Chương 216: Phỏng đoán
"Vậy thì vì cái gì? Ngươi phải biết, chính thê của ngươi, nhất định phải là người có thể giúp ích được cho ngươi. Nếu nàng cái gì cũng không hiểu, thân phận lại quá chênh lệch với ngươi, vậy tương lai, ngươi.."
Nói đến đây, trái tim hoàng thượng chợt đau xót, liền ngừng lời. Ông chỉ nhìn Thẩm Lệ, cảm giác mình sắp không thở nổi. Bi thương to lớn bất ngờ ập xuống như bão lũ.
Thẩm Lệ cũng nhìn hoàng thượng.
Trong đáy mắt hắn tràn ngập bi thương cùng phẫn nộ, nhưng đều bị hắn cứng rắn ép xuống: "Thần sẽ không để cho nàng trở thành người như mẫu thân của thần."
Hoàng thượng khẽ giật mình, trầm mặc thật lâu, mới khàn giọng hỏi: "Ngươi đang trách trẫm sao?"
Thẩm Lệ lắc đầu, đáp: "Thần biết phân rõ đúng sai đen trắng."
Sắc mặt hoàng thường vốn đã mệt mỏi, trong lòng lại chứa đựng nỗi bi thương lớn lao, thần sắc càng thêm tiều tụy: "Nhưng mà trẫm.."
Thẩm Lệ ngắt lời hoàng thượng.
"Bệ hạ phải bảo trọng thân thể mới tốt! Người mất cũng đã mất, người sống phải sống tốt hơn mới không cô phụ mênh mông tuế nguyệt a."
Đáy mắt Hoàng thượng nổi lên ánh nước, ông nhìn dáng người cao ngất của Thẩm Lệ, chợt cảm thấy vui mừng.
"Ngươi không sợ sẽ lại đi vào vết xe đổ của trẫm năm đó, mà làm hại nàng sao?"
"Thần sẽ không."
Hoàng thượng hừ một tiếng, nhưng không phải cười lạnh, mà là một loại cưng chiều cùng kiêu ngạo.
"Tốt, vậy ngươi nói cho trẫm nghe, ngươi xem trọng nàng cái gì?"
Thẩm Lệ.. Nguyên nhân động tâm ban đầu, có thể nói sao? Đời này e là sẽ không thể nói ra miệng được! Nếu không thế nhân đều sẽ cho hắn là một kẻ đại biến thái. Nhưng cảm giác sau khi tiếp xúc đó..
"Thần không thể nói rõ mình thích nàng ở chỗ nào, chỉ biết là yêu thích, không có lý do.. Thần thích tư thái sống động hoạt bát của nàng, đó chính là cuộc sống mà thần mong muốn."
Hoàng thượng im lặng trong chốc lát, liền bật cười: "Xem ra tâm ý ngươi đã quyết, được, trẫm sẽ để Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt cho ngươi."
Thẩm Lệ vội nói: "Đa tạ bệ hạ, thần đã chọn được ngày tốt rồi."
Hoàng thượng..
"Chọn được rồi?"
"Kể từ lúc thần quyết định cưới nàng, đã tự mình tính ngày tốt dựa theo ngày sinh tháng đẻ của chúng thần."
Nói rồi, Thẩm Lệ lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy nhỏ dâng lên.
"Phía trên này chính là ngày tốt."
Hoàng thượng nhận tờ giấy, xem xét, rồi không nhịn được mà bật cười ha hả. Tiểu tử thối này! Cơ hồ mỗi tháng đều có ba bốn ngày tốt. Có nghĩa là, chỉ cần Thẩm Lệ muốn thành thân, vậy hôn lễ này có thể thực hiện ngay lập tức.
"Ngươi phải nóng vội thế nào chứ hả!" Hoàng thượng buồn cười trợn mắt trừng Thẩm Lệ một cái.
Thẩm Lệ ôm quyền cúi đầu, đáp: "Tuổi của thần đã không còn nhỏ, quả thực là có chút nóng vội rồi."
Bầu không khí bi thương lập tức bị xua tan, hoàng thượng thở dài một hơi, nói: "Được, đã như vậy, trẫm liền ban thưởng cho ngươi tháng sau thành thân?"
"Tạ bệ hạ long ân."
"Chỉ là nhà Chu Thanh, thực sự thế yếu, sau khi kết hôn, e rằng sẽ trở thành vật cản cho ngươi."
