Chương : 143
Chẳng bao lâu sau khi cất cánh, tiếp viên đã mang menu đến cho bọn họ chọn đồ ăn.
Thích Phong vừa thấy anh hai và Phó Diên Thăng nói về chuyện công ti, cũng hóng hớt hỏi: "Anh, rốt cục là công ti của ba bị sao vậy?"
Thích Tự: "Một cổ đông lớn trong công ti ba bị bắt."
Thích Phong: "Cổ đông bị bắt? Cho nên chúng ta về để cứu người à?"
Thích Tự lạnh giọng nói: "Người ta phạm pháp, cứu làm sao được."
Thích Phong: "Ô, vậy chuyện này sẽ ảnh hưởng thế nào đến chúng ta? Ba sắp phả sản rồi sao?"
Thích Tự cả giận: "Sao lần nào có chuyện em cũng nghĩ đến phá sản thế, nghĩ gì tốt đẹp chút được không?"
Thích Phong bị anh nói cho thì không khỏi ấm ức, lo lắng muốn hỏi chuyện nhưng quả thật là không hiểu mấy về công ti, lại cũng chẳng biết phải hỏi thế nào.
Kì thực Thích Tự cũng có ý chỉnh hắn, trước đây lần nào bảo em trai cùng xem một ít tài liệu của công ti đối phương cũng chạy thẳng, bằng không bây giờ đã chẳng mờ mịt đến thế.
Thích Tự mất kiên nhẫn cúi xuống đọc menu, lại giơ một ngón tay sang gõ gõ tấm bàn trước mặt Phó Diên Thăng: "Anh giải thích cho nó đi."
Bỗng dưng bị Thích Tự quẳng việc sang cho, Phó Diên Thăng cũng chỉ biết cười, đưa một tay lên vuốt vuốt sau ót đối phương như dỗ dành, đồng thời quay ra Thích Phong, hỏi: "Cậu biết ba mình làm chủ tịch một công ti tên Tư Nguyên chứ?"
Thích Phong trông thấy hành động kia thì kinh hãi, bất giác nuốt nước bọt: "Biết ạ."
Phó Diên Thăng: "Tập đoàn Tư Nguyên có rất nhiều cổ đông, ba cậu là cổ đông lớn nhất, đứng thứ hai là Tư Thị, chính là đại gia đứng đầu Hải Thành ấy."
Thích Phong & Lăng Khả: "..."
Phó Diên Thăng lại nói: "Đương nhiên Tư Thị cũng có tập đoàn và sản nghiệp riêng, Tư Nguyên chỉ là một trong những công ti niêm yết mà bọn họ đầu tư vào thôi." Như sợ bọn họ không hiểu, Phó Diên Thăng còn bổ sung một câu, "Công ti niêm yết là công ti bán cổ phiếu ra cho đại chúng."
Thích Phong cũng biết sơ sơ về khái niệm này, bèn gật gật đầu tỏ ý.
Tiếp viên mới mang tới ít đồ ăn nhẹ, đúng lúc có một gói hạnh nhân muối bé bé, Phó Diên Thăng bèn mở ra rồi đổ lên mặt bàn nhỏ trước mặt, dùng ngón tay chia hạnh nhân ra làm ba phần: "Giả sử đây lần lượt là cổ phần của nhà họ Thích, nhà họ Tư và đại chúng đi. Hiện tại mấy người đứng đầu nhà họ Tư đều dính vào tội phạm kinh tế, đã bị bắt và sẽ phải chịu trừng phạt nữa?"
Thích Phong: "Trừng phạt thế nào?"
"Bị tước đi quyền lợi chính trị một thời gian, chưa kể còn phải nộp phạt cho nhà nước nữa. Tiền phạt có thể là vài tỉ, vài chục tỉ, hoặc toàn bộ gia sản." Phó Diên Thăng gõ nhẹ ngón tay lên một trong ba phần hạnh nhân, bảo, "Hiện tại những cổ phần này vẫn là của bọn họ, kết án xong có thể sẽ bị đem đi đấu giá bắt buộc, đến lúc đó chúng về tay ai, thậm chí là có người mua hay không đều chưa chắc."
Thích Phong nhìn chằm chằm vào mấy hạt hạnh nhân "đại diện" cho nhà mình: "Nhưng vẫn còn cổ phần của nhà em mà?"
