Chương 3
Phượng Yên Hoa đưa Tần Thanh đến một gian phòng nhỏ trên gác, có cửa sổ nhìn xuống sảnh đường. Căn phòng này khá là cũ kỹ, lại nồng mùi son phấn. Giấy dán cửa cũng đã có chổ bị ố vàng rồi, có vẻ đã rất lâu không được chăm sóc. Trong phòng lại bài trí hết sức sơ sài, không có bát hương hay rèm cửa như những gian phòng khác. Ở đây chỉ có một cái giường ngủ lót vải hoa, một cái bàn trang điểm nhỏ đặt ở góc phòng, một cái bàn tiếp khách, hai cái ghế và một bức họa nhà Đường được treo trên vách. Nhìn chung chỉ có bức họa nhà Đường là có giá trị. Còn những thứ khác chỉ là tạm dùng được, không phải là hàng có giá trị gì.
Tần Thanh khi bị kéo vào phòng thì tỏ ra lúng túng, chỉ dám đứng nép vào một bên cửa, không dám quan sát nhiều. Bởi đây là lần đầu tiên chàng bước chân vào phòng nữ giới, lại còn là nữ giới ở trong kỹ viện thì việc chàng tỏ ra sượng sùng âu cũng là một chuyện dễ hiểu. Nhưng ngay sau đó vẻ lúng túng của chàng đã biến mất khi chàng trông thấy bức họa kia. Chàng bước nhanh đến trước bức tranh, tỉ mỉ xem từng chút một, vẻ rạng rỡ hân hoan dần dần hiện rõ trên gương mặt. Sau đó lại không ngần ngại xuất ra vài câu thơ khen ngợi.
"Rặng núi, thông reo.. mây cùng gió
Ráng vàng, hòa điệu.. điệp dòng xanh."
Phượng Yên Hoa sau khi khơi đèn, làm cho gian phòng sáng thêm đôi chút thì nàng mới quay sang đánh giá người trước mặt.
Tần Thanh tuy chỉ mới là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi nhưng chàng đã được tôi luyện từ bé để sau này theo đuổi con đường công danh sự nghiệp, đề tên bảng vàng. Vì vậy trong người chàng đã thấm nhuần minh triết của nho gia, nhân, lễ, nghĩa, chí, tín luôn được chàng đặt lên hàng đầu.
Tuy còn trẻ tuổi, nhưng ở nơi chàng đã toát ra khi chất nho nhã, lịch thiệp của bật quyền quý lại không kém phần đỉnh đạt của đấng nam nhi, đối nhân xử thế lại hết sức lễ độ, chừng mực vì vậy người quen hay người lạ dù chỉ mới gặp chàng lần đầu cũng phải đem lòng ái mộ.
Phượng Yên Hoa thấy chàng nhìn chăm chú bức họa kia, lại không tiết lời khen ngợi tỏ vẻ rất thích thú thì đi đến bên cạnh, cười nói:
"Bức họa này trước kia là của một khách nhân tặng cho thiếp. Nhưng thiếp chỉ là phận kỹ nữ thấp hèn nào thấy nó có giá trị gì. Chỉ là thấy đẹp nên treo lên thôi. Nay thấy chàng có vẻ thích thú, nếu chàng muốn thiếp có thể nhường lại cho chàng. Chàng thấy thế nào?"
Tần Thanh nghe thấy đề nghị của nàng thì trong lòng hết sức vui mừng. Đây là một trong bốn bức Thanh Xuân, Vũ Hạ, Phong Thu, Tuyết Đông nổi tiếng của một danh họa nhà Đường mà chàng rất ái mộ kể cả về tài hoa lẫn đức độ của ông. Chàng đã thu mua được ba bức Hạ, Thu, Đông, duy chỉ có bức Thanh Xuân là tìm mãi chẳng thấy, không ngờ hôm nay lại tìm thấy nó ở chỗ này.
