Chương : 34
Liệt Diễm Sơn Trang và Nam Cung thế gia mặc dù đều ở phía ngoài thành Tề Châu, nhưng một nhà ở phía đông, một nhà lại ở phía tây. Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm cưỡi ngựa suốt đêm lên đường, nửa đêm, cuối cùng cũng đến nơi.
Bọn hạ nhân ra nghênh đón, đối với Phong Liệt Diễm lúc này trở về trang cũng không lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, vì chuyện như vậy đối với Phong Liệt Diễm đã là chuyện thường rồi, nhưng mà đối với việc Phong Liệt Diễm mang một người trở về lại cực kỳ tò mò, Lạc Tuyết biết bọn họ tò mò cái gì, liền mặt lạnh, nhìn về phía Phong Liệt Diễm.
Phong Liệt Diễm cảm thấy Lạc Tuyết không vui, nên phất tay ra lệnh toàn bộ mọi người lui ra, sau đó phân phó quản gia chuẩn bị một gian phòng cho Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết từ lúc đi trên đường cho đến bây giờ, một câu nói cũng không nói, lúc này đối với sự nhiệt tình đãi khách của Phong Liệt Diễm, cũng không nói một chữ cảm ơn, bay thẳng đến phía sau trang viên, nhìn thấy quản gia đi phía trước mỗi lần đi được hai bước, lại quay đầu lại nhìn về Phong Liệt Diễm với vẻ mặt khó hiểu cùng biểu lộ cảm giác giận dữ, Phong Liệt Diễm nói nhỏ ám hiệu với ông ta "Hầu hạ cho tốt" , lại cười bản thân mình, hắn đây được tính là bê đá tự đập vào chân của mình không —— tự làm tự chịu?
Lạc Tuyết vừa mới vào phòng, thì sau đó co hai nha đầu trẻ tuổi cũng đi vào theo, "Ra mắt công tử, chúng ta là tuân mệnh tới hầu hạ công tử việc sinh hoạt hàng ngày. Ta là Xuân Hoa, nàng ấy là Thu Nguyệt." Hai người đến ra mắt, một người trong hai nha đầu đó nói.
Lạc Tuyết lập tức nhíu mày, nói: "Ta không cần bất luận kẻ nào hầu hạ, các ngươi đi ra ngoài đi."
"Công tử?" Một người khác nha đầu vội vã muốn nói gì đó, lại bị Lạc Tuyết trực tiếp cắt đứt: "Các ngươi nghe không hiểu sao? Bản công tử không cần người hầu hạ!"
Nàng hiện tại nữ giả nam trang, làm sao dám để cho người ta hầu hạ? Hơn nữa những năm này sống ở "Hồi hồn cốc" , nàng tập thói quen sống với một mình tự chăm sóc bản thân với một cánh tay, cảm giác được người khác nâng trong lòng bàn tay chăm sóc cẩn thận, đã sớm không tồn tại nữa, vì vậy, nàng mới có thể từ chối ý tốt của Phong Liệt Diễm một cách thẳng thừng như vậy.
Mà Phong Liệt Diễm cùng đi theo hai người đó đên của đã nghe thấy Lạc Tuyết lạnh lùng từ chối, hắn bây giờ hình như đã hiểu rõ Lạc Tuyết hơn, sau đó xoay người lại phí hai nha đầu nói: "Các ngươi không cần hầu hạ nữa, đi xuống đi."
Hai nha đầu nghe giọng nói của Thiếu chủ bọn họ nói như vậy, vội vàng xoay người: "Dạ, Thiếu Trang Chủ!" Sau đó khom người lui ra.
Trong phòng chỉ còn sót hai người Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm, không khí nhất thời có chút xấu hổ, bởi vì lúc này Phong Liệt Diễm nhìn về Lạc Tuyết bằng một ánh mắt hết sức nóng bỏng, Lạc Tuyết nhịp tim đập nhanh hơn một chút, lập tức quay mặt sang hướng khác, đang định mở miệng, lại nghe Phong Liệt Diễm dùng âm thanh hơi khàn khàn nói: "Hận Thiên? Đưa cái chữ hận này xóa có được hay không? Ta chỉ gọi đệ là Vân Thiên, Vân Thiên, đệ rốt cuộc là đến từ đâu?"
