Chương 256
Suy đoán này khiến Trầm Minh Châu giật nảy cả mình. Kể từ khi Trầm Minh Nguyệt chết, nàng ta quyết tâm nhất định phải trở thành thế thử phi của Ninh Vương Phủ. Nàng ta tự tin như vậy, bởi vì nàng ta là muội muội của Trầm Minh Nguyệt, bởi vì nàng ta có dung mạo rất giống với tỷ tỷ của mình. Chỉ cần thế tử Ninh Vương Phủ còn một ngày chưa quên được Trầm Minh Nguyệt, nàng ta liền có cơ hội lớn hơn so với bất luận kẻ nào một ngày.
Tâm tư của nàng ta, không có quá nhiều người biết, nhưng Thạch Nguyệt Hinh lại là một trong số ít người đó.
Biết rõ nàng ta thích thế tử Ninh Vương Phủ, Thạch Nguyệt Hinh không chiếm được Thẩm Lệ liền muốn quay sang cướp đoạt của nàng ta sao? Thực sự là.. Thấp hèn!
Lửa giận trong lòng Trầm Minh Châu bộc phát phừng phừng, chỉ chút sơ sẩy, móng tay thật dài đã trực tiếp chọc thủng mấy cái lỗ trên khăn tay. Móng tay xuyên qua khăn lụa, sợi tơ quấn chặt lấy đầu ngón tay, bởi vì dùng sức quá mạnh, trực tiếp đã giật xuống một mảng da lớn. Làm nàng ta đau đớn đến suýt chút nữa đã gào lên tại chỗ.
Nhưng, nàng ta lại phát hiện thế tử Ninh Vương Phủ đang đưa mắt nhìn lại Thạch Nguyệt Hinh.
Thạch Nguyệt Hinh vốn đang theo dõi thế tử Ninh Vương Phủ, mắt thấy hắn nhìn lại, Thạch Nguyệt Hinh liền đỏ bừng cả mặt, vội vã chuyển mắt sang nơi khác. Thế tử Ninh Vương Phủ hình như còn khẽ thở dài một hơi.
Trầm Minh Châu suýt chút nữa thì bật khóc tại chỗ. Đây là cái gì? Thế tử Ninh Vương Phủ liếc mắt đưa tình với Thạch Nguyệt Hinh ngay trước mặt nàng ta sao? Không còn Trầm Minh Nguyệt, một Chu Thanh ở đâu chui ra thì cũng thôi đi, Chu Thanh chuẩn bị lấy Thẩm Lệ, lại chồi lên một Thạch Nguyệt Hinh là thế nào? Trầm Minh Châu nàng ta đến cùng thì tính là gì? Vì sao trong mắt ngài có thể dung chứa được bất luận kẻ nào nhưng lại mãi vẫn không nhìn thấy ta!
Nhìn hai gò má đỏ hồng của Thạch Nguyệt Hinh, lại nhìn ánh mắt thế tử Ninh Vương Phủ đặt lên người Thạch Nguyệt Hinh, Trầm Minh Châu chỉ cảm thấy bản thân sắp tan vỡ. Nàng ta lớn đến tuổi này, nhưng đây là lần đầu cảm thấy nhân sinh lại khổ tâm giày vò đến thế. Đương nhiên, giờ này khắc này nàng ta thật đúng là coi thường nhân sinh a.
Bên kia, Trầm Minh Châu vẫn đang khổ sở, thì trên thượng vị, đợi hoàng thượng nói xong, nội thị tổng quản hắng giọng một tiếng, lấy ra một đạo thánh chỉ vàng chói.
"Thẩm Lệ tiếp chỉ."
"Chu Thanh tiếp chỉ."
Thẩm Lệ ra khỏi chỗ ngồi, đi đến bên cạnh Chu Thanh, cùng nàng quỳ xuống. Nội thị tổng quản lốp bốp đọc thánh chỉ ban hôn một lần trước mặt mọi người.
Ban hôn, vốn là vinh quang vô thượng, bây giờ lại được đọc ngay trước mặt văn võ bá quan cả triều, vậy vinh quang đã tăng lên gấp đôi.
Nội thị tổng quản đọc xong, Thẩm Lệ cùng Chu Thanh đồng thanh tạ ơn tiếp chỉ.
