Chương : 17
Chicago, Dallas và Houston mờ đi. Trong suốt những ngày và đôi là những buổi tối, Veronica ngồi trong xe tải giám sát, chuyển cho Joe những thông tin cần thiết qua tai nghe của anh, cầu nguyện rằng người đàn ông cô yêu sẽ không bị ám sát ngay trước mắt cô.
Joe nhìn vào máy quay được giấu đi và nở nụ cười - một nụ cười ngọt ngào, nóng bỏng và bí mật chỉ dành riêng cho cô. Vào mỗi đên, Joe đến phòng cô. Làm cách nào anh qua được những con mắt cảnh giác của các đặc vụ FlnCOM, Veronica chẳng bao giờ biết được. Và làm cách nào anh có thể vào được phòng cô cũng là một bí ẩn. Cô không bao giờ nghe thấy anh. Cô chỉ nhìn lên, và anh đã ở đó, mỉm cười với cô, đôi mắt anh nóng bỏng.
Tại Dallas, anh đã mang thịt gà nướng, bắp rang bơ, và một lốc 6 lon bia. Anh đang mặc quần jean và áo phông cùng một chiếc mũ bóng chày trên đầu. Anh sẽ không nói với cô anh lấy đồ ăn và bia từ đâu, nhưng cô có cảm giác anh đã trèo ra ngoài xuống dưới đường và đến khu vực nhà hàng.
Anh luôn ở lại cho đến lúc bình minh, ôm cô thật gần. Họ đôi khi nói chuyện suốt đêm, đôi khi ngủ, và luôn thức dậy để làm tình lần nữa. Nhưng khi mặt trời mắt đầu lên, anh biến mất.
Sau đó, ở Albuquerque, đã có một 'sự cố', như cách gọi của Joe. Veronica ngồi trong xe tải, trái tim cô nảy lên tận họng sau khi một trong những đặc vụ FlnCOM nghĩ rằng anh ta trông thấy một người đàn ông có vũ trang đang lẫn trong đám đông bên ngoài đài truyền hình nơi 'Tedric' đang có buổi phỏng vấn.
SEALs và các đặc vụ FlnCOM đã nhảy vào hành động ngay, sẵn sàng để bảo vệ Joe. Họ thúc anh lên xe limosine cho sự anh toàn, nhưng Veronica cảm thấy phát ốm.
Cô ngồi trong phòng khách sạn, chiến đấu với những giọt nước mắt, cầu nguyện để Joe sớm trở về, cầu nguyện, ước rằng nụ cười rực rỡ của anh có thể khiến cô quên đi sự nguy hiểm anh đã gặp, ngày này qua ngày khác, trong khi anh đang trong lốt hoàng tử. Nhưng cô luôn nhớ rằng anh đã không còn xa lạ gì với các tình huống nguy hiểm. Anh đã dành cả đời mình sống trong nguy hiểm và rủi ro. Ngay cả khi anh có thể qua mặt được các sát thủ chuyên nghiệp, vẫn chỉ là vấn đề thời gian trước khi anh lại đối mặt với loạt nguy hiểm mới, sự rủi ro có thể dẫn đến những điều còn hơn cả cái chết.
Làm sao cô lại để bản thân yêu một người đàn ông có thể chết - đột ngột - vào bất cứ lúc nào? "Yo, Ronnie"
Veronica quay lại.
Joe. Anh ở đây, vẫn mặc chiếc áo khoác màu trắng sáng bóng của mình và quần xanh đậm, tóc anh ngay ngắn. Anh trông có vẻ mệt mỏi, nhưng anh đang mỉm cười với cô, và cô bật khóc.
Anh bước nhanh qua phòng, cô không thấy anh di chuyển. Kéo cô vào vòng tay anh, anh ôm cô thật chặt "Này" anh nói "Này"
Xấu hổ, cô cố gắng quay đi, nhưng anh sẽ không để cô đi –
"Em xin lỗi" cô nói "Joe, em xin lỗi, em chỉ..."
Joe nâng cằm cô lên và hôn cô nhẹ nhàng.
"Anh ổn mà" anh nói với cô, biết, anh vẫn luôn biết, chính xác những gì cô đang nghĩ "Anh ổn. Mọi chuyện ổn cả"
"Chỉ bây giờ thôi" cô nói, nhìn sâu vào đôi mắt bí ẩn như màn đêm của anh, lau những giọt nước mắt bằng tay cô.
"Ừ" anh nói, bắt lấy một giọt nước mắt đọng trên mi cô bằng một ngón tay "Chỉ bây giờ thôi"
"Thế còn ngày mai?" cô hỏi "Ngày mai sẽ thế nào?". Cô biết rằng cô không nến nói những từ đó, nhưng chúng đã trên đàu lưỡi và cô không thể giữ được.
Anh nhẹ nhàng vuốt lên tóc cô lần nữa và lần nữa khi anh nhìn xuống đôi mắt cô "Em thật sự lo lắng cho anh sao?" anh hỏi, như thể anh không tin được mối quan tâm cô dành cho anh.
"Hôm nay em đã rất sợ" Veronica thừa nhận. Cô cảm thấy đôi mắt cô lại đầy nước một lần nữa và cô cố gắng chớp mắt để giấy đi.
"Đừng sợ" Joe nói với cô "Blue và những người khác sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với anh đâu"
Đó là những lời nói và ý nghĩ tốt đẹp, nhưng Blue và Cowboy cùng Harvard không phải những siêu anh hùng. Họ là người, và không có gì đảm bảo rằng một trong số họ sẽ không phạm phải những sai lầm rất con người.
Giờ này ngày mai, Joe rất có thể đã chết.
Ngày mai, hoặc tuần sau hoặc năm sau...
Thẳng người, Veronica níu anh xuóng và hôn anh. Cô hôn anh mạnh mẽ và anh ngay lập tức đáp lại, kéo cô sát vào cơ thể anh, hạ thấp tay anh xuống để kéo hông cô vào gần anh hơn.
Cô tìm thấy khóa thắt lưng của anh và bắt đầu tháo nó ra, và anh nâng cô lên để đưa cô vào phòng ngủ.
Veronica giữ lấy anh thật chặt và nhắm mắt lại, cố gắng ngăn nỗi sợ hãi. Cùng với cái chạm của tay anh, miệng anh và cơ thể anh trên cô, ngày mai không tồn tại. Chỉ có ở đây và bây giờ. Chỉ có những đam mê. Nhưng khi bình minh tới, và Joe rời khỏi giường mà cố gắng không dánh thức cô, Veronica vẫn chưa ngủ. Cô quan sát anh mặt đồ, sau đó nhắm mắt lại khi anh hôn cô.
Và rồi anh biến mất.
Đó còn hơn cả khả năng rằng anh sẽ biến mất mãi mãi.
***
Phoenix, Arizona.
Ánh mặt trời tháng tư như thiêu đốt, phản chiếu trên những con phố, làm nóng không khí và thật khó để thở.
Trong chiếc limosine bọc thép đang đậu trên phố phía trước nhà hát Arizona và và tòa nhà Nghệ thuật, Joe vẫn cảm thấy mát mẻ và thoải mái.
Nhưng anh mừng vì mình đã đeo kính. Ngay cả với chúng, cùng cửa kính màu đen của chiếc limosine, Joe vẫn phải nheo mắt trong ánh sáng khi anh ngồi thẳng lại để nhìn kỹ hơn điểm đến sáng nay.
Chỉ vài bước để vào được khoảng sân phía trước. Mặt sân phẳng và rộng, bao quanh bởi một loạt các băng ghế dài bằng đá cẩm thạch được đặt dưới bóng mát của những cây hoa. Sảnh lớn của nhà hát ngay phía sau khoảng sân, và trung tâm Nghệ thuật bao quanh 2 bên.
Một phần của khoảng sân khuất trong bóng râm của nhà hát. Đó là nơi mà Joe - Tedric sẽ ngồi trong suốt buổi lễ ở nhà hát.
Mọi người đã có mặt, cố gắng tiến vào khu vực râm mát, tự quạt cho bản thân bằng những tờ rơi của sự kiện lần này.
Joe có thể nghe thấy tiếng Veronica trên tai nghe khi cô ngồi trong xe giám sát "Làm ơn kiểm tra lại micro, Alpha Squad" cô nói.
Blue, Cowboy và Harvard đồng loạt kiểm tra.
"Trung úy Catalanotto?" cô hỏi, giọng cô nhanh và chuyên nghiệp.
"Yo, Ronnie, sáng nay cô khỏe không?" Joe nói, dù anh đã dành cả đêm bên cô, dù anh đã rời khỏi phòng cô chỉ vài giờ trước đó và anh biết chính xác cô thế nào.
"Một sự kiểm tra đơn giả là được rồi" cô thì thầm "Máy quay?"
