Chương 202: Bóp mặt
Tiệm lương thực Hữu Tài bị tịch thu, ảnh vệ công khai lập án chuyện quân nhu của Trấn Sóc Quân quân, Trấn Quốc Công độc phát thân vong, Tô Hành đỡ linh hồi kinh, quân nhu của Trấn Sóc Quân liền tạm ngừng tuồn ra ngoài, tự mình vận hành.
Trước đây thịt dê của tiệm lẩu Nồi Đồng đều nhập hàng từ tiệm lương thực Hữu Tài, bây giờ loại thịt dê không có mùi gây này bị ngừng cung cấp, trong lúc nhất thời lại không tìm được nguồn hàng thay thế, không có cách nào, Chu Thanh cùng Chu Hoài Lâm đành phải lựa chọn dùng thịt dê bình thường của Bắc Yên. Có điều thịt dê thay đổi lại không hề gây ra vấn đề lớn với chuyện làm ăn của tiệm lẩu Nồi Đồng.
Dù sao những cửa hàng lẩu khác cũng dùng loại thịt dê này, mà chất lượng phục vụ của tiệm lẩu Nồi Đồng là tốt nhất, mỗi ngày đều có thuyết thư tiên sinh kể chuyện hay đến hồn xiêu phách lạc, khiến cho người ta muốn ngừng mà không được.
Người mà Thẩm Lệ đề cử tới cùng với Chu Hoài Lâm, trải qua hơn một tháng chiếu cố, đã thành công trồng ra rau củ thành phẩm trong lều ấm.
Chu Hoài Lâm cùng Chu Hoài Sơn có một mảnh đất canh tác lớn ở thôn Khánh Dương, Chu Hoài Lâm lại thuê không ít người đi theo người Thẩm Lệ phái tới, gióng trống khua chiêng dựng nên rất nhiều lều ấm trồng rau củ ở thôn Khánh Dương.
Những thức ăn này, chỉ có một bộ phận nhỏ dùng để cung ứng cho tiệm lẩu Nồi Đồng. Còn lại toàn bộ đều tiêu thụ ra bên ngoài. Bởi vì rau củ khan hiếm, nên lượng tiêu thụ rất tốt. Có không ít nhà giàu cùng tửu lâu trong huyện thành đã sớm đưa đơn đặt hàng.
Cũng giống như tiệm lẩu Nồi Đồng, tất cả mọi người làm việc chăm sóc rau củ trồng trong lều ấm đều sẽ được phân chia tiền lãi.
Thôn dân thôn Khánh Dương thấy trồng rau có thể kiếm tiền, dưới sự dẫn đầu của tộc trưởng, tất cả các nhà đều cống hiến ra ruộng đất nhà mình, tham dự vào việc xây dựng lều ấm trồng trọt. Từng nhà, đều kí hiệp nghị với Chu Hoài Lâm, phàm là có người phá hoại, hết thảy sẽ phải bồi thường gấp ba so với giá cả, hơn nữa cũng bị trục xuất khỏi bản tộc. Còn tiền lãi, dựa theo đầu người lao động cùng diện tích đất lớn nhỏ để chia hoa hồng.
Chu Hoài Lâm lại vạch ra một mảnh đất nằm ngoài định mức, tất cả các khoản thu được từ mảnh đất kia đều đưa vào Hoài Sơn thư viện, do tộc trưởng quản lý sử dụng.
Toàn bộ Khánh Dương Thôn, phát triển thành thôn trồng rau chuyên nghiệp. Cứ vậy, xí nghiệp làm nông nhà Chu Hoài Lâm bận bịu đến khí thế ngất trời.
Bên kia, học trò gương mẫu Chu Hoài Sơn cuối cùng cũng nghênh đón một lần khảo thí nữa trong cuộc đời, thi Viện.
