Chương 233: Kinh hoảng
Cái gì gọi là kiêu căng phách lối trong sách giáo khoa? Tới, nhìn đi!
Chu Thanh nói xong, coi nhẹ từng tiếng hít khí lạnh xung quanh, nhíu mày nhìn về phía Trầm Minh Châu.
Vẻ mặt Trầm Minh Châu đen như đít nồi nhìn Chu Thanh nói: "Quả thật là không nhìn ra, một đứa con gái đến từ nông thôn.."
Chu Thanh cắt lời Trầm Minh Châu, nói: "Chẳng lẽ cô chưa từng được dạy rằng, đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong sao? Đến từ nông thôn thì thế nào? Đến từ nông thôn thì đều là quỷ nghèo sao? A a a a, cô thật đúng là hiếm thấy vô cùng đấy! Khó trách cha ta luôn nói, người xấu thì phải đọc nhiều sách, nếu không, sẽ bị người ta chê cười a! May mà ta không xấu."
Chu Bình đứng ở một bên sâu xa nói: "Đại tỷ, người ta vừa xấu lại vừa không chịu đọc sách cho tử tế đâu!"
Đám người đồng loạt nhìn về phía Trầm Minh Châu. Có thương cảm, có vui sướng khi người gặp họa.
Trầm Minh Châu thì tức giận đến mặt mũi trắng bệch.
Mặc kệ bên này đấu đá như thế nào, tiểu nhị cũng đã dùng tốc độ nhanh nhất của hắn lấy đồ trang sức ra. Đặt hai hộp gấm tới trước mặt Chu Thanh. Hộp gấm được mở ra, đồ trang sức bên trong lập tức xuất hiện.
"Cô nương, hai món này tuy không phải là kiểu mới, nhưng cũng là mặt hàng tốt nhất của bản điếm."
Chu Thanh nhìn cũng không thèm nhìn, nói: "Gói lại hết."
Nàng đón ánh mắt của Trầm Minh Châu, nở nụ cười thật tươi, nói: "Cô nương, còn muốn tiếp tục không? Ta vẫn còn có thể mua, cô thì sao?"
Trầm Minh Châu tức đến phát run, hung ác nói: "Ta cũng không phải là loại quê mùa chưa trải đời như ngươi, thấy cái gì cũng cho là tốt!"
Chu Thanh bĩu môi, đáp: "Ồ? Phải không? Ta thấy, nơi này chính là kim lầu cao quý nhất kinh đô, những đồ trang sức ở đây, không phải chỉ có những món trong tay ta và cô là giá trị nhất đâu."
Tiểu nhị lập tức nói: "Ánh mắt của cô nương thật là tinh tường, những trang sức có giá hàng vạn của bản điếm, đều ở lầu hai."
Chu Thanh liền cười nhìn Trầm Minh Châu: "Lầu hai, bên trên sao?"
Trầm Minh Châu gắt gao siết chặt nắm đấm. Tất nhiên thân là nhị tiểu thư tôn quý của phủ Đại Lý Tự khanh, nàng ta có rất nhiều bạc, cũng có thể tiêu. Trước đó, lúc đại tỷ vẫn còn sống, mọi thứ tốt nhất trong phủ đều dồn hết cho đại tỷ. Đến tận khi đại tỷ chết, đãi ngộ của nàng ta mới được tăng lên. Nhưng cho dù là thế, bạc được phân tháng này nàng ta đã dùng để đặt làm một bộ trang sức, bây giờ lại bỏ ra ba ngàn năm trăm hai mơi lượng để đấu với Chu Thanh. Nàng ta nào có nhiều tiền như vậy chứ? Ba ngàn năm trăm hai mươi lượng này còn là mẫu thân đưa cho để nàng ta theo quản gia học cách chi tiêu trong phủ a. Bây giờ bỏ ra, nàng ta còn chưa biết phải bù vào như thế nào đây.
"Ngươi dám không?"
Ngực phập phồng kịch liệt, Trầm Minh Châu nhìn chằm chằm Chu Thanh, chợt nở nụ cười, nói: "Chém gió thì ai mà chả nói được!"
