Chương 2
12.
Từ khi Nhị tỷ đi, ta lại trở về cuộc sống sinh hoạt lúc trước, niềm vui lớn nhất mỗi ngày là chờ Tiểu hoàng tôn làm xong bài tập rồi đến chơi với ta, nhưng nếu nó không gọi ta là Thái nãi nãi thì còn tốt hơn nữa.
Có lẽ là do ban ngày nghĩ gì, thì ban đêm lại mơ thấy cái đó, nên có một đêm ta thực sự mơ thấy Tiểu hoàng tôn của mình bị người ta đẩy xuống nước, rồi đi đời nhà ma. Giấc mơ này dọa ta tỉnh dậy, tuy rằng biết giấc mơ không thể thành sự thật, nhưng ngày hôm sau ta vẫn đến gặp Hoàng Hậu, để bà ấy cử thêm vài người hầu ở bên cạnh Tiểu hoàng tôn.
Hoàng Hậu không rõ nguyên do, nhưng vẫn phái thêm người, dù sao cũng là tôn tử duy nhất của bà ấy.
“Thái nãi nãi, nhiều người quá đi.” Tiểu hoàng tôn vừa ăn bánh hoa quế bột củ sen vừa oán giận với ta.
"Như vậy sẽ an toàn hơn."
“Trong cung có gì không an toàn thế ạ?” Mắt Tiểu hoàng tôn đầy trông mong nhìn ta.
Cũng không sai, con nối dõi của hoàng thất rất ít, cơ bản đều là cùng chung một dòng máu, ai lại đi hại Tiểu hoàng tôn chứ? Quả nhiên những điều trong giấc mơ không thể thành hiện thực được.
“Không sao đâu, bọn họ cũng không ảnh hưởng gì đến con.”
Tiểu hoàng tôn cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Là do nhiều người quá, con lẻn ra ngoài sẽ bị phát hiện.”
Ta trợn mắt không thể tin nổi, Tiểu hoàng tôn trong mắt ta vẫn luôn rất ngoan ngoãn, sao có thể lẻn ra ngoài được: “Con trốn ra ngoài làm gì?”
"Con không muốn kể đâu."
“Vậy đến lúc kiểm tra bài tập thì sao?”
“Đến lúc đó, con sẽ chạy thật nhanh về.”
Ta không nói nên lời, chỉ dặn đi dặn lại với thằng bé không nên lẻn ra ngoài một mình mà phải mang theo người đi cùng. Ta còn truyền lời cho các cung nữ và thái giám bên cạnh nó báo Thái tử phi cho nó một trận.
Nhưng rốt cuộc sự lo lắng của ta không phải là buồn lo vô cớ, giờ ngọ hai ngày sau, đại tổng quản Chiêu Tài công công của ta nói với ta rằng Tiểu hoàng tôn suýt bị người ta đẩy xuống cái ao nhỏ ở Ngự Hoa Viên.
"Sao lại thế? Mau đi Dục Tú Cung!" Ta vội vàng sai cung nữ sắp xếp cho ta, rồi vội vàng đi đến đó.
Trên đường đi Chiêu Tài giải thích cho ta biết, Tiểu hoàng tôn đang cho cá ăn ở bên cạnh ao nhỏ, sai cung nữ đi lấy thức ăn cho cá, kết quả xung quanh không có ai thì có một tiểu thái giám lẻn qua muốn đẩy nó xuống.
"Chủ tử yên tâm, Tiểu hoàng tôn không sao."
“Không phải là ta đã dặn người ở bên cạnh nó không được rời nửa bước hay sao?”
“Tiểu hoàng tôn ngại bọn họ nhiều người, nên phái bọn họ đi canh giữ xung quanh.”
Đứa nhỏ này sao lại không nghe lời gì cả?
Khi ta đến nơi, thì Hoàng Đế, Hoàng Hậu, Thái Tử và Thái tử phi đều có mặt ở đó, vây xung quanh còn có một nhóm thái y.
Tiểu hoàng tôn thì đang ngồi yên ổn trên giường, có vẻ như vẫn rất tốt.
13.
