Chương 158: Cắt đầu lưỡi
Đế Thanh Hàn tức đến đỉnh đầu mạo khói, chỉ tay vào Tử Huyền đạo sư mà chửi ầm lên:
"Lão thất phu thật là vô sỉ! Quả nhiên có thầy nào thì có trò nấy, rắn chuột một ổ bao che cho nhau làm việc xấu. Một người làm thầy kẻ khác, lại có thể dùng từ ngữ thô tục đánh giá một nữ nhân như vậy. Đại ca, đại tẩu! Chúng ta dẫn tiểu Long, tiểu Hồng trở về, không cần đầu nhập vào bọn họ. Bọn họ không xứng để dạy dỗ bọn nhỏ."
Đế Thanh Hàn một bên mắng Tử Huyền, một bên âm thầm rời xa nguy hiểm. Những người khác không biết, nhưng hắn biết hai người bên cạnh đều là nam sát thần cùng nữ ma đầu, hai người không nói tiếng nào đó là do hắn cướp trước mồm mép công phu thôi. Nếu không hắn dám xác định, ba thầy trò Tử Huyền, kể cả người xung quanh dám nhục nhã đại tẩu và hai đứa nhỏ, đã sớm là một đống thi thể.
Hắn nghĩ Lục Nhâm tiên sinh thưởng thức cháu trai cháu gái nhà mình, mới có thể ra tiếng ngăn cản phần nào thiệt hại, nếu bọn họ người còn dám tiếp tục làm càn, hắn cũng không biết hậu quả sẽ tàn khốc cỡ nào.
Mà nghe Đế Thanh Hàn nói xong, Lục Nhâm vội vã lên tiếng khuyên nhủ:
"Vị công tử này xin bớt giận, Tử Huyền lão thất phu này ngày thường nói năng không lựa lời, cũng không phải cố ý nhằm vào phu nhân cùng hài tử. Chỉ là tính tình bộc trực mà thôi!"
Nói đoạn, hắn lại quay sang Tử Huyền, nhăn mày nói:
"Lão thất phu! Ta không biết giữa các ngươi có ân oán gì, nhưng ngươi làm thầy kẻ khác, ngàn không nên vạn không nên chỉ cây dâu mắng cây hòe người khác. Người khác sẽ thấy thế nào Tinh Huyền học viện. Ta mặc kệ đệ tử nhà ngươi cùng vị phu nhân này có ân oán gì, cái ta thưởng thức, chỉ là thiên phú của hai đứa nhỏ mà thôi. Chỉ bằng việc hai đứa nhỏ này xông ra, thấy kẻ yếu bị ức hiếp mà rút đao tương trợ, là đủ để chứng minh nhân phẩm đáng quý, tuyệt đối không phải hạng người gian dối lừa gạt như các ngươi nói. Lời nói dừng lại tại đây, ta vẫn quyết định thu hai đứa nhỏ này vào môn hạ. Tử Huyền lão thất phu, nếu ngươi còn tiếp tục ngăn cản, ta không ngại cùng ngươi phụng bồi đến cùng."
Nói giỡn, khó khăn lắm hắn mới gặp được hài tử hợp mắt duyên, mắt thấy vịt bay đến miệng phải bị đuổi đi, hắn sao có thể cho phép chuyện đó xảy ra.
Người khác còn kiêng kị Tử Huyền, hắn lại không sợ. Lục Nghị và Nguyệt Thanh Loan là loại người gì, hắn còn không rõ ràng sao?
Cho nên hai người kia càng bôi nhọ Mạc Túc và hai đứa, hắn càng theo bản năng mà tin tưởng ngược lại. Hai đứa nhỏ này, hôm nay hắn muốn định rồi!
Bộp! Bộp! Bộp!