Joe cười với một trong những chiếc máy quay thu nhỏ mà đặc vụ FlnCOM đang ngồi đối diện anh đeo. Chúa cứu họ nếu ai đó biết về những đêm nóng bỏng không thể tin được họ đã bên nhau - tư vấn truyền thông cao cấp cùng anh lính thủy từ một phần khủng khiếp của New Joersey. Veronica luôn giữ thái độ xa cách ở nơi công cộng, thường gọi anh là "Trung úy Catalanotto" hoặc "Điện hạ"
Thực tế, họ không bao giờ nói về việc liệu cô có hay không muốn mối quan hê của họ công khai. Joe mặc định rằng cô không muốn, và đã giữ khoảng cách để bảo vệ cô.
Tất nhiên, Blue và Cowboy cùng Harvard biết nơi Joe ở mỗi đêm. Họ phải biết. Nếu không có sự giúp đỡ của họ, sẽ khó như quỷ để qua mặt được các đặc vụ FlnCOM. Nhưng ngoài sự khó chịu đó ra thì 4 lính SEALs được ở riêng, Joe biết ba người bạn của anh sẽ không bao giờ hé một lời. Họ là SEALs. Họ biết làm thế nào để giữ bí mật.
Và còn hơn cả sự quan tâm của Joe, Veronica St. John là người giữ bí mật tốt nhất mà anh từng biết.
Cô đã trở nên lo lắng đêm qua. Sự cố ở Albuquerque đã thật sự làm cô chấn động. Cô thực sự đã khóc vì lo lắng cho anh. Cho anh. Và cách cô làm tình với anh... như thể cả thế giới đang sắp diệt vong. Trời ạ. Điều đó thật mạnh mãnh liệt.
Joe đã nghĩ lúc đầu rằng có thể, chỉ có thể, không thể có khả năng rằng Veronica đã yêu anh. Có lẽ cô đang lo lắng vì một điều gì khác? Nhưng dù vậy anh đã cố gắng để gợi chủ đề về sự quan tâm của cô cho sự an toàn của anh đêm qua, và cô đã không muốn thảo luận về nó.
Tất cả những gì cô muốn là anh ôm cô. Và làm tình với cô lần nữa.
Joe mỉm cười mỉa mai. Anh đang yêu lần đầu tiên trong đời, và lần đầu tiên trong đời, anh trở thành người muốn có một cuộc trò chuyện. Phải, thật vậy. Anh đã lên giường với một người phụ nữ quyến rũ, tuyệt đẹp, và tất cả những gì anh muốn là họ nói chuyện sau khi làm tình. Nhưng tất cả những gì cô muốn chỉ là tình dục nóng bỏng.
Dĩ nhiên, Joe tự nhắc nhở mình, anh chắc chắn chịu được, anh khiến Veronica hạnh phúc đêm qua, Ồ phải, cuộc sống vốn dĩ rất khó khăn.
Joe nhắm mắt lại một lúc, nhớ lại sự mềm mại của làn da cô, sự mịm màng của ngực cô, sự ngọt ngào của cô bao quanh anh, sức nóng tuyệt diệu trong vẻ tuyệt đẹp của cô, màu xanh hơn cả đại dương trong đôi mắt cô, đường cong trên đôi môi cô, cô mỉm cười với anh, tiếng thút thít của cô khi anh giữ lấy cô, khi cả hai cùng đạt đỉnh...
Joe mở mắt, hít sâu một hơi và thở dài nhanh. Ồ phải. Anh sẽ ở nơi công cộng trong khoảng 30 giây nữa. Bằng cách nào đó anh nghi ngờ rằng Ted già cả sẽ đánh giá cao khả năng đóng giả hoàng tử của Joe với một vẻ mặt dữ dội và vương giả giả tạo cho cả thế giới chiêm ngưỡng. Và anh đang làm việc, bắt đầu rồi. Đã đến lúc ra ngoài.
Joe bước ra ngoài chiếc limo và cảm thấy hơi nóng đột ngột của nhiệt độ bên ngoài. Nóng như cái lò ấy. Chào mừng đến Phoenix, Arizona.
Khi các đặc vụ FlnCOM thúc anh đi trên khoảng sân, Joe cố gắng đặt bản thân vào đúng vị trí công việc. Mơ mộng ban ngày về người yêu của anh là tốt và rất tuyệt và –
Người yêu à.
Veronica St. John là người yêu của anh.
Trong bốn ngày và đêm tuyệt vời đến không tin được, Veronica St. John đã trở thành người yêu của anh. Những từ đó gợi lên nụ cười bí ẩn của cô, ánh sáng quỷ quái trong đôi mắt cô, những sự hứa hẹn thích thú về những điều mà anh chưu từng bao giờ biết tới, sự mềm mại trong tiếng cô thở dài, cảm giác những ngón tay cô trên tóc anh, đôi chân họ quấn lấy nhau, cơ thể cô trơn trượt xà phòng khi họ hôn nhau trong chiếc bồn tắm vĩ đại của khách sạn –
Nhưng...
Liệu cô có nghĩ về anh như là người yêu của cô không? Liệu có bao giờ cô thậm chí xét đến khía cạnh tình yêu khi cô nghĩ về anh không? Chúa ơi, anh sẽ cho đi tất cả để nghe cô nói rằng cô yêu anh.
Chết tiệt, anh đang bị phân tâm. Anh buộc bản thân phải chú ý vào tùa nhà. Tập trung, anh ra lệnh cho bản thân. Quả là địa ngục huy hoàng khi nhận ra bạn đang yêu một người phụ nữ sau đó để bản thân bị ám sát.
Joe nhìn xung quanh. Mái của tòa nhà Nghệ thuật thấp hơn so với mái nhà hát. Chúng có chiều cao và khoảng cách hoàn hảo, có nghĩa là, hoàn hảo cho mọt tay bắn tỉa. Tất nhiên, nhà Nghệ thuật có cửa sổ, nếu chúng được mở - sẽ là lựa chọn tệ hại cho những tay bắn tỉa.
Joe ngay lập tức trở nên báo động và tập trung trở lại công việc.
Chết tiệt, nhà hát Arizona và trung tâm buổi lễ vị nghệ thuật là sự kiện hoàn hảo cho một kẻ ám sát. Đám đông. Máy quay và truyền thông. Ba tòa nhà, tạo thành hình chữ U vuông vắn, sân chung. Ánh mặt trời chói lóa. Tất cả khiến mọi người trở nên mệt mỏi và uể oải.
"Chính là nó" Joe thì thầm.
"Cậu có thể cược, Cat" Giọng Blue nói vào tai nghe "Nếu tôi phải nhảy một điệu tango, sẽ là lần này đây"
"Gì cơ?" Veronica hỏi từ chỗ ngồi của cô trong xe giám sát "Anh đang nói gì?"
Các đặc vụ FlnCOM nhanh chóng bảo vệ sự an toàn của Joe trong sảnh nhà hát. Khi đã vào trong, anh không thể trả lời Veronica nữa, vì thống đốc Arizno đang bắt tay anh.
"Thật là vinh dự, thưa Điện hạ" thống đốc nói với giọng lớn, và nụ cười toe toét. "Tôi không thể nói rằng vinh dự thế nào đối với người dân Arizona với sự hiện diện của ngài, tại nhà hát và trung tâm nghệ thuật này"
"Chúa tôi" Joe nghe tiếng Veronica nói trên tai nghe. Sau đó là sự yên lặng. Khi cô nói tiếp, giọng cô nghe thật bình tĩnh. Joe biết quá rõ sự bình tĩnh của cô chỉ là do tập luyện "Joe, anh có nghĩ những kẻ khủng bố sẽ có mặt ở đây đúng không? Hôm nay. Ngay bây giờ."
Joe không thể trả lời. Ronnie biết rằng anh không thể trả lời. Cô có thể trông thấy anh trên màn hình video của cô. Anh đang đứng trong đám đông giữa các quan chức chính phủ. Cô có thể nghe thấy thống đốc đang nói.
Joe mỉm cười về điều gì đó Thống đốc nói, nhưng tâm trí anh đang tập trung vào giọng nói của những người đàn ông trong Alpha Squad - và người phụ nữ - tình yêu của anh - đang ngồi trong chiếc xe giám sát. "Chết tiệt, Joe" Veronica nói, giọng cô vỡ ra và sự tự chủ của cô đang vỡ vụ "Lắc đầu đi. Đúng hay sai. Có phải sẽ có một vụ ám sát vào chiều nay không?"
Trong xe giám sát, Veronica đang nín thở, mắt dán chặt vào màn hình video trước mắt cô.
Joe nhìn thẳng vào camera, đôi mắt đen của anh dữ dội và phấn khích. Anh gật đầu. Phải.