Tiểu hoàng tôn thì không sao, nhưng có một số người sẽ gặp phải rắc rối, Hoàng Đế tuy hiền lành nhưng không hèn nhát, có mỗi một tôn tử như vậy, lần này người đứng sau sợ là không yên ổn.
Ta nghe nói thẩm vấn ra là Bình Quận Vương làm.
Ta không có ấn tượng gì về Bình Quận Vương này trong đầu, nhưng ta vẫn biết những sự tích của ông ta, bởi vì có ghi ở danh sách mối quan hệ giữa các nhân vật hoàng thất mà ta đã ghi nhớ ba ngày trước ngày đại hôn.
Ông ta là đường đệ của Hoàng Đế, phụ thân của ông ta cũng chính là Bình Vương, là đệ đệ của lão Hoàng Đế. Nhưng ta nghe nói Bình Vương không phải là đệ đệ ruột của lão Hoàng Đệ mà là đường đệ thôi. Tuy nhiên phụ thân của lão Hoàng Đế thấy Bình Vương có cuộc sống khốn khổ, không cha không mẹ, nên đã đón về nuôi nấng ở trong cung.
Sau này cũng không biết đầu óc của Bình Vương rốt cuộc bị làm sao, mà lão luôn cảm thấy ngôi vị Hoàng Đế phải là của mình, nhưng cũng may lão mất sớm, nên cũng không gây ra vấn đề gì lớn. Không ngờ Bình Quận Vương cũng có mấy suy nghĩ não tàn như vậy.
Nhưng vấn đề là, Bình Quận vương chỉ có một cô con gái, ông ta muốn cướp ngôi vị Hoàng Đế để làm cái gì? Để con gái ông ta lên làm Nữ Hoàng à?
Quả nhiên, Hoàng Đế hạ chỉ bắt giữ tất cả những người thuộc dòng tộc của Bình Quận Vương.
Tất nhiên, những điều này đều không liên quan gì đến ta.
Nhưng ta đã lầm.
14.
Ba ngày sau, Nhị tỷ dẫn Tam tỷ cùng đứa nhỏ mới một tháng tuổi vào cung, tưởng là cho ta xem, không ngờ Tam tỷ mở miệng lại cầu tình, để ta tha mạng cho kẻ phụ tình kia.
Đầu ta đầy dấu chấm hỏi.
Tất cả những chuyện này là gì? Ta nhìn Nhị tỷ, muốn nghe một lời giải thích nhưng Nhị tỷ cũng tỏ ra xấu hổ.
Cũng may Tam tỷ không phải kẻ lõi đời, nên mới bị ta và Nhị tỷ lừa đi, sau khi tỷ ấy đi rồi, Nhị tỷ mới nói cho ta biết lý do.
Kẻ phụ tình vứt bỏ Tam tỷ kia xoay người đầu nhập vào Cao Chi, tình cờ là một chi của Bình Quận Vương, hiện giờ cũng đang bị liên lụy đi tù.
"Tỷ ấy vẫn chưa bỏ ý định ấy sao?" Ta quả thực là sợ ngây người. Tam tỷ rốt cuộc là chập cái mạch não nào vậy? Người ta không cần tỷ ấy nữa, mà tỷ ấy vẫn như vậy. Đầu óc tỷ ấy có vấn đề phải không?
Phải chăng ta ngu đọc sách, nên là ta chưa bị mờ mắt bởi những chuyện xưa của tiểu thư sinh đó?
"Dù sao cũng từng là phu thê." Nhị tỷ thở dài.
"Không thể nào, Nhị tỷ, tỷ cũng cảm thấy là tỷ ấy làm đúng sao?"
Nhị tỷ đối diện với ánh mắt nghi ngờ của ta, hơi nghiêng đầu, ta, ta quả thực bị các tỷ ấy làm cho tức chết rồi.
Là phu thê, nhưng kẻ phụ lòng kia vẫn nhẫn tâm hưu Tam tỷ không giữ lại một chút tình cảm nào?
Là phu thê, nhưng Nhị tỷ suýt chút nữa bị lão già kia đánh chết?
