Chương 250: Biết được
Minh Hòa gật đầu, đáp: "Chính là ý này."
Thạch Nguyệt Hinh liền bĩu môi mắng một câu: "Tiện nhân!"
Dừng một chút, nàng ta nhìn Minh Hòa, hỏi: "Vậy ngươi nghĩ sao? Ngươi muốn đi cáo trạng không?"
Minh Hòa lắc đầu, trong mắt thoáng hiện một tia tịch mịch, nàng ta ngồi dựa lưng vào cây cột trụ.
"Mẫu hậu, tổ mẫu, cùng hoàng huynh của ta đều xuất thân trong cùng một gia tộc với Trấn Quốc Công Phủ, nhưng ta không chỉ có bọn họ, ta còn có phụ hoàng, phụ hoàng của ta không cùng đảng phái với Trấn Quốc Công, người ở trong triều đình, vẫn luôn phải chịu sự quan thức của phe Trấn Quốc Công."
Lúc nói ra những lời này, trên mặt Minh Hòa không còn vẻ ngang ngược càn rỡ ngày thường, cả người vô cùng ảm đạm.
Thạch Nguyệt Hinh ôm lấy bả vai Minh Hòa an ủi: "Ngươi còn có ta mà."
Minh Hòa phì cười, hỏi: "Sao thế, muốn dâng mạng cho ta à?"
Thạch Nguyệt Hinh lập tức..
Trợn trắng mắt, khẽ mắng: "Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện này! Đúng là không thể nói chuyện nghiêm túc được!"
Minh Hòa thu lại vẻ cô đơn khi nãy, cười hì hì nói: "Ai bảo ngươi nói chuyện nghiêm túc làm gì!"
Cười cười, Minh Hòa lại nói: "Ngươi có muốn đi nhắc nhở Thẩm Lệ một câu không? Tiệc Bách Hoa yến hôm nay, chỉ sợ hắn sẽ gặp chuyện đấy."
Thạch Nguyệt Hinh khẽ đáp: "Đó cũng là hắn đáng đời, ai bảo hắn có mắt không tròng lại không chọn ta."
Nói thì nói như thế, nhưng nàng ta cũng đã đứng dậy.
Thạch Nguyệt Hinh đi ra ngoài, Minh Hòa liền che miệng cười ha ha, chọc cho hai tai Thạch Nguyệt Hinh ửng đỏ, hung hăng trừng nàng.
"Không cho cười."
* * *
Thẩm Tâm đang ngồi cạnh bàn trong hành lang hoa ăn trái cây, vừa nâng mắt liền nhìn thấy Thạch Nguyệt Hinh đang vội vàng đi tới từ phía đối diện. Động tác ăn trái cây của Thẩm Tâm hơi ngừng lại, lập tức đứng dậy đuổi theo. Thạch Nguyệt Hinh đây là muốn làm gì? Sẽ không phải là muốn đi tìm anh của nàng đấy chứ! Không được, nàng đã có tẩu tẩu, không thể để cho Thạch Nguyệt Hinh làm bừa đâu.
* * *
Yến hội chưa bắt đầu, các khách nữ đều tập trung ở ngự hoa viên ngắm hoa, khách nam thì tụ tập ở trong đình viện giữa hồ cao đàm khoát luận.
Mặc dù tuổi của Thẩm Lệ không lớn, nhưng từ nhỏ đã vào rèn luyện trong tổ chức ảnh vệ, thường ngày cũng không có bao nhiêu quan hệ cá nhân với những khách nam khác. Lại thêm hiện tại hắn là thống lĩnh ảnh vệ, lưỡi đao liếm máu chuyên giết người như ngóe, một thân lệ khí của hắn khiến cho không một ai dám tiến lên nói chuyện với hắn.
Ngồi chơi trong đình viện giữa hồ, Thẩm Lệ nghiêm mặt nhìn thoáng qua về hướng tây nam. Cung điện nguy nga, tường đỏ ngói xanh, dưới ánh mặt trời ngày xuân hiện ra lộng lẫy đến nhức mắt, những trong mắt Thẩm Lệ, chúng lại vô cùng lạnh lẽo, âm u.
