Chương 248: Kí ức
Sắc mặt Đoan Khang Bá chợt đen lại, hỏi: "Quả thật?"
Lời cần nói Chu Viễn đã nói xong, hắn liền đứng thẳng dậy, gật đầu đáp: "Vâng."
Ánh mắt Đoan Khang Bá lập tức trở nên ngưng trọng hơn.
Đại Lý Tự khanh liếc nhìn Chu Viễn một cái, rồi quay sang hỏi Đoan Khang Bá: "Đảy ra chuyện gì?"
Đoan Khang Bá im lặng một lát, chợt nở nụ cười, quay đầu nói: "Lần này chúng ta hẳn là đã bắt được nhược điểm của Thẩm Lệ rồi!"
Nói xong, Đoan Khang Bá bưng ly rượu trên bàn, uống một hơi cạn sạch, sau đó chỉ chỗ ghế trống bên cạnh, ý bảo Chu Viễn ngồi xuống.
"Ngươi đem lời vừa rồi, nói lại một lần nữa cho Trầm đại nhân nghe."
Chu Viễn liền cung kính quay sang phía Đại Lý Tự khanh, kể lại một lần chuyện vừa xảy ra ở chùa Đại Phật.
Đại Lý Tự khanh nghe xong, trực tiếp trợn mắt há mồm, hỏi: "Phách lối như vậy? Hắn ở ngay trước mặt phương trượng chùa Đại Phật, trực tiếp cầm cục gạch đập đầu cha ngươi ấy hả?"
Chu Viễn liền cười khổ gật đầu.
"Ta nghe ông nội của ta nói, trước khi đến chùa Đại Phật, bọn họ từng gặp Chu Hoài Sơn cùng Chu Thanh ở cửa hàng đồ gỗ phía Tây thành, hai người kia là đi đặt rương đựng đồ cưới. Chính là 200 cái rương làm bằng gỗ trinh nam tơ vàng loại tốt nhất."
Đại Lý Tự khanh cùng Đoan Khang Bá đồng thời trừng to mắt, hỏi lại: "Bao nhiêu?"
Chu Viễn duỗi ra hai ngón tay, đáp chắc nịch: "200 cái."
Đại Lý Tự khanh..
Đoan Khang Bá..
Không phải là bọn họ chưa từng thấy qua tiền, cũng không phải là họ nghèo, nhưng vừa há miệng đã muốn 200 cái rương làm bằng gỗ trinh nam tơ vàng tốt nhất, thì vẫn là lần đầu gặp. Có tiền cũng không thể tiêu kiểu như vậy đâu! Hơn nữa cũng chỉ là rương đựng đồ cưới, làm vậy không phải là dâng tiền đến nhà chồng sao!
Lần gần đây nhất gặp được người lớn lối như vậy, thì cũng là hai mươi năm trước. Lão là lượt phá của kia!
Khóe mắt Đại Lý Tự khanh run lên, nói với Đoan Khang Bá: "Hôm qua nữ nhi của ta có nói, Thẩm Lệ sợ là mượn công vụ để tham ô không ít tiền, ta còn do dự không tin, hôm nay xem ra là thật rồi."
Đoan Khang Bá lại uống thêm một chén rượu, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý.
"Thẩm Lệ làm việc, luôn nghiêm phòng tử thủ không lưu lại cho người khác chút đường lui, ai da! Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân! Mỹ nhân này vừa xuất hiện, đầu tiên là hắn dẫn người xông thẳng vào Ninh Vương Phủ, bây giờ lại.."
Nói đến đây, Đoan Khang Bá lại nhấp một ngụm rượu, bật cười ha hả.
"E là chính Thẩm Lệ cùng không ngờ, tên cha vợ nhà quê cùng vị hôn thê của mình, lại có thể phá tiền như thế!"
