Chương : 11
Kiến trúc của khách *** Phúc Lai là ỷ thủy. Dưới trời chiều, bích thủy thanh thiên tranh nhau phát sáng, bạch tường lục đằng cùng triền y. Kia một mạt khúc thủy, tà tà nhiễu nhiễu, thật thật thật là tà dương khúc thủy nhiễu ban công (méo mặt, không hiểu là ý gì).
Ban đêm. Trời lạnh.
Ta dựa ở lan can, nhìn thấy hương giang thượng màu phảng ca múa, lưu huỳnh ỷ thúy, ti trúc thanh thanh, rất náo nhiệt.
Một bàn tay trắng nõn quơ quơ trước mắt, tiếp theo là gương mặt phóng đại của Đoạn Khâm.
“Tiểu Ngôn Ngôn, ngươi nghĩ gì mà nhập thần vậy? Ngay cả ta gõ cửa cũng không nghe thấy.” Đoạn Khâm bất mãn nói.
“Bên ngoài náo nhiệt quá, hôm nay là ngày hội gì sao?” Cố ý xem nhẹ cái kiểu xưng hô rất vũ nhục tuổi của mình, ta thuận miệng hỏi.
“Hôm nay là hội hoa đăng mỗi năm một lần, nam nữ trẻ tuổi hôm nay đều đi cầu duyên cầu phúc, cùng người trong lòng cùng nhau ngắm đèn.” Đoạn Khâm sửng sốt, lập tức cúi đầu nhìn, giải thích.
“Ngươi hình như rất quen thuộc nơi này?” Không biết sao, ngữ khí của hắn cho ta một loại cảm giác rất quái lạ, mà vẻ mặt tươi cười kia cũng hình như có chút chua xót.
“Đâu chỉ là quen thuộc. Ta đã từng sống ở đây nhiều năm.” Hắn chăm chú nhìn thuyền hoa trên sông, ánh mắt thâm thúy giống như nhìn về nơi xa xăm không biết tên, “những năm làm cho ta khắc khổ khắc sâu trong lòng, suốt đời khó quên.”
“Đoạn Khâm, ngươi …” Đang muốn mở miệng nói cái gì đó, lại đột nhiên nghe được xa xa “Bùm” một tiếng, tựa hồ có cái gì rơi xuống sông.
“Có người rơi xuống nước kìa … Mau cứu người đi!” Trên sông, một chiếc thuyền hoa vang lên từng trận tranh cãi ầm ĩ, trên thuyền người người đều nhào ra bên ngoài khoang thuyền kêu khóc cầu cứu, xa xa nhìn lại thấp thoáng có người ở trong nước.
Trên bờ người đến nghỉ chân ngắm cảnh ngày càng nhiều, nhưng không có ai xuống cứu viện, người trong nước lúc chìm lúc nổi, mắt thấy sẽ bị nước sông nhấn chìm.
“Không được, ta phải đi cứu người.” Buông xuống một câu ta định chạy đi, vừa quay người lại liền bị Đoạn Khâm kéo lại tay áo.
“Ngươi biết bơi sao?”
“Không biết.”
Đoạn Khâm thở dài một tiếng: “Ngươi chờ ở đây, ta đi cứu.” Nói xong, hắn liền buông người nhảy ra ngoài cửa sổ.
Chờ ta chạy tới, Đoạn Khâm đã đem người cứu lên bờ (Hà Hoa: đại thúc mà làm lính cứu hoả chắc cháy cả toà nhà, PLC phùng mang trợn mắt: ta là người lớn không chấp con nít, ta nhẫn). Tách đám người đứng xem xung quanh, ta đến bên người Đoạn Khâm.
Đó là một công tử tuổi còn trẻ, cẩm y hoa phục, thoạt nhìn gia thế không tồi, chính là lúc này toàn thân ướt sũng nằm trên mặt đất, ngực đã không còn phập phồng.
Ta không nghĩ nhiều, lập tức một tay nâng cằm hắn lên, một tay bóp mũi tiến hành hô hấp nhân tạo, cho đến khi hắn ho khan đem một ngụm nước sông nhổ ra, ta nâng tay lau mồ hôi, ngẩng đầu liền thấy đám người vây quanh đang chỉ trỏ cùng với ánh mắt kinh ngạc của Đoạn Khâm.
“Có vấn đề gì sao?” Ta không rõ cho nên nhìn Đoạn Khâm, lại không biết hành động của mình ở thời đại này là kinh thế hãi tục đến cỡ nào.
“Thiếu gia!” Một chiếc thuyền hoa chậm rãi cập bờ, từ trên nhảy xuống một người có bộ dáng gia đinh (người hầu), hoang mang rối loạn vội vã chạy tới.
“Vị tiểu huynh đệ này, thiếu gia nhà ngươi đã không sao rồi.” Ta đứng dậy nói với người nọ, “Đêm nay trở về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sẽ khoẻ lại.”
