Chương 204: Cho phép qua
Người trên thang lầu cũng rất nhanh đã đuổi theo xuống dưới. Khách quan mà nói, hiện tại, chỗ tốt duy nhất chính là, hai người họ đang đứng trên đất bằng, mà không phải bị tiền hậu giáp kích như lúc còn ở trên cầu thang chật hẹp. Nhưng mà, bọn họ lại bị bao vây chặt chẽ.
Có thể là nhân vật phản diện cũng phát hiện ra bọn chúng thường chết bởi vì nói nhảm quá nhiều, cho nên đám người xấu không hề thừa lời, ngay khi đứng vững gót chân, liền giơ đao vọt lên.
Ngay khi Thẩm Lệ vừa đáp đất, cũng lập tức thổi còi chuyên dụng của ảnh vệ. Lý Nhị đứng chờ dưới lầu, nghe được âm thanh, lập tức nhào lên. Các ảnh vệ khác tiềm phục tại phủ thành cũng nghe tiếng chạy đến.
Lý Nhị vừa lên lầu, lập tức gia nhập vào cuộc chiến.
Thẩm Lệ giao Chu Thanh cho hắn, ra lệnh: "Đừng ham chiến, mang nàng ra ngoài!"
Lý Nhị đưa tay đỡ lấy Chu Thanh bị đẩy tới, có chút do dự nhìn Thẩm Lệ.
"Đi!"
Trong tay Thẩm Lệ cũng không có trường kiếm, hắn quật ngã một tên địch nhân, đoạt lấy kiếm, hiện tại đang không ngừng vung ra tầng tầng kiếm ảnh. Không cần phải bận tâm bảo hộ Chu Thanh, công phu của hắn được thi triển ra toàn bộ. Giống như một con báo săn, phát động tấn công hung mãnh nhất.
Mà đám người xấu kia cũng chỉ nhận định một mục tiêu duy nhất: Thẩm Lệ. Căn bản mặc kệ Chu Thanh vừa bị Thẩm Lệ đẩy ra ngoài.
Lý Nhị túm chặt cánh tay Chu Thanh, kéo nàng chạy đi, Chu Thanh bối rối đi theo Lý Nhị hai bước, bỗng nhiên phát giác ra chỗ không đúng. Coi như mục tiêu của những người này là Thẩm Lệ, vậy cũng không đến mức nàng và Lý Nhị rời đi, mà bọn chúng cũng không thèm ngăn cản chút nào như vậy a. Bọn chúng hoàn toàn có thể bắt lấy nàng, sau đó dùng nàng để uy hiếp Thẩm Lệ nha.
Nghĩ đến dây, Chu Thanh đưa tay sờ lên mặt mình. Thế tử Ninh Vương Phủ đối với Trầm Minh Nguyệt si tâm một mảnh, mà nàng lại rất giống với Trầm Minh Nguyệt kia. Cho nên.. Những người này có thể căn bản không phải tới vì Thẩm Lệ, mà chính là vì nàng! Nếu nàng thật sự rời đi, mới là rơi vào cái bẫy của chúng. Không chỉ khiến Thẩm Lệ lâm vào nguy hiểm, nàng cũng sẽ rơi vào nguy hiểm còn lớn hơn, từ đó mang đến cho Thẩm Lệ càng nhiều phiền toái.
Tâm tư vừa động, Chu Thanh lập tức dậm chân, xoay người chạy về phía Thẩm Lệ. Dọa cho Lý Nhị giật nảy mình.
"Chu cô nương!" Hắn cuống quít túm chặt lấy Chu Thanh.
"Cô nương đi theo ta đi, ngài không ở đây, đại nhân chúng ta mới có thể dễ dàng xử lý mọi chuyện ở đây, không có nỗi lo về sau, Chu cô nương!"
Chu Thanh hất tay Lý Nhị ra, đồng thời giật lấy thanh đao trong tay Lý Nhị chạy thẳng về phía đám người xấu kia. Những kẻ đang vây công Thẩm Lệ bị hành động đột ngột này của nàng làm cho cả kinh, không biết phải nên làm thế nào cho phải.
