Chương 2: Nuôi con chó con
Hoa Thanh Nguyệt liên hệ với Diệp Nhượng cả buổi sáng, dù điện thoại thông nhưng chẳng có ai nghe máy cả.
Qua bữa trưa cô lại gọi nhưng máy đã tắt.
Hoa Thanh Nguyệt hỏi Tảo Địa Phật thì biết hóa ra hôm nay Diệp Nhượng xin nghỉ.
“Trong nhà có việc ư?” Hoa Thanh Nguyệt phỏng đoán mà hỏi, “Anh ấy về nhà à?”
Người xin nghỉ nên không ở viện nghiên cứu, lại còn tắt di động vậy chỉ có thể là ở trên máy bay.
“Cũng không nói với mình một tiếng.” Hoa Thanh Nguyệt bĩu môi.
“Diệp Nhượng chính là có cái tật xấu này.” Cô lẩm bẩm, “Cái gì cũng không nói, quá đáng giận.”
Sau cơm chiều thì thuốc màu cô mới mua được đưa tới.
Hoa Thanh Nguyệt đối chiếu số lượng, trong lúc đếm đếm cô cảm nhận được một ánh mắt nhìn chăm chú thế là ngẩng đầu lên nhìn.
Cô thấy ở phối đối diện có một con chó con màu xám đang dùng ánh mắt nhu nhược đáng thương và biểu tình tủi thân nhìn mình.
Không có vòng cổ, màu lông thì hỗn độn, bộ dạng bị bắt nạt đến hỏng mất.
Hoa Thanh Nguyệt: “Chó hoang à?”
Con chó màu xám kia chậm rãi đi về phía cô.
Hoa Thanh Nguyệt đứng lên và cảnh giác lui về phía sau.
Con chó màu xám kia chấn động và ngừng lại, giống như rất bi thương.
Sau một lúc như giãy giụa nó mới nghẹn ra một tiếng gâu.
Một tiếng gâu này cực kỳ run, giống người giả giọng chó vậy.
Hoa Thanh Nguyệt đột nhiên nghe được một tiếng ‘gâu’ đặc biệt như thế thì không nhịn được phì cười.
Thoạt nhìn có vẻ nó không nguy hiểm, thậm chí còn rất thông minh vì thế Hoa Thanh Nguyệt phỏng đoán: “…… Đói bụng à? Đứng đó nhé, để tao đi lấy đồ ăn cho mày.”
Lúc cô cầm lạp xưởng ra thì thấy con chó ngồi ở cửa tiệm, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
“Cho mày nè.” Hoa Thanh Nguyệt đưa lạp xưởng tới bên mũi con chó.
Con chó lông xám lập tức lộ vẻ ghét bỏ.
Cô vươn tay cẩn thận xoa đầu nó.
Đầu tiên nó lắc lắc đầu nhưng cuối cùng vẫn đứng im cho cô xoa.
Vẻ mặt kháng cự của con chó lông xám khiến Hoa Thanh Nguyệt cực kỳ ngạc nhiên: “Con chó này khẳng định của nhà nào đó, chẳng nhẽ nó đi lạc?”
Cũng có khả năng, hôm trước mưa cả ngày, khí vị do chó để lại có thể bị nước mưa cọ rửa mất nên nó mới không tìm được đường về nhà.
Nghĩ thế nên Hoa Thanh Nguyệt đặt lạp xưởng xuống đất và lấy một cái máy ảnh từ tiệm cà phê.
Con chó nhìn thấy máy ảnh thì theo bản năng nâng móng trước che mặt nhưng thất bại.
Hoa Thanh Nguyệt nhấn nút lưu loát chụp một tấm ảnh.
Chụp xong cô kéo cửa của tiệm cà phê và nói: “Mày có nghe hiểu tiếng người không? Mau vào đây đi……”
Con chó lông xám hít hít mũi và lê từng bước và tiệm.
Hoa Thanh Nguyệt đóng cửa thật kỹ mới xoay người thì thấy con chó kia đã ngoan ngoãn tìm một cái ghế dựa và nhảy lên đó ngồi.