"Nhìn qua thì đúng là như thế, có điều..." Phó Diên Thăng vừa chỉ đến phần hạnh nhân đại chúng vừa nói, "Ban đầu công chúng mua cổ phần của Tư Nguyên cũng vì sau khi tiến hành đánh giá tổng thể đã xác định đầu tư có thể đảm bảo giá trị và mang lại lợi nhuận. Nhưng bây giờ cổ đông lớn thứ hai của công ti gặp chuyện, không ít người sẽ cảm thấy lung lay bất an rồi đua nhau bán cổ phần của mình đi, mà mấy cậu biết giá cổ phiếu cao hay thấp do cái gì quyết định không?"
Thích Phong còn chưa phản ứng gì, Lăng Khả bên cạnh đã trả lời trước: "Cung cầu?"
Phó Diên Thăng: "Chính xác, thứ nào mà bị mọi người đồng loạt tranh thủ bán tháo và vứt bỏ cũng sẽ sụt giảm về mặt giá trị. Phần lớn các công ti niêm yết đều vận hành dựa vào nguồn vốn vay từ ngân hàng, đầu tư từ các quỹ, v.v. Nếu như nhiễu loạn này khiến các cổ đông nhỏ lẻ rút vốn, tài sản ít đi, ngân hàng và các nhà đầu tư cũng sẽ thức thời bán tháo. Một khi mắt xích tài chính gặp vấn đề, các dự án đang tiến hành không thế tiếp tục, cũng không thể mang về lợi nhuận, cho nên khả năng phá sản đúng là vẫn có."
Thích Phong & Lăng Khả: "..."
Người nghe Phó Diên Thăng giảng giải nãy giờ không chỉ có Thích Phong Lăng Khả, mà còn gồm cả Thích Tự.
Phó Diên Thăng vừa nói đến đây, đã thấy hắn hừ mũi rồi lạnh giọng cất lời: "Phá sản thật thì anh lo mà mang đầu đến tạ tội đi."
Phó Diên Thăng: "..."
Người kia khẽ hắng giọng rồi vội nói: "Tư Nguyên vốn có thực lực thâm niên chèo chống, chứ không như mấy công ti rỗng tuếch đầy sơ hở, chỉ cần nhanh chóng đối phó, đồng thời giữ vững được kết cấu quyền cổ đông như bây thì vẫn có thể giảm thiểu thiệt hại cho tập đoàn."
Thích Phong và Lăng Khả nghe vậy mới thở phào một hơn, thậm chí còn thấy mới lạ mà hứng thú sau mấy lời giảng giải của Phó Diên Thăng về công ti niêm yết rồi cổ phần các thứ, bởi vậy bắt đầu hỏi han thêm không ít vấn đề xoay quanh.
Tiếp viên mang bữa chính tới, trong khi ba người vừa ăn vừa trò chuyện, Thích Tự lại thất thần với lời nhận xét về mấy công ti đầy sơ hở của Phó Diên Thăng.
Hắn nhớ lí do hồi đầu kết bạn với Phó Diên Thăng cũng là vì nghiên cứu báo cáo tài chính của MeiWei, mà nếu không nhờ đối phương nhắc mình bảo ba đi điều tra xử lí, rồi tranh thủ thu hồi được cổ phiếu công ti hồi năm ngoái, thì có khi MeiWei cũng đã đổi chủ sau sự vụ của Tư Thị lần này...
Thích Tự nghĩ đến mà kinh sợ, quay sang bên cạnh lại thấy Phó Diên Thăng vẫn đang bận rộn giải đáp mấy vấn đề sơ đẳng như công ti quỹ với dung lượng vốn là gì cho hai đứa em.
Hắn không khỏi nhớ về lần đầu tiên "thỉnh giáo", Phó Diên Thăng còn bảo mình như đang hỏi mấy vấn đề kiểu 1+1=2, khiến đối phương phải tốn thời gian ngẫm xem nên giải thích thế nào mới được. Lúc ấy Thích Tự còn nghĩ người kia đang cố ý giễu cợt mình, tức đến độ chỉ muốn lôi đối phương ra khỏi điện thoại để hành hung một phen...
Lúc này, Phó Diên Thăng cũng đang bị Thích Phong hỏi xoay vòng vòng, thậm chí có những vấn đề mà anh ruột như hắn còn chẳng đủ kiên nhẫn để giải thích cho. Đường đường là sinh viên ưu tú của đại học F, chẳng lẽ lại không biết đường lên mạng tự tìm hiểu?
