Chương 196: Thư đồng
Mạnh Vũ ý thức được suy nghĩ của cha mình, vội nói: "Cha, con không bị hù dọa cũng không bị sốt hỏng đầu đâu, con nói nghiêm túc đấy, cha, con đã lớn bằng từng này, đây là lần đầu tiên nghiêm túc như vậy a."
Vẻ mặt kia, muốn bao nhiêu chân thành liền có bấy nhiêu!
"Cha, người hãy thành toàn cho nhi tử đi, nhi tử van xin người!"
Ông chủ Mạnh trong lúc nhất thời có chút ngơ ngẩn. Ông ta chưa từng thấy con trai nói chuyện nghiêm túc như vậy bao giờ. Chẳng lẽ tiểu tử này nhìn thấy thái độ khúm núm, khách khí của ông ta với Chu Thanh, nhìn thấy tiền lãi bị đoạt mất một phần, nên đột nhiên liền trưởng thành? Mọi người đều nói, hài tử lớn lên, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Có một số người gặp phải trắc trở, biến cố mà trở thành một đứa bé hiểu chuyện chỉ trong chớp nhoáng a. Chẳng lẽ con của ông ta.. Nếu thật sự là như thế, thì một phần tiền lãi này, hoàn toàn xứng đáng! Chỉ cần con trai không chịu thua kém, thì có cái gì là không thể phấn đấu ra!
Khóe mắt có chút ướt át, ông chủ Mạnh hít sâu một hơi nói: "Được, chỉ cần con không cảm thấy mất mặt, con muốn làm thư đồng cho Chu Bình, cha cũng đồng ý, con có thể cải tà quy chính là tốt rồi."
Mạnh Vũ trịnh trọng gật gật đầu nói: "Cha, người yên tâm đi!"
Chu Thanh.. Nhà họ Mạnh các ngươi không coi trọng mặt mũi như thế sao? Dù nói thế nào, ông cũng là ông chủ phường thêu lớn nhất huyện Thanh Hà khi trước đấy! Ông để cho con trai duy nhất làm thư đồng cho đệ đệ ta?
"Ông chủ Mạnh, không cần phải như thế đâu, ngài vẫn nên mau mang lệnh công tử trở về dưỡng thương đi.."
Không đợi Chu Thanh nói xong, ông chủ Mạnh đã quay đầu nhìn về phía nàng.
"Ta tôn trọng quyết định của hài tử."
Chu Thanh..
Chu Bình chỉ sợ Chu Thanh cự tuyệt, lập tức nói: "Được, cứ quyết định như vậy đi, Mạnh bá bá yên tâm, ta sẽ không bắt hắn ký văn tự bán thân."
Văn tự bán mình, bán chính là nô!
Khóe miệng ông chủ Mạnh khẽ giật một cái, nhìn về phía Chu Bình. Chẳng lẽ ta còn phải nói câu cảm tạ?
Khách khí thêm vài câu, ông chủ Mạnh lại quay sang căn dặn con trai, mới cáo từ rời đi.
Ông ta vừa đi, Chu Thanh liền quay đầu nhìn về phía Mạnh Vũ.
Mạnh Vũ co vai rụt cổ, nói: "Cái kia, hôm nay cha ta phải bỏ ra một phần tiền lãi, các ngươi không nhìn thấy sắc mặt của ông ấy sao? Nếu như ta đi theo cha trở về, nhất định sẽ bị đánh chết tươi!"
Nói rồi, Mạnh Vũ liếc nhìn Chu Bình một cái thật nhanh.
"Ngươi sẽ không đánh ta chứ?" Câu hỏi yếu ớt lại không có chút sức mạnh nào.
Chu Thanh thật sự là bị hắn chọc tức đến bật cười. Đây là cái tên hỗn thế ma vương, đại ca học đường của Mạnh gia kia sao?
Chuyện thư đồng, nếu Chu Bình nguyện ý, Mạnh Vũ nguyện ý, ông chủ Mạnh nguyện ý, thì cho dù Chu Thanh cảm thấy không thích hợp cũng không thể nhiều lời nữa. Chỉ căn dặn Chu Bình vài câu liền rời đi.
Chu Thanh vừa đi, Chu Dao cũng trở về phòng mình.
Hai người trở về nội viện, Chu Dao khoác tay Chu Thanh, cái đầu nhỏ tựa vào vai nàng, nói: "Đại tỷ, cám ơn tỷ."
Chu Thanh vỗ vỗ bàn tay Chu Dao, nói: "Cám ơn cái gì! Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên! Nữ hài tử nhất định phải có tài phú độc lập mới có thể sống tốt hơn."