Một tiếng vỗ tay sang sảng vang lên, kèm theo tiếng cười càn rỡ từ bên cạnh truyền đến:
"Lục Nhâm vẫn là Lục Nhâm của ngày nào, không sợ ác bá, không sợ cường quyền. Cặp mắt tốt đến kì diệu. Không giống một số người, mắt mù đến thế là cùng, nhìn không rõ người bên cạnh là yêu ma quỷ quái gì. Ngược lại còn trợ trụ vi ngược! Tử Huyền, ngươi sớm muộn gì bị hai đệ tử mà ngươi yêu thương nhất hố chết. Bao che cũng phải có cái độ thôi. Bọn họ làm ra chuyện tày đình ngươi còn bao che, đó không phải dạy dỗ, mà là thông đồng làm bậy."
Mọi người trơ mắt nhìn một thiếu nữ đỡ một vị lão giả tiến đến, tất cả đều kích động đến sôi trào.
"Ngọa tào! Là Lam Vân đại sư!"
"Hôm nay rốt cuộc là ngày hoàng đạo gì, ba vị thần long đều xuất hiện! A! Ta hôm nay đến đây, quả thực không uổng phí cuộc đời này. Lần đầu tiên cùng lúc chứng kiến ba vị thủ tịch đạo sư giang thượng."
"Nếu Xích Cước đạo sư và Thanh Tùng đạo sư cũng cùng xuất hiện thì tốt rồi."
"Không có khả năng, Xích Cước đạo sư nghe đồn đã bế quan nhiều năm, nỗ lực đánh sâu vào Thần Huyền đỉnh, nếu như thành công, hắn sẽ trở thàng Hoàng Tôn cường giả duy nhất của Huyền Nguyệt đại lục. Thanh Tùng đạo sư càng không cần phải nói, hắn chỉ yêu thích mân mê cơ quan vũ khí, ai đều không thể đả động được hắn, không thấy hắn mấy chục năm đều không thu đệ tử sao. Hắn nói có đệ tử quá phiền, hao tốn thời gian hắn nghiên cứu vô thượng đại đạo."
"Di? Thiếu nữ bên cạnh Lam Vân đại sư là ai nha?"
"Còn phải hỏi, đó là đệ tử thân truyền duy nhất của Lam Vân đại sư, Cửu Diên sư tỷ. Vào học cùng năm với Tinh Tuệ và Nam Diễn sư huynh đó. Ba người đều là thiên chi kiêu tử, quan hệ rất tốt."
"..."
Mặc kệ mọi người bàn tán xôn xao thế nào, Tử Huyền thấy Lam Vân đại sư xen vào chuyện của mình, tức khắc hắc mặt nói:
"Lam Vân! Ngươi câm miệng đi! Ngươi không biết miệng mình xú thế nào sao? Lão phu không muốn nghe ngươi nói hươu nói vượn."
Lam Vân đại sư vuốt râu, híp mắt nhìn Nguyệt Thanh Loan và Lục Nghị kể từ lúc hắn xuất hiện thì rũ đầu chột dạ đứng ở một bên, ra tiếng nói:
"Nói hươu nói vượn? Lão phu từ xưa đến nay tuy rằng quái gở táo bạo, nhưng còn chưa đến mức mắng oan tiểu bối. Ngươi phải hỏi lại xem đồ đệ tốt của ngươi đã làm cái gì. Nếu bọn họ không ngại mất mặt, lão phu có thể hoàn nguyên trở về toàn bộ nguyên cảnh của Thiên Nguyệt Thành hơn một tháng trước. Lão phu biết mình miệng xú, nói năng bộc trực dễ đắc tội với người, cho nên lão phu có một thói quen dùng Lưu ảnh thạch ghi lại sự kiện, lỡ có ngày người khác vu oan giá họa, lão phu có mười cái miệng cũng nói không rõ. Tử Huyền, ngươi không ngại lão phu đem Lưu ảnh thạch cho mọi người cùng xem nha?"
Tử Huyền đạo sư: "..."
Lục Nhâm tiên sinh: "..."
Nguyệt Thanh Loan, Lục Nghị: "..."
Mọi người: "..."
Ngài có phải đánh giá mình quá thấp rồi không, danh tiếng của ngài đã vang vọng toàn bộ đại lục. Không ai không biết ngài miệng xú, dỗi người không nương tay.
