Chương : 10
Phải chạy đến thành trấn kế tiếp trước khi trời tối, cho dù cưỡi khoái mã cũng có hơi miễn cưỡng, cho nên Hiên Viên Cẩm Mặc mới phải xuất phát từ sáng sớm hôm nay. Mà giờ, dùng đi đường tốc độ, đúng hơn là tốc độ của một người vừa cõng vừa đi, tất nhiên là không thể.
Vất vả lắm mới đến núi Thương Nham, thì đã gần đến hoàng hôn. Kỳ thật, Phượng Ly Thiên cũng không quan tâm phải ngủ ngoài trời gì đó, năm đó sư phụ vì huấn luyện hắn, đã đưa hắn đến núi Phượng Hoàng, phái mấy chục sát thủ đuổi giết hắn, luyện thành cho hắn bản lĩnh ngủ trên cây. Chỉ là Hiên Viên Cẩm Mặc từ nhỏ đã sống trong cẩm y ngọc thực có thể ngủ trên cây hay sao? Đáp án nhất định là không. Cho nên, Phượng Ly Thiên đi chệch hướng đường lớn, đến núi Thương Nham.
“Thả ta xuống, ta có thể đi rồi.” Hiên Viên Cẩm Mặc vẫn ôn hòa như cũ.
Phượng Ly Thiên nghe lời thả y xuống, mỉm cười nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc hoạt động tứ chi đau nhức, Hiên Viên Cẩm Mặc không vui trừng về, Phượng Ly Thiên vẫn vừa nhìn vừa cười, không bị mắt sắc kia ảnh hưởng chút nào. Hiên Viên Cẩm Mặc có chút không quen quay mặt đi, chưa từng có ai dám nhìn thẳng y như vậy, từ trước đến nay chỉ có thiếu niên này là người đầu tiên, sau khi biết được thân phận của y vẫn đối xử với y như vậy, thật làm cho y có chút không biết làm sao.
“Ngươi đi đâu vậy? Sao lại đi chệch khỏi đường lớn?” Không nghĩ đến mấy thứ linh tinh kia nữa, Hiên Viên Cẩm Mặc khôi phục ý nghĩ tỉnh táo.
Làm bộ như không phát hiện cảnh giác trong mắt Hiên Viên Cẩm Mặc, Phượng Ly Thiên duỗi thắt lưng nói: “Dù sao trước khi trời tối chúng ta cũng không đến được thành trấn, không bằng đến Thượng Kiếm Sơn Trang ở nhờ một đêm đi.”
“Thượng Kiếm Sơn Trang?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu nhíu mày, nhìn núi Thương Nham cũng không cao mấy ở phía trước, nhịn không được siết chặt nắm tay.
Phượng Ly Thiên không chú ý tới hành đồng kỳ lạ này của Hiên Viên Cẩm Mặc, tự mình giải thích: “Chính là một trong ba đại võ lâm thế gia thích giả nhân giả nghĩa, Thượng Quan thế gia.”
“Giả nhân giả nghĩa?” Hiên Viên Cẩm Mặc có chút kinh ngạc, Phượng Ly Thiên là người trong võ lâm, theo lý thì phải khá kính trọng ba đại thế gia mới đúng, mà Phượng Ly Thiên lại nghiêm túc phun ra lời miệt thị, thoạt nhìn rất có vài phần buồn cười, Hiên Viên Cẩm Mặc nhịn không được bật cười khẽ, “Giả nhân giả nghĩa ngươi còn đi ở nhờ?”
Không thể không nói, Hiên Viên Cẩm Mặc cả ngày lạnh lùng cười rộ lên rất là cảnh đẹp ý vui, độ cong ở khóe miệng Phượng Ly Thiên không khỏi tăng thêm vài phần: “Giả nhân giả nghĩa cũng có chỗ tốt của giả nhân giả nghĩ, ví như người đi ở nhờ như chúng ta thì cần có một gia chủ giả nhân giả nghĩa nè.”
Cách xây dựng của Thượng Kiếm Sơn Trang không khí thế rộng rãi, tường trắng ngói xám như kiến trúc phương Bắc, mà là tràn ngập khí chất của dòng dõi thư hương Giang Nam, Phượng Ly Thiên không khỏi thầm sinh ra vài phần tán thưởng, chủ nhân của tòa Thượng Kiếm Sơn Trang này thật ra cũng có chút thẩm mỹ.
