Chương : 6
Cứ nhìn chằm chằm vào sàn nhà, nơi lãnh chúa Godwine ngã xuống, Rowena đã thiếp đi ngay góc giường. Gilbert đã tự mình di dời xác chết sau đó để nàng lại một mình trong phòng với lời dặn luôn miệng, không được để ai vào phòng ngoại trừ anh. Nàng cũng muốn nhốt anh bên ngoài luôn. Nếu nàng có vũ khí, nàng sẽ tìm cách giết anh trước khi anh bắt nàng làm những việc quá ghê tởm. Nhưng nàng không có vũ khí, nàng cũng không thể chạy trốn mà không gây nguy hiểm cho mạng sống của mẹ mình. Nàng không thể phân định điều gì tệ hơn, đám cưới rồi lên giường với Lyons hay những gì Gilbert đang sắp xếp cho nàng. Không, điều gì có thể tệ hơn cho một cô gái mới 18 tuổi lên giường với một lão già phóng đãng?
Nàng không cảm thấy một chút thương tiếc nào cho lão, mặc dù nàng có thể chịu một phần trách nhiệm. Lão gần giống như kẻ giết hàng loạt phụ nữ vô tội không may làm vợ lão, đơn giản vì lão chán họ hoặc cần của hồi môn mới để làm đầy két sắt. Nàng biết có nhiều gã đàn ông vô liêm sỉ làm chính xác những việc như thế mà không mảy may bị kết án. Nhưng song song đó nàng cũng biết có nhiều người đàn ông khác rất đứng đắn, như cha nàng. Thế giới không đi hết vào địa ngục, mà chỉ một phần nhỏ dưới sự thống trị của sự hỗn loạn.
Trời vẫn còn tối, pháo đài vẫn chìm trong in lặng khi Gilbert trở lại đánh thức nàng. Rowena không thể đoán được thời gian, mặc dù sự mệt mỏi trên cơ thể và tâm trí nàng báo rằng nàng thiếp đi không lâu. Tuy nhiên, những lời của Gilbert đã làm nàng tỉnh hẳn.
"Tất cả đã sẵn sàng cho nàng. Lính của ta rất may mắn trong cuộc tìm kiếm. Mái tóc và màu mắt là điều làm ta lo lắng nhất, nó cần phải giống chồng nàng vì đó là điều đầu tiên mọi người chú ý vào đứa trẻ và chúng ta đã tìm thấy."
Máu chảy dồn khắp người Rowena, nóng rồi sau đó lạnh, phần cơ trong dạ dày nàng quặn thắt như thể bị siết chặt trong sự sợ hãi. Anh đã thực sự hành động, tìm thấy một người đàn ông để ném nàng vào, giống như chồng nàng sẽ làm thế nếu như nàng không sớm có thai đúng như lão muốn. Cả 2 cùng một giuộc, Lyons và Gilbert, thậm chí cả trong suy nghĩ của chúng. Nàng sẽ không ngạc nhiên nếu anh tìm thấy cùng một người là John, người mà chồng nàng muốn sử dụng.
Chúa nhân từ, tại sao cơn ác mộng này vẫn chưa kết thúc?
"Làm gấp rút", anh nói tiếp một cách mạnh mẽ khi kéo nàng ra khỏi chiếc giường cao. "Còn vài tiếng nữa mới đến sáng, nàng sẽ có dư thời gian với gã, hãy lấy gã nhiều hơn một lần để đảm bảo hạt giống được gieo tốt."
"Tại sao lại bảo ta?" Rowena ngắt lời, cố giật cánh tay nàng khỏi anh khi anh đẩy nàng về cánh cửa đang mở. "Đưa những lời chỉ dẫn ghê tởm của ngươi cho con ngựa giống mà ngươi tìm thấy.
"Rồi nàng sẽ thấy", anh chỉ nói thế.