Vì để phân cao thấp với Trầm Minh Châu ở Kim lầu, Chu Thanh trực tiếp tiêu tiền như nước. Sau đó lại đến tiệm đồ cổ mua đi gần 5 vạn lượng đồ vật. Hôm nay lại mở miệng một hơi muốn 200 rương đồ cưới làm bằng gỗ trinh nam tơ vàng! Phải có bao nhiêu tiền mới dám tiêu xài hoang phí như thế kia chứ! Chỉ dựa vào bọn họ kinh doanh một tiệm lẩu cỏn con ở huyện Thanh Hà liền có thể kiếm lời nhiều như vậy ư? Lừa quỷ đi thôi! Tiền này đương nhiên là Thẩm Lệ cho!
Trên mặt Đại Lý Tự khanh cũng mang theo ý cười khoái trá.
"Ngày mai chính là Bách Hoa yến, đến lúc đó văn võ bá quan cùng gia quyến khắp kinh thành sẽ đều phải tiến cung dự tiệc, chúng ta sẽ tặng cho Thẩm Lệ một kinh hỉ lớn!"
Đoan Khang Bá liền vỗ bàn một cái, đáp: "Tất nhiên là phải tặng hắn, nhiều tiền như vậy nếu như không nói ra được xuất xứ, thì dù bệ hạ có muốn thiên vị hắn cũng không thiên vị nổi, có rất nhiều ánh mắt còn đang nhìn chằm chằm vào đấy."
Nói rồi, Đoan Khang Bá lại chợt nhớ tới cái gì, hai mắt híp lại nhìn Đại Lý Tự khanh một cái, tiếp đó lại quay sang hỏi Chu Viễn: "Bên ngoài đều đang đồn đại, dáng vẻ Chu Thanh rất giống với trưởng nữ của Trầm đại nhân, mặc dù ngươi chưa từng gặp qua trưởng nữ của Trầm đại nhân, nhưng mà đã từng gặp qua tiểu thử Minh Châu trong phủ thượng rồi, ngươi cảm thấy thế nào?"
Vừa nghe thấy Đoan Khang Bá nói, trong đáy mắt Đại Lý Tự khanh lập tức xuất hiện một cỗ bi thương, bàn tay cầm ly rượu của ông ta cũng bất giác hơi dùng sức. Ông ta nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, không hề nhìn Chu Viễn.
Chu Viễn liếc Đại Lý Tự khanh một cái, hơi chút do dự rồi kính cẩn lại khách khí đáp: "Nhạc phụ thực sự là làm khó tiểu tư, tiểu tư quả thực chưa từng gặp qua Minh Châu tiểu thư được mấy lần, nếu có gặp thì cũng chỉ là thoáng qua. Có điều, Chu Thanh xuất thân hương dã, từ nhỏ đã đanh đá ghê gớm, trong thôn nổi danh là Mẫu Dạ Xoa, quả thực hẳn là chênh lệch rất xa so với Minh Châu tiểu thư."
Đoan Khang Bá liếc nhìn Đại Lý Tự khanh.
"Lão Trầm, không phải ta nói ngươi chứ, nhưng ngươi làm cha mà không cằng bằng chút nào. Minh Nguyệt, Minh Châu đều là đích nữ của ngươi, ta nhớ lúc Minh Nguyệt vẫn còn sống, con bé chính là tiểu thư có tiền nhất kinh thành. Ngay cả Tam nha đầu nhà ta cũng phải hâm mộ Minh Nguyệt của các ngươi. Sao bây giờ, đến lượt Minh Châu, ngươi lại cắt xén chi tiêu, nhà ngươi cũng chỉ còn đứa bé này để tiêu tiền nữa thôi đấy!"
Hôm qua, lúc Trầm Minh Châu đến thư phòng của cha nàng nhắc đến chuyện ở Kim lầu, Đoan Khang Bá vừa hay ở đó, bây giờ ông ta đang dùng ánh mắt ranh mãnh nhìn Đại Lý Tự khanh.
Đại Lý Tự khanh rầu rĩ thở dài, đáp: "Ta không muốn khiến nó quen thói kiêu xa vô độ."
