Chương 209: Sinh tử
Nhìn lướt qua thần sắc Trữ vương, Chu Thanh âm thầm suy tính trong lòng.
"Trước kia Trầm Minh Nguyệt vừa chết, các người thật sự cho rằng Thế tử không biết chân tướng sao?" Trong lời nói của Chu Thanh tràn ngập trào phúng cùng mỉa mai.
Trữ vương khẽ giật mình, đột nhiên quay đầu, ánh mắt hung ác mà cay độc nhìn chằm chằm Chu Thanh.
Chu Thanh nghênh tiếp ánh mắt này của ông ta, kéo miệng cười khẩy: "Thế tử là ai, các người chẳng lẽ còn không rõ ràng? Trên đời này làm gì có chân tướng nào có thể che giấu hắn! Các người cho là Thế tử điên dại lâu như vậy, đơn thuần chỉ bởi vì Trầm Minh Nguyệt thay hắn cản đao mà chết thôi sao?"
Trữ vương lập tức lảo đảo bước chân, lui về phía sau nửa bước.
Nhìn thấy phản ứng này của ông ta, Chu Thanh liền mừng thầm. Nàng đã đoán đúng. Câu nói vừa rồi của Ninh Vương Phi, đủ để chứng minh, cái chết của Trầm Minh Nguyệt, có liên quan với Trữ vương. Mặc kệ có quan hệ gì, Chu Thanh chỉ cần nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt.
Thứ nhất, Trầm Minh Nguyệt chính là mệnh của Thế tử Ninh Vương Phủ.
Thứ hai, giết chết Trầm Minh Nguyệt, vô cùng có khả năng chính là kế hoạch do Trữ vương an bài hoặc trong kế hoạch xuất hiện biến cố, bất kể như thế nào, đều có liên quan đến Trữ vương.
Hết lần này tới lần khác, Trầm Minh Nguyệt lại thay Thế tử nhận một đao. Chỉ duy nhất điều này cũng đã đủ để Chu Thanh kích động Trữ vương.
Gương mặt Trữ vương đầy vẻ dữ tợn, ông ta tiến lên một bước, trực tiếp túm lấy Chu Thanh từ trong tay hai gã sai vặt, bóp chặt lấy cổ của nàng.
"Ngươi đã biết cái gì, ai nói cho ngươi?"
Chu Thanh thở không ra hơi, vừa ho vừa kịch liệt giãy dụa.
Hai mắt Trữ vương vằn đỏ, lên cơn giận dữ, hận không thể bóp chết nữ nhân trong tay.
Ninh Vương Phi thấy như thế, lập tức cuống quít tiến lên.
"Ông muốn làm gì, buông tay!"
Ánh mắt Trữ vương chuyển về phía Ninh Vương Phi.
Ninh Vương Phi tức giận nói: "Ông nhìn ta làm cái gì, mau buông tay, chẳng lẽ ông thật sự muốn thằng bé lại bị giày vò thêm lần nữa sao?"
Bàn tay Trữ vương đang bóp chặt cổ Chu Thanh lập tức run lên, buông ra. Chu Thanh liền thở mạnh một hơi.
Ninh Vương Phi liền nói: "Những lời ngươi vừa nói, là nghe được từ đâu?"
Chu Thanh cười lạnh, đáp: "Ngoại trừ thế tử, thì còn ai nói được nữa?"
Nói rồi, Chu Thanh thừa dịp Trữ vương phân tâm, nhanh chóng nắm lấy cổ Ninh Vương Phi, dí mảnh sứ vỡ được giấu sẫn trong lòng bàn tay vào cổ họng bà ta.
Biến cố đột ngột này khiến cho tất cả mọi người tại đương trường giật nảy cả mình. Ninh Vương tức giận bóp quyền, phóng về phía Chu Thanh.
Chu Thanh hơi dùng sức, đâm mảnh sứ vào cổ Ninh Vương Phi nói: "Lui ra phía sau, bằng không ta mang bà ấy cùng chết!"