Không cần tới mười cái miệng, chỉ cần một trương miệng, ngài đều có thể dỗi đến người ta tức sùi bọt mép, ngất xỉu ba ngày chưa tỉnh.
Ngài ngưu bức như vậy, chính ngài không biết sao?
Tử Huyền đạo sư đen mặt, cảm nhận được hai đệ tử tốt thân hình run lên, nhìn hắn bằng ánh mắt cầu xin, hắn liền cảm thấy mặt già hôm nay khả năng đều phải mất hết.
Hảo! Hai đệ tử tốt của hắn, lại cho hắn đào hố!!!
Quả thực là nghịch đồ!
Chuyện lớn như vậy, cư nhiên còn lừa gạt hắn. Ngu xuẩn hơn là, làm chuyện xấu cư nhiên còn để người gặp vừa vặn, còn lưu lại chứng cứ.
"Đều do các ngươi làm chuyện tốt! Trở về, xem lão phu như thế nào xử phạt các ngươi." Tử Huyền đạo sư phất tay áo, sắc mặt âm trầm trầm, hùng hổ nói.
Mắt thấy ba thầy trò diễn tuồng một hồi, lại chuẩn bị phải rời đi, Đế Mặc Thần bỗng chốc vung tay lên, huyền lực hóa thành dây thừng định trụ Nguyệt Thanh Loan và Lục Nghị, giọng điệu nhạt nhẽo lại che dấu sát khí nói:
"Đợi một chút! Ngăn cản người khác nhận đồ, mắng người mắng lại sảng khoái như vậy! Muốn đi? Hỏi qua lão tử hay chưa?"
Nguyệt Thanh Loan cử động một hồi cư nhiên tránh không thoát, ánh mắt phụt ra phẫn hận nói:
"Ngươi là ai? Muốn làm gì? Chớ có xen vào việc người khác?"
Đế Mặc Thần cười lạnh ra tiếng, huyền lực hóa trảo bóp chặt cổ Nguyệt Thanh Loan, thanh âm như quỷ mị cất lên:
"Mắng hài tử và thê tử của ta, ngươi còn hỏi ta là ai? Nữ nhân, ngươi muốn chết như thế nào?"
Mạc Nhất: "..." Vì cái gì hắn cảm thấy lời thoại này có chút quen thuộc cùng buồn cười.
Này không phải lời kịch đầy trung nhị của tiểu thuyết ngôn tình tổng tài "nữ nhân, ngươi thành công khiến cho ta chú ý" sao?
Nháy mắt, Mạc Nhất đã não bổ ra một đống lớn cẩu huyết cốt truyện.
Mà Nguyệt Thanh Loan đã sắc mặt trắng bệch, cuồng loạn lắc đầu, tay chân quờ quạng nói:
"Không, không thể nào là ngươi! Dã nam nhân kia rõ ràng... rõ ràng là một kẻ khất cái!"
Ánh mắt Đế Mặc Thần càng thêm nguy hiểm, lạnh băng cùng sát ý nùng liệt. Những người này, quả nhiên sắp xếp hãm hại tiểu Túc Túc bằng một tên khất cái.
"A!'
Mọi người xung quanh giật mình một tiếng, trơ mắt nhìn một khúc đầu lưỡi bị cắt thành mấy khúc văng tứ tán khắp nơi, cùng một thanh âm lạnh lùng như sứ giả địa ngục:
"Nếu ngươi phát ngôn không sạch sẽ, vậy thì đầu lưỡi này cũng đừng muốn nữa!"
Trơ mắt nhìn nam nhân ra tay quả quyết tàn nhẫn, mọi người không khỏi đồng thời lạnh ngắt sống lưng. Những kẻ đã chửi bới Mạc Túc cùng hai đứa nhỏ, càng là lẩn trốn, chạy chạy, hoặc trang thành chim cút.