Đứng ở trước cửa, Hiên Viên Cẩm Mặc không biết vì sao lại có chút ngơ ngác, Phượng Ly Thiên nghiêng đầu nhìn y: “Làm sao vậy? Ngại nơi này quá cũ nát sao? Dù sao cũng là tòa nhà hơn trăm năm……” Bị Hiên Viên Cẩm Mặc trừng mắt một cái, Phượng Ly Thiên lập tức câm miệng, xấu hổ sờ sờ cái mũi bước lên gõ cửa.
Mở cửa là một người mặc áo vải trẻ tuổi, thoáng đánh giá hai người một chút liền lễ phép hỏi: “Công tử có chuyện gì sao?”
Phượng Ly Thiên lộ ra bộ biểu tình vô hại với cả người lẫn vật: “Tại hạ Nguyên Thiên, vị này là huynh trưởng Nguyên Mặc, chúng ta đến từ Lạc Thành, trên đường gặp chút chuyện không may mà mất ngựa, không biết có thể ở nhà trong quý phủ một đêm hay không.”
“Xin hai vị công tử chờ một chút, tiểu nhân đi bẩm báo đã.”
Hiên Viên Cẩm Mặc có chút hoài nghi nhìn Phượng Ly Thiên: “Ngươi chắc chắn nói như vậy bọn họ sẽ cho chúng ta ở nhờ?”
Phượng Ly Thiên cười tà, đi đến bên tai Hiên Viên Cẩm Mặc nói: “Giả nhân giả nghĩa thôi, càng là vô danh tiểu tốt, bọn họ càng phải dùng lễ đối đãi, như vậy mới có được thanh danh tốt.”
Không lâu sau, quả nhiên có hạ nhân đến mời bọn họ vào: “Thiếu gia nhà ta đang chờ ở chính sảnh, mời hai vị công tử.”
Việc này, thật ra khiến Phượng Ly Thiên có chút sửng sốt, hai người bọn họ cũng chỉ đến ở nhờ, chắc không cần đến thiếu trang chủ tự mình tiếp đón nhỉ? Vì thế mở miệng hỏi thử: “Ta là tiểu bối vô danh, sao dám quấy rầy Thượng Quan tiền bối?”
“Thiếu gia nhà ta nói, nếu đến thì chính là khách nhân, không thể thất lễ.”
Phượng Ly Thiên âm thầm suy nghĩ, không rõ trong hồ lô của Thượng Quan Trạch này bán thuốc gì.
Thượng Quan cũng là Võ lâm minh chủ đương nhiệm, uy tín trong chốn võ lâm rất cao, dưới gối chỉ có một nam một nữ, trưởng tử Thượng Quan Trạch, thứ nữ Thượng Quan Thanh, cũng chính là võ lâm đệ nhất mỹ nhân của hai mươi năm trước, nhưng hồng nhan bạc mệnh đã sớm tạ thế. Nói cách khác, hiện tại gia chủ của Thượng Quan gia vẫn là võ lâm minh chủ đương nhiệm Thượng Quan Đồng, “thiếu gia” trong miệng hạ nhân tất nhiên là đứa con duy nhất của ông ta – Thượng Quan Đồng. Đối với Phượng Ly Thiên mà nói, tuổi của Thượng Quan Trạch cũng đủ làm cha hắn, cho nên gọi một tiếng tiền bối cũng không bị thiệt.
Đi qua phòng khách chính là chính sảnh, Phượng Ly Thiên không nói thêm gì nữa, theo người dẫn đường đi vào. Một nam tử trung niên nho nhã đứng ở chính sảnh, nhìn thấy bọn họ đến, thì lộ ra một nụ cười hòa ái.
“Bái kiến Thượng Quan tiền bối.” Phượng Ly Thiên ôm quyền với Thượng Quan Trạch, rồi không còn động tác nào khác, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh khiến Thượng Quan Trạch sinh ra hảo cảm, khách khí bảo hai người ngồi xuống.