Mảnh sứ vỡ đã đâm vào cổ Ninh Vương Phi, Ninh Vương Phi luôn luôn hưởng thụ cuộc sống an nhàn thoải mái dễ chịu, da mịn thịt mềm, làm gì từng phải trải qua tình cảnh kinh hãi như vậy. Lập tức kêu lên đau đớn.
Thanh âm này khiến cho Trữ vương không thể không dậm chân dừng lại.
Ông ta giận không kìm được nhìn Chu Thanh mắng: "Yêu nữ, ngươi quả nhiên cùng một dạng với Trầm Minh Nguyệt, tâm ngoan thủ lạt, không có lòng tốt! Ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn thả người cho ta, bằng không.."
Chu Thanh lạnh giọng ngắt lời ông ta.
"Bằng không cái gì? Chẳng phải vừa rồi ông còn định loạn côn đánh chết ta sao, ta cũng không hi vọng mình còn có thể sống tiếp nữa! Trước khi chết kéo thêm một Vương phi bầu bạn cùng mình, vừa hay ta có thể kể cho bà ấy nghe chuyện của thế tử gia cùng Trầm Minh Nguyệt, không phải là rất khéo rồi sao!"
Chu Thanh nói chuyện, cành tay lại lần nữa dùng sức. Vương phi đau đớn không chịu nổi, lại kêu lên thành tiếng. truyện xuyên nhanh
Chu Thanh tiếp tục nói với Trữ vương: "Nhường ra một con đường cho ta, người tiện mệnh như ta cũng không sợ chết, nếu ông cũng không sợ phu nhân của mình chết thì tốt rồi."
Trữ vương hừ lạnh: "Ngươi thật sự cho rằng chỉ bằng chút mánh khóe này của ngươi liền có thể uy hiếp được ta sao? Người đâu, mang cung tiên đến đây cho ta!"
"Vâng!" Một tùy tùng lập tức tuân lệnh, xoay người rời đi.
Trữ vương nói với Ninh Vương Phi: "Bà yên tâm, ta sẽ không để bà có chuyện gì!"
Chu Thanh liền nói: "Đã như vậy, bây giờ sẽ đưa bà đi trước một bước."
Bàn tay cầm mảnh sứ của Chu Thanh tăng thêm sức lực. Lập tức cần cổ trắng nõn của Ninh Vương phi có vết máu chảy ra, mà Ninh Vương Phi cũng đau đớn kêu lên thảm thiết.
"Ngươi dừng tay!" Trữ vương thịnh nộ rống to, nhưng cũng vô kế khả thi.
Nha đầu chết tiệt này thật sự muốn hạ tử thủ..
"Không có khả năng! Muốn chết thì cùng chết!" Trên khuôn mặt Chu Thanh, mang theo vẻ tàn nhẫn trước nay chưa có, vẻ tàn nhẫn lạnh lùng này, ngay cả bản thân nàng cũng thấy lạ lẫm.
Nhưng vào lúc này, người được Trữ vương phái đi lấy cung tên đã quay trở lại. Trong tay kẻ đó còn mang theo một cây cung lớn, kính cẩn đưa cho Trữ vương. Trữ vương tiếp nhận đại cung, khóe miệng mím chặt, dữ tợn tàn nhẫn kéo căng dây cung. Ánh mắt khóa chặt vào trán Chu Thanh.
Chu Thanh không sợ hãi chút nào, nhìn chằm chằm Trữ vương, nói: "Thử xem tên của ông hay là tay của ta nhanh hơn!"
Không đợi Trữ vương bắn tên, bàn tay lại Chu Thanh tăng thêm mấy phần khí lực.
Ninh Vương Phi chỉ cảm thấy cổ họng mình sắp bị cắt đứt mất rồi, loại đau đớn đến hít thở không thông kia khiến cho bà ta không thể chịu đựng được, vội nói: "Vương gia, thả, thả nàng đi."
Trữ vương nhìn chằm chằm Chu Thanh, nói: "Bà yên tâm, không có việc gì."
Một lời rơi xuống, đang muốn bắn tên, chợt một người gấp chạy đi vào, bẩm báo: "Vương gia, không xong rồi, ảnh vệ đang giết đi vào."