Đế Mặc Thần lại chỉ nhìn thoáng qua mấy chỗ, ý vị thâm trường cười lạnh một tiếng. Những người nào lúc nãy mắng hung nhất, hắn nhớ rất rõ ràng, chỉ chờ thu sau tính sổ thôi.
Nguyệt Thanh Loan không thể tin được, đau đớn kích thích thần trí, hai mắt đỏ bừng đầy thù hận, hướng tới Mạc Túc ô ô kêu gào, lại nửa ngày không nhả ra được một chữ.
Tử Huyền đạo sư nào có nghĩ đến, chính mình tồn tại trước, thế nhưng có người dám can đảm thương tổn đến đệ tử của hắn, nhất thời tức giận đến hôn đầu, tay không hóa trảo hướng đầu Đế Mặc Thần chụp xuống:
"Tiểu tử hỗn trướng! Cư nhiên dám thương tổn đồ đệ của lão phu! Chịu chết đi!"
Một chưởng này, hắn dùng đến mười phần lực lượng. Mười phần lực lượng của Thần Huyền tôn giả, không cần nghĩ cũng biết khủng bố cỡ nào.
Mọi người xung quanh ăn dưa không thành, ngược lại hộc máu ngất xỉu một tảng lớn.
Đối mặt với thế công khủng bố, Đế Mặc Thần làm ra phản ứng thứ nhất, không phải là đánh trả, mà là đem huyền lực bao phủ xung quanh, đem Mạc Túc, hai đứa nhỏ, đệ đệ và đám thuộc hạ hộ ở dưới cánh chim của mình.
Mắt thấy chưởng phong phải đập xuống tới, Lam Vân và Lục Nhâm đồng thời ra tay ngăn cản.
"Tử Huyền lão thất phu! Ngươi bình tĩnh một chút! Không cần thương tổn người vô tội."
Lam Vân đại sư không biết thực lực chân chính của Đế Mặc Thần, cho nên hắn cũng dùng mười phần lượng, tá rớt thế công của Tử Huyền, sau đó nghiêm mặt nói.
"A! Thật là đứng nói chuyện không eo đau, nếu như người hắn đả thương là đệ tử của ngươi, ngươi còn có thể bình tĩnh cùng ta nói chuyện?" Tử Huyền cặp mắt đỏ ngầu, sắc mặt hung ác nham hiểm nói.
Đế Mặc Thần ngang nhiên thương tổn Nguyệt Thanh Loan, chẳng khác nào là đánh hắn một bàn tay, xâm phạm quyền uy của hắn.
Không đợi Lam Vân nói chuyện, Đế Cửu Diên đã nhàn nhạt ra tiếng, thanh âm như nước suối chảy xuôi, lại xen lẫn âm hàn cô lãnh:
"Sư thúc nói chuyện cười sao? Người nhà của ta, lại như thế nào có thể đả thương ta. Ngược lại là sư thúc ngươi, không những nhục nhã cháu trai cháu gái ta, lăng mạ đại tẩu ta, chửi bới đệ đệ ta, mà còn suýt nữa giết chết đại ca ta. Sư thúc, ngài nhất định phải cho Cửu Diên một công đạo. Nguyệt Thanh Loan có kết cục hôm nay, là do nàng ta gieo gió gặt bão. Sư thúc không cần phải trộn lẫn, nếu không hậu quả ngài chịu không nổi."
Lục Nhâm: "..." Vòng đi vòng lại, rốt cuộc là người nhà? Chơi hắn đi?
Mọi người: "..."
Cái gì???
Bọn họ không nghe nhầm đi?
Đoàn người này lại là người nhà của Đế Cửu Diên?
(Lộ Lộ: xin lỗi đã để mọi người đợi lâu, tại hổm nay Lộ bị mất cảm hứng nhiều quá, nay mới lấy lại được, mọi người thông cảm nha. Nếu mà không có cảm hứng là viết không ra cái gì cả, mà Lộ thì không muốn mang cảm xúc tàn khuyết đến cho mọi người. Mỗi chương được đăng lên, Lộ không dám nói hoàn mỹ nhất, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều là Lộ dành trạng thái tốt nhất, hiển lộ cho mọi người thưởng thức.)
