Chương : 51
Điện Hi Hòa
_ Thái hậu, đây là quả rất đặc biệt, chỉ có ở chỗ chúng tôi có. Người Trung hoa nổi tiếng hiểu biết rộng rãi, vậy thần nữ mạn phép được hỏi có ai biết đây là loại quả gì?- Ô lan thác á cầm một hộp quả đứng trên điện nói to.
Cô nhìn một chút, là quả chôm chôm. Không ngờ ở đây cũng có, cứ tưởng chỉ có ở hiện đại mới trồng. Các bá quan văn võ cùng các vị tiểu thư,công tử tò mò một mặt chả biết gì hết. Thái hậu, hoàng thượng, hoàng hậu cùng các vị hoàng tử, thái tử cũng một mặt kì lạ. Chưa ai nhìn thấy loại quả này bao giờ.
Ô lan thác á đang đắc ý một mạt, để xem người trung hoa bằng người mông cổ ở điểm nào mà luôn hống hách.
Đang vui sướng trong lòng thì một giọng nói trong trẻo vang lên.
_ Đây là chôm chôm. Ăn rất ngọt, cùi dòn màu trắng đục,dày. Rất thơm nữa. Phải không công chúa?- cô nhếch miệng hỏi. Đây là loại quả xa lạ với người cổ đại nhưng không xa lạ với cô a.
_ Ph, phải. Hừ.- Ô lan thác á hết đắc ý tức giận nhìn cô.
_ Oa, Diệp tiểu thư thật giỏi a.- văn võ bá quan giờ mới lên tiếng.
_ Bích ca, ngươi làm ai gia ngạc nhiên a.- thái hậu kinh ngạc nói.
Hoàng thượng cùng hoàng hậu thì cười thầm tính kế. Thái tử và các vị hoàng tử cũng ngạc nhiên, riêng thái tử đấy mắt hiện ra tia nghiền ngẫm.
_ Vậy nhân ngày sinh thần thái hậu, Thác á xin cùng nữ tử Lãnh Môn thử tài đấu cung. Nghe nói nữ tử Lãnh môn bắn cung rất tốt không thua kém nam tử.- Ô lan thác á lại tính kế đáy mắt nói. Nhân dịp này để bọn họ xấu mặt.
_ Công chúa, nói về tài bắn cung thì người Mông cổ đương nhiên là hơn. Mông cổ đều cưỡi ngựa săn bắn trên thảo nguyên làm sao mà không giỏi.- hoàng thượng lúc này khiêm tốn nói.
_ Không dám, vậy ta muốn cùng vị Diệp tiểu thư đây cùng so được chứ?- một tiểu thư khuê các thì làm được gì chứ.
_ Được.- cô sảng khoái đồng ý. Muốn tính kế cô?trình độ này còn rất non.
Tại sân bắn.
_ Chúng ta sẽ so cung ở bia cách 100 m.- ô lan thác á nói lớn.
_ Oa, một trăm mét là mức bắn đạt của quân binh rồi nha.- mọi người vẻ mặt tán thưởng.
_ Công chúa, đã là thi bắn thì nên bắn xa chứ. 900 m đi.- cô cười mỉm nói mềm nhẹ như 900m chả là gì cả.
_ Trời 900m, còn hơn cả khoảng cách võ tướng bắn. Chắc các vị tướng quân mới bắn được đấy. Tiểu thư khuê các sao bắn được.- mọi người trợn mắt há mồm nói.
_ H, Hảo. Ta không sợ.- Hừ 900 m không trúng thì thi bắn xa, xem ai bắn xa hơn.
Cung tên được chuẩn bị đầy đủ mang ra. Hai người thử cung xong bắt đầu bắn. Ô lan thác á bắn trước, một cây tên bay đến xuyên trúng hồng tâm, hay cho một từ may. Đến lượt cô, cô cầm một lúc 3 mũi tên. Ngắm bắn đúng góc độ, mũi tên ra khỏi cung bay đi. Tên đầu tiên đâm xuyên hồng tâm, tên thứ 2 xẻ đôi tên thứ nhất còn tên thứ 3 lực đạo quá mạnh tên xuyên thủng cả bia.
_ Oa, kĩ thuật bắn cung của Diệp tiểu thư đến cả tại hạ là đại tướng quân của quân đội hoàng gia cũng phải nể phục.- Tần tướng quân kích động nói.
_ Hảo tiễn.- Cung vô ngân tươi cười nói.
_ Thật là, Diệp tiểu thư có thật là nữ nhân không vậy. Sức mạnh kinh khủng vậy.- mọi người kinh ngạc cùng vui sướng khi bên mình thắng.
_ Tài năng rất tốt.- thái hậu đứng bật dậy vỗ tay khen ngợi. Ngày trước bà là nữ tướng nhưng không có phong phạm như vậy a.
