Chương 161: Khảo hạch (1)
Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn người Mạc Túc đúng giờ đến học viện Tinh Huyền tham gia khảo hạch.
So với hôm qua, học viện hôm nay càng thêm náo nhiệt và đông đúc. Bất quá xung quanh cũng có càng nhiều đệ tử trực ban, giữ gìn trật tự. Cứ hễ mười mét là có hai người đệ tử, một nam một nữ phối hợp ăn ý với nhau, người làm nhiệm vụ ghi chép, người lại kiểm tra danh sách hoặc hướng dẫn cho tân sinh nào không hiểu quy tắc thi đấu.
Như đã biết trước đó, Tinh Huyền học viện chiêu sinh chia làm hai bên, Thông Huyền Quan thu người trưởng thành, mà Điệp Vân Quan lại thu hài tử dưới mười tuổi trở xuống. Và hiển nhiên, luật lệ thi đấu của mỗi bên đều khác nhau.
Nửa buổi sáng, sở hữu thời gian đều dành để khảo hạch các hài tử, thân nhân trưởng bối chỉ được phép đứng ở bên ngoài xem. Chung quanh sân thi đấu bao phủ bởi trận pháp, có thể ngăn cách thần thức tiến vào hoặc huyền lực nhúng tay phá hư. Cho nên, học viện không hề sợ hãi tân sinh có thể gian lận.
Nội dung thi đấu của Điệp Vân Quan bao gồm: văn, võ, kỳ, lễ, binh. Mỗi thí sinh chỉ có thời gian một nén hương để biểu diễn mỗi một hạng mục. Và năm hạng mục phải nối liền nhau, trung tràng nghỉ ngơi thời gian một chén trà, sau đó tiếp tục thi cho đến khi kết thúc. Sở hữu năm hạng mục sẽ đưa đến tay năm vị thủ tịch đạo sư chấm điểm. Sau đó các hài tử lại phải tổ thành đội ngũ, tiến vào Hàm Vân Sơn lịch luyện và làm nhiệm vụ.
Tổng kết quả sẽ được công bố ở ngày thứ ba, học viện sẽ lựa chọn năm mươi thí sinh có số điểm cao nhất thu vào học viện, trọng điểm bồi dưỡng. Có thể nói cạnh tranh thập phần kịch liệt.
Mà luật lệ thi đấu của Thông Huyền Quan lại có khác biệt một chút. Bên này không có thi năm hạng mục, mà chỉ trắc nghiệm tu vi. Chỉ có người đạt tới cảnh giới Mặc Huyền, mới được tính thông qua cửa ải thứ nhất, sau đó các tân sinh còn trụ lại sẽ được truyền tống vào trung tâm Hàm Vân Sơn, hoàn thành nhiệm vụ và tìm kiếm lệnh bài.
Trên người mỗi một thí sinh đều có lệnh bài tượng trưng cho thân phận. Nếu bị người khác đánh cướp, thì thí sinh đó trực tiếp đào thải, không chỉ thế mà sở hữu thu hoạch cũng sẽ quy về người cướp được lệnh bài đó. Cứ như vậy, các thí sinh tự đào thải, đánh cướp lẫn nhau, miễn không thương cập đến tính mạng, cho đến khi chỉ còn mười người vững vàng trụ lại, khảo hạch mới tính kết thúc. Và mười người đó, sẽ được năm vị thủ tịch đạo sư lựa chọn thu làm đệ tử, dạy dỗ tài bồi.
Đoàn người Mạc Túc hiểu biết xong quy tắc, sau đó liền bồi bọn nhỏ đến sân thi đấu.
Mạc Túc vỗ đầu hai đứa nhỏ, ôn nhu nói:
"Tiểu Long, Tiểu Hồng! Các con vào đi thôi! Cứ tự do phát huy, không cần khẩn trương."
Trên tay hai đứa nhỏ đồng thời cầm phiếu báo dự thi, khuôn mặt hưng phấn mà ửng đỏ, Mạc Vân Long khó được lộ ra một tia ngượng ngùng, nói:
"Mẫu thân! Nếu không ngài hôn con một cái, tiếp thêm sức mạnh cho tiểu Long có được không?"
Mạc Du Hồng nghe vậy, ánh mắt cũng sáng lên như hai ngôi sao, nhảy cẫng lên nói:
"Mẫu thân! Cả con nữa, tiểu Hồng cũng muốn!"
Mạc Túc hơi hơi bật cười vì sự đáng yêu của hai huynh muội, gật đầu rồi ngồi xổm xuống:
"Lại đây! Mẫu thân hôn các con!"
Đúng lúc này, Đế Mặc Thần lại đột nhiên xách lên cổ áo của Mạc Vân Long, xụ mặt nói:
"Hôn tiểu Hồng có thể, nhưng tiểu Long không được!"