Làm sao bây giờ! Nhiệm vụ của bọn họ là chặn giết Thẩm Lệ, bức vị cô nương này ra ngoài, tiếp đó người tiếp ứng ở bên ngoài sẽ trực tiếp đưa cô nương này đi. Đây là người mà thế tử của họ muốn! Bây giờ cô nương này lại xách theo đao trở lại liều mạng với bọn họ! Bọn họ phải làm sao bây giờ? Kẻ xấu đều mơ hồ rồi.
Không chỉ kẻ xấu mơ hồ, ngay cả Thẩm Lệ đang đánh nhau đến thở hồng hộc cũng mơ hồ. Những người này sao lại đơ cả rồi?
Đang lúc kinh ngạc hắn lại nhìn thấy Chu Thanh xách theo một cây đao bổ tới. Lý Nhị tức hổn hển đuổi theo ở phía sau.
Vừa chém lung tung, Chu Thanh vừa bá đạo, nói: "Có lão nương Trầm Minh Nguyệt ở đây, kẻ nào t*ng trùng lên não dám động một chút thử xem, Thế tử Ninh Vương Phủ mà không giết chết ngươi thì hắn không phải là nam nhân!"
Bộ dáng, rất giống một nữ thổ phỉ.
Thẩm Lệ.. Đang muốn giận dữ mắng mỏ Lý Nhị, chợt phản ứng lại ý tứ trong lời nói của Chu Thanh. Những người này, căn bản không phải đến vì hắn mà là vì Chu Thanh.
Chu Thanh vừa hô xong, hiện trường đánh nhau cơ bản tạm dừng.
Chu Thanh khí thế hùng hổ xách đại đao dài một thước của mình, nói với Thẩm Lệ: "Tới đây!"
Dáng vẻ bá khí chẳng khác nào nữ hiệp khách giang hồ.
Thẩm Lệ..
Nhìn kẻ xấu bên trái, liếc kẻ xấu bên phải, tiếp đó giống như một con chó nhỏ ôn thuận, nhanh nhẹn chạy về phía Chu Thanh.
Chu Thanh giữ chặt lấy cánh tay Thẩm Lệ, khiêng đại đao lên vai, nâng cằm nói: "Trầm Minh Nguyệt ta là người đã chết qua một lần, ta không sợ lại chết lần thứ hai đâu!"
Nói xong, dẫn theo Thẩm Lệ rời đi. Lưu lại một đám người đứng ngổn ngang ở nơi đó. Làm sao bây giờ! Thế tử hạ lệnh, nhất thiết phải mang nàng trở về. Bây giờ cứ như vậy trơ mắt nhìn người rời đi sao? Nếu không ra tay thì không biết lúc nào mới lại có cơ hội lần nữa, thiết hạ một lần phục kích, nhất là phục kích đầu lĩnh ảnh vệ, há lại là chuyện dễ dàng!
Tên cầm đầu bóp quyền hít sâu một hơi, giơ tay ra lệnh: "Cướp cho ta!"
Chu Thanh.. Mẹ nhà ngươi!
Trận chiến vừa dừng lại trong chốc lát, đã lại một lần nữa bắt đầu.
Có điều trong chút thời gian trì hoãn vừa rồi, những ảnh vệ khác đã chạy đến, Thẩm Lệ không phải tứ cố vô thân như trước đó nữa. Nhưng mà công phu của đối phương cũng không thấp hơn ảnh vệ, ra tay tàn nhẫn không nói, nhân số còn đông hơn ảnh vệ rất nhiều.
Thấy mục đích thật sự của đối phương chính là muốn mang Chu Thanh đi, Thẩm Lệ lo sợ bên ngoài còn có phục kích, nên không dám để cho Chu Thanh rời đi trước. Một tới hai đi, ảnh vệ dần dần rơi vào thế yếu.
Mắt thấy từng người của Thẩm Lệ đều bị thụ thương, Chu Thanh chỉ sợ Thẩm Lệ bị nguy hiểm, lập tức hạ quyết tâm, gác đại đao lên cổ mình.