"Phong thiếu chủ, ngươi không cảm thấy ngươi hỏi rất nhiều sao?" Lạc Tuyết lạnh lùng lên tiếng, dùng nó để che giấu một chút bối rối lúc vừa rồi.
"Đệ nói chuyện với ta nhất định cứ phải lạnh nhạt như vậy à? Chúng ta cũng có thể được xem là bạn bè mà?” Phong Liệt Diễm chau mày lại nói.
"Bạn bè? Chúng ta chỉ gặp mặt có hai lần, có thể gọi là bạn bè sao?" Lạc Tuyết trả lời lại một cách mỉa mai.
"Chẳng lẽ chỉ có gặp nhau nhiều lần, mới xem là bạn bè sao? Người với người chung sống với nhau cứ phải cần dùng thời gian để kết luận tình cảm ư? Tình cảm giữa bạn bè duyên phận do ông trời định , giống như là hôn nhân vậy, gặp mặt một lần, có lẽ chính là chuyện cả một đời." Phong Liệt Diễm từng bước tiến tới gần, ánh mắt lại càng thêm nóng rực, Lạc Tuyết nghe không hiểu trong lời nói của hắn có đang ám chỉ điều gì hay không, trong lòng buồn bực không thể chịu nổi, nhỏ giọng quát: "Tùy ngươi muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ! Ta nhất định không nói, nếu như ngươi cứ khăng khăng như vậy, ta lập tức đi khỏi Liệt Diễm Sơn Trang!"
Phong Liệt Diễm im lặng, trên mặt rõ ràng có tức giận, nhưng cuối cùng không có phát ra, hắn đây là đang làm gì? Tại sao từ lần đầu tiên nhìn thấy người này, hắn làm ra những chuyện mà hắn chưa bao giờ làm? Đáng chết! Hắn Phong Liệt Diễm tung hoành trong giới thương nhân, võ lâm, thiện ác hai phái, chưa khi nào phải chịu uất ức như vậy cả? Nhìn nụ cười vô hại kia, lại trong phút chốc đã chôn vùi tính mạng và tương lại biết bao nhiêu người? Hôm nay cuối cùng. . . . . .
Phong Liệt Diễm tại đứng nguyên một chỗ chừng một khắc đồng hồ, nhìn nhau với Lạc Tuyết bằng một ánh mắt lạnh lẽo trong một khắc đồng hồ, cuối cùng cũng chủ động đầu hàng mà kết thúc tình trạng này."Vân Thiên, đệ nghỉ ngơi đi, ta sẽ không hỏi đệ nữa, ta sẽ chờ đến một ngày đệ có thể chủ động nói cho ta biết chuyện liên quan đến quá khứ của đệ."
Nhìn thấy Lạc Tuyết sau khi nghe xong vẻ mặt vẫn không có gì khác thường, Phong Liệt Diễm đành thở dài một hơi rồi rời đi.
Lạc Tuyết đóng cửa lại, không cởi y phục cứ thế trực tiếp nằm trên giường, trong lòng cảm thấy đủ ngũ vị. Phong Liệt Diễm kia như thế lại có vẻ giống như là cảm thấy hứng thú đối với nàng? Chẳng lẽ hắn có ham muốn đoàn tụ? Không thể nào đâu? Nhìn hắn bình thường là một nam nhân hào hoa phong nhã thế? Hay là đúng thật như hắn nói, hắn chỉ là đơn thuần là muốn kết bạn cùng nàng?
Lạc Tuyết một đêm này ngủ cũng không được ngon giấc lắm, những ý nghĩ hỗn loạn cứ mãi chiếm cứ đầu óc của nàng cho đến nửa đêm, cho đến lúc tờ mờ sáng mới bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
. . . . . .