Nhưng dù sao đây cũng là tài sản của người khác, lại chỉ mới gặp lần đầu nên cũng khó mở lời. Không ngờ vị tỷ tỷ này đã mở lời trước vậy thì chàng cũng không ngần ngại nữa, lễ độ mà nói:
"Chẳng hay vị tỷ tỷ đây có yêu cầu gì xin cứ nói, thật sự tôi rất muốn có bức họa này."
Phượng Yên Hoa biết chắc rằng chàng sẽ nhận lời, nên khi đưa ra đề nghị trên trong bụng nàng đã có dự tính sẳn. Nàng định sẽ gạ bán cho chàng để kiếm lấy một số bạc phòng thân. Chàng trông có vẻ giàu có như vậy, chỉ mới làm nàng ngã một cái mà đã thường cho nàng cả trăm lạng bạc, vậy đối với thứ mình yêu thích thì làm gì tiếc bạc mà mua kia chứ. Lại nói bức họa này đối với kẻ văn sĩ như chàng có giá trị gì thì nàng không rõ nhưng đối với nàng nó chỉ là một bức tranh cũ kỹ có giữ lại cũng chỉ để treo ở đấy đến mục nát mà thôi. Nếu có thể bán đi thì tội gì không bán, như thế chẳng phải đôi bên cùng có lợi lại tạo thêm được một mối thâm tình nữa hay sao.
Còn định ngã giá bao nhiêu thì nàng vẫn chưa tính đến. Vả lại đêm nay hãy còn dài, cần gì phải gấp gáp, cứ từ từ thăm dò xem gia thế chàng ra sao, rồi ngã giá cho phù hợp là được.
Khi nghe Tần Thanh nói xong, Phượng Yên Hoa chỉ dùng khăn tay che miệng cười, sau đó kéo chàng đến bên bàn ngồi xuống, nhẹ nhàng đưa đẩy:
"Đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Chuyện này hãy để sáng mai rồi tính đi. Còn bây giờ thì hãy để thiếp bồi chàng uống rượu trước đã.". ?ìm đọc thêm tại ( ?r ùm?ruyện.?n )
"Ồ!.. không cần đâu, tôi.."
Tần Thanh chưa nói hết câu đã thấy Phượng Yên Hoa như chú chim họa mi bay tới bên cửa sổ, một tay cầm khăn vẫy vẫy, liền ngay sau đó có một tiểu nha đầu xuất hiện, nàng đưa cho nó một thỏi bạc nhỏ, rồi sẳn giọng phân phó:
"Đem cho ta một bình rượu thượng hạng và mấy đĩa đồ nhắm lại đây. Hôm nay lão nương có khách lớn."
Tiểu nha đầu kia là một bé gái độ chừng mười tuổi, trông có vẻ rất hoạt bát, lanh lợi. Chỉ có điều tuổi nó hãy còn nhỏ nên tính cách tò mò, thế nên khi nghe Phượng Yên Hoa nói có khách lớn nó liền chui đầu qua cửa sổ trông vào, khiến Tần Thanh cũng cảm thấy sượng, liền đưa quạt lên che mặt đi. Phượng Yên Hoa thấy thế thì gõ lên đầu nó một cái, lớn tiếng mắng:
"Cái đồ ranh con, mi liệu hồn đấy. Không có phép tắc gì cả."
Tiểu nha đầu kia bị Phượng Yên Hoa đánh thì sinh ra tức giận. Liền chạy đi mấy bước sau đó quay đầu lại, nhìn nàng rồi biểu môi, la lên:
"Ôi dào! Gốc liễu già cũng có ngày trổ hoa rồi."
Nói xong nó liền cầm lấy bạc bỏ chạy. Ở cuối hành lang vẫn còn vọng lại tiếng cười khúc khích tinh quái.