Người nọ nghe xong thở dài một hơi, ngàn ân vạn tạ rồi đỡ công tử trẻ tuổi rời đi.
Xoay người lại đón nhận ánh mắt có chút đăm chiêu của Đoạn Khâm, trong lòng đột nhiên có chút bối rối không hiểu, đem lời sắp nói ra áp chế, ta cũng không quay đầu lại, bước nhanh rời đi.
Một đêm không mộng mị.
Sáng sớm hôm sau, sau khi rời giường ta đang định kêu tiểu nhị đem nước lên, mở cửa liền thấy có hai người đang đứng, đúng là đôi chủ tớ tối hôm qua.
“Các ngươi …”
“Tại hạ Trác Văn, đặc biệt đến cảm tạ ơn cứu mạng của ân nhân.” Người tới xoay người thở dài, một thân thư sinh ăn mặc hào hoa phong nhã, đã có vài phần xuất trần chi thế.
“Không cần, chỉ là việc nhỏ.” Ta khoát tay, đối với việc hắn đích thân đăng môn nói lời cảm tạ thật là có chút thụ sủng nhược kinh.
“Ân nhân chắc là vừa tới Hương Châu thành. Tại hạ muốn mời ân nhân đi quý phủ ở mấy ngày, làm tròn trách nhiệm gia chủ.” Trác Văn cung kính nói.
“Ách, việc này …” Ta bất an vuốt vuốt tóc, không biết nên trả lời như thế nào.
“Không được.” Một âm thanh không hề có cảm tình vang lên, cửa đối diện mở ra, Đoạn Khâm khoanh hai tay hung tà tựa vào khung cửa, lạnh lùng nhìn Trác Văn, “Chúng ta sẽ không đi.”
“Đoạn Khâm, ngươi …” Từ sau tối hôm qua, Đoạn Khâm liền biểu hiện quái dị, ta chưa từng gặp qua bộ dạng này của hắn.
Ai, tiểu tử chết tiệt này, thật sự là càng ngày càng không đáng yêu.
“Ta chỉ muốn mời hai vị ân nhân đi quý phủ ở mấy ngày, hơn nữa gia phụ cũng muốn giáp mặt cảm tạ ơn cứu mạng của ân nhân.” Trác Văn cũng không giận, như trước nho nhã lễ độ, “Nếu ân nhân không đáp ứng, chính là khinh thường tại hạ, ta đây cũng không thể nề hà.”
“Ách, chúng ta đây quấy rầy.” Nếu hắn đã nói đến vậy, ta không đáp ứng cũng không được, cũng không thể cô phụ ý tốt của người ta, đành phải xem nhẹ người nào đó nháy mắt phóng tới ánh mắt giết người.
Ban đêm. Trời lạnh.
Ta dựa ở lan can, nhìn thấy hương giang thượng màu phảng ca múa, lưu huỳnh ỷ thúy, ti trúc thanh thanh, rất náo nhiệt.
Một bàn tay trắng nõn quơ quơ trước mắt, tiếp theo là gương mặt phóng đại của Đoạn Khâm.
“Tiểu Ngôn Ngôn, ngươi nghĩ gì mà nhập thần vậy? Ngay cả ta gõ cửa cũng không nghe thấy.” Đoạn Khâm bất mãn nói.
“Bên ngoài náo nhiệt quá, hôm nay là ngày hội gì sao?” Cố ý xem nhẹ cái kiểu xưng hô rất vũ nhục tuổi của mình, ta thuận miệng hỏi.
“Hôm nay là hội hoa đăng mỗi năm một lần, nam nữ trẻ tuổi hôm nay đều đi cầu duyên cầu phúc, cùng người trong lòng cùng nhau ngắm đèn.” Đoạn Khâm sửng sốt, lập tức cúi đầu nhìn, giải thích.
“Ngươi hình như rất quen thuộc nơi này?” Không biết sao, ngữ khí của hắn cho ta một loại cảm giác rất quái lạ, mà vẻ mặt tươi cười kia cũng hình như có chút chua xót.
“Đâu chỉ là quen thuộc. Ta đã từng sống ở đây nhiều năm.” Hắn chăm chú nhìn thuyền hoa trên sông, ánh mắt thâm thúy giống như nhìn về nơi xa xăm không biết tên, “những năm làm cho ta khắc khổ khắc sâu trong lòng, suốt đời khó quên.”
“Đoạn Khâm, ngươi …” Đang muốn mở miệng nói cái gì đó, lại đột nhiên nghe được xa xa “Bùm” một tiếng, tựa hồ có cái gì rơi xuống sông.
“Có người rơi xuống nước kìa … Mau cứu người đi!” Trên sông, một chiếc thuyền hoa vang lên từng trận tranh cãi ầm ĩ, trên thuyền người người đều nhào ra bên ngoài khoang thuyền kêu khóc cầu cứu, xa xa nhìn lại thấp thoáng có người ở trong nước.
