Chương 259: Hạ lệnh
Nội thị tổng quản liền cúi thấp đầu.
"Trước kia Hoàng Thần triền miên trên giường bệnh, lão nô từng nghe có người nói, chứng bệnh của nàng, cùng Vạn chủ tử, gần giống như nhau."
Vạn chủ tử, chính là người mà hoàng thượng nhớ mãi không quên: Từ Vạn.
Mí mắt Hoàng thượng đột nhiên nhảy một cái, vồ lấy cánh tay của tổng quản nội thị hỏi: "Ngươi nói cái gì? Chứng bệnh của Uyển nhi giống với Hoàng Thần sao? Ngươi phát hiện lúc nào? Sao không nói sớm?"
Dưới cơn kích động, giọng nói của hoàng thượng đã có chút run rẩy.
Nội thị tổng quản bị hoàng thượng túm chặt, chịu đựng cảm giác đau đớn, đáp: "Lúc lão nô nghe được, Hoàng Thần đã sớm chết, Vạn chủ tử cũng mất, lão nô chỉ sợ khiến bệ hạ càng thêm thương tâm sẽ làm ra chuyện gì.."
Hoàng Thượng hất nội thị tổng quản ra, quát: "Cả ngươi cũng muốn giấu giếm trẫm!"
Nội thị tổng quản đau lòng nhìn hoàng thượng.
"Không phải lão nô giấu giếm bệ hạ, lão nô là sợ bệ hạ nổi lên tâm tư ngọc đá cùng vỡ, lão nô sợ bệ hạ quá mức xúc động mà làm ra chuyện không nên làm."
Lúc Từ Vạn qua đời, hoàng thượng có bao nhiêu phẫn nộ, bao nhiêu khổ sở, ông biết rất rõ ràng. Nếu không phải vậy, chuyện này ông cũng sẽ không cất giấu nhiều năm như thế.
Hoàng thượng thở phì phò, ngồi trên ghế, siết chặt nắm đấm hỏi: "Lúc đó không nói, vì sao bây giờ lại nhắc đến?"
Nội thị tổng quản ôn giọng đáp: "Trước đó, Hoàng Thần triền miên trên giường bệnh mãi không thuyên giảm, sau Tết nàng lại đột nhiên muốn đi chùa dâng hương cầu phúc. Chỉ là không khéo, tuyết lớn đường trơn, ngựa kéo xe lại bị kinh sợ, Hoàng Thần vô ý từ trên xe ngựa rơi ra, lăn xuống dốc núi. Lúc đó Thẩm gia cũng cố hết sức tìm kiếm Hoàng Thần, nhưng hết lần này tới lần khác sống không thấy người chết không thấy xác. Về sau, liền truyền ra tin tức muội muội ruột của Hoàng Thần đã mang thai. Thẩm gia cùng Hoàng gia vì muốn che đậy bê bối này, liền công bố ra bên ngoài, muội muội ruột của Hoàng Thần, vốn được đích thân Hoàng Thần làm chủ, cưới làm bình thê cho Trầm Hạt. Sau đó Hoàng Thần vừa chết, nàng ta liền thuận lý thành chương trở thành chính thê cho đến hiện tại. Vốn dĩ, lão nô cũng không suy nghĩ nhiều chuyện này, nhưng hết lần này tới lần khác, Chu Thanh lại giống Hoàng Thần như đúc ra từ một khuôn, Trầm Minh Nguyệt lại cực kì giống Chu Thanh, cũng không giống với Hoàng thị."
Hoàng thượng lập tức hiểu được.
"Ngươi muốn nói là, Chu Thanh có thể là nữ nhi của Hoàng Thần?"