“May mà hôm nay là thứ bảy.” Lúc đi qua chỗ con chó cô thuận tay xoa đầu nó, “Hôm nay không có khách nên tao có thể cho mày vào, mày may mắn lắm đó!”
Con chó kia có vẻ thẹn thùng nhảy khỏi cái ghế và trốn ra phía sau cái bàn.
Hoa Thanh Nguyệt kinh ngạc: “À, đáng yêu quá.”
Hâm mộ quá… Đây là chó nhà ai thế, giáo dục tốt thật.
Hoa Thanh Nguyệt tải ảnh lên, lại viết mấy dòng giải thích về việc tìm chủ của con chó rồi nhấn nút in.
Lúc máy in làm việc con chó kia thò đầu ra khỏi khăn trải bàn và hơi híp mắt.
Sau đó hai mắt nó chợt trợn tròn, cả người chạy chậm về phía này và ngửa đầu nhìn máy in.
“Mày nhìn cái gì thế?” Hoa Thanh Nguyệt rót cho mình một chén trà và cười hỏi, “Mày biết là ảnh chụp của mình trong tin đăng tìm chủ à?”
Hơn ba mươi bản thông báo được máy in phun ra, có một tờ rơi trên mặt đất thế là con chó lông xám duỗi chân trước đè lên tờ giấy và cúi đầu nhìn.
Hoa Thanh Nguyệt nhìn chằm chằm bức ảnh trên tờ giấy thật lâu sau đó chợt bật cười thành tiếng.
“Ha ha ha ha ha……”
Con chó kia xem xong tờ giấy thì giống như thở dài, biểu tình càng thêm bất đắc dĩ.
Hoa Thanh Nguyệt: “Ha ha ha ha ha…… Nhìn kỹ…… thì thấy mày giống Diệp Nhượng thật đó!”
Cô nói xong thì buông chén trà hoa và vươn hai tay ôm lấy con chó nhỏ.
Con chó con bị bế lên thì hoảng loạn, biểu tình sợ hãi.
Trong lúc giãy giụa hai chân trước của nó đè lên ngực cô.
Từ lúc ấy cả người nó đờ ra như đá, không hề nhúc nhích, mắt chó trợn tròn.
Hoa Thanh Nguyệt đánh giá nó thật lâu sau đó bĩu môi nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đúng là giống…… thực kỳ quái.”
Rõ ràng đây là một con chó nhưng cô luôn cảm thấy nó rất giống Diệp Nhượng.
Đặc biệt là cái loại khí chất vừa rụt rè vừa kiêu ngạo này quả thực giống tên Diệp Nhượng thối tha kia như đúc.
“Nếu không tìm thấy chủ nhân của mày thì mày theo tao nhé.
Tao sẽ tặng mày cho Diệp Nhượng, ha ha ha ha ha……” Hoa Thanh Nguyệt chọc bản thân cười vui vẻ, cô vừa nghĩ tới cảnh anh túm lấy con chó giống hệt mình là đã không nhịn được mà hớn hở.
“Tên mày là gì thế?” Hoa Thanh Nguyệt lắc lắc con chó con.
Lúc này con chó mới thoát khỏi tình trạng hóa đá và khuất nhục quay mặt đi, bộ dạng khóc không ra nước mắt.
“Để tao nghĩ xem, nếu chủ nhân của mày không tới tìm thì tao nên lấy cái tên nào cho mày đây?” Hoa Thanh Nguyệt dùng một tay vặn đầu con chó nhỏ lại để nó nhìn thẳng mình.
“À…… tao sẽ gọi mày là……” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Tiểu Diệp tử!”
Con chó nhe răng trợn mắt, không phải uy hiếp mà là một loại ghét bỏ khó mà kiềm chế nổi.
Hoa Thanh Nguyệt lại thành công bị nó chọc cười nghiêng ngả.
“Ha ha ha ha, quá vui!” Hoa Thanh Nguyệt vừa cười vừa nói, “Tên ngốc Diệp Nhượng kia cũng chưa bao giờ khiến tao vui vẻ thế này đâu.”
Cái này chứng tỏ đàn ông còn không bằng con cún con.
Ánh mắt con chó lông xám lập tức sáng quắc.
Hử?