Hai lần khảo thí trước đó, tâm tính 'Sơn là lượt' vẫn là trúng hay không cũng chẳng sao, bởi vì không quan tâm cho nên không coi trọng. Căn bản không khẩn trương. Lần phủ thí, cũng chỉ có Chu Thanh khẩn trương đến mức muốn đi nhà xí mà thôi. Đến lần thi cử này, bởi vì trong lòng chất chứa hy vọng, Chu Hoài Sơn khẩn trương vô cùng.
Trước trường thi, người đông nghìn nghịt. Phủ nha còn chưa bắt đầu mở cửa trường thi, Thẩm Lệ đã lấy mấy cái ghế từ Khánh Phong tửu lâu đặt ở khu đất trống trước cổng phủ nha, cho mấy người Chu Thanh ngồi chờ.
Chu Hoài Sơn không ngồi yên được, ngồi xổm ở bên cạnh ghế, nửa người chống trên ghế, dùng vẻ mặt như bị táo bón nhìn Chu Thanh.
"Khuê nữ, đầu toàn thân cha đều đau a."
Chu Thanh dở khóc dở cười nhìn Chu Hoài Sơn, nói: "Cha, người chỉ có một cái đầu, ở đâu ra đầu toàn thân đau, đừng ngồi xổm nữa, lát nữa chân tê sẽ không đi vào trường thi được đâu."
Chu Hoài Sơn trợn mắt trừng một cái, cái mông vẫn vểnh lên như cũ, nửa nằm sấp nửa ngồi ở đó.
"Đầu đau, đầu mũi đau, đầu lưỡi đau, đầu ngón tay đau, còn có đầu ngón chân cũng đau nữa." Mỗi lần nói một từ 'đầu', Chu Hoài Sơn đều nhấn thật mạnh, nói xong, lại nhìn Chu Thanh, nói: "Nhiều đầu như vậy, cũng không tính là đầu sao!"
Chu Thanh..
Đang nói, cổng lớn phủ nha liền kẽo kẹt một tiếng mở ra. Đám đông đang ồn ào, lập tức yên lặng lại. Các học sinh tham gia thi cử lần này tự giác đứng về vị trí được phân chia theo từng huyện riêng.
Chu Hoài Sơn hít sâu một hơi, nhấc mông đứng lên.
"Khuê nữ, cha đi đây!" Bộ dạng kia, rất giống như không phải hắn đang đi thi, mà là đi chịu chết.
Chu Thanh vẫy vẫy tay, nói: "Cha, người phải tin tưởng chính mình, bằng vào đức hạnh trước kia của cha mà vẫn có thể thi đậu, lần này chắc chắn cũng được."
Chu Hoài Sơn nhếch miệng, nặn ra nụ cười khó coi: "Xong rồi, hình như ta bị đau bụng a."
Chu Thanh.. "Người cũng bị tiêu chảy giả ba mươi hai lần rồi, mau đi đi, tin tưởng ta, người không muốn đi ngoài đâu!"
Chu Hoài Sơn u oán nhìn Chu Thanh, hít sâu một hơi, quay đầu như tráng sĩ hy sinh vì nghĩa mà chạy về phía khu vực xếp hàng của sĩ tử huyện Thanh Hà. Hắn vừa đi, Chu Thanh một mực trầm ổn như chuông đồng lập tức cảm thấy có chút đứng ngồi không yên. Nàng đứng dậy đi đi lại lại tại chỗ mấy bước, sau đó không tự chủ được, lại ngồi xuống.
Dáng ngồi y hệt như Chu Hoài Sơn vừa nãy, Chu Thanh nửa ghé vào trên ghế, không có chút hình tượng, ngửa đầu nhìn Thẩm Lệ, hỏi: "Hẳn là cha ta có thể đậu đúng không?"
Thẩm Lệ nhìn Chu Thanh xoắn xuýt như cái bánh quai chèo, buồn cười.
"Có thể, yên tâm đi. Sư phó phải thi cả một ngày cơ, ta dẫn nàng đi dạo phủ thành một vòng, mùa xuân phủ thành rất đẹp."