Và nàng đã thấy, gần như ngay lập tức, một người đàn ông đã được mang vào căn phòng nhỏ đối mặt trực tiếp với phòng nàng. Trong phòng có 1 chiếc giường và 2 giá cao để đèn cầy được đặt 2 bên đầu giường, còn lại không có vật dụng nào khác. Đây chắc là căn phòng chồng nàng sử dụng cho thói truỵ lạc với những người hầu gái dưới quyền lão, mặc dù nàng chưa biết nó. Những sợi dây xích được nối vào bức tường phía trên giường, phần còn lại mất dấu dưới nệm giường, chúng không dùng cho nam giới vì đàn ông quá to. Gilbert đã lo ngại người tù có thể bẻ gãy những mắt xích nhỏ vốn được làm dành cho phụ nữ nên anh yêu cầu mang đến những sợi dài và buộc phía dưới giường, trói từ cổ tay đến mắt cá, trong tình trạng đó, người tù không thể cử động một chi mà không tác động lên chi khác.
Tất cả những gì Rowena nhìn thấy là người đàn ông bị trói chặt vào giường, trên người chỉ có một miếng khăn tắm lớn phủ phần thắt lưng trần. Bị trói chặt? không, bây giờ nàng nhận ra những cùm tay bằng thép ở cổ tay gã nằm phía trên đầu. Và 2 sợi dây xích lòi ra dưới tấm khăn tắm ngay chân giường rồi đi vòng xuống bên dưới giường. Bị xích chặt! Gã đã bị xích chặt chăng? Và gã đang ngủ hay bất tỉnh. Rowena dễ dàng hiểu ra, nhưng tất cả những gì nàng có thể nghĩ để nói chỉ là "Tại sao ngươi không đơn thuần trả công cho anh?
Gilbert đứng cạnh nàng ngay cuối giường và vẫn nắm cánh tay nàng
"Anh sẽ lấy nàng, nhưng ta mang anh đến để cho nàng lấy vì thế nàng sẽ không cảm thấy..."
Anh ngập ngừng trước từ muốn nói đủ lâu để nàng bổ sung:
"Bị cưỡng hiếp a?"
Anh đỏ mặt.
"Không. Ta chỉ nghĩ để nàng nhìn thấy vấn đề bằng cách của mình. Nàng phải từ bỏ trinh tiết đêm nay bằng mọi cách"
Nàng nhận ra anh cảm thấy mình đang giúp đỡ nàng, nhưng nàng không thấy như vậy vì trong đầu nàng, điều đó là sai. Trói một người đàn ông và ép buộc người ta tham dự thậm chí càng sai hơn. Nhưng Gilbert nhìn mọi vật chỉ theo một mặt, mặt của vật chất và lợi ích cho chính anh. Không có đứa trẻ thừa kết tài sản của Lãnh chúa Godwine Lyons, tất cả mọi thứ sẽ thuộc về em trai của Lyons, bao gồm cả đoàn quân đánh thuê mà Gilbert đang mạo hiểm yêu cầu. Gã anh kế của nàng có thể lợi dụng đoàn quân đó trong vài tuần khi vẫn giấu giếm về cái chết của Lyons, nhưng một vài tuần chưa đủ đến giành lại những gì đã mất về tay Fulkurst.
Đáng bị đày xuống địa ngục tên hiếu chiến này, liệu có ai tồi tệ hơn Gilbert nữa? Nếu không vì anh thì nàng đâu bị bắt ép phải làm những việc này. Nếu không vì anh thì từ đầu nàng đâu bị ép hôn.
Đề cập đến trinh tiết của nàng làm Gilbert nhớ đến nàng thực sự vẫn là trinh nữ.
Nàng có biết, ah… có biết làm gì không? Nếu không ta sẽ tìm ai đó giúp đỡ nàng. Ta có thể tự làm, nhưng ta không nghĩ mình có thể chịu đựng được để…”
Nàng nhìn anh kinh ngạc khi anh không kết thúc câu nói.
“Ngươi tự tìm thấy đồ ghê tởm này rồi bắt ta phải thực hiện nó ư?”