Ô lan thác á thì tức giận, ai ngờ được nàng ta giỏi như vậy. Còn Ô lan tộc 3 người khác thì hổ thẹn khi thi tài cùng người Trung hoa lại để thua.
Tộc Ô lan ngồi giao lưu một lúc rồi rời đi. Mọi người cũng lần lượt ra về, cô được hoàng thượng cho mời ở lại. Bây giờ chỉ còn bọn họ.
_ Mộ nhi, ta định tứ hôn cho con cùng Diệp cô nương, con thấy thế nào?- Hoàng thượng hướng Long trạch mộ nói.
_ Con không ý kiến gì.- Long trạch mộ nói.
_ Ta không đồng ý.- cô lạnh nhạt nói.
_ Diệp tiểu thư, nếu ta nói thì chính là thánh chỉ. Nếu không tuân thì chu di cửu tộc.- hoàng thượng lạnh giọng nói.
_ Hoàng nhi...- thái hậu khó xử nói.
_ Mẫu hậu, chuyện này người đừng xen vào.- hoàng thượng quả quyết nói.
_ Ta nói không là không. Còn cửu tộc ta, chỉ sợ hoàng thượng muốn chu di thì phải hỏi ý kiến một người.- cô cười lạnh nói. Cô rất ghét những người tự ý quyết định chuyện gì của mình.
_ Hừ, trẫm là vua thì còn phải hỏi ai?- hoàng thượng bắt đầu xúc động quát.
_ Lăng Cảnh Thần.- cô nhàn nhạt nói ba chữ làm cho hoàng thượng toát mồ hôi. Hắn cường đại như vậy, nếu Diệp Bích Ca quen biết hắn thì đúng thật ông ta không làm gì được.
_ Ngươi và hắn có quan hệ gì?.- hoàng thượng kinh hoảng vội hỏi.
_ Hoàng thượng, người không nên biết nhiều.- cô nhàn nhạt nói. Hừ, đòi động đến Diệp gia, động thật thì cô diệt cả Lãnh môn quốc của hắn.
Dám uy hiếp cô, cô bóp ngạt hắn.
_ Được, vậy chuyện này thôi đi. Đừng ai nói thêm gì.- hoàng thượng bất đắc dĩ nói.
Thái tử một mặt tiếc nuối. Thái hậu tò mò càng cao, Lăng cảnh thần là ai mà hoàng nhi sợ như vậy? Bà cũng không hỏi thêm.
_ Thái hậu, đây là quả rất đặc biệt, chỉ có ở chỗ chúng tôi có. Người Trung hoa nổi tiếng hiểu biết rộng rãi, vậy thần nữ mạn phép được hỏi có ai biết đây là loại quả gì?- Ô lan thác á cầm một hộp quả đứng trên điện nói to.
Cô nhìn một chút, là quả chôm chôm. Không ngờ ở đây cũng có, cứ tưởng chỉ có ở hiện đại mới trồng. Các bá quan văn võ cùng các vị tiểu thư,công tử tò mò một mặt chả biết gì hết. Thái hậu, hoàng thượng, hoàng hậu cùng các vị hoàng tử, thái tử cũng một mặt kì lạ. Chưa ai nhìn thấy loại quả này bao giờ.
Ô lan thác á đang đắc ý một mạt, để xem người trung hoa bằng người mông cổ ở điểm nào mà luôn hống hách.
Đang vui sướng trong lòng thì một giọng nói trong trẻo vang lên.
_ Đây là chôm chôm. Ăn rất ngọt, cùi dòn màu trắng đục,dày. Rất thơm nữa. Phải không công chúa?- cô nhếch miệng hỏi. Đây là loại quả xa lạ với người cổ đại nhưng không xa lạ với cô a.
_ Ph, phải. Hừ.- Ô lan thác á hết đắc ý tức giận nhìn cô.
_ Oa, Diệp tiểu thư thật giỏi a.- văn võ bá quan giờ mới lên tiếng.
_ Bích ca, ngươi làm ai gia ngạc nhiên a.- thái hậu kinh ngạc nói.
Hoàng thượng cùng hoàng hậu thì cười thầm tính kế. Thái tử và các vị hoàng tử cũng ngạc nhiên, riêng thái tử đấy mắt hiện ra tia nghiền ngẫm.
_ Vậy nhân ngày sinh thần thái hậu, Thác á xin cùng nữ tử Lãnh Môn thử tài đấu cung. Nghe nói nữ tử Lãnh môn bắn cung rất tốt không thua kém nam tử.- Ô lan thác á lại tính kế đáy mắt nói. Nhân dịp này để bọn họ xấu mặt.
_ Công chúa, nói về tài bắn cung thì người Mông cổ đương nhiên là hơn. Mông cổ đều cưỡi ngựa săn bắn trên thảo nguyên làm sao mà không giỏi.- hoàng thượng lúc này khiêm tốn nói.