Những người này, quả thực là không thể nói lý.
“Nếu đổi thành tỷ, Nhị tỷ sẽ không tìm ta cầu tình chứ?”
Nhưng Nhị tỷ thế mà lại không nói gì, tương đương với cam chịu. Cmn ta đau đầu quá, từ lúc về nhà một chuyến, Nhị tỷ sao lại giống như Tam tỷ thế này, những lời ta nói đều vô ích rồi phải không?
Chắc là vì thấy ta tức giận, Nhị tỷ mới nói: "Nhuy Nương, muội không hiểu đâu. Dù sao cũng là phu thê. Nếu là muội..."
Không, ta không cần giả thiết này.
“Phu quân của ta đã chết rồi.” Ta mở miệng ngắt lời Nhị tỷ. Đ iên quá mất thôi, nếu là ta chắc sẽ đi mua pháo về ăn mừng mấy ngày liền.
“Muội…” Nhị tỷ lại thở dài: “Nhuy Nương, muội còn nhỏ, không hiểu được đâu.”
Chuyện này thì liên quan gì đến tuổi của ta, Tam tỷ không phải cũng bằng tuổi ta hay sao? Còn định công kích cá nhân hả?
“Lần này trở về, Tam muội có nhắc đến muội, muội ấy luôn cảm thấy bản thân đã hại muội.”
Không, ta không cần tỷ ấy cảm thấy, cuộc sống của ta bây giờ đang rất hạnh phúc. Nhìn bản thân tỷ ấy xem, tỷ ấy đã gả cho tình yêu của tỷ ấy, nhưng bây giờ thì sao, chẳng khác gì cô nhi quả phụ, còn không bằng ta, còn trẻ tuổi mà đã có thể tận hưởng niềm vui ngậm kẹo vui đùa với con cháu.
"Nhị tỷ, lần sau tỷ nhất định phải nói với Tam tỷ, là ta thật sự đang sống rất tốt."
“Nhuy Nương, làm sao cuộc sống thủ tiết có thể tốt được?” Nhị tỷ nhỏ giọng.
Ta thực sự hoài nghi, Tam tỷ chắc chắn là đã nói gì đó với Nhị tỷ? Nếu các tỷ ấy cảm thấy không tốt, thì đó là do các tỷ ấy không có tiền. Không có nam nhân, lại sống trong một ngôi nhà đổ nát, trời mưa thì dột khắp nơi, mỗi ngày phải sống tính toán chi li, thì tất nhiên là khổ rồi.
Mà ta thì sao, ta giàu có, ta có tiền. Trong phòng ta bày đủ các loại đồ vật mới lạ, quý giá, ta mặc những bộ quần áo xinh đẹp, muốn làm gì thì làm, sao có thể nhàm chán được?
Mấy ngày trước, Hoàng Đế còn nói với ta, năm nay mùa hè chuẩn bị đi hành cung để tránh nóng, ta còn có thể nhân đó mà đi du ngoạn một lần luôn, không thích hay sao?
Nhưng những lời này, ta cũng không buồn nói với các tỷ ấy, dù sao cả ba chúng ta đều cảm thấy mình đúng.
Trước khi Nhị tỷ rời đi, có dặn dò ta, nhất định phải nghĩ cách giúp Tam tỷ, nếu không tỷ ấy sẽ trở thành cô nhi quả phụ, thật sự rất đáng thương.
Đáng thương? Ta rất muốn hỏi tỷ ấy, các tỷ ấy có một muội muội là Thái Hậu, thì đáng thương cái gì? Ta có thể cho các tỷ ấy tiền để lo cơm ăn áo mặc, thậm chí còn có thể nghĩ cách để các tỷ ấy được phong mấy cái chức quận chúa linh tinh, như vậy không tốt hay sao?
Có nhất thiết phải có nam nhân không?
15.
Nhưng ta đã kìm lại tất cả những lời này, nói ra thì các tỷ ấy cũng chỉ cảm thấy ta có bệnh.
