Chương 163: Khảo hạch (3)
Mạc Vân Long đi vào mê cung hơn mười lăm phút sau đó, rốt cuộc đến phiên Mạc Du Hồng lên khảo hạch. Đợt khảo thí lần này có ba nữ hài và hai nam hài. Nữ hài phân biệt là Mạc Du Hồng, Âu Dương Nhứ Nhi, và Chu Lệ Na. Mà nam hài phân biệt là Lữ Trạch Thiên và Lưu Đông.
Ngay khi tiếng thông báo "khảo hạch bắt đầu" của Dạ Tinh Tuệ vang lên, năm đứa nhỏ đồng thời hành động.
Ở dưới đài, tất cả mọi người vốn nghĩ rằng thể chất và sức bật của nữ hài lúc nào cũng thua kém so với nam hài. Bởi vì những đợt khảo hạch trước, nữ hài luôn chịu lép vế và về đích sau cùng. Nhưng ngoại lệ rốt cuộc xảy ra.
Chỉ thấy bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của Mạc Du Hồng xa xa mà dẫn đầu về phía trước, ngay cả hai nam hài đều không thể có tốc độ nhanh và chuẩn như nàng. Hai bím tóc khẽ lắc lư lúc Mạc Du Hồng treo trên xà ngang, kết hợp với gương mặt đỏ bừng như quả đào và mồ hôi tinh mịn ở hai bên má, trông đáng yêu cực kỳ, tựa như thiên sứ rơi xuống nhân gian.
Mọi người lại bàn tán xì xào một phen, trong giọng nói đều là khen ngợi cùng xuýt xoa:
"Woa! Đứa nhỏ này thật là lợi hại!"
"Tuổi còn nhỏ đã ra dáng nữ trung hào kiệt! Để xem xem ai còn dám nói nữ giới không bằng nam giới!"
"Bất quá, các ngươi có cảm thấy gương mặt của đứa nhỏ này có vài phần quen thuộc hay không?"
"Ngươi nói ta mới phát hiện nha! Đứa nhỏ này cùng nam hài khảo hạch ở hàng thứ hai, gương mặt quả thực như là một khuôn đúc ra tới?"
Ở đây có người may mắn được chứng kiến trò hay của ngày hôm qua, nhanh chóng ra tiếng giải thích:
"Các ngươi không cần phải đoán mò làm gì cho mệt. Bọn họ là song bào thai đó! Cho nên năng lực đều ưu tú giống nhau."
Người bên cạnh nghe vậy thì chậc lưỡi, ngữ điệu có chút hâm mộ nói:
"Không chỉ là năng lực, mà dung mạo của hai đứa nhỏ cũng quá đẹp đi. Rốt cuộc là sự kết hợp giữa cha mẹ như thế nào, mới có thể sinh ra hài tử ưu tú mười phần như thế chứ! Đúng là con nhà người ta, nhìn lại con mình thì... chỉ muốn nhét trở lại trong bụng cho về lò tái tạo."
"..."
Trong khi mọi người ở dưới đài bàn tán khí thế ngất trời, thì Mạc Du Hồng đã thoăn thoắt, nhanh nhẹn vượt qua xà ngang, tiếp tục cầm lấy cung tên, nhắm chuẩn nhằm về phía những quả táo đỏ mọng trên cây.
Ở nơi không người thấy được, Mạc Du Hồng hơi ai oán nhìn những quả táo bị bắn rơi xuống đất, chẹp miệng tiếc nuối.
Ai... quả táo to mọng đầy nước, chỉ có thể nhìn nhưng không thể ăn... quá đáng tiếc!!!
Bắn xuống trái táo cuối cùng, Mạc Du Hồng rốt cuộc không nhịn được, khẽ meo meo sờ soạng đến trái táo gần nhất, nhanh tay lẹ mắt cuỗm nó vào trong túi áo, sau đó cười đến nheo mắt, chắp tay sau lưng đi vào mê cung.
Dạ Tinh Tuệ thình lình thấy được một màn này, hơi buồn cười lắc lắc đầu, lẩm bẩm lầm nhầm:
"Thật là tiểu nha đầu tham ăn! Ngay cả táo khảo hạch của học viện mà cũng không buông tha."
Bất quá xem biểu hiện của đứa nhỏ này khá ưu tú, hắn nhắm một mắt mở một mắt xem như cho qua.
