Chương : 7
Vì sao?!
Long Vô Ba giật mình choàng tỉnh từ trong mộng, hắn vừa mơ một giấc mơ, một giấc mơ về quá khứ có bi có hỉ. Khi vừa mở mắt liền thấy Long Tĩnh Thủy với gương mặt ôn nhu còn chìm trong giấc ngủ hiện ra trước mặt, nhất thời không phân biệt được đâu là thực đâu là mộng. Một hồi lâu sau mới hoàn hồn, hắn cúi đầu nhìn nam tử trong lòng, mái tóc dài tán loạn hồn nhiên buông thả trên giường, sắc mặt tái nhợt không một chút máu, khắp người trải dài từ cổ xuống tận thắt cơ hồ đều là dấu hôn đến xanh tím, thậm chí trên bụng đùi còn đọng lại bạch trọc trắng đục cùng máu đỏ nhớt nháp từ lâu đã khô dính, một mảnh hỗn độn đến thảm thương rõ ràng là dấu tích sau cuộc hoan ái cuồng loạn lưu lại.
Long Vô Ba cảm giác người trong lòng hơi động, nhịn không được mà đưa tay vuốt nhẹ hai má y, ánh mắt lại ẩn chứa hoang mang cực độ.
Ngày ấy, sau khi bị đâm một kiếm, hắn liền ngất xỉu tại chỗ, khi tỉnh lại đã thấy mình không còn ở Đông Hải. Sau mới biết, Long Tĩnh Thủy không những đâm hắn bị thương, mà trong một đêm còn ra tay giết tất cả người trong tẩm cung hắn. Bất quá hắn tuy bị thương nặng nhưng kì tích xuất hiện trong hoạ gặp phúc long giác cuối cùng cũng xuất hiện, điều đó chứng minh máu trong người hắn là huyết thống của Đông Hải Long tộc.
Thật buồn cười.
Chuyện ngày đêm lo lắng không xảy ra, nhưng người ca ca mà hắn tín nhiệm nhất lại phản bội hắn.
Chỉ là, hắn không hiểu lí do gì Long Tĩnh Thủy lại muốn giết hắn?
Mấy trăm năm qua, Long Vô Ba không ngừng suy nghĩ về điểu này nhưng hắn lại thuỷ chung không rõ.
Vì tranh đoạt vương vị? Không thể, hắn từ đầu đến cuối vẫn không được phụ vương quý trọng làm sao có thể là đối thủ của đại ca?
Hay là…… Là bị người khác ở giữa châm ngòi ly gián?
Khả năng này rất lớn, Long Tĩnh Thủy rất dễ tin người nhất định có kẻ lộng ngôn. Mà y sống chết cũng không chịu nói …. là vì bảo vệ kẻ kia sao?
Long Vô Ba nghĩ đến suy đoán của mình, ngực lại nỗi lên một tia buồn bực, bàn tay nhẹ trượt xuống tháp trụ cổ Long Tĩnh Thủy như muốn bóp chết y.
Chỉ cần dùng sức chỉ một chút thôi liền dễ dàng chấm dứt sinh mạng này.
Nhưng là… hắn làm được sao?
Càng thương y, lại càng hận y, mà càng hận y, lại càng muốn cùng y dây dưa.
Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia lìa.
Với ý nghĩ này Long Vô Ba lập tức buông lỏng tay, ánh mắt âm trầm biến đổi, không suy nghĩ mà cúi ngưới chà đạp đôi môi tự lâu đã sưng đỏ của Long Tĩnh Thủy.
“Ngô……”
Nụ hôn trôi qua, Long Tĩnh Thủy từ từ tỉnh dậy, đã thấy trước mặt là Long Vô Ba bất giác mà mĩm cười nhưng chỉ trong tích tắc liền khựng lại, toàn thân cứng ngắc.
Rõ ràng là vì nhớ đến một đêm kịch liệt triền miên ngày hôm qua.
Long Vô Ba cảm thấy rất thú vị, tiếp tục hôn y thuận thế bàn tay từ từ di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng trêu chọc hạ thân y.