Vừa nói xong, trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng phiền não, không muốn tiếp tục nói những chuyện liên quan đến trưởng nữ nữa, liền đổi chủ đề: "Nếu như muốn tặng đại lễ cho Thẩm lệ ở Bách Hoa yến, thì nên báo tin cho Hòa Ninh Vương Phủ biết."
Đoan Khang Bá tùy ý đáp: "Vậy cũng phải hỏi qua ý tứ của Thế tử."
Thế tử này, tất nhiên là chỉ thế tử Trấn Quốc Công Phủ, Tô Hành.
Đại Lý Tự khanh gật đầu, hít vào một hơi rồi thuận thế đứng dậy, nói: "Cũng đúng, phải hỏi thế tử một chút, vừa vặn trong tay ta có một bản án cần hỏi ý tứ của thế tử, hai cha con các ngươi cứ từ từ trò chuyện, ta đi trước một bước."
Đại Lý Tự khanh muốn đi, Đoan Khang Bá cũng không có ý giữ lại, ông ta biết trong lòng hắn không thoải mái.
Chờ Đại Lý Tự khanh đi rồi, Chu Viễn liền rót cho Đoan Khang Bá một chén rượu, thận trọng nói: "Nhạc phụ đã biết Trầm Minh Nguyệt là cái gai không thể nhổ bỏ trong lòng Trầm đại nhân, vì sao vừa rồi còn nhắc đến nàng ta?"
Đoan Khang Bá hừ lạnh một tiếng, đáp: "Ta chẳng qua chỉ là muốn nhắc nhở hắn một tiếng, miễn cho hắn thấy gương mặt giống với con gái yêu như đúc, lại rối tung lên, làm hỏng chuyện tốt của chúng ta."
Chu Viễn lại rót cho mình một ly.
"Chu Thanh cùng Minh Nguyêthj tiểu thư, quả thật rất giống nhau sao?"
"Ta chưa thấy qua Chu Thanh, đối với Trầm Minh Nguyệt lại càng chẳng nhớ gì, có điều, có thể khiến cho thế tử Ninh Vương Phủ luôn thâm trầm đại loạn, thì có thể thấy được là giống."
Chu Viễn nhíu nhíu mày, nhớ tới chuyện lúc nhị bá cưới mẹ của Chu Thanh. Mẹ Chu Thanh là một nữ nhân chạy nạn mà trốn tới thôn xóm của bọn họ. Năm đó, trong ngày cực hàn tuyết lớn, trong thôn thường xuyên có sói qua lại, tha đi gà nuôi trong thôn. Nữ nhân kia chính là đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà bọn họ, lúc được phát hiện, đã không còn tri giác. Lúc đó bà nội nói, trực tiếp ném nàng ta ra phía sau núi đi, miễn cho gây ra phiền toái gì. Là nhị bá cảm thấy nàng ta đáng thương, một mực kiên trì mang về phòng, đắp chăn mền rót nước nóng cho nàng ta.
Đối với chuyện này, hắn sở dĩ nhớ rõ, chính là vì khi ấy, bà nội rất tức giận, đã dùng cây gậy gỗ to bằng cả cánh tay đập chừng vài chục cái vào lưng nhị bá. Tình cảnh kia, hiện tại mỗi khi nhớ tới hắn vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Khi đó hắn còn nhỏ, ký ức cũng không nhiều, về sau nữ nhân kia gả cho nhị bá làm vợ. Còn nữ nhân kia chết như thế nào.. Hắn thật sự là không nhớ nổi, chỉ nhớ mang máng hình như là bị ngã một phát, chảy rất nhiều máu, đêm hôm đó, nhị bá ôm Chu Thanh còn rất nhỏ trong lòng, ngồi ngoài sân một đêm. Khi đó, người kia còn là nhị bá, Chu Thanh vẫn còn là đại muội của hắn. Bây giờ lại trở thành ác nhân lòng dạ ma quỷ muốn hại một nhà hắn. Quả nhiên là thế sự vô thường!
Lắc đầu vứt bỏ những ký ức năm xưa, Chu Viễn bưng chén rượu uống một vào ngụm rượu ấm áp.