Mí mắt Chu Thanh cũng không nháy lấy một cái, liền quay sang nói với tiểu nhị: "Lầu hai, lấy cho ta hai món mà ngươi cho là tốt nhất!"
Tiểu nhị vô cùng kích động hô: "Vâng, tiểu nhân lập tức đi lấy cho ngài!"
"Ngươi.."
"Cô nương, cô có biết vừa rồi cô chế nhạo ta, vì sao ta không có phản ứng gì với cô không? Bởi vì ta không thích nói chuyện với tên quỷ nghèo!"
Nói xong, Chu Thanh quay người, không buồn nhìn Trầm Minh Châu thêm lần nào nữa. Vừa quay người, nàng liền nhìn thấy Thạch Nguyệt Hinh cũng đang từ bên ngoài bước vào cửa hàng.
Trầm Minh Châu nhìn theo ánh mắt Chu Thanh, cũng nhìn thấy Thạch Nguyệt Hinh, nhất thời hừ lạnh, cố ý cất giọng nói: "Vị thống lĩnh ảnh vệ này đúng thật là khác thường, vị hôn thê của hắn còn chưa vào cửa, thế mà lại lớn lối như vậy!"
Cả kinh thành này, có ai là không biết Thạch Nguyệt Hinh vô cùng yêu thích Thẩm Lệ. Lần này, có kịch hay để xem rồi!
Trầm Minh Châu đắc ý liếc Chu Thanh một cái.
Chu Thanh không để ý tới nàng ta, nhìn thấy Thạch Nguyệt Hinh đi vào, lập tức một mặt nịnh hót tiến lên nghênh đón.
"Thì ra người chính là Thạch cô nương a, hôm qua ta thật là có mắt không tròng, vẫn luôn hâm mộ hoa dung nguyệt mạo của cô nương, vậy mà lại không nhận ra người, là lỗi của ta."
Đám người.. Tình huống cẩu huyết gì đây?
Chu Hoài Sơn.. Khuê nữ của ta sao nhìn giống hệt một tên lãng tử dê xồm, tình trường dày dặn thế!
Chu Thanh lao thẳng tới chỗ Thạch Nguyệt Hinh, dọa cho nàng ta cuống quýt tránh sang một bên, kinh hoảng nói: "Có chuyện gì thì từ từ nói, ngươi đừng tới đây!"
Chu Thanh vẫn kéo lấy cổ tay Thạch Nguyệt Hinh nói: "Thạch cô nương quả nhiên là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, nhìn bàn tay này của người đi."
Thạch Nguyệt Hinh.. Mẹ nó, ai có thể lôi cái thứ biến thái này đi không!
Đúng vào lúc này, tiểu nhị cũng từ trên lầu đi xuống.
"Cô nương, đồ trang sức ngài muốn đây."
Chu Thanh cười nhẹ nhàng nhìn Thạch Nguyệt Hinh, cũng không quay đầu lại nói: "Gói kỹ lại, đưa cho Thạch cô nương."
Đám người.. Nghẹn họng, trợn mắt há mồm nhìn trân trối, hít vào mấy hơi khí lạnh mà không thể thở ra nổi.
Tình huống gì đây! Ai có thể nói cho ta biết, đây rốt cuộc là tình huống gì không! Thạch Nguyệt Hinh không phải đang điên cuồng theo đuổi Thẩm Lệ sao? Thạch Nguyệt Hinh không phải là cô nương ngang ngược càn rỡ sao? Chu Thanh không phải là vị hôn thê của Thẩm Lệ à? Sao tình cảnh này không giống cảnh hai nữ nhân xông vào xé rách mặt đại chiến trong tưởng tượng của họ vậy chứ!
Trầm Minh Châu nhíu chặt hàng mày, nhìn Thạch Nguyệt Hinh gọi: "Hinh nhi muội muội."
Trầm Minh Châu gọi xong, tiểu nhị cũng đã vừa vặn đóng gói xong.
Chu Thanh không giữ lại chút gì, toàn bộ nhét vào trong lòng Thạch Nguyệt Hinh, nói: "Người nhận đi, xem như một phần tâm ý của ta."
Nói xong, còn vỗ vỗ mu bàn tay của Thạch Nguyệt Hinh.