Long Tĩnh Thủy cả người run rẫy, ý niệm đầu tiên lúc này chỉ một chữ ‘Trốn’, nhưng sau lưng y là vách tường làm sao có đường mà chạy? Rất nhanh đã bị Long Vô Ba hai tay ôm vào lòng, bị buột tiếp nhận môi luỡi giao triền. Bàn tay kia lại nhẹ nhàng vuốt ve, sờ soạn di chuyển khắp trên người y, bộ vị nhạy cảm nhất lại bị người nắm ở trong tay liên tục xoa nắn. Khiến y nhớ đến khoái cảm cùng thống khổ đêm qua, khuôn mặt nhất thời trắng bệch, nhắm mắt vô lực yếu ớt nhẹ thốt:“Vô Ba, tha ta.”
Long Vô Ba nghe y gọi mình thân thiết cả người như trúng phải thôi tình mà nóng lên, hắn vốn chỉ định trêu đùa người này một chút, hiện tại lại thấy như đang trêu chính mình, dục vọng vốn ngủ say giờ lại bị một câu nói nhẹ mà nhanh chóng bị khơi màu, cơ hồ không thể khống chế. Hít sâu một hơi lấy tinh thần, sau mới chậm rãi tách hai chân Long Tĩnh Thủy ra, đem nam căn nóng rực đã sưng cứng để ở bắp đùi y, một chút lại một chút đung đưa thân mình.
“Không cần……” Tuy rằng không trực tiếp tiến vào, chỉ là thân mật ở ngoài nhưng cũng khiến tim Long Tĩnh Thủy đập liên hồi, mặt đỏ tai hồng, xấu hổ không thôi, liều mạng lắc đầu, dùng sức giãy dụa.
“Đừng nhúc nhích.” Long Vô Ba vội giữ chặt tay y, đưa chân y khép chặt tại nơi đó hơn, giọng nói khàn khàn:“Ngươi trên người bị thương, nếu tái làm thêm một lần e sẽ chịu không nổi.”
Dứt lời, hung hăng nhất thẳng lưng, ép buột y phải xiết chặt lấy dục vọng nóng bỏng của mình, tốc độ lên xuống co rút càng lúc càng nhanh.
Rất nhanh liền phóng xuất tất cả trên người Long Tĩnh Thủy.
Chất lỏng trắng đục rơi vãi trên đùi.
Long Tĩnh Thủy liếc nhìn một chút nhưng vẫn không ngẫng đầu nhìn hắn, cả người lui dần về sau nhanh chóng chạm đến vách tường, cắn răng nói:“Đủ chưa?”
“Ân?”
“Ngươi trả thù ta như vậy…… đã đủ thoả mãn chưa?”
Long Vô Ba giật mình, nụ cười trong mắt nhạt dần thay vào đó là tựa tiếu phi tiếu*, bàn tay dính đầy bạch trọc vừa bắn chậm rãi vẽ loạn trên bờ ngực trắng tuyết của Long Tĩnh Thủy, nhẹ nhàng nói: “Bất quá chỉ mới một buổi tối mà thôi, làm sao có thể ngoạn đủ được? Đại ca, ngươi quá coi thường mị lực của mình rồi.”
[tựa tiếu phi tiếu* = cười như không cười]
Vừa nói vừa cúi đầu xuống tựa như muốn hôn y.
Long Tĩnh Thủy tức giận, vung tay hướng Long Vô Ba tát tới, nhưng chưa kịp chạm vào khuôn mặt kia đã phải dừng lại giữa không trung, vô lực buông tay nắm chặt sàng đan, cay đắng buông lời: “Ngươi còn muốn hạ nhục ta đến khi nào?”
Long Vô Ba tâm mềm xuống, nhịn không được muốn cầm lấy bàn kia an ủi nhưng ngay lập tức xoá tan ý nghĩ đó, mỉm cười nhẹ phun ra vài chữ: “Mãi mãi không đủ.”
Hắn ngữ khí mềm nhẹ, không biết đã mê hoặc bao nhiêu người, nhưng gương mặt mang ác ý này lại khiến cả người y cảm thấy lạnh buốt.
