Chương : 156
Phó Diên Thăng rời đi, việc tìm người tiếp quản Sơn Vũ cũng là một vấn đề không nhỏ.
Sau khi thảo luận với ba, Thích Tự quyết định sẽ đích thân gánh vác trọng trách này.
Sau hai năm được Phó Diên Thăng chỉ dạy, cùng một năm kinh nghiệm thực tế với bộ phận Công nghệ, quản lí một công ti đầu tư đối cũng không còn nằm ngoài tầm với của Thích Tự. Hắn chỉ cần tìm một người quản lí đại diện ở trong nước, để đối phương tùy thời báo cáo lại mọi dự án và các sự vụ trọng đại là được.
Về việc này, Phó Diên Thăng có tiến cử với Thích Tự một người—chính là Sở Mộng, cấp dưới cũ của hắn và cũng là Phó tổng đương nhiệm ở Chứng khoán Minh Thái.
Sở Mộng tốt nghiệp từ một trường Tài chính - Kinh tế danh giá, 26 tuổi hoàn thành chương trình thạc sĩ xong là tiến vào lĩnh vực đầu tư, đi lên từ vị trí chuyên viên phân tích cho đến bây giờ, nhìn thì năng lực chuyên môn cũng không thua kém gì Phó Diên Thăng.
Chẳng qua trong môi trường nam giới vẫn chiếm đa số như giới đầu tư, là nữ thì Sở Mộng sẽ gặp bất lợi hơn một chút về phương diện phát triển quan hệ và xã giao, không thể mạnh bạo toàn diện được như Hứa Kính hay Phó Diên Thăng. Bù lại thì cô được cái tỉ mỉ cẩn thận—trong suốt một năm cộng tác, Phó Diên Thăng phải công nhận rằng các báo cáo phân tích qua tay Sở Mộng đều gần như không có sai sót, bởi vậy mới nhận định đối phương là lựa chọn tốt nhất để hỗ trợ Thích Tự quản lí Sơn Vũ.
Đương nhiên, Phó Diên Thăng nghĩ tới chuyện tiến cử Sở Mộng một phần cũng vì nghe nói từ khi Chủ tịch bị bắt do sai phạm trong vụ đưa Hàng Phàm lên sàn, hàng loạt các lãnh đạo cấp cao ở Minh Thái cũng bị khui ra bê bối tham ô nhận hối lộ.
Tầng quản lí rúng động, cấp dưới cũng ăn đủ. Sở Mộng vừa lên chức Phó tổng được một năm thì công ti đã dính phải cả đống vấn đề như vậy, mới không khỏi nản lòng muốn tìm đường thoát thân.
Thích Tự tin tưởng mắt nhìn người của Phó Diên Thăng nên không có ý kiến gì, đi thương lượng với ba thì Thích Nguyên Thành cũng đồng ý sau khi xem qua hồ sơ của Sở Mộng.
Tư Thị bị kết tội thì toàn bộ tài sản cũng đóng băng, dòng tiền của Tư Nguyên bị thắt chặt, lúc này Sơn Vũ phải thận trọng với từng khoản chi tiêu, bởi vậy cần một người quản lí có khả năng chèo chống chứ không phải lập công.
Nhận được lời đề nghị của Phó Diên Thăng, Sở Mộng cũng vừa mừng vừa hoảng, vội vàng phải thu xếp đến gặp đối phương.
Sau khi nghe Phó Diên Thăng giải thích qua về tình hình của Sơn Vũ, Sở Mộng vô cùng kinh ngạc khi biết người sở hữu công ti lại chính là cậu chàng soái ca mà mình từng tia ở Skyline hồi đó, đồng thời không khỏi hổ thẹn vì những suy đoán vớ vẩn trước đây của mình.
Sau khi được Phó Diên Thăng giới thiệu, Sở Mộng mới chính thức gặp mặt Thích Tự tại Sơn Vũ.
Nói chuyện với một Thích Tự đã cực kì ra dáng lãnh đạo của lúc này, Sở Mộng lại không khỏi nhớ tới nụ hôn giữa đối phương và Phó Diên Thăng trong bar ngày ấy, vừa băn khoăn suy đoán về mối quan hệ của hai người bây giờ, vừa bất giác quay về tâm hồn thiếu nữ khi đối mặt với vị "kim chủ" nhỏ tuổi này, bởi vậy chẳng mất bao lâu đã vô cùng kính cẩn phục tùng đối phương.
Hỗ trợ thu xếp mọi chuyện ở Sơn Vũ xong, Phó Diên Thăng cũng bàn giao quyền điều hành lại cho Thích Tự.
Trước ngày rời khỏi Hải Thành, Phó Diên Thăng rủ đối phương đi ăn tối, chính ở nhà hàng "Điện cá lóc" hắn từng mời Thích Tự lần đầu tiên.
(*hình như hồi đấy mình dịch là cá mú, nhưng hôm nay tìm hiểu lại thì nó phải là họ cá lóc channa argus mới đúng)
Vẫn là địa điểm ấy, vẫn là những lát cá ướp lạnh.
Lẩu trong nồi đá, lửa chậm rãi đun.
Phó Diên Thăng nhìn Thích Tự qua màn hơi nước mờ mờ, giọng đầy áy náy: "Xin lỗi, tôi cứ tưởng sẽ được ở lại Tư Nguyên ít nhất nửa năm nữa, không ngờ cấp trên lại đòi gấp như vậy..."