Mạc Du Hồng là người trước nhất tiến vào mê cung, sau đó đến phiên Lữ Trạch Thiên, Chu Lệ Na.
Âu Dương Nhứ Nhi bởi vì muốn cùng Mạc Du Hồng so sánh, kết quả khiến bản thân phân tâm, liên tục làm lỗi, cho nên chỉ có thể về đích hạng tư.
Âu Dương Nhứ Nhi đứng ở trước mê cung, không cam lòng cắn môi, ánh mắt lại hằn lên lửa giận, nhìn chằm chằm vào Âu Dương Nhược Lan đứng ở một bên.
Người cùng tiểu tiện nhân này tiếp xúc, không có một ai là thứ tốt. Nàng ở Âu Dương gia là tiểu công chúa, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, trước nay có ai dám đoạt nổi bật của nàng?
Mà Âu Dương Nhược Lan thấy sắc mặt của người trên đài ngày càng tối tăm khó chịu, lòng nàng mạc danh lại thống khoái cực kỳ.
Mạc Du Hồng nhẹ nhàng thắng được hai nam hài, thắng cả Âu Dương Nhứ Nhi, điều này khiến cho Âu Dương Nhược Lan càng thêm có tin tưởng. Chỉ cần nàng nỗ lực, một ngày nào đó nàng cũng sẽ lóng lánh bắt mắt như thế, sẽ không phải chịu những khinh nhục như ngày xưa nữa.
Thấy hai đứa nhỏ đều đã tiến vào mê cung, Mạc Túc mới nói với mọi người:
"Đi! Chúng ta trở lại sân thi đấu chờ bọn nhỏ ra tới."
Mạc Nhất nghe lời của Mạc Túc như là thiên lôi sai đâu đánh đó. Đế Mặc Thần, Đế Thanh Hàn cũng gật đầu, không tỏ ý kiến. Phong hộ pháp, Nguyệt hộ pháp càng không cần phải nói, chủ tử đi đến đâu, bọn họ chỉ việc đi theo là được.
Một hàng sáu người trở lại sân thi đấu, xung quanh cũng đã có vô số phụ huynh đứng đợi con mình, ánh mắt mọi người tập trung ở giữa sân, nơi đó lúc này đã có vô số viên quang cầu, trong mỗi viên cầu đều hiện lên các loại hình ảnh khác nhau. Đây là tụ ảnh cầu, được gắn khắp nơi, ba trăm sáu mươi độ trong mê cung, giúp các đạo sư xem được biểu hiện của bọn nhỏ mà chấm điểm. Đương nhiên, phụ huynh cũng có thể nhìn thấy được hài tử của hài tử nhà mình.
Mấy trăm đứa nhỏ dự thi, cách thức đi ra mê cung cũng muôn hình vạn trạng.
Có hài tử ngờ nghệch vô thố, đi tìm đường bằng bản năng, có đứa lại khắc ký hiệu lên các thân cây trong rừng rậm mê cung để không lặp lại đường cũ, có đứa lại xé quần áo trên người mình cột vào đâu đó làm dấu. Thậm chí có đứa không mang theo vật nhọn để khắc ký hiệu, cũng không chịu xé áo, thế là bứt mấy chục sợi tóc của mình treo lủng lẳng trên nhánh cây.
Đương nhiên, những cách này chỉ là thường thức, có vài đứa nhỏ linh quang chợt lóe, nghĩ ra vô số biện pháp sáng tạo hơn, chẳng hạn như quan sát chiều gió để phân biệt phương hướng, hoặc nhìn xuống bóng dáng của mình để biết mặt trời mọc và lặn ở đâu, hay là trèo lên một ngọn cây cao rồi dõi mắt, bao quát nhìn ra xa, từ đó tính toán trong đầu, mới chọn đường mà đi.
Đoàn người Mạc Túc không dùng đến thời gian bao lâu, đã tìm tới hai viên quang cầu có hình ảnh của Mạc Vân Long và Mạc Du Hồng. Chỉ thấy hai đứa nhỏ, một đứa cúi đầu cặm cụi viết viết vẽ vẽ cái gì đó, còn một đứa thì trong tay cầm công cụ, liên tục gõ gõ đánh đánh vào thân cây, khiến cho vụn gỗ bay tứ tung.
