Chương : 9
Edit: kaylee
“Ta muốn mang nó đi.”
Diệp Kiều nói làm Đổng Đại có chút ngoài ý muốn, rốt cuộc loại vật nhỏ này tuy rằng nở hoa trái mùa, nhưng mà một năm sẽ chết, trừ bỏ bày trang trí cũng không có tác dụng gì lớn, không thể ăn không thể dùng, hoa cũng nhỏ yếu đáng thương, xa xa không bằng những đóa hoa sáng lạn khác.
Chỉ là Đổng Đại một chút do dự đều không có đã đáp ứng, có thể sử dụng một gốc cây Thạch Nha Thảo làm Diệp Kiều vui vẻ, này ở trong mắt hắn là vô cùng có lời.
Tiểu đồng tiếp đón một bên lại đây dịch Thạch Nha Thảo ra tới, Diệp Kiều mở miệng nói: “Nếu lớn lên ở đá, thì ở trong chậu hoa để tảng đá đi.”
Diệp Kiều nhớ rõ ràng, nó lớn lên ở trên đá, nếu chỉ dùng đất chôn, vật nhỏ này ngược lại sẽ cảm thấy bị đè nén, không lâu sẽ chết.
Hiển nhiên nó cũng không thích ăn đất.
Đổng Đại lập tức cười nói: “Thiếu nãi nãi nói đúng,” Rồi sau đó quay đầu nói với tiểu đồng: “Còn không mau đi tìm đá tới.”
Tiểu đồng tìm tảng đá đặt ở chậu hoa, bên cạnh dùng đất bùn cố định, sau khi Thạch Nha Thảo bị dịch đi vào vẫn là rêu rao hoa nhỏ màu đỏ như cũ, nhưng mà thoạt nhìn tinh thần hơn vừa rồi rất nhiều.
Diệp Kiều vốn định tự mình ôm chậu hoa, Tiểu Tố tay mắt lanh lẹ tiếp nhận tới ôm vào trong ngực nói: “Ta đến đây đi, thiếu nãi nãi cẩn thận tay dơ.”
Lời này là lần trước Tiểu Tố nghe Kỳ Vân nói qua với Diệp Kiều, người nọ ngay cả thức ăn cho gà đều không muốn để Diệp Kiều sờ, huống chi cái này.
Nghĩ đến cái đuôi trơ trọi của Tiểu Hắc nhà mình, cái mũi Tiểu Tố đều nhíu lại.
Diệp Kiều cũng không kiên trì, mang theo Tiểu Tố vào sảnh ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Đổng quản sự, Thạch Nha Thảo dễ tìm sao?”
Đổng Đại lập tức trả lời: “Không nhiều lắm, nó vốn là sinh đến thật nhỏ, lại chỉ có thể sống một năm, người bình thường đều không quá nhận được, nhiều sợ là không dễ tìm.”
Diệp Kiều có chút đáng tiếc, nhưng nàng không tham.
Có thể gặp được một gốc cây đã là số phận, lại nhiều cũng không thể cưỡng cầu.
Tới sảnh ngoài, Lưu bà tử đã bê canh trứng đi lên, còn làm hai món ăn khác.
Diệp Kiều đi rửa tay ngồi xuống, thấy Tiểu Tố mắt trông mong nhìn mình, nàng không khỏi vui vẻ, nói với Lưu bà tử: “Cho nàng một chén đi, Lưu mụ ngươi cũng ăn chút, một đường lại đây sợ là đều đói bụng.”
Tiểu Tố lập tức cười rộ lên, Lưu bà tử cũng không chối từ, sau khi cảm tạ Diệp Kiều thì phân ra một phần đồ ăn đến một bên đi ăn, Diệp Kiều cũng múc một phần canh trứng cho Tiểu Tố.
Diệp Kiều lại là đôi mắt nhìn chằm chằm Thạch Nha Thảo, cả đầu óc đều là mình nên như thế nào dưỡng vật nhỏ này, có chút không để ý múc một muỗng canh trứng bỏ vào trong miệng.
Nàng không biết canh trứng là gì, vừa rồi nghe Diệp Bảo vẫn luôn nhắc mãi lúc này mới nhớ kỹ.
Ở sau khi canh trứng vào miệng, Diệp Kiều chỉ cảm thấy vô cùng mềm nhẵn mềm mại, còn có thể nhấm nuốt đến hỗn hợp trứng gà ở bên trong, kết hợp với dầu vừng, miệng đầy hương thươm.
Diệp Kiều vốn chỉ là thuận miệng nói, kết quả nếm một ngụm rồi dừng không được, cuối cùng tràn đầy một chén đều vào bụng.
Sờ sờ bụng, Diệp Kiều thở ra một hơi.
Làm người thật tốt.
Chờ ăn xong cơm, Diệp Kiều mang theo chậu hoa Thạch Nha Thảo, ngồi xe bò trở về.
Vừa đến nhà nàng lập tức trở về sân của mình, bước chân cực nhanh, Tiểu Tố phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp.
Chờ khi Diệp Kiều đẩy ra cửa phòng, liếc mắt một cái là nhìn thấy Kỳ Vân khoác áo ngoài ngồi ở sau bàn, đang có chút kinh ngạc nhìn nàng, hình như không nghĩ tới Diệp Kiều nhanh như vậy đã trở lại.