Mạc Vân Long giãy giãy hai chân, trừng mắt nhìn người nào đó, không phục hỏi:
"Vì cái gì?"
Ngay cả Mạc Túc, Mạc Nhất, Đế Thanh Hàn và hai thuộc hạ cũng nhìn Đế Mặc Thần bằng ánh mắt khó hiểu.
Đế Mặc Thần hơi chột dạ trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn đường hoàng nói:
"Tiểu Long là nam hài tử đã trưởng thành rồi, nên giữ khoảng cách. Không nghe nói qua nam nữ thụ thụ bất tương thân sao?"
Buồn cười, hắn còn chưa được quang minh chính đại mà hôn nàng, thằng nhóc chết tiệt này sao lại có đặc quyền đó.
Mạc Vân Long trợn trắng mắt, không phục phản bác:
"Ai nói con đã trưởng thành? Năm nay con mới vừa sáu tuổi, như Mạc Nhất thúc thúc hay nói thì con vẫn là đóa hoa cần tổ quốc bảo hộ."
Đế Mặc Thần nheo nheo mắt, nguy hiểm nhìn Mạc Nhất, cười như không cười hỏi:
"Mạc Nhất nha! Hài tử tuy còn nhỏ, nhưng rốt cuộc cũng là nam tử, ngươi xem lời ta nói có đúng hay không?"
Mạc Nhất chỉ cảm thấy sống lưng chợt lạnh, hắn dám khẳng định, nếu hắn nói một chữ "không" thì người nam nhân này tuyệt đối sẽ trùm bao tải ám sát hắn.
Bởi vậy, Mạc Nhất chỉ có thể vuốt mũi, bất đắc dĩ nhìn Mạc Vân Long bằng ánh mắt xót thương, nói:
"Ngươi nói không sai!"
Đế Mặc Thần nghe được lời này, chưa kịp đắc ý, thì Mạc Túc đã từ trên tay hắn giải cứu Mạc Vân Long, hôn một ngụm vào má thằng nhóc rồi liếc xéo hắn với ánh mắt đầy ghét bỏ:
"Một tiểu thí hài mà thôi, nói cái quái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân? Ngược lại là ngươi, cách ta xa một chút, đứng gần như vậy làm gì!"
Mạc Vân Long được như ý nguyện, khóe môi hơi cười trộm, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn sắc mặt đen xì của người nào đó.
Đế Mặc Thần: "..." Hắn đây là tự bê đá đập vào chân mình sao?
Đế Thanh Hàn, Phong hộ pháp, Nguyệt hộ pháp khi nào thì nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất này của Đế Mặc Thần, không khách khí mà chau đầu ghé tai, ôm bụng bật cười ra tiếng.
Mắt thấy Mạc Túc lại ôm Mạc Du Hồng mà tiếp tục hôn má cổ vũ, Đế Mặc Thần mới nhìn về phía ba người, thanh âm u lãnh, âm trầm trầm hỏi:
"Bản tôn là trò cười cho các ngươi đó à?"
Ba người nháy mắt im bặt, một giây hóa thành chim cút.
Có nụ hôn tiếp sức từ mẫu thân, hai đứa nhỏ phảng phất cảm nhận được có vô tận sức mạnh dùng không hết, lưu luyến không tha mà đưa sủng vật Tiểu Hắc, Tiểu Bạch cho Mạc Nhất trông giữ.
Hình tượng của Mạc Nhất nháy mắt ngã vào đáy cốc, trước ngực ôm tiểu Bạch có bộ lông xù xù, mà tiểu Hắc lại ngồi trên vai hắn, híp miêu mắt hưởng thụ, cái đầu cao ngạo ngẩng lên, miêu một tiếng.
Mạc Nhất hiểu ý cười cười, móc ra một đống đồ ăn vặt đút cho hai con tiểu sủng vật, hiển nhiên từ chức vụ hộ vệ một giây biến thành chuyên chúc sạn phân quan.
Nguyệt hộ pháp xem đến đôi mắt đều thẳng, trong lòng không khỏi phun tào cùng khó chịu.
Thằng nhãi này, mỗi lần đối diện nàng đều là một khuôn mặt thiết diện vô tư, không cảm xúc, nhưng không nghĩ tới lại có thể tinh tế, ôn nhu đến mức này.
Nàng dù gì cũng là mỹ nữ xinh đẹp như hoa, chẳng lẽ còn thua cả hai con sủng vật???
Một bên khác, Đế Mặc Thần cho dù bị ghét bỏ, vẫn mặt dày mày dạn đi kế bên, nỗ lực cùng Mạc Túc sóng vai nhau, mắt nàng nhìn thẳng về phía trước, mà sự chú ý của hắn vẫn luôn tập trung trên người nàng.