Hàn huyên một hồi, Thượng Quan Trạch nói: “Hai vị thiếu hiệp muốn đi đâu?”
“Lô Châu.” Không đợi Phượng Ly Thiên nói chuyện, Hiên Viên Cẩm Mặc đã đáp trước.
Phượng Ly Thiên liếc nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc một cái, trên đường hai người đã bàn bạc kĩ rồi, chuyện ứng phó với mấy người trong giang hồ này thì giao cho Phượng Ly Thiên, mà lúc này Hiên Viên Cẩm Mặc đột nhiên mở miệng chắc là có tính toàn khác. Vì thế Phượng Ly Thiên cũng không ngăn cản, giao quyền nói chuyện cho Hiên Viên Cẩm Mặc.
“Hửm?” Trong mắt Thượng Quan Trạch hơi lóe sáng, “Đi làm cái gì?”
Phượng Ly Thiên nhướn nhướn mày, Thượng Quan Trạch vội hỏi như vậy, hay là……
“Chỉ đi du ngoạn thôi.” Hiên Viên Cẩm Mặc không nhanh không chậm đáp.
“Thì ra là thế!” Thượng Quan Trạch rõ ràng thở nhẹ một hơi, “Gần đây Lô Châu không được yên ổn, các ngươi không đi thì tốt hơn.”
“Có gì không yên ổn?” Ngữ khí của Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không tốt, Thượng Quan Trạch hơi nhăn mi, đang định giải thích, từ ngoài cửa đã truyền đến giọng nữ sắc nhọn: “Tiểu tử thối, ngươi đang nghĩ cái gì vậy, sao có thể nói chuyện với phụ thân ta như vậy!” Chỉ thấy nữ tử một y phục màu xanh biếc từ ngoài cửa đi vào, trợn to mắt hạnh trừng Hiên Viên Cẩm Mặc.
“Quân nhi, không được vô lễ.” Thượng Quan Trạch lên tiếng răn dạy, nhưng cũng không giải thích với Hiên Viên Cẩm Mặc.
“Phụ thân ” Nữ nhi nhà võ lâm không rụt rè như tiểu thư trong nhà quan lại thế gia, cô nương kia tức giận dậm chân, đang định cãi lại, thì bị Thượng Quan Trạch trừng mắt.
Phượng Ly Thiên thấy thế, kéo Hiên Viên Cẩm Mặc nói với Thượng Quan Trạch: “Nếu Thượng Quan tiền bối còn có chuyện nhà phải xử lý, bọn vãn bối không tiện quấy rầy, xin cáo lui trước. Sáng sớm ngày mai lại đến cảm ơn khoản đãi của tiền bối.”
Thượng Quan Trạch còn muốn hỏi thêm gì đó nhưng không tiện nói tiếp, chỉ phải khách khí bảo quản gia an bài chỗ ở cho bọn họ.
“Hai vị công tử có vừa lòng không?” Nha hoàn dẫn đường trộm ngắm hai người hỏi.
“Vừa lòng, làm phiền tỷ tỷ rồi.” Phượng Ly Thiên cong lên đôi mắt xinh đẹp, nụ cười làm thiên địa thất sắc khiến nha đầu kia nhất thời đỏ mặt.
“Công…… Công tử khách khí, có cần gì cứ việc nói với nô tỳ.”
Đợi nha đầu rời đi, Hiên Viên Cẩm Mặc khinh bỉ liếc Phượng Ly Thiên một cái:”Sao ngươi gặp ai cũng giống hệt như chó thấy xương vậy.”
“A?” Ngạc nhiên khi thấy Hiên Viên Cẩm Mặc lại nói ra một câu như vậy, Phượng Ly Thiên trừng lớn đôi mắt phượng.
Hiên Viên Cẩm Mặc bị bộ dáng của Phượng Ly Thiên chọc cười cũng không để ý tới hắn nữa, đi thẳng đến trước bàn trong khách phòng ngồi xuống. Phượng Ly Thiên lập tức dán qua, cười hì hì nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc: “Lời này cũng không đúng, ta chỉ cười với mỹ nhân thôi.”