Vụ án rất nhanh đã kết thúc, Bình Quận Vương bị thu hồi tước vị, cả nhà bị phạt phải canh giữ hoàng lăng. Nhìn thì hình phạt khá nhẹ, vẫn còn toàn mạng. Nhưng canh giữ hoàng lăng là một việc khó khăn, mà Thái Tử và Thái tử phi chỉ có một đứa con trai bảo bối duy nhất như vậy, nhất định sẽ ngầm sai người ngáng chân bọn họ, có khi sống còn không bằng chết.
Nhưng Hoàng Đế vẫn sẽ giữ được thanh danh tốt, dù sao huynh đệ đã phạm phải tội lớn như vậy nhưng vẫn tha mạng.
Những kẻ còn lại có liên quan đến chuyện này đều bị chém đầu, còn cái tên phụ lòng Tam tỷ kia, muốn có năng lực thì không có năng lực, muốn có đầu óc thì không có đầu óc, chỉ biết nịnh nọt người khác, chẳng qua là lục soát nhà cửa một chút, ít ra cũng giữ được cái mạng nhỏ.
Mấy ngày sau khi hạ Thánh chỉ, Tam tỷ lập tức vào cung, còn cố ý mang cho ta điểm tâm tự tay tỷ ấy làm. Tiếc là bây giờ ta lại không thích ăn nữa, bởi vì ta đã được ăn quá nhiều thứ ngon rồi.
Sau khi nói vài lời, ta mới biết được tỷ ấy đến đây để cảm ơn ta. Chắc tỷ ấy tưởng là ta đã nói gì đó với Hoàng Đế, nhưng thật ra không phải vậy.
“Vậy về sau tỷ định làm gì?”
"Chàng ấy dù sao cũng là phụ thân của Nam Nhi." Tam tỷ chỉ cần nói một câu này thôi ta cũng đã biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra, đây là bài ca chuẩn bị tha thứ lần nữa.
Ta thực sự không hiểu, vì kẻ phụ lòng này mà Tam tỷ của ta lúc trước tìm mọi cách để ta thay tỷ ấy vào cung, sau đó lại tuyệt thực để ép phụ thân ta đồng ý cuộc hôn nhân này. Rốt cuộc cái tên phụ lòng đó có cái gì tốt?
Muốn tài mà không có tài, muốn tiền mà không có tiền, muốn quyền mà không có quyền, nhưng ta công nhận tên này cũng có tý nhan sắc, nhưng chẳng lẽ về phương diện nhìn nam nhân Tam tỷ ta lại nông cạn như vậy hay sao?
"Tỷ thích hắn ta ở điểm gì?"
Tam tỷ nghe vậy, tựa hồ còn ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Thật ra chàng ấy rất tốt, chàng ấy sẽ làm thơ cho ta nghe, kể cho ta về chuyện bên ngoài, còn tặng ta những chiếc trâm cài tóc."
"Được rồi, được rồi, ta hiểu rồi." Ta vội vàng ngắt lời tỷ ấy, những chuyện này, cũng quá đơn giản rồi.
Về việc làm thơ, nếu bây giờ ta nói muốn làm thơ thì dù là thể loại gì cũng sẽ có một đống người từ già đến trẻ lần lượt viết cho ta. Về việc kể chuyện, cái này còn đơn giản hơn. Tìm một người kể chuyện có thể nghe những câu chuyện khác nhau cả năm mà không trùng một cái nào, còn có thể kể có vần có điệu.
Còn về việc tặng trâm cài tóc, ta đánh giá cây trâm bạc dẹp lép trên đầu Tam tỷ, chắc là cái mà hắn ta đưa tỷ ấy, kiểu dáng quá bình thường, đoán chừng còn không có giá trị lắm.
"Nhuy Nương, chàng ấy thật sự rất tốt với ta, muội đừng hiểu lầm chàng ấy."
“Tốt đến mức sau khi hắn ta vào Cao Chi xong thì đưa hưu thư cho tỷ hả?”
“Chàng ấy…” Tam tỷ nghẹn ngào, lại muốn biện giải lần nữa: “Chàng ấy cũng là bất đắc dĩ.”