Nhất tần nhất tiếu, từng cái nhíu mi nhăn mày của nàng, đều có thể xúc động đến lòng hắn, nhịn không được lại muốn đi trêu chọc.
"Ngươi nhìn đủ chưa?" Mạc Túc quay sang nhìn người nào đó, nhíu mi hỏi. Tuy rằng nàng đã quen được các ánh mắt chú mục, nhưng tầm mắt nóng rực của hắn như muốn dính lên người nàng, ai mà chịu cho nổi.
Đế Mặc Thần bật cười, nhân lúc Mạc Túc thất thần, hắn đưa tay vén một lọn tóc thình lình rớt xuống của nàng ra sau tai, giọng nói tà mị mà ôn nhu:
"Chưa! Cho dù nhìn ngươi cả đời cũng cảm thấy không đủ!"
Mạc Túc cảm thấy bên tai hơi đỏ lên, nóng đến dọa người, ánh mắt né tránh nhìn lên sân thi đấu của bọn nhỏ, dùng lực đạp lên ngón chân của người nào đó, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ba hoa!"
Đế Mặc Thần đứng yên hứng chịu đau đớn, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm, ánh mắt lơ đãng quét qua lỗ tai hơi hồng của nàng, ý cười bên môi của hắn càng thêm sâu đậm, ánh mắt sủng nịch nói:
"Tiểu Túc Túc có thể hỏi thăm thuộc hạ của ta, bản tôn từ trước đến nay chưa bao giờ ba hoa. Lời ta nói ra thì nhất định sẽ làm được đến!"
Mạc Túc tâm phiền ý loạn, bực bội phất tay nói:
"Đó là chuyện của ngươi, không liên quan đến ta!"
Đế Mặc Thần biết giới hạn ở nơi nào, chỉ có thể thất vọng trầm mặc, Mạc Túc đã không kiên nhẫn, nếu hắn còn tiếp tục nắm lấy vấn đề không bỏ, nhất định sẽ phản tác dụng.
Thời gian sẽ chứng minh hết thảy, tương lai vô số tuế nguyệt, hắn đều sẽ ở bên cạnh bồi nàng, nhìn nàng, cùng nàng trải qua khó khăn gian khổ.
Mắt thấy trong sân đã vang lên tiếng chuông mở đầu, Đế Mặc Thần và Mạc Túc ăn ý không lại nói chuyện, mà nghiêm túc nhìn bọn nhỏ thi đấu.
Các hài đều có chuyên chúc một bàn giấy mực và không gian biểu diễn, mỗi bàn cách nhau hai mét, sở hữu hài tử có huyết thống thân thuộc đều không được xếp ở gần nhau. Cho nên chỗ ngồi của Mạc Vân Long là ở hàng dọc thứ hai, dãy bên trái. Mà Mạc Du Hồng, lại ở hàng dọc thứ tư, dãy bên phải.
Nam nữ hài tử tách ra, nam tả nữ hữu. Càng thêm trùng hợp chính là, cùng hàng bên phải của Mạc Vân Long là Lục Tân Nghĩa, bên trái là đệ tử của Âu Dương gia tộc.
Kẻ địch gặp mặt hết sức đỏ mắt, Lục Tân Nghĩa nhìn Mạc Vân Long, đôi mắt không phải đôi mắt, cái mũi không phải cái mũi, toàn thân đều hiện ra mấy chữ "ta không cao hứng!".
Đã vậy, Mạc Vân Long còn lửa cháy đổ thêm dầu, phất tay chào hỏi:
"Nha! Thủ hạ bại tướng còn dám tới thi đấu, thật là dũng khí đáng khen!"
Lục Tân Nghĩa nhe răng, giơ lên nắm đấm, hung tợn nói:
"Ngươi chờ coi! Bổn hoàng tử sớm muộn cũng sẽ thắng ngươi, lấy lại những gì đã mất."
Mạc Vân Long không sao cả nhún vai, ngồi xuống cầm lấy đề mục nhìn xem, sau đó bâng quơ đáp:
"Tiểu gia ta rửa mắt mong chờ ha!"
Mà bên kia, Mạc Du Hồng cũng đi đến chỗ ngồi, ở hàng cuối cùng thấy được Âu Dương Nhược Lan, tay nhỏ đáp lên vai nàng ấy, cười nói:
"Tiểu Lan Lan! Ngươi phải cố lên nha!"
Âu Dương Nhược Lan thấy Mạc Du Hồng thì ánh mắt sáng rực lên, có chút thẹn thùng giơ lên nắm tay, nhỏ giọng nói:
"Cảm ơn tiểu Hồng Hồng! Ngươi cũng cố lên!"