Thích Tự vừa nhúng mấy lát cá vào nồi, vừa rũ mắt nói: "Không sao, ba tôi bảo tình hình hiện nay vẫn nằm trong tầm kiểm soát, chưa kể dù anh có ở lại, thì cũng đâu tiết lộ được tin mật gì đâu, đúng không?"
Phó Diên Thăng chỉ ừ, lại bảo: "Cậu yên tâm, qua nơi khác tôi vẫn sẽ để mắt đến tình hình của Tư Nguyên."
Thích Tự cười nhẹ: "Đừng để mắt tới chuyện xấu là được."
Phó Diên Thăng: "..."
Thích Tự lại hỏi: "Anh đến Thâm Thành làm gì? Ở đâu?"
Phó Diên Thăng nhấp một ngụm Trúc Diệp Thanh, nói: "Đến Chứng khoán Vạn Kỳ ở Thâm Thành, chức vụ cũ."
Thích Tự nhướng mày: "Công ti chứng khoán là nghiệp vụ cố định của anh à?"
Phó Diên Thăng: "Nói vậy cũng không sai, đây là nơi có cơ hội tiếp xúc với đủ loại công ti đủ loại người, rồi cả tin tức nữa."
Thích Tự nhướng mày: "Như anh ấy mà, nhỡ có ngày bị ám sát thì nhất định là do biết quá nhiều."
Phó Diên Thăng: "..."
Phó Diên Thăng chăm chú nhìn biểu hiện sinh động trên mặt Thích Tự, gần như chẳng rời mắt một giây nào.
Hắn lại không nhịn được mà hỏi: "Hôm ấy, rốt cục cậu đã nói gì với ba?"
Phó Diên Thăng đã hỏi chuyện này không chỉ một lần, nhưng suốt cả tháng nay, Thích Tự vẫn cứ im ỉm, còn bảo hắn hắn không được nghĩ nhiều.
Ban ngày Phó Diên Thăng đến gửi đơn từ chức—đây cũng là lần đầu tiên Thích Tự để cho hắn đến gặp Thích Nguyên Thành kể từ khi quan hệ giữa hai bọn họ bị phát hiện—Thích Nguyên Thành không hề ngạc nhiên với việc hắn xin nghỉ, cả buổi chỉ sầm mặt, nhìn hắn như muốn xẻ thịt lộ da bằng ánh mắt, còn cho người giải quyết thủ tục nhanh nhất có thể, đại khái là thiếu điều muốn tống tiễn hắn đi ngay và luôn.
Nhưng thái độ thờ ơ đầy "rộng rãi" ấy của Thích Nguyên Thành lại khiến Phó Diên Thăng nghĩ đến một phỏng đoán xấu xí—hắn lo Thích Tự muốn chia tay với mình.
Bởi vậy mà những ngày này, Phó Diên Thăng mới cảm giác như một tội phạm chờ tuyên án, không ngừng băn khoăn nếu Thích Tự muốn dừng lại thì hắn phải làm sao.
Thấy đối phương vẫn cúi đầu ăn cá, Phó Diên Thăng lại ép hỏi: "Tôi cũng sắp đi đến nơi rồi, không thể được thỏa mãn một chút sao?"
Tay cầm đũa của Thích Tự khựng lại, bấy giờ hắn mới nói: "Tôi bảo với ông ấy, là anh sắp đi rồi."
Phó Diên Thăng: "Gì nữa? Làm gì có chuyện chỉ thế thôi?"
Thích Tự: "Tôi xin ông ấy cho mình một thời gian."
Phó Diên Thăng: "Một thời gian... là bao lâu?"
Thích Tự: "Tôi không biết, có thể là vài tháng, một năm, vài năm..."
Phó Diên Thăng nghe đến "vài năm", chưa thả lỏng được bao lâu thì trái tim đã lại chùng đi: "Tức là cậu cảm thấy, rốt cục thì chúng ta cũng sẽ dừng lại?"
Thích Tự đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào Phó Diên Thăng, hỏi ngược lại: "Phó Diên Thăng, anh thật sự cho rằng kể cả chúng ta cứ xa nhau như vậy, thì tình cảm vẫn sẽ nguyên vẹn như giờ sao?"
Phó Diên Thăng siết chặt chén rượu trên tay, sắc mặt tối đi.
Thích Tự: "Tôi xin ba cho chúng ta một thời gian, là vì biết đối với người từng trải như ông ấy, thứ tình cảm này của chúng ta hẳn sẽ không thể vượt qua được thử thách thời gian và địa lí trong vòng "vài năm" này..."
Phó Diên Thăng chăm chú nhìn hắn, mắt ánh lên vẻ sắc lạnh, nhưng đâu đó bên trong lại là một ngọn lửa đang hừng hực cháy: "Vậy còn cậu? Cậu thì nghĩ sao?"
"Tôi không biết." Thích Tự né tránh ánh mắt đối phương, nói, "Tôi không muốn khiên cưỡng chia tay, đấy là làm khó chính mình, nhưng tôi nghĩ rồi, nếu tình cảm của chúng ta dần nhạt đi trong thời gian xa nhau, thì chia thôi, vậy cũng tốt cho cả hai."
Phó Diên Thăng: "..."
Nhận được câu trả lời còn tốt hơn trong dự đoán, nhưng Phó Diên Thăng lại càng đau lòng, đau lòng vì Thích Tự quá hiểu chuyện và trưởng thành, cũng đau lòng vì suy nghĩ thực tế của đối phương.