Phượng Yên Hoa đứng ở trong này nghe được cũng chỉ chửi với theo vài tiếng rồi thôi. Nó là con nít ranh nàng cũng chẳng chấp nhất. Vả lại cái tiếng gốc liễu già người ta đã gán cho nàng hơn năm nay rồi. Suy cho cùng gốc liễu già nở hoa cũng là một ý khen tặng chứ đâu hẳn là một lời chăm chọc. Miệng người ta nói, ăn thua là mình suy nghĩ thế nào mà thôi. Vì vậy nàng cũng không nghĩ nhiều chỉ buông một tiếng thở dài rồi tiện tay khép cửa sổ lại. Một màn ồn ào ngoài kia vì hành động này của nàng mà bị ngăn lại. Khiến cho không gian bên trong cũng yên tĩnh hơn đôi chút.
Tần Thanh khi bị kéo vào phòng thì tỏ ra lúng túng, chỉ dám đứng nép vào một bên cửa, không dám quan sát nhiều. Bởi đây là lần đầu tiên chàng bước chân vào phòng nữ giới, lại còn là nữ giới ở trong kỹ viện thì việc chàng tỏ ra sượng sùng âu cũng là một chuyện dễ hiểu. Nhưng ngay sau đó vẻ lúng túng của chàng đã biến mất khi chàng trông thấy bức họa kia. Chàng bước nhanh đến trước bức tranh, tỉ mỉ xem từng chút một, vẻ rạng rỡ hân hoan dần dần hiện rõ trên gương mặt. Sau đó lại không ngần ngại xuất ra vài câu thơ khen ngợi.
"Rặng núi, thông reo.. mây cùng gió
Ráng vàng, hòa điệu.. điệp dòng xanh."
Phượng Yên Hoa sau khi khơi đèn, làm cho gian phòng sáng thêm đôi chút thì nàng mới quay sang đánh giá người trước mặt.
Tần Thanh tuy chỉ mới là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi nhưng chàng đã được tôi luyện từ bé để sau này theo đuổi con đường công danh sự nghiệp, đề tên bảng vàng. Vì vậy trong người chàng đã thấm nhuần minh triết của nho gia, nhân, lễ, nghĩa, chí, tín luôn được chàng đặt lên hàng đầu.
Tuy còn trẻ tuổi, nhưng ở nơi chàng đã toát ra khi chất nho nhã, lịch thiệp của bật quyền quý lại không kém phần đỉnh đạt của đấng nam nhi, đối nhân xử thế lại hết sức lễ độ, chừng mực vì vậy người quen hay người lạ dù chỉ mới gặp chàng lần đầu cũng phải đem lòng ái mộ.
Phượng Yên Hoa thấy chàng nhìn chăm chú bức họa kia, lại không tiết lời khen ngợi tỏ vẻ rất thích thú thì đi đến bên cạnh, cười nói:
"Bức họa này trước kia là của một khách nhân tặng cho thiếp. Nhưng thiếp chỉ là phận kỹ nữ thấp hèn nào thấy nó có giá trị gì. Chỉ là thấy đẹp nên treo lên thôi. Nay thấy chàng có vẻ thích thú, nếu chàng muốn thiếp có thể nhường lại cho chàng. Chàng thấy thế nào?"
Tần Thanh nghe thấy đề nghị của nàng thì trong lòng hết sức vui mừng. Đây là một trong bốn bức Thanh Xuân, Vũ Hạ, Phong Thu, Tuyết Đông nổi tiếng của một danh họa nhà Đường mà chàng rất ái mộ kể cả về tài hoa lẫn đức độ của ông. Chàng đã thu mua được ba bức Hạ, Thu, Đông, duy chỉ có bức Thanh Xuân là tìm mãi chẳng thấy, không ngờ hôm nay lại tìm thấy nó ở chỗ này.
Nhưng dù sao đây cũng là tài sản của người khác, lại chỉ mới gặp lần đầu nên cũng khó mở lời. Không ngờ vị tỷ tỷ này đã mở lời trước vậy thì chàng cũng không ngần ngại nữa, lễ độ mà nói:
"Chẳng hay vị tỷ tỷ đây có yêu cầu gì xin cứ nói, thật sự tôi rất muốn có bức họa này."
