Chương : 43
Phượng Ly Thiên lặng lẽ mỉm cười trong bóng đêm: “Ta hứa với ngươi.”
Cái ôm ấm áp ngăn cách hết thảy phiền não cùng bất an, Hiên Viên Cẩm Mặc mệt mỏi nhắm mắt lại, hình như mình đã sinh ra ỷ lại với nhiệt độ cơ thể này mất rồi.
Nghe người trong lòng dần dần thở đều, Phượng Ly Thiên dùng đầu ngón tay nhấc lên một lọn tóc đen dài, đặt ở bên môi hôn nhẹ. Mặc, ngươi đã hạ một ma chú, một ma chú đã giam cầm ta từ lúc ta còn rất nhỏ, ta cùng cực cả đời cũng không thể thoát ra. Nên làm sao bây giờ? Kỳ thật, ta còn gạt ngươi một chuyện, một chuyện có lẽ thật sự sẽ khiến ngươi tuyệt không tha thứ cho ta.
Phượng Ly Thiên nhảy lên nóc phòng, lướt nhanh trong bóng đem, phảng phất một như một mũi tên nhọn hấp thu tất cả hắc ám, không thể khúc xạ ánh sáng, xuyên thẳng qua ánh trăng mờ nhạt.
Gần Hi viên, Phượng Ly Thiên đứng trên một gốc cây ngô đồng, nhìn bóng đen như ma quỷ đang vội vàng chạy tới Hi viên. Nhếch lên nụ cười khát máu, thật đúng lúc, hắn đang cần người để bình ổn tâm trạng phiền não đây.
Hắn điểm nhẹ mũi chân, nhanh chóng lướt đến gần mục tiêu đang di động, thong thả theo ở phía sau, cũng không nóng lòng công kích, quá trình truy đuổi con mồi cũng là một loại hưởng thụ.
Bước chân con mồi đột nhiên ngừng lại, xoay người trốn vào rừng trúc phía Tây Hi viên. Phượng Ly Thiên nhướn mày, thông minh a! Rút ra một thanh chủy thủ, dưới chân phát lực, lập tức phóng lên.
“Keng!” Tiếng lợi khí chạm vào nhau khiến chim rừng sợ hãi bay lên vun vút.
Hai thanh chủy thủ vừa chạm nhau đã lập tức tách ra, đều tự chuyển đổi góc độ rồi tiếp tục đánh tới đối phương. Công kích gần, thắng là nhờ tốc độ, Phượng Ly Thiên càng đánh càng cảm thấy thú vị, tốc độ xuất đao của người kia lại không hề thua hắn, thậm chí còn có chút cao hơn, điều này càng khiến dục vọng chinh phục của hắn tăng vọt. “Con mồi” nhảy ngược ra, một cước đạp lên thân trúc, nhanh chóng chạy dọc theo thân cây, nương theo lực đàn hồi của nó mà bật ngược lại, thân thể như ma quỷ xoay tròn chủy thủ phóng vút tới.
Phượng Ly Thiên thấy hắn đến cũng không vội nhảy ra, chỉ khom lưng ngửa ra sau, lưỡi đao xẹt mạnh qua hai má, cảm thấy có chút rát bỏng đau đớn. Một chiêu không trúng, “con mồi” cắm chủy thủ trên thân trúc, thuận thế quay lại công kích. Phượng Ly Thiên bật người lên, con mồi ở giữa không trung bị bàn tay được hỏa diễm quấn quanh pha lẫn tiếng phượng kêu thanh thúy đánh rớt xuống mặt đất đầy lá rụng. Lá rụng tích lũy hàng năm bị chấn động bay lên, Phượng Ly Thiên chậm rãi hạ xuống giữa đầy trời lá bay, đầy hứng thú nhìn người nằm trên đất.
Thấy người nọ không nhúc nhích, Phượng Ly Thiên nhướn mày, hắn chỉ dùng ba thành công lực, chắc là không đến mức trọng thương nhỉ. Hắn nhấc chân đá đá người nằm trên đất: “Không chết chứ?”
Người nọ ngẩng đầu, đôi con ngươi bích sắc lấp lánh ánh sáng kiên cường, tựa như con sói cô độc bị thương, lúc nào cũng có thể nhào lên cắn ngươi một ngụm.
