Chương : 13
Nghe vậy, hô hấp Long Vô Ba đột nhiên ngưng lại, nhanh chóng hiểu ngay y muốn nói gì. Đôi mắt đen láy kia chậm rãi hạ xuống, nét mặt tà tứ lại có chút ý cười nhẹ nói: “Đại ca, ngươi biết rõ tâm tình ta hiện không tốt, vì cớ gì cứ muốn chọc ta?”
“Ta hiện tại là tù nhân, thì lấy can đảm đâu mà trêu chọc của Long Vươ ngài?”
“Ha ha…” Long Vô Ba nghe xong, nhịn không được mà lấy tay che mặt, cuồng tiếu cười một trận lớn: “Thiên hạ to lớn, nhưng kẻ có gan trêu tức ta chỉ có ngươi, đại ca.”
Hắn nói nhẹ nhàng vô cùng, nhưng bàn tay hắn lại bâng quơ chạm lên những ngón tay phải đang quấn đầy vải của Long Tĩnh Thủy.
Cả người Long Tĩnh Thủy run rẫy, một nỗi bất an bất chợt dâng lên.
Long Vô Ba thở dài, thật cố giữ bình tĩnh để nở một nụ cười thật tươi trên mặt, dịu dàng đem đỡ lên giường nằm, một lần nữa chỉnh hảo góc chăn cho y, sau mới nói: “Đại ca thân thể còn chưa khang phục, nên ngủ thôi.”
Long Tĩnh Thủy nghe hiểu, nhưng vẫn không theo Long Vô Ba nhắm mắt nghỉ ngơi, mà nhìn hắn chằm chằm, có chút kinh ngạc vì sao người này lại vòng vo như vậy, là đang tính kế gì sao?
Hay là…… hắn lại có tiết mục tra tấn mới?
Long Vô Ba biết Long Tĩnh Thủy nghĩ gì, nhưng cố tình lờ đi không giải thích, chỉ nhẹ khều khều lọn tóc rối trên trán y, rồi đạo: “Đại ca, ngươi nếu cứ tiếp tục nhìn ta như vậy, ta e khó mà kiềm chế chính mình.”
Dứt lời, hạ thấp người làm ra vẻ sắp hôn y.
Long Tĩnh Thủy trừng hắn một cái liền vội vàng nhắm hai mắt lại.
Long Vô Ba cười, lại có chút tiếc nuối, sâu trong tâm hắn có chút chua xót, nhưng là cái gì thì lại khó nói thành lời.
Hắn tuy biết mình xưa nay hay tùy tính, lại không bao giờ chịu sai, cho nên tình nguyện đôi bên cứ tiếp tục gằng co như thế. Cho đến khi Long Tĩnh Thủy chìm vào giấc ngủ say, hắn mới tựa bên cạnh giường nghỉ ngơi chốc lát.
Mấy ngày sau đó, Long Tĩnh Thủy vẫn nằm trên giường dưỡng thương.
Cơ thể y tuy có nhiều chuyển biến theo hướng tốt, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như trước. Long Vô Ba nhìn thấy mà đau lòng, nên ngày ngày cố rút ngắn thời gian tới xem y.
Đợi cho Long Tĩnh Thủy khỏe hẳn, Long Vô Ba lại tự mình tháo băng giúp y, được một lần nữa nhìn thấy bàn tay trắng nỏn thon dài, khá hơn cái bọc vải trắng to đùng kia, tâm cảm thấy rất tốt, nhịn không được cúi đầu hôn mấy cái.
Long Tĩnh Thủy biến sắc, vẻ mặt cương lại, theo phản xạ vội rút tay về, nhưng lại bị Long Vô Ba giữ chặt lấy, không thể động. Y nhịn xuống, cuối cùng trầm giọng nói: “Long Vương đại nhân.”
Long Vô Ba giật mình, nhưng vẫn cúi đầu nhìn bàn tay xinh đẹp kia, không chút quan tâm hỏi: “Đại ca nói chuyện với ta sao lại khách sáo như vậy?”