Chu Dao.. Ta là gà hay là chó thế? Thôi kệ! Không cần để ý chi tiết! Dù sao câu cuối cùng cũng rất đúng a! Không riêng gì phải tài phú độc lập, tinh thần cũng phải độc lập, nhân cách lại càng phải độc lập a! Đương nhiên, điều kiện tiên quyết vẫn là tài phú độc lập!
"Đúng rồi, đại tỷ, lần tranh tài yêu cầu viết bài, đã có kết quả chưa?"
Chu Dao nhắc đến chuyện này, Chu Thanh liền thở dài một hơi.
"Kết quả thì có rồi, chúng ta cũng đã liên lạc được với người đoạt giải nhì, giải ba cùng với những người đạt giải khuyến khích, nhưng hết lần này tới lần khác lại không tìm được người đoạt giải nhất."
"Ai là người đoạt giải nhất?"
"Bút danh là Tiếu Sinh Thanh Hà, danh sách người đoạt giải đã dán cả ngày, tất cả những người trúng giải đều đã tới ghi danh, nhưng người này vẫn không xuất hiện."
Chu Thanh vẫn đang cằn nhằn lại không hề hay biết Chu Dao bên cạnh có chút khác thường. Ngay khi nghe đến bút danh Tiếu Sinh Thanh Hà kia, Chu Dao lập tức cảm thấy hít thở không thông.
Ngón tay run rẩy, Chu Dao kiệt lực khắc chế hơi thở của mình, nói: "Vậy sao, vậy đại tỷ chờ một chút, không nói chuyện với đại tỷ nữa, ta mệt muốn chết rồi, trở về ngủ đây."
Nói xong, không đợi Chu Thanh nói gì, đã quay đầu chạy về phòng mình. Vừa vào cửa, trở tay đóng chặt cửa phòng, Chu Dao âm thầm gào thét một tiếng.
"Tiếu Sinh Thanh Hà! Tiếu Sinh Thanh Hà! Trời ạ! Người đứng đầu lại là Tiếu Sinh Thanh Hà! Ông trời ơi! Ông trời của ta ơi! Đây không phải nằm mơ giữa ban ngày, thật sự!"
Nước mắt cứ thế chảy ra, Chu Dao bổ nhào lên giường, chui vào trong chăn vừa khóc lại vừa cười. Tiếu sinh Thanh Hà, chính là nàng cùng Triệu Hi. Mấy ngày nay hai người luôn bận sửa chữa thoại bản, vẫn không đi tới tiệm lẩu. Không ngờ, tiệm lẩu đã công bố danh sách người đoạt giải viết truyện!
Tiếu Sinh Thanh Hà! Toàn bộ người của huyện thành đều biết, Tiếu Sinh Thanh Hà đạt giải nhất!
Chu Dao kích động hưng phấn một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau, nàng liền không kịp chờ đợi chạy đến nhà Triệu Đại Thành, chia sẻ tin vui với Triệu Hi.
Chu Bình thu nhận Mạnh Vũ, cũng không tìm gian phòng khác cho Mạnh Vũ ở lại, mà để Mạnh Vũ ở cùng một phòng với mình. Hắn ở phòng trong, Mạnh Vũ gian ngoài. Nói là thư đồng, kỳ thực chính là gã sai vặt. Chu Bình mỗi ngày phải tập võ đọc sách, sáng sớm trời chưa sáng đã dậy, Mạnh Vũ bị coi như gã sai vặt, tất nhiên là phải thức dậy cùng Chu Bình. Vốn dĩ Chu Bình muốn Mạnh Vũ cùng luyện công với mình, đáng tiếc vai Mạnh Vũ lại bị thương, chỉ có thể đứng một bên nhìn.
Rũ vai, nâng cằm ngồi ở một bên nhìn Chu Bình đứng trung bình tấn, đánh quyền, bắn tên, Mạnh Vũ trong lúc nhất thời có chút hoài nghi. Có phải là hắn đã lựa chọn sai rồi hay không? Nếu như hắn đi theo cha mình về nhà, tối đa cũng chỉ bị đánh đập một đêm hôm qua, ít nhất về sau đều có thể ngủ đến khi mặt trời lên cao, lại còn có người phục dịch. Bây giờ.. Đi sớm về tối không nói, mà bị thương phục vẫn còn phải dịch người khác? Đây có phải kẻ thù của hắn không? Hay là mua một gói độc dược hạ độc chết Chu Bình?