Mà cũng trong lúc đó ở trong Trang Thân Vương phủ thành Uyển An cũng có một người một đêm chưa chợp mắt. ở trong thư phòng ngọn đèn dầu vẫn sáng, ngẫu nhiên một trận gió nhẹ thổi qua phía trước cửa sổ, ngọn lửa nhanh phụt sáng lên, phát ra một vầng sáng màu vàng, chiếu vào trên mặt người nam nhân ngồi trước bàn suy nghĩ sâu xa , cơ trí, lạnh nhạt, còn có một ít phiền muộn. Lý Tắc đang đứng một bên im lặng , chờ đợi Long Ngạo Thiên phân phó bất cứ lúc nào.
Long Ngạo Thiên suy nghĩ một lúc thật lâu, mới nhàn nhạt mở miệng nói: "Lý Tắc, tin tức chuẩn xác không?"
"Dạ, tuyệt đối có thể tin được. Đây là"12 ưng" do chúng ta phái đi làm nội ứng ở Nam Chiếu quốc truyền tin tức về, hiện nay toàn bộ thực quyền Nam Chiếu quốc đã nằm toàn bộ trong tay thái tử của bọn họ Yên Băng Hàn, người tên Yên Băng Hàn này lãnh khốc vô tình, tâm cơ khá sâu, dã tâm rất lớn, muốn đem thế lực của mình tóm thâu Đại Kim về làm chư hầu của Nam Chiếu quốc, hiện đang lấy một lượng tiền lớn tập hợp các nhân vật có tài trí kiệt xuất ở trong thiên hạ chi, cho dù là hai phái chính tà, nhân vật anh hùng hoặc là bọn trộn cắp cướp bóc đều thu về, chỉ thành thạo một nghề gì đó, đều được thu dưới trướng của hắn." Lý Tắc trả lời.
"Ừ, xem ra là một nhân vật lớn. Nhưng mà hắn cũng không tránh khỏi tự phụ quá cao rồi, nghĩ chiếm lấy Đại Kim ta? Nằm mơ! Chuyện Đại Lương tiến hành đến bước nào rồi hả ?" Long Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu hỏi.
"Bẩm vương gia, rất thuận lợi, mới vừa nhận được tim tức cấp báo từ Lý Thông, đã tuyển chọn đủ hai mươi vạn binh mã, hiện tại cần thiết nhất là phái một vị Tướng quân đến đó, tiến hành huấn luyện trước khi chiến đấu."
"Ừ, Tốt lắm, chuyện này Bổn vương hôm trước đã thương lượng qua cùng hoàng rồi, quyết định phái ngươi qua đó, mật chỉ ngày mai sẽ được đưa tới, nhớ kỹ vạn lần không được tiết lộ tin tức ra ngoài, chỉ cần có thể che giấu Thượng Quan Lôi ba tháng là được, ba tháng sau, Hừ! Bổn vương nhìn hắn còn có thể làm ầm ĩ như thế nào!" Long Ngạo Thiên trong mắt hiện ra ánh sáng khát máu, chuyện này hắn và Hoàng thượng Long Ngự Thiên đã bố trí kế hoạch bốn năm rồi, lựa chọn địa điểm, xoay sở tiền bạc, tuyển chọn người, phong tỏa tin tức từ từ, chính là vì để đối phó với binh quyền trong tay Thượng Quan gia, hắn muốn huấn luyện ra một đội quân chỉ trung thành với một mình hoàng đế Đại Kim, không chỉ đánh đâu thắng đó, không có gì cản nổi, đội quân Bách Chiến Bách Thắng, một khi đến chỗ nào, người người nghe thấy đã phải khiếp sợ về đội quân, cho nên hắn quyết định muốn Lý Tắc qua đó chỉ huy, bởi vì bên cạnh hắn chỉ có Lý Tắc là một người có đầy đủ năng lực và long trung thành để hoàn thành nhiệm vụ này.
Lý Tắc không ý kiến gì gật đầu nhận mệnh rời đi.
Lúc đó bên trong phòng chỉ còn lại một mình Long Ngạo Thiên, cảm giác cô độc lập tức bao phủ lấy tim của hắn, bàn tay chạm vào trong tay áo, chạm đến tấm khăn gấm hình vuông được thêu hoa mai kia, thì chớp mắt thân thể run run một chút, không có nàng, hắn thật sự muốn sống cô độc cả đời . . . . .