Lần đầu tiên được bạn cùng tuổi gọi bằng biệt danh ở nhà, Mạc Du Hồng hạnh phúc cười đến mi mắt cong cong, liếc mắt nhìn xung quanh, thần bí hỏi nhỏ:
"Khảo hạch xong năm hạng mục, chúng ta cùng nhau tổ đội rèn luyện. Trong đội có ca ca ta, ta, ngươi nữa. Chúng ta chỉ cần tìm thêm hai người là được. Tiểu Lan Lan, ngươi có muốn gia nhập không?"
Âu Dương Nhược Lan hưng phấn không thôi, gật đầu như giã tỏi, nói:
"Đồng ý!"
"Vậy thì sau khảo hạch, chúng ta tụ lại một chỗ!" Mạc Du Hồng nói xong, thấy phía sau lại có người tiến vào, vẫy tay chào Âu Dương Nhược Lan một cái rồi đi đến hàng phía trước, ngồi vào chỗ ngồi.
Chưa kịp lấy ra đề mục nhìn xem, Mạc Du Hồng lại cảm thấy bên cạnh có một tầm mắt cực kỳ chán ghét nhìn chính mình.
Mạc Du Hồng nhìn lại, mới phát hiện đó là một nữ hài bới tóc hai chùm, trên đầu đội phụ kiện lấp lánh, biểu tình kiêu căng ngạo mạn, khinh thường liếc nàng một cái, nói:
"Chậc! Quả nhiên là vật họp theo loài, tiện nhân thì chỉ xứng cùng tiện nhân chơi đùa!"
Chưa kịp hỏi xem là chuyện như thế nào, Âu Dương Nhứ Nhi đã ngồi vào bàn, giả trang thành đệ tử ngoan ngoãn hiếu học.
Mạc Du Hồng gãi gãi đầu, lẩm bẩm nói:
"Người nào a đây là? Không thể hiểu được tự dưng mắng chửi người, có bệnh sao?"
Đúng lúc này, Lam Vân đại sư, Lục Nhâm đại sư, Tử Huyền đại sư đã vào chỗ ngồi. Cho nên Dạ Tinh Túc gõ chiêng, nghiêm giọng công bố:
"Các thí sinh trật tự! Trên bàn mỗi người đều có một phong thư, trong đó là đề mục đầu tiên của khảo hạch hôm nay. Các ngươi chỉ có thời gian một chén trà để hoàn thành."
Keng!
"Khảo hạch chính thức bắt đầu!"
Mạc Du Hồng nghe vậy, thu hồi biểu tình ngơ ngác khó hiểu, đưa ray mở phong thư, nghiêm túc lướt qua các đề mục, sau đó chuyên tâm đặt bút.
Nháy mắt, sân thi đấu to lớn chỉ còn lại từng tiếng "loạch xoạch" phát ra khi đầu bút lông cọ xát lên giấy tuyên thành.
Dạ Tinh Tuệ một bên trông coi thời gian, khuỷu tay khẽ chạm vào tay Đế Cửu Diên, nhỏ giọng hỏi:
"Cửu Diên! Nam hài ở hàng thứ hai bên trái và nữ hài ở hàng thứ tư bên phải là cháu trai cháu gái của ngươi đi? Ngươi xem bọn họ, trong lúc người khác còn đọc đề, minh tư khổ tưởng, thì bọn họ đã đặt bút viết, tựa như không cần suy nghĩ giống nhau. Huyết mạch nhà các ngươi đều cường đại như vậy sao? Nếu không, ngươi suy xét suy xét, ta ở rể nhà ngươi thế nào?"
Đế Cửu Diên liếc xéo hắn một cái, mặt vô biểu tình nói:
"Ngươi từ bỏ ý nghĩ nguy hiểm đó đi! Thu Diễm sư tỷ khẳng định sẽ đánh gãy chân chó của ngươi."
Dạ Tinh Tuệ nhìn chung quanh không ai, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, ho khan nói:
"Khụ khụ! Cửu Diên sư muội, ngươi sao có thể thẳng thắn như vậy, chừa cho sư huynh chút mặt mũi đi chứ!?"
Đế Cửu Diên cười như không cười, vuốt tóc nói:
"Sư huynh, ngươi còn có mặt mũi sao? Cả học viện Tinh Huyền, ai mà không biết ngươi có tiếng thê nô, chỉ cần Thu Diễm sư tỷ kêu đi hướng đông, ngươi tuyệt đối không dám rẽ sang hướng tây."
Dạ Tinh Tuệ: "..." Cẩu sư muội, hôm nay không có biện pháp lại liêu đi xuống.
(Lộ Lộ: luôn có một nghịch lý là, khi tui không ra chương thì độc giả hối quá trời, mà khi tui ra chương thì lượt đọc, lượt thích lẹt đẹt, không thấy bóng dáng của các độc giả ở đâu. Kỳ thế nhỉ??)
