Chương : 8
Edit: Huyên
Beta:
"Tiên sinh, ngươi bị sao vậy?" Nhìn thấy gương mặt kia của Sở Đông Ly, Hồ Ngọc giật mình.
Sở Đông Ly xoa xoa mặt, ho hai tiếng, hàm hồ nói: "Không có việc gì, chỉ là muốn đổi bình tượng thôi, ha ha, đúng rồi, ngươi vừa rồi nói Ngôn thị đã chết, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?"
Hồ Ngọc nhịn không được lại nhìn Sở Đông Ly, tâm nói: Đây là mở to hai mắt nói dối sao, mấy cục u trên trán rõ ràng là kiệt tác của ong mật, hình tượng này cũng đủ đặc biệt.
Da mặt Sở Đông Ly cũng không được dày lắm, bị ánh mắt tràn ngập hoài nghi của Hồ Ngọc nhìn chằm chằm thì khuôn mặt già cũng đỏ luôn rồi.
"Hôm qua tiên sinh không phải sai ta phái người đi nằm vùng ở Lâm phủ sao, không gặp được tên ăn mày khả nghi kia, nhưng thật ra sáng sớm đã nghe được tin Ngôn thị đã chết." Đại khái là Hồ Ngọc chạy một đường tới, thật sự rất khát nước, tự mình rót đầy một chén trà mới tiếp tục nói: "Sau khi ta nghe được tin lập tức mang theo Ngỗ tác qua..... Ai, Lâm viên ngoại đúng thật là bi thảm, hôm qua vừa mới mất mẫu thân, hôm nay thê tử cũng không còn."
Sở Đông Ly hỏi: "Ngôn thị chết như thế nào?"
Hồ Ngọc nói: "Giống như Ngôn Tuệ, dấu răng trên người sâu đến nỗi có thể thấy được xương."
"Cũng không còn tim?"
"Điều này phải đợi Ngỗ tác nghiệm thi kiểm tra tỉ mĩ mới xác nhận được."
Sở Đông Ly suy nghĩ, nói: "Ta phải đi một chuyến tới Lâm phủ."
Hồ Ngọc vội vàng đứng lên, "Ta đi cùng tiên sinh."
...
Liên tiếp gặp đả kích trầm trọng Lâm viên ngoại tựa như già đi rất nhiều, cả người hoảng hốt, Lâm Phúc nói chuyện với hắn ta, hắn ta tựa như không nghe thấy, chỉ ngồi một chỗ không nhúc nhích.
(tieuhuyen1205.wordpress.com)
Lâm Phúc thở dài một hói, nói với Sở Đông Ly và Hồ Ngọc: "Thỉnh thứ tội, lão gia thương tâm quá độ tạm thời cũng không có tâm tình tiếp khác, có chuyện gì hai vị trực tiếp nói với lão hủ."
Hồ Ngọc gật đầu: "Chúng ta đều hiểu được." nói xong liếc mắt nhìn Sở Đông Ly ―― muốn hỏi cái gì?
Sở Đông Ly liếc nhìn Lâm viên ngoại một cái, nói: "Quản gia, chúng ta ra ngoài nói đi."
"Được, thỉnh sang bên này."
"Trong một năm phu nhân mang thai có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?"
Nghe được vấn đề này của Sở Đông Ly, không chỉ Lâm Phúc không hiểu, Hồ Ngọc cũng chả biết ra sao.
Sở Đông Ly gật đầu: "Ta muốn biết một chút trong thời gian Ngôn thị mang thai có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không."
Lâm Phúc suy nghĩ, "Ta chỉ là một lão nhân, chuyện phu nhân mang thai cũng không tiện hỏi, chỉ biết chút ít, như vậy đi, ta gọi nha hoàn hầu hạ phu nhân tới, tiên sinh hỏi các nàng sẽ rõ ràng hơn."
"Làm phiền rồi."
Hồ Ngọc khó hiểu: "Vì sao tiên sinh muốn biết chuyện khi Ngôn thị mang thai?"
Sở Đông Ly nói: "Bởi vì Ngôn thị mang chính là quỷ thai."
"Quỷ thai?" Hồ Ngọc trừng lớn mắt, lắc đầu: "Không có khả năng, ta đã thấy Lâm Bảo, đứa bé đó hoàn toàn không giống quỷ thai."