Mạnh Vũ đang suy nghĩ linh tinh, Chu Bình đã đánh xong một bộ thần quyền, vừa lấy khăn lau mồ hôi trên mặt trên cổ, vừa phân phó Mạnh Vũ: "Lát nữa cơm nước xong xuôi ta muốn đi dạo nhà in cùng Bút Mặc Trai một chút, ngươi đi thử xem cái gùi kia có phù hợp không."
Chu Bình đưa tay chỉ cái gùi trúc đang được đặt dựa vào chân tường.
Mạnh Vũ.. Theo ngón tay Chu Bình nhìn sang, liếc thấy cái gùi, liền lập tức giậm chân đứng lên.
"Ngươi bảo ta cõng?"
Chu Bình trợn mắt trừng một cái, hỏi: "Hỏi thừa, ngươi là thư đồng, ngươi không cõng chẳng lẽ để cho ta cõng à?"
Mạnh Vũ lập tức hất tay áo, nói: "Ta không cõng! Bả vai ta bị thương!"
Chu Bình giơ nắm đấm: "Ta đã hỏi qua Lý Nhị ca, vết thương của ngươi, không ảnh hưởng việc cõng sọt, cõng một ngày cánh tay cũng không gãy được. Ngươi có cõng không?"
Một đứa trẻ 6 tuổi, dùng nắm đấm của mình khiến cho Mạnh Vũ mười lăm mười sáu tuổi phải khuất phục.
"Cõng!"
Chu Bình giống như con gà trống nhỏ chiến thắng, ngẩng cao đầu bước vào trong nhà. Lưu lại Mạnh Vũ nhìn chằm chằm cái gùi kia, nhục nhã đứng ở đó.
Ăn xong điểm tâm, Chu Bình mang theo cái túi nhỏ của mình, cao hứng bừng bừng đi ra ngoài. Mạnh Vũ rũ vai, cúi đầu lững thững đi theo.
"Đây là sỉ nhục lớn nhất đời ta!"
Chu Bình khinh miệt trợn mắt trừng một cái: "Nói mò gì đấy, đời này của ngươi còn dài lắm! Còn phải chịu sỉ nhục dài dài!"
Mạnh Vũ.. Nói thật, hắn coi như không bị thằng nhóc sáu tuổi rắm thối này đánh chết, cũng sẽ bị nó chọc cho tức chết.
Hai người một trước một sau, đi thẳng đến Vân Hải Thư cục. Lúc hai người đến nơi, trong nhà in đã có không ít học sinh. Mạnh Vũ vừa vào cửa, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Vẻ mặt kia, muốn bao nhiêu chân thành liền có bấy nhiêu!
"Cha, người hãy thành toàn cho nhi tử đi, nhi tử van xin người!"
Ông chủ Mạnh trong lúc nhất thời có chút ngơ ngẩn. Ông ta chưa từng thấy con trai nói chuyện nghiêm túc như vậy bao giờ. Chẳng lẽ tiểu tử này nhìn thấy thái độ khúm núm, khách khí của ông ta với Chu Thanh, nhìn thấy tiền lãi bị đoạt mất một phần, nên đột nhiên liền trưởng thành? Mọi người đều nói, hài tử lớn lên, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Có một số người gặp phải trắc trở, biến cố mà trở thành một đứa bé hiểu chuyện chỉ trong chớp nhoáng a. Chẳng lẽ con của ông ta.. Nếu thật sự là như thế, thì một phần tiền lãi này, hoàn toàn xứng đáng! Chỉ cần con trai không chịu thua kém, thì có cái gì là không thể phấn đấu ra!
Khóe mắt có chút ướt át, ông chủ Mạnh hít sâu một hơi nói: "Được, chỉ cần con không cảm thấy mất mặt, con muốn làm thư đồng cho Chu Bình, cha cũng đồng ý, con có thể cải tà quy chính là tốt rồi."
Mạnh Vũ trịnh trọng gật gật đầu nói: "Cha, người yên tâm đi!"
Chu Thanh.. Nhà họ Mạnh các ngươi không coi trọng mặt mũi như thế sao? Dù nói thế nào, ông cũng là ông chủ phường thêu lớn nhất huyện Thanh Hà khi trước đấy! Ông để cho con trai duy nhất làm thư đồng cho đệ đệ ta?
"Ông chủ Mạnh, không cần phải như thế đâu, ngài vẫn nên mau mang lệnh công tử trở về dưỡng thương đi.."
Không đợi Chu Thanh nói xong, ông chủ Mạnh đã quay đầu nhìn về phía nàng.
"Ta tôn trọng quyết định của hài tử."
Chu Thanh..
