Chương : 141
Thích Tự không khỏi mơ hồ, mẹ hắn như thế là có ý gì? Không những mời Phó Diên Thăng đến dự đám cưới, mà còn đặt cả phòng cho đối phương?
Vì tôn trọng thân phận của Phó Diên Thăng sao? Dù gì đây cũng không chỉ là thầy của hắn... từ hai tháng trước lúc nói muốn gặp Phó Diên Thăng, có lẽ mẹ đã nghe ba kể người này còn là con trai của chú ân nhân từng cứu hắn rồi chăng.
Nhưng nếu chỉ là để mắt đến con trai của người quen cũ, thì việc gì mẹ phải giấu ba, lại còn bảo hắn tùy tiện qua đêm bên ngoài với Phó Diên Thăng nữa...
Nhớ tới nghi vấn và những lời chân thành mẹ từng chia sẻ bữa đó hắn về nhà, trong đầu Thích Tự đột nhiên nảy ra một suy đoán kì quái—có khi nào mẹ hắn đã biết hết rồi không? Biết Phó Diên Thăng với hắn không chỉ có quan hệ thầy trò và hợp đồng, mà còn là...
Thích Tự mới quay ra nhìn Phó Diên Thăng với ánh mắt đầy phức tạp.
Có vẻ Phó Diên Thăng cũng biết hắn nghĩ gì, chủ động nói: "Bữa hôm đó tôi không để lộ ra gì hết, mẹ cậu rất tốt với tôi. Tôi cũng có cảm giác là mẹ cậu nhìn thấu cả rồi."
Thích Tự chợt thấy nhộn nhạo trong lòng.
Hắn thừa nhận mình yêu người này hết thuốc chữa, nhưng kì thực cũng chưa hề chuẩn bị để công khai về Phó Diên Thăng...
Bởi vì giữa hai người còn tồn tại quá nhiều bấp bênh.
Đúng là Phó Diên Thăng vừa nói tổ chức của mình không cấm cản chuyện yêu đương, nhưng một khi đối phương rời đi, rồi bọn họ xa cách đến cả dăm tháng nửa năm, ai có thể cam đoan đoạn tình cảm này sẽ kéo dài được mãi?
Trước khi chắc chắn Phó Diên Thăng có ý định lâu dài với hắn, Thích Tự không thể nào đưa đối phương về ra mắt với gia đình, tuyên bố đây là người mình muốn làm bạn cả đời chỉ vì bản thân mong vậy.
Làm thế không chỉ vô trách nhiệm với bản thân, mà còn vô trách nhiệm với cả gia đình.
Chưa kể lí do khiến hắn băn khoăn như vậy, chủ yếu còn vì nhận thức rất rõ về những trách nhiệm mình sẽ phải gánh vác.
Thân phận và bối cảnh của Phó Diên Thăng đều quá đặc biệt, nếu đổi thành ai khác, ví như một cô gái như Hạ Hàm, thì Thích Tự đã chẳng thấy áp lực lớn đến vậy.
Thế nhưng trong lúc hắn vật lộn để bảo vệ tình yêu của mình, quay lại mới biết mẹ đã lặng lẽ ở sau lưng từ lúc nào.
Mẹ rất để ý đến lòng tự tôn và kiêu ngạo của hắn, lại khéo léo dùng cách này để ủng hộ hắn hay vững bước với tiếng lòng...
Thích Tự cảm thấy những dây thần kinh căng cứng rốt cục cũng dần thả lòng, trong lòng ấm áp, như thể vừa được nạp thêm năng lượng.
Đang còn xuất thần, Phó Diên Thăng đã lại kéo hắn vào lòng.
Người này cứ như chỉ tách khỏi hắn một lát là đã ngứa ngáy toàn thân, dịu dàng cẩn trọng hôn từng chút, rồi mới ghé tai Thích Tự thầm thì: "Đang nghĩ gì vậy?"
Thích Tự hơi tách ra, hỏi: "Hôm đó mẹ tôi còn nói với anh những gì?"
Phó Diên Thăng vòng tay ôm hắn, để hai người đối mặt rất gần: "Cũng không có mấy, chỉ kể ít chuyện về cậu với em trai hồi bé thôi."
Thích Tự: "Hồi bé? Chuyện gì?"