Tên ngốc Diệp Nhượng ư?
Để nghe xem em nói xấu anh cái gì nào.
Lúc này điện thoại của Hoa Thanh Nguyệt vang lên thế là cô thả con chó con xuống đất và vừa gửi thông tin tìm chủ lên trang hỗ trợ của Miêu Cương vừa nhận cuộc gọi.
“Hôm nay sao?” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Nhưng em ăn cơm tối rồi…… Ba ba tự vào bếp à? Vậy em về ngay!”
Con chó con lông xám ngồi xổm trên mặt đất nghiêm túc nghe cô nói chuyện điện thoại và nắm được tin tức từ đôi câu vài lời đó.
“Kế hoạch ngày mai à…… Em không biết, em cũng không có kế hoạch gì cụ thể, tuần này cũng không có sự kiện nào cả.” Hoa Thanh Nguyệt do dự một lát mới nói, “Nhưng cái người theo đuổi em…… Không, anh ấy không sao cả, hôm nay chắc anh ấy về nhà rồi, nếu không thì cũng đang làm việc.
Em cũng mới biết anh ấy làm cái gì đó liên quan tới tên lửa, lúc học đại học anh ấy học cái gì mà vật lý lượng tử.
Có lẽ vì thế nên ít khi anh ấy nói chuyện kỹ càng tỉ mỉ về công việc của mình.
Nhân tài khẳng định chính là nhân tài……”
Con chó con cọ cọ chân trước, biểu tình có thêm vài phần tự hào.
“Nhưng không thể so với anh trai em được.” Hoa Thanh Nguyệt bổ sung.
Con chó con lập tức đờ người sau đó lặng lẽ lườm cô một cái.
Tảo Địa Phật từng nói với anh rằng Hoa Thanh Nguyệt có một người anh trai mới mười mấy tuổi đã đỗ đại học, còn học lớp thực nghiệm, phương hướng không khác anh mấy.
Theo cách nói của ông ấy thì công việc của bọn họ chính là nghiên cứu cách đánh rơi những thứ trên bầu trời xuống còn công việc của anh trai Hoa Thanh Nguyệt chính là nghiên cứu cách để đưa một thứ gì đó lên trời.
Xem ra cô đang nói chuyện với anh trai mình.
Cái miệng chó của Diệp Nhượng trề ra, mắt híp lại, cực kỳ bất mãn nhìn chằm chằm điện thoại.
Giọng cô khi nói chuyện với anh trai sao mà mềm mại thế, khác hẳn lúc nói chuyện với anh, lòng này sao mà chua quá.
“Đúng rồi, anh có biết cách nuôi chó không?” Hoa Thanh Nguyệt cúi đầu nhìn con chó con lông xám đang nhìn mình với ánh mắt khinh thường và hỏi: “Có một con chó con tìm tới cửa tiệm, nó ngoan lắm, không kêu cũng không cắn, thoạt nhìn giống như chó nhà ai đi lạc.
Trông nó cũng không tệ lắm, lông cũng không bẩn nhưng em đút lạp xưởng thì nó lại khinh không ăn…… Đồ ăn cho chó à? Trong nhà có à?…… Vậy để em đưa nó về nhà.”
Diệp Nhượng nghe xong thì cả con chó đều thấy không tốt.
Vì bị biến thành chó nên tới giờ Diệp Nhượng vẫn còn choáng váng, chưa thể chấp nhận nổi việc mình lè lưỡi ăn thịt, uống nước như chó.
Cũng vì thế mà một ngày rồi anh chưa ăn gì.
Lúc này thì hay rồi, Hoa Thanh Nguyệt thế mà lại muốn anh ăn đồ ăn cho chó…… Không, nhà này anh không về đâu, anh phải nghĩ cách để Hoa Thanh Nguyệt đổi suy nghĩ khác!
Thế là con chó lông xám làm đủ mọi cách từ phá vỡ cái cốc, phá hỏng rèm, lại giả vờ ốm, tất cả đều là để Hoa Thanh Nguyệt phải từ bỏ ý định về nhà!
Nhưng mà……
Nửa giờ sau trên cổ con chó lông xám có thêm một sợi dây dắt chó hàng mây tre đan.