Kim quang lưu chuyển trong mắt phượng cong cong: “Bích Khung?” Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại rất khẳng định. Chỉ có sát thủ chi vương kia mới có được ánh mắt giống như sói con thế này.
“A –” Bích khung há miệng thở dốc, muốn nói chuyện, bật khỏi miệng lại là tiếng rên rỉ đau đớn.
Phượng Ly Thiên bước nhanh tới ôm Bích Khung dậy, kéo vải đen che mặt của y xuống, dưới ánh trăng mờ ảo, gương mặt âm nhu kia đã hoàn toàn trắng bệch. Phỏng chừng là Ngưng Huyết Các chỉ cho hắn uống thuốc giải tạm thời, không nói hai lời lấy ra bình thuốc của Hạt Mã Tiền, trút ra một viên thuốc nhét vào miệng Bích Khung.
“Tạ chủ nhân.” Thuốc giải độc mát ngọt xua tan đau đớn như bị xé rách toàn thân, Bích Khung lập tức đứng dậy, quỳ một gối trước mặt Phượng Ly Thiên.
“Chủ nhân?” Phượng Ly Thiên đứng lên, cười như không cười nhìn sói con đang quỳ rạp trên đất.
“Dạ.” Bích Khung ngẩng đầu, đôi bích nhãn tựa như phỉ thúy thượng hạng kiên định nhìn Phượng Ly Thiên. Hắn đưa tay chậm rãi đặt lên cổ Bích Khung, cảm nhận được rõ ràng nhịp đập dưới làn da. Dâng cho người khác phần cổ yếu ớt nhất, đây là tư thế bày tỏ trung thành của loài sói. Nhếch môi, Phượng Ly Thiên không nói gì nữa, xoay người ra khỏi rừng trúc.
“Phượng đại ca, là ngươi sao?” Thiếu niên trên giường ngồi dậy, sờ soạng mép giường định đứng dậy.
Phượng Ly Thiên lập tức thắp nến lên, ánh nến chiếu sáng đôi mắt xanh vô hồn của thiếu niên: “Ta dẫn theo một người tới gặp ngươi.”
Giọng nói trong suốt như tiếng suối trấn an thiếu niên đang khẩn trương. Mắt bị mù khiến các giác quan khác của thiếu niên trở nên vô cùng mẫn cảm, khả năng nhận ra âm thanh rất nhạy bén. Phượng Ly Thiên vẫn không hiểu vì sao Bích Lạc lại ỷ lại mình như vậy, chắc là vì giọng của hắn có khả năng trấn an linh hồn nên khiến thiếu niên này cảm thấy an toàn đi.
Bích Khung đứng lặng tại chỗ, chậm chạp không chịu bước lên. Thứ cố gắng theo đuổi thật lâu, một khi tới tay, sẽ khiến người ta có loại cảm giác hư ảo như vừa tỉnh cơn mơ.
Bước lên vài bước, khí tức sát phạt trên người Bích Khung khiến thiếu niên mẫn cảm kia nhịn không được lùi về phía sau: “Là, là ai?”
“Lạc Lạc.” Bích Khung gọi khẽ, sợ khiến vật nhỏ trên giường giật mình.
Bích Lạc thất thần, thoáng chốc quên hết sợ hãi, nước mắt tràn ra từ đôi mắt xanh biếc vô thần, tí tách rơi xuống: “…… Ca ca……”
Nhìn hai người ôm nhau trong phòng, sau khi ra hiệu với Ám Thập Nhất trên nóc nhà, Phượng Ly Thiên yên lặng khép cửa lại.
“Mặt của ngươi làm sao vậy?”
Phượng Ly Thiên quay đầu, thuốc mỡ mát lạnh bị bôi lên mặt, vậy mà hắn lại quên, lúc nãy từng bị chủy thủ chém trúng mặt. Nhếch môi nhìn khuôn mặt nghiêm túc tuấn tú của Lam Cẩn, năm đó, chính là biểu tình cực giống Hiên Viên Cẩm Mặc này đã hấp dẫn Phượng Ly Thiên nho nhỏ.
“Đừng cười, thật khó coi.” Lam Cẩn nhăn mày kiếm.