Phó Diên Thăng: "Mẹ cậu bảo cậu còn quấn người thích làm nũng hơn cả em trai mình."
Thích Tự cười khẩy: "Anh bịa thì cũng nên bịa có tâm một chút chứ, mẹ tôi mà lại đi nói như thế?"
Phó Diên Thăng: "..."
Như cố ý trả thù Phó Diên Thăng, Thích Tự trêu chọc bảo: "Thầy Phó, bất kể mẹ tôi có ám chỉ thế nào đi chăng nữa, tôi khuyên anh đừng có mơ tưởng gì quá đà, nếu như ba tôi không đồng ý, anh vẫn chỉ có thể làm một người bạn trai tầng ngầm mà thôi..."
Phó Diên Thăng nhìn hắn vài giây, hỏi: "Cậu thanh niên mặc âu phục trắng hôm nay, chính là Lăng Khả bạn trai của em cậu đúng không?"
Thích Tự: "Ừ, sao?"
"Tôi thấy cậu ấy dẫn tay mẹ cậu vào lễ đường, còn thấy em cậu dẫn cậu ấy lên sân khấu chơi piano nữa..." Phó Diên Thăng thoáng chốc trầm mặc, cất giọng buồn buồn, "Ba cậu như vậy thì đâu có công bằng, chấp nhận việc con trai nhỏ có bạn trai mà tại sao không thể chấp nhận con trai lớn cũng có bạn trai?"
Thích Tự hơi sửng sốt, Phó Diên Thăng là đang ấm ức vì không thể có danh phận gì sao?
Hắn không khỏi bật cười: "Đã nói với anh rồi, tôi không thể giống em tôi được đâu..."
"Cùng cha cùng mẹ thì sao mà không giống?" Phó Diên Thăng vặn lại, đồng thời đẩy hắn xuống giường, thuận thế nằm đè lên.
Thích Tự trừng hắn: "Anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu, lừa tôi bao lâu nay, cho anh làm bạn trai tầng ngầm của tôi tiếp là tốt lắm rồi!"
Tay Phó Diên Thăng đã bắt đầu táy máy.
Thích Tự cảnh giác nói: "Sáng sớm mai là bay rồi đấy, vẫn muốn nữa à?"
Phó Diên Thăng: "Lên máy bay ngủ sau..."
Vị trí nhạy cảm bị đụng chạm, Thích Tự lập tức giơ tay giữ đầu đối phương, giận đến lạc cả giọng: "Phó Diên Thăng!"
Phó Diên Thăng nghe vậy lại chỉ càng quấn người chặt hơn, cúi đầu vùi sâu vào hõm cổ hắn, thở dài gọi một tiếng: "Thích Tự..."
Ngữ khí như khẩn cầu khiến cả người Thích Tự run lên, sau đó hắn lại thấy người kia xúc động bày tỏ bên tai mình: "Nãy cũng nói rồi, tôi có ý với cậu từ sau nụ hôn trên Skyline, sau đó đã gọi cho em trai cậu nhưng vẫn rất muốn gặp lại cậu... Tôi không ngờ mình sẽ được giao nhiệm vụ liên quan đến Tư Thị, càng không ngờ cậu lại là con trai của đối tượng tôi phải điều tra... Từ khi kết bạn trên Wechat hồi hai năm trước, ngày nào tôi cũng nghĩ đến chuyện tán gẫu với cậu, nghĩ xem phải làm sao để tách rời nhiệm vụ và mục tiêu theo đuổi cậu... Suốt 28 năm sống trên đời, cậu chính là bài toán hóc búa nhất tôi từng gặp..."
Thích Tự: "..."
Phó Diên Thăng hơi nhổm người dậy, nhìn hắn nói: "Tôi không phủ nhận việc từng trêu đùa thả bẫy cậu trước đây, nhưng tất cả đều vì thích cậu, chưa từng như vậy với bất kì ai khác... Kí hợp đồng gia sư cũng là vì thích cậu, bằng không đời nào tôi làm vậy... Mỗi ngày ở chung tôi lại càng thích cậu hơn... Lúc biết nhà cậu không dính dáng gì đến vụ việc của Tư Thị, tôi còn nhẹ nhõm hơn cả cậu nữa..."
