Chương 226: Tính sổ sách
Nhìn bộ dáng bất cần đời của Chu Hoài Sơn, khóe miệng Chu Thanh không khỏi giật một cái.
"Mục tiêu cả cuộc đời cha chính là đậu tú tài thôi sao? Đừng nói tú tài, dù có trúng cử nhân, cha liền có thể bất khả chiến bại, ngang ngược trong thôn sao? Cha vẫn muốn tiếp tục cuộc sống của một công tử ăn chơi là lượt như trước sao?"
Chu Hoài Sơn há há mồm, nói: "Vậy con cũng đừng có hi vọng ta sẽ lập tức học tập! Cha của con làm không được!"
"Trước đó, không phải là cha rất tự giác học hành sao?"
"Đó là trước kia, ngay cả trời đất này còn thay đổi từng ngày, chẳng lẽ làm người thì sẽ không tiến bộ sao! Chẳng lẽ ta vẫn là ta của ngày hôm qua à?"
Nói xong, Chu Hoài Sơn trợn trắng mắt, kéo Chu Thanh lại gần, cảnh giác liếc nhìn bốn phía, mới hạ giọng nói: "Lại nói, con thật sự cho là tất cả đại quan xuất thân nông thôn cũng đều thông qua thi cử mà thăng quan tiến chức à?"
Chu Thanh.. hai mắt trợn to kinh ngạc nhìn Chu Hoài Sơn, chờ hắn nói tiếp.
Chu Hoài Sơn ho khan một tiếng, hắng giọng nói: "Đương nhiên là cũng có nhiều người như vậy. Tỉ như Hồ Vi Nhạc, ông ấy sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khổ, nhưng nhờ có thiên phú dị bẩm, người ta đã được chú định là chuyên môn ăn cơm quan. Nhưng mà cũng có cách khác a! Giống như Thẩm Lệ, hắn không phải đi tham gia khoa khảo, trực tiếp tăng mạnh giá trị vũ lực cùng trí thông minh, ở trong tổ chức ảnh vệ ma luyện 3 năm, trở thành đại quyền thần."
Chu Thanh khiếp sợ nhìn Chu Hoài Sơn, đánh giá toàn thân hắn một lượt hỏi: "Cha? Chẳng lẽ người chuẩn bị đi đề thăng giá trị vũ lực?"
Chu Hoài Sơn đưa tay vỗ đầu Chu Thanh mắng: "Vũ lực cái rắm! Cha của con vác cuốc đi đánh nhau với người ta à?"
Chu Thanh.. "Vậy cha có ý tứ gì?"
"Ý của ta là, muốn thành công không chỉ có duy nhất con đường đọc sách, chúng ta còn có đường tắt khác."
"Đường tắt gì?"
Chu Hoài Sơn giơ tay, làm động tác xoa xoa ngón cái cùng ngón trỏ vào nhau.
"Tiền?" Chu Thanh nhíu mày.
Chu Hoài Sơn cười hì hì gật đầu, đáp: "Tất nhiên ta không chịu nổi áp lực học hành, cũng không thể đề thăng giá trị võ lực, hay là chúng ta dùng bạc xây dựng một cơ nghiệp ở kinh thành a!"
Nói xong, Chu Hoài Sơn đứng thẳng lưng, hai tay chống nạnh.
"Yên tâm, khuê nữ, nhiều nhất là nửa năm, cha sẽ trở thành chỗ dựa tốt nhất của con!"
Chu Thanh..
"Không phải, cha, tiền có thể làm nên chuyện lớn, đạo lý này ta hiểu, nhưng mấu chốt là, là lấy tiền ở đâu ra? Chút lời lãi ta kiếm được, căn bản không đủ để cho người gây dựng cơ nghiệp gì đó đâu."
Chu Hoài Sơn khinh miệt nhìn Chu Thanh, nói: "Sơn nhân tự có diệu kế!"
Nói xong, cất bước nghênh ngang đi về phía trước.