Trên bờ người đến nghỉ chân ngắm cảnh ngày càng nhiều, nhưng không có ai xuống cứu viện, người trong nước lúc chìm lúc nổi, mắt thấy sẽ bị nước sông nhấn chìm.
“Không được, ta phải đi cứu người.” Buông xuống một câu ta định chạy đi, vừa quay người lại liền bị Đoạn Khâm kéo lại tay áo.
“Ngươi biết bơi sao?”
“Không biết.”
Đoạn Khâm thở dài một tiếng: “Ngươi chờ ở đây, ta đi cứu.” Nói xong, hắn liền buông người nhảy ra ngoài cửa sổ.
Chờ ta chạy tới, Đoạn Khâm đã đem người cứu lên bờ (Hà Hoa: đại thúc mà làm lính cứu hoả chắc cháy cả toà nhà, PLC phùng mang trợn mắt: ta là người lớn không chấp con nít, ta nhẫn). Tách đám người đứng xem xung quanh, ta đến bên người Đoạn Khâm.
Đó là một công tử tuổi còn trẻ, cẩm y hoa phục, thoạt nhìn gia thế không tồi, chính là lúc này toàn thân ướt sũng nằm trên mặt đất, ngực đã không còn phập phồng.
Ta không nghĩ nhiều, lập tức một tay nâng cằm hắn lên, một tay bóp mũi tiến hành hô hấp nhân tạo, cho đến khi hắn ho khan đem một ngụm nước sông nhổ ra, ta nâng tay lau mồ hôi, ngẩng đầu liền thấy đám người vây quanh đang chỉ trỏ cùng với ánh mắt kinh ngạc của Đoạn Khâm.
“Có vấn đề gì sao?” Ta không rõ cho nên nhìn Đoạn Khâm, lại không biết hành động của mình ở thời đại này là kinh thế hãi tục đến cỡ nào.
“Thiếu gia!” Một chiếc thuyền hoa chậm rãi cập bờ, từ trên nhảy xuống một người có bộ dáng gia đinh (người hầu), hoang mang rối loạn vội vã chạy tới.
“Vị tiểu huynh đệ này, thiếu gia nhà ngươi đã không sao rồi.” Ta đứng dậy nói với người nọ, “Đêm nay trở về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sẽ khoẻ lại.”
Người nọ nghe xong thở dài một hơi, ngàn ân vạn tạ rồi đỡ công tử trẻ tuổi rời đi.
Xoay người lại đón nhận ánh mắt có chút đăm chiêu của Đoạn Khâm, trong lòng đột nhiên có chút bối rối không hiểu, đem lời sắp nói ra áp chế, ta cũng không quay đầu lại, bước nhanh rời đi.
Một đêm không mộng mị.
Sáng sớm hôm sau, sau khi rời giường ta đang định kêu tiểu nhị đem nước lên, mở cửa liền thấy có hai người đang đứng, đúng là đôi chủ tớ tối hôm qua.
“Các ngươi …”
“Tại hạ Trác Văn, đặc biệt đến cảm tạ ơn cứu mạng của ân nhân.” Người tới xoay người thở dài, một thân thư sinh ăn mặc hào hoa phong nhã, đã có vài phần xuất trần chi thế.
“Không cần, chỉ là việc nhỏ.” Ta khoát tay, đối với việc hắn đích thân đăng môn nói lời cảm tạ thật là có chút thụ sủng nhược kinh.
“Ân nhân chắc là vừa tới Hương Châu thành. Tại hạ muốn mời ân nhân đi quý phủ ở mấy ngày, làm tròn trách nhiệm gia chủ.” Trác Văn cung kính nói.
“Ách, việc này …” Ta bất an vuốt vuốt tóc, không biết nên trả lời như thế nào.
“Không được.” Một âm thanh không hề có cảm tình vang lên, cửa đối diện mở ra, Đoạn Khâm khoanh hai tay hung tà tựa vào khung cửa, lạnh lùng nhìn Trác Văn, “Chúng ta sẽ không đi.”
“Đoạn Khâm, ngươi …” Từ sau tối hôm qua, Đoạn Khâm liền biểu hiện quái dị, ta chưa từng gặp qua bộ dạng này của hắn.
Ai, tiểu tử chết tiệt này, thật sự là càng ngày càng không đáng yêu.
“Ta chỉ muốn mời hai vị ân nhân đi quý phủ ở mấy ngày, hơn nữa gia phụ cũng muốn giáp mặt cảm tạ ơn cứu mạng của ân nhân.” Trác Văn cũng không giận, như trước nho nhã lễ độ, “Nếu ân nhân không đáp ứng, chính là khinh thường tại hạ, ta đây cũng không thể nề hà.”
“Ách, chúng ta đây quấy rầy.” Nếu hắn đã nói đến vậy, ta không đáp ứng cũng không được, cũng không thể cô phụ ý tốt của người ta, đành phải xem nhẹ người nào đó nháy mắt phóng tới ánh mắt giết người.