Phượng Yên Hoa biết chắc rằng chàng sẽ nhận lời, nên khi đưa ra đề nghị trên trong bụng nàng đã có dự tính sẳn. Nàng định sẽ gạ bán cho chàng để kiếm lấy một số bạc phòng thân. Chàng trông có vẻ giàu có như vậy, chỉ mới làm nàng ngã một cái mà đã thường cho nàng cả trăm lạng bạc, vậy đối với thứ mình yêu thích thì làm gì tiếc bạc mà mua kia chứ. Lại nói bức họa này đối với kẻ văn sĩ như chàng có giá trị gì thì nàng không rõ nhưng đối với nàng nó chỉ là một bức tranh cũ kỹ có giữ lại cũng chỉ để treo ở đấy đến mục nát mà thôi. Nếu có thể bán đi thì tội gì không bán, như thế chẳng phải đôi bên cùng có lợi lại tạo thêm được một mối thâm tình nữa hay sao.
Còn định ngã giá bao nhiêu thì nàng vẫn chưa tính đến. Vả lại đêm nay hãy còn dài, cần gì phải gấp gáp, cứ từ từ thăm dò xem gia thế chàng ra sao, rồi ngã giá cho phù hợp là được.
Khi nghe Tần Thanh nói xong, Phượng Yên Hoa chỉ dùng khăn tay che miệng cười, sau đó kéo chàng đến bên bàn ngồi xuống, nhẹ nhàng đưa đẩy:
"Đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Chuyện này hãy để sáng mai rồi tính đi. Còn bây giờ thì hãy để thiếp bồi chàng uống rượu trước đã.". ?ìm đọc thêm tại ( ?r ùm?ruyện.?n )
"Ồ!.. không cần đâu, tôi.."
Tần Thanh chưa nói hết câu đã thấy Phượng Yên Hoa như chú chim họa mi bay tới bên cửa sổ, một tay cầm khăn vẫy vẫy, liền ngay sau đó có một tiểu nha đầu xuất hiện, nàng đưa cho nó một thỏi bạc nhỏ, rồi sẳn giọng phân phó:
"Đem cho ta một bình rượu thượng hạng và mấy đĩa đồ nhắm lại đây. Hôm nay lão nương có khách lớn."
Tiểu nha đầu kia là một bé gái độ chừng mười tuổi, trông có vẻ rất hoạt bát, lanh lợi. Chỉ có điều tuổi nó hãy còn nhỏ nên tính cách tò mò, thế nên khi nghe Phượng Yên Hoa nói có khách lớn nó liền chui đầu qua cửa sổ trông vào, khiến Tần Thanh cũng cảm thấy sượng, liền đưa quạt lên che mặt đi. Phượng Yên Hoa thấy thế thì gõ lên đầu nó một cái, lớn tiếng mắng:
"Cái đồ ranh con, mi liệu hồn đấy. Không có phép tắc gì cả."
Tiểu nha đầu kia bị Phượng Yên Hoa đánh thì sinh ra tức giận. Liền chạy đi mấy bước sau đó quay đầu lại, nhìn nàng rồi biểu môi, la lên:
"Ôi dào! Gốc liễu già cũng có ngày trổ hoa rồi."
Nói xong nó liền cầm lấy bạc bỏ chạy. Ở cuối hành lang vẫn còn vọng lại tiếng cười khúc khích tinh quái.
Phượng Yên Hoa đứng ở trong này nghe được cũng chỉ chửi với theo vài tiếng rồi thôi. Nó là con nít ranh nàng cũng chẳng chấp nhất. Vả lại cái tiếng gốc liễu già người ta đã gán cho nàng hơn năm nay rồi. Suy cho cùng gốc liễu già nở hoa cũng là một ý khen tặng chứ đâu hẳn là một lời chăm chọc. Miệng người ta nói, ăn thua là mình suy nghĩ thế nào mà thôi. Vì vậy nàng cũng không nghĩ nhiều chỉ buông một tiếng thở dài rồi tiện tay khép cửa sổ lại. Một màn ồn ào ngoài kia vì hành động này của nàng mà bị ngăn lại. Khiến cho không gian bên trong cũng yên tĩnh hơn đôi chút.