"Cha người đi đâu đấy!"
"Về nhà a! Mua nhà rồi không trở về nhà thì còn đi đâu!"
"Người biết đường sao?"
"Nói nhảm, ta từng sống ở đây há lại không biết đường."
Lời này vừa rơi xuống âm, bóng lưng Chu Hoài Sơn lập tức cứng đờ. Mà cả người Chu Thanh cũng run lên. Quả nhiên, kinh thành này, chính là kinh thành mà đời trước Chu Hoài Sơn làm Hầu gia là lượt sao?
Tâm tư lóe lên, Chu Thanh nhìn bóng lưng cứng đờ của Chu Hoài Sơn, lập tức tỏ ra hoàn toàn không nghe hiểu ý tứ trong lời hắn nói, cười hì hì tiến lên, kéo lấy cánh tay Chu Hoài Sơn.
"Cha, nam nhân mấy người, quả nhiên là có cảm giác phương hướng rất mạnh a! Đúng rồi, cha, có một vấn đề ta rất hiếu kì."
Trái tim Chu Hoài Sơn đập bịch bịch, ánh mắt nhìn về phía trước, khẩn trương hỏi: "Cái gì?"
Hắn không sợ nói cho Chu Thanh biết rõ chân tướng. Nhưng mà lại sợ sau khi Chu Thanh biết rõ mọi chuyện lại hành xử vọng động. Hắn cũng không sợ Chu Thanh dưới cơn xúc động mà đi gieo họa cho ai, chỉ sợ Chu Thanh làm hại chính mình mà hắn còn không có năng lực cứu nàng. Hắn đã mất đi quá nhiều. Nếu còn để mất nốt khuê nữ là nàng, hắn sẽ không thể chịu đựng nổi nữa. Cả quãng đời còn lại, hắn sẽ không đánh mất đi gì nữa, chỉ đòi lại mà thôi.
Chu Thanh cười hì hì nói: "Cha, người vừa nói, tăng mạnh giá trị vũ lực, cái này, cha nghe được từ đâu?"
Đây cũng không phải là từ ngữ cổ đại.
Nghe thấy Chu Thanh hỏi cái này, nội tâm căng thẳng của Chu Hoài Sơn liền được giải khai, đáp: "Đương nhiên là đọc sách thấy! Người trẻ tuổi, người xấu liền phải đọc nhiều sách, như vậy thì lúc người khác nói con xấu xí, con tốt xấu gì cũng có thể nói là con có nội hàm!"
Chu Thanh.. Phải! Ta không nên có lòng tốt này! Ta nên trơ mắt nhìn cha nơm nớp lo sợ đến cứng cả người a!
Hai người nói chuyện, một đường cười đùa đi thẳng đến nơi ở mới. Nơi này ở ngay ngõ Hạnh Hoa, xung quanh đều là các quan viên lớn nhỏ cư ngụ, cũng cách ngôi nhà mà Chu Hoài Sơn đưa cho Hồ Vi Nhạc không quá trăm mét.
Được chứng kiến viện tử của Thẩm Lệ ở huyện thành, đêm qua lại kiến thức qua phủ đệ của Nghiễm Bình Bá, vì thế hôm nay đến nhìn nhà mới, Chu Thanh cũng không có quá nhiều kinh ngạc. Dẫu vậy trong lòng nàng vẫn rất vui vẻ tường hòa. Nơi này, chính là nhà của nàng! Mặc dù không lớn, nhưng cũng đủ cho hai cha con nàng cùng một nhà tam thúc quây quần.
Nhìn bốn phía ngôi nhà, Chu Thanh quay sang nói với Chu Hoài Sơn: "Cha, chúng ta đưa nhà cho Hồ đại nhân, liệu Hồ đại nhân nhận không?"
Chu Hoài Sơn trợn trắng mắt, nói: "Trước đây lúc con cướp tiền tham ô của Tống Kỳ, hắn cũng tham gia vào, huống chi là một căn nhà."
Chu Thanh..