Thế mà Phó Diên Thăng tuyệt nhiên không mất kiên nhẫn, tuy đôi khi cũng sẽ nhíu mày như phải làm sao giải thích được 1+1 bằng mấy, nhưng nghĩ xong là bắt đầu từ tốn giảng giải, thậm chí còn kể kèm mấy câu chuyện trong ngành để Thích Phong nắm được các khái niệm liên quan, y như lúc giảng bài cho Thích Tự.
Hết một bữa ăn, Thích Phong mới thỏa mãn kết thúc màn "hỏi chuyện", xong xuôi còn quay ra thầm thì với Lăng Khả: "Cảm giác mở công ti làm ăn cũng thú vị ra phết..."
Thích Tự không khỏi bất ngờ, lại quay ra nhìn Phó Diên Thăng như có điều suy nghĩ: "Anh đúng là hợp làm thầy."
Phó Diên Thăng đặt lại dao dĩa xuống khay, hỏi: "Thật à..."
"Ừm..." Thích Tự chợt nhớ tới một chuyện: "Trước khi rời khỏi Hải Thành đợt vừa rồi, tôi có đi gặp Tư Hàng, còn từng hỏi Từ Nhất Chu một vấn đề."
Phó Diên Thăng: "Vấn đề gì?"
Thích Tự: "Tôi hỏi sao anh ta không để mắt dạy dỗ Tư Hàng một chút, kì thực nó cũng chẳng biết mấy về những hành vi của anh mình, đâu đáng bị coi là tội không thể tha. Nhưng anh biết Từ Nhất Chu đã trả lời thế nào không?"
Phó Diên Thăng: "...Thế nào?"
Thích Tự: "Anh ta bảo tôi, không phải ai cũng kiên nhẫn được như anh."
Phó Diên Thăng sửng sốt, lại cười cười nhìn hắn nói: "Đâu phải với ai tôi cũng kiên nhẫn được, căn bản là vì thích cậu thôi."
Thích Tự: "..."
Không biết có phải do tưởng tượng hay không, mà Thích Tự lại thấy Thích Phong với Lăng Khả đang thì thầm nhỏ to bên cạnh bỗng dưng im bặt.
Phó Diên Thăng cũng chẳng kiêng dè, còn thoáng nhìn qua bọn họ rồi nói với Thích Tự: "Các em của cậu chứ ai đâu, về sau đều là người một nhà, đương nhiên phải kiên nhẫn rồi."
Thích Tự cầm chăn dúi vào ngực Phó Diên Thăng, rũ mắt nói: "Ngủ đi ngủ đi, đừng nói nữa..."
Dần dần an tĩnh lại, cả bốn đều buồn ngủ, hồi lâu sau cũng không còn tích cực huyên thiên như ban đầu, bởi vì lúc người này thức thì người kia lại vẫn đang ngủ.
Mấy lần Thích Phong tỉnh lại đều thấy anh mình vẫn ngủ say sưa... không hiểu tối qua đã làm gì mà mệt thành ra như thế.
Tới giờ ăn, lúc tiếp viên đến hỏi bọn họ muốn ăn gì, Phó Diên Thăng còn ra hiệu cho đối phương đừng quấy rầy Thích Tự.
Mãi khi nửa thời gian bay đã trôi qua, Thích Tự mới mở mắt, cũng chưa tỉnh hẳn mà chỉ lười biếng bất động nguyên một chỗ, Phó Diên Thăng bèn ân cần ghé lại hỏi han, còn nhấn chuông gọi tiếp viên mang nước và cafe tới cho.
Thích Phong chỉ thấy hai người thì thầm to nhỏ với nhau, rõ ràng không hề làm gì thái quá mà độ ái muội trong không khí cứ tăng lên vùn vụt, khiến hắn không khỏi mất tự nhiên.
Hắn quay sang Lăng Khả, nhỏ giọng gọi: "Khả Khả..."
Lăng Khả đang xem phim, thấy vậy bèn tháo tai nghe ra: "Hửm?"
Thích Phong vòng tay ôm lấy mình: "Tôi thấy người mình cứ ngứa ngứa sao đó."
Lăng Khả: "???"
Thích Phong: "Cậu gãi cho tôi với."