"Dừng tay!"
Động tác đột ngột của nàng, kinh động đến tất cả mọi người. Dù sao tất cả mọi người ở hiện trường đều không muốn nàng chết.
"Thả bọn họ ra, ta đi cùng các ngươi!" Chu Thanh nhìn chằm chằm thủ lĩnh đám người kia, nâng cằm lạnh lùng nói.
Thẩm Lệ lập tức nhấc chân muốn chạy về phía nàng: "Chu Thanh!"
Chu Thanh lui về phía sau một bước.
"Huynh mà qua đây ta liền xuống tay!"
Thẩm Lệ lập tức dậm chân, hô: "Để đao xuống, nàng bình tĩnh một chút, nghe ta nói.."
Chu Thanh đảo mắt một vòng chúng thuộc hạ của Thẩm Lệ nói: "Mạng của bọn họ, cũng là mạng!"
Một đám thuộc hạ đồng thời khẽ giật mình.
Nói xong, Chu Thanh nhìn về thủ lĩnh người xấu, nói: "Thả bọn họ đi, ta sẽ rời đi cùng các ngươi."
Người nọ không hề nghĩ ngợi liền giương một tay lên, nói: "Có thể, cho phép qua!"
Dù sao nhiệm vụ của bọn họ chính là mang cô nương này trở về. Một đám kẻ xấu lập tức tránh ra một con đường.
Chu Thanh nói với Thẩm Lệ: "Ta không chết được đâu, huynh đi nhanh lên!"
Làm sao Thẩm Lệ có thể đi! Hắn đường đường là nam nhi bảy thuớc thân mang nhiệt huyết, sao có thể dùng tính mệnh của một cô gái để uy hiếp ra một con đường sống? Mà cô gái ấy lại là người hắn yêu!
Nhưng mà dáng vẻ của Chu Thanh.. Thần sắc quyết liệt kia tuyệt không phải nói đùa. Hơn nữa với tình hình trước mắt, nếu như liều mạng, phần thắng của họ xác thực không lớn, kết quả cuối cùng chính là: Người của hắn tử thương đã đành, mà Chu Thanh cũng sẽ bị mang đi. Hắn thậm chí cũng không còn mạng để đi cứu nàng nữa.
Nhưng mà..
"Đi a!" Chu Thanh thúc giục Thẩm Lệ: "Chừng nào đã an toàn thì báo hiệu cho ta biết."
Thẩm Lệ nhìn Chu Thanh, cắn răng một cái, đỏ mắt mang người rời đi. Đời này, hắn chưa bao giờ cảm thấy khuất nhục như thế.
Không chỉ có Thẩm Lệ khuất nhục, một đám ảnh vệ cũng cảm thấy nhục nhã, ê chề. Bọn họ thế mà phải dùng đến tính mạng của đại phu nhân để đổi lấy an nguy của mình. Dựa vào nữ nhân sống qua?
Thẩm Lệ vừa đi, nghe bên ngoài không còn tiếng bước chân nữa, thủ lĩnh đám người mới nhìn Chu Thanh nói: "Cô nương nói lời thì phải giữ lời a."
Chu Thanh liền cười lạnh, đáp: "Ngươi gấp cái gì, đợi thêm một khắc đồng hồ ta sẽ đi cùng các ngươi."
"Cô nương cũng đừng nghĩ giở trò gian, trước tiên buông đao ra đã, đừng nói một khắc đồng hồ, mười khắc đồng hồ chúng ta cũng chờ."
"Phi! Vạn nhất ngươi xếp đặt mai phục ở bên ngoài thì sao, bây giờ ta mà bỏ đao xuống, há chẳng phải là vừa để cho ngươi bắt được ta lại giúp ngươi có thêm thời gian đi dây dưa với ảnh vệ, thế thì ta quy thuận không công à."
Khóe miệng người nọ khẽ giật một cái. Thật sự là hắn còn thiết hạ một đạo phòng tuyến ở bên ngoài. Nhiệm vụ lần này, đúng là mười phần chắc chín rồi. Không nghĩ tới, lại bị một tiểu cô nương nhìn thấu.