Thẩm Lệ lập tức cười nói với hoàng thượng: "Vậy thì phải xem bệ hạ có muốn để nàng trở thành vật cản của thần hay không a."
Hơi dừng một chút, lại nói: "Phụ thân của Chu Thanh, tên là Chu Hoài Sơn."
Vừa nghe được cái tên này, nụ cười trên mặt hoàng thượng lập tức cứng đờ. Hai mắt ông trợn lên, ngay cả hít thở cũng ngừng lại mấy giây.
"Cái gì?"
"Chu Hoài Sơn, Chu trong Chu Vương. Cũng là Vinh Dương Hầu Chu Hoài Sơn."
Trái tim Hoàng thượng đập kịch liệt, bàn tay run bắn lên, đụng phải chén trà đặt một bên, làm cho nước trà đổ lên cả long bào. Tổng quản nội thị đứng bên cạnh, do dự một chút, nhưng vẫn không tiến lên.
Hoàng thượng nhìn chằm chằm Thẩm Lệ, giọng nói không kềm được run rẩy, hỏi: "Ngươi nói, hắn tên là Chu Hoài Sơn?"
Thẩm Lệ gật đầu.
"Tuy nói là trùng hợp, nhưng mà lúc ở chung, thần phát hiện, mặc dù ông ấy chỉ là một nông phu, nhưng kể từ khi bắt đầu nghiêm túc đọc sách, lại có thiên phú dị bẩm. Lần đầu tiên tham khảo liền đoạt được huyện án thủ, sau đó càng là thuận lợi thi đậu đồng sinh. Hơn nữa chữ viết cực kì uy vũ bá khí. Mặc dù thần chưa từng được gặp Vinh Dương Hầu trước kia, nhưng thần nghe nói, chữ của Vinh Dương Hầu đẹp không ai có thể địch nổi. Mà phụ thân Chu Hoài Sơn của Chu Thanh, chữ của ông ấy, ít nhất là trong tất cả những chữ viết thần từng được nhìn thấy, là đẹp nhất."
Hoàng thượng nhìn Thẩm Lệ, trái tim đập bịch bịch, khí tức không thể nào an tĩnh được.
"Trước khi đi học, thì hắn làm gì?"
Mắt thấy hoàng thượng đã bị dẫn dắt theo phương hướng bản thân mong muốn, Thẩm Lệ liền âm thầm thở phào một hơi.
"Chính là nông phu, cả ngày làm ruộng, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, ông ấy là con thứ hai trong nhà, bị cha mẹ cùng đại phòng nghiền ép không thể nhịn được nữa, bỗng nhiên đổi tính bắt đầu đọc sách."
Hoàng thượng ngắt lời Thẩm Lệ, hỏi: "Một người, làm sao lại có thể bỗng nhiên đổi tính, đêm trước còn là một nông phu, đêm sau lại đột nhiên có thể đi học?"
"Trước đó ông ấy được đi học mấy ngày trong thôn, biết chữ."
"Biết chữ cùng đọc sách, là hai chuyện khác nhau! Hơn nữa, dù có biết chữ, thì chữ viết sao có thể đẹp đến mức được người người tán dương như thế.."
Trong đáy mắt thâm thúy của Hoàng thượng mang theo sóng lớn mãnh liệt.
Thẩm Lệ biết, không cần mình chỉ ra, hoàng thượng đã tự có suy đoán riêng rồi. Địa vị của Vinh Dương Hầu Chu Hoài Sơn trong lòng hoàng thượng, không thua gì địa vị của tiên đế trong lòng ông ấy. Trước kia cả nhà Vinh Dương Hầu Phủ bị chết thảm, khiến cho hoàng thượng rung động cùng bi thương thực sự quá lớn. Nhất là về sau ông ấy lại tra ra, thảm án này có thể căn bản không phải do tội phạm giang hồ gây ra, mà là bị người cố ý an bài..
Có mấy lời, không cần nói ra mà người khác vẫn sẽ tự hiểu.
Thẩm Lệ ôm quyền, nói: "Thần cầu xin bệ hạ một ân điển, nếu như nhạc phụ của thần có thể thi đậu Tiến sĩ, mong bệ hạ thưởng cho ông ấy một chức quan ở kinh thành."
Hoàng thượng bình ổn suy nghĩ trong lòng, phất phất tay với Thẩm Lệ.
"Tương lai hãy bàn lại, ngươi trở về trước đi."
"Vâng, thần cáo lui, bệ hạ hãy bảo trọng thân thể."