(Phòng khách là phòng để tiếp khách, khách phòng là phòng dành cho khách nhe mọi người ^^)
Hiên Viên Cẩm Mặc trừng hắn một cái, đột nhiên phát hiện ánh mắt Phượng Ly Thiên thay đổi, đồng tử như hắc diệu thạch thâm trầm tựa hồ nước đen láy, nhưng không có ánh sáng vàng nhạt khi ẩn khi hiện lúc đó: “Mắt của ngươi……”
Phượng Ly Thiên trừng mắt nhìn, kề đến bên tai Hiên Viên Cẩm Mặc, “Ngươi muốn biết?” Ác ý thổi thổi cái lỗ tai đáng yêu kia, “Khó đó, đây chính là một bí mật lớn nha.”
Hiên Viên Cẩm Mặc một cước đá văng Phượng Ly Thiên, tự mình rót chén trà chậm rãi uống. Phượng Ly Thiên ủy khuất xoa xoa chỗ bị đá, lại không biết sống chết dán qua: “Nếu ngươi chịu trao đổi bí mật với ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Hiên Viên Cẩm Mặc tiếp tục không nhìn, Phượng Ly Thiên biết Hiên Viên Cẩm Mặc sẽ không nói gì với hắn, gãi gãi đầu không nhiều lời nữa, yên lặng đi ra ngoài. Hiên Viên Cẩm Mặc ngẩng đầu, nhìn bóng dáng thiếu niên, không hiểu sao có chút đau lòng, có phải mình quá nặng lời với hắn rồi không? Đến Thượng Kiếm Sơn Trang, tâm tình của y lập tức không thể bình tĩnh nổi, nhìn thấy bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Thượng Quan Trạch càng làm hắn tức giận hơn, nhưng lại giận chó đánh mèo lên người Phượng Ly Thiên sao?
Đang lúc Hiên Viên Cẩm Mặc ảo não mình không khống chế được cảm xúc, Phượng Ly Thiên đã vừa cười vừa ôm cái gối đầu đi đến.
“Ngươi làm gì vậy?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày.
“Ngươi ngủ một mình không an toàn, ta ở bên cạnh bảo vệ ngươi nha.”
Hiên Viên Cẩm Mặc xoa xoa huyệt Thái Dương đột nhiên nảy lên, được rồi, y thừa nhận, y thật sự đã xem nhẹ độ dày da mặt của Phượng Ly Thiên.
Vất vả lắm mới đến núi Thương Nham, thì đã gần đến hoàng hôn. Kỳ thật, Phượng Ly Thiên cũng không quan tâm phải ngủ ngoài trời gì đó, năm đó sư phụ vì huấn luyện hắn, đã đưa hắn đến núi Phượng Hoàng, phái mấy chục sát thủ đuổi giết hắn, luyện thành cho hắn bản lĩnh ngủ trên cây. Chỉ là Hiên Viên Cẩm Mặc từ nhỏ đã sống trong cẩm y ngọc thực có thể ngủ trên cây hay sao? Đáp án nhất định là không. Cho nên, Phượng Ly Thiên đi chệch hướng đường lớn, đến núi Thương Nham.
“Thả ta xuống, ta có thể đi rồi.” Hiên Viên Cẩm Mặc vẫn ôn hòa như cũ.
Phượng Ly Thiên nghe lời thả y xuống, mỉm cười nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc hoạt động tứ chi đau nhức, Hiên Viên Cẩm Mặc không vui trừng về, Phượng Ly Thiên vẫn vừa nhìn vừa cười, không bị mắt sắc kia ảnh hưởng chút nào. Hiên Viên Cẩm Mặc có chút không quen quay mặt đi, chưa từng có ai dám nhìn thẳng y như vậy, từ trước đến nay chỉ có thiếu niên này là người đầu tiên, sau khi biết được thân phận của y vẫn đối xử với y như vậy, thật làm cho y có chút không biết làm sao.
“Ngươi đi đâu vậy? Sao lại đi chệch khỏi đường lớn?” Không nghĩ đến mấy thứ linh tinh kia nữa, Hiên Viên Cẩm Mặc khôi phục ý nghĩ tỉnh táo.
