Chương 207: Bùng nổ
Những mảnh sứ lớn thì dễ gắp, nhưng những mảnh vụn thì lại rất phí sức. Mất gần hai canh giờ, mới có thể loại bỏ sạch sẽ tất cả, sau đó bôi thuốc cao lên.
Chờ các đại phu dặn dò những điều cần phải chú ý xong xuôi, rồi lui xuống, Trữ vương đen mặt nhìn con trai, bàn tay to lớn thô ráp vỗ bôm bốp lên tay vịn của cái ghế, tức giận quát: "Rốt cục là tại sao con lại thành ra như thế?"
Cả mặt bị bôi đầy thuốc, Thế tử Ninh Vương Phủ nhất quyết im lặng không nói một lời.
Trữ vương bị bộ dạng này của hắn làm cho tức giận đến bốc hỏa, nặng nề vỗ vào tay ghế, đứng lên.
Ông ta giơ ngón tay chỉ vào mặt con trai, giận không kìm được mà mắng: "Con im lặng là có ý gì? Con hủy khuôn mặt mình thành cái dạng này, ta còn không thể hỏi sao?"
Vương phi đứng một bên vội vàng kéo Ninh Vương, khuyên can: "Ông hung dữ với nó làm gì! Nó đã thành cái bộ dạng này rồi!"
Trừng Ninh Vương một cái, Ninh Vương Phi liền đi về phía con trai.
"Nói cho nương nghe, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
Đối mặt với mẫu thân ôn nhu, sắc mặt Thế tử Ninh Vương Phủ liền hơi hòa hoãn lại.
"Mẫu phi, người đừng hỏi nữa."
"Bà nghe xem nó nói cái gì đấy, cái gì mà chúng ta đừng hỏi nữa! Chúng ta mưu tính nhiều năm như vậy là vì cái gì? Hả? Bây giờ bộ dáng con lại như thế này, con nói cho ta biết, từ cổ chí kim, có Hoàng đế nào mà bị hủy dung hay không! Tương lai chuyện thành, con sẽ mang theo một khuôn mặt đầy sẹo vào triều hay là muốn đeo mặt nạ vào triều! Đây là triều đình, không phải sơn trại!"
Dưới cơn tức giận, Trữ vương không lựa lời nói.
Thế tử Trữ vương liền nghiêm giọng đáp: "Không phải còn có đệ đệ sao?"
Nếu không phải là trên mặt hắn còn vết thương đang phải bôi thuốc, Trữ vương thật muốn cho thằng con trai này một cái tát.
"Nói bậy bạ cái gì đó! Tính tình đệ đệ con ra sao con lại không biết ư?"
"Đúng vậy a, con nói cho nương nghe, rốt cuộc chuyện này là như thế nào, cũng không thể xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta lại không biết gì được, con bảo nương cùng phụ vương của con phải làm thế nào cho phải chứ!"
Thế tử Trữ vương giật giật khóe miệng, thoáng do dự, rồi lập tức kiên định nói: "Con sẽ phụ tá đệ đệ thật tốt."
"Con.." Lửa giận trong lòng cũng không khắc chế nổi nữa, Trữ vương giơ tay muốn tát hắn một cái.
Ninh Vương Phi vội vàng ngăn lại.
"Được rồi, được rồi, hiện tại tâm tình của nó không tốt, cứ để cho nó dưỡng thương đã, chờ tâm tình của nó bình phục rồi chúng ta lại hỏi."
Ninh Vương Phi kéo Trữ vương ra ngoài, trước khi đi còn quay đầu dặn dò Thế tử Ninh Vương Phủ: "Nhớ đừng để vết thương chạm vào nước, lát nữa nương trở lại thăm con."
Trữ vương hùng hùng hổ hổ ra khỏi phòng. Vừa đi ra ngoài, liền đụng phải đứa con trai thứ hai.