Ôi lạy má, không cứu nổi nữa rồi, thích làm gì thì làm đi vậy
Từ khi Nhị tỷ đi, ta lại trở về cuộc sống sinh hoạt lúc trước, niềm vui lớn nhất mỗi ngày là chờ Tiểu hoàng tôn làm xong bài tập rồi đến chơi với ta, nhưng nếu nó không gọi ta là Thái nãi nãi thì còn tốt hơn nữa.
Có lẽ là do ban ngày nghĩ gì, thì ban đêm lại mơ thấy cái đó, nên có một đêm ta thực sự mơ thấy Tiểu hoàng tôn của mình bị người ta đẩy xuống nước, rồi đi đời nhà ma. Giấc mơ này dọa ta tỉnh dậy, tuy rằng biết giấc mơ không thể thành sự thật, nhưng ngày hôm sau ta vẫn đến gặp Hoàng Hậu, để bà ấy cử thêm vài người hầu ở bên cạnh Tiểu hoàng tôn.
Hoàng Hậu không rõ nguyên do, nhưng vẫn phái thêm người, dù sao cũng là tôn tử duy nhất của bà ấy.
“Thái nãi nãi, nhiều người quá đi.” Tiểu hoàng tôn vừa ăn bánh hoa quế bột củ sen vừa oán giận với ta.
"Như vậy sẽ an toàn hơn."
“Trong cung có gì không an toàn thế ạ?” Mắt Tiểu hoàng tôn đầy trông mong nhìn ta.
Cũng không sai, con nối dõi của hoàng thất rất ít, cơ bản đều là cùng chung một dòng máu, ai lại đi hại Tiểu hoàng tôn chứ? Quả nhiên những điều trong giấc mơ không thể thành hiện thực được.
“Không sao đâu, bọn họ cũng không ảnh hưởng gì đến con.”
Tiểu hoàng tôn cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Là do nhiều người quá, con lẻn ra ngoài sẽ bị phát hiện.”
Ta trợn mắt không thể tin nổi, Tiểu hoàng tôn trong mắt ta vẫn luôn rất ngoan ngoãn, sao có thể lẻn ra ngoài được: “Con trốn ra ngoài làm gì?”
"Con không muốn kể đâu."
“Vậy đến lúc kiểm tra bài tập thì sao?”
“Đến lúc đó, con sẽ chạy thật nhanh về.”
Ta không nói nên lời, chỉ dặn đi dặn lại với thằng bé không nên lẻn ra ngoài một mình mà phải mang theo người đi cùng. Ta còn truyền lời cho các cung nữ và thái giám bên cạnh nó báo Thái tử phi cho nó một trận.
Nhưng rốt cuộc sự lo lắng của ta không phải là buồn lo vô cớ, giờ ngọ hai ngày sau, đại tổng quản Chiêu Tài công công của ta nói với ta rằng Tiểu hoàng tôn suýt bị người ta đẩy xuống cái ao nhỏ ở Ngự Hoa Viên.
"Sao lại thế? Mau đi Dục Tú Cung!" Ta vội vàng sai cung nữ sắp xếp cho ta, rồi vội vàng đi đến đó.
Trên đường đi Chiêu Tài giải thích cho ta biết, Tiểu hoàng tôn đang cho cá ăn ở bên cạnh ao nhỏ, sai cung nữ đi lấy thức ăn cho cá, kết quả xung quanh không có ai thì có một tiểu thái giám lẻn qua muốn đẩy nó xuống.
"Chủ tử yên tâm, Tiểu hoàng tôn không sao."
“Không phải là ta đã dặn người ở bên cạnh nó không được rời nửa bước hay sao?”
“Tiểu hoàng tôn ngại bọn họ nhiều người, nên phái bọn họ đi canh giữ xung quanh.”
Đứa nhỏ này sao lại không nghe lời gì cả?
Khi ta đến nơi, thì Hoàng Đế, Hoàng Hậu, Thái Tử và Thái tử phi đều có mặt ở đó, vây xung quanh còn có một nhóm thái y.
Tiểu hoàng tôn thì đang ngồi yên ổn trên giường, có vẻ như vẫn rất tốt.
13.