Lời vừa dứt, hắn xoay người bước xuống giường, cứ thế xuyên y phục, thẳng bước hưóng cửa phòng mà ra, không hề quay đầu nhìn y lấy một lần.
Long Tĩnh Thủy ngơ ngác nằm trên giường, mọi chỗ trên cơ thể y cơ hồ đều là hồng ngân cùng vết xanh tím đến đau nhức khiến y chỉ cần khẽ động một chút liền chịu không thấu. Mà giữa hai chân vẫn còn lưu lại vết tích đáng xấu hổ kia, mọi nơi trên thân người y đều như muốn nhắc nhở chuyện hoang đường vừa mới xảy ra.
Tuy rằng, đêm qua y bị đùa bỡn đến mất ý thức, nhưng y vẫn nhớ rõ từng chuyện đã xảy ra trên người, y Long Tĩnh Thủy bị chính thân đệ đệ Long Vô Ba…… rất nhiều, rất nhiều lần…… đặt ở dưới thân mặc sức chà đạp.
Trong thời gian này, chẳng lẻ y phải chịu cái loại tra tấn này sao?
Nếu sớm biết có hôm nay, liệu ngày đó …… y có quyết định như vậy không?
Long Tĩnh Thủy nghĩ đến chuyện năm đó, liền cắn chặt răng cố lê thân mình đau nhức bước xuống giường nhặt lấy y phục bị vứt tán loạn dưới mặt đất.
Không có gì phải hối hận.
Cho dù có biết trước ngày hôm nay sẽ đến, y vẫn không do dự mà chọn con đường này.
Và……
Và y luôn tin chỉ cần qua một thời gian ngắn, ngày nào đó Long Vô Ba sẽ trở lại như trước là người đệ đệ đáng yêu của y, trước mắt cho dù có đau đến thế nào cũng phải cắn răng chịu đựng.
Khi Long Tĩnh Thủy chưa kịp mặc lại y phục, thì cửa phòng đã bị đẩy ra, Long Vô Ba đi vào, theo sau là hai thị nữ cùng một thùng nước lớn được đặt ngay trong phòng.
Long Vô Ba mỉm cười nhẹ, trên mặt lại hiện ra vẻ lười nhác, đưa tay kéo Long Tĩnh Thủy cùng vào mộc dục tẩy rửa sạch sẽ.
Long Tĩnh Thủy không thể giãy dụa, đành mặc cho hắn an bài. Y vì bị hành hạ cả một đêm, lúc này lại được ngâm mình trong làn nước ấm, tự nhiên mệt mỏi mà muốn ngủ, chẳng mấy chốc vô thức nhắm mắt tựa đầu vào vai Long Vô Ba.
Cho đến khi thân thể được tẩy trần sạch sẽ, một lần nữa được người nọ thả trên chiếc giường mềm mại, đôi mắt đẹp giật mình mở to lấy lại ý thức, chợt cảm thấy hai tay bị người buột lại đưa qua đỉnh đầu, ngay sau đó là một cảm giác lạnh lẻo truyền tới.
Khi ngẩng đầu nhìn, y kinh hãi đến không thốt nên lời.
Nguyên lai cổ tay y bị kháp trụ bởi một kim tỏa* tinh xảo hướng đầu giường mà trói lại, trên xích còn được gắng bởi hai chiếc chuông nhỏ, chỉ cần vừa động là phát ra một chuỗi thanh âm thanh thuý khiến người phải chú ý.
(kim tỏa* = xích mạ vàng)
Mà Long Vô Ba lại với tư thế ám muội ở trên người y, dung nhan tuấn mỹ gần trong gang tấc, cười híp cả mắt.
Sóng lưng Long Tĩnh Thủy phát lạnh, vấn: “Ngươi làm gì?”