Đang phải nín một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, Trữ vương liền trút toàn bộ lên đứa con trai nhỏ này: "Ngươi đứng ở đây làm cái gì!"
Ánh mắt nhị nhi tử phức tạp liếc nhìn Ninh Vương một cái, cúi đầu nói: "Con trai nghe nói đại ca bị thương, liền tới xem một chút."
Trữ vương tức giận quát: "Xem cái gì mà xem, ngươi tự quản tốt chính mình đã là không tệ rồi! Còn muốn tới đây để đại ca ngươi trả nợ cho ngươi à?"
Nhị nhi tử cúi đầu, mấp máy môi đáp: "Con trai thật sự đến thăm đại ca, nếu đại ca không có gì đáng ngại, con xin cáo lui trước."
Nói xong, lập tức quay đầu chạy trốn nhanh như chuột.
"Ông lại nổi điên làm gì! Lão nhị chọc giận gì ông hả?" Ninh Vương Phi trừng Ninh Vương, tức giận nói.
Mặt Trữ vương càng đen hơn, không vui nói với Ninh Vương Phi: "Đều là do bà chiều hư, bà nhìn hai thằng con trai của bà xem. Khó khăn lắm lão đại mới có chút bản lĩnh, nhưng tính tình lại rất vặn vẹo, ta nói mười câu nó liền phản bác hai mươi câu, từ trước đến giờ không có một lần nào là chịu nghe theo ta. Còn lão nhị, ta thấy sẽ có ngày nó sẽ chết trong bụi hoa nào đấy cho mà xem!"
"Nào có người cha nào lại rủa con trai mình như thế, ông có phải là cha ruột của nó không hả! Lại nói, vì sao lão đại lại trở thành bộ dạng này, trong lòng ông còn không rõ sao? Trước kia, nếu như Trầm Minh Nguyệt không chết, lão đại có thể suy sụp đến mức ấy à?"
Nhắc đến Trầm Minh Nguyệt, Trữ vương hừ hừ hai tiếng, cuối cùng cũng không tiếp tục mở miệng mắng mỏ nữa. Giữa hai cha con, có một Trầm Minh Nguyệt ngăn cách.
Trữ vương không còn phát hỏa, thái độ của Ninh Vương Phi cũng hòa hoãn hơn rất nhiều: "Lão đại cái gì cũng không chịu nói, vậy thì đi hỏi hạ nhân đi theo nó, nó làm cái gì, mấy người kia nhất định là sẽ biết."
Trữ vương 'xì' một tiếng, nói: "Đám người đi theo nó, trong mắt chỉ có một chủ tử là nó thôi, chuyện nó không cho phép, ta có thể hỏi ra cái rắm ấy!"
Ninh Vương Phi không thèm để ý đến việc chồng mình nói tục, chỉ đáp: "Vì tốt cho nó, mấy người kia tất nhiên là trung thành tuyệt đối, nhưng nếu hiện tại nó đi lạc lối, mấy người kia cũng chưa chắc đã im lặng."
Ninh Vương giật mình, đưa mắt nhìn về phía Ninh Vương Phi.
Ninh Vương Phi gật đầu một cái, nói: "Cứ thử một lần."
Cứ vậy, sau khi hai vợ chồng thương nghị liền đi tìm tùy tùng thân cận của Thế tử Ninh Vương Phủ.
Bên kia, nhị công tử Ninh Vương Phủ vừa phe phẩy cây quạt vừa thủng thẳng đi ra khỏi cổng Vương phủ. Lời Thế tử nói, vẫn còn đang quanh quẩn bên tai hắn.
"Không phải còn có đệ đệ sao!"
Cha hắn cùng đại ca đang mưu đồ cái gì, tuy không ai nói cho hắn biết, nhưng hắn cũng có thể mơ hồ đoán được một hai. Chỉ là, hắn với đại ca, khác biệt nhau một trời một vực. Đại ca văn thao vũ lược tinh thông mọi thứ, mặc dù chuyện của Trầm Minh Nguyệt khiến đại ca bị đả kích, nhưng sau khi nghỉ ngơi lâu như vậy, bây giờ đại ca vẫn là một Thế tử có mưu có trí.