So với hôm qua, học viện hôm nay càng thêm náo nhiệt và đông đúc. Bất quá xung quanh cũng có càng nhiều đệ tử trực ban, giữ gìn trật tự. Cứ hễ mười mét là có hai người đệ tử, một nam một nữ phối hợp ăn ý với nhau, người làm nhiệm vụ ghi chép, người lại kiểm tra danh sách hoặc hướng dẫn cho tân sinh nào không hiểu quy tắc thi đấu.
Như đã biết trước đó, Tinh Huyền học viện chiêu sinh chia làm hai bên, Thông Huyền Quan thu người trưởng thành, mà Điệp Vân Quan lại thu hài tử dưới mười tuổi trở xuống. Và hiển nhiên, luật lệ thi đấu của mỗi bên đều khác nhau.
Nửa buổi sáng, sở hữu thời gian đều dành để khảo hạch các hài tử, thân nhân trưởng bối chỉ được phép đứng ở bên ngoài xem. Chung quanh sân thi đấu bao phủ bởi trận pháp, có thể ngăn cách thần thức tiến vào hoặc huyền lực nhúng tay phá hư. Cho nên, học viện không hề sợ hãi tân sinh có thể gian lận.
Nội dung thi đấu của Điệp Vân Quan bao gồm: văn, võ, kỳ, lễ, binh. Mỗi thí sinh chỉ có thời gian một nén hương để biểu diễn mỗi một hạng mục. Và năm hạng mục phải nối liền nhau, trung tràng nghỉ ngơi thời gian một chén trà, sau đó tiếp tục thi cho đến khi kết thúc. Sở hữu năm hạng mục sẽ đưa đến tay năm vị thủ tịch đạo sư chấm điểm. Sau đó các hài tử lại phải tổ thành đội ngũ, tiến vào Hàm Vân Sơn lịch luyện và làm nhiệm vụ.
Tổng kết quả sẽ được công bố ở ngày thứ ba, học viện sẽ lựa chọn năm mươi thí sinh có số điểm cao nhất thu vào học viện, trọng điểm bồi dưỡng. Có thể nói cạnh tranh thập phần kịch liệt.
Mà luật lệ thi đấu của Thông Huyền Quan lại có khác biệt một chút. Bên này không có thi năm hạng mục, mà chỉ trắc nghiệm tu vi. Chỉ có người đạt tới cảnh giới Mặc Huyền, mới được tính thông qua cửa ải thứ nhất, sau đó các tân sinh còn trụ lại sẽ được truyền tống vào trung tâm Hàm Vân Sơn, hoàn thành nhiệm vụ và tìm kiếm lệnh bài.
Trên người mỗi một thí sinh đều có lệnh bài tượng trưng cho thân phận. Nếu bị người khác đánh cướp, thì thí sinh đó trực tiếp đào thải, không chỉ thế mà sở hữu thu hoạch cũng sẽ quy về người cướp được lệnh bài đó. Cứ như vậy, các thí sinh tự đào thải, đánh cướp lẫn nhau, miễn không thương cập đến tính mạng, cho đến khi chỉ còn mười người vững vàng trụ lại, khảo hạch mới tính kết thúc. Và mười người đó, sẽ được năm vị thủ tịch đạo sư lựa chọn thu làm đệ tử, dạy dỗ tài bồi.
Đoàn người Mạc Túc hiểu biết xong quy tắc, sau đó liền bồi bọn nhỏ đến sân thi đấu.
Mạc Túc vỗ đầu hai đứa nhỏ, ôn nhu nói:
"Tiểu Long, Tiểu Hồng! Các con vào đi thôi! Cứ tự do phát huy, không cần khẩn trương."
Trên tay hai đứa nhỏ đồng thời cầm phiếu báo dự thi, khuôn mặt hưng phấn mà ửng đỏ, Mạc Vân Long khó được lộ ra một tia ngượng ngùng, nói:
"Mẫu thân! Nếu không ngài hôn con một cái, tiếp thêm sức mạnh cho tiểu Long có được không?"
Mạc Du Hồng nghe vậy, ánh mắt cũng sáng lên như hai ngôi sao, nhảy cẫng lên nói:
"Mẫu thân! Cả con nữa, tiểu Hồng cũng muốn!"
Mạc Túc hơi hơi bật cười vì sự đáng yêu của hai huynh muội, gật đầu rồi ngồi xổm xuống:
"Lại đây! Mẫu thân hôn các con!"
Đúng lúc này, Đế Mặc Thần lại đột nhiên xách lên cổ áo của Mạc Vân Long, xụ mặt nói:
"Hôn tiểu Hồng có thể, nhưng tiểu Long không được!"