Chu Hoài Sơn chắp hai tay sau lưng, thảnh thơi tản bộ trong nơi ở mới.
"Yên tâm đi, Hồ Vi Nhạc không phải là loại người cổ hủ. Lại nói, hiện tại toàn bộ gia sản của hắn, chính là chỗ tiền tham ô của Tống Kỳ ăn chia được với con, không có nhiều bạc hơn để mua nhà đâu. Hắn đường đường là binh Bộ Thượng Thư, chẳng lẽ phải đến nơi khác ở? Chờ triều đình chia phòng ấy hả, còn không biết phải chờ tới lúc nào, cũng không thể ở trọ mãi trong khách sạn được! Việc chúng ta làm gọi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Huống chi, lần này Hồ Vi Nhạc được phục dùng, trong triều có không biết bao nhiêu người đỏ mắt ghen ghét hắn, người ép buộc hắn thì nhiều, người trợ giúp hắn lại thiếu. Đừng nói là giúp người đang gặp nạn, không nhân cơ hội bôi than đen lên mắt hắn đã là không tệ rồi. Lúc này, nếu chúng ta có thể trợ lực cho hắn dù chỉ là chút ít, vậy sức mạnh của hắn liền cứng rắn thêm một chút. Hắn có chức quan có quyền lợi, chúng ta có bạc, cái này gọi là đôi bên cùng có lợi. Cho nên ta mới nói, hắn có thể trở thành chỗ dựa cho con trước Nghiễm Bình Bá phủ."
Chu Thanh.. Ai nói ăn chơi là lượt đều ngốc? Cha nàng đây quả thực là nhân tinh trong nhân tinh a.
"Nhưng mà, cha, bạc của chúng ta cũng không nhiều a!"
Nói chuyện, hai người đi vào một cái đình nhỏ. Chu Thanh ngồi trong đình viện, giơ ngón tay bắt đầu tính sổ sách.
"Từ chỗ Chu Hoài Hải trước sau thu được hết thảy 5000 lượng. Người bán lồng dế được tám trăm lượng. Thu được của Tống Kỳ hai mươi bốn ngàn hai. Thế tử Trấn Quốc Công Phủ mua phương thuốc 5000 lượng. Ngày bão tuyết lại có 20 vạn lượng. Những ngày này, Cẩm Tú phường thu 3000 lượng. Tiệm lẩu Nồi Đồng còn chưa bàn sổ sách. Tiền bán hoa trước đó cơ bản đều dùng để chi tiêu hàng ngày. Lần này mua nhà dùng ba vạn 5."
Tính tính, hai người trợn mắt há mồm, bốn mắt nhìn nhau.
"Khuê nữ, hình như tất cả chỗ bạc này của chúng ta đều là do ăn cướp mà có?"
Chu Thanh..
Mặc dù lời nói không dễ nghe, nhưng hình như, đúng là vậy nhỉ! Còn đường phát tài nhà nàng có vẻ không đúng lắm a! Đã nói là phải cần cù cố gắng phát tài cơ mà?
Khóe mặt giật một cái, Chu Thanh nhếch miệng cười nói: "Cha, người xem, chúng ta bây giờ chỉ còn hơn 20 vạn lượng bạc, có đủ để ủng hộ Hồ đại nhân không?"
"Đủ cái rắm! Không nói ủng hộ Hồ đại nhân, chính là chúng ta, muốn dùng bạc ở kinh thành xây dựng sự nghiệp, trong vòng 3 tháng liền phải chi tiêu tầm 5 vạn lượng, 20 vạn lượng này của con, cũng chỉ đủ chống đỡ một năm mà thôi. Trong vòng 1 năm này, nếu dựng được cơ nghiệp, cũng coi như đáng giá. Nhưng nếu không thể dựng được.."
Chu Thanh..
"Cha, nếu không thì chúng ta vẫn là đọc sách đi! Trong sách tự có Hoàng Kim Ốc!"