Còn hắn thì sao? Từ nhỏ hắn đã bất học vô thuật, chỉ thích chơi. Cho nên hắn chưa từng mơ tưởng điều gì. Hắn chỉ biết là, dưới cánh chim của đại ca, đời này hắn chỉ có thể an hưởng. Hắn cũng rất thỏa mãn với điều ấy. Nhưng bây giờ, khuôn mặt đại ca bị hủy, đại ca đã mất đi cơ hội trèo lên đến đỉnh cao kia, mà mưu đồ của cha hắn lại tuyệt không có khả năng cứ thế bị gián đoạn. Cho nên..
Trong lòng hắn cuộn trào một cỗ tâm tình mãnh liệt, ngứa ngáy như bị mèo cào. Có nhiều thứ, chưa hẳn đã nhất định là của một người! Đều là con trai của phụ vương, sao lại bị phân biệt! Đại ca làm được, hắn chưa hẳn là không thể làm a! Trước đó chỉ là hắn không muốn cố gắng mà thôi!
Nhị công tử bị mộng tưởng to lớn đột nhiên xuất hiện này làm cho hoa mắt chóng mặt, bước chân có chút hư mềm.
Mà giờ khắc này, Thẩm Lệ đã mấy ngày đêm không hề nghỉ ngơi, đang đỏ ngầu mắt ngồi trong thư phòng. Chu Thanh bị cướp đi, sau khi hắn dẫn người xông ra khỏi vòng vây liền lập tức liền an bài vây đánh. Nhưng mà, dù ảnh vệ đã đánh trọng thương thủ hạ tinh nhuệ dưới trướng Thế tử Ninh Vương Phủ, vẫn không tìm được Chu Thanh.
Chu Thanh cùng với đám người bắt cóc nàng, đều như bốc hơi khỏi cửa hàng diều kia vậy. Vì muốn tìm được cơ quan trong cửa tiệm này, hắn thậm chí còn phá hủy cả cửa hàng, đào sâu ba thước đất bên dưới, nhưng vẫn không tìm được gì.
Chu Hoài Sơn còn đang khảo thí, vì không để ảnh hưởng tới việc thi cử của Chu Hoài Sơn, hắn dặn dò Trung Thúc chờ Chu Hoài Sơn bên ngoài trường thi, đồng thời nói với Chu Hoài Sơn rằng hắn cùng Chu Thanh đã trở về huyện Thanh Hà. Hết thảy chân tướng đợi đến khi Chu Hoài Sơn thi xong lại nói. Còn hắn lập tức lao vùn vụt hồi kinh.
Thế tử Ninh Vương Phủ đang ở kinh thành, người của hắn bắt được Chu Thanh cũng nhất định sẽ đưa về đó.
Biết rõ Chu Thanh nhất định đang ở cùng một chỗ với Thế tử Ninh Vương Phủ, nhưng Ninh Vương Phủ không phải là phủ đệ bình thường, không phải là nơi ảnh vệ muốn điều tra liền có thể điều tra được. Hắn chỉ có thể tự mình âm thầm làm mà thôi.
Nhưng mấy lần đêm tối thăm dò Ninh Vương Phủ, lại không thu hoạch được gì. Hắn phái người đi cùng hạ nhân phủ Ninh Vương để tìm hiểu, đi theo dõi Thế tử Ninh Vương Phủ, theo dõi tùy tùng thiếp thân của Thế tử, nhưng không tìm được bất kì dấu vết nào. Bây giờ, ngoại trừ công nhiên điều tra, thì không còn lựa chọn nào tốt hơn nữa.
Có điều.. Chưa chắc Thế tử Ninh Vương Phủ đã giấu Chu Thanh trong phủ, cũng có khả năng là một tư trạch, biệt viện, sơn trang nào đó. Nhưng không có lý do chính đáng, tự mình xâm nhập điều tra lại không tìm được gì..