Ninh Vương lập tức sững sờ.
"Ảnh vệ?"
Tùy tùng hốt hoảng gật đầu, đáp: "Thẩm đại nhân dẫn đội, đã giết vào rồi, thị vệ trong phủ ngăn cản, nhưng căn bản không thể ngăn nổi ảnh vệ, thế tử gia bị kinh động, muốn xông ra ngoài, nhưng đại phu đã phân phó, khuôn mặt của thế tử gia không thể ra gió, chúng ta sắp không ngăn được cả hai bên rồi."
Trong lòng Trữ vương lập tức giống như bị dội một chậu dầu hỏa. Tình hình trước mắt còn chưa xử lý xong, làm sao ảnh vệ lại tới góp vui rồi! Đang yên đang lành, sao tự nhiên ảnh vệ lại tới? Chẳng lẽ là kế hoạch của ông ta bị ảnh vệ tóm được nhược điểm? Không có khả năng a! Thẩm Lệ không có bất luận chứng cứ mưu phản thực chất gì, dù cho hoàng thượng có nghi ngờ, thế nhưng tuyệt đối sẽ không để cho ảnh vệ chạy tới đây gây chuyện được. Mà dù có phái người tới, thì cũng phải là Cấm Quân tới mới đúng. Sao lại là ảnh vệ?
Suy nghĩ trong đầu Ninh Vương nhất thời loạn thành một đoàn, không thể nghĩ ra tại sao ảnh vệ lại chạy đến phủ đệ của mình đại khai sát giới.
Cung tên trong tay vừa thu lại, Trữ vương vô thức xoay người muốn rời đi. Nhưng vừa quay người, thì bước chân đa lập tức dừng lại. Ông ta rời đi thì ở đây làm sao bây giờ? Nha đầu chết tiệt này nhất định sẽ bắt cóc Vương phi của ông ta chạy trốn. Đến lúc đó, không chừng nàng ta chạy trốn rồi còn có thể lòng dạ độc ác mà giết chết Vương phi. Đây thật là..
Trữ vương chỉ cảm thấy đời này chưa từng bị khó xử như thế.
Một phen giãy dụa, Trữ vương nói: "Phái tử sĩ trong phủ ra ngoài nghênh chiến, ngăn Thẩm Lệ lại cho ta."
Thân vương nuôi dưỡng tư binh tử sĩ, đây là điều tối kỵ. Mặc dù trong phủ các thân vương đều có mấy người, nhưng bởi vì cái gọi là Ngự Sử bất lực Hoàng đế không sửa chữa, mọi người cũng đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Có điều nếu bây giờ để cho Thẩm Lệ túm được nhược điểm thiết thực thì..
Không quản được nhiều như vậy! Ngược lại Hoàng thượng cũng sẽ không bởi vì cái này mà giết chết ông ta, nhiều nhất cũng chỉ trừng phạt một chút.
Phân phó xong, Trữ vương lại lần nữa giơ nâng cung nhắm thẳng vào Chu Thanh. Ông ta muốn tốc chiến tốc thắng. Ông ta tin tưởng khả năng bắn cũng của mình, có thể một phát đoạt mạng Chu Thanh.
Ngay khi Trữ vương kéo căng cung tên muốn bắn ra, Chu Thanh chợt nhìn về phía cửa chính hô: "Thẩm Lệ!"
Chu Thanh vừa kinh hô, Trữ vương lập tức quay đầu nhìn. Ngoài cửa nào có Thẩm Lệ, Chu Thanh chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế một chút, thừa dịp Trữ vương quay đầu liền nhanh chóng rút từ trong tay áo của mình ra một sợi dây thừng mà nàng giấu kĩ trước đó. Dây thừng này được bện từ y phục bị xé ra mà thành. Không tính là chắc chắn. Nhưng cũng đủ để siết chết một người!