Long Tĩnh Thủy không để ý mà nói sang vấn đề khác: “Ngươi nếu không tiếp truy cứu chuyện năm đó, vậy ân oán giữa chúng ta có hay không…… đươc xóa bỏ?”
Gật đầu xem như trả lời.
Long Tĩnh Thủy vì thế hít một hơi dài, gương mặt có vẻ tốt hơn, lại nghiêm túc vấn: “Vậy ngươi như thế nào còn đối với ta……. động tay, ư…….. động chân?”
Nghe vậy, Long Vô Ba ngẩng đầu nhìn y, trong đôi mắt như hàm trứ một tầng thủy quang mong manh, cười nói: “Đại ca đoán không được? Ta muốn ôm, muốn âu yếm, muốn hôn ngươi …… chỉ vì một lí do rất đơn giản, bởi vì ta …… yêu ngươi.”
Hắn nói những lời này thật tự nhiên, giống như đang bình luận thời tiết hôm nay thế này ngày mai thế kia, nhưng Long Tĩnh Thủy nghe như sét đánh bên tai, trái tim như muốn nhảy ra.
Yêu ai?
Y?
Vớ vẩn, đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu y lúc này, Long Tĩnh Thủy kịch liệt rút tay về, há miệng cắn một ngụm lớn lên đấy.
Long Vô Ba bị làm cho hoảng sợ, vội vàn giữ lấy tay y, hỏi: “Đại ca ngươi làm gì? Tay sao? Có bị thương không?”
Long Tĩnh Thủy không đáp, chỉ có đôi mày nhíu chặt, miệng lẩm bẩm: “Đau.”
“Đương nhiên rồi, ngươi……”
Lời còn chưa dứt, Long Tĩnh Thủy lại làm một hành động rất ngây ngô, hai tay đặt lên má hắn, rồi đột nhiên dùng sức kéo căn ra hai bên, một chữ một chữ nhấn mạnh, nghi vấn hỏi: “Long – Vô – Ba?”
“Đại ca…” Long Vô Ba quả thực dở khóc dở cười, miễn cưỡng đáp: “Là ta.”
Long Tĩnh Thủy nhìn hắn một lát, sau liền lui về sau mấy bước, trên mặt lộ vẻ mờ mịt không tin tưởng, quả thực so với lúc bị hắn áp còn muốn khiếp sợ hơn vài phần.
Long Vô Ba không đoán được y hội bị dọa đến cỡ này, đành phải đem người nhanh ôm vào lòng, nhẹ gọi: “Đại ca.”
Long Tĩnh Thủy mờ mịt như đang chìm trong sương mù.
Long Vô Ba liền nâng cằm y, đặt lên đấy một nụ hôn, hôn đến say sưa địa ám.
Môi cùng lưỡi quấn lấy nhau hồi lâu, Long Tĩnh Thủy dần dần hoàn hồn, bật thốt: “Long Vô Ba, ta……”
“Ta biết, ngươi là ca ca ta.” Tay Long Vô Ba nhẹ nhàng sờ mặt y, sau lại nắm lấy tay y, không hề để ý đến cái gì nói ngay: “Tuy nhiên, ai nói huynh đệ không thể yêu nhau? Chúng ta nếu có huyết mạch tương liên, thì sẽ không tách nhau, nay chỉ là thân mật thêm một chút thôi, không phải rất tốt sao?”
Long Tĩnh Thủy mắt mở thật to, gương mặt nhanh chóng đỏ ửng, kinh ngạc đến nói không nên lời.
Là ai nói?
Từ xưa đến nay, luân lý cương thường, tuyệt không có chuyện huynh đệ mến nhau, ngươi sao có thể lấy ra mà nói với ta? Long Vô Ba bề ngoài nói có vẻ rất chân lý, nhưng thật ra là già mồm át lẽ phải!
Đệ đệ y từ nhỏ mất mẫu thân, lại không được phụ vương sủng ái, tựa hồ chỉ có y thân làm ca ca một tay nuôi lớn. Tuy rằng tính tình có chút cực đoan, nhưng được cái nhu thuận nghe lời, như thế nào mới mấy trăm năm không gặp lại nhiễm thượng ở đâu ra cái thói xấu này?