Tiếng nói chuyện ồn ào bên tai chợt sôi trào lên, Thẩm Lệ chuyển mắt, nhìn về phía phát ra âm thanh. Chỉ thấy thế tử Ninh Vương Phủ đang từ đằng xa đi tới dưới sự hướng dẫn của cung nhân.
Sự xuất hiện của hắn khiến cho tất cả mọi người ở đây đều vụng trộm liếc nhìn về phía Thẩm Lệ. Bầu không khí chợt trở nên quỷ dị. Mà thế tử Ninh Vương Phủ dường như chỉ sợ thiên hạ không loạn, trực tiếp đi thẳng đến chỗ Thẩm Lệ, lập tức đẩy bầu không khí quỷ dị này lên đến cực hạn.
Trải qua một thời gian tĩnh dưỡng, vết thương trên mặt hắn đã tốt đến bảy tám phần. Nhưng dù cho thuốc cao có tốt đến mấy thì vẫn có thể nhìn ra vết tích rậm rạp chằng chịt trên mặt hắn.
Cầm một cái quạt xếp trong tay, thế tử Ninh Vương Phủ ngồi xuống cái ghế ngay bên cạnh Thẩm Lệ.
Theo động tác đặt mông ngồi xuống của hắn, khóe mắt của chư vị công tử đại nhân có mặt ở đây cũng đồng thơi giật nảy mấy cái.
Ông trời của ta ơi. Có náo nhiệt để xem rồi.
Nữ nhân bát quái đã đành, nhưng nam nhân bát quái cũng không kém cạnh chút nào đâu.
Mọi người duy trì tiết tấu nói chuyện trước đó, những ánh mắt lại ngầm hiểu lẫn nhau, đồng thời liếc nhìn về một phía.
Có đánh nhau hay không~~~
Thế tử Ninh Vương Phủ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Thẩm Lệ, nói: "Nghe nói Thẩm đại nhân có được thánh chỉ ban hôn, chúc mừng."
Thẩm Lệ mặt không biểu tình, đáp: "Thánh chỉ còn chưa ban xuống."
Thế tử Ninh Vương Phủ liền nói: "Không sao, chuyện chỉ là sớm hay muộn mà thôi, đại hôn của Thẩm đại nhân, ta nhất định sẽ tự mình đến chúc mừng."
Thẩm Lệ nhíu mày nói: "Ta cũng không chuẩn bị thiệp mời cho ngươi."
"50 vạn bạc không đổi được một tấm thiệp mời sao?"
"Đúng vậy."
"Thẩm đại nhân là đang sợ phải không? Chẳng lẽ là sợ ta cướp người ngay trước mặt ngươi?"
Thế tử Ninh Vương Phủ híp mắt nhìn thẳng Thẩm Lệ, ánh mắt tràn ngập khiêu khích.
Thẩm Lệ vẫn mặt đơ như cũ, đáp: "Hạ quan là sợ thế tử lại một lần nữa bị ngã cắm mặt vào đống mảnh sử vỡ."
Thế tử Ninh Vương Phủ hơi nhướn người về phía trước, nói: "Chuyện ở Hồng Ngọc phường, ta lại nghe nói, Thẩm đại nhân luôn luôn không gần nữ sắc, không nhuốm hồng trần, lại mang theo một gã sai vặt mi thanh mục tú đi đến Hồng Ngọc phường mướn phòng, chẳng lẽ là để tra án sao?"
Thẩm Lệ.. Hả?
Ngơ ngác một lúc, hắn mới hiểu gã sai vặt trong lời Thế tử Ninh Vương phủ nói là Chu Thanh.
Thẩm Lệ không muốn để cho người trước mắt này nhắc đến Chu Thanh dù là nửa câu, vì vậy cũng không thèm phản bác, cũng hơi nhướn người về phía trước, hỏi: "Ngươi là đang ghen tỵ với gã sai vặt kia?"
Thế tử Ninh Vương Phủ.. Cái gì?
Thẩm Lệ chợt đưa tay bóp má thế tử Ninh Vương Phủ nói: "Mặc dù ngươi đã bị hủy dung, nhưng ngươi cứ ôm ấp yêu thương như vậy, ta có thể để một vị trí thị thiếp lại cho ngươi!"
Thế tử Ninh Vương Phủ lập tức căm ghét lùi về sau.