Chu Bình chỉ sợ Chu Thanh cự tuyệt, lập tức nói: "Được, cứ quyết định như vậy đi, Mạnh bá bá yên tâm, ta sẽ không bắt hắn ký văn tự bán thân."
Văn tự bán mình, bán chính là nô!
Khóe miệng ông chủ Mạnh khẽ giật một cái, nhìn về phía Chu Bình. Chẳng lẽ ta còn phải nói câu cảm tạ?
Khách khí thêm vài câu, ông chủ Mạnh lại quay sang căn dặn con trai, mới cáo từ rời đi.
Ông ta vừa đi, Chu Thanh liền quay đầu nhìn về phía Mạnh Vũ.
Mạnh Vũ co vai rụt cổ, nói: "Cái kia, hôm nay cha ta phải bỏ ra một phần tiền lãi, các ngươi không nhìn thấy sắc mặt của ông ấy sao? Nếu như ta đi theo cha trở về, nhất định sẽ bị đánh chết tươi!"
Nói rồi, Mạnh Vũ liếc nhìn Chu Bình một cái thật nhanh.
"Ngươi sẽ không đánh ta chứ?" Câu hỏi yếu ớt lại không có chút sức mạnh nào.
Chu Thanh thật sự là bị hắn chọc tức đến bật cười. Đây là cái tên hỗn thế ma vương, đại ca học đường của Mạnh gia kia sao?
Chuyện thư đồng, nếu Chu Bình nguyện ý, Mạnh Vũ nguyện ý, ông chủ Mạnh nguyện ý, thì cho dù Chu Thanh cảm thấy không thích hợp cũng không thể nhiều lời nữa. Chỉ căn dặn Chu Bình vài câu liền rời đi.
Chu Thanh vừa đi, Chu Dao cũng trở về phòng mình.
Hai người trở về nội viện, Chu Dao khoác tay Chu Thanh, cái đầu nhỏ tựa vào vai nàng, nói: "Đại tỷ, cám ơn tỷ."
Chu Thanh vỗ vỗ bàn tay Chu Dao, nói: "Cám ơn cái gì! Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên! Nữ hài tử nhất định phải có tài phú độc lập mới có thể sống tốt hơn."
Chu Dao.. Ta là gà hay là chó thế? Thôi kệ! Không cần để ý chi tiết! Dù sao câu cuối cùng cũng rất đúng a! Không riêng gì phải tài phú độc lập, tinh thần cũng phải độc lập, nhân cách lại càng phải độc lập a! Đương nhiên, điều kiện tiên quyết vẫn là tài phú độc lập!
"Đúng rồi, đại tỷ, lần tranh tài yêu cầu viết bài, đã có kết quả chưa?"
Chu Dao nhắc đến chuyện này, Chu Thanh liền thở dài một hơi.
"Kết quả thì có rồi, chúng ta cũng đã liên lạc được với người đoạt giải nhì, giải ba cùng với những người đạt giải khuyến khích, nhưng hết lần này tới lần khác lại không tìm được người đoạt giải nhất."
"Ai là người đoạt giải nhất?"
"Bút danh là Tiếu Sinh Thanh Hà, danh sách người đoạt giải đã dán cả ngày, tất cả những người trúng giải đều đã tới ghi danh, nhưng người này vẫn không xuất hiện."
Chu Thanh vẫn đang cằn nhằn lại không hề hay biết Chu Dao bên cạnh có chút khác thường. Ngay khi nghe đến bút danh Tiếu Sinh Thanh Hà kia, Chu Dao lập tức cảm thấy hít thở không thông.
Ngón tay run rẩy, Chu Dao kiệt lực khắc chế hơi thở của mình, nói: "Vậy sao, vậy đại tỷ chờ một chút, không nói chuyện với đại tỷ nữa, ta mệt muốn chết rồi, trở về ngủ đây."
Nói xong, không đợi Chu Thanh nói gì, đã quay đầu chạy về phòng mình. Vừa vào cửa, trở tay đóng chặt cửa phòng, Chu Dao âm thầm gào thét một tiếng.
"Tiếu Sinh Thanh Hà! Tiếu Sinh Thanh Hà! Trời ạ! Người đứng đầu lại là Tiếu Sinh Thanh Hà! Ông trời ơi! Ông trời của ta ơi! Đây không phải nằm mơ giữa ban ngày, thật sự!"
Nước mắt cứ thế chảy ra, Chu Dao bổ nhào lên giường, chui vào trong chăn vừa khóc lại vừa cười. Tiếu sinh Thanh Hà, chính là nàng cùng Triệu Hi. Mấy ngày nay hai người luôn bận sửa chữa thoại bản, vẫn không đi tới tiệm lẩu. Không ngờ, tiệm lẩu đã công bố danh sách người đoạt giải viết truyện!