Biết rõ bối cảnh chính mình không thể nào cho người yêu một cảm giác an toàn, Phó Diên Thăng vẫn không nhịn được xúc động mà hỏi: "Thích Tự, vì sao cậu không giữ tôi ở lại?"
Giây phút hỏi ra câu này, Phó Diên Thăng cũng tự thấy mình quá đỗi ấu trĩ, bởi vì hắn rõ hơn ai hết, chính hắn không thể quyết định được, mới muốn mượn miệng Thích Tự ép mình, để xem rốt cục bản thân có thể vì Thích Tự mà thỏa hiệp đến nước nào.
Thích Tự chỉ hơi sửng sốt, rồi nhẹ giọng nói: "Thầy Phó, không cần miễn cưỡng, anh chưa từng hứa hẹn hay nợ tôi bất kì điều gì. Anh nhớ không, trước đây ở đúng nơi này, tôi hỏi anh phải làm sao thì anh mới chấp nhận đi theo tôi, anh bảo nếu mình chủ động nói ra yêu cầu, thì mọi thứ đều sẽ biến thành miễn cưỡng... Bây giờ, tôi cũng muốn nói lại với anh những lời này."
Thích Tự nhìn Phó Diên Thăng, khóe miệng khẽ nhếch nhưng lại chẳng phải cười: "Nếu như anh không thể không đi thì cứ đi, nếu ở lại được thì ở lại, tôi cũng muốn là anh cam tâm tình nguyện."
Hắn nói với vẻ ung dung bình tĩnh, khác hẳn với khi kích thích Phó Diên Thăng ở chung cư Lâm Uyên hay khách sạn Holiday trước kia.
Hắn không giận dỗi hay ấm ức, ngược lại rất thẳng thắn, cũng rất thật lòng.
Phó Diên Thăng chỉ thấy trong lòng run lên, hồi tưởng quá khứ, lại nhìn vẻ lãnh đạm điềm nhiên của Thích Tự lúc này, đại khái đã hiểu cảm giác "gieo gió gặt bão" là thế nào.
Hắn siết lấy chén rượu trên tay, nói ra đúng một chữ: "Được."
Đầy lòng đều là không cam không đành, Phó Diên Thăng nhấc tay uống cạn Trúc Diệp Thanh trong chén, rượu vào lòng đắng chẳng khác nào uống độc giải khát, ưu sầu khó kể lại càng khiến người ta thêm chua xót.
—Hay cho cái thứ gọi là "cam tâm tình nguyện".
Ăn xong, Thích Tự chủ động thanh toán coi như làm tiệc chia tay, Phó Diên Thăng cũng không cự tuyệt.
Hai người ra khỏi nhà hàng, Thích Tự liếc qua thời gian—9h, hắn đang định gọi cho Vương Mãnh thì Phó Diên Thăng đã ngăn lại: "Tối nay về khách sạn với tôi đi?"
Thích Tự: "...Gì?"
Phó Diên Thăng tiến lại gần hắn, nói đầy ám chỉ: "Nếu là tiệc chia tay, thì một bữa ăn làm sao đã đủ, phải trọn bộ chứ?"
Sau lần bại lộ từ tháng trước, Thích Tự sợ mình sẽ kích động đến ba nên nguyên thời gian này cũng cứ thế "cấm dục". Bây giờ thấy Phó Diên Thăng đột nhiên quay ra đùa nghịch lưu manh với mình, hắn cũng không khỏi nổi máu ngả ngớn, quay sang đối phương cười nói: "Được, vậy cho anh thỏa mãn một lần."
Hai người đón xe về khách sạn, vừa vào phòng Phó Diên Thăng đã nóng nảy đẩy hắn xuống giường, còn nói: "Một tháng trời, Cá nhỏ, cậu sắp khiến tôi phát điên rồi... Cả tháng nay tôi vì cha con cậu mà ăn ngủ không yên sầu lo trăm mối, nhưng nghe những gì cậu nói trong bữa cơm vừa nãy mới biết, rõ ràng là tôi thua thiệt! Chúng ta không chia tay thì việc quái gì tôi không được lên giường với cậu..."
Thích Tự ngẩng đầu nói khẽ: "Anh bớt nói đi, có làm không đây? Tôi còn phải về trước 12h đấy."
Phó Diên Thăng sửng sốt, nhóc xấu xa này còn muốn về nhà?
"Làm..." Phó Diên Thăng đè Thích Tự trên giường, cúi đầu mút vành tai đối phương, cảm nhận người bên dưới run lên, lại khàn giọng thổi vào tai hắn ba chữ, "Làm cả đêm."
Thích Tự hừ mũi cười, làm cả đêm? Mồm mép lắm.
Nói là thế, nhưng cả tháng cấm dục quả thật kích cho đôi tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt hưng phấn cực điểm, làm một lần xong chưa kịp thở đã tới lần hai.
Nghĩ thấy qua đêm nay mình với Phó Diên Thăng đã phải xa rời, Thích Tự cũng không khỏi có ý phóng túng.
Cứ thế đến quá nửa đêm, hắn mới cảm thấy Phó Diên Thăng có gì đó là lạ...
Hình như người này say rượu!
Kì thực từ lúc Phó Diên Thăng ghé lại nói chuyện, Thích Tự đã ngửi được mùi cồn nồng nặc từ miệng hắn, nhưng trước giờ chưa từng thấy người này say, mà đối phương còn biểu hiện chẳng khác gì bình thường, cho nên Thích Tự mới không nghi ngờ gì.