Lấy dây thường ra, Chu Thanh nhanh chống quấn nó lên cổ Ninh Vương Phi. Động tác này hoàn thành chỉ trong chớp mắt, dù sao kiếp trước, lúc phải trói heo nàng đã luyện tập qua rất nhiều lần
"Trước kia Trầm Minh Nguyệt vừa chết, các người thật sự cho rằng Thế tử không biết chân tướng sao?" Trong lời nói của Chu Thanh tràn ngập trào phúng cùng mỉa mai.
Trữ vương khẽ giật mình, đột nhiên quay đầu, ánh mắt hung ác mà cay độc nhìn chằm chằm Chu Thanh.
Chu Thanh nghênh tiếp ánh mắt này của ông ta, kéo miệng cười khẩy: "Thế tử là ai, các người chẳng lẽ còn không rõ ràng? Trên đời này làm gì có chân tướng nào có thể che giấu hắn! Các người cho là Thế tử điên dại lâu như vậy, đơn thuần chỉ bởi vì Trầm Minh Nguyệt thay hắn cản đao mà chết thôi sao?"
Trữ vương lập tức lảo đảo bước chân, lui về phía sau nửa bước.
Nhìn thấy phản ứng này của ông ta, Chu Thanh liền mừng thầm. Nàng đã đoán đúng. Câu nói vừa rồi của Ninh Vương Phi, đủ để chứng minh, cái chết của Trầm Minh Nguyệt, có liên quan với Trữ vương. Mặc kệ có quan hệ gì, Chu Thanh chỉ cần nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt.
Thứ nhất, Trầm Minh Nguyệt chính là mệnh của Thế tử Ninh Vương Phủ.
Thứ hai, giết chết Trầm Minh Nguyệt, vô cùng có khả năng chính là kế hoạch do Trữ vương an bài hoặc trong kế hoạch xuất hiện biến cố, bất kể như thế nào, đều có liên quan đến Trữ vương.
Hết lần này tới lần khác, Trầm Minh Nguyệt lại thay Thế tử nhận một đao. Chỉ duy nhất điều này cũng đã đủ để Chu Thanh kích động Trữ vương.
Gương mặt Trữ vương đầy vẻ dữ tợn, ông ta tiến lên một bước, trực tiếp túm lấy Chu Thanh từ trong tay hai gã sai vặt, bóp chặt lấy cổ của nàng.
"Ngươi đã biết cái gì, ai nói cho ngươi?"
Chu Thanh thở không ra hơi, vừa ho vừa kịch liệt giãy dụa.
Hai mắt Trữ vương vằn đỏ, lên cơn giận dữ, hận không thể bóp chết nữ nhân trong tay.
Ninh Vương Phi thấy như thế, lập tức cuống quít tiến lên.
"Ông muốn làm gì, buông tay!"
Ánh mắt Trữ vương chuyển về phía Ninh Vương Phi.
Ninh Vương Phi tức giận nói: "Ông nhìn ta làm cái gì, mau buông tay, chẳng lẽ ông thật sự muốn thằng bé lại bị giày vò thêm lần nữa sao?"
Bàn tay Trữ vương đang bóp chặt cổ Chu Thanh lập tức run lên, buông ra. Chu Thanh liền thở mạnh một hơi.
Ninh Vương Phi liền nói: "Những lời ngươi vừa nói, là nghe được từ đâu?"
Chu Thanh cười lạnh, đáp: "Ngoại trừ thế tử, thì còn ai nói được nữa?"
Nói rồi, Chu Thanh thừa dịp Trữ vương phân tâm, nhanh chóng nắm lấy cổ Ninh Vương Phi, dí mảnh sứ vỡ được giấu sẫn trong lòng bàn tay vào cổ họng bà ta.
Biến cố đột ngột này khiến cho tất cả mọi người tại đương trường giật nảy cả mình. Ninh Vương tức giận bóp quyền, phóng về phía Chu Thanh.
Chu Thanh hơi dùng sức, đâm mảnh sứ vào cổ Ninh Vương Phi nói: "Lui ra phía sau, bằng không ta mang bà ấy cùng chết!"