_ Không dám, vậy ta muốn cùng vị Diệp tiểu thư đây cùng so được chứ?- một tiểu thư khuê các thì làm được gì chứ.
_ Được.- cô sảng khoái đồng ý. Muốn tính kế cô?trình độ này còn rất non.
Tại sân bắn.
_ Chúng ta sẽ so cung ở bia cách 100 m.- ô lan thác á nói lớn.
_ Oa, một trăm mét là mức bắn đạt của quân binh rồi nha.- mọi người vẻ mặt tán thưởng.
_ Công chúa, đã là thi bắn thì nên bắn xa chứ. 900 m đi.- cô cười mỉm nói mềm nhẹ như 900m chả là gì cả.
_ Trời 900m, còn hơn cả khoảng cách võ tướng bắn. Chắc các vị tướng quân mới bắn được đấy. Tiểu thư khuê các sao bắn được.- mọi người trợn mắt há mồm nói.
_ H, Hảo. Ta không sợ.- Hừ 900 m không trúng thì thi bắn xa, xem ai bắn xa hơn.
Cung tên được chuẩn bị đầy đủ mang ra. Hai người thử cung xong bắt đầu bắn. Ô lan thác á bắn trước, một cây tên bay đến xuyên trúng hồng tâm, hay cho một từ may. Đến lượt cô, cô cầm một lúc 3 mũi tên. Ngắm bắn đúng góc độ, mũi tên ra khỏi cung bay đi. Tên đầu tiên đâm xuyên hồng tâm, tên thứ 2 xẻ đôi tên thứ nhất còn tên thứ 3 lực đạo quá mạnh tên xuyên thủng cả bia.
_ Oa, kĩ thuật bắn cung của Diệp tiểu thư đến cả tại hạ là đại tướng quân của quân đội hoàng gia cũng phải nể phục.- Tần tướng quân kích động nói.
_ Hảo tiễn.- Cung vô ngân tươi cười nói.
_ Thật là, Diệp tiểu thư có thật là nữ nhân không vậy. Sức mạnh kinh khủng vậy.- mọi người kinh ngạc cùng vui sướng khi bên mình thắng.
_ Tài năng rất tốt.- thái hậu đứng bật dậy vỗ tay khen ngợi. Ngày trước bà là nữ tướng nhưng không có phong phạm như vậy a.
Ô lan thác á thì tức giận, ai ngờ được nàng ta giỏi như vậy. Còn Ô lan tộc 3 người khác thì hổ thẹn khi thi tài cùng người Trung hoa lại để thua.
Tộc Ô lan ngồi giao lưu một lúc rồi rời đi. Mọi người cũng lần lượt ra về, cô được hoàng thượng cho mời ở lại. Bây giờ chỉ còn bọn họ.
_ Mộ nhi, ta định tứ hôn cho con cùng Diệp cô nương, con thấy thế nào?- Hoàng thượng hướng Long trạch mộ nói.
_ Con không ý kiến gì.- Long trạch mộ nói.
_ Ta không đồng ý.- cô lạnh nhạt nói.
_ Diệp tiểu thư, nếu ta nói thì chính là thánh chỉ. Nếu không tuân thì chu di cửu tộc.- hoàng thượng lạnh giọng nói.
_ Hoàng nhi...- thái hậu khó xử nói.
_ Mẫu hậu, chuyện này người đừng xen vào.- hoàng thượng quả quyết nói.
_ Ta nói không là không. Còn cửu tộc ta, chỉ sợ hoàng thượng muốn chu di thì phải hỏi ý kiến một người.- cô cười lạnh nói. Cô rất ghét những người tự ý quyết định chuyện gì của mình.
_ Hừ, trẫm là vua thì còn phải hỏi ai?- hoàng thượng bắt đầu xúc động quát.
_ Lăng Cảnh Thần.- cô nhàn nhạt nói ba chữ làm cho hoàng thượng toát mồ hôi. Hắn cường đại như vậy, nếu Diệp Bích Ca quen biết hắn thì đúng thật ông ta không làm gì được.
_ Ngươi và hắn có quan hệ gì?.- hoàng thượng kinh hoảng vội hỏi.
_ Hoàng thượng, người không nên biết nhiều.- cô nhàn nhạt nói. Hừ, đòi động đến Diệp gia, động thật thì cô diệt cả Lãnh môn quốc của hắn.
Dám uy hiếp cô, cô bóp ngạt hắn.
_ Được, vậy chuyện này thôi đi. Đừng ai nói thêm gì.- hoàng thượng bất đắc dĩ nói.
Thái tử một mặt tiếc nuối. Thái hậu tò mò càng cao, Lăng cảnh thần là ai mà hoàng nhi sợ như vậy? Bà cũng không hỏi thêm.