Đến khi nhận ra "Phó Diên Thăng phát cuồng rồi" thì đã quá muộn.
Suốt cả đêm, Thích Tự không biết mình đã phải nghe bao nhiêu lời thô tục phóng đãng từ Phó Diên Thăng, cũng không biết mình đã bị ép nói bao nhiêu lần xin tha, "quần quật" mãi đến rạng sáng, cả hai mới mệt mỏi ôm nhau thiếp đi.
Ngày hôm sau, Thích Tự giật mình tỉnh giấc vì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, hắn đưa tay với lấy điện thoại, không buồn nhìn đã nhấn nhận luôn: "A lô?..."
Cũng may mà là Diệp Khâm Như.
Thích Tự chỉ thấy toàn thân ê ẩm, giọng nói thì khàn đặc, Diệp Khâm Như nghe ra hắn không được ổn, còn hỏi có phải bị cảm hay không, nếu phải thì cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.
Thích Tự dập máy xong, thoáng nhìn qua thời gian, đã gần 10h.
Màn cửa trong phòng đóng kín mít, không để lọt nổi một tia sáng vào, làm hắn cứ tưởng trời còn chưa sáng.
Thích Tự nhìn qua cuộc gọi và tin nhắn mới, phát hiện ra không có của ba với mẹ mới thở phào một hơi, lại cạn lực bất động.
Phó Diên Thăng cũng bị cuộc gọi vừa rồi đánh thức, đang thâm tình nhìn qua, thấy hắn vừa buông điện thoại đã lại ghé tới hôn.
Thích Tự nhớ tới chuyện tối qua, trên mặt lại nóng bừng, thầm mắng một tiếng "nát rượu" rồi ẩy người ra, cắn răng ngồi dậy.
Phó Diên Thăng cũng dậy theo, ôm hắn từ phía sau thầm thì: "Đừng đi..." Môi còn thuận thế dán lên gáy Thích Tự, khiến cả đầu hắn tê rần, người cũng như nhũn ra trong ngực đối phương.
Hôn một hồi, Phó Diên Thăng lại vòng tay bao trọn lấy Thích Tự, gác cằm lên vai hắn, hỏi: "Điện thoại cậu đâu?"
Thích Tự: "...Để làm gì?"
Phó Diên Thăng: "Cho tôi mượn chút."
Thích Tự mò lấy điện thoại cạnh gối, mở ra rồi để vào tay đối phương.
Phó Diên Thăng tìm kiếm rồi tải về một ứng dụng, Thích Tự nhận ra, đây chính là phần mềm đi kèm với móc treo định vị mà Tô Cánh tặng bọn họ.
Xong xuôi, người kia mở app, nhập vào một chuỗi kí tự rồi nói: "Đây là mã chiếc định vị Tô Cánh cho tôi, tôi sẽ luôn mang nó theo người, từ giờ tôi ở đâu cậu đều có thể thấy được hết; muốn biết tôi đang làm gì thì cứ hỏi, lúc nào cũng được, nói được tôi sẽ nói... Đến khi chúng ta tách ra, tôi sẽ nhắn tin chào sáng tốt lành chúc tối ngủ ngon, cũng sẽ gọi điện nói "Tôi yêu cậu" mỗi ngày. Ngoại trừ nhiệm vụ, cậu chính là ưu tiên số một lòng tôi, lần này không kí hợp đồng, nhưng cậu cứ nhớ kĩ lời hứa này, tôi nói được làm được."
Phó Diên Thăng trả lại điện thoại cho Thích Tự, ghé tai hắn thủ thỉ: "Thích Tự, dù có ở chân trời góc bể nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không buông cậu ra đâu, cứ việc thử thách cho thỏa thích đi."
****
<Epilogue>
Thích Nguyên Thành: "Cuối cùng thì thằng nhóc họ Phó kia cũng đi! Tối nay nhất định phải canh chừng Cá nhỏ, không cho đi tiễn cẩu tặc kia, hừ."
12h đêm.
Thích Nguyên Thành: "Còn chưa về? Tôi muốn khùng!"
8h sáng.
Thích Nguyên Thành: "Cái gì? Đi thâu đêm?! Rốt cục chúng nó đã đi đâu làm gì! QAQ"
-
vtrans by xiandzg
T/N: Thầy từng đòi khảo nghiệm em 2 năm, giờ thì tình nguyện cho em khảo nghiệm giám thị mình, đúng là thời thế:)) Tính ra thì đoạn tình của Phu Thê có chút chông gai, nhưng khoảng cách và thời gian sẽ là một thước đo thử thách tình yêu rất hiệu quả.
Kì lạ là đến đây mình không có sầu như mình tưởng, thậm chí còn cảm thấy cách hai người thẳng thắn với nhau ở chương này cũng như quãng thời gian yêu xa sắp tới sẽ khiến Phu Thê ngày một yêu và trân trọng nhau hơn /đồng thời cho bác Thành ít thời gian giảm chấn với khảo nghiệm nữa =)))/. Vì sự thành thục của cả hai (và vì đây là tiểu thuyết, còn là tiểu thuyết của Hi xD), mình vẫn tin chắc vào một cái kết viên mãn cho sự thâm tình lí trí của hai bạn.