Hắn khẽ thở dài, hai ngón tay mơn trớn từ vành tai xuống cằm Thích Tự, "Nhưng mà bảo bối à, cậu quá thông minh. Từ giáng sinh năm ngoái cậu đã bắt đầu nghi ngờ rồi, đúng chứ? Vì nghe được cuộc nói chuyện giữa tôi và Tống Phổ Tâm đêm ấy phải không? Sau này nghĩ lại tôi mới luận ra được... Hồi Tết biết cậu động tay với phần mềm trong máy tính, tôi còn chuẩn bị sẵn tâm lí bị đuổi đi rồi... Vậy mà cậu không làm thế, tối mùng ba gặp lại, cậu đang say, còn đòi tôi ôm lấy. Tôi biết về tình cảm của cậu, cũng rất sợ cậu sẽ phải đau lòng, nhưng thật sự là lực bất tòng tâm không thể nào nói gì... Xin lỗi, vì đã bắt cậu khổ sở một mình lâu đến vậy..."
Phó Diên Thăng hơi nhíu mày, áp tay lên mặt hắn, thấp giọng nói tiếp: "Tôi biết, với thân phận của cậu, với bối cảnh của tôi, chúng ta sẽ chẳng thể nào yêu đương bình thường được như em trai cậu. Nhưng tôi hứa, từ giờ sẽ dành cho cậu mọi điều với hết khả năng mình, cho nên... đừng đẩy tôi ra nữa được không..."
Thích Tự hoàn toàn không ngờ mình sẽ nghe được lời độc thoại dài đến vậy từ Phó Diên Thăng vào lúc này.
Mới đầu hắn còn bận nghĩ theo từng lời của Phó Diên Thăng, chẳng ngờ người này lại ví hắn như một bài toán khó? Thì ra là đối phương đã biết hết tất cả?
Nhưng dần dà, Thích Tự chẳng nghĩ được gì nữa, giống như lời tỏ tình và hứa hẹn mình mong chờ bấy lâu bỗng dưng ập đến tới tấp, nện cho hắn choáng váng không thôi.
Trống rỗng trong lòng cũng cứ thế được lấp đầy, ê ẩm căng trướng...
Vậy mà, vẫn còn cảm thấy chưa đủ.
Thích Tự không kìm được lòng nữa, vòng tay qua gáy Phó Diên Thăng, kéo đối phương xuống gần mình hơn, tham lam nói: "Nói thêm chút đi..."
Phó Diên Thăng hơi sửng sốt, cúi đầu hôn lên môi hắn, bên trong đôi mắt đang rũ xuống là vô vàn dịu dàng.
Dẫu biết rõ phong ba bão táp sớm mai còn đang chờ đón bọn họ, giờ phút này, Thích Tự vẫn chỉ muốn kéo Phó Diên Thăng rơi vào trầm mê cùng mình.
****
<Epilogue>
Phó Diên Thăng: "Bảo bối, em quá thông minh."
Thích Tự: "Thế trước đây ai chuyên môn chê tôi ngốc?"
Phó Diên Thăng: "Căn bản là tôi không thể nào giữ được IQ bình thường khi ở trước mặt em nữa rồi."
Thích Tự: "...Nói đi nói lại, hoá ra anh vẫn thấy mình thông minh nhất thiên hạ có đúng không!?"
Phó Diên Thăng: "..."
-
A/N: Sau đây vẫn còn quyết đấu, đừng tưởng Cá nhỏ tha cho Thầy Phó nhanh như vậy ~(╰ w╯ ) Có điều mọi người có thể xem như tình cảm giữa hai người đến đây là ổn rồi, nói chứ mình cũng không thấy ngược gì
-
vtrans by xiandzg
T/N: Ủa mếi lợ mếi lợ mếi lợrrrrrrrr
Tmi—
• Cái vụ quyết đấu ý, thấy Hi nói trong group thì chủ yếu là Cá muốn công lược Thầy tiếp cho tình thú thôi:)) chứ tình cảm của hai người vốn dĩ tương thông, nay Thầy cũng đã chính thức mở lời nên không còn xoắn xuýt nữa rồi
• Vụ Thầy bị phạt đứng thẩm vấn là vì trước đó làm hăng quá, lúc sa đoạ em Cá buông mình, tỉnh lại rồi lí trí mới nhắc em phải giận =)))))))
Vì tôn trọng thân phận của Phó Diên Thăng sao? Dù gì đây cũng không chỉ là thầy của hắn... từ hai tháng trước lúc nói muốn gặp Phó Diên Thăng, có lẽ mẹ đã nghe ba kể người này còn là con trai của chú ân nhân từng cứu hắn rồi chăng.