Tiểu hoàng tôn thì không sao, nhưng có một số người sẽ gặp phải rắc rối, Hoàng Đế tuy hiền lành nhưng không hèn nhát, có mỗi một tôn tử như vậy, lần này người đứng sau sợ là không yên ổn.
Ta nghe nói thẩm vấn ra là Bình Quận Vương làm.
Ta không có ấn tượng gì về Bình Quận Vương này trong đầu, nhưng ta vẫn biết những sự tích của ông ta, bởi vì có ghi ở danh sách mối quan hệ giữa các nhân vật hoàng thất mà ta đã ghi nhớ ba ngày trước ngày đại hôn.
Ông ta là đường đệ của Hoàng Đế, phụ thân của ông ta cũng chính là Bình Vương, là đệ đệ của lão Hoàng Đế. Nhưng ta nghe nói Bình Vương không phải là đệ đệ ruột của lão Hoàng Đệ mà là đường đệ thôi. Tuy nhiên phụ thân của lão Hoàng Đế thấy Bình Vương có cuộc sống khốn khổ, không cha không mẹ, nên đã đón về nuôi nấng ở trong cung.
Sau này cũng không biết đầu óc của Bình Vương rốt cuộc bị làm sao, mà lão luôn cảm thấy ngôi vị Hoàng Đế phải là của mình, nhưng cũng may lão mất sớm, nên cũng không gây ra vấn đề gì lớn. Không ngờ Bình Quận Vương cũng có mấy suy nghĩ não tàn như vậy.
Nhưng vấn đề là, Bình Quận vương chỉ có một cô con gái, ông ta muốn cướp ngôi vị Hoàng Đế để làm cái gì? Để con gái ông ta lên làm Nữ Hoàng à?
Quả nhiên, Hoàng Đế hạ chỉ bắt giữ tất cả những người thuộc dòng tộc của Bình Quận Vương.
Tất nhiên, những điều này đều không liên quan gì đến ta.
Nhưng ta đã lầm.
14.
Ba ngày sau, Nhị tỷ dẫn Tam tỷ cùng đứa nhỏ mới một tháng tuổi vào cung, tưởng là cho ta xem, không ngờ Tam tỷ mở miệng lại cầu tình, để ta tha mạng cho kẻ phụ tình kia.
Đầu ta đầy dấu chấm hỏi.
Tất cả những chuyện này là gì? Ta nhìn Nhị tỷ, muốn nghe một lời giải thích nhưng Nhị tỷ cũng tỏ ra xấu hổ.
Cũng may Tam tỷ không phải kẻ lõi đời, nên mới bị ta và Nhị tỷ lừa đi, sau khi tỷ ấy đi rồi, Nhị tỷ mới nói cho ta biết lý do.
Kẻ phụ tình vứt bỏ Tam tỷ kia xoay người đầu nhập vào Cao Chi, tình cờ là một chi của Bình Quận Vương, hiện giờ cũng đang bị liên lụy đi tù.
"Tỷ ấy vẫn chưa bỏ ý định ấy sao?" Ta quả thực là sợ ngây người. Tam tỷ rốt cuộc là chập cái mạch não nào vậy? Người ta không cần tỷ ấy nữa, mà tỷ ấy vẫn như vậy. Đầu óc tỷ ấy có vấn đề phải không?
Phải chăng ta ngu đọc sách, nên là ta chưa bị mờ mắt bởi những chuyện xưa của tiểu thư sinh đó?
"Dù sao cũng từng là phu thê." Nhị tỷ thở dài.
"Không thể nào, Nhị tỷ, tỷ cũng cảm thấy là tỷ ấy làm đúng sao?"
Nhị tỷ đối diện với ánh mắt nghi ngờ của ta, hơi nghiêng đầu, ta, ta quả thực bị các tỷ ấy làm cho tức chết rồi.
Là phu thê, nhưng kẻ phụ lòng kia vẫn nhẫn tâm hưu Tam tỷ không giữ lại một chút tình cảm nào?
Là phu thê, nhưng Nhị tỷ suýt chút nữa bị lão già kia đánh chết?
Những người này, quả thực là không thể nói lý.