Lời cần nói Chu Viễn đã nói xong, hắn liền đứng thẳng dậy, gật đầu đáp: "Vâng."
Ánh mắt Đoan Khang Bá lập tức trở nên ngưng trọng hơn.
Đại Lý Tự khanh liếc nhìn Chu Viễn một cái, rồi quay sang hỏi Đoan Khang Bá: "Đảy ra chuyện gì?"
Đoan Khang Bá im lặng một lát, chợt nở nụ cười, quay đầu nói: "Lần này chúng ta hẳn là đã bắt được nhược điểm của Thẩm Lệ rồi!"
Nói xong, Đoan Khang Bá bưng ly rượu trên bàn, uống một hơi cạn sạch, sau đó chỉ chỗ ghế trống bên cạnh, ý bảo Chu Viễn ngồi xuống.
"Ngươi đem lời vừa rồi, nói lại một lần nữa cho Trầm đại nhân nghe."
Chu Viễn liền cung kính quay sang phía Đại Lý Tự khanh, kể lại một lần chuyện vừa xảy ra ở chùa Đại Phật.
Đại Lý Tự khanh nghe xong, trực tiếp trợn mắt há mồm, hỏi: "Phách lối như vậy? Hắn ở ngay trước mặt phương trượng chùa Đại Phật, trực tiếp cầm cục gạch đập đầu cha ngươi ấy hả?"
Chu Viễn liền cười khổ gật đầu.
"Ta nghe ông nội của ta nói, trước khi đến chùa Đại Phật, bọn họ từng gặp Chu Hoài Sơn cùng Chu Thanh ở cửa hàng đồ gỗ phía Tây thành, hai người kia là đi đặt rương đựng đồ cưới. Chính là 200 cái rương làm bằng gỗ trinh nam tơ vàng loại tốt nhất."
Đại Lý Tự khanh cùng Đoan Khang Bá đồng thời trừng to mắt, hỏi lại: "Bao nhiêu?"
Chu Viễn duỗi ra hai ngón tay, đáp chắc nịch: "200 cái."
Đại Lý Tự khanh..
Đoan Khang Bá..
Không phải là bọn họ chưa từng thấy qua tiền, cũng không phải là họ nghèo, nhưng vừa há miệng đã muốn 200 cái rương làm bằng gỗ trinh nam tơ vàng tốt nhất, thì vẫn là lần đầu gặp. Có tiền cũng không thể tiêu kiểu như vậy đâu! Hơn nữa cũng chỉ là rương đựng đồ cưới, làm vậy không phải là dâng tiền đến nhà chồng sao!
Lần gần đây nhất gặp được người lớn lối như vậy, thì cũng là hai mươi năm trước. Lão là lượt phá của kia!
Khóe mắt Đại Lý Tự khanh run lên, nói với Đoan Khang Bá: "Hôm qua nữ nhi của ta có nói, Thẩm Lệ sợ là mượn công vụ để tham ô không ít tiền, ta còn do dự không tin, hôm nay xem ra là thật rồi."
Đoan Khang Bá lại uống thêm một chén rượu, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý.
"Thẩm Lệ làm việc, luôn nghiêm phòng tử thủ không lưu lại cho người khác chút đường lui, ai da! Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân! Mỹ nhân này vừa xuất hiện, đầu tiên là hắn dẫn người xông thẳng vào Ninh Vương Phủ, bây giờ lại.."
Nói đến đây, Đoan Khang Bá lại nhấp một ngụm rượu, bật cười ha hả.
"E là chính Thẩm Lệ cùng không ngờ, tên cha vợ nhà quê cùng vị hôn thê của mình, lại có thể phá tiền như thế!"