“Nó phải được kết thúc”, anh trả lời, đôi môi mím chặt. “Không còn cách nào khác để giành lấy Kirkburough”
Bây giờ anh dường như không thấy điều gì tốt hơn là nàng đưa ra hi vọng của mình.
“Ngươi sẽ nói dối về cái chết của lão già,” nàng nhắc anh. “Ngươi cũng có thể nói dối về đứa trẻ, lúc đó đủ lâu để sử dụng lính của lão.”
Vậy khi không có đứa bé được tạo ra thì sao? Không, đây là mảnh đất màu mỡ, là một vùng đất rộng lớn. Ta sẽ không để mất nó vì sự khó tính của nàng. Nàng phải làm theo lời ta, Rowena. Ta đã để anh ở gần để không ai thấy nàng đến đây mỗi đêm. Ban ngày nàng có thể ngủ vì ta sẽ thông báo rằng Godwine bị bệnh và nàng phải chăm sóc lão, đó là bổn phận hợp lí cho nàng. Người hầu sẽ được giữ tránh xa, ngoại trừ nữ hầu của nàng, ta tin tưởng cô ta sẽ làm theo lời nàng nếu nàng muốn giữ lại cô ta.”
Lại thêm đe dọa ư? Mildred cũng có giá trị ư? Lạy chúa, sao nàng căm ghét anh quá!
“Bao lâu, Gilbert?”
Anh biết chính xác điều nàng hỏi.
“Cho đến khi nàng mang thai. Nếu nàng thấy điều đó quá ghê tởm thì ta gợi ý nàng có thể sử dụng cái que của gã hơn một lần mỗi đêm. Ừ thì, 2 hay 3 lần mỗi đêm sẽ không khó cho gã cục mịch mạnh khỏe này chịu đựng, như thế sẽ nhanh chóng thấy kết quả.
Vậy cơn ác mộng không thể kết thúc trong đêm này, mà còn kéo dài mãi sao? Bây giờ nó còn trở thành ác mộng của người khác nữa, gã đàn ông tội nghiệp đã không may khi có mái tóc vàng và đôi mắt xám.
“Ngươi định để anh thế này mãi sao?”
Nàng không cần để tâm đến anh.” Anh trả lời một cách lơ đãng. “Anh ta không hơn một tên hầu và sẽ được giải quyết khi hết giá trị sử dụng.”
“Một tên hầu à?”
Ngay cái nhìn đầu tiên nàng đã thấy người đàn ông này to cao, nhưng bây giờ nhìn xuống chân gã lần nữa nàng có thể thấy bàn chân gã chạm vào chân giường, còn đầu gã đụng phía đầu giường bên kia.
“Anh quá lớn để làm người hầu. Ngươi đã làm gì Gilbert, bắt cóc một ngừơi tự do à?”
“Không, có thể là con hoang của lãnh chúa nào đó, chứ không thể hơn.” Anh nói một cách tự tin. “Nếu một lãnh chúa đến Kirkburough, anh ta sẽ giới thiệu tên ngay cổng thành để qua đêm trong lâu đài khi không có cận vệ bên mình, chứ không ở trong thành. Thậm chí với người địa vị thấp hơn như hiệp sĩ không đất đai cũng sẽ tìm kiếm mối quan hệ thân tình nào đó để được vào lâu đài. Gã ta có thể là một người bình thường, chứ không thể là nhân vật quan trọng nào cả, có lẽ cũng không hơn một du khách.
“Nhưng ngươi sẽ giết anh chứ?
Câu hỏi làm gã anh kế bất ngờ làm anh cắt ngang đột ngột. “Đừng có ngu ngốc. Anh không thể còn sống để rêu rao về đứa trẻ sau những gì chúng ta làm với anh. Có thể không ai tin anh, nhưng sẽ tạo nên tiếng đồn và em trai Godwine sẽ không bỏ lỡ cơ hội dựa trên những lời đồn thổi đó để lật ngược mọi chuyện.”
Vậy nếu nàng làm hết những gì Gilbert muốn, vẫn có người phải chết. Hiểu được chuyện này đã giải phóng cơn giận về sự bất công cho tất cả nỗi sợ còn lại của nàng.