"Nhìn cái bộ dáng kém cỏi của con kìa! Cha của con là loại người thấy khó liền lui như vậy sao!
"Mục tiêu cả cuộc đời cha chính là đậu tú tài thôi sao? Đừng nói tú tài, dù có trúng cử nhân, cha liền có thể bất khả chiến bại, ngang ngược trong thôn sao? Cha vẫn muốn tiếp tục cuộc sống của một công tử ăn chơi là lượt như trước sao?"
Chu Hoài Sơn há há mồm, nói: "Vậy con cũng đừng có hi vọng ta sẽ lập tức học tập! Cha của con làm không được!"
"Trước đó, không phải là cha rất tự giác học hành sao?"
"Đó là trước kia, ngay cả trời đất này còn thay đổi từng ngày, chẳng lẽ làm người thì sẽ không tiến bộ sao! Chẳng lẽ ta vẫn là ta của ngày hôm qua à?"
Nói xong, Chu Hoài Sơn trợn trắng mắt, kéo Chu Thanh lại gần, cảnh giác liếc nhìn bốn phía, mới hạ giọng nói: "Lại nói, con thật sự cho là tất cả đại quan xuất thân nông thôn cũng đều thông qua thi cử mà thăng quan tiến chức à?"
Chu Thanh.. hai mắt trợn to kinh ngạc nhìn Chu Hoài Sơn, chờ hắn nói tiếp.
Chu Hoài Sơn ho khan một tiếng, hắng giọng nói: "Đương nhiên là cũng có nhiều người như vậy. Tỉ như Hồ Vi Nhạc, ông ấy sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khổ, nhưng nhờ có thiên phú dị bẩm, người ta đã được chú định là chuyên môn ăn cơm quan. Nhưng mà cũng có cách khác a! Giống như Thẩm Lệ, hắn không phải đi tham gia khoa khảo, trực tiếp tăng mạnh giá trị vũ lực cùng trí thông minh, ở trong tổ chức ảnh vệ ma luyện 3 năm, trở thành đại quyền thần."
Chu Thanh khiếp sợ nhìn Chu Hoài Sơn, đánh giá toàn thân hắn một lượt hỏi: "Cha? Chẳng lẽ người chuẩn bị đi đề thăng giá trị vũ lực?"
Chu Hoài Sơn đưa tay vỗ đầu Chu Thanh mắng: "Vũ lực cái rắm! Cha của con vác cuốc đi đánh nhau với người ta à?"
Chu Thanh.. "Vậy cha có ý tứ gì?"
"Ý của ta là, muốn thành công không chỉ có duy nhất con đường đọc sách, chúng ta còn có đường tắt khác."
"Đường tắt gì?"
Chu Hoài Sơn giơ tay, làm động tác xoa xoa ngón cái cùng ngón trỏ vào nhau.
"Tiền?" Chu Thanh nhíu mày.
Chu Hoài Sơn cười hì hì gật đầu, đáp: "Tất nhiên ta không chịu nổi áp lực học hành, cũng không thể đề thăng giá trị võ lực, hay là chúng ta dùng bạc xây dựng một cơ nghiệp ở kinh thành a!"
Nói xong, Chu Hoài Sơn đứng thẳng lưng, hai tay chống nạnh.
"Yên tâm, khuê nữ, nhiều nhất là nửa năm, cha sẽ trở thành chỗ dựa tốt nhất của con!"
Chu Thanh..
"Không phải, cha, tiền có thể làm nên chuyện lớn, đạo lý này ta hiểu, nhưng mấu chốt là, là lấy tiền ở đâu ra? Chút lời lãi ta kiếm được, căn bản không đủ để cho người gây dựng cơ nghiệp gì đó đâu."
Chu Hoài Sơn khinh miệt nhìn Chu Thanh, nói: "Sơn nhân tự có diệu kế!"
Nói xong, cất bước nghênh ngang đi về phía trước.
"Cha người đi đâu đấy!"
"Về nhà a! Mua nhà rồi không trở về nhà thì còn đi đâu!"