"Lão thất phu thật là vô sỉ! Quả nhiên có thầy nào thì có trò nấy, rắn chuột một ổ bao che cho nhau làm việc xấu. Một người làm thầy kẻ khác, lại có thể dùng từ ngữ thô tục đánh giá một nữ nhân như vậy. Đại ca, đại tẩu! Chúng ta dẫn tiểu Long, tiểu Hồng trở về, không cần đầu nhập vào bọn họ. Bọn họ không xứng để dạy dỗ bọn nhỏ."
Đế Thanh Hàn một bên mắng Tử Huyền, một bên âm thầm rời xa nguy hiểm. Những người khác không biết, nhưng hắn biết hai người bên cạnh đều là nam sát thần cùng nữ ma đầu, hai người không nói tiếng nào đó là do hắn cướp trước mồm mép công phu thôi. Nếu không hắn dám xác định, ba thầy trò Tử Huyền, kể cả người xung quanh dám nhục nhã đại tẩu và hai đứa nhỏ, đã sớm là một đống thi thể.
Hắn nghĩ Lục Nhâm tiên sinh thưởng thức cháu trai cháu gái nhà mình, mới có thể ra tiếng ngăn cản phần nào thiệt hại, nếu bọn họ người còn dám tiếp tục làm càn, hắn cũng không biết hậu quả sẽ tàn khốc cỡ nào.
Mà nghe Đế Thanh Hàn nói xong, Lục Nhâm vội vã lên tiếng khuyên nhủ:
"Vị công tử này xin bớt giận, Tử Huyền lão thất phu này ngày thường nói năng không lựa lời, cũng không phải cố ý nhằm vào phu nhân cùng hài tử. Chỉ là tính tình bộc trực mà thôi!"
Nói đoạn, hắn lại quay sang Tử Huyền, nhăn mày nói:
"Lão thất phu! Ta không biết giữa các ngươi có ân oán gì, nhưng ngươi làm thầy kẻ khác, ngàn không nên vạn không nên chỉ cây dâu mắng cây hòe người khác. Người khác sẽ thấy thế nào Tinh Huyền học viện. Ta mặc kệ đệ tử nhà ngươi cùng vị phu nhân này có ân oán gì, cái ta thưởng thức, chỉ là thiên phú của hai đứa nhỏ mà thôi. Chỉ bằng việc hai đứa nhỏ này xông ra, thấy kẻ yếu bị ức hiếp mà rút đao tương trợ, là đủ để chứng minh nhân phẩm đáng quý, tuyệt đối không phải hạng người gian dối lừa gạt như các ngươi nói. Lời nói dừng lại tại đây, ta vẫn quyết định thu hai đứa nhỏ này vào môn hạ. Tử Huyền lão thất phu, nếu ngươi còn tiếp tục ngăn cản, ta không ngại cùng ngươi phụng bồi đến cùng."
Nói giỡn, khó khăn lắm hắn mới gặp được hài tử hợp mắt duyên, mắt thấy vịt bay đến miệng phải bị đuổi đi, hắn sao có thể cho phép chuyện đó xảy ra.
Người khác còn kiêng kị Tử Huyền, hắn lại không sợ. Lục Nghị và Nguyệt Thanh Loan là loại người gì, hắn còn không rõ ràng sao?
Cho nên hai người kia càng bôi nhọ Mạc Túc và hai đứa, hắn càng theo bản năng mà tin tưởng ngược lại. Hai đứa nhỏ này, hôm nay hắn muốn định rồi!
Bộp! Bộp! Bộp!
