thanh quay đầu nói với Chu Bình: "Đi lấy phương thuốc!"
Chu Bình nắm "đại đao dài một mét" của mình chỉ thẳng vào mặt thân binh nói: "Đừng có thừa dịp ta không ở đây mà chiếm tiện nghi của tỷ ta!"
Nói xong, quay đầu bạch bạch bạch chạy về nhà.
Thân binh giật giật khóe mắt nghiêng đầu sang một bên, không thèm nhìn Chu Thanh nữa. Thật là buồn nôn.
Rất nhanh Chu Bình đã mang theo phương thuốc trở về. Một tay giao tiền, một tay giao hàng. Thân binh cầm được phương thuốc lập tức quay đầu đi nhanh về phía kiệu liễn.
Chu Thanh cũng dẫn Chu Bình trở vào nhà.
Thẩm Lệ cùng Chu Hoài Sơn đang rình trộm lập tức đứng thẳng người lại.
Chu Thanh..
Vừa vào cửa, đã đâm đầu vào hai người này, hồ nghi nhìn họ một cái, tiếp đó liền ghé đầu vào khe cửa nhòm ra ngoài.
Chu Hoài Sơn cùng Thẩm Lệ liếc nhìn nhau, cũng úp sấp vào chỗ khe cửa nghe ngóng.
Chu Bình đứng ở chỗ thấp nhất, phía trên là Chu Thanh, rồi đến Chu Hoài Sơn, còn cả Thẩm Lệ.
Nhìn bốn người trước mắt, Lý Nhị câm nín. Đại nhân nhà hắn đã trở thành loại người hé cửa rình trộm người ta thế này từ khi nào! Đường đường là đầu lĩnh ảnh vệ a! Nhưng mà, tình hình bên ngoài hiện tại rốt cuộc là như thế nào rồi nhỉ?
Ngoài cửa.
Thân binh đem đơn thuốc về chỗ kiệu liễn, đại phu sau khi chấn kinh rất lâu, cũng đi đến bên cạnh cỗ kiệu kia. Tô Hành nhìn lướt qua phương thuốc. Cơ hồ không có gì khác biệt so với đơn thuộc mà quân y trong quân kê. Đều dùng để giải độc Thiên Ma tán. Nhưng bất đồng chính là, trong phương thuốc này, còn có thêm mấy vị: Hải mã, nhưng hươu, gân nai, linh chi. Đây đều những dược liệu chỉ động một tí là đã tốn cả ngàn lượng, thậm chí còn nhiều hơn. Có thể thấy được vừa rồi cô nương kia không hề nói dối.
"Đây là ngươi kê?" Cách màn cửa, Tô Hành khàn giọng hỏi.
Đại phu đổ mồ hôi lạnh trên trán, không dám nói dối, gật đầu một cái, chợt ý thức được người ở bên trong căn bản không nhìn thấy, lập tức cúi thấp người nói: "Phải."
"Ngươi lừa của người ta bao nhiêu bạc?"
"Bốn ngàn lượng." Đại phu run rẩy, nói thật.
Tô Hành hừ lạnh một tiếng. Bị lừa bốn ngàn lượng, tìm hắn bù lại 5000 lượng, không nhiều.
"Vậy, ưng đâu?"
Vừa nghe đến đây, hai chân đại phu lập tức run lên, mồ hôi lạnh đổ ra như tắm, đáp: "Quân gia tha mạng, lúc đó ta thật sự cho rằng đó là Thiên Ma tán, nếu không, ta cũng sẽ không kê đơn thuốc này a!"
"Không phải là ngươi vì bán thuốc mà cố ý đe dọa sao?"
"Không phải, thật sự là không phải, lúc đó thảo dân thật sự chẩn ra Chu Hoài Sơn trúng phải Thiên Ma tán, có thể là y thuật của thảo dân không tinh, chẩn đoán sai."
"Ngươi chẩn đoán sai làm trễ nải thời gian của ta, lại làm ta vô duyên vô cớ bỏ ra 5000 lượng."
Đại phu lập tức lau mồ hôi nói: "Ta bồi thường cho ngài, bồi thường cho ngài."
Tô Hành khẽ cười một tiếng, nói: "Ta không thiếu tiền."
Nói rồi, hắn vỗ vỗ thành xe. Xa phu lập tức xuất phát.
Đại phu không hiểu ra sao nhìn xe ngựa xuất phát, trong lòng đang muốn mừng thầm, chợt lại bị người ta vỗ một chưởng vào lưng. Lập tức cổ họng phát tanh, phun ra một ngụm máu.
Thân binh nói: "Nội thương từ một chưởng này, ngươi dùng lượng thuốc giá trị 5000 lượng chữa trị trong một năm liền tốt."
Thân binh nói xong cũng không thèm nhìn đại phu, theo xe ngựa rời đi.
Đại phu.. Hay lắm, ta đây là trêu ai, ghẹo ai mà phải chịu cơn tai bay vạ gió này? Sớm biết vậy, ta đã không nói ra tin tức này! Vốn tưởng rằng có thể lấy được 1000 lượng tiền thưởng, kết quả, tiền thưởng còn chưa lấy được, đã bị đánh cho nội thương?
Trong lòng phát hỏa, đại phu lại phun một ngụm máu, lòng bàn chân hư mềm, vịn tường chậm chạp rời đi.
Bốn người trốn sau khe cửa..