Trong lòng Chu Thanh vô cùng bất ổn, căn bản không thể an tâm.
Nàng ghé mông ngồi vào ghế, nói: "Không được, mí mắt của ta vẫn một mực nhảy, sẽ không có chuyện xảy ra chứ?"
"Không đâu, sư phó có thể gặp dữ hóa lành, huống chi quan chủ khảo lần thi này là Hồ Vi Nhạc, sư phó có thể xảy ra chuyện gì được, nàng yên tâm đi."
Chu Thanh thở dài một hơi: "Nói thì nói như thế, nhưng ta chính là không nỡ."
Thẩm Lệ tiến lên một bước, nhẹ nhàng cúi xuống bóp má Chu Thanh, nói: "Dù sao nàng cũng nên tin ta, có ta ở đây, sư phó sẽ không có việc gì."
Nói rồi, hắn hạ giọng, lại ghé sát vào Chu thanh thêm một chút.
"Tư liệu ta chuẩn bị cho sư phó, đều căn cứ vào sở thích cá nhân của Hồ Vi Nhạc, chắc chắn không có vấn đề gì."
Ngón tay ấm áp của Thẩm Lệ đột nhiên chạm vào má nàng, hơi nóng lao thẳng tới hai gò má, trái tim Chu Thanh chợt đập nhanh hơn, nàng đưa tay vỗ mạnh vào mu bàn tay của Thẩm Lệ, thuận thế đứng lên.
"Đừng bóp mặt ta, còn bóp nữa mặt sẽ to ra đấy."
Thẩm Lệ đứng thẳng lên, xoa xoa đầu Chu Thanh nói: "Chúng ta đi thả diều đi."
Gò má Chu Thanh có chút nóng lên, lầu bầu nói: "Ta không biết thả diều, từ nhỏ đến giờ đều chưa từng thả qua."
Thẩm Lệ nghiêng đầu nhìn Chu Thanh, ánh mắt nhu hòa, nói: "Thật là đúng dịp, ta cũng là lần đầu tiên, ừm.. nàng sẽ không phải xấu hổ."
Chu Thanh..
Mặt đỏ tim run đột nhiên liền không còn sót lại chút gì. Không bổ sung câu cuối cùng thì không được sao!
"Hài tử khác hồi nhỏ thả diều, cũng đều là phụ thân bồi tiếp, trưởng thành, huynh trưởng bồi tiếp, lớn chút nữa, bằng hữu bồi tiếp. Ta hồi nhỏ, phụ thân bồi tiếp mẫu thân, không thèm đếm xỉa tới ta, trưởng thành, ta cũng chỉ có một muội muội không có huynh trưởng, lớn chút nữa, ta liền tiến vào tổ chức ảnh vệ. Đây thật sự là lần đầu tiên a."
Thẩm Lệ đột nhiên nói chuyện nghiêm túc, mắt nhìn phía trước, ánh mắt có chút xa xăm, trong tiếng nói mang theo vẻ thương cảm.
Chu Thanh nghiêng đầu liếc hắn một cái, vỗ vỗ vai Thẩm Lệ, tiếp đó lại nhíu mày nhìn hắn hỏi: "Chẳng lẽ huynh dự định hôm nay để ta bù đắp sự thiếu sót tình thương của cha cho huynh sao?"
Thẩm Lệ.. Suýt chút nữa đã nghẹn một hơi.
Nói rồi, Chu Thanh khó xử gãi gãi cái ót, nói: "Làm cha huynh một ngày cũng không phải là không được, nhưng mà ta cảm thấy, có chút kỳ quái, quan hệ này của hai chúng ta, nếu ta làm cha huynh, thì có phải là loạn luân rồi không?"
Thẩm Lệ.. Đưa tay nhẹ nhàng dùng sức bóp má Chu Thanh lần nữa.
"Cái miệng này không tốt, ước chừng là thiếu bị bóp má rồi!"
Chu Thanh lập tức đưa tay đánh vào tay Thẩm Lệ, sau đó cũng bóp má hắn một cái.