Lạy Chúa. Veronica hít sâu một hơi, cố gắng để bình tĩnh lại. Như cô nhận thấy, thống đốc Arizona đang nói gì đó, và toàn bộ nhóm người quanh đó đang mỉm cười - kể cả Joe.
Lạy Chúa. Cô thực sự đã trông thấy sự phấn khích trong mắt anh. Anh thật sự thích thú với chuyện sắp tới. Anh đã sẵn sàng. Thật sự sẵn sàng. Sẵn sàng mạo hiểm cuộc sống của mình...
Miệng cô khô rang. Cô cố gắng liếm đôi môi mình nhưng điều đó chẳng giúp được gì. Lạy Chúa, Đừng để anh ấy chết. "Joe" cô nói, nhưng cô không thể cất tiếng được.
Anh chạm vào tai nghe, dấu hiệu cho thấy anh đã nghe thấy cô.
Cô có thể nghe thấy giọng nói không thể nhầm lẫn của Blue, và tiếng của Cowboy cùng Harvard khi ba người đàn ông đang cố gắng để đoán ra tay sát thủ.
Cowboy đang trên mái nhà cùng với ống nhòm tầm xa, cùng khẩu súng trường chuyên dụng. Anh ta đang quét một lượt hình ảnh trên hai mái vòm thấp hơn, liên tục báo cáo. Không có ai ở đó. Không một ai còn ở đó.
"Cửa sổ trong nhà hát đều không mở" Kevin Laughton nói, từ chỗ ngồi bên cạnh Veronica "Nhắc lại, cửa sổ không mở"
"Tôi đang kiểm tra" Cowboy nói.
"Các cậu đang lãng phí thời gian" Laughton nói "Và nhân lực. Chúng tôi có thể sử dụng cậu trong đám đông dưới kia"
"Còn lâu chúng tôi mới đang lãng phí thời gian" Cowboy lẩm bẩm. "Và nếu ông nghĩ rằng trò bắn súng này là đứng trong đám đông, ông còn ngu dưới mức trung bình Fink"
Trên màn hình, Joe vẫn đang nói chuyện với thống đốc và thư ký của ông ta "Nhà hát và tòa nhà nghệ thuật rất đẹp" anh nói "Tất cả những chiếc cửa sổ - đều cực kỳ ấn tượng. Chúng có mở được không?"
"Những chiếc cửa sổ sao?" thống đốc hỏi "Ồ, không. Không, cả tòa nhà được xây để điều hòa không khí, dĩ nhiên"
"À" Joe nói trong chất giọng buồn cười của Tedric "Vậy, nếu một người nào đó ở trong này muốn có không khí trong lành, họ sẽ phải cắt kính đúng không?"
Thống đốc nhìn có chút ngạc nhiên, nhưng rồi ông ta cười "Phải phải" ông nói "Tôi cho là vậy"
"Chính nó, Mr. Cat" Cowboy nói "Suy nghĩ của tôi chính xác. Cứ việc đưa tôi ra tòa án binh nếu cần thiết, FlnCOM, nhưng tôi sẽ kiểm tra các cửa sổ"
"Được" Veronica nghe Blue nói "Họ đang tiến về phía sân khấu. Sẵn sàng. Cả cậu nữa, Cat"
"Chúng ta lên sân khấu chứ?" thống đốc hỏi Joe.
Joe gật đầu "Tôi đã sẵn sàng", anh nói kèm theo một nụ cười.
Anh rất bình tĩnh. Anh đang bước ra đó như một mục tiêu, và anh đang mỉm cười. Veronica gần như không thể thở được. Hai trong số các đặc vụ FlnCOM mở cánh cửa phía sân. Bên ngoài, một ban nhạc bắt đầu chơi.
"Joe" Veronica nói lần nữa. Lạy Chúa, nếu cô không nói cho anh bây giờ, cô có thể không bao giờ có cơ hội nữa ---
Anh chạm vào tai nghe. Anh nghe thấy cô.
"Joe, em phải nói với anh... Em yêu anh"
Joe bước ra ngoài ánh nắng mặt trời cùng sức nóng và ánh sáng nổ tung quanh anh. Nhưng đó không phải là từ mặt trời. Thực tế, hầu hết nó đến từ bên trong anh, từ trung tâm ngực anh, từ trái tim anh.
Cô yêu anh. Ronnie yêu anh.
Anh cười lớn. Ronnie yêu anh. Và cô đã nói điều đó với tất cả những người đang cùng trong hoạt động này.
"Chết tiệt Ronnie, đừng có nói thế với cậu ấy lúc này" giọng trách mắng của Blue nghe rõ ràng trong tai Joe "Tập trung vào Cat. Thôi nào, Joe, giữ mắt cậu mở đi."
"Tôi xin lỗi" Veronica nói. Giọng cô rất nhỏ, chìm nghỉm.
Joe chạm vào tai, cố gắng nói với cô rằng anh đã nghe thấy cô nói, ước rằng có cách nào đó để anh có thể nói rằng anh cũng yêu cô. Anh chạm vào ngực, trên trái tim anh, bằng một tay, hy vọng rằng cô sẽ thấy và hiểu được thông điệp im lặng đó.
Và sau đó anh bước lên bục sân khấu.
"Thôi nào, Cat" giọng Blue vang lên "Dừng nụ cười toe toét như thằng ngốc dở hơi đó và làm việc đi." Làm việc.
Quá trình huấn luyện đã ăn sâu vào anh, và Joe ngay lập tức tập trung. Chết tiệt, với cảm giác nóng nực này trong trái tim, anh tốt hơn là nên tập trung. Veronica yêu anh, và anh đang gần một cách chết tiệt với việc trở thành một siêu anh hùng.
Anh đã kiểm tra bục sâu khấu để chắc chắn các đặc vụ FlnCOM có thể ở đó.
Bàn diễn thuyết đã được gia cố, dĩ nhiên, để đạn không thể xuyên qua đó. Phía sau sân khấu cũng có sự bảo vệ. Một hàng rào chắn bằng kim loại giữ cho không ai vào được chỗ này nhưng có thể nhảy qua đó dễ dàng. Nó cao chỉ khoảng 8 feet từ mặt đất.
Joe quét mắt qua đám đông. Khoảng 600 người. Năm chiếc máy ghi hình khác nhau, một vài cái trong số đó là từ bản tin trực tiếp lúc 12 giờ. Anh biết với một cảm giác chắc chắn kỳ lạ rằng sát thủ sẽ không ra tay cho đến khi anh bước lên bàn diễn thuyết.
"Mái nhà an toàn" Cowboy thông báo "không có chuyển động nào ở các cửa sổ. Này, FlnCOM, tốt nhất là các ông nên giữ mắt ở chỗ đám đông. Tôi không có gì ở đây cả"
Joe ngồi xuống ghế gần thống đốc trên bục. "Chúng ta sẽ tiến hành buổi lệ này nhanh nhất có thể" thóng đống nói "Vì vậy chúng ta có thể vào trong sảnh điều hòa cùng những ly nước chanh"
Đám đông vỗ tay tán thưởng.
Tim Veronica nảy lên tận họng. Joe đang ngồi đó, chỉ ngồi đó, như thể không có bất kỳ mối đe dọa nào với mạng sống của anh.
"Nếu không có thêm gì" thống đốc tiếp tục "Tôi muốn được giới thiệu vị khách mời đặc biệt của chúng ta, Thái tử Tedric của Ustanzia"
Tiếng vỗ tay của đám đông át đi tiếng của lính SEALs và các đặc vụ FlnCOM. Trên màn hình video của Veronica, Joe đứng lên, nâng tay anh lên vỗ cùng đám đông. "Cảm ơn các bạn" anh nói vào micro
"Cảm ơn rất nhiều. Thật là một vinh dự khi có mặt ở đây ngày hôm nay"
"Tôi vẫn quan sát hai mái nhà" Cowboy nói "Vẫn không có chuyển động nào gần cửa sổ. Tôi đang bắt đầu nghĩ rằng mấy tay nhảy tango sẽ không đến hôm nay khi mà chúng thấy - "
Một tiếng nổ vang lên.
Một trong những cửa sổ bằng kính lớn phía trước nhà hát vỡ tan thành triệu mảnh. Đám đông gào lên và bỏ chạy.
"Joe!" Veronica nắm chặt cạnh bàn trước mặt cô, nghiêng gần hơn vào màn hình, cầu nguyện như cô chưa từng cầu nguyện trong đời.
Anh đã đi, cô không thể nhìn thấy anh. Anh đã cúi phía sau bàn diễn thuyết, hoặc ngã xuống, bị giật mình bởi tiếng nổ?
Trên tai nghe, cô có thể nghe thấy cả ba lính SEALs đang báo cáo, cùng một lúc. Những mái nhà vẫn an toàn, không có tay bắn tỉa nào được thấy qua cửa sổ.