Nội thị tổng quản gật đầu: "Nếu chỉ dựa vào dung mạo, thì vô cùng có khả năng, hơn nữa, không chỉ có Chu Thanh, mà Trầm Minh Nguyệt cũng là nữ nhi của Hoàng Thần. Chỉ là không biết trước kia, Thẩm gia đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, mới khiến cho tất cả mọi người giấu giếm chuyện Hoàng Thần sinh con gái, đến mức về sau thẳng đến khi Hoàng Thần chết, cũng không có ai biết nàng đã từng sinh con. Trầm Minh Nguyệt cũng thành trưởng nữ của Hoàng thị hiện tại. Đây cũng có thể là lí do vì sao Trầm Minh Nguyệt rất giống với Chu Thanh. Đương nhiên, tất cả đều chỉ là nghi ngờ của lão nô. Sở dĩ lão nô nói những thứ này, chính là muốn nói, một khi Chu Thanh quả thật là nữ nhi của Hoàng Thần, vậy thì Đại Lý Tự khanh chắc chắn sẽ có động tác. Nói không chừng, bệ hạ có thể tìm hiểu được lí do thật sự vì sao trước kia, Vạn chủ tử lại triền miên trên giường bệnh."
Trước kia Từ Vạn bị bệnh không dậy nổi, hoàng thượng dốc hết toàn lực cũng không thể cứu được tính mạng của nàng. Biết rõ nàng là bị người nào đó hãm hại, nhưng lại không tìm được chứng cứ cùng nhược điểm của kẻ hại nàng, càng không tìm được giải dược.
Tâm sự trùng trùng, hoàng thượng lâm vào trầm mặc. Nội thị tổng quản đứng bên cạnh, giữ im lặng, chờ chủ nhân chậm rãi tiêu hóa những thứ này. Truyện Full
Trầm mặc ước chừng thời gian đốt một nén hương, hoàng thượng lại mở miệng, tiếng nói có chút khàn khàn mỏi mệt: "Phái người theo dõi phủ thượng của hắn."
"Vâng."
Nội thị tổng quản lĩnh mệnh, cùng lúc đó, ngoài cửa truyền tới tiếng hồi bẩm.
"Bệ hạ, Thái Hậu nương nương tới."
Trong đáy mắt Hoàng thượng nổi lên vẻ chán ghét, lại rất nhanh đã tán đi.
Thái hậu năm nay hơn sáu mươi tuổi, nhưng mái tóc được bảo dưỡng cực tốt vẫn đen nhánh xinh đẹp không có lấy một sợi tóc trắng. Bà ta khoác lên người bộ cung trang màu đỏ, càng làm toát lên khí chất ung dung hoa quý.
"Sao mẫu hậu lại tới đây?" Hoàng thượng nở nụ cười, đi ra khỏi bàn, tự mình tiến lên nghênh đón.
Thái hậu trừng mắt liếc ông một cái, tùy ý để con trai đỡ mình ngồi xuống chiếc ghế hoa lê rộng lớn nói: "Nếu ai gia không tới, thì hẳn là con sẽ lật ngược cả triều đình này lên mất."
Hoàng thượng ngồi cách thái hậu một cái bàn, im lặng không nói, chỉ châm cho thái hậu một chén trà.
Thái hậu nhìn hoàng thượng, nói tiếp: "Ai gia hỏi con, tại sao lại nhốt Đoan Khang Bá vào đại lao ảnh vệ, con cũng biết ảnh vệ kia là nơi nào, người trẻ tuổi khỏe mạnh đi vào còn phải mất đi một lớp da, huống chi là Đoan Khang Bá tuổi đã cao."
Hoàng thượng liền cười nói: "Mẫu hậu hẳn cũng đã nghe nói, trong phủ của hắn có đồ của Vinh Dương Hầu Phủ."