Mạc Vân Long giãy giãy hai chân, trừng mắt nhìn người nào đó, không phục hỏi:
"Vì cái gì?"
Ngay cả Mạc Túc, Mạc Nhất, Đế Thanh Hàn và hai thuộc hạ cũng nhìn Đế Mặc Thần bằng ánh mắt khó hiểu.
Đế Mặc Thần hơi chột dạ trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn đường hoàng nói:
"Tiểu Long là nam hài tử đã trưởng thành rồi, nên giữ khoảng cách. Không nghe nói qua nam nữ thụ thụ bất tương thân sao?"
Buồn cười, hắn còn chưa được quang minh chính đại mà hôn nàng, thằng nhóc chết tiệt này sao lại có đặc quyền đó.
Mạc Vân Long trợn trắng mắt, không phục phản bác:
"Ai nói con đã trưởng thành? Năm nay con mới vừa sáu tuổi, như Mạc Nhất thúc thúc hay nói thì con vẫn là đóa hoa cần tổ quốc bảo hộ."
Đế Mặc Thần nheo nheo mắt, nguy hiểm nhìn Mạc Nhất, cười như không cười hỏi:
"Mạc Nhất nha! Hài tử tuy còn nhỏ, nhưng rốt cuộc cũng là nam tử, ngươi xem lời ta nói có đúng hay không?"
Mạc Nhất chỉ cảm thấy sống lưng chợt lạnh, hắn dám khẳng định, nếu hắn nói một chữ "không" thì người nam nhân này tuyệt đối sẽ trùm bao tải ám sát hắn.
Bởi vậy, Mạc Nhất chỉ có thể vuốt mũi, bất đắc dĩ nhìn Mạc Vân Long bằng ánh mắt xót thương, nói:
"Ngươi nói không sai!"
Đế Mặc Thần nghe được lời này, chưa kịp đắc ý, thì Mạc Túc đã từ trên tay hắn giải cứu Mạc Vân Long, hôn một ngụm vào má thằng nhóc rồi liếc xéo hắn với ánh mắt đầy ghét bỏ:
"Một tiểu thí hài mà thôi, nói cái quái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân? Ngược lại là ngươi, cách ta xa một chút, đứng gần như vậy làm gì!"
Mạc Vân Long được như ý nguyện, khóe môi hơi cười trộm, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn sắc mặt đen xì của người nào đó.
Đế Mặc Thần: "..." Hắn đây là tự bê đá đập vào chân mình sao?
Đế Thanh Hàn, Phong hộ pháp, Nguyệt hộ pháp khi nào thì nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất này của Đế Mặc Thần, không khách khí mà chau đầu ghé tai, ôm bụng bật cười ra tiếng.
Mắt thấy Mạc Túc lại ôm Mạc Du Hồng mà tiếp tục hôn má cổ vũ, Đế Mặc Thần mới nhìn về phía ba người, thanh âm u lãnh, âm trầm trầm hỏi:
"Bản tôn là trò cười cho các ngươi đó à?"
Ba người nháy mắt im bặt, một giây hóa thành chim cút.
Có nụ hôn tiếp sức từ mẫu thân, hai đứa nhỏ phảng phất cảm nhận được có vô tận sức mạnh dùng không hết, lưu luyến không tha mà đưa sủng vật Tiểu Hắc, Tiểu Bạch cho Mạc Nhất trông giữ.
Hình tượng của Mạc Nhất nháy mắt ngã vào đáy cốc, trước ngực ôm tiểu Bạch có bộ lông xù xù, mà tiểu Hắc lại ngồi trên vai hắn, híp miêu mắt hưởng thụ, cái đầu cao ngạo ngẩng lên, miêu một tiếng.
Mạc Nhất hiểu ý cười cười, móc ra một đống đồ ăn vặt đút cho hai con tiểu sủng vật, hiển nhiên từ chức vụ hộ vệ một giây biến thành chuyên chúc sạn phân quan.
Nguyệt hộ pháp xem đến đôi mắt đều thẳng, trong lòng không khỏi phun tào cùng khó chịu.
Thằng nhãi này, mỗi lần đối diện nàng đều là một khuôn mặt thiết diện vô tư, không cảm xúc, nhưng không nghĩ tới lại có thể tinh tế, ôn nhu đến mức này.
Nàng dù gì cũng là mỹ nữ xinh đẹp như hoa, chẳng lẽ còn thua cả hai con sủng vật???
Một bên khác, Đế Mặc Thần cho dù bị ghét bỏ, vẫn mặt dày mày dạn đi kế bên, nỗ lực cùng Mạc Túc sóng vai nhau, mắt nàng nhìn thẳng về phía trước, mà sự chú ý của hắn vẫn luôn tập trung trên người nàng.