Nhưng nếu chỉ là để mắt đến con trai của người quen cũ, thì việc gì mẹ phải giấu ba, lại còn bảo hắn tùy tiện qua đêm bên ngoài với Phó Diên Thăng nữa...
Nhớ tới nghi vấn và những lời chân thành mẹ từng chia sẻ bữa đó hắn về nhà, trong đầu Thích Tự đột nhiên nảy ra một suy đoán kì quái—có khi nào mẹ hắn đã biết hết rồi không? Biết Phó Diên Thăng với hắn không chỉ có quan hệ thầy trò và hợp đồng, mà còn là...
Thích Tự mới quay ra nhìn Phó Diên Thăng với ánh mắt đầy phức tạp.
Có vẻ Phó Diên Thăng cũng biết hắn nghĩ gì, chủ động nói: "Bữa hôm đó tôi không để lộ ra gì hết, mẹ cậu rất tốt với tôi. Tôi cũng có cảm giác là mẹ cậu nhìn thấu cả rồi."
Thích Tự chợt thấy nhộn nhạo trong lòng.
Hắn thừa nhận mình yêu người này hết thuốc chữa, nhưng kì thực cũng chưa hề chuẩn bị để công khai về Phó Diên Thăng...
Bởi vì giữa hai người còn tồn tại quá nhiều bấp bênh.
Đúng là Phó Diên Thăng vừa nói tổ chức của mình không cấm cản chuyện yêu đương, nhưng một khi đối phương rời đi, rồi bọn họ xa cách đến cả dăm tháng nửa năm, ai có thể cam đoan đoạn tình cảm này sẽ kéo dài được mãi?
Trước khi chắc chắn Phó Diên Thăng có ý định lâu dài với hắn, Thích Tự không thể nào đưa đối phương về ra mắt với gia đình, tuyên bố đây là người mình muốn làm bạn cả đời chỉ vì bản thân mong vậy.
Làm thế không chỉ vô trách nhiệm với bản thân, mà còn vô trách nhiệm với cả gia đình.
Chưa kể lí do khiến hắn băn khoăn như vậy, chủ yếu còn vì nhận thức rất rõ về những trách nhiệm mình sẽ phải gánh vác.
Thân phận và bối cảnh của Phó Diên Thăng đều quá đặc biệt, nếu đổi thành ai khác, ví như một cô gái như Hạ Hàm, thì Thích Tự đã chẳng thấy áp lực lớn đến vậy.
Thế nhưng trong lúc hắn vật lộn để bảo vệ tình yêu của mình, quay lại mới biết mẹ đã lặng lẽ ở sau lưng từ lúc nào.
Mẹ rất để ý đến lòng tự tôn và kiêu ngạo của hắn, lại khéo léo dùng cách này để ủng hộ hắn hay vững bước với tiếng lòng...
Thích Tự cảm thấy những dây thần kinh căng cứng rốt cục cũng dần thả lòng, trong lòng ấm áp, như thể vừa được nạp thêm năng lượng.
Đang còn xuất thần, Phó Diên Thăng đã lại kéo hắn vào lòng.
Người này cứ như chỉ tách khỏi hắn một lát là đã ngứa ngáy toàn thân, dịu dàng cẩn trọng hôn từng chút, rồi mới ghé tai Thích Tự thầm thì: "Đang nghĩ gì vậy?"
Thích Tự hơi tách ra, hỏi: "Hôm đó mẹ tôi còn nói với anh những gì?"
Phó Diên Thăng vòng tay ôm hắn, để hai người đối mặt rất gần: "Cũng không có mấy, chỉ kể ít chuyện về cậu với em trai hồi bé thôi."
Thích Tự: "Hồi bé? Chuyện gì?"
Phó Diên Thăng: "Mẹ cậu bảo cậu còn quấn người thích làm nũng hơn cả em trai mình."