“Như thế nào? Đại ca đoán không ra sao?” Long Vô Ba cười nhẹ, trong đôi mắt tản ra hàn ý, nhàng nhẹ liếm láp vành tai y, nhấn mạnh từng chữ một, nói:“ Tất nhiên là…… Đem ngươi khóa chặt cả đời trên giường”
Long Vô Ba giật mình choàng tỉnh từ trong mộng, hắn vừa mơ một giấc mơ, một giấc mơ về quá khứ có bi có hỉ. Khi vừa mở mắt liền thấy Long Tĩnh Thủy với gương mặt ôn nhu còn chìm trong giấc ngủ hiện ra trước mặt, nhất thời không phân biệt được đâu là thực đâu là mộng. Một hồi lâu sau mới hoàn hồn, hắn cúi đầu nhìn nam tử trong lòng, mái tóc dài tán loạn hồn nhiên buông thả trên giường, sắc mặt tái nhợt không một chút máu, khắp người trải dài từ cổ xuống tận thắt cơ hồ đều là dấu hôn đến xanh tím, thậm chí trên bụng đùi còn đọng lại bạch trọc trắng đục cùng máu đỏ nhớt nháp từ lâu đã khô dính, một mảnh hỗn độn đến thảm thương rõ ràng là dấu tích sau cuộc hoan ái cuồng loạn lưu lại.
Long Vô Ba cảm giác người trong lòng hơi động, nhịn không được mà đưa tay vuốt nhẹ hai má y, ánh mắt lại ẩn chứa hoang mang cực độ.
Ngày ấy, sau khi bị đâm một kiếm, hắn liền ngất xỉu tại chỗ, khi tỉnh lại đã thấy mình không còn ở Đông Hải. Sau mới biết, Long Tĩnh Thủy không những đâm hắn bị thương, mà trong một đêm còn ra tay giết tất cả người trong tẩm cung hắn. Bất quá hắn tuy bị thương nặng nhưng kì tích xuất hiện trong hoạ gặp phúc long giác cuối cùng cũng xuất hiện, điều đó chứng minh máu trong người hắn là huyết thống của Đông Hải Long tộc.
Thật buồn cười.
Chuyện ngày đêm lo lắng không xảy ra, nhưng người ca ca mà hắn tín nhiệm nhất lại phản bội hắn.
Chỉ là, hắn không hiểu lí do gì Long Tĩnh Thủy lại muốn giết hắn?
Mấy trăm năm qua, Long Vô Ba không ngừng suy nghĩ về điểu này nhưng hắn lại thuỷ chung không rõ.
Vì tranh đoạt vương vị? Không thể, hắn từ đầu đến cuối vẫn không được phụ vương quý trọng làm sao có thể là đối thủ của đại ca?
Hay là…… Là bị người khác ở giữa châm ngòi ly gián?
Khả năng này rất lớn, Long Tĩnh Thủy rất dễ tin người nhất định có kẻ lộng ngôn. Mà y sống chết cũng không chịu nói …. là vì bảo vệ kẻ kia sao?
Long Vô Ba nghĩ đến suy đoán của mình, ngực lại nỗi lên một tia buồn bực, bàn tay nhẹ trượt xuống tháp trụ cổ Long Tĩnh Thủy như muốn bóp chết y.
Chỉ cần dùng sức chỉ một chút thôi liền dễ dàng chấm dứt sinh mạng này.
Nhưng là… hắn làm được sao?
Càng thương y, lại càng hận y, mà càng hận y, lại càng muốn cùng y dây dưa.
Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia lìa.
Với ý nghĩ này Long Vô Ba lập tức buông lỏng tay, ánh mắt âm trầm biến đổi, không suy nghĩ mà cúi ngưới chà đạp đôi môi tự lâu đã sưng đỏ của Long Tĩnh Thủy.
“Ngô……”
Nụ hôn trôi qua, Long Tĩnh Thủy từ từ tỉnh dậy, đã thấy trước mặt là Long Vô Ba bất giác mà mĩm cười nhưng chỉ trong tích tắc liền khựng lại, toàn thân cứng ngắc.
Rõ ràng là vì nhớ đến một đêm kịch liệt triền miên ngày hôm qua.
Long Vô Ba cảm thấy rất thú vị, tiếp tục hôn y thuận thế bàn tay từ từ di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng trêu chọc hạ thân y.