Mảnh sứ vỡ đã đâm vào cổ Ninh Vương Phi, Ninh Vương Phi luôn luôn hưởng thụ cuộc sống an nhàn thoải mái dễ chịu, da mịn thịt mềm, làm gì từng phải trải qua tình cảnh kinh hãi như vậy. Lập tức kêu lên đau đớn.
Thanh âm này khiến cho Trữ vương không thể không dậm chân dừng lại.
Ông ta giận không kìm được nhìn Chu Thanh mắng: "Yêu nữ, ngươi quả nhiên cùng một dạng với Trầm Minh Nguyệt, tâm ngoan thủ lạt, không có lòng tốt! Ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn thả người cho ta, bằng không.."
Chu Thanh lạnh giọng ngắt lời ông ta.
"Bằng không cái gì? Chẳng phải vừa rồi ông còn định loạn côn đánh chết ta sao, ta cũng không hi vọng mình còn có thể sống tiếp nữa! Trước khi chết kéo thêm một Vương phi bầu bạn cùng mình, vừa hay ta có thể kể cho bà ấy nghe chuyện của thế tử gia cùng Trầm Minh Nguyệt, không phải là rất khéo rồi sao!"
Chu Thanh nói chuyện, cành tay lại lần nữa dùng sức. Vương phi đau đớn không chịu nổi, lại kêu lên thành tiếng. truyện xuyên nhanh
Chu Thanh tiếp tục nói với Trữ vương: "Nhường ra một con đường cho ta, người tiện mệnh như ta cũng không sợ chết, nếu ông cũng không sợ phu nhân của mình chết thì tốt rồi."
Trữ vương hừ lạnh: "Ngươi thật sự cho rằng chỉ bằng chút mánh khóe này của ngươi liền có thể uy hiếp được ta sao? Người đâu, mang cung tiên đến đây cho ta!"
"Vâng!" Một tùy tùng lập tức tuân lệnh, xoay người rời đi.
Trữ vương nói với Ninh Vương Phi: "Bà yên tâm, ta sẽ không để bà có chuyện gì!"
Chu Thanh liền nói: "Đã như vậy, bây giờ sẽ đưa bà đi trước một bước."
Bàn tay cầm mảnh sứ của Chu Thanh tăng thêm sức lực. Lập tức cần cổ trắng nõn của Ninh Vương phi có vết máu chảy ra, mà Ninh Vương Phi cũng đau đớn kêu lên thảm thiết.
"Ngươi dừng tay!" Trữ vương thịnh nộ rống to, nhưng cũng vô kế khả thi.
Nha đầu chết tiệt này thật sự muốn hạ tử thủ..
"Không có khả năng! Muốn chết thì cùng chết!" Trên khuôn mặt Chu Thanh, mang theo vẻ tàn nhẫn trước nay chưa có, vẻ tàn nhẫn lạnh lùng này, ngay cả bản thân nàng cũng thấy lạ lẫm.
Nhưng vào lúc này, người được Trữ vương phái đi lấy cung tên đã quay trở lại. Trong tay kẻ đó còn mang theo một cây cung lớn, kính cẩn đưa cho Trữ vương. Trữ vương tiếp nhận đại cung, khóe miệng mím chặt, dữ tợn tàn nhẫn kéo căng dây cung. Ánh mắt khóa chặt vào trán Chu Thanh.
Chu Thanh không sợ hãi chút nào, nhìn chằm chằm Trữ vương, nói: "Thử xem tên của ông hay là tay của ta nhanh hơn!"
Không đợi Trữ vương bắn tên, bàn tay lại Chu Thanh tăng thêm mấy phần khí lực.
Ninh Vương Phi chỉ cảm thấy cổ họng mình sắp bị cắt đứt mất rồi, loại đau đớn đến hít thở không thông kia khiến cho bà ta không thể chịu đựng được, vội nói: "Vương gia, thả, thả nàng đi."
Trữ vương nhìn chằm chằm Chu Thanh, nói: "Bà yên tâm, không có việc gì."
Một lời rơi xuống, đang muốn bắn tên, chợt một người gấp chạy đi vào, bẩm báo: "Vương gia, không xong rồi, ảnh vệ đang giết đi vào."
Ninh Vương lập tức sững sờ.