(tuy nhiên truyện không có tag HE đâu, ai muốn thì vẫn hoàn toàn có thể đặt cửa một nồi máu chó cho OE BE nhé =))))))
Sau khi thảo luận với ba, Thích Tự quyết định sẽ đích thân gánh vác trọng trách này.
Sau hai năm được Phó Diên Thăng chỉ dạy, cùng một năm kinh nghiệm thực tế với bộ phận Công nghệ, quản lí một công ti đầu tư đối cũng không còn nằm ngoài tầm với của Thích Tự. Hắn chỉ cần tìm một người quản lí đại diện ở trong nước, để đối phương tùy thời báo cáo lại mọi dự án và các sự vụ trọng đại là được.
Về việc này, Phó Diên Thăng có tiến cử với Thích Tự một người—chính là Sở Mộng, cấp dưới cũ của hắn và cũng là Phó tổng đương nhiệm ở Chứng khoán Minh Thái.
Sở Mộng tốt nghiệp từ một trường Tài chính - Kinh tế danh giá, 26 tuổi hoàn thành chương trình thạc sĩ xong là tiến vào lĩnh vực đầu tư, đi lên từ vị trí chuyên viên phân tích cho đến bây giờ, nhìn thì năng lực chuyên môn cũng không thua kém gì Phó Diên Thăng.
Chẳng qua trong môi trường nam giới vẫn chiếm đa số như giới đầu tư, là nữ thì Sở Mộng sẽ gặp bất lợi hơn một chút về phương diện phát triển quan hệ và xã giao, không thể mạnh bạo toàn diện được như Hứa Kính hay Phó Diên Thăng. Bù lại thì cô được cái tỉ mỉ cẩn thận—trong suốt một năm cộng tác, Phó Diên Thăng phải công nhận rằng các báo cáo phân tích qua tay Sở Mộng đều gần như không có sai sót, bởi vậy mới nhận định đối phương là lựa chọn tốt nhất để hỗ trợ Thích Tự quản lí Sơn Vũ.
Đương nhiên, Phó Diên Thăng nghĩ tới chuyện tiến cử Sở Mộng một phần cũng vì nghe nói từ khi Chủ tịch bị bắt do sai phạm trong vụ đưa Hàng Phàm lên sàn, hàng loạt các lãnh đạo cấp cao ở Minh Thái cũng bị khui ra bê bối tham ô nhận hối lộ.
Tầng quản lí rúng động, cấp dưới cũng ăn đủ. Sở Mộng vừa lên chức Phó tổng được một năm thì công ti đã dính phải cả đống vấn đề như vậy, mới không khỏi nản lòng muốn tìm đường thoát thân.
Thích Tự tin tưởng mắt nhìn người của Phó Diên Thăng nên không có ý kiến gì, đi thương lượng với ba thì Thích Nguyên Thành cũng đồng ý sau khi xem qua hồ sơ của Sở Mộng.
Tư Thị bị kết tội thì toàn bộ tài sản cũng đóng băng, dòng tiền của Tư Nguyên bị thắt chặt, lúc này Sơn Vũ phải thận trọng với từng khoản chi tiêu, bởi vậy cần một người quản lí có khả năng chèo chống chứ không phải lập công.
Nhận được lời đề nghị của Phó Diên Thăng, Sở Mộng cũng vừa mừng vừa hoảng, vội vàng phải thu xếp đến gặp đối phương.
Sau khi nghe Phó Diên Thăng giải thích qua về tình hình của Sơn Vũ, Sở Mộng vô cùng kinh ngạc khi biết người sở hữu công ti lại chính là cậu chàng soái ca mà mình từng tia ở Skyline hồi đó, đồng thời không khỏi hổ thẹn vì những suy đoán vớ vẩn trước đây của mình.
Sau khi được Phó Diên Thăng giới thiệu, Sở Mộng mới chính thức gặp mặt Thích Tự tại Sơn Vũ.
Nói chuyện với một Thích Tự đã cực kì ra dáng lãnh đạo của lúc này, Sở Mộng lại không khỏi nhớ tới nụ hôn giữa đối phương và Phó Diên Thăng trong bar ngày ấy, vừa băn khoăn suy đoán về mối quan hệ của hai người bây giờ, vừa bất giác quay về tâm hồn thiếu nữ khi đối mặt với vị "kim chủ" nhỏ tuổi này, bởi vậy chẳng mất bao lâu đã vô cùng kính cẩn phục tùng đối phương.
Hỗ trợ thu xếp mọi chuyện ở Sơn Vũ xong, Phó Diên Thăng cũng bàn giao quyền điều hành lại cho Thích Tự.
Trước ngày rời khỏi Hải Thành, Phó Diên Thăng rủ đối phương đi ăn tối, chính ở nhà hàng "Điện cá lóc" hắn từng mời Thích Tự lần đầu tiên.
(*hình như hồi đấy mình dịch là cá mú, nhưng hôm nay tìm hiểu lại thì nó phải là họ cá lóc channa argus mới đúng)
Vẫn là địa điểm ấy, vẫn là những lát cá ướp lạnh.
Lẩu trong nồi đá, lửa chậm rãi đun.
Phó Diên Thăng nhìn Thích Tự qua màn hơi nước mờ mờ, giọng đầy áy náy: "Xin lỗi, tôi cứ tưởng sẽ được ở lại Tư Nguyên ít nhất nửa năm nữa, không ngờ cấp trên lại đòi gấp như vậy..."