"Ngươi rõ ràng yêu thích nam nhân, tại sao còn muốn làm hại Chu Thanh!"
Thẩm Lệ nhìn chằm chằm thế tử Ninh Vương Phủ, trầm mặc trong nháy mắt, chợt đứng dậy. Hắn đứng trước mặt thế tử Ninh Vương Phủ, khẽ cong người, một tay chống lên bàn tròn, một tay vịn vào lưng ghế mà thế tử Ninh Vương Phủ đang ngồi, nhốt chặt thế tử Ninh Vương Phủ lại.
Đỉnh đầu Thế tử Ninh Vương Phủ lập tức như bị một đàn dê đạp qua.
"Ngươi muốn làm gì!"
Thẩm Lệ nhếch miệng cười, đáp: "Ngươi nói xem? Ta có thể mang theo một gã sai vặt mi thanh mục tú đi đến Hồng Ngọc phường, thì cũng có thể mang theo thế tử điện hạ ngài đi vài chỗ, muốn thử một lần không?"
"Ngươi ác tâm!" Thế tử Ninh Vương Phủ muốn đứng dậy.
Thẩm Lệ đặt một bàn tay lên vai của hắn, khiến cho thế tử Ninh Vương Phủ bị đè cho không đứng lên nổi.
"Ta ác tâm sao? Ta cảm thấy ngươi mỗi ngày đều nhìn chằm chằm xem ta làm cái gì, tựa hồ cũng rất biến thái, chúng ta không phải vừa vặn một đôi sao. Ta thích nam nhân, ngươi lại vừa hay chính là một nam nhân mà! Còn là một nam nhân rất quan tâm ta."
Thế tử Ninh Vương Phủ..
Thế tử Ninh Vương Phủ có bị Thẩm Lệ nói cho phát rồ hay không, Thẩm Tâm không biết, nhưng mà giờ khắc này, trốn sau bụi hoa, Thẩm Tâm chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh như rơi vào hầm băng.
Anh của nàng thích nam nhân!
Anh của nàng thích nam nhân!
Trong đầu nàng hiện giờ chỉ toàn là câu nói này.
Thạch Nguyệt Hinh đứng ngơ ngác bên cạnh Thẩm Tâm, mắt nhìn chằm chằm Thẩm Lệ cùng thế tử Ninh Vương Phủ, siết chặt cái khăn trong tay. Suy đoán của nàng, quả nhiên chính là chân tướng! Thẩm Lệ cùng thế tử Ninh Vương Phủ, có tư tình!
Thẩm Tâm hít sâu một hơi, giật giật ống tay áo của Thạch Nguyệt Hinh nói: "Thạch tiểu thư, anh của ta, huynh ấy.."
Nàng vốn là theo dõi Thạch Nguyệt Hinh đến chỗ này, nhưng tận mắt thấy Thẩm Lệ cùng thế tử Ninh Vương Phủ thân mật cùng nhau, nàng liền triệt để bạo lộ ra. Nhưng Thạch Nguyệt Hinh thế mà lại không có chút phản ứng kì lạ nào. Dường như nàng ta đã sớm biết có người theo dõi vậy. Hoặc nói đúng hơn là, so với tình cảnh rúng động trước mặt, bị người theo dõi có tính là gì!
Khẽ gật gật đầu, Thạch Nguyệt Hinh vỗ vỗ bàn tay lạnh như băng của Thẩm Tâm an ủi: "Ta dù sao đã từng thích ca ca của ngươi một đoạn thời gian, ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra."
Nước mắt Thẩm Tâm lập tức rơi xuống.
Xong rồi! Xem ra anh của nàng thật sự yêu thích nam nhân rồi!
Thẩm Tâm vô thức muốn tiến lên.
Nhiệm vụ sinh hậu thế kéo dài hương hỏa cho Nghiễm Bình Bá phủ phải bàn giao thế nào đây!
Thạch Nguyệt Hinh kéo nàng lại.
"Ngươi bình tĩnh một chút, bây giờ ngươi tiến lên, thì những người bên kia sẽ đều biết."
Các khách nam đứng trong đình viện giữa hồ, chỉ có thể nhìn thấy Thầm Lệ đè thế tử Ninh Vương Phủ xuống, lại không nghe được bọn họ đang nói gì. Theo bọn họ nghĩ, hai người này sợ là muốn đánh nhau rồi.