Vì để phân cao thấp với Trầm Minh Châu ở Kim lầu, Chu Thanh trực tiếp tiêu tiền như nước. Sau đó lại đến tiệm đồ cổ mua đi gần 5 vạn lượng đồ vật. Hôm nay lại mở miệng một hơi muốn 200 rương đồ cưới làm bằng gỗ trinh nam tơ vàng! Phải có bao nhiêu tiền mới dám tiêu xài hoang phí như thế kia chứ! Chỉ dựa vào bọn họ kinh doanh một tiệm lẩu cỏn con ở huyện Thanh Hà liền có thể kiếm lời nhiều như vậy ư? Lừa quỷ đi thôi! Tiền này đương nhiên là Thẩm Lệ cho!
Trên mặt Đại Lý Tự khanh cũng mang theo ý cười khoái trá.
"Ngày mai chính là Bách Hoa yến, đến lúc đó văn võ bá quan cùng gia quyến khắp kinh thành sẽ đều phải tiến cung dự tiệc, chúng ta sẽ tặng cho Thẩm Lệ một kinh hỉ lớn!"
Đoan Khang Bá liền vỗ bàn một cái, đáp: "Tất nhiên là phải tặng hắn, nhiều tiền như vậy nếu như không nói ra được xuất xứ, thì dù bệ hạ có muốn thiên vị hắn cũng không thiên vị nổi, có rất nhiều ánh mắt còn đang nhìn chằm chằm vào đấy."
Nói rồi, Đoan Khang Bá lại chợt nhớ tới cái gì, hai mắt híp lại nhìn Đại Lý Tự khanh một cái, tiếp đó lại quay sang hỏi Chu Viễn: "Bên ngoài đều đang đồn đại, dáng vẻ Chu Thanh rất giống với trưởng nữ của Trầm đại nhân, mặc dù ngươi chưa từng gặp qua trưởng nữ của Trầm đại nhân, nhưng mà đã từng gặp qua tiểu thử Minh Châu trong phủ thượng rồi, ngươi cảm thấy thế nào?"
Vừa nghe thấy Đoan Khang Bá nói, trong đáy mắt Đại Lý Tự khanh lập tức xuất hiện một cỗ bi thương, bàn tay cầm ly rượu của ông ta cũng bất giác hơi dùng sức. Ông ta nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, không hề nhìn Chu Viễn.
Chu Viễn liếc Đại Lý Tự khanh một cái, hơi chút do dự rồi kính cẩn lại khách khí đáp: "Nhạc phụ thực sự là làm khó tiểu tư, tiểu tư quả thực chưa từng gặp qua Minh Châu tiểu thư được mấy lần, nếu có gặp thì cũng chỉ là thoáng qua. Có điều, Chu Thanh xuất thân hương dã, từ nhỏ đã đanh đá ghê gớm, trong thôn nổi danh là Mẫu Dạ Xoa, quả thực hẳn là chênh lệch rất xa so với Minh Châu tiểu thư."
Đoan Khang Bá liếc nhìn Đại Lý Tự khanh.
"Lão Trầm, không phải ta nói ngươi chứ, nhưng ngươi làm cha mà không cằng bằng chút nào. Minh Nguyệt, Minh Châu đều là đích nữ của ngươi, ta nhớ lúc Minh Nguyệt vẫn còn sống, con bé chính là tiểu thư có tiền nhất kinh thành. Ngay cả Tam nha đầu nhà ta cũng phải hâm mộ Minh Nguyệt của các ngươi. Sao bây giờ, đến lượt Minh Châu, ngươi lại cắt xén chi tiêu, nhà ngươi cũng chỉ còn đứa bé này để tiêu tiền nữa thôi đấy!"
Hôm qua, lúc Trầm Minh Châu đến thư phòng của cha nàng nhắc đến chuyện ở Kim lầu, Đoan Khang Bá vừa hay ở đó, bây giờ ông ta đang dùng ánh mắt ranh mãnh nhìn Đại Lý Tự khanh.
Đại Lý Tự khanh rầu rĩ thở dài, đáp: "Ta không muốn khiến nó quen thói kiêu xa vô độ."