Hai mắt Diệp Kiều trừng lớn chút, môi mềm mại hơi hơi mím lại.
Kỳ Vân có chút khó hiểu, bình thường Diệp Kiều đều là thích nói thích cười, hắn vẫn là lần đầu nhìn thấy dáng vẻ Diệp Kiều như vậy, trong lòng không nhịn được nghĩ, nương tử nhà mình tức giận?
Sợ vào hàn khí, Diệp Kiều đưa chậu hoa đang ôm cho Tiểu Tố đi theo mình tiến vào, rồi sau đó nhanh chóng đóng cửa.
Chờ khi quay đầu lại, mày nàng nhăn lại: “Tướng công, ngươi đáp ứng ta muốn tĩnh dưỡng, nếu lại bị nhiễm gió lạnh thì làm sao bây giờ.”
Tĩnh dưỡng, thì phải nằm ở trên giường mới đúng, sao lại có thể xuống dưới.
Lúc này Kỳ Vân mới hiểu rõ Diệp Kiều là lo lắng hắn, không khỏi cười, buông bút trên tay, ôn hòa nói: “Ta ngủ nửa ngày, cả người đều khó chịu, mới vừa dậy ăn cơm, nghĩ thời gian còn sớm nên đến xem sổ sách.”
“Vẫn là trở về nằm tốt, cũng không thể lại cảm lạnh.” Diệp Kiều tiến lên muốn đỡ hắn, nhưng mà nhìn Kỳ Vân mặc áo ngủ, mình lại không thay quần áo, sợ hàn khí trên người va chạm hắn, Diệp Kiều ngừng bước chân: “Tự ngươi đi nằm tốt, ta ở chỗ này nhìn.”
Sau khi Kỳ Vân tỉnh lại thì không cảm thấy choáng váng đầu, ngược lại là có thoải mái khó được, chỉ là nghe xong lời nói quan tâm của Diệp Kiều làm Kỳ Vân cảm thấy ấm lòng, cũng không cự tuyệt, lập tức đứng lên đi trên giường, dùng chăn đắp mình đến kín mít.
Chờ gói mình kỹ lưỡng, Kỳ Vân mới nhìn Diệp Kiều, mặt mày bình thản: “Như thế nào hôm nay trở về sớm như vậy?”
Diệp Kiều thấy hắn nghe lời, giữa mày giãn ra, trên mặt mang theo tươi cười nói: “Ta không yên lòng ngươi, nên đã trở lại.”
Lời này trực tiếp lại thẳng thắn thành khẩn, trước nay tiểu nhân sâm đều là người trong lòng có cái gì thì nói cái đó, nhưng nghe ở trong tai Kỳ Vân lại cảm thấy ấm áp.
Nóng hầm hập, hong tới điểm mấu chốt của lòng người.
Diệp Kiều không phát hiện trên mặt Kỳ Vân toát ra cảm động nhỏ vụn, nàng nói tiếp: “Trên đường trở về ta đi dược viên, mang theo một gốc cây này trở về.”
Tiểu Tố vẫn luôn ngoan ngoãn đứng ở một bên, nghe xong Diệp Kiều nói, lập tức giơ giơ chậu hoa trong lòng.
Kỳ Vân chỉ nhìn lướt qua, lập tức nói: “Thạch Nha Thảo nhưng thật ra hiếm thấy, gặp được cũng không dễ dàng.”
Diệp Kiều có chút kinh ngạc: “Tướng công ngươi cũng nhận thức?” Rõ ràng Đổng Đại nói không quá thường thấy mà.
Kỳ Vân không cảm thấy này có cái gì hiếm lạ, hòa hoãn âm thanh nói: “Ngày thường ta không có việc gì, nhìn không ít tạp thư, trên thư có ghi nên ta nhớ kỹ.”
“Tướng công thật lợi hại!”
“Này có cái gì lợi hại.” Tuy ngoài miệng nói như vậy, chỉ là trên mặt Kỳ Vân vẫn có tươi cười.
Diệp Kiều lại rất kiên trì, có thể nhớ kỹ tất cả những gì viết trên sách, tướng công nhà mình chính là lợi hại hơn người khác nhiều.
Nhưng mà thực nhanh, Kỳ Vân như là nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi: “Sau khi ngươi trở về có phải không đi gặp nương hay không?”
Diệp Kiều thành thật lắc đầu: “Không có đi.”
Kỳ Vân cười cười, nói: “Vẫn là nên đi gặp, mấy huynh đệ chúng ta mặc kệ đi chỗ nào, sau khi trở về đều phải đi để nương trông thấy, ngươi gả cho ta cũng tính là nửa nữ nhi của nương, về nhà đi nói cho nương một tiếng cũng tốt.”
Diệp Kiều đã quen nghe lời hắn nói, lập tức gật đầu: “Ta nhớ rõ.”
“Đi cũng không cần nói cái gì, chỉ nói lần hồi môn này tất cả đều tốt là được.”
Đây là một trong những chuyện sau khi Diệp Kiều làm người phải học được, nên thực ngoan trả lời: “Được.”