Bên cạnh cô. Kevin Laughton đang vọt lên phía trên chỗ ngồi của mình "Ý anh là gì, anh không biết nó đến từ đâu sao?" ông hét lên trong sự hỗn loạn "Một phát đạn được bắn - nó phải đến từ đâu đó"
"Chúng ta có cần xe cứu thương không?" một giọng nói khác hỏi "Nhắc lại, có cần sự hỗ trợ y tế không?"
Một phát súng khác, một cánh cửa kính khác vỡ tan.
"Chết tiệt" Laughton nói "Phát đạn được bắn từ chỗ quái nào?"
Joe nghe thấy tiếng nổ thứ hai, cảm thấy tác động của viên đạn lên sân khấu, và biết. Sát thủ ở phía sau. Bên trong nhà hát. Và với tất cả những sự bảo vệ đã được rút ra phía trước tòa nhà, Joe đang trở thành một con vịt ngồi chết dí. Thật tuyệt rằng anh vẫn còn sống. Phát đạn thứ 2 đã có thể giết anh rồi.
Nó đã có thể, nhưng nó không thể. Thằng chó đẻ đã bỏ lỡ nó.
Joe ló đầu ra khỏi bàn diễn thuyết và rút súng, hét lên hướng dẫn để người của anh và các đặc vụ FlnCOM, những người đang vây quanh anh. Cowboy đang trên mái nhà, Chúa nhân từ. Họ có thể bắn gã này, ghim gã khốn đó lại.
Bên trong xe giám sát, màn hình video trở nên trống không. Liên lạc bị ngắt. Chúa ơi, chuyện gì đang xảy ra ngoài đó? Veronica có thể nghe thấy tiếng Joe. Anh vẫn còn sống, tạ ơn Chúa. Anh chưa bị giết.
Tuy nhiên.
Tay súng đang bên trong nhà hát. Ban công tầng trên, phía trong hành lang, từ những báo cáo. Cửa sau được giữ chặt, họ đang dồn tay sát thủ vào chân tường.
Veronica đứng dậy, đẩy Kevin Laughton ra và mở cửa xe. Cô có thể nhìn thấy nhà hát và hai ô cửa sổ vỡ. Cô có thể thấy các đặc vụ FlnCOM đang vây quanh nhà hát. Cô có thể thấy ba người khác, đang leo phía bên ngoài nhà hát, lên mái.
Chúa trên cao, đó là Joe và hai đặc vụ SEALs.
Veronica khép miệng cô về đúng vị trí. Cô đã không muốn nói về điều này, sợ rằng cô chỉ đang nhầm lẫn, nhưng điều này...
"Joe, anh đang làm gì vậy?" cô nói vào micro "Anh là mục tiêu đấy! Anh có nghĩa vụ phải ở nơi an toàn"
"Chúng ta cần sóng radio yên lặng!" Blue ra lệnh "Ngay bây giờ. Ngoại trừ báo cáo về vị trí tay sát thủ"
"Joe" Veronica khóc.
Một trong các đặc vụ FlnCOM đang nghiêng về phía xe tải. "Tôi có thể cắt đường truyền radio này" anh ta nói với Veronica "Vậy trừ khi cô yên lặng, tôi sẽ vẫn giữ tín hiệu của cô"
Veronica ngậm miệng lại, nhìn về những chấm đen nhỏ xíu - Cowboy - đang giúp Joe và phần còn lại của nhóm lên mái.
Trên mái nhà, Joe quan sát xung quanh. Có một cánh cửa dẫn lên cầu thang sẽ đưa họ xuống. Cậu ổn không? Cowboy ra hiệu cho Joe bằng tay.
Ổn, anh ra hiệu lại.
Tay bắn tỉa chắc chắn có thể nghe, và có lẽ cũng đang theo dõi cuộc trò chuyện của họ. Từ lúc này trở đi, các lính SEAL sẽ chỉ giao tiếp bằng tín hiệu tay và ngôn ngữ cử chỉ. Không cho tay súng biết được họ đang đi đâu. Harvard có dư một khẩu HK và anh ta đưa nó cho Joe cùng một nụ cười nhanh. Một tiếng súng vang lên.
"Một đặc vụ bị thương" Giọng West hét lớn trong tai Joe "ÔI trời, chúng ta cần bác sĩ".
"Vị trí của T's (kẻ khủng bố) chưa xác định" một giọng nói khác "Giữ an toàn trong các ban công ở sảnh".
"Đưa người bị thương khỏi đây" Laughton chỉ huy.
"Cậu ta chết rồi" West báo cáo, giọng nói bình thường của anh ta hơi run "Freeman chết rồi. Thằng khốn găm thẳng vào mắt cậu ấy. Thằng chó đẻ - "
Đi thôi, Joe ra hiệu cho người của anh. Tôi đã vào vị trí.
Blue ra hiệu chỉ vào mình. Anh ta muốn là người dẫn đường thay. Nhưng Joe lắc đầu. Không gây một tiếng động khi mở cửa và bắt đầu đi xuống cầu thang.
Một tiếng súng.
Còn hơn cả sự hỗn loạn. Một đặc vụ khác ngã xuống với độ chính xác không thể nhầm lẫn.
"Nằm xuống" Laughton ra lệnh cho người của mình "Gã này là một tay thiện xạ và hắn đang cách đây khá xa. Hãy cho xạ thủ vào vị trí.
Im lặng, sự im lặng chết người, những ngón tay đặt sẵn sàng trên cò súng tiểu liên, lính SEAL di chuyển xuống cầu thang. Veronica đi tới đi lui. Cô đã không nghe thấy tiếng Joe trong nhiều phút dài. Cô không còn thấy bất kỳ chuyển động nào trên mái nhà.
"Một trong những chiếc camera đã hoạt động lại" ai đó nói vào trong xe giám sát, và cô quay lại nhìn.
Chắc chắn, máy quay đó đã bị rơi xuống và đang nằm gần sàn sân khấu. Nó giờ đang quay một hình ảnh hơi mờ và bị nghiêng phía bên trong nhà hát.
Phía sau ô cửa số còn lại, Veronica có thể trông thấy cái bóng mờ của tay sát thủ phía trên ban công.
Thật yên tĩnh. Không ai di chuyển. Không ai nói gì. Sau đó...
"Xạ thủ của FlnCOM, ngừng bắn". Đó là giọng Joe, to và rõ ràng, trên sóng radio.
Veronica cảm thấy cô đang chao đảo, và cô cố gắng tìm chỗ ngồi. Joe và lính SEAL của anh đang ở đâu đó gần tay súng trong tầm ngắm của đặc vụ FlnCOM. Làm ơn, Chúa ơi, hãy để anh ấy an toàn, cô cầu nguyện.
Một canh cửa bật mở. Cô nghe thấy nó nhiều hơn là nhìn thấy trên màn hình video mờ tối.
Tay súng quay lại, bắn một khẩu súng máy chứ không phải khẩu súng trường. Nhưng không có ai ở đó.
Một cánh cửa khác mở ra, phía khác của ban công, nhưng tay sát thủ đã di chuyển. Sử dụng dây thừng, hắn đang đung đưa trên gờ tường và xuống dưới tầng 1.
Veronica trông thấy Joe trước tay sát thủ.
Anh đang đứng trên hành lang, súng nhắm vào gã đàn ông đang vội vã tụt xuống dây. Cô biết đó là Joe từ chiếc áo khoác trắng sáng của anh. Ba lính SEAL khác mặc màu nâu tối.
"Dừng ở đó, ông bạn" cô nghe tiếng Joe qua tai nghe "Chúng ta có thể kết thúc trò chơi một trong hai cách. Chúng ta có thể đưa mày ra khỏi đây bằng túi đựng xác, hoặc mày có thể thả vũ khí xuống bây giờ và ngày mai tất cả vẫn sống"
Tay súng bị đóng băng, bất động, nắm chặt sợi dây thừng khi hắn nhìn chằm chằm vào Joe.
Sau đó, hắn di chuyển. Nhưng hắn không thả súng ra, hắn giơ súng lên, nhanh chóng, nhắm thẳng vào đầu Joe. Âm thanh của tiếng súng trên radio điếc tai. Tay súng nhảy xuống mặt đất - hoặc hắn rơi xuống? Ai là người bắn? Và Joe đâu rồi...?
"Joe!" Veronica không thể giữ yên lặng thêm một giây nào khi cô nghiêng gần hơn về phía màn hình.
"Có cần trợ giúp y tế không?" một giọng nói hỏi trên tai nghe.
"Alpha Squad, kiểm tra" giọng Blue ra lệnh. "McCoy"
"Becker"
"Jastorys"
"Catalanotto" tông giọng quen thuộc, khàn khàn của Joe "Chúng tôi đều ổn. Không cần y tế, FlnCOM" Veronica nhắm mắt và tựa đầu lên bàn.