Nhất tần nhất tiếu, từng cái nhíu mi nhăn mày của nàng, đều có thể xúc động đến lòng hắn, nhịn không được lại muốn đi trêu chọc.
"Ngươi nhìn đủ chưa?" Mạc Túc quay sang nhìn người nào đó, nhíu mi hỏi. Tuy rằng nàng đã quen được các ánh mắt chú mục, nhưng tầm mắt nóng rực của hắn như muốn dính lên người nàng, ai mà chịu cho nổi.
Đế Mặc Thần bật cười, nhân lúc Mạc Túc thất thần, hắn đưa tay vén một lọn tóc thình lình rớt xuống của nàng ra sau tai, giọng nói tà mị mà ôn nhu:
"Chưa! Cho dù nhìn ngươi cả đời cũng cảm thấy không đủ!"
Mạc Túc cảm thấy bên tai hơi đỏ lên, nóng đến dọa người, ánh mắt né tránh nhìn lên sân thi đấu của bọn nhỏ, dùng lực đạp lên ngón chân của người nào đó, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ba hoa!"
Đế Mặc Thần đứng yên hứng chịu đau đớn, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm, ánh mắt lơ đãng quét qua lỗ tai hơi hồng của nàng, ý cười bên môi của hắn càng thêm sâu đậm, ánh mắt sủng nịch nói:
"Tiểu Túc Túc có thể hỏi thăm thuộc hạ của ta, bản tôn từ trước đến nay chưa bao giờ ba hoa. Lời ta nói ra thì nhất định sẽ làm được đến!"
Mạc Túc tâm phiền ý loạn, bực bội phất tay nói:
"Đó là chuyện của ngươi, không liên quan đến ta!"
Đế Mặc Thần biết giới hạn ở nơi nào, chỉ có thể thất vọng trầm mặc, Mạc Túc đã không kiên nhẫn, nếu hắn còn tiếp tục nắm lấy vấn đề không bỏ, nhất định sẽ phản tác dụng.
Thời gian sẽ chứng minh hết thảy, tương lai vô số tuế nguyệt, hắn đều sẽ ở bên cạnh bồi nàng, nhìn nàng, cùng nàng trải qua khó khăn gian khổ.
Mắt thấy trong sân đã vang lên tiếng chuông mở đầu, Đế Mặc Thần và Mạc Túc ăn ý không lại nói chuyện, mà nghiêm túc nhìn bọn nhỏ thi đấu.
Các hài đều có chuyên chúc một bàn giấy mực và không gian biểu diễn, mỗi bàn cách nhau hai mét, sở hữu hài tử có huyết thống thân thuộc đều không được xếp ở gần nhau. Cho nên chỗ ngồi của Mạc Vân Long là ở hàng dọc thứ hai, dãy bên trái. Mà Mạc Du Hồng, lại ở hàng dọc thứ tư, dãy bên phải.
Nam nữ hài tử tách ra, nam tả nữ hữu. Càng thêm trùng hợp chính là, cùng hàng bên phải của Mạc Vân Long là Lục Tân Nghĩa, bên trái là đệ tử của Âu Dương gia tộc.
Kẻ địch gặp mặt hết sức đỏ mắt, Lục Tân Nghĩa nhìn Mạc Vân Long, đôi mắt không phải đôi mắt, cái mũi không phải cái mũi, toàn thân đều hiện ra mấy chữ "ta không cao hứng!".
Đã vậy, Mạc Vân Long còn lửa cháy đổ thêm dầu, phất tay chào hỏi:
"Nha! Thủ hạ bại tướng còn dám tới thi đấu, thật là dũng khí đáng khen!"
Lục Tân Nghĩa nhe răng, giơ lên nắm đấm, hung tợn nói:
"Ngươi chờ coi! Bổn hoàng tử sớm muộn cũng sẽ thắng ngươi, lấy lại những gì đã mất."
Mạc Vân Long không sao cả nhún vai, ngồi xuống cầm lấy đề mục nhìn xem, sau đó bâng quơ đáp:
"Tiểu gia ta rửa mắt mong chờ ha!"
Mà bên kia, Mạc Du Hồng cũng đi đến chỗ ngồi, ở hàng cuối cùng thấy được Âu Dương Nhược Lan, tay nhỏ đáp lên vai nàng ấy, cười nói:
"Tiểu Lan Lan! Ngươi phải cố lên nha!"
Âu Dương Nhược Lan thấy Mạc Du Hồng thì ánh mắt sáng rực lên, có chút thẹn thùng giơ lên nắm tay, nhỏ giọng nói:
"Cảm ơn tiểu Hồng Hồng! Ngươi cũng cố lên!"