Nhưng mà ở trước khi ra cửa, Diệp Kiều dặn dò Tiểu Tố: “Bồn Thạch Nha Thảo này muốn đặt ở trong phòng nơi có ánh mặt trời, đừng dọn ra ngoài.”
Thấy Tiểu Tố gật đầu, lúc này nàng mới ra cửa đi sân Liễu thị.
Tiểu Tố lập tức đi bày biện chậu hoa, nhưng trên mặt lại che dấu không được kinh ngạc.
Nàng ở Kỳ gia làm giúp gần hai năm, bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ Vân, đã chưa từng thấy qua vị Kỳ nhị thiếu gia này có tính tình tốt gì.
Luôn là không nói lời nào, xụ mặt, như là một hoạt tử nhân (người thực vật).
Đừng nói là cười, cho dù là lời nói cũng chưa nghe hắn nói qua vài lần.
Nhưng vừa rồi Kỳ Vân cười với Diệp Kiều đến nhu hòa như vậy, âm thanh nói chuyện cũng là ấm áp, tuy rằng vẫn là khuôn mặt tái nhợt, nhưng lại có không ít hơi thở tươi sống.
Tiểu Tố đột nhiên cảm thấy có phải trước kia mình hiểu lầm nhị thiếu gia hay không, kỳ thật hắn chỉ là sắc mặt khó coi, trong lòng là dịu dàng sao?
Chỉ là chờ Tiểu Tố dọn xong chậu hoa quay đầu đi nhìn Kỳ Vân, đối mặt chính là một khuôn mặt lạnh nhạt.
Mặt trắng mắt đen, sắc mặt âm trầm, cùng dáng vẻ bình thường dọa người giống nhau như đúc!
Phía sau lưng Tiểu Tố lạnh run, thân thể đều cứng lại rồi, chỉ nghĩ cho mình vừa rồi một cái tát.
Mình đang miên man suy nghĩ cái gì!
Vừa rồi nhị thiếu gia dịu dàng quả nhiên là ảo giác!
Kỳ Vân nửa ngồi dậy từ trên giường, dựa vào gối đầu, đôi mắt nhìn về phía Tiểu Tố.
Tiểu Tố giống như là con thỏ nhảy bắn lên, đứng thẳng tắp.
Kỳ Vân lại không nghĩ tới khó xử nàng, nhàn nhạt hỏi: “Rốt cuộc vì sao Kiều Nương trở về sớm như vậy?”
Cùng một vấn đề, Diệp Kiều có thể nói là lo lắng Kỳ Vân, trong lòng nàng cũng xác thật là nghĩ như vậy, chỉ là Kỳ Vân lại không có thật sự tin tưởng.
Tiểu Tố một chút đều không giấu giếm, nói rõ ràng từng chuyện từng chuyện tất cả những chuyện vừa đã xảy ra.
Sau khi nghe đến Diệp gia không chuẩn bị tiệc hồi môn, Kỳ Vân khẽ nhíu mày.
Sau khi nghe đến Diệp Kiều trốn tránh Diệp nhị tẩu, Kỳ Vân ho nhẹ một tiếng.
Mà ở khi nghe được câu ồn ào của Diệp Bảo kia, Kỳ Vân mở miệng nói: “Được rồi.”
Câu nói này, tuy rằng không hề cảm xúc dao động, lại làm Tiểu Tố lập tức im tiếng.
Kỳ Vân thật sự là không nghĩ tới Diệp gia vậy mà lại không có ánh mắt như vậy, ngay cả chuyện trên mặt mũi đều làm không tốt.
Đóng cửa lại quản không tốt chuyện nhà mình, mở cửa không hiểu cần đầy đủ thể diện.
Lần này Liễu thị làm Diệp Kiều trở về cũng là cho nàng một cơ hội thấy rõ ràng, về sau không cần có liên hệ gì với người nhà kia nữa.
Hiện tại xem ra, Diệp gia còn không đáng tin cậy hơn cả tưởng tượng.
Về sau bọn họ an phận chút là tốt nhất, nếu không an phận……
Kỳ Vân nghĩ đến đây, bất động thanh sắc, xua xua tay làm Tiểu Tố đi xuống, tiểu cô nương lập tức ra cửa, thật cẩn thận giữ khép cửa lại, rồi sau đó cũng không quay đầu lại chạy xa.
Kỳ Vân lại là xốc chăn lên, đi giày xuống đất, đi tới trước bàn, cầm lấy sổ sách.
Mở ra, lấy giấy nợ của Diệp Nhị Lang ở bên trong ra.
Mở ra nhìn, vẻ mặt Kỳ Vân bình tĩnh bỏ tờ giấy vốn nên hủy bỏ này vào trong hộp gỗ, lại thêm cái khóa, mở ra cửa tủ bỏ vào.
Cầm sổ sách trên bàn trở về trên giường, Kỳ Vân khoác áo ngoài, trên người đắp chăn, nửa dựa vào đầu giường, vẻ mặt bình tĩnh mở ra sổ sách.
Đúng lúc này, Diệp Kiều đã trở lại.
Thấy nương tử nhà mình, trên mặt Kỳ Vân lập tức băng tuyết tan rã, mặt mày ôn hòa.