Long Tĩnh Thủy càng nghĩ càng thấy kinh ngạc, sau lại nghĩ đến nụ hôn cùng lời nói mới vừa rồi của Long Vô Ba mang theo ái tình, trái tim lại đập thình thịch, cảm giác kì lạ dâng lên, hốt hoảng vươn tay hung hăng đẩy Long Vô Ba ra.
Long Vương đại nhân phong lưu phóng khoáng bất ngờ không kịp phòng bị, bị người đẩy ra đằng sau, cứ thế trực tiếp từ đầu giường ngã xuống “Phanh” một tiếng rơi thật mạnh xuống mặt đất. Lần rơi này thật sự rất là chật vật, hắn dù da có dày cách mấy cũng phải đau, ngây người một lát mới nghẹn ra một câu: “Đại ca, sức ngươi thật sự quá lớn a.”
Long Tĩnh Thủy mặt đỏ tai hồng, nhưng vẫn cố giữ vẻ thản nhiên, hỏi: “Ngày đó ngươi đối với ta rõ ràng là báo thù, vì cái gì hiện tại lại nói yêu ta?”
“A, bất quá thuận miệng nói mà thôi, đại ca ngươi vậy mà cũng tin sao?” Long Vô Ba phủi phủi bụi bẩn trên y phục, chậm rãi đứng dậy, chọn mi nhìn Long Tĩnh Thủy, tiếng nói nam nhân trầm thấp, đạo: “Ta nếu mỗi lần đều báo thù bằng cách này, chẳng phải sớm chết vì lao lực quá độ ư?”
Dừng một chút, hướng người về trước, ngón tay nhẹ xoa hai má Long Tĩnh Thủy, sau từ từ di chuyển xuống dưới một tấc.
“Ngươi nghĩ ta vì lí do gì mà trở về Đông Hải?” Tay hắn dĩ nhiên kháp trụ cổ Long Tĩnh Thủy, động tác vẫn nhẹ nhàng ôn nhu vô cùng, trong ánh mắt lưu chuyển thần tình mê hoặc, khẽ cười nói, “Ta căn bản không hiếm lạ cái ngôi vị Long Vương này, cái ta muốn…… Chỉ có ngươi mà thôi, đại ca.”
“Ta hiện tại là tù nhân, thì lấy can đảm đâu mà trêu chọc của Long Vươ ngài?”
“Ha ha…” Long Vô Ba nghe xong, nhịn không được mà lấy tay che mặt, cuồng tiếu cười một trận lớn: “Thiên hạ to lớn, nhưng kẻ có gan trêu tức ta chỉ có ngươi, đại ca.”
Hắn nói nhẹ nhàng vô cùng, nhưng bàn tay hắn lại bâng quơ chạm lên những ngón tay phải đang quấn đầy vải của Long Tĩnh Thủy.
Cả người Long Tĩnh Thủy run rẫy, một nỗi bất an bất chợt dâng lên.
Long Vô Ba thở dài, thật cố giữ bình tĩnh để nở một nụ cười thật tươi trên mặt, dịu dàng đem đỡ lên giường nằm, một lần nữa chỉnh hảo góc chăn cho y, sau mới nói: “Đại ca thân thể còn chưa khang phục, nên ngủ thôi.”
Long Tĩnh Thủy nghe hiểu, nhưng vẫn không theo Long Vô Ba nhắm mắt nghỉ ngơi, mà nhìn hắn chằm chằm, có chút kinh ngạc vì sao người này lại vòng vo như vậy, là đang tính kế gì sao?
Hay là…… hắn lại có tiết mục tra tấn mới?
Long Vô Ba biết Long Tĩnh Thủy nghĩ gì, nhưng cố tình lờ đi không giải thích, chỉ nhẹ khều khều lọn tóc rối trên trán y, rồi đạo: “Đại ca, ngươi nếu cứ tiếp tục nhìn ta như vậy, ta e khó mà kiềm chế chính mình.”
Dứt lời, hạ thấp người làm ra vẻ sắp hôn y.