Sở Đông Ly nói: "Đây là nguyên nhân, cầu quỷ để có con đều cực kỳ gầy yếu, tám chính phần mười sẽ chết non, Lâm Bảo nhìn qua khỏe mạnh hơn so với trẻ con bình thường, bởi vì Ngôn thị dùng biện pháp thương thiên hại lí gì mới có thể giữ được Lâm Bảo, lại còn trắng trẻo mập mạp như thế."
Hồ Ngọc bừng tỉnh: "Ngôn thị và Ngôn Tuệ chết thảm như thế là bởi vì gặp báo ứng?"
Sở Đông Ly cười lạnh: "Báo ứng? Thiên lí tuần hoàn, thật sự là ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ sao? Không nên nghĩ tốt đẹp như vậy."
Hồ Ngọc sửng sốt, vừa rồi đôi mắt tỏa hàn ý của Sở Đông Ly mạc danh làm người khác cảm thấy sợ hãi.
Lâm Phúc rất nhanh đã đem hai nha hoàn hầu hạ Ngôn thị gọi tới.
"Chuyện đặc biệt?" Vấn đề kỳ quái của Sở Đông Ly cũng khiến hai nha hoàn như hòa thượng sờ hoài không thấy tóc.
Một trong hai nha hoàn tên Tiểu Mai suy nghĩ, nói: "Có một chuyện có hơi kỳ lạ."
Sở Đông Ly truy vấn: "Chuyện gì?"
Nha hoàn còn lại là Tiểu Cúc cũng nghĩ tới, "Nô tì nhớ, trong thời gian phu nhân mang thai, tú bà Phiêu Hương Lâu tới tìm phu nhân vài lần, hơn nữa mỗi lần đều là lúc lão gia ra ngoài mới tới."
Tiểu Mai nói: "Đúng vậy, mỗi lần đều lén lúc vào từ cửa sau, đúng rồi, nô tì nhớ có một lần thái phu nhân còn nói chuyện với nàng rất lâu."
Nữ ăn mày ―― Phiêu Hương Lâu?Ngôn Tuệ, Ngôn thị ―― tú bà Phiêu Hương Lâu? Nữ ăn mày ―― Ngôn Tuệ, Ngôn thị ―― Phiêu Hương Lâu?
Đột nhiên, tất cả những điều này dường như đều có liên quan, Sở Đông Ly sờ cằm, Phiêu Hương Lâu này là mấu chốt.
"Các ngươi nghiêm túc nghĩ lại xem, còn có chuyện nào khác không?"
Hai nha hoàn nhìn nhau, vẻ mặt có do dự, chuyện kia không biết có nên nói hay không.
Hồ Ngọc mang lệnh bài Thái Thú ra nghiêm mặt nói: "Các ngươi có phải dấu diếm chuyện gì không?"
Hai nha hoàn vội vàng xua tay, "Không có, đại nhân, chỉ là việc này khó nói quá."
Vẻ mặt Hồ Ngọc nhăn lại: "Có cái gì mà khó nói, cứ việc nói ra đi."
Tiểu Mai nói: "Phu nhân đại khái là quá mong đứa con trai, lúc nàng vừa mới mang thai đã từng sai bọn nô tì đi tìm bà mụ Trương mua nhau thai."
"Nhau thai?"
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
"Đúng vậy, nghe nói nhau thai rất bổ."
Sở Đông Ly nhíu mày không nói, ăn nhau thai cũng phải là chuyện bí mật gì, tại sao lại giấu kín như bưng?
Tiểu Cúc nói: "Chỉ là phu nhân chỉ ăn một lần, lần đó sau khi ăn thì thượng thổ hạ tả, cho nên phu nhân không dám ăn nữa."
Tiểu Mai nói: "Chỉ có hai việc này, những chuyện khác nô tì không nhớ rõ được."
Thấy hỏi đi hỏi lại cũng không tra được cái gì, Sở Đông Ly định và Hồ Ngọc cáo từ rời đi, mới vừa đứng lên bỗng nhiên nghe được tiếng trẻ con khóc, Lâm Phúc dậm chân, vừa đi ra ngoài, trong miệng còn mắng: "Bà vú này đúng là vụng tay vụng chân, tiểu thiếu gia bị nàng làm khóc vài lần! Tâm tình lão gia vốn không tốt, không phải là muốn bị mắng à...."
Sở Đông Ly tâm vừa động, hỏi hai nha hoàn kia: "Nghe quản gia nói, hình như bà vú này chưa mang thai, sao còn mời nàng?"