Nàng thấy Kỳ Vân còn ở trên giường, cũng cười rộ lên, để cái hộp đồ ăn mang theo trên tay tới trên bàn: “Buổi sáng ngươi ngủ nhiều, lỡ canh giờ uống thuốc, lúc này bổ lại cũng là giống nhau, chờ ta đổi quần áo xong sẽ bưng cho ngươi.”
Kỳ Vân nhẹ nhàng mà “Ừ” một tiếng, trên mặt vô cùng bình tĩnh.
Những thuốc đó uống như thế nào đều giống nhau, từ khi sinh ra hắn đã uống thuốc, nước thuốc đắng uống một chén lại một chén, chỉ là thân mình cũng không thấy tốt hơn.
Lâu ngày, thuốc người khác ngửi đều cảm thấy sợ đắng, Kỳ Vân đã có thể mặt không đổi sắc uống một ngày hai lần.
Hình như uống thuốc đắng quá nhiều, đầu lưỡi đều trở nên mất cảm giác.
Nếu là lúc trước uống ít một lần, Kỳ Vân sẽ không để ý, hiện tại không giống, hắn muốn tồn tại, thuốc kia nên uống thì phải uống, một chút đều không thể chậm trễ.
Diệp Kiều lại là cầm váy áo bình thường mặc, đi bình phong cách giường không xa.
Trên tay Kỳ Vân cầm sổ sách, nhìn lướt qua bình phong rồi thu hồi tầm mắt.
Bình phong trong phòng hắn đều không phải là bình ngọc tinh tế nhà quan lại, mà là bình phong gỗ đơn giản, mặt trên điêu khắc mai lan trúc cúc, tuy rằng một số chỗ cũng có chạm rỗng, chính là đục lỗ nhìn qua là nhìn không thông thấu.
Bình thường bình phong này là dùng để tắm rửa, ngày thường thay quần áo cũng sẽ dùng đến.
Kỳ Vân cũng không nghĩ tới muốn xem cái gì, đối với nương tử nhà mình hắn có yêu thích, có thương tiếc, chính là chính trực đã quen nên lúc này trọng tâm Kỳ Nhị Lang vẫn là đặt ở sổ sách trên tay.
Hắn cũng suy nghĩ cẩn thận, trước kia chỉ chờ chết, sinh ý tự nhiên không để bụng, nhưng hiện tại cho dù là vì tiểu nương tử cũng phải nỗ lực.
Kỳ Vân cầm trên tay chính là tiệm rượu và hiệu thuốc trong nhà, bất luận về sau như thế nào, lập tức phải kiếm đủ của cải cho Kiều Nương mới tốt.
Lúc này, Kỳ Vân nghe được âm thanh Diệp Kiều từ phía sau bình phong truyền ra tới: “Tướng công, nương nói cơm chiều mấy ngày nay cũng không cần đặc biệt đi qua bồi bà ăn, thân mình ngươi quan trọng, cũng đừng đi lại.”
“Được.” Trong miệng Kỳ Vân đáp lời, đột nhiên ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy quần áo nữ nhân treo ở phía trên bình phong.
Áo ngoài tinh xảo, váy thường tố nhã, còn có áo ngực màu nhạt, dây lưng tinh tế buông xuống, hơi hơi loạng choạng.
Kỳ Vân không hiểu sao lại nghĩ tới buổi sáng sau khi thành thân kia, nữ nhân ngồi xổm bên cạnh giường nệm của mình, sau cổ là dây áo ngực tinh tế, lộ ra bả vai và cổ thon dài xinh đẹp oánh bạch như ngọc……
Khi Diệp Kiều đổi tốt quần áo đi ra bình phong, thì thấy Kỳ Vân đang dựa vào gối đầu xem sổ sách.
Nhìn lên vô cùng chuyên chú, chỉ là Diệp Kiều lại nhìn thấy lỗ tai người này đỏ rực.
Chớp chớp mắt, nữ nhân duỗi tay đi sờ, lập tức cảm giác được nhiệt độ lỗ tai của người này.
Diệp Kiều có chút kinh ngạc, cho rằng hắn lại không thoải mái, vội vàng duỗi tay nắm cổ tay của hắn.
Bởi vì phương thức Diệp Kiều xem mạch không giống người khác, Kỳ Vân cho rằng nàng chỉ là lo lắng cho mình.
Sờ soạng một trận, lại phát giác không có gì khác thường.
Diệp Kiều có chút nghi hoặc nhìn hắn, nghiêng nghiêng đầu, âm thanh vẫn là mềm mại như cũ: “Tướng công, ngươi làm sao vậy?”
Kỳ Vân nhìn chằm chằm sổ sách, môi giật giật: “Không có việc gì, có thể là trong phòng quá nóng đi.”
Diệp Kiều không nghi ngờ hắn, nghĩ có thể là ngày hôm qua mình bổ lớn cho hắn, lúc này đang phát ra bên ngoài, nên cười cười buông lỏng tay, đứng dậy đi trên bàn lấy chén thuốc.
Kỳ Vân lại là ở nháy mắt nàng xoay người hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy lang trung nói không sai.
Hắn là hư hỏa quá vượng!
Tác giả có lời muốn nói: Diệp Kiều, một nữ tử mỗi ngày đều cảm thấy tướng công lợi hại hơn ngày hôm qua
Kỳ Vân, một nam tử mỗi ngày đều cảm thấy mình đen tối hơn ngày hôm qua
“Ta muốn mang nó đi.”