Lăng Khả không nói gì, giơ tay qua cào cào cho hắn mấy cái.
Thích Phong nhắm mắt lại lầm bầm: "Sướng ghê..."
Lăng Khả: "Thế sao vẫn cau mày?"
Thích Phong có vẻ phiền não nói: "Tại tôi có chuyện này nghĩ mãi không hiểu..."
Lăng Khả: "Chuyện gì?"
Thích Phong: "Lát xuống máy bay tôi nói cho."
*
Sau 15 tiếng trên không, máy bay rốt cục cũng đáp xuống sân bay quốc tế của Hải Thành.
Vừa mở điện thoại lên, âm báo tin nhắn đã vang lên liên hồi. Thích Tự nhìn lướt qua Wechat, thấy Tô Cánh đã nhắn lại mình.
Tô Cánh: "Nhà họ Tư gặp chuyện rồi!"
Tô Cánh: "Cậu? Lần trước?"
Tô Cánh: "Đệch..."
Tô Cánh: "Nói chuyện chút không?"
Thích Tự lập tức sáng mắt, nhanh chóng đưa cho Phó Diên Thăng xem tin nhắn, hỏi: "Tôi hẹn anh ta nhé?"
Phó Diên Thăng: "Ừm."
Thích Tự vột nhắn lại: "Tôi vừa xuống đến Hải Thành, anh rảnh không, gặp mặt rồi nói?"
Trên loa truyền đến thông báo nhắc xuống máy bay của tiếp viên, mấy người lần lượt đứng dậy, đúng lúc này, điện thoại của Phó Diên Thăng cũng đổ chuông.
Người kia liếc qua màn hình di động, vội đánh mắt với Thích Tự rồi nhấc máy: "A lô? Chủ tịch Thích... Vâng, cháu có, được rồi ạ." Dập điện xong mới nói với Thích Tự, "Ba cậu hỏi tôi có ở công ti không, kêu lát muốn gặp mặt."
Thích Tự: "..."
Phó Diên Thăng lấy giúp hắn hành lí xuống, bảo: "Mấy cậu đi trước đi, tôi xuống sau một chút."
Thích Tự nhíu mày: "Anh tới kịp không?"
Phó Diên Thăng: "Cậu giúp tôi câu giờ một chút, sẽ kịp thôi."
Thích Tự chỉ ừ đáp, cũng không nhiều lời thêm, đang định dẫn Thích Phong và Lăng Khả ra khỏi cabin thì đột nhiên bị Phó Diên Thăng kéo lại, hôn lên thái dương hắn một cái rồi thấp giọng nói: "Lát gặp."
Thích Tự: "..."
Thích Phong và Lăng Khả ở ngay sau, dĩ nhiên cũng thấy được cảnh này, chờ ra đến ngoài, Thích Phong mới túm lấy cánh tay Lăng Khả, trong lòng ngứa ngáy bảo: "Hôn cái đi."
Lăng Khả méo mặt: "Đừng nháo..."
Thích Tự dẫn theo hai đứa em, tụ họp với ba mẹ và thư kí Hà ở chỗ lấy hành lí, vừa ra khỏi sân bay đã gặp ngay bầu không khí ẩm ướt, nước đọng tứ phía.
Hôm qua đã mưa to nguyên ngày, thế mà trời nay vẫn đục ngầu u ám, như báo hiệu về những điều bọn họ sắp phải đối mặt.
Thư kí Hà đã sắp xếp sẵn xe công ti đến đón, Khương Oánh với Thích Phong Lăng Khả về nhà trước, Thích Tự và Thích Nguyên Thành thì tới công ti luôn.
Chất đồ lên xong xuôi, xe chuẩn bị xuất phát đến nơi thì đột nhiên Thích Tự lại bảo: "Ba, chờ một chút, con muốn dùng toilet cái đã..."
Thích Nguyên Thành đang toàn tâm nghĩ về công việc, không nghi ngờ chút nào, vừa xem điện thoại vừa phất tay: "Ừ đi đi."
****
<Epilogue>
Một—
Thích Phong: "Tôi có một vấn đề nghĩ mãi không thấu—anh hai tôi A như thế mà lại là thụ sao!
Lăng Khả đẩy kính: "Hờ hờ."
Hai—
Thích Phong: "Khả Khả~ Hôn miếng đi hôn miếng đi!"