Thẩm Lệ phản ứng rất nhanh, lập tức lách người tránh ra. Chu Thanh uổng công vô ích, một đầu nhào vào lồng ngực người nào đó.
Trước đây thịt dê của tiệm lẩu Nồi Đồng đều nhập hàng từ tiệm lương thực Hữu Tài, bây giờ loại thịt dê không có mùi gây này bị ngừng cung cấp, trong lúc nhất thời lại không tìm được nguồn hàng thay thế, không có cách nào, Chu Thanh cùng Chu Hoài Lâm đành phải lựa chọn dùng thịt dê bình thường của Bắc Yên. Có điều thịt dê thay đổi lại không hề gây ra vấn đề lớn với chuyện làm ăn của tiệm lẩu Nồi Đồng.
Dù sao những cửa hàng lẩu khác cũng dùng loại thịt dê này, mà chất lượng phục vụ của tiệm lẩu Nồi Đồng là tốt nhất, mỗi ngày đều có thuyết thư tiên sinh kể chuyện hay đến hồn xiêu phách lạc, khiến cho người ta muốn ngừng mà không được.
Người mà Thẩm Lệ đề cử tới cùng với Chu Hoài Lâm, trải qua hơn một tháng chiếu cố, đã thành công trồng ra rau củ thành phẩm trong lều ấm.
Chu Hoài Lâm cùng Chu Hoài Sơn có một mảnh đất canh tác lớn ở thôn Khánh Dương, Chu Hoài Lâm lại thuê không ít người đi theo người Thẩm Lệ phái tới, gióng trống khua chiêng dựng nên rất nhiều lều ấm trồng rau củ ở thôn Khánh Dương.
Những thức ăn này, chỉ có một bộ phận nhỏ dùng để cung ứng cho tiệm lẩu Nồi Đồng. Còn lại toàn bộ đều tiêu thụ ra bên ngoài. Bởi vì rau củ khan hiếm, nên lượng tiêu thụ rất tốt. Có không ít nhà giàu cùng tửu lâu trong huyện thành đã sớm đưa đơn đặt hàng.
Cũng giống như tiệm lẩu Nồi Đồng, tất cả mọi người làm việc chăm sóc rau củ trồng trong lều ấm đều sẽ được phân chia tiền lãi.
Thôn dân thôn Khánh Dương thấy trồng rau có thể kiếm tiền, dưới sự dẫn đầu của tộc trưởng, tất cả các nhà đều cống hiến ra ruộng đất nhà mình, tham dự vào việc xây dựng lều ấm trồng trọt. Từng nhà, đều kí hiệp nghị với Chu Hoài Lâm, phàm là có người phá hoại, hết thảy sẽ phải bồi thường gấp ba so với giá cả, hơn nữa cũng bị trục xuất khỏi bản tộc. Còn tiền lãi, dựa theo đầu người lao động cùng diện tích đất lớn nhỏ để chia hoa hồng.
Chu Hoài Lâm lại vạch ra một mảnh đất nằm ngoài định mức, tất cả các khoản thu được từ mảnh đất kia đều đưa vào Hoài Sơn thư viện, do tộc trưởng quản lý sử dụng.
Toàn bộ Khánh Dương Thôn, phát triển thành thôn trồng rau chuyên nghiệp. Cứ vậy, xí nghiệp làm nông nhà Chu Hoài Lâm bận bịu đến khí thế ngất trời.
Bên kia, học trò gương mẫu Chu Hoài Sơn cuối cùng cũng nghênh đón một lần khảo thí nữa trong cuộc đời, thi Viện.
Hai lần khảo thí trước đó, tâm tính 'Sơn là lượt' vẫn là trúng hay không cũng chẳng sao, bởi vì không quan tâm cho nên không coi trọng. Căn bản không khẩn trương. Lần phủ thí, cũng chỉ có Chu Thanh khẩn trương đến mức muốn đi nhà xí mà thôi. Đến lần thi cử này, bởi vì trong lòng chất chứa hy vọng, Chu Hoài Sơn khẩn trương vô cùng.