Lần đầu tiên được bạn cùng tuổi gọi bằng biệt danh ở nhà, Mạc Du Hồng hạnh phúc cười đến mi mắt cong cong, liếc mắt nhìn xung quanh, thần bí hỏi nhỏ:
"Khảo hạch xong năm hạng mục, chúng ta cùng nhau tổ đội rèn luyện. Trong đội có ca ca ta, ta, ngươi nữa. Chúng ta chỉ cần tìm thêm hai người là được. Tiểu Lan Lan, ngươi có muốn gia nhập không?"
Âu Dương Nhược Lan hưng phấn không thôi, gật đầu như giã tỏi, nói:
"Đồng ý!"
"Vậy thì sau khảo hạch, chúng ta tụ lại một chỗ!" Mạc Du Hồng nói xong, thấy phía sau lại có người tiến vào, vẫy tay chào Âu Dương Nhược Lan một cái rồi đi đến hàng phía trước, ngồi vào chỗ ngồi.
Chưa kịp lấy ra đề mục nhìn xem, Mạc Du Hồng lại cảm thấy bên cạnh có một tầm mắt cực kỳ chán ghét nhìn chính mình.
Mạc Du Hồng nhìn lại, mới phát hiện đó là một nữ hài bới tóc hai chùm, trên đầu đội phụ kiện lấp lánh, biểu tình kiêu căng ngạo mạn, khinh thường liếc nàng một cái, nói:
"Chậc! Quả nhiên là vật họp theo loài, tiện nhân thì chỉ xứng cùng tiện nhân chơi đùa!"
Chưa kịp hỏi xem là chuyện như thế nào, Âu Dương Nhứ Nhi đã ngồi vào bàn, giả trang thành đệ tử ngoan ngoãn hiếu học.
Mạc Du Hồng gãi gãi đầu, lẩm bẩm nói:
"Người nào a đây là? Không thể hiểu được tự dưng mắng chửi người, có bệnh sao?"
Đúng lúc này, Lam Vân đại sư, Lục Nhâm đại sư, Tử Huyền đại sư đã vào chỗ ngồi. Cho nên Dạ Tinh Túc gõ chiêng, nghiêm giọng công bố:
"Các thí sinh trật tự! Trên bàn mỗi người đều có một phong thư, trong đó là đề mục đầu tiên của khảo hạch hôm nay. Các ngươi chỉ có thời gian một chén trà để hoàn thành."
Keng!
"Khảo hạch chính thức bắt đầu!"
Mạc Du Hồng nghe vậy, thu hồi biểu tình ngơ ngác khó hiểu, đưa ray mở phong thư, nghiêm túc lướt qua các đề mục, sau đó chuyên tâm đặt bút.
Nháy mắt, sân thi đấu to lớn chỉ còn lại từng tiếng "loạch xoạch" phát ra khi đầu bút lông cọ xát lên giấy tuyên thành.
Dạ Tinh Tuệ một bên trông coi thời gian, khuỷu tay khẽ chạm vào tay Đế Cửu Diên, nhỏ giọng hỏi:
"Cửu Diên! Nam hài ở hàng thứ hai bên trái và nữ hài ở hàng thứ tư bên phải là cháu trai cháu gái của ngươi đi? Ngươi xem bọn họ, trong lúc người khác còn đọc đề, minh tư khổ tưởng, thì bọn họ đã đặt bút viết, tựa như không cần suy nghĩ giống nhau. Huyết mạch nhà các ngươi đều cường đại như vậy sao? Nếu không, ngươi suy xét suy xét, ta ở rể nhà ngươi thế nào?"
Đế Cửu Diên liếc xéo hắn một cái, mặt vô biểu tình nói:
"Ngươi từ bỏ ý nghĩ nguy hiểm đó đi! Thu Diễm sư tỷ khẳng định sẽ đánh gãy chân chó của ngươi."
Dạ Tinh Tuệ nhìn chung quanh không ai, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, ho khan nói:
"Khụ khụ! Cửu Diên sư muội, ngươi sao có thể thẳng thắn như vậy, chừa cho sư huynh chút mặt mũi đi chứ!?"
Đế Cửu Diên cười như không cười, vuốt tóc nói:
"Sư huynh, ngươi còn có mặt mũi sao? Cả học viện Tinh Huyền, ai mà không biết ngươi có tiếng thê nô, chỉ cần Thu Diễm sư tỷ kêu đi hướng đông, ngươi tuyệt đối không dám rẽ sang hướng tây."
Dạ Tinh Tuệ: "..." Cẩu sư muội, hôm nay không có biện pháp lại liêu đi xuống.
(Lộ Lộ: luôn có một nghịch lý là, khi tui không ra chương thì độc giả hối quá trời, mà khi tui ra chương thì lượt đọc, lượt thích lẹt đẹt, không thấy bóng dáng của các độc giả ở đâu. Kỳ thế nhỉ??)