Bọn hạ nhân ra nghênh đón, đối với Phong Liệt Diễm lúc này trở về trang cũng không lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, vì chuyện như vậy đối với Phong Liệt Diễm đã là chuyện thường rồi, nhưng mà đối với việc Phong Liệt Diễm mang một người trở về lại cực kỳ tò mò, Lạc Tuyết biết bọn họ tò mò cái gì, liền mặt lạnh, nhìn về phía Phong Liệt Diễm.
Phong Liệt Diễm cảm thấy Lạc Tuyết không vui, nên phất tay ra lệnh toàn bộ mọi người lui ra, sau đó phân phó quản gia chuẩn bị một gian phòng cho Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết từ lúc đi trên đường cho đến bây giờ, một câu nói cũng không nói, lúc này đối với sự nhiệt tình đãi khách của Phong Liệt Diễm, cũng không nói một chữ cảm ơn, bay thẳng đến phía sau trang viên, nhìn thấy quản gia đi phía trước mỗi lần đi được hai bước, lại quay đầu lại nhìn về Phong Liệt Diễm với vẻ mặt khó hiểu cùng biểu lộ cảm giác giận dữ, Phong Liệt Diễm nói nhỏ ám hiệu với ông ta "Hầu hạ cho tốt" , lại cười bản thân mình, hắn đây được tính là bê đá tự đập vào chân của mình không —— tự làm tự chịu?
Lạc Tuyết vừa mới vào phòng, thì sau đó co hai nha đầu trẻ tuổi cũng đi vào theo, "Ra mắt công tử, chúng ta là tuân mệnh tới hầu hạ công tử việc sinh hoạt hàng ngày. Ta là Xuân Hoa, nàng ấy là Thu Nguyệt." Hai người đến ra mắt, một người trong hai nha đầu đó nói.
Lạc Tuyết lập tức nhíu mày, nói: "Ta không cần bất luận kẻ nào hầu hạ, các ngươi đi ra ngoài đi."
"Công tử?" Một người khác nha đầu vội vã muốn nói gì đó, lại bị Lạc Tuyết trực tiếp cắt đứt: "Các ngươi nghe không hiểu sao? Bản công tử không cần người hầu hạ!"
Nàng hiện tại nữ giả nam trang, làm sao dám để cho người ta hầu hạ? Hơn nữa những năm này sống ở "Hồi hồn cốc" , nàng tập thói quen sống với một mình tự chăm sóc bản thân với một cánh tay, cảm giác được người khác nâng trong lòng bàn tay chăm sóc cẩn thận, đã sớm không tồn tại nữa, vì vậy, nàng mới có thể từ chối ý tốt của Phong Liệt Diễm một cách thẳng thừng như vậy.
Mà Phong Liệt Diễm cùng đi theo hai người đó đên của đã nghe thấy Lạc Tuyết lạnh lùng từ chối, hắn bây giờ hình như đã hiểu rõ Lạc Tuyết hơn, sau đó xoay người lại phí hai nha đầu nói: "Các ngươi không cần hầu hạ nữa, đi xuống đi."
Hai nha đầu nghe giọng nói của Thiếu chủ bọn họ nói như vậy, vội vàng xoay người: "Dạ, Thiếu Trang Chủ!" Sau đó khom người lui ra.
Trong phòng chỉ còn sót hai người Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm, không khí nhất thời có chút xấu hổ, bởi vì lúc này Phong Liệt Diễm nhìn về Lạc Tuyết bằng một ánh mắt hết sức nóng bỏng, Lạc Tuyết nhịp tim đập nhanh hơn một chút, lập tức quay mặt sang hướng khác, đang định mở miệng, lại nghe Phong Liệt Diễm dùng âm thanh hơi khàn khàn nói: "Hận Thiên? Đưa cái chữ hận này xóa có được hay không? Ta chỉ gọi đệ là Vân Thiên, Vân Thiên, đệ rốt cuộc là đến từ đâu?"