Long Tĩnh Thủy cả người run rẫy, ý niệm đầu tiên lúc này chỉ một chữ ‘Trốn’, nhưng sau lưng y là vách tường làm sao có đường mà chạy? Rất nhanh đã bị Long Vô Ba hai tay ôm vào lòng, bị buột tiếp nhận môi luỡi giao triền. Bàn tay kia lại nhẹ nhàng vuốt ve, sờ soạn di chuyển khắp trên người y, bộ vị nhạy cảm nhất lại bị người nắm ở trong tay liên tục xoa nắn. Khiến y nhớ đến khoái cảm cùng thống khổ đêm qua, khuôn mặt nhất thời trắng bệch, nhắm mắt vô lực yếu ớt nhẹ thốt:“Vô Ba, tha ta.”
Long Vô Ba nghe y gọi mình thân thiết cả người như trúng phải thôi tình mà nóng lên, hắn vốn chỉ định trêu đùa người này một chút, hiện tại lại thấy như đang trêu chính mình, dục vọng vốn ngủ say giờ lại bị một câu nói nhẹ mà nhanh chóng bị khơi màu, cơ hồ không thể khống chế. Hít sâu một hơi lấy tinh thần, sau mới chậm rãi tách hai chân Long Tĩnh Thủy ra, đem nam căn nóng rực đã sưng cứng để ở bắp đùi y, một chút lại một chút đung đưa thân mình.
“Không cần……” Tuy rằng không trực tiếp tiến vào, chỉ là thân mật ở ngoài nhưng cũng khiến tim Long Tĩnh Thủy đập liên hồi, mặt đỏ tai hồng, xấu hổ không thôi, liều mạng lắc đầu, dùng sức giãy dụa.
“Đừng nhúc nhích.” Long Vô Ba vội giữ chặt tay y, đưa chân y khép chặt tại nơi đó hơn, giọng nói khàn khàn:“Ngươi trên người bị thương, nếu tái làm thêm một lần e sẽ chịu không nổi.”
Dứt lời, hung hăng nhất thẳng lưng, ép buột y phải xiết chặt lấy dục vọng nóng bỏng của mình, tốc độ lên xuống co rút càng lúc càng nhanh.
Rất nhanh liền phóng xuất tất cả trên người Long Tĩnh Thủy.
Chất lỏng trắng đục rơi vãi trên đùi.
Long Tĩnh Thủy liếc nhìn một chút nhưng vẫn không ngẫng đầu nhìn hắn, cả người lui dần về sau nhanh chóng chạm đến vách tường, cắn răng nói:“Đủ chưa?”
“Ân?”
“Ngươi trả thù ta như vậy…… đã đủ thoả mãn chưa?”
Long Vô Ba giật mình, nụ cười trong mắt nhạt dần thay vào đó là tựa tiếu phi tiếu*, bàn tay dính đầy bạch trọc vừa bắn chậm rãi vẽ loạn trên bờ ngực trắng tuyết của Long Tĩnh Thủy, nhẹ nhàng nói: “Bất quá chỉ mới một buổi tối mà thôi, làm sao có thể ngoạn đủ được? Đại ca, ngươi quá coi thường mị lực của mình rồi.”
[tựa tiếu phi tiếu* = cười như không cười]
Vừa nói vừa cúi đầu xuống tựa như muốn hôn y.
Long Tĩnh Thủy tức giận, vung tay hướng Long Vô Ba tát tới, nhưng chưa kịp chạm vào khuôn mặt kia đã phải dừng lại giữa không trung, vô lực buông tay nắm chặt sàng đan, cay đắng buông lời: “Ngươi còn muốn hạ nhục ta đến khi nào?”
Long Vô Ba tâm mềm xuống, nhịn không được muốn cầm lấy bàn kia an ủi nhưng ngay lập tức xoá tan ý nghĩ đó, mỉm cười nhẹ phun ra vài chữ: “Mãi mãi không đủ.”
Hắn ngữ khí mềm nhẹ, không biết đã mê hoặc bao nhiêu người, nhưng gương mặt mang ác ý này lại khiến cả người y cảm thấy lạnh buốt.
