Chương 198: Quỳ gối
Chu Bình 6 tuổi khoanh tay nhìn Mạnh Vũ mười sáu tuổi. Ánh mắt lạnh nhạt lại bình tĩnh.
"Nhị bá của ta là viện trưởng Hoài Sơn thư viện. Cha ta là ông chủ tiệm lẩu Nồi Đồng. Đại tỷ ta có một nửa cổ phần của Cẩm Tú phường, có ba thành cổ phần trong phường thêu Khánh Vân nhà ngươi. Nhị tỷ ta cũng có một thành cổ phần trong đó. Mà cha ngươi, chỉ có hai thành cổ phần trong chính phường thêu nhà mình, làm sao, ngươi cảm thấy ngươi có tiền hơn ta ư?"
Mạnh Vũ.. hai mắt trợn lên, chấn kinh nhìn Chu Bình, cả đầu ong ong. Cha hắn chỉ có hai thành cổ phần trong phường thêu Khánh Vân sao? Đây chính là thêu phường của nhà hắn mà!
Cơ mặt giật, rồi lại giật, Mạnh Vũ giống như vừa bị thiên lôi bổ trúng đỉnh đầu, cuối cùng bổ cho hắn phải tỉnh dậy từ trong cơn ngủ mê.
"Ngươi nói, cha ta chỉ có hai thành?"
Chu Bình nhìn chằm chằm Mạnh Vũ, xác nhận thật sự là cho tới giờ khắc này hắn mới ý thức được vấn đề, gật đầu một cái.
"Ngươi biết cái gì gọi là cực phẩm là lượt không?"
Mạnh Vũ đờ đẫn ngồi đó không nói một lời.
Chu Bình liền nói: "Là lượt chân chính, không phải là loại người cả ngày chơi bời lêu lổng khi nhục kẻ yếu như ngươi. Bọn họ mặc dù nhìn qua không làm được việc gì đàng hoàng, chỉ biết sống phóng túng, nhưng trong bụng họ lại giống như một cái tiệm tạp hóa, người khác nói cái gì, bọn họ đều hiểu thậm chí trên một số phương diện còn rất tinh thông. Xa không đề cập tới, liền nói gần. Triệu Đại Thành, Triệu thúc của ta, người ta còn biết ăn chơi hơn ngươi nhiều, nhưng ngươi xem sinh ý của Triệu gia hiện giờ có bị hủy trong tay ông ấy không? Hơn nữa Triệu thúc của ta còn tinh thông vẽ tranh, vẽ vừa nhanh lại giống như đúc. Còn ngươi có sở trường gì? Ngươi có tự tin, tương lai, lúc chuyện làm ăn trong nhà được truyền đến tay ngươi, ngươi có thể thủ vững được không?"
Những lời này, cha mẹ hắn đã nói với hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn chưa từng thật sự nghe lọt được. Toàn bộ đều bị hắn coi thành mấy lời lải nhải vặt vãnh. Nhưng hôm nay, trong tình cảnh này, chúng được thốt ra từ miệng đứa trẻ 6 tuổi Chu Bình, hắn vậy mà ma xui quỷ khiến nghe lọt.
Nhìn Chu Bình, Mạnh Vũ hít sâu một hơi, hỏi: "Ngươi muốn trao đổi thứ đồng giá gì?"
Chu Bình liền nói: "Ta thích đọc sách, nếu như ngươi có sách tốt thì có thể đổi."
Mạnh Vũ.. Ngươi căn bản là đang làm khó Mạnh Vũ ta đúng không! Sách tốt? Làm sao ta biết được sách nào tốt sách nào dở chứ hả!
Mắt thấy vẻ mặt suy sụp của Mạnh Vũ, Lý Nhị lập tức nói: "Kỳ thực những sách có liên quan đến phương diện quân sự, thì Bình tử đều cảm thấy hứng thú."
Mí mắt Mạnh Vũ giật giật. Quân sự? Nhà hắn quả thật là có một bản độc nhất!
Vừa nghĩ tới quyển sách bị hắn coi như cục gạch kê chân bàn kia, Mạnh Vũ vỗ đùi đứng dậy, nói: "Nhà ta có một cuốn sách viết về phương diện quân sự, ta về lấy cho ngươi."
Chu Bình liền nói: "Để Lý Nhị ca cùng đi với ngươi, hôm nay ngươi có thể ở nhà mình, chờ mang sách đến mà ta cảm thấy hài lòng, chúng ta liền thỏa thuận xong, nếu như không hài lòng, ngày mai ta lại đến tóm ngươi đi dạo huyện thành."