“Khó coi?” Phượng Ly Thiên có chút kinh ngạc, lần đầu tiên có người nói hắn cười thật khó coi, vì vậy liền tủi thân nói, “Mị lực của ta đã không còn tác dụng với ngươi sao?”
Lam Cẩn cũng chẳng buồn trêu chọc hắn, khóe môi giật giật rồi xoay người rời đi: “Rõ ràng muốn khóc lại đi cười, tội gì chứ?”
Phượng Ly Thiên thu lại nụ cười cười, khẽ thở dài, Lam Cẩn vẫn luôn hiểu hắn như vậy. Quay đầu nhìn hai bóng dáng vẫn dính lấy nhau trong phòng, không biết khi nào hắn mới có thể không lo không sầu gọi người kia một tiếng “ca ca” đây? Lắc lắc đầu, nói với ám vệ: “Gọi Liễu Vô Phong tới gặp ta.”
“Cung chủ.” Liễu Vô Phong vào phòng của Phượng Ly Thiên, thấy cung chủ đang xoay chỉ đao, như có chút đăm chiêu nhìn hắn.
“Chuyện thi võ thế nào rồi.” Chỉ đao chuyển động giữa hai ngón tay khớp xương rõ ràng, tản ra ánh sáng màu bạc như món trang sức của thiên nhiên, ngụy trang cho đôi tay ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ này một vẻ đẹp hoàn mỹ hoặc nhân.
“Đúng như cung chủ dự đoán, có người thừa dịp kì thi đình bị hoãn lại mà âm thầm gian lận, thuộc hạ đã chuẩn bị tốt đối sách, bảo đảm người của chúng ta có thể thuận lợi tham gia kì thi.”
“Tìm người giám sát chuyện bên này, ngày mai ngươi lập tức khởi hành về Phượng Cung đi.” Phượng Ly Thiên thu lại chỉ đao, bưng ly rượu trên bàn lên nhấp nhẹ một ngụm.
“Dạ.” Liễu Vô Phong cúi đầu đáp, dừng một chút, lại nói, “Hôm nay, người của điện Trưởng Lão thúc giục, bảo thuộc hạ tìm chọn thiếu cung chủ.”
Phượng Ly Thiên nhướn mày, cái đám già sống dai kia, hắn mới vừa kế vị đã gấp gáp tìm người thay thế sao? Đáy mắt hiện ra tia cười trào phúng: “Không cần vội.”
“Dạ, thuộc hạ đã biết.” Liễu Vô Phong thầm cười nhạo đám người trong điện Trưởng Lão kia, muốn mượn sức hắn đối phó cung chủ sao, cũng không chịu xem lại tình thế, người trước mặt này đã không còn là cung chủ biết kiêng kị, biết thỏa hiệp khi xưa, nam nhân này là người tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai khiêu chiến quyền uy của hắn, chọc giận hắn chỉ có thể tự chịu diệt vong.
“Nhiệm vụ của Ám Cửu, Ám Thập thất bại, đưa bọn họ về điện Vô Hoa.” Vốn nên đáng chết, nhưng Mặc đã cứu bọn họ, hắn cũng sẽ không lãng phí tâm ý của y, “Mặt khác, mang hai huynh đệ Bích Khung trở về, chăm sóc Bích Lạc cho tốt, tìm người chữa mắt cho hắn, cũng huấn luyện Bích Khung một chút đi.”
“Dạ.” Liễu Vô Phong nhẹ nhàng đáp lời, “Không biết cung chủ muốn bồi dưỡng Bích Khung thành sát thủ hay ám vệ?”
Phượng Ly Thiên vươn ngón trỏ thon dài quơ quơ: “Không, bản cung muốn hắn trở thành một người lãnh đạo tài giỏi.”
Liễu Vô Phong ngẩng đầu: “…… Thuộc hạ đã rõ.”
Phượng Ly Thiên đứng dậy, vỗ vỗ vai Liễu Vô Phong: “Liễu thúc, ta chính là thích ngươi thông minh thế đó.”
“Cung chủ quá khen.” Một tiếng “Liễu thúc” kia khiến Liễu Vô Phong không hề thích cười lại nhếch môi thành một độ cong như có như không.
Liễu Vô Phong đi rồi, Phượng Ly Thiên cũng không buồn ngủ, nhảy lên nóc, ngắm vầng trăng mờ nhạt trên trời.