Trong khi Đế Mặc Thần híp mắt ngẫm nghĩ, thì Đế Thanh Hàn lại gãi đầu, khó hiểu ra tiếng:
"Tiểu Long, tiểu Hồng rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Sở hữu hài tử đều đi tìm đường ra, chỉ có hai đứa vẫn dậm chân tại chỗ. Ai nha! Gấp chết ta mà!"
Chỉ có Mạc Túc và Mạc Nhất, nhìn sơ qua một chút là đã biết ngay hai đứa nhỏ định làm gì.
"Di? Ngôn ngữ mà tiểu Hồng đang viết có ý nghĩa gì? Nó hình như không phải là ngôn ngữ thông dụng của Huyền Nguyệt đại lục!" Phong hộ pháp tinh tế nhận ra điều gì đó, nhíu mày hỏi.
Mạc Nhất ôm sủng vật tiểu Bạch trong lòng ngực, ngẩng mặt nhìn quang cầu, giải thích:
"Đó không phải ngôn ngữ, mà là một loại chữ số, tiểu Hồng dùng nó để tính toán công thức, bao gồm hướng gió, lực chấn động từ mặt đất, nhiệt độ của không khí và vận tốc ánh sáng."
"Nghe có vẻ cao thâm quá, không hiểu được!" Nguyệt hộ pháp sờ cằm, khuôn mặt mộng bức lắc lắc đầu.
Mạc Nhất hiếm khi nhiệt tình mà giải đáp, trong giọng nói đều là sự khoe ra:
"Kỳ thực những thứ này không khó, nó chỉ là thuật ngữ bình thường trong quân đội mà bất kì chiến sĩ nào cũng phải học tập. Lọt vào mê cung thì chúng ta trước tiên nên điều nghiên địa hình, không cần vội vã đi loạn, bởi vì càng đi sẽ càng xa càng loạn mà thôi. Mê cung mà có hoạt cảnh như thế này, cũng như không gian bên ngoài bình thường, chỉ cần xem đúng hướng gió, ánh mặt trời, tính ra khoảng cách và lực chấn động thì đi ra rất dễ dàng và nhanh chóng."
"Thì ra là thế! Ngươi hiểu được cũng thật nhiều! Ở cái thế giới mà lấy huyền lực vi tôn như thế này, còn rất ít ai nghiên cứu kỹ càng từng chi tiết như thế. Bởi vì đối cường giả mà nói, chỉ cần một chưởng ấn là đủ để phách sơn đảo hải." Nguyệt hộ pháp nghe xong, giơ ngón tay cái, chậc lưỡi khen ngợi.
Mạc Nhất chỉ lắc đầu nói:
"Trên thế giới này còn có quá nhiều bí ẩn chưa có câu trả lời. Có huyền lực thì phương tiện và cường đại rất nhiều, nhưng cũng không thể toàn ỷ lại vào nó."
Như việc chủ tử trọng sinh đến thế giới này, chẳng phải cũng là điều mà khoa học kỹ thuật không thể giải thích và làm được đó sao.
Hoặc như ở thế giới kia, nhân loại không có huyền lực, vẫn có thể dùng vũ khí nóng tiêu diệt được trùng tộc và thế lực ngoại lai xâm nhập đó thôi.
Chỉ có thể nói, trí tưởng tượng của não bộ con người là vô hạn, không gì là làm không được.
Mọi người nhận đồng cách nói này, chỉ có Đế Mặc Thần như suy tư gì, ánh mắt sâu thẳm nhìn qua Mạc Nhất và Mạc Túc.
Quân đội, chiến sĩ? Vũ khí kỳ quái, hiện tại lại là ký hiệu và công thức khác lạ không một ai từng biết đến. Xem ra, tiểu Túc Túc nhà hắn còn có rất nhiều bí mật chờ hắn đi khai quật.
Nghĩ vậy, khóe môi Đế Mặc Thần hơi câu lên, thập phần tà tính mà liêu nhân.
Mạc Túc dư quang nhìn đến một màn này thì hơi nhíu mi, trong lòng vang lên từng hồi chuông cảnh báo.
Thằng nhãi này cười kiểu thâm ý như vậy, là muốn tính kế ai sao?
Mạc Túc chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì Đế Thanh Hàn lại tò mò hỏi ra tiếng:
"Đại... lão đại! Nếu như tiểu Hồng là tính công thức để tìm đường ra, thì tiểu Long lại làm gì đâu? Hai huynh muội không dùng cách thức giống nhau sao?"