Mạnh Vũ.. Bất kể nói thế nào, cơ hội đã có, còn chuyện ngày mai thì mai lại nói! Mạnh Vũ không nói hai lời cùng Lý Nhị rời đi.
Không đến nửa canh giờ, Lý Nhị mang theo một cuốn sách rách rưới quay về.
"Đây chính là bản sách viết về quân sự độc nhất của Mạnh gia."
Chu Bình đã sớm không thể chờ được nữa, lập tức nhận lấy. Quyển sách này có tên là "Chu Lạc bố binh".
Có một lần rảnh rỗi đi dạo mấy nhà in, Chu đã từng nghe chưởng quầy sách đề cập tới. Vị chủ quán này là một lão binh đã giải ngũ, cũng là người mê quân sự, trong nhà góp nhặt không ít sách quân sự. Đáng tiếc con cháu của ông ấy đều không có hứng thú với phương diện này, ông ấy lại sợ sau khi mình chết đi chỗ sách này sẽ bị mai một, mới mở quầy bày bán. Đây là một bản kì thư viết về việc bày binh bố trận, đáng tiếc trước kia đã bị thằng con pha gia chỉ tử của ông chủ quầy sách coi như giấy vụn mà bán cho công tử Mạnh gia phóng đãng. Thực sự là đã giày xéo một quyển sách hay.
Lúc đó chủ quán cực kỳ tiếc hận nói, quyển sách này rơi vào tay con trai Mạnh gia, có thể đã hóa thành một nắm tro rồi. Nghe được lời này, trong lòng Chu Bình đã cồn cào mong muốn có được quyển sách kia. Nhưng nếu thằng nhóc trực tiếp đến nhà tìm Mạnh Vũ đòi hỏi hoặc cầu mua, dựa vào đức hạnh của Mạnh Vũ, nhất định sẽ trả giá. Nghĩ nghĩ, Chu Bình liền nảy ra một biện pháp.
Lần trước thằng nhóc đánh Mạnh Vũ ở Hoài Sơn thư viện, Mạnh Vũ chắc chắn sẽ quay lại trả thù. Hắn liền đợi đến khi Mạnh Vũ xuất thủ lần nữa, tiếp đó.. Tiếp đó chính là những chuyện vừa xảy ra hai hôm nay a.
Quyển sách kia mặc dù không bị Mạnh Vũ giày xéo thành tro, thế nhưng bốn góc sách cũng đã rách nát không chịu nổi. Chu Bình tính toán tu bổ một chút, nhưng lại hoàn toàn không có tay nghề, không thể làm gì khác hơn là khêu đèn chép lại. Cứ thế, Chu Bình như đói như khát vừa chép sách vừa tìm hiểu những tri thức ghi trong ấy.
Bên khác, Thẩm Lệ cuối cùng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ một ngày phụ đạo cho Chu Hoài Sơn. Ngồi sau bàn, Thẩm Lệ bưng một chén trà, nhắm mắt dưỡng thần.
Lý Nhị đứng ở trước mặt hắn, hồi bẩm: "Tối hôm qua lúc Mạnh Vũ bắt cóc Dao cô nương, thuộc hạ phát hiện, Tô Hằng có thể là biết công phu."
Thần sắc Thẩm Lệ không chút thay đổi, không có một tia kinh ngạc, dường như đã sớm biết trước.
"Ừ" một tiếng, nói: "Để Chu Bình tiếp xúc với hắn nhiều một chút."
"Vâng."
Sáng sớm hôm sau.
Chép sách đến nửa đêm, Chu Bình vẫn rời giường đúng giờ đánh quyền luyện công. Theo mùa đông rút đi, xuân ý cũng dần dần dày lên, lúc thằng nhóc thức dậy, bầu trời đã có chút ánh sáng.
Đứng trung bình tấn xong, Chu Bình đang lau mồ hôi uống nước, chuẩn bị tiến hành hoạt động tiếp theo, đã thấy một bà tử đi tới nói: "Tiểu thiếu gia, công tử nhà họ Mạnh cầu kiến."
Chu Bình.. Khóe mặt giật một cái, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Lý Nhị, hỏi: "Sao hắn lại đến?"
Lý Nhị đứng một bên nhún vai nói: "Ai biết."
"Để hắn vào đi."
Bà tử lĩnh mệnh rời đi, một lát sau, đã thấy Mạnh Vũ mang theo nụ cười đi vào.