“Nếu đổi thành tỷ, Nhị tỷ sẽ không tìm ta cầu tình chứ?”
Nhưng Nhị tỷ thế mà lại không nói gì, tương đương với cam chịu. Cmn ta đau đầu quá, từ lúc về nhà một chuyến, Nhị tỷ sao lại giống như Tam tỷ thế này, những lời ta nói đều vô ích rồi phải không?
Chắc là vì thấy ta tức giận, Nhị tỷ mới nói: "Nhuy Nương, muội không hiểu đâu. Dù sao cũng là phu thê. Nếu là muội..."
Không, ta không cần giả thiết này.
“Phu quân của ta đã chết rồi.” Ta mở miệng ngắt lời Nhị tỷ. Đ iên quá mất thôi, nếu là ta chắc sẽ đi mua pháo về ăn mừng mấy ngày liền.
“Muội…” Nhị tỷ lại thở dài: “Nhuy Nương, muội còn nhỏ, không hiểu được đâu.”
Chuyện này thì liên quan gì đến tuổi của ta, Tam tỷ không phải cũng bằng tuổi ta hay sao? Còn định công kích cá nhân hả?
“Lần này trở về, Tam muội có nhắc đến muội, muội ấy luôn cảm thấy bản thân đã hại muội.”
Không, ta không cần tỷ ấy cảm thấy, cuộc sống của ta bây giờ đang rất hạnh phúc. Nhìn bản thân tỷ ấy xem, tỷ ấy đã gả cho tình yêu của tỷ ấy, nhưng bây giờ thì sao, chẳng khác gì cô nhi quả phụ, còn không bằng ta, còn trẻ tuổi mà đã có thể tận hưởng niềm vui ngậm kẹo vui đùa với con cháu.
"Nhị tỷ, lần sau tỷ nhất định phải nói với Tam tỷ, là ta thật sự đang sống rất tốt."
“Nhuy Nương, làm sao cuộc sống thủ tiết có thể tốt được?” Nhị tỷ nhỏ giọng.
Ta thực sự hoài nghi, Tam tỷ chắc chắn là đã nói gì đó với Nhị tỷ? Nếu các tỷ ấy cảm thấy không tốt, thì đó là do các tỷ ấy không có tiền. Không có nam nhân, lại sống trong một ngôi nhà đổ nát, trời mưa thì dột khắp nơi, mỗi ngày phải sống tính toán chi li, thì tất nhiên là khổ rồi.
Mà ta thì sao, ta giàu có, ta có tiền. Trong phòng ta bày đủ các loại đồ vật mới lạ, quý giá, ta mặc những bộ quần áo xinh đẹp, muốn làm gì thì làm, sao có thể nhàm chán được?
Mấy ngày trước, Hoàng Đế còn nói với ta, năm nay mùa hè chuẩn bị đi hành cung để tránh nóng, ta còn có thể nhân đó mà đi du ngoạn một lần luôn, không thích hay sao?
Nhưng những lời này, ta cũng không buồn nói với các tỷ ấy, dù sao cả ba chúng ta đều cảm thấy mình đúng.
Trước khi Nhị tỷ rời đi, có dặn dò ta, nhất định phải nghĩ cách giúp Tam tỷ, nếu không tỷ ấy sẽ trở thành cô nhi quả phụ, thật sự rất đáng thương.
Đáng thương? Ta rất muốn hỏi tỷ ấy, các tỷ ấy có một muội muội là Thái Hậu, thì đáng thương cái gì? Ta có thể cho các tỷ ấy tiền để lo cơm ăn áo mặc, thậm chí còn có thể nghĩ cách để các tỷ ấy được phong mấy cái chức quận chúa linh tinh, như vậy không tốt hay sao?
Có nhất thiết phải có nam nhân không?
15.
Nhưng ta đã kìm lại tất cả những lời này, nói ra thì các tỷ ấy cũng chỉ cảm thấy ta có bệnh.