(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Diệp Nhượng sống không còn gì luyến tiếc, ánh mắt trống rỗng chết lặng, cứ thế ngoan ngoãn để Hoa Thanh Nguyệt nhét mình vào xe rồi mang về nhà.
Lúc Hoa Thanh Nguyệt mang theo con chó về nhà thì trong nhà chỉ có mỗi anh trai cô.
“Anh, em về rồi.”
Anh chàng đeo kính gọng vàng ừ một tiếng sau đó oán trách: “Lâu thế……”
Con chó lông xám ngẩng đầu lên, hai anh em nhà này giống nhau thế.
“Ba mẹ đâu?”
“Về trại rồi, trong tộc có việc nên ba ba phải về chủ trì.” Anh chàng kia nhìn chằm chằm con chó em gái ôm trong lòng và nói, “Anh mua đồ ăn cho chó rồi đó, buổi tối em nhớ tắm rửa cho nó rồi hẵng để nó lên giường.”
“Đã biết, anh đi đâu à?”
“Tới cơ quan, có khách từ nơi khác tới nên phải họp.” Nói xong anh chỉ vào phòng bếp, “Cơm ở trong tủ, nhớ hâm nóng hẵng ăn.”
“Vâng!”
Anh trai cô dặn xong thì ra cửa, Hoa Thanh Nguyệt thì đặt con chó trên mặt đất và cầm đũa trong hai tay nói: “Tay trái là ăn bữa khuya, tay phải là không ăn, để xem rốt cuộc chúng ta có ăn hay không……”
Hoa Thanh Nguyệt nhắm mắt lại nói: “Diệp Nhượng là tên khốn, rời đi cũng không gọi điện một lần, cả ngày đều không liên lạc, anh ta không khốn nạn thì ai khốn nạn nữa……”
Lải nhải xong cô mở mắt ra và phát hiện một chữ cuối cùng rơi vào cái đũa bên tay phải.
Hoa Thanh Nguyệt tiếc nuối nói: “Thật đúng là khốn nạn, thôi…… không ăn bữa khuya nữa.”
Người có thể không ăn cơm để giảm béo nhưng chó thì cần ăn cơm.
Hoa Thanh Nguyệt rửa sạch đ ĩa rồi đổ thức ăn cho chó ra và đặt trên mặt đất và gọi con chó tới ăn cơm như gọi con heo con.
Con chó vẫn đờ ra.
Hoa Thanh Nguyệt: “Lạ nhỉ? Hay nó khát?”
Cô lại lấy một bát nước đặt trên mặt đất.
Con chó vẫn tủi thân không nhúc nhích.
Anh có tôn nghiêm nhé, trước mặt cô gái mình thích mà thè lưỡi uống nước…… anh không làm được, dù quả thực anh sắp khát chết rồi.
Con chó con lại nuốt nuốt nước miếng.
Hoa Thanh Nguyệt nghĩ trăm lần cũng không ra: “…… Vẫn không thích à, chó gì thế này?”
Chẳng lẽ chủ cũ cho nó ăn sơn hào hải vị nên giờ nó khinh đồ ăn cho chó à?
“Thôi kệ, làm công tác tiếp theo thôi.” Hoa Thanh Nguyệt lấy găng tay ra và nói, “Tới đây, cơm có thể không ăn nhưng tắm thì chắc chắn phải làm.”
Con chó lông xám như tự hỏi một lát sau đó đưa ra lựa chọn.
Nó ngoan ngoãn đi vào bồn tắm, sau đó ngoảnh mặt đi, cả người đứng thẳng tắp như binh sĩ ra chiến trường để mặc Hoa Thanh Nguyệt x0a nắn.
“Ha ha ha ha…… Vì sao tao cứ có cảm giác mày đang thẹn thùng nhỉ, quá kỳ quái.” Hoa Thanh Nguyệt nhìn lên thấy vẻ mặt của nó thì phì cười.
Lăn lộn đến nửa đêm cuối cùng cũng tắm xong cho con chó, sau khi lau khô lông của nó cô đặt nó lên giường và đi tắm rửa.