Hừ, cẩu lương thôi chứ gì đâu, chiến đi!
-
vtrans by xiandzg
Thích Phong vừa thấy anh hai và Phó Diên Thăng nói về chuyện công ti, cũng hóng hớt hỏi: "Anh, rốt cục là công ti của ba bị sao vậy?"
Thích Tự: "Một cổ đông lớn trong công ti ba bị bắt."
Thích Phong: "Cổ đông bị bắt? Cho nên chúng ta về để cứu người à?"
Thích Tự lạnh giọng nói: "Người ta phạm pháp, cứu làm sao được."
Thích Phong: "Ô, vậy chuyện này sẽ ảnh hưởng thế nào đến chúng ta? Ba sắp phả sản rồi sao?"
Thích Tự cả giận: "Sao lần nào có chuyện em cũng nghĩ đến phá sản thế, nghĩ gì tốt đẹp chút được không?"
Thích Phong bị anh nói cho thì không khỏi ấm ức, lo lắng muốn hỏi chuyện nhưng quả thật là không hiểu mấy về công ti, lại cũng chẳng biết phải hỏi thế nào.
Kì thực Thích Tự cũng có ý chỉnh hắn, trước đây lần nào bảo em trai cùng xem một ít tài liệu của công ti đối phương cũng chạy thẳng, bằng không bây giờ đã chẳng mờ mịt đến thế.
Thích Tự mất kiên nhẫn cúi xuống đọc menu, lại giơ một ngón tay sang gõ gõ tấm bàn trước mặt Phó Diên Thăng: "Anh giải thích cho nó đi."
Bỗng dưng bị Thích Tự quẳng việc sang cho, Phó Diên Thăng cũng chỉ biết cười, đưa một tay lên vuốt vuốt sau ót đối phương như dỗ dành, đồng thời quay ra Thích Phong, hỏi: "Cậu biết ba mình làm chủ tịch một công ti tên Tư Nguyên chứ?"
Thích Phong trông thấy hành động kia thì kinh hãi, bất giác nuốt nước bọt: "Biết ạ."
Phó Diên Thăng: "Tập đoàn Tư Nguyên có rất nhiều cổ đông, ba cậu là cổ đông lớn nhất, đứng thứ hai là Tư Thị, chính là đại gia đứng đầu Hải Thành ấy."
Thích Phong & Lăng Khả: "..."
Phó Diên Thăng lại nói: "Đương nhiên Tư Thị cũng có tập đoàn và sản nghiệp riêng, Tư Nguyên chỉ là một trong những công ti niêm yết mà bọn họ đầu tư vào thôi." Như sợ bọn họ không hiểu, Phó Diên Thăng còn bổ sung một câu, "Công ti niêm yết là công ti bán cổ phiếu ra cho đại chúng."
Thích Phong cũng biết sơ sơ về khái niệm này, bèn gật gật đầu tỏ ý.
Tiếp viên mới mang tới ít đồ ăn nhẹ, đúng lúc có một gói hạnh nhân muối bé bé, Phó Diên Thăng bèn mở ra rồi đổ lên mặt bàn nhỏ trước mặt, dùng ngón tay chia hạnh nhân ra làm ba phần: "Giả sử đây lần lượt là cổ phần của nhà họ Thích, nhà họ Tư và đại chúng đi. Hiện tại mấy người đứng đầu nhà họ Tư đều dính vào tội phạm kinh tế, đã bị bắt và sẽ phải chịu trừng phạt nữa?"
Thích Phong: "Trừng phạt thế nào?"
"Bị tước đi quyền lợi chính trị một thời gian, chưa kể còn phải nộp phạt cho nhà nước nữa. Tiền phạt có thể là vài tỉ, vài chục tỉ, hoặc toàn bộ gia sản." Phó Diên Thăng gõ nhẹ ngón tay lên một trong ba phần hạnh nhân, bảo, "Hiện tại những cổ phần này vẫn là của bọn họ, kết án xong có thể sẽ bị đem đi đấu giá bắt buộc, đến lúc đó chúng về tay ai, thậm chí là có người mua hay không đều chưa chắc."
Thích Phong nhìn chằm chằm vào mấy hạt hạnh nhân "đại diện" cho nhà mình: "Nhưng vẫn còn cổ phần của nhà em mà?"