Lời vừa dứt, hắn xoay người bước xuống giường, cứ thế xuyên y phục, thẳng bước hưóng cửa phòng mà ra, không hề quay đầu nhìn y lấy một lần.
Long Tĩnh Thủy ngơ ngác nằm trên giường, mọi chỗ trên cơ thể y cơ hồ đều là hồng ngân cùng vết xanh tím đến đau nhức khiến y chỉ cần khẽ động một chút liền chịu không thấu. Mà giữa hai chân vẫn còn lưu lại vết tích đáng xấu hổ kia, mọi nơi trên thân người y đều như muốn nhắc nhở chuyện hoang đường vừa mới xảy ra.
Tuy rằng, đêm qua y bị đùa bỡn đến mất ý thức, nhưng y vẫn nhớ rõ từng chuyện đã xảy ra trên người, y Long Tĩnh Thủy bị chính thân đệ đệ Long Vô Ba…… rất nhiều, rất nhiều lần…… đặt ở dưới thân mặc sức chà đạp.
Trong thời gian này, chẳng lẻ y phải chịu cái loại tra tấn này sao?
Nếu sớm biết có hôm nay, liệu ngày đó …… y có quyết định như vậy không?
Long Tĩnh Thủy nghĩ đến chuyện năm đó, liền cắn chặt răng cố lê thân mình đau nhức bước xuống giường nhặt lấy y phục bị vứt tán loạn dưới mặt đất.
Không có gì phải hối hận.
Cho dù có biết trước ngày hôm nay sẽ đến, y vẫn không do dự mà chọn con đường này.
Và……
Và y luôn tin chỉ cần qua một thời gian ngắn, ngày nào đó Long Vô Ba sẽ trở lại như trước là người đệ đệ đáng yêu của y, trước mắt cho dù có đau đến thế nào cũng phải cắn răng chịu đựng.
Khi Long Tĩnh Thủy chưa kịp mặc lại y phục, thì cửa phòng đã bị đẩy ra, Long Vô Ba đi vào, theo sau là hai thị nữ cùng một thùng nước lớn được đặt ngay trong phòng.
Long Vô Ba mỉm cười nhẹ, trên mặt lại hiện ra vẻ lười nhác, đưa tay kéo Long Tĩnh Thủy cùng vào mộc dục tẩy rửa sạch sẽ.
Long Tĩnh Thủy không thể giãy dụa, đành mặc cho hắn an bài. Y vì bị hành hạ cả một đêm, lúc này lại được ngâm mình trong làn nước ấm, tự nhiên mệt mỏi mà muốn ngủ, chẳng mấy chốc vô thức nhắm mắt tựa đầu vào vai Long Vô Ba.
Cho đến khi thân thể được tẩy trần sạch sẽ, một lần nữa được người nọ thả trên chiếc giường mềm mại, đôi mắt đẹp giật mình mở to lấy lại ý thức, chợt cảm thấy hai tay bị người buột lại đưa qua đỉnh đầu, ngay sau đó là một cảm giác lạnh lẻo truyền tới.
Khi ngẩng đầu nhìn, y kinh hãi đến không thốt nên lời.
Nguyên lai cổ tay y bị kháp trụ bởi một kim tỏa* tinh xảo hướng đầu giường mà trói lại, trên xích còn được gắng bởi hai chiếc chuông nhỏ, chỉ cần vừa động là phát ra một chuỗi thanh âm thanh thuý khiến người phải chú ý.
(kim tỏa* = xích mạ vàng)
Mà Long Vô Ba lại với tư thế ám muội ở trên người y, dung nhan tuấn mỹ gần trong gang tấc, cười híp cả mắt.
Sóng lưng Long Tĩnh Thủy phát lạnh, vấn: “Ngươi làm gì?”
“Như thế nào? Đại ca đoán không ra sao?” Long Vô Ba cười nhẹ, trong đôi mắt tản ra hàn ý, nhàng nhẹ liếm láp vành tai y, nhấn mạnh từng chữ một, nói:“ Tất nhiên là…… Đem ngươi khóa chặt cả đời trên giường”