"Ảnh vệ?"
Tùy tùng hốt hoảng gật đầu, đáp: "Thẩm đại nhân dẫn đội, đã giết vào rồi, thị vệ trong phủ ngăn cản, nhưng căn bản không thể ngăn nổi ảnh vệ, thế tử gia bị kinh động, muốn xông ra ngoài, nhưng đại phu đã phân phó, khuôn mặt của thế tử gia không thể ra gió, chúng ta sắp không ngăn được cả hai bên rồi."
Trong lòng Trữ vương lập tức giống như bị dội một chậu dầu hỏa. Tình hình trước mắt còn chưa xử lý xong, làm sao ảnh vệ lại tới góp vui rồi! Đang yên đang lành, sao tự nhiên ảnh vệ lại tới? Chẳng lẽ là kế hoạch của ông ta bị ảnh vệ tóm được nhược điểm? Không có khả năng a! Thẩm Lệ không có bất luận chứng cứ mưu phản thực chất gì, dù cho hoàng thượng có nghi ngờ, thế nhưng tuyệt đối sẽ không để cho ảnh vệ chạy tới đây gây chuyện được. Mà dù có phái người tới, thì cũng phải là Cấm Quân tới mới đúng. Sao lại là ảnh vệ?
Suy nghĩ trong đầu Ninh Vương nhất thời loạn thành một đoàn, không thể nghĩ ra tại sao ảnh vệ lại chạy đến phủ đệ của mình đại khai sát giới.
Cung tên trong tay vừa thu lại, Trữ vương vô thức xoay người muốn rời đi. Nhưng vừa quay người, thì bước chân đa lập tức dừng lại. Ông ta rời đi thì ở đây làm sao bây giờ? Nha đầu chết tiệt này nhất định sẽ bắt cóc Vương phi của ông ta chạy trốn. Đến lúc đó, không chừng nàng ta chạy trốn rồi còn có thể lòng dạ độc ác mà giết chết Vương phi. Đây thật là..
Trữ vương chỉ cảm thấy đời này chưa từng bị khó xử như thế.
Một phen giãy dụa, Trữ vương nói: "Phái tử sĩ trong phủ ra ngoài nghênh chiến, ngăn Thẩm Lệ lại cho ta."
Thân vương nuôi dưỡng tư binh tử sĩ, đây là điều tối kỵ. Mặc dù trong phủ các thân vương đều có mấy người, nhưng bởi vì cái gọi là Ngự Sử bất lực Hoàng đế không sửa chữa, mọi người cũng đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Có điều nếu bây giờ để cho Thẩm Lệ túm được nhược điểm thiết thực thì..
Không quản được nhiều như vậy! Ngược lại Hoàng thượng cũng sẽ không bởi vì cái này mà giết chết ông ta, nhiều nhất cũng chỉ trừng phạt một chút.
Phân phó xong, Trữ vương lại lần nữa giơ nâng cung nhắm thẳng vào Chu Thanh. Ông ta muốn tốc chiến tốc thắng. Ông ta tin tưởng khả năng bắn cũng của mình, có thể một phát đoạt mạng Chu Thanh.
Ngay khi Trữ vương kéo căng cung tên muốn bắn ra, Chu Thanh chợt nhìn về phía cửa chính hô: "Thẩm Lệ!"
Chu Thanh vừa kinh hô, Trữ vương lập tức quay đầu nhìn. Ngoài cửa nào có Thẩm Lệ, Chu Thanh chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế một chút, thừa dịp Trữ vương quay đầu liền nhanh chóng rút từ trong tay áo của mình ra một sợi dây thừng mà nàng giấu kĩ trước đó. Dây thừng này được bện từ y phục bị xé ra mà thành. Không tính là chắc chắn. Nhưng cũng đủ để siết chết một người!
Lấy dây thường ra, Chu Thanh nhanh chống quấn nó lên cổ Ninh Vương Phi. Động tác này hoàn thành chỉ trong chớp mắt, dù sao kiếp trước, lúc phải trói heo nàng đã luyện tập qua rất nhiều lần