Hành lễ cáo lui, Thẩm Lệ ra khỏi ngự thư phòng, hoàng thượng quay đầu nhìn về phía tổng quản nội thị hỏi: "Ngươi có tin chuyện quỷ thần không?"
Tổng quản nội thị đương nhiên biết hoàng thượng muốn nói cái gì, nặng nề thở dài một hơi, đáp: "Bệ hạ, Vinh Dương Hầu Phủ trước kia, quả thực là thảm, đêm đó, chính là thất đầu của Hầu gia."
"Đúng vậy, thất đầu a.." Tựa lưng vào ghế, ánh mắt hoàng thượng thoáng ngơ ngẩn nhìn xà ngang trên đầu.
Hồi ức về những lần ông đến Vinh Dương Hầu Phủ chơi đùa, giống như đèn kéo quân hiện lên rõ ràng trong đầu. Dường như tất cả vui vẻ hạnh phúc tuổi thơ của ông đều bắt nguồn từ nơi đó. Cơ hồ tất cả buồn bã, mệt mỏi, đều được hóa giải ở đây. Vinh Dương Hầu đối với ông, so với mẫu hậu thân sinh, so với tỷ tỷ ruột thịt còn tốt hơn.
"Ngươi nói, trên đời này.." Hoàng thượng còn chưa nói hết, đã ngừng lại.
Tổng quản nội thị thấp giọng nói: "Bệ hạ cảm thấy phải, thì chính là phải."
"Ngươi nói xem, Thẩm Lệ muốn cưới Chu Thanh, liệu có phải là ở nơi sâu xa thăm thẳm, trời cao đã an bài sẵn rồi không?"
"Có phải trời cao an bài hay không, nô tài không dám vọng đoán thiên ý, nhưng nô tài biết chắc chắn, Thẩm đại nhân hẳn là vô cùng quan tâm Chu cô nương, bằng không cũng sẽ không xông thẳng vào Ninh Vương Phủ."
Hoàng thượng miễn cưỡng nở nụ cười.
"Nếu như Chu Thanh là đứa bé của Vinh Dương Hầu Phủ, vậy cũng tốt."
"Phải hay không, cái này còn không phải là bệ hạ ngài định đoạt sao, kể từ khi Vinh Dương Hầu Phủ gặp kiếp nạn, bây giờ vẫn còn để trống."
Hoàng thượng lắc đầu.
"Trẫm sợ hắn không xứng!"
Nói đến đây, trái tim hoàng thượng chợt đau xót, liền ngừng lời. Ông chỉ nhìn Thẩm Lệ, cảm giác mình sắp không thở nổi. Bi thương to lớn bất ngờ ập xuống như bão lũ.
Thẩm Lệ cũng nhìn hoàng thượng.
Trong đáy mắt hắn tràn ngập bi thương cùng phẫn nộ, nhưng đều bị hắn cứng rắn ép xuống: "Thần sẽ không để cho nàng trở thành người như mẫu thân của thần."
Hoàng thượng khẽ giật mình, trầm mặc thật lâu, mới khàn giọng hỏi: "Ngươi đang trách trẫm sao?"
Thẩm Lệ lắc đầu, đáp: "Thần biết phân rõ đúng sai đen trắng."
Sắc mặt hoàng thường vốn đã mệt mỏi, trong lòng lại chứa đựng nỗi bi thương lớn lao, thần sắc càng thêm tiều tụy: "Nhưng mà trẫm.."
Thẩm Lệ ngắt lời hoàng thượng.
"Bệ hạ phải bảo trọng thân thể mới tốt! Người mất cũng đã mất, người sống phải sống tốt hơn mới không cô phụ mênh mông tuế nguyệt a."
Đáy mắt Hoàng thượng nổi lên ánh nước, ông nhìn dáng người cao ngất của Thẩm Lệ, chợt cảm thấy vui mừng.
"Ngươi không sợ sẽ lại đi vào vết xe đổ của trẫm năm đó, mà làm hại nàng sao?"
"Thần sẽ không."
Hoàng thượng hừ một tiếng, nhưng không phải cười lạnh, mà là một loại cưng chiều cùng kiêu ngạo.
"Tốt, vậy ngươi nói cho trẫm nghe, ngươi xem trọng nàng cái gì?"
Thẩm Lệ.. Nguyên nhân động tâm ban đầu, có thể nói sao? Đời này e là sẽ không thể nói ra miệng được! Nếu không thế nhân đều sẽ cho hắn là một kẻ đại biến thái. Nhưng cảm giác sau khi tiếp xúc đó..