"Người biết đường sao?"
"Nói nhảm, ta từng sống ở đây há lại không biết đường."
Lời này vừa rơi xuống âm, bóng lưng Chu Hoài Sơn lập tức cứng đờ. Mà cả người Chu Thanh cũng run lên. Quả nhiên, kinh thành này, chính là kinh thành mà đời trước Chu Hoài Sơn làm Hầu gia là lượt sao?
Tâm tư lóe lên, Chu Thanh nhìn bóng lưng cứng đờ của Chu Hoài Sơn, lập tức tỏ ra hoàn toàn không nghe hiểu ý tứ trong lời hắn nói, cười hì hì tiến lên, kéo lấy cánh tay Chu Hoài Sơn.
"Cha, nam nhân mấy người, quả nhiên là có cảm giác phương hướng rất mạnh a! Đúng rồi, cha, có một vấn đề ta rất hiếu kì."
Trái tim Chu Hoài Sơn đập bịch bịch, ánh mắt nhìn về phía trước, khẩn trương hỏi: "Cái gì?"
Hắn không sợ nói cho Chu Thanh biết rõ chân tướng. Nhưng mà lại sợ sau khi Chu Thanh biết rõ mọi chuyện lại hành xử vọng động. Hắn cũng không sợ Chu Thanh dưới cơn xúc động mà đi gieo họa cho ai, chỉ sợ Chu Thanh làm hại chính mình mà hắn còn không có năng lực cứu nàng. Hắn đã mất đi quá nhiều. Nếu còn để mất nốt khuê nữ là nàng, hắn sẽ không thể chịu đựng nổi nữa. Cả quãng đời còn lại, hắn sẽ không đánh mất đi gì nữa, chỉ đòi lại mà thôi.
Chu Thanh cười hì hì nói: "Cha, người vừa nói, tăng mạnh giá trị vũ lực, cái này, cha nghe được từ đâu?"
Đây cũng không phải là từ ngữ cổ đại.
Nghe thấy Chu Thanh hỏi cái này, nội tâm căng thẳng của Chu Hoài Sơn liền được giải khai, đáp: "Đương nhiên là đọc sách thấy! Người trẻ tuổi, người xấu liền phải đọc nhiều sách, như vậy thì lúc người khác nói con xấu xí, con tốt xấu gì cũng có thể nói là con có nội hàm!"
Chu Thanh.. Phải! Ta không nên có lòng tốt này! Ta nên trơ mắt nhìn cha nơm nớp lo sợ đến cứng cả người a!
Hai người nói chuyện, một đường cười đùa đi thẳng đến nơi ở mới. Nơi này ở ngay ngõ Hạnh Hoa, xung quanh đều là các quan viên lớn nhỏ cư ngụ, cũng cách ngôi nhà mà Chu Hoài Sơn đưa cho Hồ Vi Nhạc không quá trăm mét.
Được chứng kiến viện tử của Thẩm Lệ ở huyện thành, đêm qua lại kiến thức qua phủ đệ của Nghiễm Bình Bá, vì thế hôm nay đến nhìn nhà mới, Chu Thanh cũng không có quá nhiều kinh ngạc. Dẫu vậy trong lòng nàng vẫn rất vui vẻ tường hòa. Nơi này, chính là nhà của nàng! Mặc dù không lớn, nhưng cũng đủ cho hai cha con nàng cùng một nhà tam thúc quây quần.
Nhìn bốn phía ngôi nhà, Chu Thanh quay sang nói với Chu Hoài Sơn: "Cha, chúng ta đưa nhà cho Hồ đại nhân, liệu Hồ đại nhân nhận không?"
Chu Hoài Sơn trợn trắng mắt, nói: "Trước đây lúc con cướp tiền tham ô của Tống Kỳ, hắn cũng tham gia vào, huống chi là một căn nhà."
Chu Thanh..
Chu Hoài Sơn chắp hai tay sau lưng, thảnh thơi tản bộ trong nơi ở mới.
