Chương : 44
Cô biết hôm nay Lạc vô tâm sẽ đem y phục của Lạc mộng khê trao lại nên đã sớm thiết kế.
Tối đến, hoàng cung...
_ Nhị hoàng tử, ta mang y phục của thái tử phi vào nhưng không gặp được hai người mà xung quanh cũng chẳng còn ai để nhờ, mọi người bận rộn quá chỉ có ngài rảnh rỗi nên ta đem nhờ ngài đưa thái tử giúp ta.- Lạc Vô Tâm bối rối nói. Nàng đang ở cùng nhị hoàng tử a.
Đoan mộc y nhiên đang định nói gì đó thì người bắt đầu nóng lên, ánh mắt trở nên mơ hồ nhìn Lạc vô tâm. Lạc vô tâm mặc bộ hồng y khoác áo mỏng ở ngoài dáng người đầy đặn lộ ra khiến hắn ham muốn. Hắn tiến lại gần Lạc vô tâm kéo nàng ta đến cạnh giường đẩy nàng ta xuống, Lạc vô tâm không để ý nên bị kéo đi, mà sức lực của nàng ta không bằng nhị hoàng tử nên không thể kháng cự.
_ Nhị, nhị hoàng tử người sao vậy?- Lạc vô tâm mặt đỏ tận mang tai nói.
_ Cho ta, cho ta.- Đoan mộc y nhiên mơ hồ nói.
Hắn cúi xuống hôn vào môi Lạc vô tâm tham lam hút lấy mật ngọt trong khoang miệng nhỏ của nàng ta. Tay hắn thuần thục cởi y phục của nàng ta ra, dùng tay xoa bóp hai ngọn núi đầy đặn của Lạc vô tâm. Tay hắn luồn qua luồn lại khắp nơi trên cơ thể nàng ta, miệng hôn vào xương quai xanh rồi lại đến ngực liếm láp hai bên nhũy hoa khiến nó cương lại.
_ Ưm, nhị, nhị hoàng tử...- Lạc vô tâm đỏ mặt rên.
_ Ân...- Đoan mộc y nhiên mẫn ý kêu.
Trong đêm cảnh xuân và những tiếng rên rỉ động tác luân chuyển ám muội, một lúc sau thì dược hết tác dụng( ăn sạch sẽ rồi thì ms hết tác dụng, cho lượng dược ít.)
Lạc vô tâm nước mắt bắt đầu chảy xuống, nàng thích nhị hoàng tử nhưng không thích ngài ấy làm thế này. Đoan mộc y nhiên ánh mắt tỉnh táo mở ra thì đập ngay vào mắt là cảnh tượng Lạc vô tâm sợ hãi trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, người không mảnh vải trên người còn đầy vết hôn xanh tím ngồi co rúm một góc. Rồi lại nhìn mình thân cũng trần như nhộng, tức thì bối rối.
_ Vô Tâm, xin lỗi ta không biết mình làm sao nữa. Nàng yên tâm ta sẽ chịu trách nhiệm, đừng khóc, ngoan.- Đoan mộc y nhiên nhỏ nhẹ nói ôm Lạc vô tâm.
_ Nhị, nhị hoàng tử ta không trách ngài.- Lạc vô tâm huhu nói, thật sự nàng cũng không giận nhị hoàng tử.
_ Ngoan, ta cho người báo về Lạc phủ nàng ở trong cung qua đêm. Nằm xuống ngủ cạnh ta.- Đoan mộc y nhiên nhỏ nhẹ nói ôm lạc vô tâm vào lòng nằm xuống giường tham lam hít lấy mùi thơm từ người Lạc vô tâm. Mùi hương thật dễ chịu, biểu cảm lúc khóc của nàng ấy cũng rất dễ thương a. Ta là người cướp đi lần đầu tiên của nàng ta sẽ chịu trách nhiệm, ta rất sẵn lòng Tâm nhi.
Tối đến, hoàng cung...
_ Nhị hoàng tử, ta mang y phục của thái tử phi vào nhưng không gặp được hai người mà xung quanh cũng chẳng còn ai để nhờ, mọi người bận rộn quá chỉ có ngài rảnh rỗi nên ta đem nhờ ngài đưa thái tử giúp ta.- Lạc Vô Tâm bối rối nói. Nàng đang ở cùng nhị hoàng tử a.
Đoan mộc y nhiên đang định nói gì đó thì người bắt đầu nóng lên, ánh mắt trở nên mơ hồ nhìn Lạc vô tâm. Lạc vô tâm mặc bộ hồng y khoác áo mỏng ở ngoài dáng người đầy đặn lộ ra khiến hắn ham muốn. Hắn tiến lại gần Lạc vô tâm kéo nàng ta đến cạnh giường đẩy nàng ta xuống, Lạc vô tâm không để ý nên bị kéo đi, mà sức lực của nàng ta không bằng nhị hoàng tử nên không thể kháng cự.
_ Nhị, nhị hoàng tử người sao vậy?- Lạc vô tâm mặt đỏ tận mang tai nói.
_ Cho ta, cho ta.- Đoan mộc y nhiên mơ hồ nói.
Hắn cúi xuống hôn vào môi Lạc vô tâm tham lam hút lấy mật ngọt trong khoang miệng nhỏ của nàng ta. Tay hắn thuần thục cởi y phục của nàng ta ra, dùng tay xoa bóp hai ngọn núi đầy đặn của Lạc vô tâm. Tay hắn luồn qua luồn lại khắp nơi trên cơ thể nàng ta, miệng hôn vào xương quai xanh rồi lại đến ngực liếm láp hai bên nhũy hoa khiến nó cương lại.
_ Ưm, nhị, nhị hoàng tử...- Lạc vô tâm đỏ mặt rên.
_ Ân...- Đoan mộc y nhiên mẫn ý kêu.
Trong đêm cảnh xuân và những tiếng rên rỉ động tác luân chuyển ám muội, một lúc sau thì dược hết tác dụng( ăn sạch sẽ rồi thì ms hết tác dụng, cho lượng dược ít.)
Lạc vô tâm nước mắt bắt đầu chảy xuống, nàng thích nhị hoàng tử nhưng không thích ngài ấy làm thế này. Đoan mộc y nhiên ánh mắt tỉnh táo mở ra thì đập ngay vào mắt là cảnh tượng Lạc vô tâm sợ hãi trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, người không mảnh vải trên người còn đầy vết hôn xanh tím ngồi co rúm một góc. Rồi lại nhìn mình thân cũng trần như nhộng, tức thì bối rối.
_ Vô Tâm, xin lỗi ta không biết mình làm sao nữa. Nàng yên tâm ta sẽ chịu trách nhiệm, đừng khóc, ngoan.- Đoan mộc y nhiên nhỏ nhẹ nói ôm Lạc vô tâm.
_ Nhị, nhị hoàng tử ta không trách ngài.- Lạc vô tâm huhu nói, thật sự nàng cũng không giận nhị hoàng tử.
_ Ngoan, ta cho người báo về Lạc phủ nàng ở trong cung qua đêm. Nằm xuống ngủ cạnh ta.- Đoan mộc y nhiên nhỏ nhẹ nói ôm lạc vô tâm vào lòng nằm xuống giường tham lam hít lấy mùi thơm từ người Lạc vô tâm. Mùi hương thật dễ chịu, biểu cảm lúc khóc của nàng ấy cũng rất dễ thương a. Ta là người cướp đi lần đầu tiên của nàng ta sẽ chịu trách nhiệm, ta rất sẵn lòng Tâm nhi.