“Muốn uống rượu không?” Giọng nói thanh lãnh vang lên từ phía sau.
Phượng Ly Thiên không hề quay đầu, chỉ miễn cưỡng vươn tay, đón được bình rượu Lam Cẩn đưa tới, ngửa đầu uống một ngụm. Giọt rượu trong suốt theo khóe miệng rơi xuống, xẹt qua hầu kết đang trượt, thấm vào vạt áo màu đen. Lam Cẩn nhìn nhìn, chỉ thấy miệng khô lưỡi khô, cuống quít nhắm mắt lại, “Tháng sau chính là võ lâm đại hội, mấy ngày tới chúng ta nên khởi hành rồi.”
Ném bình rượu cho người phía sau, Phượng Ly Thiên nằm ngửa trên mái ngóc: “Ta biết, ngươi đi sắp xếp đi, ngày mốt xuất phát.”
Không biết vì sao, tin tức về vết thương trên chân Thái tử không thuốc nào trị được lại càng truyền càng rộng, đều nói Thái tử khó giữ được vị trí, nhưng Hoàng gia vẫn chưa ra mặt giải thích.
Ba ngày sau, kì thi đình của võ khoa chính thức bắt đầu, Thái tử chưa lành vết thương nhưng cũng tham dự, cùng Hoàng Thượng bình luận về ba người đứng đầu của võ khoa. Hàm ý trong đó, trong mắt những người khác nhau thì cũng khác nhau. Có người nói, đây là do Thái tử cần chính, vì quốc gia đại sự không màng sức khỏe bản thân Nhưng nhiều người khác lại cho rằng, hành vi này của Thái tử là giấu đầu hở đuôi, càng thêm minh chứng cho lời đồn y sắp không ngồi vững ngôi vị.
Chỉ là, lúc Hoàng Thượng và Thái tử ở trong Ngự Thư Phòng thương thảo về chuyện xếp thứ tự, kinh biến lại nổi lên. Hoàng Thượng trúng độc hôn mê, Thái y chẩn đoán nguyên nhân là do chén trà Thái tử tự tay pha cho Hoàng Thượng!
Đế vương tức giận, nhốt Thái tử vào thiên lao, toàn bộ kinh thành chìm trong khủng hoảng.
Cái ôm ấm áp ngăn cách hết thảy phiền não cùng bất an, Hiên Viên Cẩm Mặc mệt mỏi nhắm mắt lại, hình như mình đã sinh ra ỷ lại với nhiệt độ cơ thể này mất rồi.
Nghe người trong lòng dần dần thở đều, Phượng Ly Thiên dùng đầu ngón tay nhấc lên một lọn tóc đen dài, đặt ở bên môi hôn nhẹ. Mặc, ngươi đã hạ một ma chú, một ma chú đã giam cầm ta từ lúc ta còn rất nhỏ, ta cùng cực cả đời cũng không thể thoát ra. Nên làm sao bây giờ? Kỳ thật, ta còn gạt ngươi một chuyện, một chuyện có lẽ thật sự sẽ khiến ngươi tuyệt không tha thứ cho ta.
Phượng Ly Thiên nhảy lên nóc phòng, lướt nhanh trong bóng đem, phảng phất một như một mũi tên nhọn hấp thu tất cả hắc ám, không thể khúc xạ ánh sáng, xuyên thẳng qua ánh trăng mờ nhạt.
Gần Hi viên, Phượng Ly Thiên đứng trên một gốc cây ngô đồng, nhìn bóng đen như ma quỷ đang vội vàng chạy tới Hi viên. Nhếch lên nụ cười khát máu, thật đúng lúc, hắn đang cần người để bình ổn tâm trạng phiền não đây.
Hắn điểm nhẹ mũi chân, nhanh chóng lướt đến gần mục tiêu đang di động, thong thả theo ở phía sau, cũng không nóng lòng công kích, quá trình truy đuổi con mồi cũng là một loại hưởng thụ.
Bước chân con mồi đột nhiên ngừng lại, xoay người trốn vào rừng trúc phía Tây Hi viên. Phượng Ly Thiên nhướn mày, thông minh a! Rút ra một thanh chủy thủ, dưới chân phát lực, lập tức phóng lên.
“Keng!” Tiếng lợi khí chạm vào nhau khiến chim rừng sợ hãi bay lên vun vút.