Tiểu Cúc nói: "Phu nhân có đủ sữa, sau khi sinh tiểu thiếu gia vẫn chưa mời bà vú, đều là tự phu nhân cho ăn. Chỉ là phu nhân đột nhiên mất, chỉ có thể tạm thời mời bà vú chăm sóc tiểu thiếu gia, có thể là tiểu thiếu gia chưa quen, sáng nay đã khóc vài lần."
Sở Đông Ly sờ cằm, hỏi: "Bà vú này có phải là tự mình tới cửa?"
Nha hoàn kia kinh ngạc: "Tiên sinh làm sao biết được? Sáng nay quản gia sai bọn tì đi mời bà vú, vừa mới tới cửa đã có một nữ nhân hỏi chúng ta có mời bà vú không, vì tiểu thiếu gia không đói bụng nên quản gia đã mời nàng luôn."
Sở Đông Ly nhướng mày, sao lại khéo như vậy? Hay là nữ nhân này đã chờ sẵn ở trước cửa?
Nhưng vào lúc này, hậu viện truyền đến tiếng mắng, chỉ nghe âm thanh nữ nhân hét lên kèm sự hãi: "Đứa trẻ này là quái vật, quái vật!"
Động tĩnh quá lớn, Lâm viên ngoại cũng nghe thấy, mẫu thân và thê tử chết khiến hắn ta cực kỳ thương tâm khổ sở, tâm tình kém đến cực điểm, ầm ĩ lớn thế này càng thêm phiền, tâm tình không tốt, lửa giận bừng bừng mà mắng: "La hét cái gì, ai hét thì cút ra khỏi Lâm phủ cho ta ―― Bảo Bảo! Lâm Phúc, xảy ra chuyện gì?! tại sao, tại sao...."
Chỉ thấy Lâm Phúc sợ hãi mà nhìn Lâm Bảo ôm trong ngực, bên cạnh, bà vú mới mời về quần áo không chỉnh tề, lộ ra nữa bên ngực vết máu loang lỗ, nàng một tay kéo vạt áo, một tay chỉ vào cái miệng máu của Lâm Bảo mà hoảng sợ kêu to: "Quái vật, quái vật! Nó vậy mà lại uống máu của ta!"
Beta:
"Tiên sinh, ngươi bị sao vậy?" Nhìn thấy gương mặt kia của Sở Đông Ly, Hồ Ngọc giật mình.
Sở Đông Ly xoa xoa mặt, ho hai tiếng, hàm hồ nói: "Không có việc gì, chỉ là muốn đổi bình tượng thôi, ha ha, đúng rồi, ngươi vừa rồi nói Ngôn thị đã chết, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?"
Hồ Ngọc nhịn không được lại nhìn Sở Đông Ly, tâm nói: Đây là mở to hai mắt nói dối sao, mấy cục u trên trán rõ ràng là kiệt tác của ong mật, hình tượng này cũng đủ đặc biệt.
Da mặt Sở Đông Ly cũng không được dày lắm, bị ánh mắt tràn ngập hoài nghi của Hồ Ngọc nhìn chằm chằm thì khuôn mặt già cũng đỏ luôn rồi.
"Hôm qua tiên sinh không phải sai ta phái người đi nằm vùng ở Lâm phủ sao, không gặp được tên ăn mày khả nghi kia, nhưng thật ra sáng sớm đã nghe được tin Ngôn thị đã chết." Đại khái là Hồ Ngọc chạy một đường tới, thật sự rất khát nước, tự mình rót đầy một chén trà mới tiếp tục nói: "Sau khi ta nghe được tin lập tức mang theo Ngỗ tác qua..... Ai, Lâm viên ngoại đúng thật là bi thảm, hôm qua vừa mới mất mẫu thân, hôm nay thê tử cũng không còn."
Sở Đông Ly hỏi: "Ngôn thị chết như thế nào?"
Hồ Ngọc nói: "Giống như Ngôn Tuệ, dấu răng trên người sâu đến nỗi có thể thấy được xương."
"Cũng không còn tim?"
"Điều này phải đợi Ngỗ tác nghiệm thi kiểm tra tỉ mĩ mới xác nhận được."
Sở Đông Ly suy nghĩ, nói: "Ta phải đi một chuyến tới Lâm phủ."
Hồ Ngọc vội vàng đứng lên, "Ta đi cùng tiên sinh."
...