Thích Tự vừa nhúng mấy lát cá vào nồi, vừa rũ mắt nói: "Không sao, ba tôi bảo tình hình hiện nay vẫn nằm trong tầm kiểm soát, chưa kể dù anh có ở lại, thì cũng đâu tiết lộ được tin mật gì đâu, đúng không?"
Phó Diên Thăng chỉ ừ, lại bảo: "Cậu yên tâm, qua nơi khác tôi vẫn sẽ để mắt đến tình hình của Tư Nguyên."
Thích Tự cười nhẹ: "Đừng để mắt tới chuyện xấu là được."
Phó Diên Thăng: "..."
Thích Tự lại hỏi: "Anh đến Thâm Thành làm gì? Ở đâu?"
Phó Diên Thăng nhấp một ngụm Trúc Diệp Thanh, nói: "Đến Chứng khoán Vạn Kỳ ở Thâm Thành, chức vụ cũ."
Thích Tự nhướng mày: "Công ti chứng khoán là nghiệp vụ cố định của anh à?"
Phó Diên Thăng: "Nói vậy cũng không sai, đây là nơi có cơ hội tiếp xúc với đủ loại công ti đủ loại người, rồi cả tin tức nữa."
Thích Tự nhướng mày: "Như anh ấy mà, nhỡ có ngày bị ám sát thì nhất định là do biết quá nhiều."
Phó Diên Thăng: "..."
Phó Diên Thăng chăm chú nhìn biểu hiện sinh động trên mặt Thích Tự, gần như chẳng rời mắt một giây nào.
Hắn lại không nhịn được mà hỏi: "Hôm ấy, rốt cục cậu đã nói gì với ba?"
Phó Diên Thăng đã hỏi chuyện này không chỉ một lần, nhưng suốt cả tháng nay, Thích Tự vẫn cứ im ỉm, còn bảo hắn hắn không được nghĩ nhiều.
Ban ngày Phó Diên Thăng đến gửi đơn từ chức—đây cũng là lần đầu tiên Thích Tự để cho hắn đến gặp Thích Nguyên Thành kể từ khi quan hệ giữa hai bọn họ bị phát hiện—Thích Nguyên Thành không hề ngạc nhiên với việc hắn xin nghỉ, cả buổi chỉ sầm mặt, nhìn hắn như muốn xẻ thịt lộ da bằng ánh mắt, còn cho người giải quyết thủ tục nhanh nhất có thể, đại khái là thiếu điều muốn tống tiễn hắn đi ngay và luôn.
Nhưng thái độ thờ ơ đầy "rộng rãi" ấy của Thích Nguyên Thành lại khiến Phó Diên Thăng nghĩ đến một phỏng đoán xấu xí—hắn lo Thích Tự muốn chia tay với mình.
Bởi vậy mà những ngày này, Phó Diên Thăng mới cảm giác như một tội phạm chờ tuyên án, không ngừng băn khoăn nếu Thích Tự muốn dừng lại thì hắn phải làm sao.
Thấy đối phương vẫn cúi đầu ăn cá, Phó Diên Thăng lại ép hỏi: "Tôi cũng sắp đi đến nơi rồi, không thể được thỏa mãn một chút sao?"
Tay cầm đũa của Thích Tự khựng lại, bấy giờ hắn mới nói: "Tôi bảo với ông ấy, là anh sắp đi rồi."
Phó Diên Thăng: "Gì nữa? Làm gì có chuyện chỉ thế thôi?"
Thích Tự: "Tôi xin ông ấy cho mình một thời gian."
Phó Diên Thăng: "Một thời gian... là bao lâu?"
Thích Tự: "Tôi không biết, có thể là vài tháng, một năm, vài năm..."
Phó Diên Thăng nghe đến "vài năm", chưa thả lỏng được bao lâu thì trái tim đã lại chùng đi: "Tức là cậu cảm thấy, rốt cục thì chúng ta cũng sẽ dừng lại?"
Thích Tự đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào Phó Diên Thăng, hỏi ngược lại: "Phó Diên Thăng, anh thật sự cho rằng kể cả chúng ta cứ xa nhau như vậy, thì tình cảm vẫn sẽ nguyên vẹn như giờ sao?"
Phó Diên Thăng siết chặt chén rượu trên tay, sắc mặt tối đi.
Thích Tự: "Tôi xin ba cho chúng ta một thời gian, là vì biết đối với người từng trải như ông ấy, thứ tình cảm này của chúng ta hẳn sẽ không thể vượt qua được thử thách thời gian và địa lí trong vòng "vài năm" này..."
Phó Diên Thăng chăm chú nhìn hắn, mắt ánh lên vẻ sắc lạnh, nhưng đâu đó bên trong lại là một ngọn lửa đang hừng hực cháy: "Vậy còn cậu? Cậu thì nghĩ sao?"
"Tôi không biết." Thích Tự né tránh ánh mắt đối phương, nói, "Tôi không muốn khiên cưỡng chia tay, đấy là làm khó chính mình, nhưng tôi nghĩ rồi, nếu tình cảm của chúng ta dần nhạt đi trong thời gian xa nhau, thì chia thôi, vậy cũng tốt cho cả hai."
Phó Diên Thăng: "..."
Nhận được câu trả lời còn tốt hơn trong dự đoán, nhưng Phó Diên Thăng lại càng đau lòng, đau lòng vì Thích Tự quá hiểu chuyện và trưởng thành, cũng đau lòng vì suy nghĩ thực tế của đối phương.