Hai thanh chủy thủ vừa chạm nhau đã lập tức tách ra, đều tự chuyển đổi góc độ rồi tiếp tục đánh tới đối phương. Công kích gần, thắng là nhờ tốc độ, Phượng Ly Thiên càng đánh càng cảm thấy thú vị, tốc độ xuất đao của người kia lại không hề thua hắn, thậm chí còn có chút cao hơn, điều này càng khiến dục vọng chinh phục của hắn tăng vọt. “Con mồi” nhảy ngược ra, một cước đạp lên thân trúc, nhanh chóng chạy dọc theo thân cây, nương theo lực đàn hồi của nó mà bật ngược lại, thân thể như ma quỷ xoay tròn chủy thủ phóng vút tới.
Phượng Ly Thiên thấy hắn đến cũng không vội nhảy ra, chỉ khom lưng ngửa ra sau, lưỡi đao xẹt mạnh qua hai má, cảm thấy có chút rát bỏng đau đớn. Một chiêu không trúng, “con mồi” cắm chủy thủ trên thân trúc, thuận thế quay lại công kích. Phượng Ly Thiên bật người lên, con mồi ở giữa không trung bị bàn tay được hỏa diễm quấn quanh pha lẫn tiếng phượng kêu thanh thúy đánh rớt xuống mặt đất đầy lá rụng. Lá rụng tích lũy hàng năm bị chấn động bay lên, Phượng Ly Thiên chậm rãi hạ xuống giữa đầy trời lá bay, đầy hứng thú nhìn người nằm trên đất.
Thấy người nọ không nhúc nhích, Phượng Ly Thiên nhướn mày, hắn chỉ dùng ba thành công lực, chắc là không đến mức trọng thương nhỉ. Hắn nhấc chân đá đá người nằm trên đất: “Không chết chứ?”
Người nọ ngẩng đầu, đôi con ngươi bích sắc lấp lánh ánh sáng kiên cường, tựa như con sói cô độc bị thương, lúc nào cũng có thể nhào lên cắn ngươi một ngụm.
Kim quang lưu chuyển trong mắt phượng cong cong: “Bích Khung?” Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại rất khẳng định. Chỉ có sát thủ chi vương kia mới có được ánh mắt giống như sói con thế này.
“A –” Bích khung há miệng thở dốc, muốn nói chuyện, bật khỏi miệng lại là tiếng rên rỉ đau đớn.
Phượng Ly Thiên bước nhanh tới ôm Bích Khung dậy, kéo vải đen che mặt của y xuống, dưới ánh trăng mờ ảo, gương mặt âm nhu kia đã hoàn toàn trắng bệch. Phỏng chừng là Ngưng Huyết Các chỉ cho hắn uống thuốc giải tạm thời, không nói hai lời lấy ra bình thuốc của Hạt Mã Tiền, trút ra một viên thuốc nhét vào miệng Bích Khung.
“Tạ chủ nhân.” Thuốc giải độc mát ngọt xua tan đau đớn như bị xé rách toàn thân, Bích Khung lập tức đứng dậy, quỳ một gối trước mặt Phượng Ly Thiên.
“Chủ nhân?” Phượng Ly Thiên đứng lên, cười như không cười nhìn sói con đang quỳ rạp trên đất.
“Dạ.” Bích Khung ngẩng đầu, đôi bích nhãn tựa như phỉ thúy thượng hạng kiên định nhìn Phượng Ly Thiên. Hắn đưa tay chậm rãi đặt lên cổ Bích Khung, cảm nhận được rõ ràng nhịp đập dưới làn da. Dâng cho người khác phần cổ yếu ớt nhất, đây là tư thế bày tỏ trung thành của loài sói. Nhếch môi, Phượng Ly Thiên không nói gì nữa, xoay người ra khỏi rừng trúc.
“Phượng đại ca, là ngươi sao?” Thiếu niên trên giường ngồi dậy, sờ soạng mép giường định đứng dậy.
Phượng Ly Thiên lập tức thắp nến lên, ánh nến chiếu sáng đôi mắt xanh vô hồn của thiếu niên: “Ta dẫn theo một người tới gặp ngươi.”