"Phong thiếu chủ, ngươi không cảm thấy ngươi hỏi rất nhiều sao?" Lạc Tuyết lạnh lùng lên tiếng, dùng nó để che giấu một chút bối rối lúc vừa rồi.
"Đệ nói chuyện với ta nhất định cứ phải lạnh nhạt như vậy à? Chúng ta cũng có thể được xem là bạn bè mà?” Phong Liệt Diễm chau mày lại nói.
"Bạn bè? Chúng ta chỉ gặp mặt có hai lần, có thể gọi là bạn bè sao?" Lạc Tuyết trả lời lại một cách mỉa mai.
"Chẳng lẽ chỉ có gặp nhau nhiều lần, mới xem là bạn bè sao? Người với người chung sống với nhau cứ phải cần dùng thời gian để kết luận tình cảm ư? Tình cảm giữa bạn bè duyên phận do ông trời định , giống như là hôn nhân vậy, gặp mặt một lần, có lẽ chính là chuyện cả một đời." Phong Liệt Diễm từng bước tiến tới gần, ánh mắt lại càng thêm nóng rực, Lạc Tuyết nghe không hiểu trong lời nói của hắn có đang ám chỉ điều gì hay không, trong lòng buồn bực không thể chịu nổi, nhỏ giọng quát: "Tùy ngươi muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ! Ta nhất định không nói, nếu như ngươi cứ khăng khăng như vậy, ta lập tức đi khỏi Liệt Diễm Sơn Trang!"
Phong Liệt Diễm im lặng, trên mặt rõ ràng có tức giận, nhưng cuối cùng không có phát ra, hắn đây là đang làm gì? Tại sao từ lần đầu tiên nhìn thấy người này, hắn làm ra những chuyện mà hắn chưa bao giờ làm? Đáng chết! Hắn Phong Liệt Diễm tung hoành trong giới thương nhân, võ lâm, thiện ác hai phái, chưa khi nào phải chịu uất ức như vậy cả? Nhìn nụ cười vô hại kia, lại trong phút chốc đã chôn vùi tính mạng và tương lại biết bao nhiêu người? Hôm nay cuối cùng. . . . . .
Phong Liệt Diễm tại đứng nguyên một chỗ chừng một khắc đồng hồ, nhìn nhau với Lạc Tuyết bằng một ánh mắt lạnh lẽo trong một khắc đồng hồ, cuối cùng cũng chủ động đầu hàng mà kết thúc tình trạng này."Vân Thiên, đệ nghỉ ngơi đi, ta sẽ không hỏi đệ nữa, ta sẽ chờ đến một ngày đệ có thể chủ động nói cho ta biết chuyện liên quan đến quá khứ của đệ."
Nhìn thấy Lạc Tuyết sau khi nghe xong vẻ mặt vẫn không có gì khác thường, Phong Liệt Diễm đành thở dài một hơi rồi rời đi.
Lạc Tuyết đóng cửa lại, không cởi y phục cứ thế trực tiếp nằm trên giường, trong lòng cảm thấy đủ ngũ vị. Phong Liệt Diễm kia như thế lại có vẻ giống như là cảm thấy hứng thú đối với nàng? Chẳng lẽ hắn có ham muốn đoàn tụ? Không thể nào đâu? Nhìn hắn bình thường là một nam nhân hào hoa phong nhã thế? Hay là đúng thật như hắn nói, hắn chỉ là đơn thuần là muốn kết bạn cùng nàng?
Lạc Tuyết một đêm này ngủ cũng không được ngon giấc lắm, những ý nghĩ hỗn loạn cứ mãi chiếm cứ đầu óc của nàng cho đến nửa đêm, cho đến lúc tờ mờ sáng mới bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
. . . . . .