Vụ án rất nhanh đã kết thúc, Bình Quận Vương bị thu hồi tước vị, cả nhà bị phạt phải canh giữ hoàng lăng. Nhìn thì hình phạt khá nhẹ, vẫn còn toàn mạng. Nhưng canh giữ hoàng lăng là một việc khó khăn, mà Thái Tử và Thái tử phi chỉ có một đứa con trai bảo bối duy nhất như vậy, nhất định sẽ ngầm sai người ngáng chân bọn họ, có khi sống còn không bằng chết.
Nhưng Hoàng Đế vẫn sẽ giữ được thanh danh tốt, dù sao huynh đệ đã phạm phải tội lớn như vậy nhưng vẫn tha mạng.
Những kẻ còn lại có liên quan đến chuyện này đều bị chém đầu, còn cái tên phụ lòng Tam tỷ kia, muốn có năng lực thì không có năng lực, muốn có đầu óc thì không có đầu óc, chỉ biết nịnh nọt người khác, chẳng qua là lục soát nhà cửa một chút, ít ra cũng giữ được cái mạng nhỏ.
Mấy ngày sau khi hạ Thánh chỉ, Tam tỷ lập tức vào cung, còn cố ý mang cho ta điểm tâm tự tay tỷ ấy làm. Tiếc là bây giờ ta lại không thích ăn nữa, bởi vì ta đã được ăn quá nhiều thứ ngon rồi.
Sau khi nói vài lời, ta mới biết được tỷ ấy đến đây để cảm ơn ta. Chắc tỷ ấy tưởng là ta đã nói gì đó với Hoàng Đế, nhưng thật ra không phải vậy.
“Vậy về sau tỷ định làm gì?”
"Chàng ấy dù sao cũng là phụ thân của Nam Nhi." Tam tỷ chỉ cần nói một câu này thôi ta cũng đã biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra, đây là bài ca chuẩn bị tha thứ lần nữa.
Ta thực sự không hiểu, vì kẻ phụ lòng này mà Tam tỷ của ta lúc trước tìm mọi cách để ta thay tỷ ấy vào cung, sau đó lại tuyệt thực để ép phụ thân ta đồng ý cuộc hôn nhân này. Rốt cuộc cái tên phụ lòng đó có cái gì tốt?
Muốn tài mà không có tài, muốn tiền mà không có tiền, muốn quyền mà không có quyền, nhưng ta công nhận tên này cũng có tý nhan sắc, nhưng chẳng lẽ về phương diện nhìn nam nhân Tam tỷ ta lại nông cạn như vậy hay sao?
"Tỷ thích hắn ta ở điểm gì?"
Tam tỷ nghe vậy, tựa hồ còn ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Thật ra chàng ấy rất tốt, chàng ấy sẽ làm thơ cho ta nghe, kể cho ta về chuyện bên ngoài, còn tặng ta những chiếc trâm cài tóc."
"Được rồi, được rồi, ta hiểu rồi." Ta vội vàng ngắt lời tỷ ấy, những chuyện này, cũng quá đơn giản rồi.
Về việc làm thơ, nếu bây giờ ta nói muốn làm thơ thì dù là thể loại gì cũng sẽ có một đống người từ già đến trẻ lần lượt viết cho ta. Về việc kể chuyện, cái này còn đơn giản hơn. Tìm một người kể chuyện có thể nghe những câu chuyện khác nhau cả năm mà không trùng một cái nào, còn có thể kể có vần có điệu.
Còn về việc tặng trâm cài tóc, ta đánh giá cây trâm bạc dẹp lép trên đầu Tam tỷ, chắc là cái mà hắn ta đưa tỷ ấy, kiểu dáng quá bình thường, đoán chừng còn không có giá trị lắm.
"Nhuy Nương, chàng ấy thật sự rất tốt với ta, muội đừng hiểu lầm chàng ấy."
“Tốt đến mức sau khi hắn ta vào Cao Chi xong thì đưa hưu thư cho tỷ hả?”
“Chàng ấy…” Tam tỷ nghẹn ngào, lại muốn biện giải lần nữa: “Chàng ấy cũng là bất đắc dĩ.”
Ôi lạy má, không cứu nổi nữa rồi, thích làm gì thì làm đi vậy