Thích Tự cười khẩy: "Anh bịa thì cũng nên bịa có tâm một chút chứ, mẹ tôi mà lại đi nói như thế?"
Phó Diên Thăng: "..."
Như cố ý trả thù Phó Diên Thăng, Thích Tự trêu chọc bảo: "Thầy Phó, bất kể mẹ tôi có ám chỉ thế nào đi chăng nữa, tôi khuyên anh đừng có mơ tưởng gì quá đà, nếu như ba tôi không đồng ý, anh vẫn chỉ có thể làm một người bạn trai tầng ngầm mà thôi..."
Phó Diên Thăng nhìn hắn vài giây, hỏi: "Cậu thanh niên mặc âu phục trắng hôm nay, chính là Lăng Khả bạn trai của em cậu đúng không?"
Thích Tự: "Ừ, sao?"
"Tôi thấy cậu ấy dẫn tay mẹ cậu vào lễ đường, còn thấy em cậu dẫn cậu ấy lên sân khấu chơi piano nữa..." Phó Diên Thăng thoáng chốc trầm mặc, cất giọng buồn buồn, "Ba cậu như vậy thì đâu có công bằng, chấp nhận việc con trai nhỏ có bạn trai mà tại sao không thể chấp nhận con trai lớn cũng có bạn trai?"
Thích Tự hơi sửng sốt, Phó Diên Thăng là đang ấm ức vì không thể có danh phận gì sao?
Hắn không khỏi bật cười: "Đã nói với anh rồi, tôi không thể giống em tôi được đâu..."
"Cùng cha cùng mẹ thì sao mà không giống?" Phó Diên Thăng vặn lại, đồng thời đẩy hắn xuống giường, thuận thế nằm đè lên.
Thích Tự trừng hắn: "Anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu, lừa tôi bao lâu nay, cho anh làm bạn trai tầng ngầm của tôi tiếp là tốt lắm rồi!"
Tay Phó Diên Thăng đã bắt đầu táy máy.
Thích Tự cảnh giác nói: "Sáng sớm mai là bay rồi đấy, vẫn muốn nữa à?"
Phó Diên Thăng: "Lên máy bay ngủ sau..."
Vị trí nhạy cảm bị đụng chạm, Thích Tự lập tức giơ tay giữ đầu đối phương, giận đến lạc cả giọng: "Phó Diên Thăng!"
Phó Diên Thăng nghe vậy lại chỉ càng quấn người chặt hơn, cúi đầu vùi sâu vào hõm cổ hắn, thở dài gọi một tiếng: "Thích Tự..."
Ngữ khí như khẩn cầu khiến cả người Thích Tự run lên, sau đó hắn lại thấy người kia xúc động bày tỏ bên tai mình: "Nãy cũng nói rồi, tôi có ý với cậu từ sau nụ hôn trên Skyline, sau đó đã gọi cho em trai cậu nhưng vẫn rất muốn gặp lại cậu... Tôi không ngờ mình sẽ được giao nhiệm vụ liên quan đến Tư Thị, càng không ngờ cậu lại là con trai của đối tượng tôi phải điều tra... Từ khi kết bạn trên Wechat hồi hai năm trước, ngày nào tôi cũng nghĩ đến chuyện tán gẫu với cậu, nghĩ xem phải làm sao để tách rời nhiệm vụ và mục tiêu theo đuổi cậu... Suốt 28 năm sống trên đời, cậu chính là bài toán hóc búa nhất tôi từng gặp..."
Thích Tự: "..."
Phó Diên Thăng hơi nhổm người dậy, nhìn hắn nói: "Tôi không phủ nhận việc từng trêu đùa thả bẫy cậu trước đây, nhưng tất cả đều vì thích cậu, chưa từng như vậy với bất kì ai khác... Kí hợp đồng gia sư cũng là vì thích cậu, bằng không đời nào tôi làm vậy... Mỗi ngày ở chung tôi lại càng thích cậu hơn... Lúc biết nhà cậu không dính dáng gì đến vụ việc của Tư Thị, tôi còn nhẹ nhõm hơn cả cậu nữa..."