Một tiếng vỗ tay sang sảng vang lên, kèm theo tiếng cười càn rỡ từ bên cạnh truyền đến:
"Lục Nhâm vẫn là Lục Nhâm của ngày nào, không sợ ác bá, không sợ cường quyền. Cặp mắt tốt đến kì diệu. Không giống một số người, mắt mù đến thế là cùng, nhìn không rõ người bên cạnh là yêu ma quỷ quái gì. Ngược lại còn trợ trụ vi ngược! Tử Huyền, ngươi sớm muộn gì bị hai đệ tử mà ngươi yêu thương nhất hố chết. Bao che cũng phải có cái độ thôi. Bọn họ làm ra chuyện tày đình ngươi còn bao che, đó không phải dạy dỗ, mà là thông đồng làm bậy."
Mọi người trơ mắt nhìn một thiếu nữ đỡ một vị lão giả tiến đến, tất cả đều kích động đến sôi trào.
"Ngọa tào! Là Lam Vân đại sư!"
"Hôm nay rốt cuộc là ngày hoàng đạo gì, ba vị thần long đều xuất hiện! A! Ta hôm nay đến đây, quả thực không uổng phí cuộc đời này. Lần đầu tiên cùng lúc chứng kiến ba vị thủ tịch đạo sư giang thượng."
"Nếu Xích Cước đạo sư và Thanh Tùng đạo sư cũng cùng xuất hiện thì tốt rồi."
"Không có khả năng, Xích Cước đạo sư nghe đồn đã bế quan nhiều năm, nỗ lực đánh sâu vào Thần Huyền đỉnh, nếu như thành công, hắn sẽ trở thàng Hoàng Tôn cường giả duy nhất của Huyền Nguyệt đại lục. Thanh Tùng đạo sư càng không cần phải nói, hắn chỉ yêu thích mân mê cơ quan vũ khí, ai đều không thể đả động được hắn, không thấy hắn mấy chục năm đều không thu đệ tử sao. Hắn nói có đệ tử quá phiền, hao tốn thời gian hắn nghiên cứu vô thượng đại đạo."
"Di? Thiếu nữ bên cạnh Lam Vân đại sư là ai nha?"
"Còn phải hỏi, đó là đệ tử thân truyền duy nhất của Lam Vân đại sư, Cửu Diên sư tỷ. Vào học cùng năm với Tinh Tuệ và Nam Diễn sư huynh đó. Ba người đều là thiên chi kiêu tử, quan hệ rất tốt."
"..."
Mặc kệ mọi người bàn tán xôn xao thế nào, Tử Huyền thấy Lam Vân đại sư xen vào chuyện của mình, tức khắc hắc mặt nói:
"Lam Vân! Ngươi câm miệng đi! Ngươi không biết miệng mình xú thế nào sao? Lão phu không muốn nghe ngươi nói hươu nói vượn."
Lam Vân đại sư vuốt râu, híp mắt nhìn Nguyệt Thanh Loan và Lục Nghị kể từ lúc hắn xuất hiện thì rũ đầu chột dạ đứng ở một bên, ra tiếng nói:
"Nói hươu nói vượn? Lão phu từ xưa đến nay tuy rằng quái gở táo bạo, nhưng còn chưa đến mức mắng oan tiểu bối. Ngươi phải hỏi lại xem đồ đệ tốt của ngươi đã làm cái gì. Nếu bọn họ không ngại mất mặt, lão phu có thể hoàn nguyên trở về toàn bộ nguyên cảnh của Thiên Nguyệt Thành hơn một tháng trước. Lão phu biết mình miệng xú, nói năng bộc trực dễ đắc tội với người, cho nên lão phu có một thói quen dùng Lưu ảnh thạch ghi lại sự kiện, lỡ có ngày người khác vu oan giá họa, lão phu có mười cái miệng cũng nói không rõ. Tử Huyền, ngươi không ngại lão phu đem Lưu ảnh thạch cho mọi người cùng xem nha?"
Tử Huyền đạo sư: "..."
Lục Nhâm tiên sinh: "..."
Nguyệt Thanh Loan, Lục Nghị: "..."
Mọi người: "..."
Ngài có phải đánh giá mình quá thấp rồi không, danh tiếng của ngài đã vang vọng toàn bộ đại lục. Không ai không biết ngài miệng xú, dỗi người không nương tay.