Hoàng hậu lập tức bắt lấy cơ hội, nhìn Chu thanh nói: "Ngươi cũng biết, Thẩm Lệ quyền cao chức trọng, lời nói cử chỉ của hắn, chịu không nổi nửa điểm chửi bới, ngươi đã may mắn được Thẩm Lệ yêu mến, vậy phải biết tự tôn tự trọng, đừng có làm bại hoại danh tiếng của Nghiễm Bình Bá phủ."
Chu Thanh cung kính hành đại lễ đáp: "Dân nữ ghi nhớ lời nương nương dạy bảo."
Hoàng hậu gật đầu: "Ghi nhớ dạy bảo cũng không phải nói ngoài miệng là được, từ mai bản cung phái một ma ma đến nhà người, dạy bảo ngươi quy củ nữ đức."
Trong lòng Chu Thanh lập tức bốc lên hai chữ: Xong đời!
Hoàng thượng cau chặt mi tâm, không vui nhìn hoàng hậu hỏi: "Cái gì mà phái ma ma?"
Hoàng hậu ngẩng đầu, nghiêm mặt đáp: "Bệ hạ bớt giận, thần thiếp tuyệt không có ác ý, Thẩm Lệ thân là thống lĩnh ảnh vệ, chính thê của hắn nhất định là phải thường xuyên tham gia đủ loại cung yến. Nếu chỉ là yến hội triều ta thì cũng thôi đi, dù sao mọi người đều hiểu được tình hình của nàng, sẽ không khiển trách nặng nề. Nhưng nếu như có mệnh phụ của nước khác thì sao? Vẫn là sớm dạy bảo một chút cho tốt, miễn cho đến lúc đó lại gây ra rủi ro ảnh hưởng đến quốc sự. Còn nữa, bệ hạ coi trọng Thẩm Lệ, thần thiếp cũng một mực coi Thẩm Lệ là một nửa đứa con trai của mình, nếu chính của hắn náo ra chuyện xấu gì, trong lòng thần thiếp cũng sẽ khó chịu."
Hoàng thượng biết, Đoan Khang Bá bị bắt, nhị công tử của Trấn Quốc Công Phủ còn đang bị nhốt trong nhà lao của ảnh vệ, hoàng hậu nuốt không trôi cục tức này, bà ta nhất định là muốn tìm cơ hội lật về một ván. Nhưng những lời bà ta vừa nói lại rất đường hoàng hợp lẽ, trong lúc nhất thời ông cũng không có cách nào phản bác.
Lễ Bộ Thượng Thư cũng đứng lên nói: "Bệ hạ ban hôn, hôn sự này liền khác biệt với những hôn sự khác, nương nương nói cực phải, cần phải sớm dạy bảo nàng một chút quy củ, cái khác không nói, chỉ riêng lễ nghi trong hôn sự, cũng nên sớm quen thuộc, miễn cho đến lúc đó lại gây ra chuyện không hay."
Thạch Nguyệt Hinh có chút đau lòng cho Chu Thanh. Rõ ràng là Thẩm Lệ cùng thế tử Ninh Vương Phủ muốn dùng Chu Thanh làm bình phong để che mắt người đời, bây giờ Chu Thanh còn phải chịu tai vạ bất ngờ như vậy nữa. Cái gì gọi là dạy dỗ quy củ? Nói thẳng ra còn không phải là làm khó dễ người ta sao! Ngươi có bản lãnh thì đi làm khó dễ thế tử Ninh Vương Phủ kia kìa!
Cảm thấy bất bình, Thạch Nguyệt Hinh liền thầm nói: "Cũng không đến mức gây ra sai sót gì, chẳng qua là muốn người săn sóc làm khó người ta mà thôi!"
Minh Hòa ngồi một bên, nghe Thạch Nguyệt Hinh đột nhiên mở miệng, lập tức bị dọa đến giật nảy cả người.
Chỉ sợ mẫu hậu làm khó Thạch Nguyệt Hinh, Minh Hòa liền lên tiếng: "Mẫu hậu, nhi thần cũng cảm thấy không cần học quy củ đâu, có gì cần chú ý Nghiễm Bình Bá phủ hẳn sẽ dạy nàng, nhiều năm như vậy cũng không thấy Nghiễm Bình Bá phủ gây ra chuyện rắc rối gì. Tuổi của Thẩm Tâm cũng không nhỏ hơn Chu Thanh là mấy, không phải cũng vẫn luôn làm rất tốt đấy sao."