Làm bộ như không phát hiện cảnh giác trong mắt Hiên Viên Cẩm Mặc, Phượng Ly Thiên duỗi thắt lưng nói: “Dù sao trước khi trời tối chúng ta cũng không đến được thành trấn, không bằng đến Thượng Kiếm Sơn Trang ở nhờ một đêm đi.”
“Thượng Kiếm Sơn Trang?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu nhíu mày, nhìn núi Thương Nham cũng không cao mấy ở phía trước, nhịn không được siết chặt nắm tay.
Phượng Ly Thiên không chú ý tới hành đồng kỳ lạ này của Hiên Viên Cẩm Mặc, tự mình giải thích: “Chính là một trong ba đại võ lâm thế gia thích giả nhân giả nghĩa, Thượng Quan thế gia.”
“Giả nhân giả nghĩa?” Hiên Viên Cẩm Mặc có chút kinh ngạc, Phượng Ly Thiên là người trong võ lâm, theo lý thì phải khá kính trọng ba đại thế gia mới đúng, mà Phượng Ly Thiên lại nghiêm túc phun ra lời miệt thị, thoạt nhìn rất có vài phần buồn cười, Hiên Viên Cẩm Mặc nhịn không được bật cười khẽ, “Giả nhân giả nghĩa ngươi còn đi ở nhờ?”
Không thể không nói, Hiên Viên Cẩm Mặc cả ngày lạnh lùng cười rộ lên rất là cảnh đẹp ý vui, độ cong ở khóe miệng Phượng Ly Thiên không khỏi tăng thêm vài phần: “Giả nhân giả nghĩa cũng có chỗ tốt của giả nhân giả nghĩ, ví như người đi ở nhờ như chúng ta thì cần có một gia chủ giả nhân giả nghĩa nè.”
Cách xây dựng của Thượng Kiếm Sơn Trang không khí thế rộng rãi, tường trắng ngói xám như kiến trúc phương Bắc, mà là tràn ngập khí chất của dòng dõi thư hương Giang Nam, Phượng Ly Thiên không khỏi thầm sinh ra vài phần tán thưởng, chủ nhân của tòa Thượng Kiếm Sơn Trang này thật ra cũng có chút thẩm mỹ.
Đứng ở trước cửa, Hiên Viên Cẩm Mặc không biết vì sao lại có chút ngơ ngác, Phượng Ly Thiên nghiêng đầu nhìn y: “Làm sao vậy? Ngại nơi này quá cũ nát sao? Dù sao cũng là tòa nhà hơn trăm năm……” Bị Hiên Viên Cẩm Mặc trừng mắt một cái, Phượng Ly Thiên lập tức câm miệng, xấu hổ sờ sờ cái mũi bước lên gõ cửa.
Mở cửa là một người mặc áo vải trẻ tuổi, thoáng đánh giá hai người một chút liền lễ phép hỏi: “Công tử có chuyện gì sao?”
Phượng Ly Thiên lộ ra bộ biểu tình vô hại với cả người lẫn vật: “Tại hạ Nguyên Thiên, vị này là huynh trưởng Nguyên Mặc, chúng ta đến từ Lạc Thành, trên đường gặp chút chuyện không may mà mất ngựa, không biết có thể ở nhà trong quý phủ một đêm hay không.”
“Xin hai vị công tử chờ một chút, tiểu nhân đi bẩm báo đã.”
Hiên Viên Cẩm Mặc có chút hoài nghi nhìn Phượng Ly Thiên: “Ngươi chắc chắn nói như vậy bọn họ sẽ cho chúng ta ở nhờ?”
Phượng Ly Thiên cười tà, đi đến bên tai Hiên Viên Cẩm Mặc nói: “Giả nhân giả nghĩa thôi, càng là vô danh tiểu tốt, bọn họ càng phải dùng lễ đối đãi, như vậy mới có được thanh danh tốt.”
Không lâu sau, quả nhiên có hạ nhân đến mời bọn họ vào: “Thiếu gia nhà ta đang chờ ở chính sảnh, mời hai vị công tử.”
Việc này, thật ra khiến Phượng Ly Thiên có chút sửng sốt, hai người bọn họ cũng chỉ đến ở nhờ, chắc không cần đến thiếu trang chủ tự mình tiếp đón nhỉ? Vì thế mở miệng hỏi thử: “Ta là tiểu bối vô danh, sao dám quấy rầy Thượng Quan tiền bối?”