Đang giằng co, một người ăn mặc như tiểu nhị chạy từ dưới lầu lên, ghé vào bên tai tên thủ lĩnh nói nhỏ vài câu.
Có thể là nhân vật phản diện cũng phát hiện ra bọn chúng thường chết bởi vì nói nhảm quá nhiều, cho nên đám người xấu không hề thừa lời, ngay khi đứng vững gót chân, liền giơ đao vọt lên.
Ngay khi Thẩm Lệ vừa đáp đất, cũng lập tức thổi còi chuyên dụng của ảnh vệ. Lý Nhị đứng chờ dưới lầu, nghe được âm thanh, lập tức nhào lên. Các ảnh vệ khác tiềm phục tại phủ thành cũng nghe tiếng chạy đến.
Lý Nhị vừa lên lầu, lập tức gia nhập vào cuộc chiến.
Thẩm Lệ giao Chu Thanh cho hắn, ra lệnh: "Đừng ham chiến, mang nàng ra ngoài!"
Lý Nhị đưa tay đỡ lấy Chu Thanh bị đẩy tới, có chút do dự nhìn Thẩm Lệ.
"Đi!"
Trong tay Thẩm Lệ cũng không có trường kiếm, hắn quật ngã một tên địch nhân, đoạt lấy kiếm, hiện tại đang không ngừng vung ra tầng tầng kiếm ảnh. Không cần phải bận tâm bảo hộ Chu Thanh, công phu của hắn được thi triển ra toàn bộ. Giống như một con báo săn, phát động tấn công hung mãnh nhất.
Mà đám người xấu kia cũng chỉ nhận định một mục tiêu duy nhất: Thẩm Lệ. Căn bản mặc kệ Chu Thanh vừa bị Thẩm Lệ đẩy ra ngoài.
Lý Nhị túm chặt cánh tay Chu Thanh, kéo nàng chạy đi, Chu Thanh bối rối đi theo Lý Nhị hai bước, bỗng nhiên phát giác ra chỗ không đúng. Coi như mục tiêu của những người này là Thẩm Lệ, vậy cũng không đến mức nàng và Lý Nhị rời đi, mà bọn chúng cũng không thèm ngăn cản chút nào như vậy a. Bọn chúng hoàn toàn có thể bắt lấy nàng, sau đó dùng nàng để uy hiếp Thẩm Lệ nha.
Nghĩ đến dây, Chu Thanh đưa tay sờ lên mặt mình. Thế tử Ninh Vương Phủ đối với Trầm Minh Nguyệt si tâm một mảnh, mà nàng lại rất giống với Trầm Minh Nguyệt kia. Cho nên.. Những người này có thể căn bản không phải tới vì Thẩm Lệ, mà chính là vì nàng! Nếu nàng thật sự rời đi, mới là rơi vào cái bẫy của chúng. Không chỉ khiến Thẩm Lệ lâm vào nguy hiểm, nàng cũng sẽ rơi vào nguy hiểm còn lớn hơn, từ đó mang đến cho Thẩm Lệ càng nhiều phiền toái.
Tâm tư vừa động, Chu Thanh lập tức dậm chân, xoay người chạy về phía Thẩm Lệ. Dọa cho Lý Nhị giật nảy mình.
"Chu cô nương!" Hắn cuống quít túm chặt lấy Chu Thanh.
"Cô nương đi theo ta đi, ngài không ở đây, đại nhân chúng ta mới có thể dễ dàng xử lý mọi chuyện ở đây, không có nỗi lo về sau, Chu cô nương!"
Chu Thanh hất tay Lý Nhị ra, đồng thời giật lấy thanh đao trong tay Lý Nhị chạy thẳng về phía đám người xấu kia. Những kẻ đang vây công Thẩm Lệ bị hành động đột ngột này của nàng làm cho cả kinh, không biết phải nên làm thế nào cho phải.