Long Tĩnh Thủy trừng hắn một cái liền vội vàng nhắm hai mắt lại.
Long Vô Ba cười, lại có chút tiếc nuối, sâu trong tâm hắn có chút chua xót, nhưng là cái gì thì lại khó nói thành lời.
Hắn tuy biết mình xưa nay hay tùy tính, lại không bao giờ chịu sai, cho nên tình nguyện đôi bên cứ tiếp tục gằng co như thế. Cho đến khi Long Tĩnh Thủy chìm vào giấc ngủ say, hắn mới tựa bên cạnh giường nghỉ ngơi chốc lát.
Mấy ngày sau đó, Long Tĩnh Thủy vẫn nằm trên giường dưỡng thương.
Cơ thể y tuy có nhiều chuyển biến theo hướng tốt, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như trước. Long Vô Ba nhìn thấy mà đau lòng, nên ngày ngày cố rút ngắn thời gian tới xem y.
Đợi cho Long Tĩnh Thủy khỏe hẳn, Long Vô Ba lại tự mình tháo băng giúp y, được một lần nữa nhìn thấy bàn tay trắng nỏn thon dài, khá hơn cái bọc vải trắng to đùng kia, tâm cảm thấy rất tốt, nhịn không được cúi đầu hôn mấy cái.
Long Tĩnh Thủy biến sắc, vẻ mặt cương lại, theo phản xạ vội rút tay về, nhưng lại bị Long Vô Ba giữ chặt lấy, không thể động. Y nhịn xuống, cuối cùng trầm giọng nói: “Long Vương đại nhân.”
Long Vô Ba giật mình, nhưng vẫn cúi đầu nhìn bàn tay xinh đẹp kia, không chút quan tâm hỏi: “Đại ca nói chuyện với ta sao lại khách sáo như vậy?”
Long Tĩnh Thủy không để ý mà nói sang vấn đề khác: “Ngươi nếu không tiếp truy cứu chuyện năm đó, vậy ân oán giữa chúng ta có hay không…… đươc xóa bỏ?”
Gật đầu xem như trả lời.
Long Tĩnh Thủy vì thế hít một hơi dài, gương mặt có vẻ tốt hơn, lại nghiêm túc vấn: “Vậy ngươi như thế nào còn đối với ta……. động tay, ư…….. động chân?”
Nghe vậy, Long Vô Ba ngẩng đầu nhìn y, trong đôi mắt như hàm trứ một tầng thủy quang mong manh, cười nói: “Đại ca đoán không được? Ta muốn ôm, muốn âu yếm, muốn hôn ngươi …… chỉ vì một lí do rất đơn giản, bởi vì ta …… yêu ngươi.”
Hắn nói những lời này thật tự nhiên, giống như đang bình luận thời tiết hôm nay thế này ngày mai thế kia, nhưng Long Tĩnh Thủy nghe như sét đánh bên tai, trái tim như muốn nhảy ra.
Yêu ai?
Y?
Vớ vẩn, đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu y lúc này, Long Tĩnh Thủy kịch liệt rút tay về, há miệng cắn một ngụm lớn lên đấy.
Long Vô Ba bị làm cho hoảng sợ, vội vàn giữ lấy tay y, hỏi: “Đại ca ngươi làm gì? Tay sao? Có bị thương không?”
Long Tĩnh Thủy không đáp, chỉ có đôi mày nhíu chặt, miệng lẩm bẩm: “Đau.”
“Đương nhiên rồi, ngươi……”
Lời còn chưa dứt, Long Tĩnh Thủy lại làm một hành động rất ngây ngô, hai tay đặt lên má hắn, rồi đột nhiên dùng sức kéo căn ra hai bên, một chữ một chữ nhấn mạnh, nghi vấn hỏi: “Long – Vô – Ba?”
“Đại ca…” Long Vô Ba quả thực dở khóc dở cười, miễn cưỡng đáp: “Là ta.”
Long Tĩnh Thủy nhìn hắn một lát, sau liền lui về sau mấy bước, trên mặt lộ vẻ mờ mịt không tin tưởng, quả thực so với lúc bị hắn áp còn muốn khiếp sợ hơn vài phần.