“Chúa sẽ hủy hoại ngươi Gilbert cùng lòng tham đáng kinh tởm của ngươi.”, nàng nhẹ nhàng nguyền rủa khi cố giật cánh tay khỏi anh. Nhưng biểu hiện ngạc nhiên của anh, như thể anh không nghĩ anh làm điều sai trái, là điểm giới hạn đối với nàng và giọng nàng vút lên giận dữ thành một tiếng hét
“Cút đi! Ta không cần giúp đỡ để cưỡng hiếp tên này. Nhưng mang Mildred đến đây, vì có thể ta cần trợ giúp để làm anh tỉnh. Anh phục vụ chẳng có kết quả là bao khi như thế.”
Sự giận dữ và cay đắng làm nàng nói thế, nhưng những lời đó Warrick nghe hết cả vì gã đã tỉnh lại. Gã không mở mắt. Gã là người đàn ông chinh chiến đã lâu đủ để cân nhắc lợi hại. Nhưng lần này không mang cho gã lợi ích gì vì không ai nói thêm gì và một phút sau, cánh cửa đóng sầm lại.
Im lặng. Gã còn lại một mình được một chút, nhưng tiếng rít của người phụ nữ trở lại nhanh chóng, gã không thể tin những lời đó. Phụ nữ không cưỡng hiếp. Làm sao họ có thể khi họ không có những phần thích hợp? Và cô ta không thể ám chỉ gã trong bất cứ trường hợp nào. Một lời nói đùa từ người đàn bà thô lỗ. Càng ở một mình lâu gã càng nghĩ không thể nhiều hơn thế.
Gã mở mắt nhìn lên trần nhà. Căn phòng khá sáng, ánh sáng từ những cây đèn cầy hai bên góc giường có thể phân biệt được dù gã nằm in. Gã nhấc đầu để tìm cửa chính, nhưng một cơn đau chạy qua. Gã nằm yên thêm một chút, nhắm mắt và bắt đầu nhận thức mọi việc mà không cần nhìn. Gã đang nằm trên một chiếc giường êm ái. Một miếng giẻ nhấn chặt miệng gã. Gã vẫn trong tình trạng lúc bị bắt đi, không quần áo. Điều đó không báo động gã. Không có lí do gì để mặc đồ cho gã khi gã có thể tự làm một khi tỉnh dậy. Còn chiếc giường? Gã nghĩ, tốt hơn là xà lim.
Rồi sau đó gã cảm nhận được cùm sắt trên 2 cổ tay. Gã thử động đậy một bên và nghe tiếng xiềng xích loảng xoảng rồi gả thấy cảm giác vừa giật vừa kéo trên cổ chân. Máu cuộn trong người gã, là xiềng xích không phải dây trói!
Nếu chúng muốn tiền chuộc thì chúng sẽ biết gã là ai và đang đánh liều với sự báo thù của gã, điều mà gã luôn nhanh chóng thực hiện. Những tên cướp và thổ phỉ thường bắt bất cứ ai để đổi lấy những gì có thể. Chúng không quan tâm đã bắt giữ hiệp sĩ hay lái buôn, tiểu thư hay bà hàng cá và sau đó màn tra tấn cách này hay cách khác sẽ nhanh chóng đến nếu chúng không nhận được những gì mình muốn. Gã đã chiếm lấy pháo đài của một nam tước là cướp một lần và khi đó đã phát bệnh khi trông thấy những thân thể của tù nhân, chúng bị nghiền dưới những tảng đá nặng, còn có những thân thể trần truồng bị treo trên những đầu ngón tay với làn da ám khói đen xì, một số thì bàn chân lặt lìa… tất cả đều chết vì đơn giản là bị những kẻ hành hạ quên lãng trong thời gian gã bao vây pháo đài. Trong pháo đài không có lấy một túp lều đúng nghĩa hay sàn gỗ, cũng không có quán trọ giống như nơi gã bị bắt đi. Những bức tường đá tạo thành pháo đài. Một vị lãnh chúa nhỏ nhen đê tiện không hơn một tên cướp.