Thái hậu liền tức giận đáp: "Con từ nhỏ đã thân cận với lão là lượt kia, ai gia thực sự là không biết, lão là lượt kia đã dùng bùa mê thuốc lú gì với con, hắn đã chết hai mươi năm rồi, thế mà còn lại vẫn để ý hắn như thế. Chẳng qua cũng chỉ là mấy món đồ sứ, cả nhà hắn đều đã chết, tòa nhà vẫn bỏ trống theo ý con, không cho người khác động vào thì cũng thôi đi, sao nào, đồ vật bên trong cũng không cho người ta đụng hay sao? Lão là lượt kia cả một đời bất học vô thuật, ai gia đã nói với con bao nhiêu lần rồi, bảo con cách xa hắn một chút, nhưng con vẫn không vâng lời. Người ta đã không còn hai mươi năm, con lại còn muốn vì hắn mà đối nghịch với ai gia sao? Ai gia thực sự là bị con làm cho tức chết. Mau bảo ảnh vệ thả Đoan Khang Bá ra, đồ sứ trong phủ hắn, là ai gia bảo hắn đến Vinh Dương Hầu Phủ chọn đấy."
Hoàng thượng không thể tưởng tượng nhìn về phía thái hậu. Không ngờ, vì cứu Đoan Khang Bá ra, mà ngay cả nói láo thái hậu cũng dám nói.
Thái hậu bị hoàng thượng nhìn đến mức trong lòng có chút chột dạ, trên mặt càng ngày càng cậy thế nói: "Như thế nào, chẳng lẽ cả ai gia cả cũng không thể chạm vào đồ đạc trong nhà hắn sao? Hai mươi năm không có chủ nhân, theo lý thì cũng phải sung công, ai gia chẳng qua là lấy mấy món đồ sứ mà thôi, con còn muốn nhốt cả ai gia vào đại lao ảnh vệ sao?"
"Nhi thần không dám!"
"Không dám? Ai gia thấy con càng ngày càng không ra thể thống gì, hôm nay lại còn tuyên bố trước mặt mọi người, để Chu Hoài Sơn đi Quốc Tử giám đọc sách. Quốc Tử giám là nơi nào, hắn chỉ là một anh nông dân, cũng có thể vào đó đọc sách, con không sợ người trong thiên hạ chê cười sao? Chuyện này thì cũng thôi đi, hắn chăm chỉ hiếu học, ai gia cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng mà, Đoan Khang Bá con nhất thiết phải thả."
Hoàng thượng nhìn chằm chằm thái hậu, bờ môi khẽ nhếch, giống một sợi dây kẽm cương nghị.
"Mẫu hậu, trước kia Từ Vạn đến cùng là bị bệnh gì?"
Hoàng thượng đột nhiên nhắc lại cái tên này, bàn tay đang bưng chén trà của thái hậu liền run lên, suýt nữa đã đánh rơi xuống đất.
Biến sắc, thái hậu nặng nề đập chén trà lên bàn. Nước trà văng khắp nơi, văng lên cả mu bàn tay của thái hậu, làm nóng đỏ một mảng da.
Hốc mắt Thái hậu chợt đỏ lên nói: "Tại sao lại nhắc đến nàng ta, chuyện năm đó, ai gia đã nói rõ ràng với con rồi, chính con chưa từ bỏ ý định cũng đã điều tra hàng ngàn hàng vạn lần, nàng chính là mắc bệnh không thể trị. Thiên địa tạo hóa, tại sao con hết lần này tới lần khác muốn đổ chuyện này lên đầu ai gia? Ai gia là mẫu thân của con! Nào có loại con trai, lúc nào cũng muốn chụp cái bô phân lên đầu mẹ ruột mình như vậy chứ!"
Thái hậu tức giận, hoàng thượng cũng không lập tức đi dỗ dành như trước, chỉ cúi đầu không nói lời nào.
Thái hậu bị bộ dạng này của hoàng thượng kích thích càng lúc càng tức giận hơn.
"Ai gia lặp lại lần nữa, Từ Vạn chết như thế nào, không có nửa phần quan hệ với ai gia, trước kia con muốn cứu mạng nàng ta, vật gì tốt là ai gia không đưa cho con, hay là ai gia cắt xén thuốc thang, giấu diếm danh y của con! Đều đã qua hai mươi năm! Vì một nữ nhân, con liền xa lạ với ai gia suốt hai mươi năm. Ai gia thực sự là nuôi con công cốc rồi!"