Mạc Túc nghiêng mắt nhìn hắn, sau đó thấy trong quang cầu loáng thoáng có ánh sáng hiện lên, liền chỉ tay và nói:
"Ngươi nhìn xem! Tiểu Long đã chế tạo xong rồi đó!"
Đế Thanh Hàn theo tiếng nhìn lên, ánh mắt chợt co lại, phun tào ra tiếng:
"Ngọa tào!"
Ngay cả Đế Mặc Thần cũng kinh ngạc nhìn, đáy mắt có ánh sáng hiện lên.
Phong hộ pháp và Nguyệt hộ pháp đồng thời hút ngược một ngụm khí lạnh, miệng há to có thể nhét được một quả trứng gà.
Không chỉ bọn họ, mà những người xung quanh cũng liên tục phun tào, loáng thoáng đâu đó đều là những câu phun tào thay cho tiếng lòng rối loạn.
"Ngọa tào!"
"Ngọa tào, tào tào! Đứa nhỏ này, bay lên rồi???"
"Ta không hoa mắt đi, có thể chở hắn bay lên là cái quái gì?"
"Đó là thanh điểu!"
"Thanh điểu hay không không quan trọng, quan trọng là nó làm từ gỗ cây, các ngươi thấy được đi? Thấy được đi? Thấy được đi?"
Chuyện quan trọng phải nói tới ba lần, đã không còn từ ngữ nào đủ để hình dung sự khiếp sợ của mọi người ở nơi này.
Ngay cả ba vị đạo sư trên đài đều đứng lên, vẻ mặt kích động không thôi, ánh mắt nóng cháy nhìn viên quang cầu kia, tựa như muốn hòa tan nó ra ngay trước mắt, bắt được chân nhân để xem một cách rõ ràng chân thật.
Lam Vân đại sư run rẩy môi, kích động bắt lấy cánh tay Đế Cửu Diên, lần đầu tiên trong cuộc đời biến thành nói lắp:
"Tiểu Diên... tiểu Diên! Đứa nhỏ này... đứa nhỏ này... quả thực... quả thực là thiên tài... ngàn năm có một nha!"
Hắn đã biết Đế Mặc Thần thiên tư thông minh, nhưng không nghĩ tới hài tử của hắn, so với hắn lại càng thêm yêu nghiệt.
Ngay khi tiếng thông báo "khảo hạch bắt đầu" của Dạ Tinh Tuệ vang lên, năm đứa nhỏ đồng thời hành động.
Ở dưới đài, tất cả mọi người vốn nghĩ rằng thể chất và sức bật của nữ hài lúc nào cũng thua kém so với nam hài. Bởi vì những đợt khảo hạch trước, nữ hài luôn chịu lép vế và về đích sau cùng. Nhưng ngoại lệ rốt cuộc xảy ra.
Chỉ thấy bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của Mạc Du Hồng xa xa mà dẫn đầu về phía trước, ngay cả hai nam hài đều không thể có tốc độ nhanh và chuẩn như nàng. Hai bím tóc khẽ lắc lư lúc Mạc Du Hồng treo trên xà ngang, kết hợp với gương mặt đỏ bừng như quả đào và mồ hôi tinh mịn ở hai bên má, trông đáng yêu cực kỳ, tựa như thiên sứ rơi xuống nhân gian.
Mọi người lại bàn tán xì xào một phen, trong giọng nói đều là khen ngợi cùng xuýt xoa:
"Woa! Đứa nhỏ này thật là lợi hại!"
"Tuổi còn nhỏ đã ra dáng nữ trung hào kiệt! Để xem xem ai còn dám nói nữ giới không bằng nam giới!"
"Bất quá, các ngươi có cảm thấy gương mặt của đứa nhỏ này có vài phần quen thuộc hay không?"
"Ngươi nói ta mới phát hiện nha! Đứa nhỏ này cùng nam hài khảo hạch ở hàng thứ hai, gương mặt quả thực như là một khuôn đúc ra tới?"
Ở đây có người may mắn được chứng kiến trò hay của ngày hôm qua, nhanh chóng ra tiếng giải thích:
"Các ngươi không cần phải đoán mò làm gì cho mệt. Bọn họ là song bào thai đó! Cho nên năng lực đều ưu tú giống nhau."