Long Vô Ba không đoán được y hội bị dọa đến cỡ này, đành phải đem người nhanh ôm vào lòng, nhẹ gọi: “Đại ca.”
Long Tĩnh Thủy mờ mịt như đang chìm trong sương mù.
Long Vô Ba liền nâng cằm y, đặt lên đấy một nụ hôn, hôn đến say sưa địa ám.
Môi cùng lưỡi quấn lấy nhau hồi lâu, Long Tĩnh Thủy dần dần hoàn hồn, bật thốt: “Long Vô Ba, ta……”
“Ta biết, ngươi là ca ca ta.” Tay Long Vô Ba nhẹ nhàng sờ mặt y, sau lại nắm lấy tay y, không hề để ý đến cái gì nói ngay: “Tuy nhiên, ai nói huynh đệ không thể yêu nhau? Chúng ta nếu có huyết mạch tương liên, thì sẽ không tách nhau, nay chỉ là thân mật thêm một chút thôi, không phải rất tốt sao?”
Long Tĩnh Thủy mắt mở thật to, gương mặt nhanh chóng đỏ ửng, kinh ngạc đến nói không nên lời.
Là ai nói?
Từ xưa đến nay, luân lý cương thường, tuyệt không có chuyện huynh đệ mến nhau, ngươi sao có thể lấy ra mà nói với ta? Long Vô Ba bề ngoài nói có vẻ rất chân lý, nhưng thật ra là già mồm át lẽ phải!
Đệ đệ y từ nhỏ mất mẫu thân, lại không được phụ vương sủng ái, tựa hồ chỉ có y thân làm ca ca một tay nuôi lớn. Tuy rằng tính tình có chút cực đoan, nhưng được cái nhu thuận nghe lời, như thế nào mới mấy trăm năm không gặp lại nhiễm thượng ở đâu ra cái thói xấu này?
Long Tĩnh Thủy càng nghĩ càng thấy kinh ngạc, sau lại nghĩ đến nụ hôn cùng lời nói mới vừa rồi của Long Vô Ba mang theo ái tình, trái tim lại đập thình thịch, cảm giác kì lạ dâng lên, hốt hoảng vươn tay hung hăng đẩy Long Vô Ba ra.
Long Vương đại nhân phong lưu phóng khoáng bất ngờ không kịp phòng bị, bị người đẩy ra đằng sau, cứ thế trực tiếp từ đầu giường ngã xuống “Phanh” một tiếng rơi thật mạnh xuống mặt đất. Lần rơi này thật sự rất là chật vật, hắn dù da có dày cách mấy cũng phải đau, ngây người một lát mới nghẹn ra một câu: “Đại ca, sức ngươi thật sự quá lớn a.”
Long Tĩnh Thủy mặt đỏ tai hồng, nhưng vẫn cố giữ vẻ thản nhiên, hỏi: “Ngày đó ngươi đối với ta rõ ràng là báo thù, vì cái gì hiện tại lại nói yêu ta?”
“A, bất quá thuận miệng nói mà thôi, đại ca ngươi vậy mà cũng tin sao?” Long Vô Ba phủi phủi bụi bẩn trên y phục, chậm rãi đứng dậy, chọn mi nhìn Long Tĩnh Thủy, tiếng nói nam nhân trầm thấp, đạo: “Ta nếu mỗi lần đều báo thù bằng cách này, chẳng phải sớm chết vì lao lực quá độ ư?”
Dừng một chút, hướng người về trước, ngón tay nhẹ xoa hai má Long Tĩnh Thủy, sau từ từ di chuyển xuống dưới một tấc.
“Ngươi nghĩ ta vì lí do gì mà trở về Đông Hải?” Tay hắn dĩ nhiên kháp trụ cổ Long Tĩnh Thủy, động tác vẫn nhẹ nhàng ôn nhu vô cùng, trong ánh mắt lưu chuyển thần tình mê hoặc, khẽ cười nói, “Ta căn bản không hiếm lạ cái ngôi vị Long Vương này, cái ta muốn…… Chỉ có ngươi mà thôi, đại ca.”