Thạch Nguyệt Hinh lập tức chán ghét gào lên: "Ngươi bỏ ta ra!"
Chu Thanh lập tức buông tay, cười đùa tí tửng đáp: "Tuân mệnh."
Thạch Nguyệt Hinh.. Trợn mắt trừng Chu Thanh: "Không cho ngươi dùng bộ dạng này để nói chuyện với ta."
"Vâng."
"Không cho phép dùng loại ánh mắt này nhìn ta."
"Được."
"Không cho phép.."
"Đều tùy người!" Chu Thanh nở nụ cười cưng chiều: "Mau xem còn thích gì nữa không, ta mua cho người!"
"Không cần!"
Vội vã nhét hộp gấm trở lại tay Chu Thanh, Thạch Nguyệt Hinh quay đầu chạy trối chết.
Chu Thanh ôm hộp gấm, một mặt lưu luyến, buồn vô cớ, than: "Đáng tiếc~"
Đám người..
Thạch Nguyệt Hinh vừa đi, Chu Thanh trả tiền, cũng không thèm liếc Trầm Minh Châu lấy một cái, mang theo đồ vật rời khỏi kim lầu.
Vừa lên ngựa xe, Chu Thanh lập tức cười hì hì nói với Chu Hoài Sơn: "Cha, hôm nay con biểu hiện như thế nào?"
Chu Hoài Sơn hài lòng giơ ngón tay cái lên, khén: "Nhất là chiêu cuối cùng, một bút thành thần! Đây chính là dáng vẻ mà một công tử là lượt nên có!"
Chu Bình nháy mắt ngồi ở một bên, vẻ mặt như có điều suy nghĩ. Kiến thức mới lại được tiếp thu vào trong cái đầu nhỏ của thằng nhóc rồi.
Bị Chu Thanh làm nhục giữa chốn đông người, Trầm Minh Châu đen mặt mang theo đồ vật rời đi.
Vừa ra khỏi kim lầu, tỳ nữ đi bên cạnh liền dùng vẻ mặt đưa đám nói: "Tiểu thư, làm sao bây giờ! Chỗ bạc kia là tiền chi tiêu tháng sau trong phủ a."
Trầm Minh Châu trong lòng khó chịu, tức giận quát: "Ngậm miệng!"
Tỳ nữ lập tức không dám nhiều lời, nhưng vẻ lo nghĩ sợ hãi trên mặt vẫn nồng đậm như cũ.
Trầm Minh Châu liếc hộp gấm trong lòng tỳ nữ nói: "Chờ trời tối, thừa dịp trong tiệm ít người, ngươi đem đồ tới trả lại là được."
Tỳ nữ sững sờ, giương mắt nhìn Trầm Minh Châu, nói: "Tiểu thư, nếu như trả lại, bị vị Chu cô nương kia phát hiện, chỉ dựa vào thái độ của nàng ta với ngài hôm nay, còn không biết nàng ta sẽ bố trí thế nào nữa!"
Trầm Minh Châu hận đến cắn răng. Trong mắt Thế tử Ninh Vương Phủ chỉ có đại tỷ, đại tỷ cũng đã chết, vậy mà trong mắt Thế tử Ninh Vương Phủ vẫn không dung chứa nổi người khác. Nếu nói về dung mạo, kỳ thực dung mạo của nàng ta rất giống với đại tỷ, thậm chí, nàng ta còn thanh tú hơn đại tỷ kìa. Nàng ta ba phen bốn bận lấy lòng Thế tử Ninh Vương Phủ, nhưng thế tử căn bản không thèm để ý tới.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện một người giống đại tỷ, thế tử vậy mà liền không quan tâm gì cả cướp người vào phủ! Đây là chuyện gì!
Nàng ta một mảnh si tâm với Thế tử, trước đây đại tỷ còn sống, nàng ta không có cơ hội thì cũng thôi đi, bây giờ chẳng lẽ một nha đầu quê mùa ở đâu tùy tiện chui ra lại có thể có được Thế tử sao! Huống chi, người này lại là vị hôn thê của Thẩm Lệ, thế tử vậy mà còn làm ra chuyện cướp người cho được. Cục tức này, bảo nàng ta làm sao có thể nuốt trôi!