"Thằng chó ngu ngốc này đang tính tử vì đạo" giọng Joe nói vào tai cô. Joe còn sống. Đó là tất cả, và Joe vẫn còn sống.
Lúc này.
Joe nhìn vào máy quay được giấu đi và nở nụ cười - một nụ cười ngọt ngào, nóng bỏng và bí mật chỉ dành riêng cho cô. Vào mỗi đên, Joe đến phòng cô. Làm cách nào anh qua được những con mắt cảnh giác của các đặc vụ FlnCOM, Veronica chẳng bao giờ biết được. Và làm cách nào anh có thể vào được phòng cô cũng là một bí ẩn. Cô không bao giờ nghe thấy anh. Cô chỉ nhìn lên, và anh đã ở đó, mỉm cười với cô, đôi mắt anh nóng bỏng.
Tại Dallas, anh đã mang thịt gà nướng, bắp rang bơ, và một lốc 6 lon bia. Anh đang mặc quần jean và áo phông cùng một chiếc mũ bóng chày trên đầu. Anh sẽ không nói với cô anh lấy đồ ăn và bia từ đâu, nhưng cô có cảm giác anh đã trèo ra ngoài xuống dưới đường và đến khu vực nhà hàng.
Anh luôn ở lại cho đến lúc bình minh, ôm cô thật gần. Họ đôi khi nói chuyện suốt đêm, đôi khi ngủ, và luôn thức dậy để làm tình lần nữa. Nhưng khi mặt trời mắt đầu lên, anh biến mất.
Sau đó, ở Albuquerque, đã có một 'sự cố', như cách gọi của Joe. Veronica ngồi trong xe tải, trái tim cô nảy lên tận họng sau khi một trong những đặc vụ FlnCOM nghĩ rằng anh ta trông thấy một người đàn ông có vũ trang đang lẫn trong đám đông bên ngoài đài truyền hình nơi 'Tedric' đang có buổi phỏng vấn.
SEALs và các đặc vụ FlnCOM đã nhảy vào hành động ngay, sẵn sàng để bảo vệ Joe. Họ thúc anh lên xe limosine cho sự anh toàn, nhưng Veronica cảm thấy phát ốm.
Cô ngồi trong phòng khách sạn, chiến đấu với những giọt nước mắt, cầu nguyện để Joe sớm trở về, cầu nguyện, ước rằng nụ cười rực rỡ của anh có thể khiến cô quên đi sự nguy hiểm anh đã gặp, ngày này qua ngày khác, trong khi anh đang trong lốt hoàng tử. Nhưng cô luôn nhớ rằng anh đã không còn xa lạ gì với các tình huống nguy hiểm. Anh đã dành cả đời mình sống trong nguy hiểm và rủi ro. Ngay cả khi anh có thể qua mặt được các sát thủ chuyên nghiệp, vẫn chỉ là vấn đề thời gian trước khi anh lại đối mặt với loạt nguy hiểm mới, sự rủi ro có thể dẫn đến những điều còn hơn cả cái chết.
Làm sao cô lại để bản thân yêu một người đàn ông có thể chết - đột ngột - vào bất cứ lúc nào? "Yo, Ronnie"
Veronica quay lại.
Joe. Anh ở đây, vẫn mặc chiếc áo khoác màu trắng sáng bóng của mình và quần xanh đậm, tóc anh ngay ngắn. Anh trông có vẻ mệt mỏi, nhưng anh đang mỉm cười với cô, và cô bật khóc.
Anh bước nhanh qua phòng, cô không thấy anh di chuyển. Kéo cô vào vòng tay anh, anh ôm cô thật chặt "Này" anh nói "Này"
Xấu hổ, cô cố gắng quay đi, nhưng anh sẽ không để cô đi –
"Em xin lỗi" cô nói "Joe, em xin lỗi, em chỉ..."
Joe nâng cằm cô lên và hôn cô nhẹ nhàng.
"Anh ổn mà" anh nói với cô, biết, anh vẫn luôn biết, chính xác những gì cô đang nghĩ "Anh ổn. Mọi chuyện ổn cả"
"Chỉ bây giờ thôi" cô nói, nhìn sâu vào đôi mắt bí ẩn như màn đêm của anh, lau những giọt nước mắt bằng tay cô.
"Ừ" anh nói, bắt lấy một giọt nước mắt đọng trên mi cô bằng một ngón tay "Chỉ bây giờ thôi"
"Thế còn ngày mai?" cô hỏi "Ngày mai sẽ thế nào?". Cô biết rằng cô không nến nói những từ đó, nhưng chúng đã trên đàu lưỡi và cô không thể giữ được.
Anh nhẹ nhàng vuốt lên tóc cô lần nữa và lần nữa khi anh nhìn xuống đôi mắt cô "Em thật sự lo lắng cho anh sao?" anh hỏi, như thể anh không tin được mối quan tâm cô dành cho anh.
"Hôm nay em đã rất sợ" Veronica thừa nhận. Cô cảm thấy đôi mắt cô lại đầy nước một lần nữa và cô cố gắng chớp mắt để giấy đi.
"Đừng sợ" Joe nói với cô "Blue và những người khác sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với anh đâu"
Đó là những lời nói và ý nghĩ tốt đẹp, nhưng Blue và Cowboy cùng Harvard không phải những siêu anh hùng. Họ là người, và không có gì đảm bảo rằng một trong số họ sẽ không phạm phải những sai lầm rất con người.
Giờ này ngày mai, Joe rất có thể đã chết.
Ngày mai, hoặc tuần sau hoặc năm sau...
Thẳng người, Veronica níu anh xuóng và hôn anh. Cô hôn anh mạnh mẽ và anh ngay lập tức đáp lại, kéo cô sát vào cơ thể anh, hạ thấp tay anh xuống để kéo hông cô vào gần anh hơn.
Cô tìm thấy khóa thắt lưng của anh và bắt đầu tháo nó ra, và anh nâng cô lên để đưa cô vào phòng ngủ.
Veronica giữ lấy anh thật chặt và nhắm mắt lại, cố gắng ngăn nỗi sợ hãi. Cùng với cái chạm của tay anh, miệng anh và cơ thể anh trên cô, ngày mai không tồn tại. Chỉ có ở đây và bây giờ. Chỉ có những đam mê. Nhưng khi bình minh tới, và Joe rời khỏi giường mà cố gắng không dánh thức cô, Veronica vẫn chưa ngủ. Cô quan sát anh mặt đồ, sau đó nhắm mắt lại khi anh hôn cô.
Và rồi anh biến mất.
Đó còn hơn cả khả năng rằng anh sẽ biến mất mãi mãi.
***
Phoenix, Arizona.
Ánh mặt trời tháng tư như thiêu đốt, phản chiếu trên những con phố, làm nóng không khí và thật khó để thở.
Trong chiếc limosine bọc thép đang đậu trên phố phía trước nhà hát Arizona và và tòa nhà Nghệ thuật, Joe vẫn cảm thấy mát mẻ và thoải mái.
Nhưng anh mừng vì mình đã đeo kính. Ngay cả với chúng, cùng cửa kính màu đen của chiếc limosine, Joe vẫn phải nheo mắt trong ánh sáng khi anh ngồi thẳng lại để nhìn kỹ hơn điểm đến sáng nay.
Chỉ vài bước để vào được khoảng sân phía trước. Mặt sân phẳng và rộng, bao quanh bởi một loạt các băng ghế dài bằng đá cẩm thạch được đặt dưới bóng mát của những cây hoa. Sảnh lớn của nhà hát ngay phía sau khoảng sân, và trung tâm Nghệ thuật bao quanh 2 bên.
Một phần của khoảng sân khuất trong bóng râm của nhà hát. Đó là nơi mà Joe - Tedric sẽ ngồi trong suốt buổi lễ ở nhà hát.
Mọi người đã có mặt, cố gắng tiến vào khu vực râm mát, tự quạt cho bản thân bằng những tờ rơi của sự kiện lần này.
Joe có thể nghe thấy tiếng Veronica trên tai nghe khi cô ngồi trong xe giám sát "Làm ơn kiểm tra lại micro, Alpha Squad" cô nói.
Blue, Cowboy và Harvard đồng loạt kiểm tra.
"Trung úy Catalanotto?" cô hỏi, giọng cô nhanh và chuyên nghiệp.
"Yo, Ronnie, sáng nay cô khỏe không?" Joe nói, dù anh đã dành cả đêm bên cô, dù anh đã rời khỏi phòng cô chỉ vài giờ trước đó và anh biết chính xác cô thế nào.
"Một sự kiểm tra đơn giả là được rồi" cô thì thầm "Máy quay?"