"Thần không thể nói rõ mình thích nàng ở chỗ nào, chỉ biết là yêu thích, không có lý do.. Thần thích tư thái sống động hoạt bát của nàng, đó chính là cuộc sống mà thần mong muốn."
Hoàng thượng im lặng trong chốc lát, liền bật cười: "Xem ra tâm ý ngươi đã quyết, được, trẫm sẽ để Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt cho ngươi."
Thẩm Lệ vội nói: "Đa tạ bệ hạ, thần đã chọn được ngày tốt rồi."
Hoàng thượng..
"Chọn được rồi?"
"Kể từ lúc thần quyết định cưới nàng, đã tự mình tính ngày tốt dựa theo ngày sinh tháng đẻ của chúng thần."
Nói rồi, Thẩm Lệ lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy nhỏ dâng lên.
"Phía trên này chính là ngày tốt."
Hoàng thượng nhận tờ giấy, xem xét, rồi không nhịn được mà bật cười ha hả. Tiểu tử thối này! Cơ hồ mỗi tháng đều có ba bốn ngày tốt. Có nghĩa là, chỉ cần Thẩm Lệ muốn thành thân, vậy hôn lễ này có thể thực hiện ngay lập tức.
"Ngươi phải nóng vội thế nào chứ hả!" Hoàng thượng buồn cười trợn mắt trừng Thẩm Lệ một cái.
Thẩm Lệ ôm quyền cúi đầu, đáp: "Tuổi của thần đã không còn nhỏ, quả thực là có chút nóng vội rồi."
Bầu không khí bi thương lập tức bị xua tan, hoàng thượng thở dài một hơi, nói: "Được, đã như vậy, trẫm liền ban thưởng cho ngươi tháng sau thành thân?"
"Tạ bệ hạ long ân."
"Chỉ là nhà Chu Thanh, thực sự thế yếu, sau khi kết hôn, e rằng sẽ trở thành vật cản cho ngươi."
Thẩm Lệ lập tức cười nói với hoàng thượng: "Vậy thì phải xem bệ hạ có muốn để nàng trở thành vật cản của thần hay không a."
Hơi dừng một chút, lại nói: "Phụ thân của Chu Thanh, tên là Chu Hoài Sơn."
Vừa nghe được cái tên này, nụ cười trên mặt hoàng thượng lập tức cứng đờ. Hai mắt ông trợn lên, ngay cả hít thở cũng ngừng lại mấy giây.
"Cái gì?"
"Chu Hoài Sơn, Chu trong Chu Vương. Cũng là Vinh Dương Hầu Chu Hoài Sơn."
Trái tim Hoàng thượng đập kịch liệt, bàn tay run bắn lên, đụng phải chén trà đặt một bên, làm cho nước trà đổ lên cả long bào. Tổng quản nội thị đứng bên cạnh, do dự một chút, nhưng vẫn không tiến lên.
Hoàng thượng nhìn chằm chằm Thẩm Lệ, giọng nói không kềm được run rẩy, hỏi: "Ngươi nói, hắn tên là Chu Hoài Sơn?"
Thẩm Lệ gật đầu.
"Tuy nói là trùng hợp, nhưng mà lúc ở chung, thần phát hiện, mặc dù ông ấy chỉ là một nông phu, nhưng kể từ khi bắt đầu nghiêm túc đọc sách, lại có thiên phú dị bẩm. Lần đầu tiên tham khảo liền đoạt được huyện án thủ, sau đó càng là thuận lợi thi đậu đồng sinh. Hơn nữa chữ viết cực kì uy vũ bá khí. Mặc dù thần chưa từng được gặp Vinh Dương Hầu trước kia, nhưng thần nghe nói, chữ của Vinh Dương Hầu đẹp không ai có thể địch nổi. Mà phụ thân Chu Hoài Sơn của Chu Thanh, chữ của ông ấy, ít nhất là trong tất cả những chữ viết thần từng được nhìn thấy, là đẹp nhất."
Hoàng thượng nhìn Thẩm Lệ, trái tim đập bịch bịch, khí tức không thể nào an tĩnh được.
"Trước khi đi học, thì hắn làm gì?"
Mắt thấy hoàng thượng đã bị dẫn dắt theo phương hướng bản thân mong muốn, Thẩm Lệ liền âm thầm thở phào một hơi.