Biết rõ bối cảnh chính mình không thể nào cho người yêu một cảm giác an toàn, Phó Diên Thăng vẫn không nhịn được xúc động mà hỏi: "Thích Tự, vì sao cậu không giữ tôi ở lại?"
Giây phút hỏi ra câu này, Phó Diên Thăng cũng tự thấy mình quá đỗi ấu trĩ, bởi vì hắn rõ hơn ai hết, chính hắn không thể quyết định được, mới muốn mượn miệng Thích Tự ép mình, để xem rốt cục bản thân có thể vì Thích Tự mà thỏa hiệp đến nước nào.
Thích Tự chỉ hơi sửng sốt, rồi nhẹ giọng nói: "Thầy Phó, không cần miễn cưỡng, anh chưa từng hứa hẹn hay nợ tôi bất kì điều gì. Anh nhớ không, trước đây ở đúng nơi này, tôi hỏi anh phải làm sao thì anh mới chấp nhận đi theo tôi, anh bảo nếu mình chủ động nói ra yêu cầu, thì mọi thứ đều sẽ biến thành miễn cưỡng... Bây giờ, tôi cũng muốn nói lại với anh những lời này."
Thích Tự nhìn Phó Diên Thăng, khóe miệng khẽ nhếch nhưng lại chẳng phải cười: "Nếu như anh không thể không đi thì cứ đi, nếu ở lại được thì ở lại, tôi cũng muốn là anh cam tâm tình nguyện."
Hắn nói với vẻ ung dung bình tĩnh, khác hẳn với khi kích thích Phó Diên Thăng ở chung cư Lâm Uyên hay khách sạn Holiday trước kia.
Hắn không giận dỗi hay ấm ức, ngược lại rất thẳng thắn, cũng rất thật lòng.
Phó Diên Thăng chỉ thấy trong lòng run lên, hồi tưởng quá khứ, lại nhìn vẻ lãnh đạm điềm nhiên của Thích Tự lúc này, đại khái đã hiểu cảm giác "gieo gió gặt bão" là thế nào.
Hắn siết lấy chén rượu trên tay, nói ra đúng một chữ: "Được."
Đầy lòng đều là không cam không đành, Phó Diên Thăng nhấc tay uống cạn Trúc Diệp Thanh trong chén, rượu vào lòng đắng chẳng khác nào uống độc giải khát, ưu sầu khó kể lại càng khiến người ta thêm chua xót.
—Hay cho cái thứ gọi là "cam tâm tình nguyện".
Ăn xong, Thích Tự chủ động thanh toán coi như làm tiệc chia tay, Phó Diên Thăng cũng không cự tuyệt.
Hai người ra khỏi nhà hàng, Thích Tự liếc qua thời gian—9h, hắn đang định gọi cho Vương Mãnh thì Phó Diên Thăng đã ngăn lại: "Tối nay về khách sạn với tôi đi?"
Thích Tự: "...Gì?"
Phó Diên Thăng tiến lại gần hắn, nói đầy ám chỉ: "Nếu là tiệc chia tay, thì một bữa ăn làm sao đã đủ, phải trọn bộ chứ?"
Sau lần bại lộ từ tháng trước, Thích Tự sợ mình sẽ kích động đến ba nên nguyên thời gian này cũng cứ thế "cấm dục". Bây giờ thấy Phó Diên Thăng đột nhiên quay ra đùa nghịch lưu manh với mình, hắn cũng không khỏi nổi máu ngả ngớn, quay sang đối phương cười nói: "Được, vậy cho anh thỏa mãn một lần."
Hai người đón xe về khách sạn, vừa vào phòng Phó Diên Thăng đã nóng nảy đẩy hắn xuống giường, còn nói: "Một tháng trời, Cá nhỏ, cậu sắp khiến tôi phát điên rồi... Cả tháng nay tôi vì cha con cậu mà ăn ngủ không yên sầu lo trăm mối, nhưng nghe những gì cậu nói trong bữa cơm vừa nãy mới biết, rõ ràng là tôi thua thiệt! Chúng ta không chia tay thì việc quái gì tôi không được lên giường với cậu..."
Thích Tự ngẩng đầu nói khẽ: "Anh bớt nói đi, có làm không đây? Tôi còn phải về trước 12h đấy."
Phó Diên Thăng sửng sốt, nhóc xấu xa này còn muốn về nhà?
"Làm..." Phó Diên Thăng đè Thích Tự trên giường, cúi đầu mút vành tai đối phương, cảm nhận người bên dưới run lên, lại khàn giọng thổi vào tai hắn ba chữ, "Làm cả đêm."
Thích Tự hừ mũi cười, làm cả đêm? Mồm mép lắm.
Nói là thế, nhưng cả tháng cấm dục quả thật kích cho đôi tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt hưng phấn cực điểm, làm một lần xong chưa kịp thở đã tới lần hai.
Nghĩ thấy qua đêm nay mình với Phó Diên Thăng đã phải xa rời, Thích Tự cũng không khỏi có ý phóng túng.
Cứ thế đến quá nửa đêm, hắn mới cảm thấy Phó Diên Thăng có gì đó là lạ...
Hình như người này say rượu!
Kì thực từ lúc Phó Diên Thăng ghé lại nói chuyện, Thích Tự đã ngửi được mùi cồn nồng nặc từ miệng hắn, nhưng trước giờ chưa từng thấy người này say, mà đối phương còn biểu hiện chẳng khác gì bình thường, cho nên Thích Tự mới không nghi ngờ gì.