“Thiếu gia nhà ta nói, nếu đến thì chính là khách nhân, không thể thất lễ.”
Phượng Ly Thiên âm thầm suy nghĩ, không rõ trong hồ lô của Thượng Quan Trạch này bán thuốc gì.
Thượng Quan cũng là Võ lâm minh chủ đương nhiệm, uy tín trong chốn võ lâm rất cao, dưới gối chỉ có một nam một nữ, trưởng tử Thượng Quan Trạch, thứ nữ Thượng Quan Thanh, cũng chính là võ lâm đệ nhất mỹ nhân của hai mươi năm trước, nhưng hồng nhan bạc mệnh đã sớm tạ thế. Nói cách khác, hiện tại gia chủ của Thượng Quan gia vẫn là võ lâm minh chủ đương nhiệm Thượng Quan Đồng, “thiếu gia” trong miệng hạ nhân tất nhiên là đứa con duy nhất của ông ta – Thượng Quan Đồng. Đối với Phượng Ly Thiên mà nói, tuổi của Thượng Quan Trạch cũng đủ làm cha hắn, cho nên gọi một tiếng tiền bối cũng không bị thiệt.
Đi qua phòng khách chính là chính sảnh, Phượng Ly Thiên không nói thêm gì nữa, theo người dẫn đường đi vào. Một nam tử trung niên nho nhã đứng ở chính sảnh, nhìn thấy bọn họ đến, thì lộ ra một nụ cười hòa ái.
“Bái kiến Thượng Quan tiền bối.” Phượng Ly Thiên ôm quyền với Thượng Quan Trạch, rồi không còn động tác nào khác, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh khiến Thượng Quan Trạch sinh ra hảo cảm, khách khí bảo hai người ngồi xuống.
Hàn huyên một hồi, Thượng Quan Trạch nói: “Hai vị thiếu hiệp muốn đi đâu?”
“Lô Châu.” Không đợi Phượng Ly Thiên nói chuyện, Hiên Viên Cẩm Mặc đã đáp trước.
Phượng Ly Thiên liếc nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc một cái, trên đường hai người đã bàn bạc kĩ rồi, chuyện ứng phó với mấy người trong giang hồ này thì giao cho Phượng Ly Thiên, mà lúc này Hiên Viên Cẩm Mặc đột nhiên mở miệng chắc là có tính toàn khác. Vì thế Phượng Ly Thiên cũng không ngăn cản, giao quyền nói chuyện cho Hiên Viên Cẩm Mặc.
“Hửm?” Trong mắt Thượng Quan Trạch hơi lóe sáng, “Đi làm cái gì?”
Phượng Ly Thiên nhướn nhướn mày, Thượng Quan Trạch vội hỏi như vậy, hay là……
“Chỉ đi du ngoạn thôi.” Hiên Viên Cẩm Mặc không nhanh không chậm đáp.
“Thì ra là thế!” Thượng Quan Trạch rõ ràng thở nhẹ một hơi, “Gần đây Lô Châu không được yên ổn, các ngươi không đi thì tốt hơn.”
“Có gì không yên ổn?” Ngữ khí của Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không tốt, Thượng Quan Trạch hơi nhăn mi, đang định giải thích, từ ngoài cửa đã truyền đến giọng nữ sắc nhọn: “Tiểu tử thối, ngươi đang nghĩ cái gì vậy, sao có thể nói chuyện với phụ thân ta như vậy!” Chỉ thấy nữ tử một y phục màu xanh biếc từ ngoài cửa đi vào, trợn to mắt hạnh trừng Hiên Viên Cẩm Mặc.
“Quân nhi, không được vô lễ.” Thượng Quan Trạch lên tiếng răn dạy, nhưng cũng không giải thích với Hiên Viên Cẩm Mặc.
“Phụ thân ” Nữ nhi nhà võ lâm không rụt rè như tiểu thư trong nhà quan lại thế gia, cô nương kia tức giận dậm chân, đang định cãi lại, thì bị Thượng Quan Trạch trừng mắt.