"Trước kia Hoàng Thần triền miên trên giường bệnh, lão nô từng nghe có người nói, chứng bệnh của nàng, cùng Vạn chủ tử, gần giống như nhau."
Vạn chủ tử, chính là người mà hoàng thượng nhớ mãi không quên: Từ Vạn.
Mí mắt Hoàng thượng đột nhiên nhảy một cái, vồ lấy cánh tay của tổng quản nội thị hỏi: "Ngươi nói cái gì? Chứng bệnh của Uyển nhi giống với Hoàng Thần sao? Ngươi phát hiện lúc nào? Sao không nói sớm?"
Dưới cơn kích động, giọng nói của hoàng thượng đã có chút run rẩy.
Nội thị tổng quản bị hoàng thượng túm chặt, chịu đựng cảm giác đau đớn, đáp: "Lúc lão nô nghe được, Hoàng Thần đã sớm chết, Vạn chủ tử cũng mất, lão nô chỉ sợ khiến bệ hạ càng thêm thương tâm sẽ làm ra chuyện gì.."
Hoàng Thượng hất nội thị tổng quản ra, quát: "Cả ngươi cũng muốn giấu giếm trẫm!"
Nội thị tổng quản đau lòng nhìn hoàng thượng.
"Không phải lão nô giấu giếm bệ hạ, lão nô là sợ bệ hạ nổi lên tâm tư ngọc đá cùng vỡ, lão nô sợ bệ hạ quá mức xúc động mà làm ra chuyện không nên làm."
Lúc Từ Vạn qua đời, hoàng thượng có bao nhiêu phẫn nộ, bao nhiêu khổ sở, ông biết rất rõ ràng. Nếu không phải vậy, chuyện này ông cũng sẽ không cất giấu nhiều năm như thế.
Hoàng thượng thở phì phò, ngồi trên ghế, siết chặt nắm đấm hỏi: "Lúc đó không nói, vì sao bây giờ lại nhắc đến?"
Nội thị tổng quản ôn giọng đáp: "Trước đó, Hoàng Thần triền miên trên giường bệnh mãi không thuyên giảm, sau Tết nàng lại đột nhiên muốn đi chùa dâng hương cầu phúc. Chỉ là không khéo, tuyết lớn đường trơn, ngựa kéo xe lại bị kinh sợ, Hoàng Thần vô ý từ trên xe ngựa rơi ra, lăn xuống dốc núi. Lúc đó Thẩm gia cũng cố hết sức tìm kiếm Hoàng Thần, nhưng hết lần này tới lần khác sống không thấy người chết không thấy xác. Về sau, liền truyền ra tin tức muội muội ruột của Hoàng Thần đã mang thai. Thẩm gia cùng Hoàng gia vì muốn che đậy bê bối này, liền công bố ra bên ngoài, muội muội ruột của Hoàng Thần, vốn được đích thân Hoàng Thần làm chủ, cưới làm bình thê cho Trầm Hạt. Sau đó Hoàng Thần vừa chết, nàng ta liền thuận lý thành chương trở thành chính thê cho đến hiện tại. Vốn dĩ, lão nô cũng không suy nghĩ nhiều chuyện này, nhưng hết lần này tới lần khác, Chu Thanh lại giống Hoàng Thần như đúc ra từ một khuôn, Trầm Minh Nguyệt lại cực kì giống Chu Thanh, cũng không giống với Hoàng thị."
Hoàng thượng lập tức hiểu được.
"Ngươi muốn nói là, Chu Thanh có thể là nữ nhi của Hoàng Thần?"