Làm sao bây giờ! Nhiệm vụ của bọn họ là chặn giết Thẩm Lệ, bức vị cô nương này ra ngoài, tiếp đó người tiếp ứng ở bên ngoài sẽ trực tiếp đưa cô nương này đi. Đây là người mà thế tử của họ muốn! Bây giờ cô nương này lại xách theo đao trở lại liều mạng với bọn họ! Bọn họ phải làm sao bây giờ? Kẻ xấu đều mơ hồ rồi.
Không chỉ kẻ xấu mơ hồ, ngay cả Thẩm Lệ đang đánh nhau đến thở hồng hộc cũng mơ hồ. Những người này sao lại đơ cả rồi?
Đang lúc kinh ngạc hắn lại nhìn thấy Chu Thanh xách theo một cây đao bổ tới. Lý Nhị tức hổn hển đuổi theo ở phía sau.
Vừa chém lung tung, Chu Thanh vừa bá đạo, nói: "Có lão nương Trầm Minh Nguyệt ở đây, kẻ nào t*ng trùng lên não dám động một chút thử xem, Thế tử Ninh Vương Phủ mà không giết chết ngươi thì hắn không phải là nam nhân!"
Bộ dáng, rất giống một nữ thổ phỉ.
Thẩm Lệ.. Đang muốn giận dữ mắng mỏ Lý Nhị, chợt phản ứng lại ý tứ trong lời nói của Chu Thanh. Những người này, căn bản không phải đến vì hắn mà là vì Chu Thanh.
Chu Thanh vừa hô xong, hiện trường đánh nhau cơ bản tạm dừng.
Chu Thanh khí thế hùng hổ xách đại đao dài một thước của mình, nói với Thẩm Lệ: "Tới đây!"
Dáng vẻ bá khí chẳng khác nào nữ hiệp khách giang hồ.
Thẩm Lệ..
Nhìn kẻ xấu bên trái, liếc kẻ xấu bên phải, tiếp đó giống như một con chó nhỏ ôn thuận, nhanh nhẹn chạy về phía Chu Thanh.
Chu Thanh giữ chặt lấy cánh tay Thẩm Lệ, khiêng đại đao lên vai, nâng cằm nói: "Trầm Minh Nguyệt ta là người đã chết qua một lần, ta không sợ lại chết lần thứ hai đâu!"
Nói xong, dẫn theo Thẩm Lệ rời đi. Lưu lại một đám người đứng ngổn ngang ở nơi đó. Làm sao bây giờ! Thế tử hạ lệnh, nhất thiết phải mang nàng trở về. Bây giờ cứ như vậy trơ mắt nhìn người rời đi sao? Nếu không ra tay thì không biết lúc nào mới lại có cơ hội lần nữa, thiết hạ một lần phục kích, nhất là phục kích đầu lĩnh ảnh vệ, há lại là chuyện dễ dàng!
Tên cầm đầu bóp quyền hít sâu một hơi, giơ tay ra lệnh: "Cướp cho ta!"
Chu Thanh.. Mẹ nhà ngươi!
Trận chiến vừa dừng lại trong chốc lát, đã lại một lần nữa bắt đầu.
Có điều trong chút thời gian trì hoãn vừa rồi, những ảnh vệ khác đã chạy đến, Thẩm Lệ không phải tứ cố vô thân như trước đó nữa. Nhưng mà công phu của đối phương cũng không thấp hơn ảnh vệ, ra tay tàn nhẫn không nói, nhân số còn đông hơn ảnh vệ rất nhiều.
Thấy mục đích thật sự của đối phương chính là muốn mang Chu Thanh đi, Thẩm Lệ lo sợ bên ngoài còn có phục kích, nên không dám để cho Chu Thanh rời đi trước. Một tới hai đi, ảnh vệ dần dần rơi vào thế yếu.
Mắt thấy từng người của Thẩm Lệ đều bị thụ thương, Chu Thanh chỉ sợ Thẩm Lệ bị nguy hiểm, lập tức hạ quyết tâm, gác đại đao lên cổ mình.
"Dừng tay!"
Động tác đột ngột của nàng, kinh động đến tất cả mọi người. Dù sao tất cả mọi người ở hiện trường đều không muốn nàng chết.