Không cần tới mười cái miệng, chỉ cần một trương miệng, ngài đều có thể dỗi đến người ta tức sùi bọt mép, ngất xỉu ba ngày chưa tỉnh.
Ngài ngưu bức như vậy, chính ngài không biết sao?
Tử Huyền đạo sư đen mặt, cảm nhận được hai đệ tử tốt thân hình run lên, nhìn hắn bằng ánh mắt cầu xin, hắn liền cảm thấy mặt già hôm nay khả năng đều phải mất hết.
Hảo! Hai đệ tử tốt của hắn, lại cho hắn đào hố!!!
Quả thực là nghịch đồ!
Chuyện lớn như vậy, cư nhiên còn lừa gạt hắn. Ngu xuẩn hơn là, làm chuyện xấu cư nhiên còn để người gặp vừa vặn, còn lưu lại chứng cứ.
"Đều do các ngươi làm chuyện tốt! Trở về, xem lão phu như thế nào xử phạt các ngươi." Tử Huyền đạo sư phất tay áo, sắc mặt âm trầm trầm, hùng hổ nói.
Mắt thấy ba thầy trò diễn tuồng một hồi, lại chuẩn bị phải rời đi, Đế Mặc Thần bỗng chốc vung tay lên, huyền lực hóa thành dây thừng định trụ Nguyệt Thanh Loan và Lục Nghị, giọng điệu nhạt nhẽo lại che dấu sát khí nói:
"Đợi một chút! Ngăn cản người khác nhận đồ, mắng người mắng lại sảng khoái như vậy! Muốn đi? Hỏi qua lão tử hay chưa?"
Nguyệt Thanh Loan cử động một hồi cư nhiên tránh không thoát, ánh mắt phụt ra phẫn hận nói:
"Ngươi là ai? Muốn làm gì? Chớ có xen vào việc người khác?"
Đế Mặc Thần cười lạnh ra tiếng, huyền lực hóa trảo bóp chặt cổ Nguyệt Thanh Loan, thanh âm như quỷ mị cất lên:
"Mắng hài tử và thê tử của ta, ngươi còn hỏi ta là ai? Nữ nhân, ngươi muốn chết như thế nào?"
Mạc Nhất: "..." Vì cái gì hắn cảm thấy lời thoại này có chút quen thuộc cùng buồn cười.
Này không phải lời kịch đầy trung nhị của tiểu thuyết ngôn tình tổng tài "nữ nhân, ngươi thành công khiến cho ta chú ý" sao?
Nháy mắt, Mạc Nhất đã não bổ ra một đống lớn cẩu huyết cốt truyện.
Mà Nguyệt Thanh Loan đã sắc mặt trắng bệch, cuồng loạn lắc đầu, tay chân quờ quạng nói:
"Không, không thể nào là ngươi! Dã nam nhân kia rõ ràng... rõ ràng là một kẻ khất cái!"
Ánh mắt Đế Mặc Thần càng thêm nguy hiểm, lạnh băng cùng sát ý nùng liệt. Những người này, quả nhiên sắp xếp hãm hại tiểu Túc Túc bằng một tên khất cái.
"A!'
Mọi người xung quanh giật mình một tiếng, trơ mắt nhìn một khúc đầu lưỡi bị cắt thành mấy khúc văng tứ tán khắp nơi, cùng một thanh âm lạnh lùng như sứ giả địa ngục:
"Nếu ngươi phát ngôn không sạch sẽ, vậy thì đầu lưỡi này cũng đừng muốn nữa!"
Trơ mắt nhìn nam nhân ra tay quả quyết tàn nhẫn, mọi người không khỏi đồng thời lạnh ngắt sống lưng. Những kẻ đã chửi bới Mạc Túc cùng hai đứa nhỏ, càng là lẩn trốn, chạy chạy, hoặc trang thành chim cút.
Đế Mặc Thần lại chỉ nhìn thoáng qua mấy chỗ, ý vị thâm trường cười lạnh một tiếng. Những người nào lúc nãy mắng hung nhất, hắn nhớ rất rõ ràng, chỉ chờ thu sau tính sổ thôi.