Phượng Ly Thiên thấy thế, kéo Hiên Viên Cẩm Mặc nói với Thượng Quan Trạch: “Nếu Thượng Quan tiền bối còn có chuyện nhà phải xử lý, bọn vãn bối không tiện quấy rầy, xin cáo lui trước. Sáng sớm ngày mai lại đến cảm ơn khoản đãi của tiền bối.”
Thượng Quan Trạch còn muốn hỏi thêm gì đó nhưng không tiện nói tiếp, chỉ phải khách khí bảo quản gia an bài chỗ ở cho bọn họ.
“Hai vị công tử có vừa lòng không?” Nha hoàn dẫn đường trộm ngắm hai người hỏi.
“Vừa lòng, làm phiền tỷ tỷ rồi.” Phượng Ly Thiên cong lên đôi mắt xinh đẹp, nụ cười làm thiên địa thất sắc khiến nha đầu kia nhất thời đỏ mặt.
“Công…… Công tử khách khí, có cần gì cứ việc nói với nô tỳ.”
Đợi nha đầu rời đi, Hiên Viên Cẩm Mặc khinh bỉ liếc Phượng Ly Thiên một cái:”Sao ngươi gặp ai cũng giống hệt như chó thấy xương vậy.”
“A?” Ngạc nhiên khi thấy Hiên Viên Cẩm Mặc lại nói ra một câu như vậy, Phượng Ly Thiên trừng lớn đôi mắt phượng.
Hiên Viên Cẩm Mặc bị bộ dáng của Phượng Ly Thiên chọc cười cũng không để ý tới hắn nữa, đi thẳng đến trước bàn trong khách phòng ngồi xuống. Phượng Ly Thiên lập tức dán qua, cười hì hì nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc: “Lời này cũng không đúng, ta chỉ cười với mỹ nhân thôi.”
(Phòng khách là phòng để tiếp khách, khách phòng là phòng dành cho khách nhe mọi người ^^)
Hiên Viên Cẩm Mặc trừng hắn một cái, đột nhiên phát hiện ánh mắt Phượng Ly Thiên thay đổi, đồng tử như hắc diệu thạch thâm trầm tựa hồ nước đen láy, nhưng không có ánh sáng vàng nhạt khi ẩn khi hiện lúc đó: “Mắt của ngươi……”
Phượng Ly Thiên trừng mắt nhìn, kề đến bên tai Hiên Viên Cẩm Mặc, “Ngươi muốn biết?” Ác ý thổi thổi cái lỗ tai đáng yêu kia, “Khó đó, đây chính là một bí mật lớn nha.”
Hiên Viên Cẩm Mặc một cước đá văng Phượng Ly Thiên, tự mình rót chén trà chậm rãi uống. Phượng Ly Thiên ủy khuất xoa xoa chỗ bị đá, lại không biết sống chết dán qua: “Nếu ngươi chịu trao đổi bí mật với ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Hiên Viên Cẩm Mặc tiếp tục không nhìn, Phượng Ly Thiên biết Hiên Viên Cẩm Mặc sẽ không nói gì với hắn, gãi gãi đầu không nhiều lời nữa, yên lặng đi ra ngoài. Hiên Viên Cẩm Mặc ngẩng đầu, nhìn bóng dáng thiếu niên, không hiểu sao có chút đau lòng, có phải mình quá nặng lời với hắn rồi không? Đến Thượng Kiếm Sơn Trang, tâm tình của y lập tức không thể bình tĩnh nổi, nhìn thấy bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Thượng Quan Trạch càng làm hắn tức giận hơn, nhưng lại giận chó đánh mèo lên người Phượng Ly Thiên sao?
Đang lúc Hiên Viên Cẩm Mặc ảo não mình không khống chế được cảm xúc, Phượng Ly Thiên đã vừa cười vừa ôm cái gối đầu đi đến.
“Ngươi làm gì vậy?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày.
“Ngươi ngủ một mình không an toàn, ta ở bên cạnh bảo vệ ngươi nha.”
Hiên Viên Cẩm Mặc xoa xoa huyệt Thái Dương đột nhiên nảy lên, được rồi, y thừa nhận, y thật sự đã xem nhẹ độ dày da mặt của Phượng Ly Thiên.