Trước trường thi, người đông nghìn nghịt. Phủ nha còn chưa bắt đầu mở cửa trường thi, Thẩm Lệ đã lấy mấy cái ghế từ Khánh Phong tửu lâu đặt ở khu đất trống trước cổng phủ nha, cho mấy người Chu Thanh ngồi chờ.
Chu Hoài Sơn không ngồi yên được, ngồi xổm ở bên cạnh ghế, nửa người chống trên ghế, dùng vẻ mặt như bị táo bón nhìn Chu Thanh.
"Khuê nữ, đầu toàn thân cha đều đau a."
Chu Thanh dở khóc dở cười nhìn Chu Hoài Sơn, nói: "Cha, người chỉ có một cái đầu, ở đâu ra đầu toàn thân đau, đừng ngồi xổm nữa, lát nữa chân tê sẽ không đi vào trường thi được đâu."
Chu Hoài Sơn trợn mắt trừng một cái, cái mông vẫn vểnh lên như cũ, nửa nằm sấp nửa ngồi ở đó.
"Đầu đau, đầu mũi đau, đầu lưỡi đau, đầu ngón tay đau, còn có đầu ngón chân cũng đau nữa." Mỗi lần nói một từ 'đầu', Chu Hoài Sơn đều nhấn thật mạnh, nói xong, lại nhìn Chu Thanh, nói: "Nhiều đầu như vậy, cũng không tính là đầu sao!"
Chu Thanh..
Đang nói, cổng lớn phủ nha liền kẽo kẹt một tiếng mở ra. Đám đông đang ồn ào, lập tức yên lặng lại. Các học sinh tham gia thi cử lần này tự giác đứng về vị trí được phân chia theo từng huyện riêng.
Chu Hoài Sơn hít sâu một hơi, nhấc mông đứng lên.
"Khuê nữ, cha đi đây!" Bộ dạng kia, rất giống như không phải hắn đang đi thi, mà là đi chịu chết.
Chu Thanh vẫy vẫy tay, nói: "Cha, người phải tin tưởng chính mình, bằng vào đức hạnh trước kia của cha mà vẫn có thể thi đậu, lần này chắc chắn cũng được."
Chu Hoài Sơn nhếch miệng, nặn ra nụ cười khó coi: "Xong rồi, hình như ta bị đau bụng a."
Chu Thanh.. "Người cũng bị tiêu chảy giả ba mươi hai lần rồi, mau đi đi, tin tưởng ta, người không muốn đi ngoài đâu!"
Chu Hoài Sơn u oán nhìn Chu Thanh, hít sâu một hơi, quay đầu như tráng sĩ hy sinh vì nghĩa mà chạy về phía khu vực xếp hàng của sĩ tử huyện Thanh Hà. Hắn vừa đi, Chu Thanh một mực trầm ổn như chuông đồng lập tức cảm thấy có chút đứng ngồi không yên. Nàng đứng dậy đi đi lại lại tại chỗ mấy bước, sau đó không tự chủ được, lại ngồi xuống.
Dáng ngồi y hệt như Chu Hoài Sơn vừa nãy, Chu Thanh nửa ghé vào trên ghế, không có chút hình tượng, ngửa đầu nhìn Thẩm Lệ, hỏi: "Hẳn là cha ta có thể đậu đúng không?"
Thẩm Lệ nhìn Chu Thanh xoắn xuýt như cái bánh quai chèo, buồn cười.
"Có thể, yên tâm đi. Sư phó phải thi cả một ngày cơ, ta dẫn nàng đi dạo phủ thành một vòng, mùa xuân phủ thành rất đẹp."
Trong lòng Chu Thanh vô cùng bất ổn, căn bản không thể an tâm.
Nàng ghé mông ngồi vào ghế, nói: "Không được, mí mắt của ta vẫn một mực nhảy, sẽ không có chuyện xảy ra chứ?"