Chờ các đại phu dặn dò những điều cần phải chú ý xong xuôi, rồi lui xuống, Trữ vương đen mặt nhìn con trai, bàn tay to lớn thô ráp vỗ bôm bốp lên tay vịn của cái ghế, tức giận quát: "Rốt cục là tại sao con lại thành ra như thế?"
Cả mặt bị bôi đầy thuốc, Thế tử Ninh Vương Phủ nhất quyết im lặng không nói một lời.
Trữ vương bị bộ dạng này của hắn làm cho tức giận đến bốc hỏa, nặng nề vỗ vào tay ghế, đứng lên.
Ông ta giơ ngón tay chỉ vào mặt con trai, giận không kìm được mà mắng: "Con im lặng là có ý gì? Con hủy khuôn mặt mình thành cái dạng này, ta còn không thể hỏi sao?"
Vương phi đứng một bên vội vàng kéo Ninh Vương, khuyên can: "Ông hung dữ với nó làm gì! Nó đã thành cái bộ dạng này rồi!"
Trừng Ninh Vương một cái, Ninh Vương Phi liền đi về phía con trai.
"Nói cho nương nghe, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
Đối mặt với mẫu thân ôn nhu, sắc mặt Thế tử Ninh Vương Phủ liền hơi hòa hoãn lại.
"Mẫu phi, người đừng hỏi nữa."
"Bà nghe xem nó nói cái gì đấy, cái gì mà chúng ta đừng hỏi nữa! Chúng ta mưu tính nhiều năm như vậy là vì cái gì? Hả? Bây giờ bộ dáng con lại như thế này, con nói cho ta biết, từ cổ chí kim, có Hoàng đế nào mà bị hủy dung hay không! Tương lai chuyện thành, con sẽ mang theo một khuôn mặt đầy sẹo vào triều hay là muốn đeo mặt nạ vào triều! Đây là triều đình, không phải sơn trại!"
Dưới cơn tức giận, Trữ vương không lựa lời nói.
Thế tử Trữ vương liền nghiêm giọng đáp: "Không phải còn có đệ đệ sao?"
Nếu không phải là trên mặt hắn còn vết thương đang phải bôi thuốc, Trữ vương thật muốn cho thằng con trai này một cái tát.
"Nói bậy bạ cái gì đó! Tính tình đệ đệ con ra sao con lại không biết ư?"
"Đúng vậy a, con nói cho nương nghe, rốt cuộc chuyện này là như thế nào, cũng không thể xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta lại không biết gì được, con bảo nương cùng phụ vương của con phải làm thế nào cho phải chứ!"
Thế tử Trữ vương giật giật khóe miệng, thoáng do dự, rồi lập tức kiên định nói: "Con sẽ phụ tá đệ đệ thật tốt."
"Con.." Lửa giận trong lòng cũng không khắc chế nổi nữa, Trữ vương giơ tay muốn tát hắn một cái.
Ninh Vương Phi vội vàng ngăn lại.
"Được rồi, được rồi, hiện tại tâm tình của nó không tốt, cứ để cho nó dưỡng thương đã, chờ tâm tình của nó bình phục rồi chúng ta lại hỏi."
Ninh Vương Phi kéo Trữ vương ra ngoài, trước khi đi còn quay đầu dặn dò Thế tử Ninh Vương Phủ: "Nhớ đừng để vết thương chạm vào nước, lát nữa nương trở lại thăm con."
Trữ vương hùng hùng hổ hổ ra khỏi phòng. Vừa đi ra ngoài, liền đụng phải đứa con trai thứ hai.
Đang phải nín một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, Trữ vương liền trút toàn bộ lên đứa con trai nhỏ này: "Ngươi đứng ở đây làm cái gì!"