"Ai u, lại luyện công hả, ngươi thật đúng là chăm chỉ."
Chu Bình không có hứng thú hàn huyên với hắn, hỏi thẳng: "Ngươi đến đây làm gì?"
"Ta tới làm thư đồng cho ngươi a."
Chu Bình lập tức dùng ánh mắt như đối với một tên bệnh thần kinh mà nhìn Mạnh Vũ, hỏi: "Không phải là ngươi đã trao đổi đồng giá rồi sao?"
Mạnh Vũ lắc đầu.
"Cái mạng này của bản công tử, giá trị vạn kim, há lại chỉ bằng một quyển sách liền có thể so được, đêm hôm qua, ta trái lo phải nghĩ, cảm thấy làm người phải thành thật, ta không thể bẫy ngươi, giá trị của quyển sách kia hoàn toàn không thể so được với ta."
Chu Bình..
Lý Nhị..
Hai người im lặng nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương một suy nghĩ: Người này không phải là bị ngốc rồi đấy chứ? Hẳn là thế rồi!
Nghiêng đầu, nhíu mày nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Mạnh Vũ, Chu Bình liền nói: "Không cần đâu, hôm qua ta đã nói rõ ràng rồi, ngươi đi đi."
"Nhưng dù sao ngươi cũng phải có một thư đồng đúng không? Ta cảm thấy ta rất thích hợp."
Chu Bình..
"Bây giờ ta không cần thư đồng nữa, ngươi đi đi."
"Không, ngươi cần."
Mạnh Vũ nói, đưa tay nhấc ấm trà nóng trên bàn, rót cho Chu Bình một chén, lại quay đầu nhặt lấy cây chổi để bên góc tường, bắt đầu quét sân.
Chu Bình nghẹn họng trân trối nhìn Mạnh Vũ.
"Không phải là ngươi bị ma nhập rồi đấy chứ?"
Mạnh Vũ xách cây chổi, nhìn Chu Bình đáp: "Không, ta là bị hào quang của ngươi chinh phục, ta tình nguyện quỳ dưới gấu quần ngươi!"
Chu Bình.. Hồ nghi nhìn Mạnh Vũ, nhưng thằng nhóc có nghĩ đến vỡ cả cái đầu sáu tuổi của mình, cũng không nghĩ ra được là tên là lượt đầu đường xó chợ kia rốt cuộc muốn làm gì!
"Nhị bá của ta là viện trưởng Hoài Sơn thư viện. Cha ta là ông chủ tiệm lẩu Nồi Đồng. Đại tỷ ta có một nửa cổ phần của Cẩm Tú phường, có ba thành cổ phần trong phường thêu Khánh Vân nhà ngươi. Nhị tỷ ta cũng có một thành cổ phần trong đó. Mà cha ngươi, chỉ có hai thành cổ phần trong chính phường thêu nhà mình, làm sao, ngươi cảm thấy ngươi có tiền hơn ta ư?"
Mạnh Vũ.. hai mắt trợn lên, chấn kinh nhìn Chu Bình, cả đầu ong ong. Cha hắn chỉ có hai thành cổ phần trong phường thêu Khánh Vân sao? Đây chính là thêu phường của nhà hắn mà!
Cơ mặt giật, rồi lại giật, Mạnh Vũ giống như vừa bị thiên lôi bổ trúng đỉnh đầu, cuối cùng bổ cho hắn phải tỉnh dậy từ trong cơn ngủ mê.
"Ngươi nói, cha ta chỉ có hai thành?"
Chu Bình nhìn chằm chằm Mạnh Vũ, xác nhận thật sự là cho tới giờ khắc này hắn mới ý thức được vấn đề, gật đầu một cái.
"Ngươi biết cái gì gọi là cực phẩm là lượt không?"
Mạnh Vũ đờ đẫn ngồi đó không nói một lời.
Chu Bình liền nói: "Là lượt chân chính, không phải là loại người cả ngày chơi bời lêu lổng khi nhục kẻ yếu như ngươi. Bọn họ mặc dù nhìn qua không làm được việc gì đàng hoàng, chỉ biết sống phóng túng, nhưng trong bụng họ lại giống như một cái tiệm tạp hóa, người khác nói cái gì, bọn họ đều hiểu thậm chí trên một số phương diện còn rất tinh thông. Xa không đề cập tới, liền nói gần. Triệu Đại Thành, Triệu thúc của ta, người ta còn biết ăn chơi hơn ngươi nhiều, nhưng ngươi xem sinh ý của Triệu gia hiện giờ có bị hủy trong tay ông ấy không? Hơn nữa Triệu thúc của ta còn tinh thông vẽ tranh, vẽ vừa nhanh lại giống như đúc. Còn ngươi có sở trường gì? Ngươi có tự tin, tương lai, lúc chuyện làm ăn trong nhà được truyền đến tay ngươi, ngươi có thể thủ vững được không?"