Người bên cạnh nghe vậy thì chậc lưỡi, ngữ điệu có chút hâm mộ nói:
"Không chỉ là năng lực, mà dung mạo của hai đứa nhỏ cũng quá đẹp đi. Rốt cuộc là sự kết hợp giữa cha mẹ như thế nào, mới có thể sinh ra hài tử ưu tú mười phần như thế chứ! Đúng là con nhà người ta, nhìn lại con mình thì... chỉ muốn nhét trở lại trong bụng cho về lò tái tạo."
"..."
Trong khi mọi người ở dưới đài bàn tán khí thế ngất trời, thì Mạc Du Hồng đã thoăn thoắt, nhanh nhẹn vượt qua xà ngang, tiếp tục cầm lấy cung tên, nhắm chuẩn nhằm về phía những quả táo đỏ mọng trên cây.
Ở nơi không người thấy được, Mạc Du Hồng hơi ai oán nhìn những quả táo bị bắn rơi xuống đất, chẹp miệng tiếc nuối.
Ai... quả táo to mọng đầy nước, chỉ có thể nhìn nhưng không thể ăn... quá đáng tiếc!!!
Bắn xuống trái táo cuối cùng, Mạc Du Hồng rốt cuộc không nhịn được, khẽ meo meo sờ soạng đến trái táo gần nhất, nhanh tay lẹ mắt cuỗm nó vào trong túi áo, sau đó cười đến nheo mắt, chắp tay sau lưng đi vào mê cung.
Dạ Tinh Tuệ thình lình thấy được một màn này, hơi buồn cười lắc lắc đầu, lẩm bẩm lầm nhầm:
"Thật là tiểu nha đầu tham ăn! Ngay cả táo khảo hạch của học viện mà cũng không buông tha."
Bất quá xem biểu hiện của đứa nhỏ này khá ưu tú, hắn nhắm một mắt mở một mắt xem như cho qua.
Mạc Du Hồng là người trước nhất tiến vào mê cung, sau đó đến phiên Lữ Trạch Thiên, Chu Lệ Na.
Âu Dương Nhứ Nhi bởi vì muốn cùng Mạc Du Hồng so sánh, kết quả khiến bản thân phân tâm, liên tục làm lỗi, cho nên chỉ có thể về đích hạng tư.
Âu Dương Nhứ Nhi đứng ở trước mê cung, không cam lòng cắn môi, ánh mắt lại hằn lên lửa giận, nhìn chằm chằm vào Âu Dương Nhược Lan đứng ở một bên.
Người cùng tiểu tiện nhân này tiếp xúc, không có một ai là thứ tốt. Nàng ở Âu Dương gia là tiểu công chúa, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, trước nay có ai dám đoạt nổi bật của nàng?
Mà Âu Dương Nhược Lan thấy sắc mặt của người trên đài ngày càng tối tăm khó chịu, lòng nàng mạc danh lại thống khoái cực kỳ.
Mạc Du Hồng nhẹ nhàng thắng được hai nam hài, thắng cả Âu Dương Nhứ Nhi, điều này khiến cho Âu Dương Nhược Lan càng thêm có tin tưởng. Chỉ cần nàng nỗ lực, một ngày nào đó nàng cũng sẽ lóng lánh bắt mắt như thế, sẽ không phải chịu những khinh nhục như ngày xưa nữa.
Thấy hai đứa nhỏ đều đã tiến vào mê cung, Mạc Túc mới nói với mọi người:
"Đi! Chúng ta trở lại sân thi đấu chờ bọn nhỏ ra tới."
Mạc Nhất nghe lời của Mạc Túc như là thiên lôi sai đâu đánh đó. Đế Mặc Thần, Đế Thanh Hàn cũng gật đầu, không tỏ ý kiến. Phong hộ pháp, Nguyệt hộ pháp càng không cần phải nói, chủ tử đi đến đâu, bọn họ chỉ việc đi theo là được.
Một hàng sáu người trở lại sân thi đấu, xung quanh cũng đã có vô số phụ huynh đứng đợi con mình, ánh mắt mọi người tập trung ở giữa sân, nơi đó lúc này đã có vô số viên quang cầu, trong mỗi viên cầu đều hiện lên các loại hình ảnh khác nhau. Đây là tụ ảnh cầu, được gắn khắp nơi, ba trăm sáu mươi độ trong mê cung, giúp các đạo sư xem được biểu hiện của bọn nhỏ mà chấm điểm. Đương nhiên, phụ huynh cũng có thể nhìn thấy được hài tử của hài tử nhà mình.