"Nhìn qua thì đúng là như thế, có điều..." Phó Diên Thăng vừa chỉ đến phần hạnh nhân đại chúng vừa nói, "Ban đầu công chúng mua cổ phần của Tư Nguyên cũng vì sau khi tiến hành đánh giá tổng thể đã xác định đầu tư có thể đảm bảo giá trị và mang lại lợi nhuận. Nhưng bây giờ cổ đông lớn thứ hai của công ti gặp chuyện, không ít người sẽ cảm thấy lung lay bất an rồi đua nhau bán cổ phần của mình đi, mà mấy cậu biết giá cổ phiếu cao hay thấp do cái gì quyết định không?"
Thích Phong còn chưa phản ứng gì, Lăng Khả bên cạnh đã trả lời trước: "Cung cầu?"
Phó Diên Thăng: "Chính xác, thứ nào mà bị mọi người đồng loạt tranh thủ bán tháo và vứt bỏ cũng sẽ sụt giảm về mặt giá trị. Phần lớn các công ti niêm yết đều vận hành dựa vào nguồn vốn vay từ ngân hàng, đầu tư từ các quỹ, v.v. Nếu như nhiễu loạn này khiến các cổ đông nhỏ lẻ rút vốn, tài sản ít đi, ngân hàng và các nhà đầu tư cũng sẽ thức thời bán tháo. Một khi mắt xích tài chính gặp vấn đề, các dự án đang tiến hành không thế tiếp tục, cũng không thể mang về lợi nhuận, cho nên khả năng phá sản đúng là vẫn có."
Thích Phong & Lăng Khả: "..."
Người nghe Phó Diên Thăng giảng giải nãy giờ không chỉ có Thích Phong Lăng Khả, mà còn gồm cả Thích Tự.
Phó Diên Thăng vừa nói đến đây, đã thấy hắn hừ mũi rồi lạnh giọng cất lời: "Phá sản thật thì anh lo mà mang đầu đến tạ tội đi."
Phó Diên Thăng: "..."
Người kia khẽ hắng giọng rồi vội nói: "Tư Nguyên vốn có thực lực thâm niên chèo chống, chứ không như mấy công ti rỗng tuếch đầy sơ hở, chỉ cần nhanh chóng đối phó, đồng thời giữ vững được kết cấu quyền cổ đông như bây thì vẫn có thể giảm thiểu thiệt hại cho tập đoàn."
Thích Phong và Lăng Khả nghe vậy mới thở phào một hơn, thậm chí còn thấy mới lạ mà hứng thú sau mấy lời giảng giải của Phó Diên Thăng về công ti niêm yết rồi cổ phần các thứ, bởi vậy bắt đầu hỏi han thêm không ít vấn đề xoay quanh.
Tiếp viên mang bữa chính tới, trong khi ba người vừa ăn vừa trò chuyện, Thích Tự lại thất thần với lời nhận xét về mấy công ti đầy sơ hở của Phó Diên Thăng.
Hắn nhớ lí do hồi đầu kết bạn với Phó Diên Thăng cũng là vì nghiên cứu báo cáo tài chính của MeiWei, mà nếu không nhờ đối phương nhắc mình bảo ba đi điều tra xử lí, rồi tranh thủ thu hồi được cổ phiếu công ti hồi năm ngoái, thì có khi MeiWei cũng đã đổi chủ sau sự vụ của Tư Thị lần này...
Thích Tự nghĩ đến mà kinh sợ, quay sang bên cạnh lại thấy Phó Diên Thăng vẫn đang bận rộn giải đáp mấy vấn đề sơ đẳng như công ti quỹ với dung lượng vốn là gì cho hai đứa em.
Hắn không khỏi nhớ về lần đầu tiên "thỉnh giáo", Phó Diên Thăng còn bảo mình như đang hỏi mấy vấn đề kiểu 1+1=2, khiến đối phương phải tốn thời gian ngẫm xem nên giải thích thế nào mới được. Lúc ấy Thích Tự còn nghĩ người kia đang cố ý giễu cợt mình, tức đến độ chỉ muốn lôi đối phương ra khỏi điện thoại để hành hung một phen...
Lúc này, Phó Diên Thăng cũng đang bị Thích Phong hỏi xoay vòng vòng, thậm chí có những vấn đề mà anh ruột như hắn còn chẳng đủ kiên nhẫn để giải thích cho. Đường đường là sinh viên ưu tú của đại học F, chẳng lẽ lại không biết đường lên mạng tự tìm hiểu?