Joe cười với một trong những chiếc máy quay thu nhỏ mà đặc vụ FlnCOM đang ngồi đối diện anh đeo. Chúa cứu họ nếu ai đó biết về những đêm nóng bỏng không thể tin được họ đã bên nhau - tư vấn truyền thông cao cấp cùng anh lính thủy từ một phần khủng khiếp của New Joersey. Veronica luôn giữ thái độ xa cách ở nơi công cộng, thường gọi anh là "Trung úy Catalanotto" hoặc "Điện hạ"
Thực tế, họ không bao giờ nói về việc liệu cô có hay không muốn mối quan hê của họ công khai. Joe mặc định rằng cô không muốn, và đã giữ khoảng cách để bảo vệ cô.
Tất nhiên, Blue và Cowboy cùng Harvard biết nơi Joe ở mỗi đêm. Họ phải biết. Nếu không có sự giúp đỡ của họ, sẽ khó như quỷ để qua mặt được các đặc vụ FlnCOM. Nhưng ngoài sự khó chịu đó ra thì 4 lính SEALs được ở riêng, Joe biết ba người bạn của anh sẽ không bao giờ hé một lời. Họ là SEALs. Họ biết làm thế nào để giữ bí mật.
Và còn hơn cả sự quan tâm của Joe, Veronica St. John là người giữ bí mật tốt nhất mà anh từng biết.
Cô đã trở nên lo lắng đêm qua. Sự cố ở Albuquerque đã thật sự làm cô chấn động. Cô thực sự đã khóc vì lo lắng cho anh. Cho anh. Và cách cô làm tình với anh... như thể cả thế giới đang sắp diệt vong. Trời ạ. Điều đó thật mạnh mãnh liệt.
Joe đã nghĩ lúc đầu rằng có thể, chỉ có thể, không thể có khả năng rằng Veronica đã yêu anh. Có lẽ cô đang lo lắng vì một điều gì khác? Nhưng dù vậy anh đã cố gắng để gợi chủ đề về sự quan tâm của cô cho sự an toàn của anh đêm qua, và cô đã không muốn thảo luận về nó.
Tất cả những gì cô muốn là anh ôm cô. Và làm tình với cô lần nữa.
Joe mỉm cười mỉa mai. Anh đang yêu lần đầu tiên trong đời, và lần đầu tiên trong đời, anh trở thành người muốn có một cuộc trò chuyện. Phải, thật vậy. Anh đã lên giường với một người phụ nữ quyến rũ, tuyệt đẹp, và tất cả những gì anh muốn là họ nói chuyện sau khi làm tình. Nhưng tất cả những gì cô muốn chỉ là tình dục nóng bỏng.
Dĩ nhiên, Joe tự nhắc nhở mình, anh chắc chắn chịu được, anh khiến Veronica hạnh phúc đêm qua, Ồ phải, cuộc sống vốn dĩ rất khó khăn.
Joe nhắm mắt lại một lúc, nhớ lại sự mềm mại của làn da cô, sự mịm màng của ngực cô, sự ngọt ngào của cô bao quanh anh, sức nóng tuyệt diệu trong vẻ tuyệt đẹp của cô, màu xanh hơn cả đại dương trong đôi mắt cô, đường cong trên đôi môi cô, cô mỉm cười với anh, tiếng thút thít của cô khi anh giữ lấy cô, khi cả hai cùng đạt đỉnh...
Joe mở mắt, hít sâu một hơi và thở dài nhanh. Ồ phải. Anh sẽ ở nơi công cộng trong khoảng 30 giây nữa. Bằng cách nào đó anh nghi ngờ rằng Ted già cả sẽ đánh giá cao khả năng đóng giả hoàng tử của Joe với một vẻ mặt dữ dội và vương giả giả tạo cho cả thế giới chiêm ngưỡng. Và anh đang làm việc, bắt đầu rồi. Đã đến lúc ra ngoài.
Joe bước ra ngoài chiếc limo và cảm thấy hơi nóng đột ngột của nhiệt độ bên ngoài. Nóng như cái lò ấy. Chào mừng đến Phoenix, Arizona.
Khi các đặc vụ FlnCOM thúc anh đi trên khoảng sân, Joe cố gắng đặt bản thân vào đúng vị trí công việc. Mơ mộng ban ngày về người yêu của anh là tốt và rất tuyệt và –
Người yêu à.
Veronica St. John là người yêu của anh.
Trong bốn ngày và đêm tuyệt vời đến không tin được, Veronica St. John đã trở thành người yêu của anh. Những từ đó gợi lên nụ cười bí ẩn của cô, ánh sáng quỷ quái trong đôi mắt cô, những sự hứa hẹn thích thú về những điều mà anh chưu từng bao giờ biết tới, sự mềm mại trong tiếng cô thở dài, cảm giác những ngón tay cô trên tóc anh, đôi chân họ quấn lấy nhau, cơ thể cô trơn trượt xà phòng khi họ hôn nhau trong chiếc bồn tắm vĩ đại của khách sạn –
Nhưng...
Liệu cô có nghĩ về anh như là người yêu của cô không? Liệu có bao giờ cô thậm chí xét đến khía cạnh tình yêu khi cô nghĩ về anh không? Chúa ơi, anh sẽ cho đi tất cả để nghe cô nói rằng cô yêu anh.
Chết tiệt, anh đang bị phân tâm. Anh buộc bản thân phải chú ý vào tùa nhà. Tập trung, anh ra lệnh cho bản thân. Quả là địa ngục huy hoàng khi nhận ra bạn đang yêu một người phụ nữ sau đó để bản thân bị ám sát.
Joe nhìn xung quanh. Mái của tòa nhà Nghệ thuật thấp hơn so với mái nhà hát. Chúng có chiều cao và khoảng cách hoàn hảo, có nghĩa là, hoàn hảo cho mọt tay bắn tỉa. Tất nhiên, nhà Nghệ thuật có cửa sổ, nếu chúng được mở - sẽ là lựa chọn tệ hại cho những tay bắn tỉa.
Joe ngay lập tức trở nên báo động và tập trung trở lại công việc.
Chết tiệt, nhà hát Arizona và trung tâm buổi lễ vị nghệ thuật là sự kiện hoàn hảo cho một kẻ ám sát. Đám đông. Máy quay và truyền thông. Ba tòa nhà, tạo thành hình chữ U vuông vắn, sân chung. Ánh mặt trời chói lóa. Tất cả khiến mọi người trở nên mệt mỏi và uể oải.
"Chính là nó" Joe thì thầm.
"Cậu có thể cược, Cat" Giọng Blue nói vào tai nghe "Nếu tôi phải nhảy một điệu tango, sẽ là lần này đây"
"Gì cơ?" Veronica hỏi từ chỗ ngồi của cô trong xe giám sát "Anh đang nói gì?"
Các đặc vụ FlnCOM nhanh chóng bảo vệ sự an toàn của Joe trong sảnh nhà hát. Khi đã vào trong, anh không thể trả lời Veronica nữa, vì thống đốc Arizno đang bắt tay anh.
"Thật là vinh dự, thưa Điện hạ" thống đốc nói với giọng lớn, và nụ cười toe toét. "Tôi không thể nói rằng vinh dự thế nào đối với người dân Arizona với sự hiện diện của ngài, tại nhà hát và trung tâm nghệ thuật này"
"Chúa tôi" Joe nghe tiếng Veronica nói trên tai nghe. Sau đó là sự yên lặng. Khi cô nói tiếp, giọng cô nghe thật bình tĩnh. Joe biết quá rõ sự bình tĩnh của cô chỉ là do tập luyện "Joe, anh có nghĩ những kẻ khủng bố sẽ có mặt ở đây đúng không? Hôm nay. Ngay bây giờ."
Joe không thể trả lời. Ronnie biết rằng anh không thể trả lời. Cô có thể trông thấy anh trên màn hình video của cô. Anh đang đứng trong đám đông giữa các quan chức chính phủ. Cô có thể nghe thấy thống đốc đang nói.
Joe mỉm cười về điều gì đó Thống đốc nói, nhưng tâm trí anh đang tập trung vào giọng nói của những người đàn ông trong Alpha Squad - và người phụ nữ - tình yêu của anh - đang ngồi trong chiếc xe giám sát. "Chết tiệt, Joe" Veronica nói, giọng cô vỡ ra và sự tự chủ của cô đang vỡ vụ "Lắc đầu đi. Đúng hay sai. Có phải sẽ có một vụ ám sát vào chiều nay không?"
Trong xe giám sát, Veronica đang nín thở, mắt dán chặt vào màn hình video trước mắt cô.
Joe nhìn thẳng vào camera, đôi mắt đen của anh dữ dội và phấn khích. Anh gật đầu. Phải.
Lạy Chúa. Veronica hít sâu một hơi, cố gắng để bình tĩnh lại. Như cô nhận thấy, thống đốc Arizona đang nói gì đó, và toàn bộ nhóm người quanh đó đang mỉm cười - kể cả Joe.