Giọng nói trong suốt như tiếng suối trấn an thiếu niên đang khẩn trương. Mắt bị mù khiến các giác quan khác của thiếu niên trở nên vô cùng mẫn cảm, khả năng nhận ra âm thanh rất nhạy bén. Phượng Ly Thiên vẫn không hiểu vì sao Bích Lạc lại ỷ lại mình như vậy, chắc là vì giọng của hắn có khả năng trấn an linh hồn nên khiến thiếu niên này cảm thấy an toàn đi.
Bích Khung đứng lặng tại chỗ, chậm chạp không chịu bước lên. Thứ cố gắng theo đuổi thật lâu, một khi tới tay, sẽ khiến người ta có loại cảm giác hư ảo như vừa tỉnh cơn mơ.
Bước lên vài bước, khí tức sát phạt trên người Bích Khung khiến thiếu niên mẫn cảm kia nhịn không được lùi về phía sau: “Là, là ai?”
“Lạc Lạc.” Bích Khung gọi khẽ, sợ khiến vật nhỏ trên giường giật mình.
Bích Lạc thất thần, thoáng chốc quên hết sợ hãi, nước mắt tràn ra từ đôi mắt xanh biếc vô thần, tí tách rơi xuống: “…… Ca ca……”
Nhìn hai người ôm nhau trong phòng, sau khi ra hiệu với Ám Thập Nhất trên nóc nhà, Phượng Ly Thiên yên lặng khép cửa lại.
“Mặt của ngươi làm sao vậy?”
Phượng Ly Thiên quay đầu, thuốc mỡ mát lạnh bị bôi lên mặt, vậy mà hắn lại quên, lúc nãy từng bị chủy thủ chém trúng mặt. Nhếch môi nhìn khuôn mặt nghiêm túc tuấn tú của Lam Cẩn, năm đó, chính là biểu tình cực giống Hiên Viên Cẩm Mặc này đã hấp dẫn Phượng Ly Thiên nho nhỏ.
“Đừng cười, thật khó coi.” Lam Cẩn nhăn mày kiếm.
“Khó coi?” Phượng Ly Thiên có chút kinh ngạc, lần đầu tiên có người nói hắn cười thật khó coi, vì vậy liền tủi thân nói, “Mị lực của ta đã không còn tác dụng với ngươi sao?”
Lam Cẩn cũng chẳng buồn trêu chọc hắn, khóe môi giật giật rồi xoay người rời đi: “Rõ ràng muốn khóc lại đi cười, tội gì chứ?”
Phượng Ly Thiên thu lại nụ cười cười, khẽ thở dài, Lam Cẩn vẫn luôn hiểu hắn như vậy. Quay đầu nhìn hai bóng dáng vẫn dính lấy nhau trong phòng, không biết khi nào hắn mới có thể không lo không sầu gọi người kia một tiếng “ca ca” đây? Lắc lắc đầu, nói với ám vệ: “Gọi Liễu Vô Phong tới gặp ta.”
“Cung chủ.” Liễu Vô Phong vào phòng của Phượng Ly Thiên, thấy cung chủ đang xoay chỉ đao, như có chút đăm chiêu nhìn hắn.
“Chuyện thi võ thế nào rồi.” Chỉ đao chuyển động giữa hai ngón tay khớp xương rõ ràng, tản ra ánh sáng màu bạc như món trang sức của thiên nhiên, ngụy trang cho đôi tay ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ này một vẻ đẹp hoàn mỹ hoặc nhân.
“Đúng như cung chủ dự đoán, có người thừa dịp kì thi đình bị hoãn lại mà âm thầm gian lận, thuộc hạ đã chuẩn bị tốt đối sách, bảo đảm người của chúng ta có thể thuận lợi tham gia kì thi.”
“Tìm người giám sát chuyện bên này, ngày mai ngươi lập tức khởi hành về Phượng Cung đi.” Phượng Ly Thiên thu lại chỉ đao, bưng ly rượu trên bàn lên nhấp nhẹ một ngụm.
“Dạ.” Liễu Vô Phong cúi đầu đáp, dừng một chút, lại nói, “Hôm nay, người của điện Trưởng Lão thúc giục, bảo thuộc hạ tìm chọn thiếu cung chủ.”
Phượng Ly Thiên nhướn mày, cái đám già sống dai kia, hắn mới vừa kế vị đã gấp gáp tìm người thay thế sao? Đáy mắt hiện ra tia cười trào phúng: “Không cần vội.”