Thạch Nguyệt Hinh liền bĩu môi mắng một câu: "Tiện nhân!"
Dừng một chút, nàng ta nhìn Minh Hòa, hỏi: "Vậy ngươi nghĩ sao? Ngươi muốn đi cáo trạng không?"
Minh Hòa lắc đầu, trong mắt thoáng hiện một tia tịch mịch, nàng ta ngồi dựa lưng vào cây cột trụ.
"Mẫu hậu, tổ mẫu, cùng hoàng huynh của ta đều xuất thân trong cùng một gia tộc với Trấn Quốc Công Phủ, nhưng ta không chỉ có bọn họ, ta còn có phụ hoàng, phụ hoàng của ta không cùng đảng phái với Trấn Quốc Công, người ở trong triều đình, vẫn luôn phải chịu sự quan thức của phe Trấn Quốc Công."
Lúc nói ra những lời này, trên mặt Minh Hòa không còn vẻ ngang ngược càn rỡ ngày thường, cả người vô cùng ảm đạm.
Thạch Nguyệt Hinh ôm lấy bả vai Minh Hòa an ủi: "Ngươi còn có ta mà."
Minh Hòa phì cười, hỏi: "Sao thế, muốn dâng mạng cho ta à?"
Thạch Nguyệt Hinh lập tức..
Trợn trắng mắt, khẽ mắng: "Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện này! Đúng là không thể nói chuyện nghiêm túc được!"
Minh Hòa thu lại vẻ cô đơn khi nãy, cười hì hì nói: "Ai bảo ngươi nói chuyện nghiêm túc làm gì!"
Cười cười, Minh Hòa lại nói: "Ngươi có muốn đi nhắc nhở Thẩm Lệ một câu không? Tiệc Bách Hoa yến hôm nay, chỉ sợ hắn sẽ gặp chuyện đấy."
Thạch Nguyệt Hinh khẽ đáp: "Đó cũng là hắn đáng đời, ai bảo hắn có mắt không tròng lại không chọn ta."
Nói thì nói như thế, nhưng nàng ta cũng đã đứng dậy.
Thạch Nguyệt Hinh đi ra ngoài, Minh Hòa liền che miệng cười ha ha, chọc cho hai tai Thạch Nguyệt Hinh ửng đỏ, hung hăng trừng nàng.
"Không cho cười."
* * *
Thẩm Tâm đang ngồi cạnh bàn trong hành lang hoa ăn trái cây, vừa nâng mắt liền nhìn thấy Thạch Nguyệt Hinh đang vội vàng đi tới từ phía đối diện. Động tác ăn trái cây của Thẩm Tâm hơi ngừng lại, lập tức đứng dậy đuổi theo. Thạch Nguyệt Hinh đây là muốn làm gì? Sẽ không phải là muốn đi tìm anh của nàng đấy chứ! Không được, nàng đã có tẩu tẩu, không thể để cho Thạch Nguyệt Hinh làm bừa đâu.
* * *
Yến hội chưa bắt đầu, các khách nữ đều tập trung ở ngự hoa viên ngắm hoa, khách nam thì tụ tập ở trong đình viện giữa hồ cao đàm khoát luận.
Mặc dù tuổi của Thẩm Lệ không lớn, nhưng từ nhỏ đã vào rèn luyện trong tổ chức ảnh vệ, thường ngày cũng không có bao nhiêu quan hệ cá nhân với những khách nam khác. Lại thêm hiện tại hắn là thống lĩnh ảnh vệ, lưỡi đao liếm máu chuyên giết người như ngóe, một thân lệ khí của hắn khiến cho không một ai dám tiến lên nói chuyện với hắn.
Ngồi chơi trong đình viện giữa hồ, Thẩm Lệ nghiêm mặt nhìn thoáng qua về hướng tây nam. Cung điện nguy nga, tường đỏ ngói xanh, dưới ánh mặt trời ngày xuân hiện ra lộng lẫy đến nhức mắt, những trong mắt Thẩm Lệ, chúng lại vô cùng lạnh lẽo, âm u.
Tiếng nói chuyện ồn ào bên tai chợt sôi trào lên, Thẩm Lệ chuyển mắt, nhìn về phía phát ra âm thanh. Chỉ thấy thế tử Ninh Vương Phủ đang từ đằng xa đi tới dưới sự hướng dẫn của cung nhân.