Mấy trăm đứa nhỏ dự thi, cách thức đi ra mê cung cũng muôn hình vạn trạng.
Có hài tử ngờ nghệch vô thố, đi tìm đường bằng bản năng, có đứa lại khắc ký hiệu lên các thân cây trong rừng rậm mê cung để không lặp lại đường cũ, có đứa lại xé quần áo trên người mình cột vào đâu đó làm dấu. Thậm chí có đứa không mang theo vật nhọn để khắc ký hiệu, cũng không chịu xé áo, thế là bứt mấy chục sợi tóc của mình treo lủng lẳng trên nhánh cây.
Đương nhiên, những cách này chỉ là thường thức, có vài đứa nhỏ linh quang chợt lóe, nghĩ ra vô số biện pháp sáng tạo hơn, chẳng hạn như quan sát chiều gió để phân biệt phương hướng, hoặc nhìn xuống bóng dáng của mình để biết mặt trời mọc và lặn ở đâu, hay là trèo lên một ngọn cây cao rồi dõi mắt, bao quát nhìn ra xa, từ đó tính toán trong đầu, mới chọn đường mà đi.
Đoàn người Mạc Túc không dùng đến thời gian bao lâu, đã tìm tới hai viên quang cầu có hình ảnh của Mạc Vân Long và Mạc Du Hồng. Chỉ thấy hai đứa nhỏ, một đứa cúi đầu cặm cụi viết viết vẽ vẽ cái gì đó, còn một đứa thì trong tay cầm công cụ, liên tục gõ gõ đánh đánh vào thân cây, khiến cho vụn gỗ bay tứ tung.
Trong khi Đế Mặc Thần híp mắt ngẫm nghĩ, thì Đế Thanh Hàn lại gãi đầu, khó hiểu ra tiếng:
"Tiểu Long, tiểu Hồng rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Sở hữu hài tử đều đi tìm đường ra, chỉ có hai đứa vẫn dậm chân tại chỗ. Ai nha! Gấp chết ta mà!"
Chỉ có Mạc Túc và Mạc Nhất, nhìn sơ qua một chút là đã biết ngay hai đứa nhỏ định làm gì.
"Di? Ngôn ngữ mà tiểu Hồng đang viết có ý nghĩa gì? Nó hình như không phải là ngôn ngữ thông dụng của Huyền Nguyệt đại lục!" Phong hộ pháp tinh tế nhận ra điều gì đó, nhíu mày hỏi.
Mạc Nhất ôm sủng vật tiểu Bạch trong lòng ngực, ngẩng mặt nhìn quang cầu, giải thích:
"Đó không phải ngôn ngữ, mà là một loại chữ số, tiểu Hồng dùng nó để tính toán công thức, bao gồm hướng gió, lực chấn động từ mặt đất, nhiệt độ của không khí và vận tốc ánh sáng."
"Nghe có vẻ cao thâm quá, không hiểu được!" Nguyệt hộ pháp sờ cằm, khuôn mặt mộng bức lắc lắc đầu.
Mạc Nhất hiếm khi nhiệt tình mà giải đáp, trong giọng nói đều là sự khoe ra:
"Kỳ thực những thứ này không khó, nó chỉ là thuật ngữ bình thường trong quân đội mà bất kì chiến sĩ nào cũng phải học tập. Lọt vào mê cung thì chúng ta trước tiên nên điều nghiên địa hình, không cần vội vã đi loạn, bởi vì càng đi sẽ càng xa càng loạn mà thôi. Mê cung mà có hoạt cảnh như thế này, cũng như không gian bên ngoài bình thường, chỉ cần xem đúng hướng gió, ánh mặt trời, tính ra khoảng cách và lực chấn động thì đi ra rất dễ dàng và nhanh chóng."
"Thì ra là thế! Ngươi hiểu được cũng thật nhiều! Ở cái thế giới mà lấy huyền lực vi tôn như thế này, còn rất ít ai nghiên cứu kỹ càng từng chi tiết như thế. Bởi vì đối cường giả mà nói, chỉ cần một chưởng ấn là đủ để phách sơn đảo hải." Nguyệt hộ pháp nghe xong, giơ ngón tay cái, chậc lưỡi khen ngợi.