Nguyệt Thanh Loan không thể tin được, đau đớn kích thích thần trí, hai mắt đỏ bừng đầy thù hận, hướng tới Mạc Túc ô ô kêu gào, lại nửa ngày không nhả ra được một chữ.
Tử Huyền đạo sư nào có nghĩ đến, chính mình tồn tại trước, thế nhưng có người dám can đảm thương tổn đến đệ tử của hắn, nhất thời tức giận đến hôn đầu, tay không hóa trảo hướng đầu Đế Mặc Thần chụp xuống:
"Tiểu tử hỗn trướng! Cư nhiên dám thương tổn đồ đệ của lão phu! Chịu chết đi!"
Một chưởng này, hắn dùng đến mười phần lực lượng. Mười phần lực lượng của Thần Huyền tôn giả, không cần nghĩ cũng biết khủng bố cỡ nào.
Mọi người xung quanh ăn dưa không thành, ngược lại hộc máu ngất xỉu một tảng lớn.
Đối mặt với thế công khủng bố, Đế Mặc Thần làm ra phản ứng thứ nhất, không phải là đánh trả, mà là đem huyền lực bao phủ xung quanh, đem Mạc Túc, hai đứa nhỏ, đệ đệ và đám thuộc hạ hộ ở dưới cánh chim của mình.
Mắt thấy chưởng phong phải đập xuống tới, Lam Vân và Lục Nhâm đồng thời ra tay ngăn cản.
"Tử Huyền lão thất phu! Ngươi bình tĩnh một chút! Không cần thương tổn người vô tội."
Lam Vân đại sư không biết thực lực chân chính của Đế Mặc Thần, cho nên hắn cũng dùng mười phần lượng, tá rớt thế công của Tử Huyền, sau đó nghiêm mặt nói.
"A! Thật là đứng nói chuyện không eo đau, nếu như người hắn đả thương là đệ tử của ngươi, ngươi còn có thể bình tĩnh cùng ta nói chuyện?" Tử Huyền cặp mắt đỏ ngầu, sắc mặt hung ác nham hiểm nói.
Đế Mặc Thần ngang nhiên thương tổn Nguyệt Thanh Loan, chẳng khác nào là đánh hắn một bàn tay, xâm phạm quyền uy của hắn.
Không đợi Lam Vân nói chuyện, Đế Cửu Diên đã nhàn nhạt ra tiếng, thanh âm như nước suối chảy xuôi, lại xen lẫn âm hàn cô lãnh:
"Sư thúc nói chuyện cười sao? Người nhà của ta, lại như thế nào có thể đả thương ta. Ngược lại là sư thúc ngươi, không những nhục nhã cháu trai cháu gái ta, lăng mạ đại tẩu ta, chửi bới đệ đệ ta, mà còn suýt nữa giết chết đại ca ta. Sư thúc, ngài nhất định phải cho Cửu Diên một công đạo. Nguyệt Thanh Loan có kết cục hôm nay, là do nàng ta gieo gió gặt bão. Sư thúc không cần phải trộn lẫn, nếu không hậu quả ngài chịu không nổi."
Lục Nhâm: "..." Vòng đi vòng lại, rốt cuộc là người nhà? Chơi hắn đi?
Mọi người: "..."
Cái gì???
Bọn họ không nghe nhầm đi?
Đoàn người này lại là người nhà của Đế Cửu Diên?
(Lộ Lộ: xin lỗi đã để mọi người đợi lâu, tại hổm nay Lộ bị mất cảm hứng nhiều quá, nay mới lấy lại được, mọi người thông cảm nha. Nếu mà không có cảm hứng là viết không ra cái gì cả, mà Lộ thì không muốn mang cảm xúc tàn khuyết đến cho mọi người. Mỗi chương được đăng lên, Lộ không dám nói hoàn mỹ nhất, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều là Lộ dành trạng thái tốt nhất, hiển lộ cho mọi người thưởng thức.)