“Dạ, thuộc hạ đã biết.” Liễu Vô Phong thầm cười nhạo đám người trong điện Trưởng Lão kia, muốn mượn sức hắn đối phó cung chủ sao, cũng không chịu xem lại tình thế, người trước mặt này đã không còn là cung chủ biết kiêng kị, biết thỏa hiệp khi xưa, nam nhân này là người tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai khiêu chiến quyền uy của hắn, chọc giận hắn chỉ có thể tự chịu diệt vong.
“Nhiệm vụ của Ám Cửu, Ám Thập thất bại, đưa bọn họ về điện Vô Hoa.” Vốn nên đáng chết, nhưng Mặc đã cứu bọn họ, hắn cũng sẽ không lãng phí tâm ý của y, “Mặt khác, mang hai huynh đệ Bích Khung trở về, chăm sóc Bích Lạc cho tốt, tìm người chữa mắt cho hắn, cũng huấn luyện Bích Khung một chút đi.”
“Dạ.” Liễu Vô Phong nhẹ nhàng đáp lời, “Không biết cung chủ muốn bồi dưỡng Bích Khung thành sát thủ hay ám vệ?”
Phượng Ly Thiên vươn ngón trỏ thon dài quơ quơ: “Không, bản cung muốn hắn trở thành một người lãnh đạo tài giỏi.”
Liễu Vô Phong ngẩng đầu: “…… Thuộc hạ đã rõ.”
Phượng Ly Thiên đứng dậy, vỗ vỗ vai Liễu Vô Phong: “Liễu thúc, ta chính là thích ngươi thông minh thế đó.”
“Cung chủ quá khen.” Một tiếng “Liễu thúc” kia khiến Liễu Vô Phong không hề thích cười lại nhếch môi thành một độ cong như có như không.
Liễu Vô Phong đi rồi, Phượng Ly Thiên cũng không buồn ngủ, nhảy lên nóc, ngắm vầng trăng mờ nhạt trên trời.
“Muốn uống rượu không?” Giọng nói thanh lãnh vang lên từ phía sau.
Phượng Ly Thiên không hề quay đầu, chỉ miễn cưỡng vươn tay, đón được bình rượu Lam Cẩn đưa tới, ngửa đầu uống một ngụm. Giọt rượu trong suốt theo khóe miệng rơi xuống, xẹt qua hầu kết đang trượt, thấm vào vạt áo màu đen. Lam Cẩn nhìn nhìn, chỉ thấy miệng khô lưỡi khô, cuống quít nhắm mắt lại, “Tháng sau chính là võ lâm đại hội, mấy ngày tới chúng ta nên khởi hành rồi.”
Ném bình rượu cho người phía sau, Phượng Ly Thiên nằm ngửa trên mái ngóc: “Ta biết, ngươi đi sắp xếp đi, ngày mốt xuất phát.”
Không biết vì sao, tin tức về vết thương trên chân Thái tử không thuốc nào trị được lại càng truyền càng rộng, đều nói Thái tử khó giữ được vị trí, nhưng Hoàng gia vẫn chưa ra mặt giải thích.
Ba ngày sau, kì thi đình của võ khoa chính thức bắt đầu, Thái tử chưa lành vết thương nhưng cũng tham dự, cùng Hoàng Thượng bình luận về ba người đứng đầu của võ khoa. Hàm ý trong đó, trong mắt những người khác nhau thì cũng khác nhau. Có người nói, đây là do Thái tử cần chính, vì quốc gia đại sự không màng sức khỏe bản thân Nhưng nhiều người khác lại cho rằng, hành vi này của Thái tử là giấu đầu hở đuôi, càng thêm minh chứng cho lời đồn y sắp không ngồi vững ngôi vị.
Chỉ là, lúc Hoàng Thượng và Thái tử ở trong Ngự Thư Phòng thương thảo về chuyện xếp thứ tự, kinh biến lại nổi lên. Hoàng Thượng trúng độc hôn mê, Thái y chẩn đoán nguyên nhân là do chén trà Thái tử tự tay pha cho Hoàng Thượng!
Đế vương tức giận, nhốt Thái tử vào thiên lao, toàn bộ kinh thành chìm trong khủng hoảng.