Ánh mắt nhị nhi tử phức tạp liếc nhìn Ninh Vương một cái, cúi đầu nói: "Con trai nghe nói đại ca bị thương, liền tới xem một chút."
Trữ vương tức giận quát: "Xem cái gì mà xem, ngươi tự quản tốt chính mình đã là không tệ rồi! Còn muốn tới đây để đại ca ngươi trả nợ cho ngươi à?"
Nhị nhi tử cúi đầu, mấp máy môi đáp: "Con trai thật sự đến thăm đại ca, nếu đại ca không có gì đáng ngại, con xin cáo lui trước."
Nói xong, lập tức quay đầu chạy trốn nhanh như chuột.
"Ông lại nổi điên làm gì! Lão nhị chọc giận gì ông hả?" Ninh Vương Phi trừng Ninh Vương, tức giận nói.
Mặt Trữ vương càng đen hơn, không vui nói với Ninh Vương Phi: "Đều là do bà chiều hư, bà nhìn hai thằng con trai của bà xem. Khó khăn lắm lão đại mới có chút bản lĩnh, nhưng tính tình lại rất vặn vẹo, ta nói mười câu nó liền phản bác hai mươi câu, từ trước đến giờ không có một lần nào là chịu nghe theo ta. Còn lão nhị, ta thấy sẽ có ngày nó sẽ chết trong bụi hoa nào đấy cho mà xem!"
"Nào có người cha nào lại rủa con trai mình như thế, ông có phải là cha ruột của nó không hả! Lại nói, vì sao lão đại lại trở thành bộ dạng này, trong lòng ông còn không rõ sao? Trước kia, nếu như Trầm Minh Nguyệt không chết, lão đại có thể suy sụp đến mức ấy à?"
Nhắc đến Trầm Minh Nguyệt, Trữ vương hừ hừ hai tiếng, cuối cùng cũng không tiếp tục mở miệng mắng mỏ nữa. Giữa hai cha con, có một Trầm Minh Nguyệt ngăn cách.
Trữ vương không còn phát hỏa, thái độ của Ninh Vương Phi cũng hòa hoãn hơn rất nhiều: "Lão đại cái gì cũng không chịu nói, vậy thì đi hỏi hạ nhân đi theo nó, nó làm cái gì, mấy người kia nhất định là sẽ biết."
Trữ vương 'xì' một tiếng, nói: "Đám người đi theo nó, trong mắt chỉ có một chủ tử là nó thôi, chuyện nó không cho phép, ta có thể hỏi ra cái rắm ấy!"
Ninh Vương Phi không thèm để ý đến việc chồng mình nói tục, chỉ đáp: "Vì tốt cho nó, mấy người kia tất nhiên là trung thành tuyệt đối, nhưng nếu hiện tại nó đi lạc lối, mấy người kia cũng chưa chắc đã im lặng."
Ninh Vương giật mình, đưa mắt nhìn về phía Ninh Vương Phi.
Ninh Vương Phi gật đầu một cái, nói: "Cứ thử một lần."
Cứ vậy, sau khi hai vợ chồng thương nghị liền đi tìm tùy tùng thân cận của Thế tử Ninh Vương Phủ.
Bên kia, nhị công tử Ninh Vương Phủ vừa phe phẩy cây quạt vừa thủng thẳng đi ra khỏi cổng Vương phủ. Lời Thế tử nói, vẫn còn đang quanh quẩn bên tai hắn.
"Không phải còn có đệ đệ sao!"
Cha hắn cùng đại ca đang mưu đồ cái gì, tuy không ai nói cho hắn biết, nhưng hắn cũng có thể mơ hồ đoán được một hai. Chỉ là, hắn với đại ca, khác biệt nhau một trời một vực. Đại ca văn thao vũ lược tinh thông mọi thứ, mặc dù chuyện của Trầm Minh Nguyệt khiến đại ca bị đả kích, nhưng sau khi nghỉ ngơi lâu như vậy, bây giờ đại ca vẫn là một Thế tử có mưu có trí.