Diệp Kiều nói làm Đổng Đại có chút ngoài ý muốn, rốt cuộc loại vật nhỏ này tuy rằng nở hoa trái mùa, nhưng mà một năm sẽ chết, trừ bỏ bày trang trí cũng không có tác dụng gì lớn, không thể ăn không thể dùng, hoa cũng nhỏ yếu đáng thương, xa xa không bằng những đóa hoa sáng lạn khác.
Chỉ là Đổng Đại một chút do dự đều không có đã đáp ứng, có thể sử dụng một gốc cây Thạch Nha Thảo làm Diệp Kiều vui vẻ, này ở trong mắt hắn là vô cùng có lời.
Tiểu đồng tiếp đón một bên lại đây dịch Thạch Nha Thảo ra tới, Diệp Kiều mở miệng nói: “Nếu lớn lên ở đá, thì ở trong chậu hoa để tảng đá đi.”
Diệp Kiều nhớ rõ ràng, nó lớn lên ở trên đá, nếu chỉ dùng đất chôn, vật nhỏ này ngược lại sẽ cảm thấy bị đè nén, không lâu sẽ chết.
Hiển nhiên nó cũng không thích ăn đất.
Đổng Đại lập tức cười nói: “Thiếu nãi nãi nói đúng,” Rồi sau đó quay đầu nói với tiểu đồng: “Còn không mau đi tìm đá tới.”
Tiểu đồng tìm tảng đá đặt ở chậu hoa, bên cạnh dùng đất bùn cố định, sau khi Thạch Nha Thảo bị dịch đi vào vẫn là rêu rao hoa nhỏ màu đỏ như cũ, nhưng mà thoạt nhìn tinh thần hơn vừa rồi rất nhiều.
Diệp Kiều vốn định tự mình ôm chậu hoa, Tiểu Tố tay mắt lanh lẹ tiếp nhận tới ôm vào trong ngực nói: “Ta đến đây đi, thiếu nãi nãi cẩn thận tay dơ.”
Lời này là lần trước Tiểu Tố nghe Kỳ Vân nói qua với Diệp Kiều, người nọ ngay cả thức ăn cho gà đều không muốn để Diệp Kiều sờ, huống chi cái này.
Nghĩ đến cái đuôi trơ trọi của Tiểu Hắc nhà mình, cái mũi Tiểu Tố đều nhíu lại.
Diệp Kiều cũng không kiên trì, mang theo Tiểu Tố vào sảnh ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Đổng quản sự, Thạch Nha Thảo dễ tìm sao?”
Đổng Đại lập tức trả lời: “Không nhiều lắm, nó vốn là sinh đến thật nhỏ, lại chỉ có thể sống một năm, người bình thường đều không quá nhận được, nhiều sợ là không dễ tìm.”
Diệp Kiều có chút đáng tiếc, nhưng nàng không tham.
Có thể gặp được một gốc cây đã là số phận, lại nhiều cũng không thể cưỡng cầu.
Tới sảnh ngoài, Lưu bà tử đã bê canh trứng đi lên, còn làm hai món ăn khác.
Diệp Kiều đi rửa tay ngồi xuống, thấy Tiểu Tố mắt trông mong nhìn mình, nàng không khỏi vui vẻ, nói với Lưu bà tử: “Cho nàng một chén đi, Lưu mụ ngươi cũng ăn chút, một đường lại đây sợ là đều đói bụng.”
Tiểu Tố lập tức cười rộ lên, Lưu bà tử cũng không chối từ, sau khi cảm tạ Diệp Kiều thì phân ra một phần đồ ăn đến một bên đi ăn, Diệp Kiều cũng múc một phần canh trứng cho Tiểu Tố.
Diệp Kiều lại là đôi mắt nhìn chằm chằm Thạch Nha Thảo, cả đầu óc đều là mình nên như thế nào dưỡng vật nhỏ này, có chút không để ý múc một muỗng canh trứng bỏ vào trong miệng.
Nàng không biết canh trứng là gì, vừa rồi nghe Diệp Bảo vẫn luôn nhắc mãi lúc này mới nhớ kỹ.
Ở sau khi canh trứng vào miệng, Diệp Kiều chỉ cảm thấy vô cùng mềm nhẵn mềm mại, còn có thể nhấm nuốt đến hỗn hợp trứng gà ở bên trong, kết hợp với dầu vừng, miệng đầy hương thươm.
Diệp Kiều vốn chỉ là thuận miệng nói, kết quả nếm một ngụm rồi dừng không được, cuối cùng tràn đầy một chén đều vào bụng.
Sờ sờ bụng, Diệp Kiều thở ra một hơi.
Làm người thật tốt.
Chờ ăn xong cơm, Diệp Kiều mang theo chậu hoa Thạch Nha Thảo, ngồi xe bò trở về.
Vừa đến nhà nàng lập tức trở về sân của mình, bước chân cực nhanh, Tiểu Tố phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp.
Chờ khi Diệp Kiều đẩy ra cửa phòng, liếc mắt một cái là nhìn thấy Kỳ Vân khoác áo ngoài ngồi ở sau bàn, đang có chút kinh ngạc nhìn nàng, hình như không nghĩ tới Diệp Kiều nhanh như vậy đã trở lại.