Tiếu Sinh Thanh Hà! Toàn bộ người của huyện thành đều biết, Tiếu Sinh Thanh Hà đạt giải nhất!
Chu Dao kích động hưng phấn một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau, nàng liền không kịp chờ đợi chạy đến nhà Triệu Đại Thành, chia sẻ tin vui với Triệu Hi.
Chu Bình thu nhận Mạnh Vũ, cũng không tìm gian phòng khác cho Mạnh Vũ ở lại, mà để Mạnh Vũ ở cùng một phòng với mình. Hắn ở phòng trong, Mạnh Vũ gian ngoài. Nói là thư đồng, kỳ thực chính là gã sai vặt. Chu Bình mỗi ngày phải tập võ đọc sách, sáng sớm trời chưa sáng đã dậy, Mạnh Vũ bị coi như gã sai vặt, tất nhiên là phải thức dậy cùng Chu Bình. Vốn dĩ Chu Bình muốn Mạnh Vũ cùng luyện công với mình, đáng tiếc vai Mạnh Vũ lại bị thương, chỉ có thể đứng một bên nhìn.
Rũ vai, nâng cằm ngồi ở một bên nhìn Chu Bình đứng trung bình tấn, đánh quyền, bắn tên, Mạnh Vũ trong lúc nhất thời có chút hoài nghi. Có phải là hắn đã lựa chọn sai rồi hay không? Nếu như hắn đi theo cha mình về nhà, tối đa cũng chỉ bị đánh đập một đêm hôm qua, ít nhất về sau đều có thể ngủ đến khi mặt trời lên cao, lại còn có người phục dịch. Bây giờ.. Đi sớm về tối không nói, mà bị thương phục vẫn còn phải dịch người khác? Đây có phải kẻ thù của hắn không? Hay là mua một gói độc dược hạ độc chết Chu Bình?
Mạnh Vũ đang suy nghĩ linh tinh, Chu Bình đã đánh xong một bộ thần quyền, vừa lấy khăn lau mồ hôi trên mặt trên cổ, vừa phân phó Mạnh Vũ: "Lát nữa cơm nước xong xuôi ta muốn đi dạo nhà in cùng Bút Mặc Trai một chút, ngươi đi thử xem cái gùi kia có phù hợp không."
Chu Bình đưa tay chỉ cái gùi trúc đang được đặt dựa vào chân tường.
Mạnh Vũ.. Theo ngón tay Chu Bình nhìn sang, liếc thấy cái gùi, liền lập tức giậm chân đứng lên.
"Ngươi bảo ta cõng?"
Chu Bình trợn mắt trừng một cái, hỏi: "Hỏi thừa, ngươi là thư đồng, ngươi không cõng chẳng lẽ để cho ta cõng à?"
Mạnh Vũ lập tức hất tay áo, nói: "Ta không cõng! Bả vai ta bị thương!"
Chu Bình giơ nắm đấm: "Ta đã hỏi qua Lý Nhị ca, vết thương của ngươi, không ảnh hưởng việc cõng sọt, cõng một ngày cánh tay cũng không gãy được. Ngươi có cõng không?"
Một đứa trẻ 6 tuổi, dùng nắm đấm của mình khiến cho Mạnh Vũ mười lăm mười sáu tuổi phải khuất phục.
"Cõng!"
Chu Bình giống như con gà trống nhỏ chiến thắng, ngẩng cao đầu bước vào trong nhà. Lưu lại Mạnh Vũ nhìn chằm chằm cái gùi kia, nhục nhã đứng ở đó.
Ăn xong điểm tâm, Chu Bình mang theo cái túi nhỏ của mình, cao hứng bừng bừng đi ra ngoài. Mạnh Vũ rũ vai, cúi đầu lững thững đi theo.
"Đây là sỉ nhục lớn nhất đời ta!"
Chu Bình khinh miệt trợn mắt trừng một cái: "Nói mò gì đấy, đời này của ngươi còn dài lắm! Còn phải chịu sỉ nhục dài dài!"
Mạnh Vũ.. Nói thật, hắn coi như không bị thằng nhóc sáu tuổi rắm thối này đánh chết, cũng sẽ bị nó chọc cho tức chết.
Hai người một trước một sau, đi thẳng đến Vân Hải Thư cục. Lúc hai người đến nơi, trong nhà in đã có không ít học sinh. Mạnh Vũ vừa vào cửa, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.