Mà cũng trong lúc đó ở trong Trang Thân Vương phủ thành Uyển An cũng có một người một đêm chưa chợp mắt. ở trong thư phòng ngọn đèn dầu vẫn sáng, ngẫu nhiên một trận gió nhẹ thổi qua phía trước cửa sổ, ngọn lửa nhanh phụt sáng lên, phát ra một vầng sáng màu vàng, chiếu vào trên mặt người nam nhân ngồi trước bàn suy nghĩ sâu xa , cơ trí, lạnh nhạt, còn có một ít phiền muộn. Lý Tắc đang đứng một bên im lặng , chờ đợi Long Ngạo Thiên phân phó bất cứ lúc nào.
Long Ngạo Thiên suy nghĩ một lúc thật lâu, mới nhàn nhạt mở miệng nói: "Lý Tắc, tin tức chuẩn xác không?"
"Dạ, tuyệt đối có thể tin được. Đây là"12 ưng" do chúng ta phái đi làm nội ứng ở Nam Chiếu quốc truyền tin tức về, hiện nay toàn bộ thực quyền Nam Chiếu quốc đã nằm toàn bộ trong tay thái tử của bọn họ Yên Băng Hàn, người tên Yên Băng Hàn này lãnh khốc vô tình, tâm cơ khá sâu, dã tâm rất lớn, muốn đem thế lực của mình tóm thâu Đại Kim về làm chư hầu của Nam Chiếu quốc, hiện đang lấy một lượng tiền lớn tập hợp các nhân vật có tài trí kiệt xuất ở trong thiên hạ chi, cho dù là hai phái chính tà, nhân vật anh hùng hoặc là bọn trộn cắp cướp bóc đều thu về, chỉ thành thạo một nghề gì đó, đều được thu dưới trướng của hắn." Lý Tắc trả lời.
"Ừ, xem ra là một nhân vật lớn. Nhưng mà hắn cũng không tránh khỏi tự phụ quá cao rồi, nghĩ chiếm lấy Đại Kim ta? Nằm mơ! Chuyện Đại Lương tiến hành đến bước nào rồi hả ?" Long Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu hỏi.
"Bẩm vương gia, rất thuận lợi, mới vừa nhận được tim tức cấp báo từ Lý Thông, đã tuyển chọn đủ hai mươi vạn binh mã, hiện tại cần thiết nhất là phái một vị Tướng quân đến đó, tiến hành huấn luyện trước khi chiến đấu."
"Ừ, Tốt lắm, chuyện này Bổn vương hôm trước đã thương lượng qua cùng hoàng rồi, quyết định phái ngươi qua đó, mật chỉ ngày mai sẽ được đưa tới, nhớ kỹ vạn lần không được tiết lộ tin tức ra ngoài, chỉ cần có thể che giấu Thượng Quan Lôi ba tháng là được, ba tháng sau, Hừ! Bổn vương nhìn hắn còn có thể làm ầm ĩ như thế nào!" Long Ngạo Thiên trong mắt hiện ra ánh sáng khát máu, chuyện này hắn và Hoàng thượng Long Ngự Thiên đã bố trí kế hoạch bốn năm rồi, lựa chọn địa điểm, xoay sở tiền bạc, tuyển chọn người, phong tỏa tin tức từ từ, chính là vì để đối phó với binh quyền trong tay Thượng Quan gia, hắn muốn huấn luyện ra một đội quân chỉ trung thành với một mình hoàng đế Đại Kim, không chỉ đánh đâu thắng đó, không có gì cản nổi, đội quân Bách Chiến Bách Thắng, một khi đến chỗ nào, người người nghe thấy đã phải khiếp sợ về đội quân, cho nên hắn quyết định muốn Lý Tắc qua đó chỉ huy, bởi vì bên cạnh hắn chỉ có Lý Tắc là một người có đầy đủ năng lực và long trung thành để hoàn thành nhiệm vụ này.
Lý Tắc không ý kiến gì gật đầu nhận mệnh rời đi.
Lúc đó bên trong phòng chỉ còn lại một mình Long Ngạo Thiên, cảm giác cô độc lập tức bao phủ lấy tim của hắn, bàn tay chạm vào trong tay áo, chạm đến tấm khăn gấm hình vuông được thêu hoa mai kia, thì chớp mắt thân thể run run một chút, không có nàng, hắn thật sự muốn sống cô độc cả đời . . . . .