Trầm Minh Châu đang buồn bực Thạch Nguyệt Hinh cướp thế tử Ninh Vương Phủ với mình, lập tức liền đứng lên nói: "Lời này của Công chúa điện hạ cùng Hinh nhi muội muội là sai rồi. Nghiễm Bình Bá phủ có thể dạy, đó là bởi vì nữ quyến của Nghiễm Bình Bá phủ có nền tảng tốt, chỉ chú ý thêm một chút là được. Chu Thanh lại khác. Chu Thanh sinh ra ở nơi hương dã, lễ nghi quy củ của nàng hoàn toàn không có, nương nương phái ma ma đến đề điểm chỉ dạy, thần nữ ngược lại cảm thấy nương nương thực sự yêu thương Chu Thanh đây."
Minh Hòa vốn vì muốn bảo vệ Thạch Nguyệt Hinh mới mở miệng, bây giờ đã yểm hộ được Thạch Nguyệt Hinh, nàng ta cũng lười nhiều lời nữa. Nàng ta đương nhiên nhìn ra được, đây là mẫu hậu cùng phụ hoàng đang âm thầm giương cung bạt kiếm. Nhưng nàng ta là nữ nhi của hai người bọn họ, không thể làm gì khác hơn.
Hoàng hậu tức giận trừng Minh Hòa một cái, mặt mũi hiền lành cười nói với Trầm Minh Châu: "Minh Châu nói rất đúng, chuyện này, cứ quyết định như vậy đi, ngày mai bản cung sẽ phái người tới."
Thẩm Lệ muốn cự tuyệt, nhưng lại bị Chu Thanh ngăn lại.
Chu Thanh cung kính hành lễ nói: "Dân nữ tạ ơn Hoàng hậu nương nương, có thể được Hoàng hậu nương nương ưu ái như thế, chính là phúc phận ba đời của dân nữ. Nhưng mà, dân nữ có một chuyện không rõ, còn cầu nương nương chỉ giáo."
Đoan Khang Bá bị bắt, Hoàng hậu chán ghét Chu Hoài Sơn, cũng chán ghét Chu Thanh, nhưng ở trước mặt nhiều khách mời như vậy, bà ta vẫn phải cố duy trì ý cười trên mặt, lên tiếng: "Ngươi nói đi."
Chu Thanh liền nói: "Nương nương cảm thấy đức hạnh đến trình độ nào thì coi như hợp cách ạ? Dạng như nhị tiểu thư Trầm Minh Châu phủ Đại Lý Tự khanh xem như hợp cách chưa?"
Trầm Minh Châu trừng mắt lườm Chu Thanh, một mặt khinh bỉ. Ngươi lấy cái gì để so với ta chứ hả!
Hoàng hậu liếc nhìn Trầm Minh Châu, cười nói: "Tất nhiên, Minh Châu thông minh lanh lợi, tự nhiên hào phóng từ nhỏ."
Chu Thanh đứng thẳng người lên, mở cái hộp mà nàng vẫn một mực ôm trong lòng ra. Trong hộp, chính là món trang sức mà ngày đó Trầm Minh Châu mua ở kim lầu.
Vừa nhìn thấy món trang sức kia, tim Trầm Minh Châu đã đập như trống trận, suýt chút nữa đã không kìm được cơn tức giận.
Chu Thanh bưng hộp, nghiêm mặt nói: "Mấy ngày trước đây, dân nữ đến kim lầu ở kinh thành mua sắm đồ trang sức, vừa vặn gặp gỡ Trầm Minh Châu tiểu thư, Trầm Minh Châu tiểu thư há miệng liền gọi dân nữ là cô nương thanh lâu, đây chẳng lẽ là nữ đức hàm dưỡng của các quý nữ đang thịnh hành ở kinh thành sao?"
Sắc mặt Trầm Minh Châu lập tức tái xanh, quát: "Ngươi ngậm máu phun người."
Ngồi bên cạnh Trầm Minh Châu, mẫu thân Hoàng thị kéo lấy tay nàng ta một cái, không vui nhìn Chu Thanh, nói: "Minh Châu của chúng ta rốt cuộc đã đắc tội gì với Chu cô nương, mà Chu cô nương lại nói xấu Minh Châu của chúng ta như thế?"