Nội thị tổng quản gật đầu: "Nếu chỉ dựa vào dung mạo, thì vô cùng có khả năng, hơn nữa, không chỉ có Chu Thanh, mà Trầm Minh Nguyệt cũng là nữ nhi của Hoàng Thần. Chỉ là không biết trước kia, Thẩm gia đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, mới khiến cho tất cả mọi người giấu giếm chuyện Hoàng Thần sinh con gái, đến mức về sau thẳng đến khi Hoàng Thần chết, cũng không có ai biết nàng đã từng sinh con. Trầm Minh Nguyệt cũng thành trưởng nữ của Hoàng thị hiện tại. Đây cũng có thể là lí do vì sao Trầm Minh Nguyệt rất giống với Chu Thanh. Đương nhiên, tất cả đều chỉ là nghi ngờ của lão nô. Sở dĩ lão nô nói những thứ này, chính là muốn nói, một khi Chu Thanh quả thật là nữ nhi của Hoàng Thần, vậy thì Đại Lý Tự khanh chắc chắn sẽ có động tác. Nói không chừng, bệ hạ có thể tìm hiểu được lí do thật sự vì sao trước kia, Vạn chủ tử lại triền miên trên giường bệnh."
Trước kia Từ Vạn bị bệnh không dậy nổi, hoàng thượng dốc hết toàn lực cũng không thể cứu được tính mạng của nàng. Biết rõ nàng là bị người nào đó hãm hại, nhưng lại không tìm được chứng cứ cùng nhược điểm của kẻ hại nàng, càng không tìm được giải dược.
Tâm sự trùng trùng, hoàng thượng lâm vào trầm mặc. Nội thị tổng quản đứng bên cạnh, giữ im lặng, chờ chủ nhân chậm rãi tiêu hóa những thứ này. Truyện Full
Trầm mặc ước chừng thời gian đốt một nén hương, hoàng thượng lại mở miệng, tiếng nói có chút khàn khàn mỏi mệt: "Phái người theo dõi phủ thượng của hắn."
"Vâng."
Nội thị tổng quản lĩnh mệnh, cùng lúc đó, ngoài cửa truyền tới tiếng hồi bẩm.
"Bệ hạ, Thái Hậu nương nương tới."
Trong đáy mắt Hoàng thượng nổi lên vẻ chán ghét, lại rất nhanh đã tán đi.
Thái hậu năm nay hơn sáu mươi tuổi, nhưng mái tóc được bảo dưỡng cực tốt vẫn đen nhánh xinh đẹp không có lấy một sợi tóc trắng. Bà ta khoác lên người bộ cung trang màu đỏ, càng làm toát lên khí chất ung dung hoa quý.
"Sao mẫu hậu lại tới đây?" Hoàng thượng nở nụ cười, đi ra khỏi bàn, tự mình tiến lên nghênh đón.
Thái hậu trừng mắt liếc ông một cái, tùy ý để con trai đỡ mình ngồi xuống chiếc ghế hoa lê rộng lớn nói: "Nếu ai gia không tới, thì hẳn là con sẽ lật ngược cả triều đình này lên mất."
Hoàng thượng ngồi cách thái hậu một cái bàn, im lặng không nói, chỉ châm cho thái hậu một chén trà.
Thái hậu nhìn hoàng thượng, nói tiếp: "Ai gia hỏi con, tại sao lại nhốt Đoan Khang Bá vào đại lao ảnh vệ, con cũng biết ảnh vệ kia là nơi nào, người trẻ tuổi khỏe mạnh đi vào còn phải mất đi một lớp da, huống chi là Đoan Khang Bá tuổi đã cao."
Hoàng thượng liền cười nói: "Mẫu hậu hẳn cũng đã nghe nói, trong phủ của hắn có đồ của Vinh Dương Hầu Phủ."