"Yên tâm đi, Hồ Vi Nhạc không phải là loại người cổ hủ. Lại nói, hiện tại toàn bộ gia sản của hắn, chính là chỗ tiền tham ô của Tống Kỳ ăn chia được với con, không có nhiều bạc hơn để mua nhà đâu. Hắn đường đường là binh Bộ Thượng Thư, chẳng lẽ phải đến nơi khác ở? Chờ triều đình chia phòng ấy hả, còn không biết phải chờ tới lúc nào, cũng không thể ở trọ mãi trong khách sạn được! Việc chúng ta làm gọi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Huống chi, lần này Hồ Vi Nhạc được phục dùng, trong triều có không biết bao nhiêu người đỏ mắt ghen ghét hắn, người ép buộc hắn thì nhiều, người trợ giúp hắn lại thiếu. Đừng nói là giúp người đang gặp nạn, không nhân cơ hội bôi than đen lên mắt hắn đã là không tệ rồi. Lúc này, nếu chúng ta có thể trợ lực cho hắn dù chỉ là chút ít, vậy sức mạnh của hắn liền cứng rắn thêm một chút. Hắn có chức quan có quyền lợi, chúng ta có bạc, cái này gọi là đôi bên cùng có lợi. Cho nên ta mới nói, hắn có thể trở thành chỗ dựa cho con trước Nghiễm Bình Bá phủ."
Chu Thanh.. Ai nói ăn chơi là lượt đều ngốc? Cha nàng đây quả thực là nhân tinh trong nhân tinh a.
"Nhưng mà, cha, bạc của chúng ta cũng không nhiều a!"
Nói chuyện, hai người đi vào một cái đình nhỏ. Chu Thanh ngồi trong đình viện, giơ ngón tay bắt đầu tính sổ sách.
"Từ chỗ Chu Hoài Hải trước sau thu được hết thảy 5000 lượng. Người bán lồng dế được tám trăm lượng. Thu được của Tống Kỳ hai mươi bốn ngàn hai. Thế tử Trấn Quốc Công Phủ mua phương thuốc 5000 lượng. Ngày bão tuyết lại có 20 vạn lượng. Những ngày này, Cẩm Tú phường thu 3000 lượng. Tiệm lẩu Nồi Đồng còn chưa bàn sổ sách. Tiền bán hoa trước đó cơ bản đều dùng để chi tiêu hàng ngày. Lần này mua nhà dùng ba vạn 5."
Tính tính, hai người trợn mắt há mồm, bốn mắt nhìn nhau.
"Khuê nữ, hình như tất cả chỗ bạc này của chúng ta đều là do ăn cướp mà có?"
Chu Thanh..
Mặc dù lời nói không dễ nghe, nhưng hình như, đúng là vậy nhỉ! Còn đường phát tài nhà nàng có vẻ không đúng lắm a! Đã nói là phải cần cù cố gắng phát tài cơ mà?
Khóe mặt giật một cái, Chu Thanh nhếch miệng cười nói: "Cha, người xem, chúng ta bây giờ chỉ còn hơn 20 vạn lượng bạc, có đủ để ủng hộ Hồ đại nhân không?"
"Đủ cái rắm! Không nói ủng hộ Hồ đại nhân, chính là chúng ta, muốn dùng bạc ở kinh thành xây dựng sự nghiệp, trong vòng 3 tháng liền phải chi tiêu tầm 5 vạn lượng, 20 vạn lượng này của con, cũng chỉ đủ chống đỡ một năm mà thôi. Trong vòng 1 năm này, nếu dựng được cơ nghiệp, cũng coi như đáng giá. Nhưng nếu không thể dựng được.."
Chu Thanh..
"Cha, nếu không thì chúng ta vẫn là đọc sách đi! Trong sách tự có Hoàng Kim Ốc!"
"Nhìn cái bộ dáng kém cỏi của con kìa! Cha của con là loại người thấy khó liền lui như vậy sao!