Hai mắt Diệp Kiều trừng lớn chút, môi mềm mại hơi hơi mím lại.
Kỳ Vân có chút khó hiểu, bình thường Diệp Kiều đều là thích nói thích cười, hắn vẫn là lần đầu nhìn thấy dáng vẻ Diệp Kiều như vậy, trong lòng không nhịn được nghĩ, nương tử nhà mình tức giận?
Sợ vào hàn khí, Diệp Kiều đưa chậu hoa đang ôm cho Tiểu Tố đi theo mình tiến vào, rồi sau đó nhanh chóng đóng cửa.
Chờ khi quay đầu lại, mày nàng nhăn lại: “Tướng công, ngươi đáp ứng ta muốn tĩnh dưỡng, nếu lại bị nhiễm gió lạnh thì làm sao bây giờ.”
Tĩnh dưỡng, thì phải nằm ở trên giường mới đúng, sao lại có thể xuống dưới.
Lúc này Kỳ Vân mới hiểu rõ Diệp Kiều là lo lắng hắn, không khỏi cười, buông bút trên tay, ôn hòa nói: “Ta ngủ nửa ngày, cả người đều khó chịu, mới vừa dậy ăn cơm, nghĩ thời gian còn sớm nên đến xem sổ sách.”
“Vẫn là trở về nằm tốt, cũng không thể lại cảm lạnh.” Diệp Kiều tiến lên muốn đỡ hắn, nhưng mà nhìn Kỳ Vân mặc áo ngủ, mình lại không thay quần áo, sợ hàn khí trên người va chạm hắn, Diệp Kiều ngừng bước chân: “Tự ngươi đi nằm tốt, ta ở chỗ này nhìn.”
Sau khi Kỳ Vân tỉnh lại thì không cảm thấy choáng váng đầu, ngược lại là có thoải mái khó được, chỉ là nghe xong lời nói quan tâm của Diệp Kiều làm Kỳ Vân cảm thấy ấm lòng, cũng không cự tuyệt, lập tức đứng lên đi trên giường, dùng chăn đắp mình đến kín mít.
Chờ gói mình kỹ lưỡng, Kỳ Vân mới nhìn Diệp Kiều, mặt mày bình thản: “Như thế nào hôm nay trở về sớm như vậy?”
Diệp Kiều thấy hắn nghe lời, giữa mày giãn ra, trên mặt mang theo tươi cười nói: “Ta không yên lòng ngươi, nên đã trở lại.”
Lời này trực tiếp lại thẳng thắn thành khẩn, trước nay tiểu nhân sâm đều là người trong lòng có cái gì thì nói cái đó, nhưng nghe ở trong tai Kỳ Vân lại cảm thấy ấm áp.
Nóng hầm hập, hong tới điểm mấu chốt của lòng người.
Diệp Kiều không phát hiện trên mặt Kỳ Vân toát ra cảm động nhỏ vụn, nàng nói tiếp: “Trên đường trở về ta đi dược viên, mang theo một gốc cây này trở về.”
Tiểu Tố vẫn luôn ngoan ngoãn đứng ở một bên, nghe xong Diệp Kiều nói, lập tức giơ giơ chậu hoa trong lòng.
Kỳ Vân chỉ nhìn lướt qua, lập tức nói: “Thạch Nha Thảo nhưng thật ra hiếm thấy, gặp được cũng không dễ dàng.”
Diệp Kiều có chút kinh ngạc: “Tướng công ngươi cũng nhận thức?” Rõ ràng Đổng Đại nói không quá thường thấy mà.
Kỳ Vân không cảm thấy này có cái gì hiếm lạ, hòa hoãn âm thanh nói: “Ngày thường ta không có việc gì, nhìn không ít tạp thư, trên thư có ghi nên ta nhớ kỹ.”
“Tướng công thật lợi hại!”
“Này có cái gì lợi hại.” Tuy ngoài miệng nói như vậy, chỉ là trên mặt Kỳ Vân vẫn có tươi cười.
Diệp Kiều lại rất kiên trì, có thể nhớ kỹ tất cả những gì viết trên sách, tướng công nhà mình chính là lợi hại hơn người khác nhiều.
Nhưng mà thực nhanh, Kỳ Vân như là nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi: “Sau khi ngươi trở về có phải không đi gặp nương hay không?”
Diệp Kiều thành thật lắc đầu: “Không có đi.”
Kỳ Vân cười cười, nói: “Vẫn là nên đi gặp, mấy huynh đệ chúng ta mặc kệ đi chỗ nào, sau khi trở về đều phải đi để nương trông thấy, ngươi gả cho ta cũng tính là nửa nữ nhi của nương, về nhà đi nói cho nương một tiếng cũng tốt.”
Diệp Kiều đã quen nghe lời hắn nói, lập tức gật đầu: “Ta nhớ rõ.”
“Đi cũng không cần nói cái gì, chỉ nói lần hồi môn này tất cả đều tốt là được.”
Đây là một trong những chuyện sau khi Diệp Kiều làm người phải học được, nên thực ngoan trả lời: “Được.”
Nhưng mà ở trước khi ra cửa, Diệp Kiều dặn dò Tiểu Tố: “Bồn Thạch Nha Thảo này muốn đặt ở trong phòng nơi có ánh mặt trời, đừng dọn ra ngoài.”