Còn hắn thì sao? Từ nhỏ hắn đã bất học vô thuật, chỉ thích chơi. Cho nên hắn chưa từng mơ tưởng điều gì. Hắn chỉ biết là, dưới cánh chim của đại ca, đời này hắn chỉ có thể an hưởng. Hắn cũng rất thỏa mãn với điều ấy. Nhưng bây giờ, khuôn mặt đại ca bị hủy, đại ca đã mất đi cơ hội trèo lên đến đỉnh cao kia, mà mưu đồ của cha hắn lại tuyệt không có khả năng cứ thế bị gián đoạn. Cho nên..
Trong lòng hắn cuộn trào một cỗ tâm tình mãnh liệt, ngứa ngáy như bị mèo cào. Có nhiều thứ, chưa hẳn đã nhất định là của một người! Đều là con trai của phụ vương, sao lại bị phân biệt! Đại ca làm được, hắn chưa hẳn là không thể làm a! Trước đó chỉ là hắn không muốn cố gắng mà thôi!
Nhị công tử bị mộng tưởng to lớn đột nhiên xuất hiện này làm cho hoa mắt chóng mặt, bước chân có chút hư mềm.
Mà giờ khắc này, Thẩm Lệ đã mấy ngày đêm không hề nghỉ ngơi, đang đỏ ngầu mắt ngồi trong thư phòng. Chu Thanh bị cướp đi, sau khi hắn dẫn người xông ra khỏi vòng vây liền lập tức liền an bài vây đánh. Nhưng mà, dù ảnh vệ đã đánh trọng thương thủ hạ tinh nhuệ dưới trướng Thế tử Ninh Vương Phủ, vẫn không tìm được Chu Thanh.
Chu Thanh cùng với đám người bắt cóc nàng, đều như bốc hơi khỏi cửa hàng diều kia vậy. Vì muốn tìm được cơ quan trong cửa tiệm này, hắn thậm chí còn phá hủy cả cửa hàng, đào sâu ba thước đất bên dưới, nhưng vẫn không tìm được gì.
Chu Hoài Sơn còn đang khảo thí, vì không để ảnh hưởng tới việc thi cử của Chu Hoài Sơn, hắn dặn dò Trung Thúc chờ Chu Hoài Sơn bên ngoài trường thi, đồng thời nói với Chu Hoài Sơn rằng hắn cùng Chu Thanh đã trở về huyện Thanh Hà. Hết thảy chân tướng đợi đến khi Chu Hoài Sơn thi xong lại nói. Còn hắn lập tức lao vùn vụt hồi kinh.
Thế tử Ninh Vương Phủ đang ở kinh thành, người của hắn bắt được Chu Thanh cũng nhất định sẽ đưa về đó.
Biết rõ Chu Thanh nhất định đang ở cùng một chỗ với Thế tử Ninh Vương Phủ, nhưng Ninh Vương Phủ không phải là phủ đệ bình thường, không phải là nơi ảnh vệ muốn điều tra liền có thể điều tra được. Hắn chỉ có thể tự mình âm thầm làm mà thôi.
Nhưng mấy lần đêm tối thăm dò Ninh Vương Phủ, lại không thu hoạch được gì. Hắn phái người đi cùng hạ nhân phủ Ninh Vương để tìm hiểu, đi theo dõi Thế tử Ninh Vương Phủ, theo dõi tùy tùng thiếp thân của Thế tử, nhưng không tìm được bất kì dấu vết nào. Bây giờ, ngoại trừ công nhiên điều tra, thì không còn lựa chọn nào tốt hơn nữa.
Có điều.. Chưa chắc Thế tử Ninh Vương Phủ đã giấu Chu Thanh trong phủ, cũng có khả năng là một tư trạch, biệt viện, sơn trang nào đó. Nhưng không có lý do chính đáng, tự mình xâm nhập điều tra lại không tìm được gì..