Lạy Chúa. Cô thực sự đã trông thấy sự phấn khích trong mắt anh. Anh thật sự thích thú với chuyện sắp tới. Anh đã sẵn sàng. Thật sự sẵn sàng. Sẵn sàng mạo hiểm cuộc sống của mình...
Miệng cô khô rang. Cô cố gắng liếm đôi môi mình nhưng điều đó chẳng giúp được gì. Lạy Chúa, Đừng để anh ấy chết. "Joe" cô nói, nhưng cô không thể cất tiếng được.
Anh chạm vào tai nghe, dấu hiệu cho thấy anh đã nghe thấy cô.
Cô có thể nghe thấy giọng nói không thể nhầm lẫn của Blue, và tiếng của Cowboy cùng Harvard khi ba người đàn ông đang cố gắng để đoán ra tay sát thủ.
Cowboy đang trên mái nhà cùng với ống nhòm tầm xa, cùng khẩu súng trường chuyên dụng. Anh ta đang quét một lượt hình ảnh trên hai mái vòm thấp hơn, liên tục báo cáo. Không có ai ở đó. Không một ai còn ở đó.
"Cửa sổ trong nhà hát đều không mở" Kevin Laughton nói, từ chỗ ngồi bên cạnh Veronica "Nhắc lại, cửa sổ không mở"
"Tôi đang kiểm tra" Cowboy nói.
"Các cậu đang lãng phí thời gian" Laughton nói "Và nhân lực. Chúng tôi có thể sử dụng cậu trong đám đông dưới kia"
"Còn lâu chúng tôi mới đang lãng phí thời gian" Cowboy lẩm bẩm. "Và nếu ông nghĩ rằng trò bắn súng này là đứng trong đám đông, ông còn ngu dưới mức trung bình Fink"
Trên màn hình, Joe vẫn đang nói chuyện với thống đốc và thư ký của ông ta "Nhà hát và tòa nhà nghệ thuật rất đẹp" anh nói "Tất cả những chiếc cửa sổ - đều cực kỳ ấn tượng. Chúng có mở được không?"
"Những chiếc cửa sổ sao?" thống đốc hỏi "Ồ, không. Không, cả tòa nhà được xây để điều hòa không khí, dĩ nhiên"
"À" Joe nói trong chất giọng buồn cười của Tedric "Vậy, nếu một người nào đó ở trong này muốn có không khí trong lành, họ sẽ phải cắt kính đúng không?"
Thống đốc nhìn có chút ngạc nhiên, nhưng rồi ông ta cười "Phải phải" ông nói "Tôi cho là vậy"
"Chính nó, Mr. Cat" Cowboy nói "Suy nghĩ của tôi chính xác. Cứ việc đưa tôi ra tòa án binh nếu cần thiết, FlnCOM, nhưng tôi sẽ kiểm tra các cửa sổ"
"Được" Veronica nghe Blue nói "Họ đang tiến về phía sân khấu. Sẵn sàng. Cả cậu nữa, Cat"
"Chúng ta lên sân khấu chứ?" thống đốc hỏi Joe.
Joe gật đầu "Tôi đã sẵn sàng", anh nói kèm theo một nụ cười.
Anh rất bình tĩnh. Anh đang bước ra đó như một mục tiêu, và anh đang mỉm cười. Veronica gần như không thể thở được. Hai trong số các đặc vụ FlnCOM mở cánh cửa phía sân. Bên ngoài, một ban nhạc bắt đầu chơi.
"Joe" Veronica nói lần nữa. Lạy Chúa, nếu cô không nói cho anh bây giờ, cô có thể không bao giờ có cơ hội nữa ---
Anh chạm vào tai nghe. Anh nghe thấy cô.
"Joe, em phải nói với anh... Em yêu anh"
Joe bước ra ngoài ánh nắng mặt trời cùng sức nóng và ánh sáng nổ tung quanh anh. Nhưng đó không phải là từ mặt trời. Thực tế, hầu hết nó đến từ bên trong anh, từ trung tâm ngực anh, từ trái tim anh.
Cô yêu anh. Ronnie yêu anh.
Anh cười lớn. Ronnie yêu anh. Và cô đã nói điều đó với tất cả những người đang cùng trong hoạt động này.
"Chết tiệt Ronnie, đừng có nói thế với cậu ấy lúc này" giọng trách mắng của Blue nghe rõ ràng trong tai Joe "Tập trung vào Cat. Thôi nào, Joe, giữ mắt cậu mở đi."
"Tôi xin lỗi" Veronica nói. Giọng cô rất nhỏ, chìm nghỉm.
Joe chạm vào tai, cố gắng nói với cô rằng anh đã nghe thấy cô nói, ước rằng có cách nào đó để anh có thể nói rằng anh cũng yêu cô. Anh chạm vào ngực, trên trái tim anh, bằng một tay, hy vọng rằng cô sẽ thấy và hiểu được thông điệp im lặng đó.
Và sau đó anh bước lên bục sân khấu.
"Thôi nào, Cat" giọng Blue vang lên "Dừng nụ cười toe toét như thằng ngốc dở hơi đó và làm việc đi." Làm việc.
Quá trình huấn luyện đã ăn sâu vào anh, và Joe ngay lập tức tập trung. Chết tiệt, với cảm giác nóng nực này trong trái tim, anh tốt hơn là nên tập trung. Veronica yêu anh, và anh đang gần một cách chết tiệt với việc trở thành một siêu anh hùng.
Anh đã kiểm tra bục sâu khấu để chắc chắn các đặc vụ FlnCOM có thể ở đó.
Bàn diễn thuyết đã được gia cố, dĩ nhiên, để đạn không thể xuyên qua đó. Phía sau sân khấu cũng có sự bảo vệ. Một hàng rào chắn bằng kim loại giữ cho không ai vào được chỗ này nhưng có thể nhảy qua đó dễ dàng. Nó cao chỉ khoảng 8 feet từ mặt đất.
Joe quét mắt qua đám đông. Khoảng 600 người. Năm chiếc máy ghi hình khác nhau, một vài cái trong số đó là từ bản tin trực tiếp lúc 12 giờ. Anh biết với một cảm giác chắc chắn kỳ lạ rằng sát thủ sẽ không ra tay cho đến khi anh bước lên bàn diễn thuyết.
"Mái nhà an toàn" Cowboy thông báo "không có chuyển động nào ở các cửa sổ. Này, FlnCOM, tốt nhất là các ông nên giữ mắt ở chỗ đám đông. Tôi không có gì ở đây cả"
Joe ngồi xuống ghế gần thống đốc trên bục. "Chúng ta sẽ tiến hành buổi lệ này nhanh nhất có thể" thóng đống nói "Vì vậy chúng ta có thể vào trong sảnh điều hòa cùng những ly nước chanh"
Đám đông vỗ tay tán thưởng.
Tim Veronica nảy lên tận họng. Joe đang ngồi đó, chỉ ngồi đó, như thể không có bất kỳ mối đe dọa nào với mạng sống của anh.
"Nếu không có thêm gì" thống đốc tiếp tục "Tôi muốn được giới thiệu vị khách mời đặc biệt của chúng ta, Thái tử Tedric của Ustanzia"
Tiếng vỗ tay của đám đông át đi tiếng của lính SEALs và các đặc vụ FlnCOM. Trên màn hình video của Veronica, Joe đứng lên, nâng tay anh lên vỗ cùng đám đông. "Cảm ơn các bạn" anh nói vào micro
"Cảm ơn rất nhiều. Thật là một vinh dự khi có mặt ở đây ngày hôm nay"
"Tôi vẫn quan sát hai mái nhà" Cowboy nói "Vẫn không có chuyển động nào gần cửa sổ. Tôi đang bắt đầu nghĩ rằng mấy tay nhảy tango sẽ không đến hôm nay khi mà chúng thấy - "
Một tiếng nổ vang lên.
Một trong những cửa sổ bằng kính lớn phía trước nhà hát vỡ tan thành triệu mảnh. Đám đông gào lên và bỏ chạy.
"Joe!" Veronica nắm chặt cạnh bàn trước mặt cô, nghiêng gần hơn vào màn hình, cầu nguyện như cô chưa từng cầu nguyện trong đời.
Anh đã đi, cô không thể nhìn thấy anh. Anh đã cúi phía sau bàn diễn thuyết, hoặc ngã xuống, bị giật mình bởi tiếng nổ?
Trên tai nghe, cô có thể nghe thấy cả ba lính SEALs đang báo cáo, cùng một lúc. Những mái nhà vẫn an toàn, không có tay bắn tỉa nào được thấy qua cửa sổ.
Bên cạnh cô. Kevin Laughton đang vọt lên phía trên chỗ ngồi của mình "Ý anh là gì, anh không biết nó đến từ đâu sao?" ông hét lên trong sự hỗn loạn "Một phát đạn được bắn - nó phải đến từ đâu đó"
"Chúng ta có cần xe cứu thương không?" một giọng nói khác hỏi "Nhắc lại, có cần sự hỗ trợ y tế không?"