Thế mà Phó Diên Thăng tuyệt nhiên không mất kiên nhẫn, tuy đôi khi cũng sẽ nhíu mày như phải làm sao giải thích được 1+1 bằng mấy, nhưng nghĩ xong là bắt đầu từ tốn giảng giải, thậm chí còn kể kèm mấy câu chuyện trong ngành để Thích Phong nắm được các khái niệm liên quan, y như lúc giảng bài cho Thích Tự.
Hết một bữa ăn, Thích Phong mới thỏa mãn kết thúc màn "hỏi chuyện", xong xuôi còn quay ra thầm thì với Lăng Khả: "Cảm giác mở công ti làm ăn cũng thú vị ra phết..."
Thích Tự không khỏi bất ngờ, lại quay ra nhìn Phó Diên Thăng như có điều suy nghĩ: "Anh đúng là hợp làm thầy."
Phó Diên Thăng đặt lại dao dĩa xuống khay, hỏi: "Thật à..."
"Ừm..." Thích Tự chợt nhớ tới một chuyện: "Trước khi rời khỏi Hải Thành đợt vừa rồi, tôi có đi gặp Tư Hàng, còn từng hỏi Từ Nhất Chu một vấn đề."
Phó Diên Thăng: "Vấn đề gì?"
Thích Tự: "Tôi hỏi sao anh ta không để mắt dạy dỗ Tư Hàng một chút, kì thực nó cũng chẳng biết mấy về những hành vi của anh mình, đâu đáng bị coi là tội không thể tha. Nhưng anh biết Từ Nhất Chu đã trả lời thế nào không?"
Phó Diên Thăng: "...Thế nào?"
Thích Tự: "Anh ta bảo tôi, không phải ai cũng kiên nhẫn được như anh."
Phó Diên Thăng sửng sốt, lại cười cười nhìn hắn nói: "Đâu phải với ai tôi cũng kiên nhẫn được, căn bản là vì thích cậu thôi."
Thích Tự: "..."
Không biết có phải do tưởng tượng hay không, mà Thích Tự lại thấy Thích Phong với Lăng Khả đang thì thầm nhỏ to bên cạnh bỗng dưng im bặt.
Phó Diên Thăng cũng chẳng kiêng dè, còn thoáng nhìn qua bọn họ rồi nói với Thích Tự: "Các em của cậu chứ ai đâu, về sau đều là người một nhà, đương nhiên phải kiên nhẫn rồi."
Thích Tự cầm chăn dúi vào ngực Phó Diên Thăng, rũ mắt nói: "Ngủ đi ngủ đi, đừng nói nữa..."
Dần dần an tĩnh lại, cả bốn đều buồn ngủ, hồi lâu sau cũng không còn tích cực huyên thiên như ban đầu, bởi vì lúc người này thức thì người kia lại vẫn đang ngủ.
Mấy lần Thích Phong tỉnh lại đều thấy anh mình vẫn ngủ say sưa... không hiểu tối qua đã làm gì mà mệt thành ra như thế.
Tới giờ ăn, lúc tiếp viên đến hỏi bọn họ muốn ăn gì, Phó Diên Thăng còn ra hiệu cho đối phương đừng quấy rầy Thích Tự.
Mãi khi nửa thời gian bay đã trôi qua, Thích Tự mới mở mắt, cũng chưa tỉnh hẳn mà chỉ lười biếng bất động nguyên một chỗ, Phó Diên Thăng bèn ân cần ghé lại hỏi han, còn nhấn chuông gọi tiếp viên mang nước và cafe tới cho.
Thích Phong chỉ thấy hai người thì thầm to nhỏ với nhau, rõ ràng không hề làm gì thái quá mà độ ái muội trong không khí cứ tăng lên vùn vụt, khiến hắn không khỏi mất tự nhiên.
Hắn quay sang Lăng Khả, nhỏ giọng gọi: "Khả Khả..."
Lăng Khả đang xem phim, thấy vậy bèn tháo tai nghe ra: "Hửm?"
Thích Phong vòng tay ôm lấy mình: "Tôi thấy người mình cứ ngứa ngứa sao đó."
Lăng Khả: "???"
Thích Phong: "Cậu gãi cho tôi với."
Lăng Khả không nói gì, giơ tay qua cào cào cho hắn mấy cái.