Chu Thanh cũng không nhìn Hoàng thị, chỉ nói với hoàng hậu: "Có phải nói xấu hay không, lúc đó có không ít người chứng kiến đấy, dân nữ chỉ có chút hiếu kỳ, lúc dân nữ học nữ đức có phải học điểm này hay không!"
Tâm tư của nàng ta, không có quá nhiều người biết, nhưng Thạch Nguyệt Hinh lại là một trong số ít người đó.
Biết rõ nàng ta thích thế tử Ninh Vương Phủ, Thạch Nguyệt Hinh không chiếm được Thẩm Lệ liền muốn quay sang cướp đoạt của nàng ta sao? Thực sự là.. Thấp hèn!
Lửa giận trong lòng Trầm Minh Châu bộc phát phừng phừng, chỉ chút sơ sẩy, móng tay thật dài đã trực tiếp chọc thủng mấy cái lỗ trên khăn tay. Móng tay xuyên qua khăn lụa, sợi tơ quấn chặt lấy đầu ngón tay, bởi vì dùng sức quá mạnh, trực tiếp đã giật xuống một mảng da lớn. Làm nàng ta đau đớn đến suýt chút nữa đã gào lên tại chỗ.
Nhưng, nàng ta lại phát hiện thế tử Ninh Vương Phủ đang đưa mắt nhìn lại Thạch Nguyệt Hinh.
Thạch Nguyệt Hinh vốn đang theo dõi thế tử Ninh Vương Phủ, mắt thấy hắn nhìn lại, Thạch Nguyệt Hinh liền đỏ bừng cả mặt, vội vã chuyển mắt sang nơi khác. Thế tử Ninh Vương Phủ hình như còn khẽ thở dài một hơi.
Trầm Minh Châu suýt chút nữa thì bật khóc tại chỗ. Đây là cái gì? Thế tử Ninh Vương Phủ liếc mắt đưa tình với Thạch Nguyệt Hinh ngay trước mặt nàng ta sao? Không còn Trầm Minh Nguyệt, một Chu Thanh ở đâu chui ra thì cũng thôi đi, Chu Thanh chuẩn bị lấy Thẩm Lệ, lại chồi lên một Thạch Nguyệt Hinh là thế nào? Trầm Minh Châu nàng ta đến cùng thì tính là gì? Vì sao trong mắt ngài có thể dung chứa được bất luận kẻ nào nhưng lại mãi vẫn không nhìn thấy ta!
Nhìn hai gò má đỏ hồng của Thạch Nguyệt Hinh, lại nhìn ánh mắt thế tử Ninh Vương Phủ đặt lên người Thạch Nguyệt Hinh, Trầm Minh Châu chỉ cảm thấy bản thân sắp tan vỡ. Nàng ta lớn đến tuổi này, nhưng đây là lần đầu cảm thấy nhân sinh lại khổ tâm giày vò đến thế. Đương nhiên, giờ này khắc này nàng ta thật đúng là coi thường nhân sinh a.
Bên kia, Trầm Minh Châu vẫn đang khổ sở, thì trên thượng vị, đợi hoàng thượng nói xong, nội thị tổng quản hắng giọng một tiếng, lấy ra một đạo thánh chỉ vàng chói.
"Thẩm Lệ tiếp chỉ."
"Chu Thanh tiếp chỉ."
Thẩm Lệ ra khỏi chỗ ngồi, đi đến bên cạnh Chu Thanh, cùng nàng quỳ xuống. Nội thị tổng quản lốp bốp đọc thánh chỉ ban hôn một lần trước mặt mọi người.
Ban hôn, vốn là vinh quang vô thượng, bây giờ lại được đọc ngay trước mặt văn võ bá quan cả triều, vậy vinh quang đã tăng lên gấp đôi.
Nội thị tổng quản đọc xong, Thẩm Lệ cùng Chu Thanh đồng thanh tạ ơn tiếp chỉ.
Hoàng hậu lập tức bắt lấy cơ hội, nhìn Chu thanh nói: "Ngươi cũng biết, Thẩm Lệ quyền cao chức trọng, lời nói cử chỉ của hắn, chịu không nổi nửa điểm chửi bới, ngươi đã may mắn được Thẩm Lệ yêu mến, vậy phải biết tự tôn tự trọng, đừng có làm bại hoại danh tiếng của Nghiễm Bình Bá phủ."