Những lời này, cha mẹ hắn đã nói với hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn chưa từng thật sự nghe lọt được. Toàn bộ đều bị hắn coi thành mấy lời lải nhải vặt vãnh. Nhưng hôm nay, trong tình cảnh này, chúng được thốt ra từ miệng đứa trẻ 6 tuổi Chu Bình, hắn vậy mà ma xui quỷ khiến nghe lọt.
Nhìn Chu Bình, Mạnh Vũ hít sâu một hơi, hỏi: "Ngươi muốn trao đổi thứ đồng giá gì?"
Chu Bình liền nói: "Ta thích đọc sách, nếu như ngươi có sách tốt thì có thể đổi."
Mạnh Vũ.. Ngươi căn bản là đang làm khó Mạnh Vũ ta đúng không! Sách tốt? Làm sao ta biết được sách nào tốt sách nào dở chứ hả!
Mắt thấy vẻ mặt suy sụp của Mạnh Vũ, Lý Nhị lập tức nói: "Kỳ thực những sách có liên quan đến phương diện quân sự, thì Bình tử đều cảm thấy hứng thú."
Mí mắt Mạnh Vũ giật giật. Quân sự? Nhà hắn quả thật là có một bản độc nhất!
Vừa nghĩ tới quyển sách bị hắn coi như cục gạch kê chân bàn kia, Mạnh Vũ vỗ đùi đứng dậy, nói: "Nhà ta có một cuốn sách viết về phương diện quân sự, ta về lấy cho ngươi."
Chu Bình liền nói: "Để Lý Nhị ca cùng đi với ngươi, hôm nay ngươi có thể ở nhà mình, chờ mang sách đến mà ta cảm thấy hài lòng, chúng ta liền thỏa thuận xong, nếu như không hài lòng, ngày mai ta lại đến tóm ngươi đi dạo huyện thành."
Mạnh Vũ.. Bất kể nói thế nào, cơ hội đã có, còn chuyện ngày mai thì mai lại nói! Mạnh Vũ không nói hai lời cùng Lý Nhị rời đi.
Không đến nửa canh giờ, Lý Nhị mang theo một cuốn sách rách rưới quay về.
"Đây chính là bản sách viết về quân sự độc nhất của Mạnh gia."
Chu Bình đã sớm không thể chờ được nữa, lập tức nhận lấy. Quyển sách này có tên là "Chu Lạc bố binh".
Có một lần rảnh rỗi đi dạo mấy nhà in, Chu đã từng nghe chưởng quầy sách đề cập tới. Vị chủ quán này là một lão binh đã giải ngũ, cũng là người mê quân sự, trong nhà góp nhặt không ít sách quân sự. Đáng tiếc con cháu của ông ấy đều không có hứng thú với phương diện này, ông ấy lại sợ sau khi mình chết đi chỗ sách này sẽ bị mai một, mới mở quầy bày bán. Đây là một bản kì thư viết về việc bày binh bố trận, đáng tiếc trước kia đã bị thằng con pha gia chỉ tử của ông chủ quầy sách coi như giấy vụn mà bán cho công tử Mạnh gia phóng đãng. Thực sự là đã giày xéo một quyển sách hay.
Lúc đó chủ quán cực kỳ tiếc hận nói, quyển sách này rơi vào tay con trai Mạnh gia, có thể đã hóa thành một nắm tro rồi. Nghe được lời này, trong lòng Chu Bình đã cồn cào mong muốn có được quyển sách kia. Nhưng nếu thằng nhóc trực tiếp đến nhà tìm Mạnh Vũ đòi hỏi hoặc cầu mua, dựa vào đức hạnh của Mạnh Vũ, nhất định sẽ trả giá. Nghĩ nghĩ, Chu Bình liền nảy ra một biện pháp.
Lần trước thằng nhóc đánh Mạnh Vũ ở Hoài Sơn thư viện, Mạnh Vũ chắc chắn sẽ quay lại trả thù. Hắn liền đợi đến khi Mạnh Vũ xuất thủ lần nữa, tiếp đó.. Tiếp đó chính là những chuyện vừa xảy ra hai hôm nay a.