Warrick mở mắt lần nữa, cố nén cơn đau ngay đầu để nhìn những gì có thể là nhà giam êm ái của gã. Gã nhấc đầu lên trông thấy nàng ở đó, ngay chân giường của gã, và xác định gã đã chết vì chỉ có thể là những thiên thần của chúa mới tạo ra điều hoàn hảo trong kiếp sau.
Nàng không cảm thấy một chút thương tiếc nào cho lão, mặc dù nàng có thể chịu một phần trách nhiệm. Lão gần giống như kẻ giết hàng loạt phụ nữ vô tội không may làm vợ lão, đơn giản vì lão chán họ hoặc cần của hồi môn mới để làm đầy két sắt. Nàng biết có nhiều gã đàn ông vô liêm sỉ làm chính xác những việc như thế mà không mảy may bị kết án. Nhưng song song đó nàng cũng biết có nhiều người đàn ông khác rất đứng đắn, như cha nàng. Thế giới không đi hết vào địa ngục, mà chỉ một phần nhỏ dưới sự thống trị của sự hỗn loạn.
Trời vẫn còn tối, pháo đài vẫn chìm trong in lặng khi Gilbert trở lại đánh thức nàng. Rowena không thể đoán được thời gian, mặc dù sự mệt mỏi trên cơ thể và tâm trí nàng báo rằng nàng thiếp đi không lâu. Tuy nhiên, những lời của Gilbert đã làm nàng tỉnh hẳn.
"Tất cả đã sẵn sàng cho nàng. Lính của ta rất may mắn trong cuộc tìm kiếm. Mái tóc và màu mắt là điều làm ta lo lắng nhất, nó cần phải giống chồng nàng vì đó là điều đầu tiên mọi người chú ý vào đứa trẻ và chúng ta đã tìm thấy."
Máu chảy dồn khắp người Rowena, nóng rồi sau đó lạnh, phần cơ trong dạ dày nàng quặn thắt như thể bị siết chặt trong sự sợ hãi. Anh đã thực sự hành động, tìm thấy một người đàn ông để ném nàng vào, giống như chồng nàng sẽ làm thế nếu như nàng không sớm có thai đúng như lão muốn. Cả 2 cùng một giuộc, Lyons và Gilbert, thậm chí cả trong suy nghĩ của chúng. Nàng sẽ không ngạc nhiên nếu anh tìm thấy cùng một người là John, người mà chồng nàng muốn sử dụng.
Chúa nhân từ, tại sao cơn ác mộng này vẫn chưa kết thúc?
"Làm gấp rút", anh nói tiếp một cách mạnh mẽ khi kéo nàng ra khỏi chiếc giường cao. "Còn vài tiếng nữa mới đến sáng, nàng sẽ có dư thời gian với gã, hãy lấy gã nhiều hơn một lần để đảm bảo hạt giống được gieo tốt."
"Tại sao lại bảo ta?" Rowena ngắt lời, cố giật cánh tay nàng khỏi anh khi anh đẩy nàng về cánh cửa đang mở. "Đưa những lời chỉ dẫn ghê tởm của ngươi cho con ngựa giống mà ngươi tìm thấy.
"Rồi nàng sẽ thấy", anh chỉ nói thế.
Và nàng đã thấy, gần như ngay lập tức, một người đàn ông đã được mang vào căn phòng nhỏ đối mặt trực tiếp với phòng nàng. Trong phòng có 1 chiếc giường và 2 giá cao để đèn cầy được đặt 2 bên đầu giường, còn lại không có vật dụng nào khác. Đây chắc là căn phòng chồng nàng sử dụng cho thói truỵ lạc với những người hầu gái dưới quyền lão, mặc dù nàng chưa biết nó. Những sợi dây xích được nối vào bức tường phía trên giường, phần còn lại mất dấu dưới nệm giường, chúng không dùng cho nam giới vì đàn ông quá to. Gilbert đã lo ngại người tù có thể bẻ gãy những mắt xích nhỏ vốn được làm dành cho phụ nữ nên anh yêu cầu mang đến những sợi dài và buộc phía dưới giường, trói từ cổ tay đến mắt cá, trong tình trạng đó, người tù không thể cử động một chi mà không tác động lên chi khác.