Liên tiếp gặp đả kích trầm trọng Lâm viên ngoại tựa như già đi rất nhiều, cả người hoảng hốt, Lâm Phúc nói chuyện với hắn ta, hắn ta tựa như không nghe thấy, chỉ ngồi một chỗ không nhúc nhích.
(tieuhuyen1205.wordpress.com)
Lâm Phúc thở dài một hói, nói với Sở Đông Ly và Hồ Ngọc: "Thỉnh thứ tội, lão gia thương tâm quá độ tạm thời cũng không có tâm tình tiếp khác, có chuyện gì hai vị trực tiếp nói với lão hủ."
Hồ Ngọc gật đầu: "Chúng ta đều hiểu được." nói xong liếc mắt nhìn Sở Đông Ly ―― muốn hỏi cái gì?
Sở Đông Ly liếc nhìn Lâm viên ngoại một cái, nói: "Quản gia, chúng ta ra ngoài nói đi."
"Được, thỉnh sang bên này."
"Trong một năm phu nhân mang thai có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?"
Nghe được vấn đề này của Sở Đông Ly, không chỉ Lâm Phúc không hiểu, Hồ Ngọc cũng chả biết ra sao.
Sở Đông Ly gật đầu: "Ta muốn biết một chút trong thời gian Ngôn thị mang thai có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không."
Lâm Phúc suy nghĩ, "Ta chỉ là một lão nhân, chuyện phu nhân mang thai cũng không tiện hỏi, chỉ biết chút ít, như vậy đi, ta gọi nha hoàn hầu hạ phu nhân tới, tiên sinh hỏi các nàng sẽ rõ ràng hơn."
"Làm phiền rồi."
Hồ Ngọc khó hiểu: "Vì sao tiên sinh muốn biết chuyện khi Ngôn thị mang thai?"
Sở Đông Ly nói: "Bởi vì Ngôn thị mang chính là quỷ thai."
"Quỷ thai?" Hồ Ngọc trừng lớn mắt, lắc đầu: "Không có khả năng, ta đã thấy Lâm Bảo, đứa bé đó hoàn toàn không giống quỷ thai."
Sở Đông Ly nói: "Đây là nguyên nhân, cầu quỷ để có con đều cực kỳ gầy yếu, tám chính phần mười sẽ chết non, Lâm Bảo nhìn qua khỏe mạnh hơn so với trẻ con bình thường, bởi vì Ngôn thị dùng biện pháp thương thiên hại lí gì mới có thể giữ được Lâm Bảo, lại còn trắng trẻo mập mạp như thế."
Hồ Ngọc bừng tỉnh: "Ngôn thị và Ngôn Tuệ chết thảm như thế là bởi vì gặp báo ứng?"
Sở Đông Ly cười lạnh: "Báo ứng? Thiên lí tuần hoàn, thật sự là ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ sao? Không nên nghĩ tốt đẹp như vậy."
Hồ Ngọc sửng sốt, vừa rồi đôi mắt tỏa hàn ý của Sở Đông Ly mạc danh làm người khác cảm thấy sợ hãi.
Lâm Phúc rất nhanh đã đem hai nha hoàn hầu hạ Ngôn thị gọi tới.
"Chuyện đặc biệt?" Vấn đề kỳ quái của Sở Đông Ly cũng khiến hai nha hoàn như hòa thượng sờ hoài không thấy tóc.
Một trong hai nha hoàn tên Tiểu Mai suy nghĩ, nói: "Có một chuyện có hơi kỳ lạ."
Sở Đông Ly truy vấn: "Chuyện gì?"
Nha hoàn còn lại là Tiểu Cúc cũng nghĩ tới, "Nô tì nhớ, trong thời gian phu nhân mang thai, tú bà Phiêu Hương Lâu tới tìm phu nhân vài lần, hơn nữa mỗi lần đều là lúc lão gia ra ngoài mới tới."
Tiểu Mai nói: "Đúng vậy, mỗi lần đều lén lúc vào từ cửa sau, đúng rồi, nô tì nhớ có một lần thái phu nhân còn nói chuyện với nàng rất lâu."
Nữ ăn mày ―― Phiêu Hương Lâu?Ngôn Tuệ, Ngôn thị ―― tú bà Phiêu Hương Lâu? Nữ ăn mày ―― Ngôn Tuệ, Ngôn thị ―― Phiêu Hương Lâu?