Mạc Nhất chỉ lắc đầu nói:
"Trên thế giới này còn có quá nhiều bí ẩn chưa có câu trả lời. Có huyền lực thì phương tiện và cường đại rất nhiều, nhưng cũng không thể toàn ỷ lại vào nó."
Như việc chủ tử trọng sinh đến thế giới này, chẳng phải cũng là điều mà khoa học kỹ thuật không thể giải thích và làm được đó sao.
Hoặc như ở thế giới kia, nhân loại không có huyền lực, vẫn có thể dùng vũ khí nóng tiêu diệt được trùng tộc và thế lực ngoại lai xâm nhập đó thôi.
Chỉ có thể nói, trí tưởng tượng của não bộ con người là vô hạn, không gì là làm không được.
Mọi người nhận đồng cách nói này, chỉ có Đế Mặc Thần như suy tư gì, ánh mắt sâu thẳm nhìn qua Mạc Nhất và Mạc Túc.
Quân đội, chiến sĩ? Vũ khí kỳ quái, hiện tại lại là ký hiệu và công thức khác lạ không một ai từng biết đến. Xem ra, tiểu Túc Túc nhà hắn còn có rất nhiều bí mật chờ hắn đi khai quật.
Nghĩ vậy, khóe môi Đế Mặc Thần hơi câu lên, thập phần tà tính mà liêu nhân.
Mạc Túc dư quang nhìn đến một màn này thì hơi nhíu mi, trong lòng vang lên từng hồi chuông cảnh báo.
Thằng nhãi này cười kiểu thâm ý như vậy, là muốn tính kế ai sao?
Mạc Túc chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì Đế Thanh Hàn lại tò mò hỏi ra tiếng:
"Đại... lão đại! Nếu như tiểu Hồng là tính công thức để tìm đường ra, thì tiểu Long lại làm gì đâu? Hai huynh muội không dùng cách thức giống nhau sao?"
Mạc Túc nghiêng mắt nhìn hắn, sau đó thấy trong quang cầu loáng thoáng có ánh sáng hiện lên, liền chỉ tay và nói:
"Ngươi nhìn xem! Tiểu Long đã chế tạo xong rồi đó!"
Đế Thanh Hàn theo tiếng nhìn lên, ánh mắt chợt co lại, phun tào ra tiếng:
"Ngọa tào!"
Ngay cả Đế Mặc Thần cũng kinh ngạc nhìn, đáy mắt có ánh sáng hiện lên.
Phong hộ pháp và Nguyệt hộ pháp đồng thời hút ngược một ngụm khí lạnh, miệng há to có thể nhét được một quả trứng gà.
Không chỉ bọn họ, mà những người xung quanh cũng liên tục phun tào, loáng thoáng đâu đó đều là những câu phun tào thay cho tiếng lòng rối loạn.
"Ngọa tào!"
"Ngọa tào, tào tào! Đứa nhỏ này, bay lên rồi???"
"Ta không hoa mắt đi, có thể chở hắn bay lên là cái quái gì?"
"Đó là thanh điểu!"
"Thanh điểu hay không không quan trọng, quan trọng là nó làm từ gỗ cây, các ngươi thấy được đi? Thấy được đi? Thấy được đi?"
Chuyện quan trọng phải nói tới ba lần, đã không còn từ ngữ nào đủ để hình dung sự khiếp sợ của mọi người ở nơi này.
Ngay cả ba vị đạo sư trên đài đều đứng lên, vẻ mặt kích động không thôi, ánh mắt nóng cháy nhìn viên quang cầu kia, tựa như muốn hòa tan nó ra ngay trước mắt, bắt được chân nhân để xem một cách rõ ràng chân thật.
Lam Vân đại sư run rẩy môi, kích động bắt lấy cánh tay Đế Cửu Diên, lần đầu tiên trong cuộc đời biến thành nói lắp:
"Tiểu Diên... tiểu Diên! Đứa nhỏ này... đứa nhỏ này... quả thực... quả thực là thiên tài... ngàn năm có một nha!"
Hắn đã biết Đế Mặc Thần thiên tư thông minh, nhưng không nghĩ tới hài tử của hắn, so với hắn lại càng thêm yêu nghiệt.