Tất cả những gì Rowena nhìn thấy là người đàn ông bị trói chặt vào giường, trên người chỉ có một miếng khăn tắm lớn phủ phần thắt lưng trần. Bị trói chặt? không, bây giờ nàng nhận ra những cùm tay bằng thép ở cổ tay gã nằm phía trên đầu. Và 2 sợi dây xích lòi ra dưới tấm khăn tắm ngay chân giường rồi đi vòng xuống bên dưới giường. Bị xích chặt! Gã đã bị xích chặt chăng? Và gã đang ngủ hay bất tỉnh. Rowena dễ dàng hiểu ra, nhưng tất cả những gì nàng có thể nghĩ để nói chỉ là "Tại sao ngươi không đơn thuần trả công cho anh?
Gilbert đứng cạnh nàng ngay cuối giường và vẫn nắm cánh tay nàng
"Anh sẽ lấy nàng, nhưng ta mang anh đến để cho nàng lấy vì thế nàng sẽ không cảm thấy..."
Anh ngập ngừng trước từ muốn nói đủ lâu để nàng bổ sung:
"Bị cưỡng hiếp a?"
Anh đỏ mặt.
"Không. Ta chỉ nghĩ để nàng nhìn thấy vấn đề bằng cách của mình. Nàng phải từ bỏ trinh tiết đêm nay bằng mọi cách"
Nàng nhận ra anh cảm thấy mình đang giúp đỡ nàng, nhưng nàng không thấy như vậy vì trong đầu nàng, điều đó là sai. Trói một người đàn ông và ép buộc người ta tham dự thậm chí càng sai hơn. Nhưng Gilbert nhìn mọi vật chỉ theo một mặt, mặt của vật chất và lợi ích cho chính anh. Không có đứa trẻ thừa kết tài sản của Lãnh chúa Godwine Lyons, tất cả mọi thứ sẽ thuộc về em trai của Lyons, bao gồm cả đoàn quân đánh thuê mà Gilbert đang mạo hiểm yêu cầu. Gã anh kế của nàng có thể lợi dụng đoàn quân đó trong vài tuần khi vẫn giấu giếm về cái chết của Lyons, nhưng một vài tuần chưa đủ đến giành lại những gì đã mất về tay Fulkurst.
Đáng bị đày xuống địa ngục tên hiếu chiến này, liệu có ai tồi tệ hơn Gilbert nữa? Nếu không vì anh thì nàng đâu bị bắt ép phải làm những việc này. Nếu không vì anh thì từ đầu nàng đâu bị ép hôn.
Đề cập đến trinh tiết của nàng làm Gilbert nhớ đến nàng thực sự vẫn là trinh nữ.
Nàng có biết, ah… có biết làm gì không? Nếu không ta sẽ tìm ai đó giúp đỡ nàng. Ta có thể tự làm, nhưng ta không nghĩ mình có thể chịu đựng được để…”
Nàng nhìn anh kinh ngạc khi anh không kết thúc câu nói.
“Ngươi tự tìm thấy đồ ghê tởm này rồi bắt ta phải thực hiện nó ư?”
“Nó phải được kết thúc”, anh trả lời, đôi môi mím chặt. “Không còn cách nào khác để giành lấy Kirkburough”
Bây giờ anh dường như không thấy điều gì tốt hơn là nàng đưa ra hi vọng của mình.
“Ngươi sẽ nói dối về cái chết của lão già,” nàng nhắc anh. “Ngươi cũng có thể nói dối về đứa trẻ, lúc đó đủ lâu để sử dụng lính của lão.”