Chu Thanh nói xong, coi nhẹ từng tiếng hít khí lạnh xung quanh, nhíu mày nhìn về phía Trầm Minh Châu.
Vẻ mặt Trầm Minh Châu đen như đít nồi nhìn Chu Thanh nói: "Quả thật là không nhìn ra, một đứa con gái đến từ nông thôn.."
Chu Thanh cắt lời Trầm Minh Châu, nói: "Chẳng lẽ cô chưa từng được dạy rằng, đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong sao? Đến từ nông thôn thì thế nào? Đến từ nông thôn thì đều là quỷ nghèo sao? A a a a, cô thật đúng là hiếm thấy vô cùng đấy! Khó trách cha ta luôn nói, người xấu thì phải đọc nhiều sách, nếu không, sẽ bị người ta chê cười a! May mà ta không xấu."
Chu Bình đứng ở một bên sâu xa nói: "Đại tỷ, người ta vừa xấu lại vừa không chịu đọc sách cho tử tế đâu!"
Đám người đồng loạt nhìn về phía Trầm Minh Châu. Có thương cảm, có vui sướng khi người gặp họa.
Trầm Minh Châu thì tức giận đến mặt mũi trắng bệch.
Mặc kệ bên này đấu đá như thế nào, tiểu nhị cũng đã dùng tốc độ nhanh nhất của hắn lấy đồ trang sức ra. Đặt hai hộp gấm tới trước mặt Chu Thanh. Hộp gấm được mở ra, đồ trang sức bên trong lập tức xuất hiện.
"Cô nương, hai món này tuy không phải là kiểu mới, nhưng cũng là mặt hàng tốt nhất của bản điếm."
Chu Thanh nhìn cũng không thèm nhìn, nói: "Gói lại hết."
Nàng đón ánh mắt của Trầm Minh Châu, nở nụ cười thật tươi, nói: "Cô nương, còn muốn tiếp tục không? Ta vẫn còn có thể mua, cô thì sao?"
Trầm Minh Châu tức đến phát run, hung ác nói: "Ta cũng không phải là loại quê mùa chưa trải đời như ngươi, thấy cái gì cũng cho là tốt!"
Chu Thanh bĩu môi, đáp: "Ồ? Phải không? Ta thấy, nơi này chính là kim lầu cao quý nhất kinh đô, những đồ trang sức ở đây, không phải chỉ có những món trong tay ta và cô là giá trị nhất đâu."
Tiểu nhị lập tức nói: "Ánh mắt của cô nương thật là tinh tường, những trang sức có giá hàng vạn của bản điếm, đều ở lầu hai."
Chu Thanh liền cười nhìn Trầm Minh Châu: "Lầu hai, bên trên sao?"
Trầm Minh Châu gắt gao siết chặt nắm đấm. Tất nhiên thân là nhị tiểu thư tôn quý của phủ Đại Lý Tự khanh, nàng ta có rất nhiều bạc, cũng có thể tiêu. Trước đó, lúc đại tỷ vẫn còn sống, mọi thứ tốt nhất trong phủ đều dồn hết cho đại tỷ. Đến tận khi đại tỷ chết, đãi ngộ của nàng ta mới được tăng lên. Nhưng cho dù là thế, bạc được phân tháng này nàng ta đã dùng để đặt làm một bộ trang sức, bây giờ lại bỏ ra ba ngàn năm trăm hai mơi lượng để đấu với Chu Thanh. Nàng ta nào có nhiều tiền như vậy chứ? Ba ngàn năm trăm hai mươi lượng này còn là mẫu thân đưa cho để nàng ta theo quản gia học cách chi tiêu trong phủ a. Bây giờ bỏ ra, nàng ta còn chưa biết phải bù vào như thế nào đây.
"Ngươi dám không?"
Ngực phập phồng kịch liệt, Trầm Minh Châu nhìn chằm chằm Chu Thanh, chợt nở nụ cười, nói: "Chém gió thì ai mà chả nói được!"
Mí mắt Chu Thanh cũng không nháy lấy một cái, liền quay sang nói với tiểu nhị: "Lầu hai, lấy cho ta hai món mà ngươi cho là tốt nhất!"