Quyển sách kia mặc dù không bị Mạnh Vũ giày xéo thành tro, thế nhưng bốn góc sách cũng đã rách nát không chịu nổi. Chu Bình tính toán tu bổ một chút, nhưng lại hoàn toàn không có tay nghề, không thể làm gì khác hơn là khêu đèn chép lại. Cứ thế, Chu Bình như đói như khát vừa chép sách vừa tìm hiểu những tri thức ghi trong ấy.
Bên khác, Thẩm Lệ cuối cùng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ một ngày phụ đạo cho Chu Hoài Sơn. Ngồi sau bàn, Thẩm Lệ bưng một chén trà, nhắm mắt dưỡng thần.
Lý Nhị đứng ở trước mặt hắn, hồi bẩm: "Tối hôm qua lúc Mạnh Vũ bắt cóc Dao cô nương, thuộc hạ phát hiện, Tô Hằng có thể là biết công phu."
Thần sắc Thẩm Lệ không chút thay đổi, không có một tia kinh ngạc, dường như đã sớm biết trước.
"Ừ" một tiếng, nói: "Để Chu Bình tiếp xúc với hắn nhiều một chút."
"Vâng."
Sáng sớm hôm sau.
Chép sách đến nửa đêm, Chu Bình vẫn rời giường đúng giờ đánh quyền luyện công. Theo mùa đông rút đi, xuân ý cũng dần dần dày lên, lúc thằng nhóc thức dậy, bầu trời đã có chút ánh sáng.
Đứng trung bình tấn xong, Chu Bình đang lau mồ hôi uống nước, chuẩn bị tiến hành hoạt động tiếp theo, đã thấy một bà tử đi tới nói: "Tiểu thiếu gia, công tử nhà họ Mạnh cầu kiến."
Chu Bình.. Khóe mặt giật một cái, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Lý Nhị, hỏi: "Sao hắn lại đến?"
Lý Nhị đứng một bên nhún vai nói: "Ai biết."
"Để hắn vào đi."
Bà tử lĩnh mệnh rời đi, một lát sau, đã thấy Mạnh Vũ mang theo nụ cười đi vào.
"Ai u, lại luyện công hả, ngươi thật đúng là chăm chỉ."
Chu Bình không có hứng thú hàn huyên với hắn, hỏi thẳng: "Ngươi đến đây làm gì?"
"Ta tới làm thư đồng cho ngươi a."
Chu Bình lập tức dùng ánh mắt như đối với một tên bệnh thần kinh mà nhìn Mạnh Vũ, hỏi: "Không phải là ngươi đã trao đổi đồng giá rồi sao?"
Mạnh Vũ lắc đầu.
"Cái mạng này của bản công tử, giá trị vạn kim, há lại chỉ bằng một quyển sách liền có thể so được, đêm hôm qua, ta trái lo phải nghĩ, cảm thấy làm người phải thành thật, ta không thể bẫy ngươi, giá trị của quyển sách kia hoàn toàn không thể so được với ta."
Chu Bình..
Lý Nhị..
Hai người im lặng nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương một suy nghĩ: Người này không phải là bị ngốc rồi đấy chứ? Hẳn là thế rồi!
Nghiêng đầu, nhíu mày nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Mạnh Vũ, Chu Bình liền nói: "Không cần đâu, hôm qua ta đã nói rõ ràng rồi, ngươi đi đi."
"Nhưng dù sao ngươi cũng phải có một thư đồng đúng không? Ta cảm thấy ta rất thích hợp."
Chu Bình..
"Bây giờ ta không cần thư đồng nữa, ngươi đi đi."
"Không, ngươi cần."
Mạnh Vũ nói, đưa tay nhấc ấm trà nóng trên bàn, rót cho Chu Bình một chén, lại quay đầu nhặt lấy cây chổi để bên góc tường, bắt đầu quét sân.
Chu Bình nghẹn họng trân trối nhìn Mạnh Vũ.
"Không phải là ngươi bị ma nhập rồi đấy chứ?"
Mạnh Vũ xách cây chổi, nhìn Chu Bình đáp: "Không, ta là bị hào quang của ngươi chinh phục, ta tình nguyện quỳ dưới gấu quần ngươi!"
Chu Bình.. Hồ nghi nhìn Mạnh Vũ, nhưng thằng nhóc có nghĩ đến vỡ cả cái đầu sáu tuổi của mình, cũng không nghĩ ra được là tên là lượt đầu đường xó chợ kia rốt cuộc muốn làm gì!