Sự xuất hiện của hắn khiến cho tất cả mọi người ở đây đều vụng trộm liếc nhìn về phía Thẩm Lệ. Bầu không khí chợt trở nên quỷ dị. Mà thế tử Ninh Vương Phủ dường như chỉ sợ thiên hạ không loạn, trực tiếp đi thẳng đến chỗ Thẩm Lệ, lập tức đẩy bầu không khí quỷ dị này lên đến cực hạn.
Trải qua một thời gian tĩnh dưỡng, vết thương trên mặt hắn đã tốt đến bảy tám phần. Nhưng dù cho thuốc cao có tốt đến mấy thì vẫn có thể nhìn ra vết tích rậm rạp chằng chịt trên mặt hắn.
Cầm một cái quạt xếp trong tay, thế tử Ninh Vương Phủ ngồi xuống cái ghế ngay bên cạnh Thẩm Lệ.
Theo động tác đặt mông ngồi xuống của hắn, khóe mắt của chư vị công tử đại nhân có mặt ở đây cũng đồng thơi giật nảy mấy cái.
Ông trời của ta ơi. Có náo nhiệt để xem rồi.
Nữ nhân bát quái đã đành, nhưng nam nhân bát quái cũng không kém cạnh chút nào đâu.
Mọi người duy trì tiết tấu nói chuyện trước đó, những ánh mắt lại ngầm hiểu lẫn nhau, đồng thời liếc nhìn về một phía.
Có đánh nhau hay không~~~
Thế tử Ninh Vương Phủ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Thẩm Lệ, nói: "Nghe nói Thẩm đại nhân có được thánh chỉ ban hôn, chúc mừng."
Thẩm Lệ mặt không biểu tình, đáp: "Thánh chỉ còn chưa ban xuống."
Thế tử Ninh Vương Phủ liền nói: "Không sao, chuyện chỉ là sớm hay muộn mà thôi, đại hôn của Thẩm đại nhân, ta nhất định sẽ tự mình đến chúc mừng."
Thẩm Lệ nhíu mày nói: "Ta cũng không chuẩn bị thiệp mời cho ngươi."
"50 vạn bạc không đổi được một tấm thiệp mời sao?"
"Đúng vậy."
"Thẩm đại nhân là đang sợ phải không? Chẳng lẽ là sợ ta cướp người ngay trước mặt ngươi?"
Thế tử Ninh Vương Phủ híp mắt nhìn thẳng Thẩm Lệ, ánh mắt tràn ngập khiêu khích.
Thẩm Lệ vẫn mặt đơ như cũ, đáp: "Hạ quan là sợ thế tử lại một lần nữa bị ngã cắm mặt vào đống mảnh sử vỡ."
Thế tử Ninh Vương Phủ hơi nhướn người về phía trước, nói: "Chuyện ở Hồng Ngọc phường, ta lại nghe nói, Thẩm đại nhân luôn luôn không gần nữ sắc, không nhuốm hồng trần, lại mang theo một gã sai vặt mi thanh mục tú đi đến Hồng Ngọc phường mướn phòng, chẳng lẽ là để tra án sao?"
Thẩm Lệ.. Hả?
Ngơ ngác một lúc, hắn mới hiểu gã sai vặt trong lời Thế tử Ninh Vương phủ nói là Chu Thanh.
Thẩm Lệ không muốn để cho người trước mắt này nhắc đến Chu Thanh dù là nửa câu, vì vậy cũng không thèm phản bác, cũng hơi nhướn người về phía trước, hỏi: "Ngươi là đang ghen tỵ với gã sai vặt kia?"
Thế tử Ninh Vương Phủ.. Cái gì?
Thẩm Lệ chợt đưa tay bóp má thế tử Ninh Vương Phủ nói: "Mặc dù ngươi đã bị hủy dung, nhưng ngươi cứ ôm ấp yêu thương như vậy, ta có thể để một vị trí thị thiếp lại cho ngươi!"
Thế tử Ninh Vương Phủ lập tức căm ghét lùi về sau.
"Ngươi rõ ràng yêu thích nam nhân, tại sao còn muốn làm hại Chu Thanh!"