"Không đâu, sư phó có thể gặp dữ hóa lành, huống chi quan chủ khảo lần thi này là Hồ Vi Nhạc, sư phó có thể xảy ra chuyện gì được, nàng yên tâm đi."
Chu Thanh thở dài một hơi: "Nói thì nói như thế, nhưng ta chính là không nỡ."
Thẩm Lệ tiến lên một bước, nhẹ nhàng cúi xuống bóp má Chu Thanh, nói: "Dù sao nàng cũng nên tin ta, có ta ở đây, sư phó sẽ không có việc gì."
Nói rồi, hắn hạ giọng, lại ghé sát vào Chu thanh thêm một chút.
"Tư liệu ta chuẩn bị cho sư phó, đều căn cứ vào sở thích cá nhân của Hồ Vi Nhạc, chắc chắn không có vấn đề gì."
Ngón tay ấm áp của Thẩm Lệ đột nhiên chạm vào má nàng, hơi nóng lao thẳng tới hai gò má, trái tim Chu Thanh chợt đập nhanh hơn, nàng đưa tay vỗ mạnh vào mu bàn tay của Thẩm Lệ, thuận thế đứng lên.
"Đừng bóp mặt ta, còn bóp nữa mặt sẽ to ra đấy."
Thẩm Lệ đứng thẳng lên, xoa xoa đầu Chu Thanh nói: "Chúng ta đi thả diều đi."
Gò má Chu Thanh có chút nóng lên, lầu bầu nói: "Ta không biết thả diều, từ nhỏ đến giờ đều chưa từng thả qua."
Thẩm Lệ nghiêng đầu nhìn Chu Thanh, ánh mắt nhu hòa, nói: "Thật là đúng dịp, ta cũng là lần đầu tiên, ừm.. nàng sẽ không phải xấu hổ."
Chu Thanh..
Mặt đỏ tim run đột nhiên liền không còn sót lại chút gì. Không bổ sung câu cuối cùng thì không được sao!
"Hài tử khác hồi nhỏ thả diều, cũng đều là phụ thân bồi tiếp, trưởng thành, huynh trưởng bồi tiếp, lớn chút nữa, bằng hữu bồi tiếp. Ta hồi nhỏ, phụ thân bồi tiếp mẫu thân, không thèm đếm xỉa tới ta, trưởng thành, ta cũng chỉ có một muội muội không có huynh trưởng, lớn chút nữa, ta liền tiến vào tổ chức ảnh vệ. Đây thật sự là lần đầu tiên a."
Thẩm Lệ đột nhiên nói chuyện nghiêm túc, mắt nhìn phía trước, ánh mắt có chút xa xăm, trong tiếng nói mang theo vẻ thương cảm.
Chu Thanh nghiêng đầu liếc hắn một cái, vỗ vỗ vai Thẩm Lệ, tiếp đó lại nhíu mày nhìn hắn hỏi: "Chẳng lẽ huynh dự định hôm nay để ta bù đắp sự thiếu sót tình thương của cha cho huynh sao?"
Thẩm Lệ.. Suýt chút nữa đã nghẹn một hơi.
Nói rồi, Chu Thanh khó xử gãi gãi cái ót, nói: "Làm cha huynh một ngày cũng không phải là không được, nhưng mà ta cảm thấy, có chút kỳ quái, quan hệ này của hai chúng ta, nếu ta làm cha huynh, thì có phải là loạn luân rồi không?"
Thẩm Lệ.. Đưa tay nhẹ nhàng dùng sức bóp má Chu Thanh lần nữa.
"Cái miệng này không tốt, ước chừng là thiếu bị bóp má rồi!"
Chu Thanh lập tức đưa tay đánh vào tay Thẩm Lệ, sau đó cũng bóp má hắn một cái.
Thẩm Lệ phản ứng rất nhanh, lập tức lách người tránh ra. Chu Thanh uổng công vô ích, một đầu nhào vào lồng ngực người nào đó.