Vừa nói xong, trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng phiền não, không muốn tiếp tục nói những chuyện liên quan đến trưởng nữ nữa, liền đổi chủ đề: "Nếu như muốn tặng đại lễ cho Thẩm lệ ở Bách Hoa yến, thì nên báo tin cho Hòa Ninh Vương Phủ biết."
Đoan Khang Bá tùy ý đáp: "Vậy cũng phải hỏi qua ý tứ của Thế tử."
Thế tử này, tất nhiên là chỉ thế tử Trấn Quốc Công Phủ, Tô Hành.
Đại Lý Tự khanh gật đầu, hít vào một hơi rồi thuận thế đứng dậy, nói: "Cũng đúng, phải hỏi thế tử một chút, vừa vặn trong tay ta có một bản án cần hỏi ý tứ của thế tử, hai cha con các ngươi cứ từ từ trò chuyện, ta đi trước một bước."
Đại Lý Tự khanh muốn đi, Đoan Khang Bá cũng không có ý giữ lại, ông ta biết trong lòng hắn không thoải mái.
Chờ Đại Lý Tự khanh đi rồi, Chu Viễn liền rót cho Đoan Khang Bá một chén rượu, thận trọng nói: "Nhạc phụ đã biết Trầm Minh Nguyệt là cái gai không thể nhổ bỏ trong lòng Trầm đại nhân, vì sao vừa rồi còn nhắc đến nàng ta?"
Đoan Khang Bá hừ lạnh một tiếng, đáp: "Ta chẳng qua chỉ là muốn nhắc nhở hắn một tiếng, miễn cho hắn thấy gương mặt giống với con gái yêu như đúc, lại rối tung lên, làm hỏng chuyện tốt của chúng ta."
Chu Viễn lại rót cho mình một ly.
"Chu Thanh cùng Minh Nguyêthj tiểu thư, quả thật rất giống nhau sao?"
"Ta chưa thấy qua Chu Thanh, đối với Trầm Minh Nguyệt lại càng chẳng nhớ gì, có điều, có thể khiến cho thế tử Ninh Vương Phủ luôn thâm trầm đại loạn, thì có thể thấy được là giống."
Chu Viễn nhíu nhíu mày, nhớ tới chuyện lúc nhị bá cưới mẹ của Chu Thanh. Mẹ Chu Thanh là một nữ nhân chạy nạn mà trốn tới thôn xóm của bọn họ. Năm đó, trong ngày cực hàn tuyết lớn, trong thôn thường xuyên có sói qua lại, tha đi gà nuôi trong thôn. Nữ nhân kia chính là đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà bọn họ, lúc được phát hiện, đã không còn tri giác. Lúc đó bà nội nói, trực tiếp ném nàng ta ra phía sau núi đi, miễn cho gây ra phiền toái gì. Là nhị bá cảm thấy nàng ta đáng thương, một mực kiên trì mang về phòng, đắp chăn mền rót nước nóng cho nàng ta.
Đối với chuyện này, hắn sở dĩ nhớ rõ, chính là vì khi ấy, bà nội rất tức giận, đã dùng cây gậy gỗ to bằng cả cánh tay đập chừng vài chục cái vào lưng nhị bá. Tình cảnh kia, hiện tại mỗi khi nhớ tới hắn vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Khi đó hắn còn nhỏ, ký ức cũng không nhiều, về sau nữ nhân kia gả cho nhị bá làm vợ. Còn nữ nhân kia chết như thế nào.. Hắn thật sự là không nhớ nổi, chỉ nhớ mang máng hình như là bị ngã một phát, chảy rất nhiều máu, đêm hôm đó, nhị bá ôm Chu Thanh còn rất nhỏ trong lòng, ngồi ngoài sân một đêm. Khi đó, người kia còn là nhị bá, Chu Thanh vẫn còn là đại muội của hắn. Bây giờ lại trở thành ác nhân lòng dạ ma quỷ muốn hại một nhà hắn. Quả nhiên là thế sự vô thường!
Lắc đầu vứt bỏ những ký ức năm xưa, Chu Viễn bưng chén rượu uống một vào ngụm rượu ấm áp.