Tiểu nhị vô cùng kích động hô: "Vâng, tiểu nhân lập tức đi lấy cho ngài!"
"Ngươi.."
"Cô nương, cô có biết vừa rồi cô chế nhạo ta, vì sao ta không có phản ứng gì với cô không? Bởi vì ta không thích nói chuyện với tên quỷ nghèo!"
Nói xong, Chu Thanh quay người, không buồn nhìn Trầm Minh Châu thêm lần nào nữa. Vừa quay người, nàng liền nhìn thấy Thạch Nguyệt Hinh cũng đang từ bên ngoài bước vào cửa hàng.
Trầm Minh Châu nhìn theo ánh mắt Chu Thanh, cũng nhìn thấy Thạch Nguyệt Hinh, nhất thời hừ lạnh, cố ý cất giọng nói: "Vị thống lĩnh ảnh vệ này đúng thật là khác thường, vị hôn thê của hắn còn chưa vào cửa, thế mà lại lớn lối như vậy!"
Cả kinh thành này, có ai là không biết Thạch Nguyệt Hinh vô cùng yêu thích Thẩm Lệ. Lần này, có kịch hay để xem rồi!
Trầm Minh Châu đắc ý liếc Chu Thanh một cái.
Chu Thanh không để ý tới nàng ta, nhìn thấy Thạch Nguyệt Hinh đi vào, lập tức một mặt nịnh hót tiến lên nghênh đón.
"Thì ra người chính là Thạch cô nương a, hôm qua ta thật là có mắt không tròng, vẫn luôn hâm mộ hoa dung nguyệt mạo của cô nương, vậy mà lại không nhận ra người, là lỗi của ta."
Đám người.. Tình huống cẩu huyết gì đây?
Chu Hoài Sơn.. Khuê nữ của ta sao nhìn giống hệt một tên lãng tử dê xồm, tình trường dày dặn thế!
Chu Thanh lao thẳng tới chỗ Thạch Nguyệt Hinh, dọa cho nàng ta cuống quýt tránh sang một bên, kinh hoảng nói: "Có chuyện gì thì từ từ nói, ngươi đừng tới đây!"
Chu Thanh vẫn kéo lấy cổ tay Thạch Nguyệt Hinh nói: "Thạch cô nương quả nhiên là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, nhìn bàn tay này của người đi."
Thạch Nguyệt Hinh.. Mẹ nó, ai có thể lôi cái thứ biến thái này đi không!
Đúng vào lúc này, tiểu nhị cũng từ trên lầu đi xuống.
"Cô nương, đồ trang sức ngài muốn đây."
Chu Thanh cười nhẹ nhàng nhìn Thạch Nguyệt Hinh, cũng không quay đầu lại nói: "Gói kỹ lại, đưa cho Thạch cô nương."
Đám người.. Nghẹn họng, trợn mắt há mồm nhìn trân trối, hít vào mấy hơi khí lạnh mà không thể thở ra nổi.
Tình huống gì đây! Ai có thể nói cho ta biết, đây rốt cuộc là tình huống gì không! Thạch Nguyệt Hinh không phải đang điên cuồng theo đuổi Thẩm Lệ sao? Thạch Nguyệt Hinh không phải là cô nương ngang ngược càn rỡ sao? Chu Thanh không phải là vị hôn thê của Thẩm Lệ à? Sao tình cảnh này không giống cảnh hai nữ nhân xông vào xé rách mặt đại chiến trong tưởng tượng của họ vậy chứ!
Trầm Minh Châu nhíu chặt hàng mày, nhìn Thạch Nguyệt Hinh gọi: "Hinh nhi muội muội."
Trầm Minh Châu gọi xong, tiểu nhị cũng đã vừa vặn đóng gói xong.
Chu Thanh không giữ lại chút gì, toàn bộ nhét vào trong lòng Thạch Nguyệt Hinh, nói: "Người nhận đi, xem như một phần tâm ý của ta."
Nói xong, còn vỗ vỗ mu bàn tay của Thạch Nguyệt Hinh.