Hắn khẽ thở dài, hai ngón tay mơn trớn từ vành tai xuống cằm Thích Tự, "Nhưng mà bảo bối à, cậu quá thông minh. Từ giáng sinh năm ngoái cậu đã bắt đầu nghi ngờ rồi, đúng chứ? Vì nghe được cuộc nói chuyện giữa tôi và Tống Phổ Tâm đêm ấy phải không? Sau này nghĩ lại tôi mới luận ra được... Hồi Tết biết cậu động tay với phần mềm trong máy tính, tôi còn chuẩn bị sẵn tâm lí bị đuổi đi rồi... Vậy mà cậu không làm thế, tối mùng ba gặp lại, cậu đang say, còn đòi tôi ôm lấy. Tôi biết về tình cảm của cậu, cũng rất sợ cậu sẽ phải đau lòng, nhưng thật sự là lực bất tòng tâm không thể nào nói gì... Xin lỗi, vì đã bắt cậu khổ sở một mình lâu đến vậy..."
Phó Diên Thăng hơi nhíu mày, áp tay lên mặt hắn, thấp giọng nói tiếp: "Tôi biết, với thân phận của cậu, với bối cảnh của tôi, chúng ta sẽ chẳng thể nào yêu đương bình thường được như em trai cậu. Nhưng tôi hứa, từ giờ sẽ dành cho cậu mọi điều với hết khả năng mình, cho nên... đừng đẩy tôi ra nữa được không..."
Thích Tự hoàn toàn không ngờ mình sẽ nghe được lời độc thoại dài đến vậy từ Phó Diên Thăng vào lúc này.
Mới đầu hắn còn bận nghĩ theo từng lời của Phó Diên Thăng, chẳng ngờ người này lại ví hắn như một bài toán khó? Thì ra là đối phương đã biết hết tất cả?
Nhưng dần dà, Thích Tự chẳng nghĩ được gì nữa, giống như lời tỏ tình và hứa hẹn mình mong chờ bấy lâu bỗng dưng ập đến tới tấp, nện cho hắn choáng váng không thôi.
Trống rỗng trong lòng cũng cứ thế được lấp đầy, ê ẩm căng trướng...
Vậy mà, vẫn còn cảm thấy chưa đủ.
Thích Tự không kìm được lòng nữa, vòng tay qua gáy Phó Diên Thăng, kéo đối phương xuống gần mình hơn, tham lam nói: "Nói thêm chút đi..."
Phó Diên Thăng hơi sửng sốt, cúi đầu hôn lên môi hắn, bên trong đôi mắt đang rũ xuống là vô vàn dịu dàng.
Dẫu biết rõ phong ba bão táp sớm mai còn đang chờ đón bọn họ, giờ phút này, Thích Tự vẫn chỉ muốn kéo Phó Diên Thăng rơi vào trầm mê cùng mình.
****
<Epilogue>
Phó Diên Thăng: "Bảo bối, em quá thông minh."
Thích Tự: "Thế trước đây ai chuyên môn chê tôi ngốc?"
Phó Diên Thăng: "Căn bản là tôi không thể nào giữ được IQ bình thường khi ở trước mặt em nữa rồi."
Thích Tự: "...Nói đi nói lại, hoá ra anh vẫn thấy mình thông minh nhất thiên hạ có đúng không!?"
Phó Diên Thăng: "..."
-
A/N: Sau đây vẫn còn quyết đấu, đừng tưởng Cá nhỏ tha cho Thầy Phó nhanh như vậy ~(╰ w╯ ) Có điều mọi người có thể xem như tình cảm giữa hai người đến đây là ổn rồi, nói chứ mình cũng không thấy ngược gì
-
vtrans by xiandzg
T/N: Ủa mếi lợ mếi lợ mếi lợrrrrrrrr
Tmi—
• Cái vụ quyết đấu ý, thấy Hi nói trong group thì chủ yếu là Cá muốn công lược Thầy tiếp cho tình thú thôi:)) chứ tình cảm của hai người vốn dĩ tương thông, nay Thầy cũng đã chính thức mở lời nên không còn xoắn xuýt nữa rồi
• Vụ Thầy bị phạt đứng thẩm vấn là vì trước đó làm hăng quá, lúc sa đoạ em Cá buông mình, tỉnh lại rồi lí trí mới nhắc em phải giận =)))))))