Vậy khi không có đứa bé được tạo ra thì sao? Không, đây là mảnh đất màu mỡ, là một vùng đất rộng lớn. Ta sẽ không để mất nó vì sự khó tính của nàng. Nàng phải làm theo lời ta, Rowena. Ta đã để anh ở gần để không ai thấy nàng đến đây mỗi đêm. Ban ngày nàng có thể ngủ vì ta sẽ thông báo rằng Godwine bị bệnh và nàng phải chăm sóc lão, đó là bổn phận hợp lí cho nàng. Người hầu sẽ được giữ tránh xa, ngoại trừ nữ hầu của nàng, ta tin tưởng cô ta sẽ làm theo lời nàng nếu nàng muốn giữ lại cô ta.”
Lại thêm đe dọa ư? Mildred cũng có giá trị ư? Lạy chúa, sao nàng căm ghét anh quá!
“Bao lâu, Gilbert?”
Anh biết chính xác điều nàng hỏi.
“Cho đến khi nàng mang thai. Nếu nàng thấy điều đó quá ghê tởm thì ta gợi ý nàng có thể sử dụng cái que của gã hơn một lần mỗi đêm. Ừ thì, 2 hay 3 lần mỗi đêm sẽ không khó cho gã cục mịch mạnh khỏe này chịu đựng, như thế sẽ nhanh chóng thấy kết quả.
Vậy cơn ác mộng không thể kết thúc trong đêm này, mà còn kéo dài mãi sao? Bây giờ nó còn trở thành ác mộng của người khác nữa, gã đàn ông tội nghiệp đã không may khi có mái tóc vàng và đôi mắt xám.
“Ngươi định để anh thế này mãi sao?”
Nàng không cần để tâm đến anh.” Anh trả lời một cách lơ đãng. “Anh ta không hơn một tên hầu và sẽ được giải quyết khi hết giá trị sử dụng.”
“Một tên hầu à?”
Ngay cái nhìn đầu tiên nàng đã thấy người đàn ông này to cao, nhưng bây giờ nhìn xuống chân gã lần nữa nàng có thể thấy bàn chân gã chạm vào chân giường, còn đầu gã đụng phía đầu giường bên kia.
“Anh quá lớn để làm người hầu. Ngươi đã làm gì Gilbert, bắt cóc một ngừơi tự do à?”
“Không, có thể là con hoang của lãnh chúa nào đó, chứ không thể hơn.” Anh nói một cách tự tin. “Nếu một lãnh chúa đến Kirkburough, anh ta sẽ giới thiệu tên ngay cổng thành để qua đêm trong lâu đài khi không có cận vệ bên mình, chứ không ở trong thành. Thậm chí với người địa vị thấp hơn như hiệp sĩ không đất đai cũng sẽ tìm kiếm mối quan hệ thân tình nào đó để được vào lâu đài. Gã ta có thể là một người bình thường, chứ không thể là nhân vật quan trọng nào cả, có lẽ cũng không hơn một du khách.
“Nhưng ngươi sẽ giết anh chứ?
Câu hỏi làm gã anh kế bất ngờ làm anh cắt ngang đột ngột. “Đừng có ngu ngốc. Anh không thể còn sống để rêu rao về đứa trẻ sau những gì chúng ta làm với anh. Có thể không ai tin anh, nhưng sẽ tạo nên tiếng đồn và em trai Godwine sẽ không bỏ lỡ cơ hội dựa trên những lời đồn thổi đó để lật ngược mọi chuyện.”
Vậy nếu nàng làm hết những gì Gilbert muốn, vẫn có người phải chết. Hiểu được chuyện này đã giải phóng cơn giận về sự bất công cho tất cả nỗi sợ còn lại của nàng.
“Chúa sẽ hủy hoại ngươi Gilbert cùng lòng tham đáng kinh tởm của ngươi.”, nàng nhẹ nhàng nguyền rủa khi cố giật cánh tay khỏi anh. Nhưng biểu hiện ngạc nhiên của anh, như thể anh không nghĩ anh làm điều sai trái, là điểm giới hạn đối với nàng và giọng nàng vút lên giận dữ thành một tiếng hét
“Cút đi! Ta không cần giúp đỡ để cưỡng hiếp tên này. Nhưng mang Mildred đến đây, vì có thể ta cần trợ giúp để làm anh tỉnh. Anh phục vụ chẳng có kết quả là bao khi như thế.”