Thấy Tiểu Tố gật đầu, lúc này nàng mới ra cửa đi sân Liễu thị.
Tiểu Tố lập tức đi bày biện chậu hoa, nhưng trên mặt lại che dấu không được kinh ngạc.
Nàng ở Kỳ gia làm giúp gần hai năm, bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ Vân, đã chưa từng thấy qua vị Kỳ nhị thiếu gia này có tính tình tốt gì.
Luôn là không nói lời nào, xụ mặt, như là một hoạt tử nhân (người thực vật).
Đừng nói là cười, cho dù là lời nói cũng chưa nghe hắn nói qua vài lần.
Nhưng vừa rồi Kỳ Vân cười với Diệp Kiều đến nhu hòa như vậy, âm thanh nói chuyện cũng là ấm áp, tuy rằng vẫn là khuôn mặt tái nhợt, nhưng lại có không ít hơi thở tươi sống.
Tiểu Tố đột nhiên cảm thấy có phải trước kia mình hiểu lầm nhị thiếu gia hay không, kỳ thật hắn chỉ là sắc mặt khó coi, trong lòng là dịu dàng sao?
Chỉ là chờ Tiểu Tố dọn xong chậu hoa quay đầu đi nhìn Kỳ Vân, đối mặt chính là một khuôn mặt lạnh nhạt.
Mặt trắng mắt đen, sắc mặt âm trầm, cùng dáng vẻ bình thường dọa người giống nhau như đúc!
Phía sau lưng Tiểu Tố lạnh run, thân thể đều cứng lại rồi, chỉ nghĩ cho mình vừa rồi một cái tát.
Mình đang miên man suy nghĩ cái gì!
Vừa rồi nhị thiếu gia dịu dàng quả nhiên là ảo giác!
Kỳ Vân nửa ngồi dậy từ trên giường, dựa vào gối đầu, đôi mắt nhìn về phía Tiểu Tố.
Tiểu Tố giống như là con thỏ nhảy bắn lên, đứng thẳng tắp.
Kỳ Vân lại không nghĩ tới khó xử nàng, nhàn nhạt hỏi: “Rốt cuộc vì sao Kiều Nương trở về sớm như vậy?”
Cùng một vấn đề, Diệp Kiều có thể nói là lo lắng Kỳ Vân, trong lòng nàng cũng xác thật là nghĩ như vậy, chỉ là Kỳ Vân lại không có thật sự tin tưởng.
Tiểu Tố một chút đều không giấu giếm, nói rõ ràng từng chuyện từng chuyện tất cả những chuyện vừa đã xảy ra.
Sau khi nghe đến Diệp gia không chuẩn bị tiệc hồi môn, Kỳ Vân khẽ nhíu mày.
Sau khi nghe đến Diệp Kiều trốn tránh Diệp nhị tẩu, Kỳ Vân ho nhẹ một tiếng.
Mà ở khi nghe được câu ồn ào của Diệp Bảo kia, Kỳ Vân mở miệng nói: “Được rồi.”
Câu nói này, tuy rằng không hề cảm xúc dao động, lại làm Tiểu Tố lập tức im tiếng.
Kỳ Vân thật sự là không nghĩ tới Diệp gia vậy mà lại không có ánh mắt như vậy, ngay cả chuyện trên mặt mũi đều làm không tốt.
Đóng cửa lại quản không tốt chuyện nhà mình, mở cửa không hiểu cần đầy đủ thể diện.
Lần này Liễu thị làm Diệp Kiều trở về cũng là cho nàng một cơ hội thấy rõ ràng, về sau không cần có liên hệ gì với người nhà kia nữa.
Hiện tại xem ra, Diệp gia còn không đáng tin cậy hơn cả tưởng tượng.
Về sau bọn họ an phận chút là tốt nhất, nếu không an phận……
Kỳ Vân nghĩ đến đây, bất động thanh sắc, xua xua tay làm Tiểu Tố đi xuống, tiểu cô nương lập tức ra cửa, thật cẩn thận giữ khép cửa lại, rồi sau đó cũng không quay đầu lại chạy xa.
Kỳ Vân lại là xốc chăn lên, đi giày xuống đất, đi tới trước bàn, cầm lấy sổ sách.
Mở ra, lấy giấy nợ của Diệp Nhị Lang ở bên trong ra.
Mở ra nhìn, vẻ mặt Kỳ Vân bình tĩnh bỏ tờ giấy vốn nên hủy bỏ này vào trong hộp gỗ, lại thêm cái khóa, mở ra cửa tủ bỏ vào.
Cầm sổ sách trên bàn trở về trên giường, Kỳ Vân khoác áo ngoài, trên người đắp chăn, nửa dựa vào đầu giường, vẻ mặt bình tĩnh mở ra sổ sách.
Đúng lúc này, Diệp Kiều đã trở lại.
Thấy nương tử nhà mình, trên mặt Kỳ Vân lập tức băng tuyết tan rã, mặt mày ôn hòa.