"Thả bọn họ ra, ta đi cùng các ngươi!" Chu Thanh nhìn chằm chằm thủ lĩnh đám người kia, nâng cằm lạnh lùng nói.
Thẩm Lệ lập tức nhấc chân muốn chạy về phía nàng: "Chu Thanh!"
Chu Thanh lui về phía sau một bước.
"Huynh mà qua đây ta liền xuống tay!"
Thẩm Lệ lập tức dậm chân, hô: "Để đao xuống, nàng bình tĩnh một chút, nghe ta nói.."
Chu Thanh đảo mắt một vòng chúng thuộc hạ của Thẩm Lệ nói: "Mạng của bọn họ, cũng là mạng!"
Một đám thuộc hạ đồng thời khẽ giật mình.
Nói xong, Chu Thanh nhìn về thủ lĩnh người xấu, nói: "Thả bọn họ đi, ta sẽ rời đi cùng các ngươi."
Người nọ không hề nghĩ ngợi liền giương một tay lên, nói: "Có thể, cho phép qua!"
Dù sao nhiệm vụ của bọn họ chính là mang cô nương này trở về. Một đám kẻ xấu lập tức tránh ra một con đường.
Chu Thanh nói với Thẩm Lệ: "Ta không chết được đâu, huynh đi nhanh lên!"
Làm sao Thẩm Lệ có thể đi! Hắn đường đường là nam nhi bảy thuớc thân mang nhiệt huyết, sao có thể dùng tính mệnh của một cô gái để uy hiếp ra một con đường sống? Mà cô gái ấy lại là người hắn yêu!
Nhưng mà dáng vẻ của Chu Thanh.. Thần sắc quyết liệt kia tuyệt không phải nói đùa. Hơn nữa với tình hình trước mắt, nếu như liều mạng, phần thắng của họ xác thực không lớn, kết quả cuối cùng chính là: Người của hắn tử thương đã đành, mà Chu Thanh cũng sẽ bị mang đi. Hắn thậm chí cũng không còn mạng để đi cứu nàng nữa.
Nhưng mà..
"Đi a!" Chu Thanh thúc giục Thẩm Lệ: "Chừng nào đã an toàn thì báo hiệu cho ta biết."
Thẩm Lệ nhìn Chu Thanh, cắn răng một cái, đỏ mắt mang người rời đi. Đời này, hắn chưa bao giờ cảm thấy khuất nhục như thế.
Không chỉ có Thẩm Lệ khuất nhục, một đám ảnh vệ cũng cảm thấy nhục nhã, ê chề. Bọn họ thế mà phải dùng đến tính mạng của đại phu nhân để đổi lấy an nguy của mình. Dựa vào nữ nhân sống qua?
Thẩm Lệ vừa đi, nghe bên ngoài không còn tiếng bước chân nữa, thủ lĩnh đám người mới nhìn Chu Thanh nói: "Cô nương nói lời thì phải giữ lời a."
Chu Thanh liền cười lạnh, đáp: "Ngươi gấp cái gì, đợi thêm một khắc đồng hồ ta sẽ đi cùng các ngươi."
"Cô nương cũng đừng nghĩ giở trò gian, trước tiên buông đao ra đã, đừng nói một khắc đồng hồ, mười khắc đồng hồ chúng ta cũng chờ."
"Phi! Vạn nhất ngươi xếp đặt mai phục ở bên ngoài thì sao, bây giờ ta mà bỏ đao xuống, há chẳng phải là vừa để cho ngươi bắt được ta lại giúp ngươi có thêm thời gian đi dây dưa với ảnh vệ, thế thì ta quy thuận không công à."
Khóe miệng người nọ khẽ giật một cái. Thật sự là hắn còn thiết hạ một đạo phòng tuyến ở bên ngoài. Nhiệm vụ lần này, đúng là mười phần chắc chín rồi. Không nghĩ tới, lại bị một tiểu cô nương nhìn thấu.
Đang giằng co, một người ăn mặc như tiểu nhị chạy từ dưới lầu lên, ghé vào bên tai tên thủ lĩnh nói nhỏ vài câu.