Chu Thanh cung kính hành đại lễ đáp: "Dân nữ ghi nhớ lời nương nương dạy bảo."
Hoàng hậu gật đầu: "Ghi nhớ dạy bảo cũng không phải nói ngoài miệng là được, từ mai bản cung phái một ma ma đến nhà người, dạy bảo ngươi quy củ nữ đức."
Trong lòng Chu Thanh lập tức bốc lên hai chữ: Xong đời!
Hoàng thượng cau chặt mi tâm, không vui nhìn hoàng hậu hỏi: "Cái gì mà phái ma ma?"
Hoàng hậu ngẩng đầu, nghiêm mặt đáp: "Bệ hạ bớt giận, thần thiếp tuyệt không có ác ý, Thẩm Lệ thân là thống lĩnh ảnh vệ, chính thê của hắn nhất định là phải thường xuyên tham gia đủ loại cung yến. Nếu chỉ là yến hội triều ta thì cũng thôi đi, dù sao mọi người đều hiểu được tình hình của nàng, sẽ không khiển trách nặng nề. Nhưng nếu như có mệnh phụ của nước khác thì sao? Vẫn là sớm dạy bảo một chút cho tốt, miễn cho đến lúc đó lại gây ra rủi ro ảnh hưởng đến quốc sự. Còn nữa, bệ hạ coi trọng Thẩm Lệ, thần thiếp cũng một mực coi Thẩm Lệ là một nửa đứa con trai của mình, nếu chính của hắn náo ra chuyện xấu gì, trong lòng thần thiếp cũng sẽ khó chịu."
Hoàng thượng biết, Đoan Khang Bá bị bắt, nhị công tử của Trấn Quốc Công Phủ còn đang bị nhốt trong nhà lao của ảnh vệ, hoàng hậu nuốt không trôi cục tức này, bà ta nhất định là muốn tìm cơ hội lật về một ván. Nhưng những lời bà ta vừa nói lại rất đường hoàng hợp lẽ, trong lúc nhất thời ông cũng không có cách nào phản bác.
Lễ Bộ Thượng Thư cũng đứng lên nói: "Bệ hạ ban hôn, hôn sự này liền khác biệt với những hôn sự khác, nương nương nói cực phải, cần phải sớm dạy bảo nàng một chút quy củ, cái khác không nói, chỉ riêng lễ nghi trong hôn sự, cũng nên sớm quen thuộc, miễn cho đến lúc đó lại gây ra chuyện không hay."
Thạch Nguyệt Hinh có chút đau lòng cho Chu Thanh. Rõ ràng là Thẩm Lệ cùng thế tử Ninh Vương Phủ muốn dùng Chu Thanh làm bình phong để che mắt người đời, bây giờ Chu Thanh còn phải chịu tai vạ bất ngờ như vậy nữa. Cái gì gọi là dạy dỗ quy củ? Nói thẳng ra còn không phải là làm khó dễ người ta sao! Ngươi có bản lãnh thì đi làm khó dễ thế tử Ninh Vương Phủ kia kìa!
Cảm thấy bất bình, Thạch Nguyệt Hinh liền thầm nói: "Cũng không đến mức gây ra sai sót gì, chẳng qua là muốn người săn sóc làm khó người ta mà thôi!"
Minh Hòa ngồi một bên, nghe Thạch Nguyệt Hinh đột nhiên mở miệng, lập tức bị dọa đến giật nảy cả người.
Chỉ sợ mẫu hậu làm khó Thạch Nguyệt Hinh, Minh Hòa liền lên tiếng: "Mẫu hậu, nhi thần cũng cảm thấy không cần học quy củ đâu, có gì cần chú ý Nghiễm Bình Bá phủ hẳn sẽ dạy nàng, nhiều năm như vậy cũng không thấy Nghiễm Bình Bá phủ gây ra chuyện rắc rối gì. Tuổi của Thẩm Tâm cũng không nhỏ hơn Chu Thanh là mấy, không phải cũng vẫn luôn làm rất tốt đấy sao."