Đến khi nhận ra "Phó Diên Thăng phát cuồng rồi" thì đã quá muộn.
Suốt cả đêm, Thích Tự không biết mình đã phải nghe bao nhiêu lời thô tục phóng đãng từ Phó Diên Thăng, cũng không biết mình đã bị ép nói bao nhiêu lần xin tha, "quần quật" mãi đến rạng sáng, cả hai mới mệt mỏi ôm nhau thiếp đi.
Ngày hôm sau, Thích Tự giật mình tỉnh giấc vì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, hắn đưa tay với lấy điện thoại, không buồn nhìn đã nhấn nhận luôn: "A lô?..."
Cũng may mà là Diệp Khâm Như.
Thích Tự chỉ thấy toàn thân ê ẩm, giọng nói thì khàn đặc, Diệp Khâm Như nghe ra hắn không được ổn, còn hỏi có phải bị cảm hay không, nếu phải thì cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.
Thích Tự dập máy xong, thoáng nhìn qua thời gian, đã gần 10h.
Màn cửa trong phòng đóng kín mít, không để lọt nổi một tia sáng vào, làm hắn cứ tưởng trời còn chưa sáng.
Thích Tự nhìn qua cuộc gọi và tin nhắn mới, phát hiện ra không có của ba với mẹ mới thở phào một hơi, lại cạn lực bất động.
Phó Diên Thăng cũng bị cuộc gọi vừa rồi đánh thức, đang thâm tình nhìn qua, thấy hắn vừa buông điện thoại đã lại ghé tới hôn.
Thích Tự nhớ tới chuyện tối qua, trên mặt lại nóng bừng, thầm mắng một tiếng "nát rượu" rồi ẩy người ra, cắn răng ngồi dậy.
Phó Diên Thăng cũng dậy theo, ôm hắn từ phía sau thầm thì: "Đừng đi..." Môi còn thuận thế dán lên gáy Thích Tự, khiến cả đầu hắn tê rần, người cũng như nhũn ra trong ngực đối phương.
Hôn một hồi, Phó Diên Thăng lại vòng tay bao trọn lấy Thích Tự, gác cằm lên vai hắn, hỏi: "Điện thoại cậu đâu?"
Thích Tự: "...Để làm gì?"
Phó Diên Thăng: "Cho tôi mượn chút."
Thích Tự mò lấy điện thoại cạnh gối, mở ra rồi để vào tay đối phương.
Phó Diên Thăng tìm kiếm rồi tải về một ứng dụng, Thích Tự nhận ra, đây chính là phần mềm đi kèm với móc treo định vị mà Tô Cánh tặng bọn họ.
Xong xuôi, người kia mở app, nhập vào một chuỗi kí tự rồi nói: "Đây là mã chiếc định vị Tô Cánh cho tôi, tôi sẽ luôn mang nó theo người, từ giờ tôi ở đâu cậu đều có thể thấy được hết; muốn biết tôi đang làm gì thì cứ hỏi, lúc nào cũng được, nói được tôi sẽ nói... Đến khi chúng ta tách ra, tôi sẽ nhắn tin chào sáng tốt lành chúc tối ngủ ngon, cũng sẽ gọi điện nói "Tôi yêu cậu" mỗi ngày. Ngoại trừ nhiệm vụ, cậu chính là ưu tiên số một lòng tôi, lần này không kí hợp đồng, nhưng cậu cứ nhớ kĩ lời hứa này, tôi nói được làm được."
Phó Diên Thăng trả lại điện thoại cho Thích Tự, ghé tai hắn thủ thỉ: "Thích Tự, dù có ở chân trời góc bể nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không buông cậu ra đâu, cứ việc thử thách cho thỏa thích đi."
****
<Epilogue>
Thích Nguyên Thành: "Cuối cùng thì thằng nhóc họ Phó kia cũng đi! Tối nay nhất định phải canh chừng Cá nhỏ, không cho đi tiễn cẩu tặc kia, hừ."
12h đêm.
Thích Nguyên Thành: "Còn chưa về? Tôi muốn khùng!"
8h sáng.
Thích Nguyên Thành: "Cái gì? Đi thâu đêm?! Rốt cục chúng nó đã đi đâu làm gì! QAQ"
-
vtrans by xiandzg
T/N: Thầy từng đòi khảo nghiệm em 2 năm, giờ thì tình nguyện cho em khảo nghiệm giám thị mình, đúng là thời thế:)) Tính ra thì đoạn tình của Phu Thê có chút chông gai, nhưng khoảng cách và thời gian sẽ là một thước đo thử thách tình yêu rất hiệu quả.
Kì lạ là đến đây mình không có sầu như mình tưởng, thậm chí còn cảm thấy cách hai người thẳng thắn với nhau ở chương này cũng như quãng thời gian yêu xa sắp tới sẽ khiến Phu Thê ngày một yêu và trân trọng nhau hơn /đồng thời cho bác Thành ít thời gian giảm chấn với khảo nghiệm nữa =)))/. Vì sự thành thục của cả hai (và vì đây là tiểu thuyết, còn là tiểu thuyết của Hi xD), mình vẫn tin chắc vào một cái kết viên mãn cho sự thâm tình lí trí của hai bạn.
(tuy nhiên truyện không có tag HE đâu, ai muốn thì vẫn hoàn toàn có thể đặt cửa một nồi máu chó cho OE BE nhé =))))))