Sự giận dữ và cay đắng làm nàng nói thế, nhưng những lời đó Warrick nghe hết cả vì gã đã tỉnh lại. Gã không mở mắt. Gã là người đàn ông chinh chiến đã lâu đủ để cân nhắc lợi hại. Nhưng lần này không mang cho gã lợi ích gì vì không ai nói thêm gì và một phút sau, cánh cửa đóng sầm lại.
Im lặng. Gã còn lại một mình được một chút, nhưng tiếng rít của người phụ nữ trở lại nhanh chóng, gã không thể tin những lời đó. Phụ nữ không cưỡng hiếp. Làm sao họ có thể khi họ không có những phần thích hợp? Và cô ta không thể ám chỉ gã trong bất cứ trường hợp nào. Một lời nói đùa từ người đàn bà thô lỗ. Càng ở một mình lâu gã càng nghĩ không thể nhiều hơn thế.
Gã mở mắt nhìn lên trần nhà. Căn phòng khá sáng, ánh sáng từ những cây đèn cầy hai bên góc giường có thể phân biệt được dù gã nằm in. Gã nhấc đầu để tìm cửa chính, nhưng một cơn đau chạy qua. Gã nằm yên thêm một chút, nhắm mắt và bắt đầu nhận thức mọi việc mà không cần nhìn. Gã đang nằm trên một chiếc giường êm ái. Một miếng giẻ nhấn chặt miệng gã. Gã vẫn trong tình trạng lúc bị bắt đi, không quần áo. Điều đó không báo động gã. Không có lí do gì để mặc đồ cho gã khi gã có thể tự làm một khi tỉnh dậy. Còn chiếc giường? Gã nghĩ, tốt hơn là xà lim.
Rồi sau đó gã cảm nhận được cùm sắt trên 2 cổ tay. Gã thử động đậy một bên và nghe tiếng xiềng xích loảng xoảng rồi gả thấy cảm giác vừa giật vừa kéo trên cổ chân. Máu cuộn trong người gã, là xiềng xích không phải dây trói!
Nếu chúng muốn tiền chuộc thì chúng sẽ biết gã là ai và đang đánh liều với sự báo thù của gã, điều mà gã luôn nhanh chóng thực hiện. Những tên cướp và thổ phỉ thường bắt bất cứ ai để đổi lấy những gì có thể. Chúng không quan tâm đã bắt giữ hiệp sĩ hay lái buôn, tiểu thư hay bà hàng cá và sau đó màn tra tấn cách này hay cách khác sẽ nhanh chóng đến nếu chúng không nhận được những gì mình muốn. Gã đã chiếm lấy pháo đài của một nam tước là cướp một lần và khi đó đã phát bệnh khi trông thấy những thân thể của tù nhân, chúng bị nghiền dưới những tảng đá nặng, còn có những thân thể trần truồng bị treo trên những đầu ngón tay với làn da ám khói đen xì, một số thì bàn chân lặt lìa… tất cả đều chết vì đơn giản là bị những kẻ hành hạ quên lãng trong thời gian gã bao vây pháo đài. Trong pháo đài không có lấy một túp lều đúng nghĩa hay sàn gỗ, cũng không có quán trọ giống như nơi gã bị bắt đi. Những bức tường đá tạo thành pháo đài. Một vị lãnh chúa nhỏ nhen đê tiện không hơn một tên cướp.
Warrick mở mắt lần nữa, cố nén cơn đau ngay đầu để nhìn những gì có thể là nhà giam êm ái của gã. Gã nhấc đầu lên trông thấy nàng ở đó, ngay chân giường của gã, và xác định gã đã chết vì chỉ có thể là những thiên thần của chúa mới tạo ra điều hoàn hảo trong kiếp sau.