Trầm Minh Châu đang buồn bực Thạch Nguyệt Hinh cướp thế tử Ninh Vương Phủ với mình, lập tức liền đứng lên nói: "Lời này của Công chúa điện hạ cùng Hinh nhi muội muội là sai rồi. Nghiễm Bình Bá phủ có thể dạy, đó là bởi vì nữ quyến của Nghiễm Bình Bá phủ có nền tảng tốt, chỉ chú ý thêm một chút là được. Chu Thanh lại khác. Chu Thanh sinh ra ở nơi hương dã, lễ nghi quy củ của nàng hoàn toàn không có, nương nương phái ma ma đến đề điểm chỉ dạy, thần nữ ngược lại cảm thấy nương nương thực sự yêu thương Chu Thanh đây."
Minh Hòa vốn vì muốn bảo vệ Thạch Nguyệt Hinh mới mở miệng, bây giờ đã yểm hộ được Thạch Nguyệt Hinh, nàng ta cũng lười nhiều lời nữa. Nàng ta đương nhiên nhìn ra được, đây là mẫu hậu cùng phụ hoàng đang âm thầm giương cung bạt kiếm. Nhưng nàng ta là nữ nhi của hai người bọn họ, không thể làm gì khác hơn.
Hoàng hậu tức giận trừng Minh Hòa một cái, mặt mũi hiền lành cười nói với Trầm Minh Châu: "Minh Châu nói rất đúng, chuyện này, cứ quyết định như vậy đi, ngày mai bản cung sẽ phái người tới."
Thẩm Lệ muốn cự tuyệt, nhưng lại bị Chu Thanh ngăn lại.
Chu Thanh cung kính hành lễ nói: "Dân nữ tạ ơn Hoàng hậu nương nương, có thể được Hoàng hậu nương nương ưu ái như thế, chính là phúc phận ba đời của dân nữ. Nhưng mà, dân nữ có một chuyện không rõ, còn cầu nương nương chỉ giáo."
Đoan Khang Bá bị bắt, Hoàng hậu chán ghét Chu Hoài Sơn, cũng chán ghét Chu Thanh, nhưng ở trước mặt nhiều khách mời như vậy, bà ta vẫn phải cố duy trì ý cười trên mặt, lên tiếng: "Ngươi nói đi."
Chu Thanh liền nói: "Nương nương cảm thấy đức hạnh đến trình độ nào thì coi như hợp cách ạ? Dạng như nhị tiểu thư Trầm Minh Châu phủ Đại Lý Tự khanh xem như hợp cách chưa?"
Trầm Minh Châu trừng mắt lườm Chu Thanh, một mặt khinh bỉ. Ngươi lấy cái gì để so với ta chứ hả!
Hoàng hậu liếc nhìn Trầm Minh Châu, cười nói: "Tất nhiên, Minh Châu thông minh lanh lợi, tự nhiên hào phóng từ nhỏ."
Chu Thanh đứng thẳng người lên, mở cái hộp mà nàng vẫn một mực ôm trong lòng ra. Trong hộp, chính là món trang sức mà ngày đó Trầm Minh Châu mua ở kim lầu.
Vừa nhìn thấy món trang sức kia, tim Trầm Minh Châu đã đập như trống trận, suýt chút nữa đã không kìm được cơn tức giận.
Chu Thanh bưng hộp, nghiêm mặt nói: "Mấy ngày trước đây, dân nữ đến kim lầu ở kinh thành mua sắm đồ trang sức, vừa vặn gặp gỡ Trầm Minh Châu tiểu thư, Trầm Minh Châu tiểu thư há miệng liền gọi dân nữ là cô nương thanh lâu, đây chẳng lẽ là nữ đức hàm dưỡng của các quý nữ đang thịnh hành ở kinh thành sao?"
Sắc mặt Trầm Minh Châu lập tức tái xanh, quát: "Ngươi ngậm máu phun người."
Ngồi bên cạnh Trầm Minh Châu, mẫu thân Hoàng thị kéo lấy tay nàng ta một cái, không vui nhìn Chu Thanh, nói: "Minh Châu của chúng ta rốt cuộc đã đắc tội gì với Chu cô nương, mà Chu cô nương lại nói xấu Minh Châu của chúng ta như thế?"
Chu Thanh cũng không nhìn Hoàng thị, chỉ nói với hoàng hậu: "Có phải nói xấu hay không, lúc đó có không ít người chứng kiến đấy, dân nữ chỉ có chút hiếu kỳ, lúc dân nữ học nữ đức có phải học điểm này hay không!"