Thạch Nguyệt Hinh lập tức chán ghét gào lên: "Ngươi bỏ ta ra!"
Chu Thanh lập tức buông tay, cười đùa tí tửng đáp: "Tuân mệnh."
Thạch Nguyệt Hinh.. Trợn mắt trừng Chu Thanh: "Không cho ngươi dùng bộ dạng này để nói chuyện với ta."
"Vâng."
"Không cho phép dùng loại ánh mắt này nhìn ta."
"Được."
"Không cho phép.."
"Đều tùy người!" Chu Thanh nở nụ cười cưng chiều: "Mau xem còn thích gì nữa không, ta mua cho người!"
"Không cần!"
Vội vã nhét hộp gấm trở lại tay Chu Thanh, Thạch Nguyệt Hinh quay đầu chạy trối chết.
Chu Thanh ôm hộp gấm, một mặt lưu luyến, buồn vô cớ, than: "Đáng tiếc~"
Đám người..
Thạch Nguyệt Hinh vừa đi, Chu Thanh trả tiền, cũng không thèm liếc Trầm Minh Châu lấy một cái, mang theo đồ vật rời khỏi kim lầu.
Vừa lên ngựa xe, Chu Thanh lập tức cười hì hì nói với Chu Hoài Sơn: "Cha, hôm nay con biểu hiện như thế nào?"
Chu Hoài Sơn hài lòng giơ ngón tay cái lên, khén: "Nhất là chiêu cuối cùng, một bút thành thần! Đây chính là dáng vẻ mà một công tử là lượt nên có!"
Chu Bình nháy mắt ngồi ở một bên, vẻ mặt như có điều suy nghĩ. Kiến thức mới lại được tiếp thu vào trong cái đầu nhỏ của thằng nhóc rồi.
Bị Chu Thanh làm nhục giữa chốn đông người, Trầm Minh Châu đen mặt mang theo đồ vật rời đi.
Vừa ra khỏi kim lầu, tỳ nữ đi bên cạnh liền dùng vẻ mặt đưa đám nói: "Tiểu thư, làm sao bây giờ! Chỗ bạc kia là tiền chi tiêu tháng sau trong phủ a."
Trầm Minh Châu trong lòng khó chịu, tức giận quát: "Ngậm miệng!"
Tỳ nữ lập tức không dám nhiều lời, nhưng vẻ lo nghĩ sợ hãi trên mặt vẫn nồng đậm như cũ.
Trầm Minh Châu liếc hộp gấm trong lòng tỳ nữ nói: "Chờ trời tối, thừa dịp trong tiệm ít người, ngươi đem đồ tới trả lại là được."
Tỳ nữ sững sờ, giương mắt nhìn Trầm Minh Châu, nói: "Tiểu thư, nếu như trả lại, bị vị Chu cô nương kia phát hiện, chỉ dựa vào thái độ của nàng ta với ngài hôm nay, còn không biết nàng ta sẽ bố trí thế nào nữa!"
Trầm Minh Châu hận đến cắn răng. Trong mắt Thế tử Ninh Vương Phủ chỉ có đại tỷ, đại tỷ cũng đã chết, vậy mà trong mắt Thế tử Ninh Vương Phủ vẫn không dung chứa nổi người khác. Nếu nói về dung mạo, kỳ thực dung mạo của nàng ta rất giống với đại tỷ, thậm chí, nàng ta còn thanh tú hơn đại tỷ kìa. Nàng ta ba phen bốn bận lấy lòng Thế tử Ninh Vương Phủ, nhưng thế tử căn bản không thèm để ý tới.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện một người giống đại tỷ, thế tử vậy mà liền không quan tâm gì cả cướp người vào phủ! Đây là chuyện gì!
Nàng ta một mảnh si tâm với Thế tử, trước đây đại tỷ còn sống, nàng ta không có cơ hội thì cũng thôi đi, bây giờ chẳng lẽ một nha đầu quê mùa ở đâu tùy tiện chui ra lại có thể có được Thế tử sao! Huống chi, người này lại là vị hôn thê của Thẩm Lệ, thế tử vậy mà còn làm ra chuyện cướp người cho được. Cục tức này, bảo nàng ta làm sao có thể nuốt trôi!