Đột nhiên, tất cả những điều này dường như đều có liên quan, Sở Đông Ly sờ cằm, Phiêu Hương Lâu này là mấu chốt.
"Các ngươi nghiêm túc nghĩ lại xem, còn có chuyện nào khác không?"
Hai nha hoàn nhìn nhau, vẻ mặt có do dự, chuyện kia không biết có nên nói hay không.
Hồ Ngọc mang lệnh bài Thái Thú ra nghiêm mặt nói: "Các ngươi có phải dấu diếm chuyện gì không?"
Hai nha hoàn vội vàng xua tay, "Không có, đại nhân, chỉ là việc này khó nói quá."
Vẻ mặt Hồ Ngọc nhăn lại: "Có cái gì mà khó nói, cứ việc nói ra đi."
Tiểu Mai nói: "Phu nhân đại khái là quá mong đứa con trai, lúc nàng vừa mới mang thai đã từng sai bọn nô tì đi tìm bà mụ Trương mua nhau thai."
"Nhau thai?"
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
"Đúng vậy, nghe nói nhau thai rất bổ."
Sở Đông Ly nhíu mày không nói, ăn nhau thai cũng phải là chuyện bí mật gì, tại sao lại giấu kín như bưng?
Tiểu Cúc nói: "Chỉ là phu nhân chỉ ăn một lần, lần đó sau khi ăn thì thượng thổ hạ tả, cho nên phu nhân không dám ăn nữa."
Tiểu Mai nói: "Chỉ có hai việc này, những chuyện khác nô tì không nhớ rõ được."
Thấy hỏi đi hỏi lại cũng không tra được cái gì, Sở Đông Ly định và Hồ Ngọc cáo từ rời đi, mới vừa đứng lên bỗng nhiên nghe được tiếng trẻ con khóc, Lâm Phúc dậm chân, vừa đi ra ngoài, trong miệng còn mắng: "Bà vú này đúng là vụng tay vụng chân, tiểu thiếu gia bị nàng làm khóc vài lần! Tâm tình lão gia vốn không tốt, không phải là muốn bị mắng à...."
Sở Đông Ly tâm vừa động, hỏi hai nha hoàn kia: "Nghe quản gia nói, hình như bà vú này chưa mang thai, sao còn mời nàng?"
Tiểu Cúc nói: "Phu nhân có đủ sữa, sau khi sinh tiểu thiếu gia vẫn chưa mời bà vú, đều là tự phu nhân cho ăn. Chỉ là phu nhân đột nhiên mất, chỉ có thể tạm thời mời bà vú chăm sóc tiểu thiếu gia, có thể là tiểu thiếu gia chưa quen, sáng nay đã khóc vài lần."
Sở Đông Ly sờ cằm, hỏi: "Bà vú này có phải là tự mình tới cửa?"
Nha hoàn kia kinh ngạc: "Tiên sinh làm sao biết được? Sáng nay quản gia sai bọn tì đi mời bà vú, vừa mới tới cửa đã có một nữ nhân hỏi chúng ta có mời bà vú không, vì tiểu thiếu gia không đói bụng nên quản gia đã mời nàng luôn."
Sở Đông Ly nhướng mày, sao lại khéo như vậy? Hay là nữ nhân này đã chờ sẵn ở trước cửa?
Nhưng vào lúc này, hậu viện truyền đến tiếng mắng, chỉ nghe âm thanh nữ nhân hét lên kèm sự hãi: "Đứa trẻ này là quái vật, quái vật!"
Động tĩnh quá lớn, Lâm viên ngoại cũng nghe thấy, mẫu thân và thê tử chết khiến hắn ta cực kỳ thương tâm khổ sở, tâm tình kém đến cực điểm, ầm ĩ lớn thế này càng thêm phiền, tâm tình không tốt, lửa giận bừng bừng mà mắng: "La hét cái gì, ai hét thì cút ra khỏi Lâm phủ cho ta ―― Bảo Bảo! Lâm Phúc, xảy ra chuyện gì?! tại sao, tại sao...."
Chỉ thấy Lâm Phúc sợ hãi mà nhìn Lâm Bảo ôm trong ngực, bên cạnh, bà vú mới mời về quần áo không chỉnh tề, lộ ra nữa bên ngực vết máu loang lỗ, nàng một tay kéo vạt áo, một tay chỉ vào cái miệng máu của Lâm Bảo mà hoảng sợ kêu to: "Quái vật, quái vật! Nó vậy mà lại uống máu của ta!"