Nàng thấy Kỳ Vân còn ở trên giường, cũng cười rộ lên, để cái hộp đồ ăn mang theo trên tay tới trên bàn: “Buổi sáng ngươi ngủ nhiều, lỡ canh giờ uống thuốc, lúc này bổ lại cũng là giống nhau, chờ ta đổi quần áo xong sẽ bưng cho ngươi.”
Kỳ Vân nhẹ nhàng mà “Ừ” một tiếng, trên mặt vô cùng bình tĩnh.
Những thuốc đó uống như thế nào đều giống nhau, từ khi sinh ra hắn đã uống thuốc, nước thuốc đắng uống một chén lại một chén, chỉ là thân mình cũng không thấy tốt hơn.
Lâu ngày, thuốc người khác ngửi đều cảm thấy sợ đắng, Kỳ Vân đã có thể mặt không đổi sắc uống một ngày hai lần.
Hình như uống thuốc đắng quá nhiều, đầu lưỡi đều trở nên mất cảm giác.
Nếu là lúc trước uống ít một lần, Kỳ Vân sẽ không để ý, hiện tại không giống, hắn muốn tồn tại, thuốc kia nên uống thì phải uống, một chút đều không thể chậm trễ.
Diệp Kiều lại là cầm váy áo bình thường mặc, đi bình phong cách giường không xa.
Trên tay Kỳ Vân cầm sổ sách, nhìn lướt qua bình phong rồi thu hồi tầm mắt.
Bình phong trong phòng hắn đều không phải là bình ngọc tinh tế nhà quan lại, mà là bình phong gỗ đơn giản, mặt trên điêu khắc mai lan trúc cúc, tuy rằng một số chỗ cũng có chạm rỗng, chính là đục lỗ nhìn qua là nhìn không thông thấu.
Bình thường bình phong này là dùng để tắm rửa, ngày thường thay quần áo cũng sẽ dùng đến.
Kỳ Vân cũng không nghĩ tới muốn xem cái gì, đối với nương tử nhà mình hắn có yêu thích, có thương tiếc, chính là chính trực đã quen nên lúc này trọng tâm Kỳ Nhị Lang vẫn là đặt ở sổ sách trên tay.
Hắn cũng suy nghĩ cẩn thận, trước kia chỉ chờ chết, sinh ý tự nhiên không để bụng, nhưng hiện tại cho dù là vì tiểu nương tử cũng phải nỗ lực.
Kỳ Vân cầm trên tay chính là tiệm rượu và hiệu thuốc trong nhà, bất luận về sau như thế nào, lập tức phải kiếm đủ của cải cho Kiều Nương mới tốt.
Lúc này, Kỳ Vân nghe được âm thanh Diệp Kiều từ phía sau bình phong truyền ra tới: “Tướng công, nương nói cơm chiều mấy ngày nay cũng không cần đặc biệt đi qua bồi bà ăn, thân mình ngươi quan trọng, cũng đừng đi lại.”
“Được.” Trong miệng Kỳ Vân đáp lời, đột nhiên ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy quần áo nữ nhân treo ở phía trên bình phong.
Áo ngoài tinh xảo, váy thường tố nhã, còn có áo ngực màu nhạt, dây lưng tinh tế buông xuống, hơi hơi loạng choạng.
Kỳ Vân không hiểu sao lại nghĩ tới buổi sáng sau khi thành thân kia, nữ nhân ngồi xổm bên cạnh giường nệm của mình, sau cổ là dây áo ngực tinh tế, lộ ra bả vai và cổ thon dài xinh đẹp oánh bạch như ngọc……
Khi Diệp Kiều đổi tốt quần áo đi ra bình phong, thì thấy Kỳ Vân đang dựa vào gối đầu xem sổ sách.
Nhìn lên vô cùng chuyên chú, chỉ là Diệp Kiều lại nhìn thấy lỗ tai người này đỏ rực.
Chớp chớp mắt, nữ nhân duỗi tay đi sờ, lập tức cảm giác được nhiệt độ lỗ tai của người này.
Diệp Kiều có chút kinh ngạc, cho rằng hắn lại không thoải mái, vội vàng duỗi tay nắm cổ tay của hắn.
Bởi vì phương thức Diệp Kiều xem mạch không giống người khác, Kỳ Vân cho rằng nàng chỉ là lo lắng cho mình.
Sờ soạng một trận, lại phát giác không có gì khác thường.
Diệp Kiều có chút nghi hoặc nhìn hắn, nghiêng nghiêng đầu, âm thanh vẫn là mềm mại như cũ: “Tướng công, ngươi làm sao vậy?”
Kỳ Vân nhìn chằm chằm sổ sách, môi giật giật: “Không có việc gì, có thể là trong phòng quá nóng đi.”
Diệp Kiều không nghi ngờ hắn, nghĩ có thể là ngày hôm qua mình bổ lớn cho hắn, lúc này đang phát ra bên ngoài, nên cười cười buông lỏng tay, đứng dậy đi trên bàn lấy chén thuốc.
Kỳ Vân lại là ở nháy mắt nàng xoay người hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy lang trung nói không sai.
Hắn là hư hỏa quá vượng!
Tác giả có lời muốn nói: Diệp Kiều, một nữ tử mỗi ngày đều cảm thấy tướng công lợi hại hơn ngày hôm qua
Kỳ Vân, một nam tử mỗi ngày đều cảm thấy mình đen tối hơn ngày hôm qua