"Chính là nông phu, cả ngày làm ruộng, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, ông ấy là con thứ hai trong nhà, bị cha mẹ cùng đại phòng nghiền ép không thể nhịn được nữa, bỗng nhiên đổi tính bắt đầu đọc sách."
Hoàng thượng ngắt lời Thẩm Lệ, hỏi: "Một người, làm sao lại có thể bỗng nhiên đổi tính, đêm trước còn là một nông phu, đêm sau lại đột nhiên có thể đi học?"
"Trước đó ông ấy được đi học mấy ngày trong thôn, biết chữ."
"Biết chữ cùng đọc sách, là hai chuyện khác nhau! Hơn nữa, dù có biết chữ, thì chữ viết sao có thể đẹp đến mức được người người tán dương như thế.."
Trong đáy mắt thâm thúy của Hoàng thượng mang theo sóng lớn mãnh liệt.
Thẩm Lệ biết, không cần mình chỉ ra, hoàng thượng đã tự có suy đoán riêng rồi. Địa vị của Vinh Dương Hầu Chu Hoài Sơn trong lòng hoàng thượng, không thua gì địa vị của tiên đế trong lòng ông ấy. Trước kia cả nhà Vinh Dương Hầu Phủ bị chết thảm, khiến cho hoàng thượng rung động cùng bi thương thực sự quá lớn. Nhất là về sau ông ấy lại tra ra, thảm án này có thể căn bản không phải do tội phạm giang hồ gây ra, mà là bị người cố ý an bài..
Có mấy lời, không cần nói ra mà người khác vẫn sẽ tự hiểu.
Thẩm Lệ ôm quyền, nói: "Thần cầu xin bệ hạ một ân điển, nếu như nhạc phụ của thần có thể thi đậu Tiến sĩ, mong bệ hạ thưởng cho ông ấy một chức quan ở kinh thành."
Hoàng thượng bình ổn suy nghĩ trong lòng, phất phất tay với Thẩm Lệ.
"Tương lai hãy bàn lại, ngươi trở về trước đi."
"Vâng, thần cáo lui, bệ hạ hãy bảo trọng thân thể."
Hành lễ cáo lui, Thẩm Lệ ra khỏi ngự thư phòng, hoàng thượng quay đầu nhìn về phía tổng quản nội thị hỏi: "Ngươi có tin chuyện quỷ thần không?"
Tổng quản nội thị đương nhiên biết hoàng thượng muốn nói cái gì, nặng nề thở dài một hơi, đáp: "Bệ hạ, Vinh Dương Hầu Phủ trước kia, quả thực là thảm, đêm đó, chính là thất đầu của Hầu gia."
"Đúng vậy, thất đầu a.." Tựa lưng vào ghế, ánh mắt hoàng thượng thoáng ngơ ngẩn nhìn xà ngang trên đầu.
Hồi ức về những lần ông đến Vinh Dương Hầu Phủ chơi đùa, giống như đèn kéo quân hiện lên rõ ràng trong đầu. Dường như tất cả vui vẻ hạnh phúc tuổi thơ của ông đều bắt nguồn từ nơi đó. Cơ hồ tất cả buồn bã, mệt mỏi, đều được hóa giải ở đây. Vinh Dương Hầu đối với ông, so với mẫu hậu thân sinh, so với tỷ tỷ ruột thịt còn tốt hơn.
"Ngươi nói, trên đời này.." Hoàng thượng còn chưa nói hết, đã ngừng lại.
Tổng quản nội thị thấp giọng nói: "Bệ hạ cảm thấy phải, thì chính là phải."
"Ngươi nói xem, Thẩm Lệ muốn cưới Chu Thanh, liệu có phải là ở nơi sâu xa thăm thẳm, trời cao đã an bài sẵn rồi không?"
"Có phải trời cao an bài hay không, nô tài không dám vọng đoán thiên ý, nhưng nô tài biết chắc chắn, Thẩm đại nhân hẳn là vô cùng quan tâm Chu cô nương, bằng không cũng sẽ không xông thẳng vào Ninh Vương Phủ."
Hoàng thượng miễn cưỡng nở nụ cười.
"Nếu như Chu Thanh là đứa bé của Vinh Dương Hầu Phủ, vậy cũng tốt."
"Phải hay không, cái này còn không phải là bệ hạ ngài định đoạt sao, kể từ khi Vinh Dương Hầu Phủ gặp kiếp nạn, bây giờ vẫn còn để trống."
Hoàng thượng lắc đầu.
"Trẫm sợ hắn không xứng!"