Một phát súng khác, một cánh cửa kính khác vỡ tan.
"Chết tiệt" Laughton nói "Phát đạn được bắn từ chỗ quái nào?"
Joe nghe thấy tiếng nổ thứ hai, cảm thấy tác động của viên đạn lên sân khấu, và biết. Sát thủ ở phía sau. Bên trong nhà hát. Và với tất cả những sự bảo vệ đã được rút ra phía trước tòa nhà, Joe đang trở thành một con vịt ngồi chết dí. Thật tuyệt rằng anh vẫn còn sống. Phát đạn thứ 2 đã có thể giết anh rồi.
Nó đã có thể, nhưng nó không thể. Thằng chó đẻ đã bỏ lỡ nó.
Joe ló đầu ra khỏi bàn diễn thuyết và rút súng, hét lên hướng dẫn để người của anh và các đặc vụ FlnCOM, những người đang vây quanh anh. Cowboy đang trên mái nhà, Chúa nhân từ. Họ có thể bắn gã này, ghim gã khốn đó lại.
Bên trong xe giám sát, màn hình video trở nên trống không. Liên lạc bị ngắt. Chúa ơi, chuyện gì đang xảy ra ngoài đó? Veronica có thể nghe thấy tiếng Joe. Anh vẫn còn sống, tạ ơn Chúa. Anh chưa bị giết.
Tuy nhiên.
Tay súng đang bên trong nhà hát. Ban công tầng trên, phía trong hành lang, từ những báo cáo. Cửa sau được giữ chặt, họ đang dồn tay sát thủ vào chân tường.
Veronica đứng dậy, đẩy Kevin Laughton ra và mở cửa xe. Cô có thể nhìn thấy nhà hát và hai ô cửa sổ vỡ. Cô có thể thấy các đặc vụ FlnCOM đang vây quanh nhà hát. Cô có thể thấy ba người khác, đang leo phía bên ngoài nhà hát, lên mái.
Chúa trên cao, đó là Joe và hai đặc vụ SEALs.
Veronica khép miệng cô về đúng vị trí. Cô đã không muốn nói về điều này, sợ rằng cô chỉ đang nhầm lẫn, nhưng điều này...
"Joe, anh đang làm gì vậy?" cô nói vào micro "Anh là mục tiêu đấy! Anh có nghĩa vụ phải ở nơi an toàn"
"Chúng ta cần sóng radio yên lặng!" Blue ra lệnh "Ngay bây giờ. Ngoại trừ báo cáo về vị trí tay sát thủ"
"Joe" Veronica khóc.
Một trong các đặc vụ FlnCOM đang nghiêng về phía xe tải. "Tôi có thể cắt đường truyền radio này" anh ta nói với Veronica "Vậy trừ khi cô yên lặng, tôi sẽ vẫn giữ tín hiệu của cô"
Veronica ngậm miệng lại, nhìn về những chấm đen nhỏ xíu - Cowboy - đang giúp Joe và phần còn lại của nhóm lên mái.
Trên mái nhà, Joe quan sát xung quanh. Có một cánh cửa dẫn lên cầu thang sẽ đưa họ xuống. Cậu ổn không? Cowboy ra hiệu cho Joe bằng tay.
Ổn, anh ra hiệu lại.
Tay bắn tỉa chắc chắn có thể nghe, và có lẽ cũng đang theo dõi cuộc trò chuyện của họ. Từ lúc này trở đi, các lính SEAL sẽ chỉ giao tiếp bằng tín hiệu tay và ngôn ngữ cử chỉ. Không cho tay súng biết được họ đang đi đâu. Harvard có dư một khẩu HK và anh ta đưa nó cho Joe cùng một nụ cười nhanh. Một tiếng súng vang lên.
"Một đặc vụ bị thương" Giọng West hét lớn trong tai Joe "ÔI trời, chúng ta cần bác sĩ".
"Vị trí của T's (kẻ khủng bố) chưa xác định" một giọng nói khác "Giữ an toàn trong các ban công ở sảnh".
"Đưa người bị thương khỏi đây" Laughton chỉ huy.
"Cậu ta chết rồi" West báo cáo, giọng nói bình thường của anh ta hơi run "Freeman chết rồi. Thằng khốn găm thẳng vào mắt cậu ấy. Thằng chó đẻ - "
Đi thôi, Joe ra hiệu cho người của anh. Tôi đã vào vị trí.
Blue ra hiệu chỉ vào mình. Anh ta muốn là người dẫn đường thay. Nhưng Joe lắc đầu. Không gây một tiếng động khi mở cửa và bắt đầu đi xuống cầu thang.
Một tiếng súng.
Còn hơn cả sự hỗn loạn. Một đặc vụ khác ngã xuống với độ chính xác không thể nhầm lẫn.
"Nằm xuống" Laughton ra lệnh cho người của mình "Gã này là một tay thiện xạ và hắn đang cách đây khá xa. Hãy cho xạ thủ vào vị trí.
Im lặng, sự im lặng chết người, những ngón tay đặt sẵn sàng trên cò súng tiểu liên, lính SEAL di chuyển xuống cầu thang. Veronica đi tới đi lui. Cô đã không nghe thấy tiếng Joe trong nhiều phút dài. Cô không còn thấy bất kỳ chuyển động nào trên mái nhà.
"Một trong những chiếc camera đã hoạt động lại" ai đó nói vào trong xe giám sát, và cô quay lại nhìn.
Chắc chắn, máy quay đó đã bị rơi xuống và đang nằm gần sàn sân khấu. Nó giờ đang quay một hình ảnh hơi mờ và bị nghiêng phía bên trong nhà hát.
Phía sau ô cửa số còn lại, Veronica có thể trông thấy cái bóng mờ của tay sát thủ phía trên ban công.
Thật yên tĩnh. Không ai di chuyển. Không ai nói gì. Sau đó...
"Xạ thủ của FlnCOM, ngừng bắn". Đó là giọng Joe, to và rõ ràng, trên sóng radio.
Veronica cảm thấy cô đang chao đảo, và cô cố gắng tìm chỗ ngồi. Joe và lính SEAL của anh đang ở đâu đó gần tay súng trong tầm ngắm của đặc vụ FlnCOM. Làm ơn, Chúa ơi, hãy để anh ấy an toàn, cô cầu nguyện.
Một canh cửa bật mở. Cô nghe thấy nó nhiều hơn là nhìn thấy trên màn hình video mờ tối.
Tay súng quay lại, bắn một khẩu súng máy chứ không phải khẩu súng trường. Nhưng không có ai ở đó.
Một cánh cửa khác mở ra, phía khác của ban công, nhưng tay sát thủ đã di chuyển. Sử dụng dây thừng, hắn đang đung đưa trên gờ tường và xuống dưới tầng 1.
Veronica trông thấy Joe trước tay sát thủ.
Anh đang đứng trên hành lang, súng nhắm vào gã đàn ông đang vội vã tụt xuống dây. Cô biết đó là Joe từ chiếc áo khoác trắng sáng của anh. Ba lính SEAL khác mặc màu nâu tối.
"Dừng ở đó, ông bạn" cô nghe tiếng Joe qua tai nghe "Chúng ta có thể kết thúc trò chơi một trong hai cách. Chúng ta có thể đưa mày ra khỏi đây bằng túi đựng xác, hoặc mày có thể thả vũ khí xuống bây giờ và ngày mai tất cả vẫn sống"
Tay súng bị đóng băng, bất động, nắm chặt sợi dây thừng khi hắn nhìn chằm chằm vào Joe.
Sau đó, hắn di chuyển. Nhưng hắn không thả súng ra, hắn giơ súng lên, nhanh chóng, nhắm thẳng vào đầu Joe. Âm thanh của tiếng súng trên radio điếc tai. Tay súng nhảy xuống mặt đất - hoặc hắn rơi xuống? Ai là người bắn? Và Joe đâu rồi...?
"Joe!" Veronica không thể giữ yên lặng thêm một giây nào khi cô nghiêng gần hơn về phía màn hình.
"Có cần trợ giúp y tế không?" một giọng nói hỏi trên tai nghe.
"Alpha Squad, kiểm tra" giọng Blue ra lệnh. "McCoy"
"Becker"
"Jastorys"
"Catalanotto" tông giọng quen thuộc, khàn khàn của Joe "Chúng tôi đều ổn. Không cần y tế, FlnCOM" Veronica nhắm mắt và tựa đầu lên bàn.
"Thằng chó ngu ngốc này đang tính tử vì đạo" giọng Joe nói vào tai cô. Joe còn sống. Đó là tất cả, và Joe vẫn còn sống.
Lúc này.