Thái hậu liền tức giận đáp: "Con từ nhỏ đã thân cận với lão là lượt kia, ai gia thực sự là không biết, lão là lượt kia đã dùng bùa mê thuốc lú gì với con, hắn đã chết hai mươi năm rồi, thế mà còn lại vẫn để ý hắn như thế. Chẳng qua cũng chỉ là mấy món đồ sứ, cả nhà hắn đều đã chết, tòa nhà vẫn bỏ trống theo ý con, không cho người khác động vào thì cũng thôi đi, sao nào, đồ vật bên trong cũng không cho người ta đụng hay sao? Lão là lượt kia cả một đời bất học vô thuật, ai gia đã nói với con bao nhiêu lần rồi, bảo con cách xa hắn một chút, nhưng con vẫn không vâng lời. Người ta đã không còn hai mươi năm, con lại còn muốn vì hắn mà đối nghịch với ai gia sao? Ai gia thực sự là bị con làm cho tức chết. Mau bảo ảnh vệ thả Đoan Khang Bá ra, đồ sứ trong phủ hắn, là ai gia bảo hắn đến Vinh Dương Hầu Phủ chọn đấy."
Hoàng thượng không thể tưởng tượng nhìn về phía thái hậu. Không ngờ, vì cứu Đoan Khang Bá ra, mà ngay cả nói láo thái hậu cũng dám nói.
Thái hậu bị hoàng thượng nhìn đến mức trong lòng có chút chột dạ, trên mặt càng ngày càng cậy thế nói: "Như thế nào, chẳng lẽ cả ai gia cả cũng không thể chạm vào đồ đạc trong nhà hắn sao? Hai mươi năm không có chủ nhân, theo lý thì cũng phải sung công, ai gia chẳng qua là lấy mấy món đồ sứ mà thôi, con còn muốn nhốt cả ai gia vào đại lao ảnh vệ sao?"
"Nhi thần không dám!"
"Không dám? Ai gia thấy con càng ngày càng không ra thể thống gì, hôm nay lại còn tuyên bố trước mặt mọi người, để Chu Hoài Sơn đi Quốc Tử giám đọc sách. Quốc Tử giám là nơi nào, hắn chỉ là một anh nông dân, cũng có thể vào đó đọc sách, con không sợ người trong thiên hạ chê cười sao? Chuyện này thì cũng thôi đi, hắn chăm chỉ hiếu học, ai gia cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng mà, Đoan Khang Bá con nhất thiết phải thả."
Hoàng thượng nhìn chằm chằm thái hậu, bờ môi khẽ nhếch, giống một sợi dây kẽm cương nghị.
"Mẫu hậu, trước kia Từ Vạn đến cùng là bị bệnh gì?"
Hoàng thượng đột nhiên nhắc lại cái tên này, bàn tay đang bưng chén trà của thái hậu liền run lên, suýt nữa đã đánh rơi xuống đất.
Biến sắc, thái hậu nặng nề đập chén trà lên bàn. Nước trà văng khắp nơi, văng lên cả mu bàn tay của thái hậu, làm nóng đỏ một mảng da.
Hốc mắt Thái hậu chợt đỏ lên nói: "Tại sao lại nhắc đến nàng ta, chuyện năm đó, ai gia đã nói rõ ràng với con rồi, chính con chưa từ bỏ ý định cũng đã điều tra hàng ngàn hàng vạn lần, nàng chính là mắc bệnh không thể trị. Thiên địa tạo hóa, tại sao con hết lần này tới lần khác muốn đổ chuyện này lên đầu ai gia? Ai gia là mẫu thân của con! Nào có loại con trai, lúc nào cũng muốn chụp cái bô phân lên đầu mẹ ruột mình như vậy chứ!"
Thái hậu tức giận, hoàng thượng cũng không lập tức đi dỗ dành như trước, chỉ cúi đầu không nói lời nào.
Thái hậu bị bộ dạng này của hoàng thượng kích thích càng lúc càng tức giận hơn.
"Ai gia lặp lại lần nữa, Từ Vạn chết như thế nào, không có nửa phần quan hệ với ai gia, trước kia con muốn cứu mạng nàng ta, vật gì tốt là ai gia không đưa cho con, hay là ai gia cắt xén thuốc thang, giấu diếm danh y của con! Đều đã qua hai mươi năm! Vì một nữ nhân, con liền xa lạ với ai gia suốt hai mươi năm. Ai gia thực sự là nuôi con công cốc rồi!"