Thích Phong nhắm mắt lại lầm bầm: "Sướng ghê..."
Lăng Khả: "Thế sao vẫn cau mày?"
Thích Phong có vẻ phiền não nói: "Tại tôi có chuyện này nghĩ mãi không hiểu..."
Lăng Khả: "Chuyện gì?"
Thích Phong: "Lát xuống máy bay tôi nói cho."
*
Sau 15 tiếng trên không, máy bay rốt cục cũng đáp xuống sân bay quốc tế của Hải Thành.
Vừa mở điện thoại lên, âm báo tin nhắn đã vang lên liên hồi. Thích Tự nhìn lướt qua Wechat, thấy Tô Cánh đã nhắn lại mình.
Tô Cánh: "Nhà họ Tư gặp chuyện rồi!"
Tô Cánh: "Cậu? Lần trước?"
Tô Cánh: "Đệch..."
Tô Cánh: "Nói chuyện chút không?"
Thích Tự lập tức sáng mắt, nhanh chóng đưa cho Phó Diên Thăng xem tin nhắn, hỏi: "Tôi hẹn anh ta nhé?"
Phó Diên Thăng: "Ừm."
Thích Tự vột nhắn lại: "Tôi vừa xuống đến Hải Thành, anh rảnh không, gặp mặt rồi nói?"
Trên loa truyền đến thông báo nhắc xuống máy bay của tiếp viên, mấy người lần lượt đứng dậy, đúng lúc này, điện thoại của Phó Diên Thăng cũng đổ chuông.
Người kia liếc qua màn hình di động, vội đánh mắt với Thích Tự rồi nhấc máy: "A lô? Chủ tịch Thích... Vâng, cháu có, được rồi ạ." Dập điện xong mới nói với Thích Tự, "Ba cậu hỏi tôi có ở công ti không, kêu lát muốn gặp mặt."
Thích Tự: "..."
Phó Diên Thăng lấy giúp hắn hành lí xuống, bảo: "Mấy cậu đi trước đi, tôi xuống sau một chút."
Thích Tự nhíu mày: "Anh tới kịp không?"
Phó Diên Thăng: "Cậu giúp tôi câu giờ một chút, sẽ kịp thôi."
Thích Tự chỉ ừ đáp, cũng không nhiều lời thêm, đang định dẫn Thích Phong và Lăng Khả ra khỏi cabin thì đột nhiên bị Phó Diên Thăng kéo lại, hôn lên thái dương hắn một cái rồi thấp giọng nói: "Lát gặp."
Thích Tự: "..."
Thích Phong và Lăng Khả ở ngay sau, dĩ nhiên cũng thấy được cảnh này, chờ ra đến ngoài, Thích Phong mới túm lấy cánh tay Lăng Khả, trong lòng ngứa ngáy bảo: "Hôn cái đi."
Lăng Khả méo mặt: "Đừng nháo..."
Thích Tự dẫn theo hai đứa em, tụ họp với ba mẹ và thư kí Hà ở chỗ lấy hành lí, vừa ra khỏi sân bay đã gặp ngay bầu không khí ẩm ướt, nước đọng tứ phía.
Hôm qua đã mưa to nguyên ngày, thế mà trời nay vẫn đục ngầu u ám, như báo hiệu về những điều bọn họ sắp phải đối mặt.
Thư kí Hà đã sắp xếp sẵn xe công ti đến đón, Khương Oánh với Thích Phong Lăng Khả về nhà trước, Thích Tự và Thích Nguyên Thành thì tới công ti luôn.
Chất đồ lên xong xuôi, xe chuẩn bị xuất phát đến nơi thì đột nhiên Thích Tự lại bảo: "Ba, chờ một chút, con muốn dùng toilet cái đã..."
Thích Nguyên Thành đang toàn tâm nghĩ về công việc, không nghi ngờ chút nào, vừa xem điện thoại vừa phất tay: "Ừ đi đi."
****
<Epilogue>
Một—
Thích Phong: "Tôi có một vấn đề nghĩ mãi không thấu—anh hai tôi A như thế mà lại là thụ sao!
Lăng Khả đẩy kính: "Hờ hờ."
Hai—
Thích Phong: "Khả Khả~ Hôn miếng đi hôn miếng đi!"
Hừ, cẩu lương thôi chứ gì đâu, chiến đi!
-
vtrans by xiandzg