Thẩm Lệ nhìn chằm chằm thế tử Ninh Vương Phủ, trầm mặc trong nháy mắt, chợt đứng dậy. Hắn đứng trước mặt thế tử Ninh Vương Phủ, khẽ cong người, một tay chống lên bàn tròn, một tay vịn vào lưng ghế mà thế tử Ninh Vương Phủ đang ngồi, nhốt chặt thế tử Ninh Vương Phủ lại.
Đỉnh đầu Thế tử Ninh Vương Phủ lập tức như bị một đàn dê đạp qua.
"Ngươi muốn làm gì!"
Thẩm Lệ nhếch miệng cười, đáp: "Ngươi nói xem? Ta có thể mang theo một gã sai vặt mi thanh mục tú đi đến Hồng Ngọc phường, thì cũng có thể mang theo thế tử điện hạ ngài đi vài chỗ, muốn thử một lần không?"
"Ngươi ác tâm!" Thế tử Ninh Vương Phủ muốn đứng dậy.
Thẩm Lệ đặt một bàn tay lên vai của hắn, khiến cho thế tử Ninh Vương Phủ bị đè cho không đứng lên nổi.
"Ta ác tâm sao? Ta cảm thấy ngươi mỗi ngày đều nhìn chằm chằm xem ta làm cái gì, tựa hồ cũng rất biến thái, chúng ta không phải vừa vặn một đôi sao. Ta thích nam nhân, ngươi lại vừa hay chính là một nam nhân mà! Còn là một nam nhân rất quan tâm ta."
Thế tử Ninh Vương Phủ..
Thế tử Ninh Vương Phủ có bị Thẩm Lệ nói cho phát rồ hay không, Thẩm Tâm không biết, nhưng mà giờ khắc này, trốn sau bụi hoa, Thẩm Tâm chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh như rơi vào hầm băng.
Anh của nàng thích nam nhân!
Anh của nàng thích nam nhân!
Trong đầu nàng hiện giờ chỉ toàn là câu nói này.
Thạch Nguyệt Hinh đứng ngơ ngác bên cạnh Thẩm Tâm, mắt nhìn chằm chằm Thẩm Lệ cùng thế tử Ninh Vương Phủ, siết chặt cái khăn trong tay. Suy đoán của nàng, quả nhiên chính là chân tướng! Thẩm Lệ cùng thế tử Ninh Vương Phủ, có tư tình!
Thẩm Tâm hít sâu một hơi, giật giật ống tay áo của Thạch Nguyệt Hinh nói: "Thạch tiểu thư, anh của ta, huynh ấy.."
Nàng vốn là theo dõi Thạch Nguyệt Hinh đến chỗ này, nhưng tận mắt thấy Thẩm Lệ cùng thế tử Ninh Vương Phủ thân mật cùng nhau, nàng liền triệt để bạo lộ ra. Nhưng Thạch Nguyệt Hinh thế mà lại không có chút phản ứng kì lạ nào. Dường như nàng ta đã sớm biết có người theo dõi vậy. Hoặc nói đúng hơn là, so với tình cảnh rúng động trước mặt, bị người theo dõi có tính là gì!
Khẽ gật gật đầu, Thạch Nguyệt Hinh vỗ vỗ bàn tay lạnh như băng của Thẩm Tâm an ủi: "Ta dù sao đã từng thích ca ca của ngươi một đoạn thời gian, ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra."
Nước mắt Thẩm Tâm lập tức rơi xuống.
Xong rồi! Xem ra anh của nàng thật sự yêu thích nam nhân rồi!
Thẩm Tâm vô thức muốn tiến lên.
Nhiệm vụ sinh hậu thế kéo dài hương hỏa cho Nghiễm Bình Bá phủ phải bàn giao thế nào đây!
Thạch Nguyệt Hinh kéo nàng lại.
"Ngươi bình tĩnh một chút, bây giờ ngươi tiến lên, thì những người bên kia sẽ đều biết."
Các khách nam đứng trong đình viện giữa hồ, chỉ có thể nhìn thấy Thầm Lệ đè thế tử Ninh Vương Phủ xuống, lại không nghe được bọn họ đang nói gì. Theo bọn họ nghĩ, hai người này sợ là muốn đánh nhau rồi.