Con chó con thấy cô vừa đi vừa cởi qu@n áo thì ngây người rồi lập tức quay người đi.
Làm chó cũng không thể đáng khinh, dù làm chó cũng phải là một con chó lịch thiệp.
Con chó con hít hít cái mũi sau đó buồn bực nằm trên giường thở dài.
Hoa Thanh Nguyệt tắm rửa xong là thay áo ngủ nằm trên giường sau đó duỗi tay ôm con chó vào lòng, vừa xoa đầu nó vừa tìm tòi thông tin về nuôi chó và những việc cần chú ý.
“…… Tiêm vắc-xin phòng bệnh, làm công tác tuyệt dục……” Hoa Thanh Nguyệt vừa xem vừa lẩm bẩm.
Con chó lông xám ngẩn ra sau đó vội vàng nhào tới gạt di động của cô đi.
Hoa Thanh Nguyệt: “Đừng nghịch.”
Con chó này đúng là thành tinh rồi, vừa nói tới tuyệt dục nó đã nháo nhào lên.
“Chó đực dễ tuyệt dục hơn chó cái.” Hoa Thanh Nguyệt tiếp tục xem, vừa xem vừa đè đè bụng con chó con ra và lẩm bẩm, “Con này là đực……”
Con chó con mặt mày ủ rũ, mắt nghiêng 45 độ nhìn trần nhà, lòng chỉ toàn suy nghĩ —— biến thành cục đá còn tốt hơn biến thành chó.
Qua bữa trưa cô lại gọi nhưng máy đã tắt.
Hoa Thanh Nguyệt hỏi Tảo Địa Phật thì biết hóa ra hôm nay Diệp Nhượng xin nghỉ.
“Trong nhà có việc ư?” Hoa Thanh Nguyệt phỏng đoán mà hỏi, “Anh ấy về nhà à?”
Người xin nghỉ nên không ở viện nghiên cứu, lại còn tắt di động vậy chỉ có thể là ở trên máy bay.
“Cũng không nói với mình một tiếng.” Hoa Thanh Nguyệt bĩu môi.
“Diệp Nhượng chính là có cái tật xấu này.” Cô lẩm bẩm, “Cái gì cũng không nói, quá đáng giận.”
Sau cơm chiều thì thuốc màu cô mới mua được đưa tới.
Hoa Thanh Nguyệt đối chiếu số lượng, trong lúc đếm đếm cô cảm nhận được một ánh mắt nhìn chăm chú thế là ngẩng đầu lên nhìn.
Cô thấy ở phối đối diện có một con chó con màu xám đang dùng ánh mắt nhu nhược đáng thương và biểu tình tủi thân nhìn mình.
Không có vòng cổ, màu lông thì hỗn độn, bộ dạng bị bắt nạt đến hỏng mất.
Hoa Thanh Nguyệt: “Chó hoang à?”
Con chó màu xám kia chậm rãi đi về phía cô.
Hoa Thanh Nguyệt đứng lên và cảnh giác lui về phía sau.
Con chó màu xám kia chấn động và ngừng lại, giống như rất bi thương.
Sau một lúc như giãy giụa nó mới nghẹn ra một tiếng gâu.
Một tiếng gâu này cực kỳ run, giống người giả giọng chó vậy.
Hoa Thanh Nguyệt đột nhiên nghe được một tiếng ‘gâu’ đặc biệt như thế thì không nhịn được phì cười.
Thoạt nhìn có vẻ nó không nguy hiểm, thậm chí còn rất thông minh vì thế Hoa Thanh Nguyệt phỏng đoán: “…… Đói bụng à? Đứng đó nhé, để tao đi lấy đồ ăn cho mày.”
Lúc cô cầm lạp xưởng ra thì thấy con chó ngồi ở cửa tiệm, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
“Cho mày nè.” Hoa Thanh Nguyệt đưa lạp xưởng tới bên mũi con chó.
Con chó lông xám lập tức lộ vẻ ghét bỏ.
Cô vươn tay cẩn thận xoa đầu nó.
Đầu tiên nó lắc lắc đầu nhưng cuối cùng vẫn đứng im cho cô xoa.
Vẻ mặt kháng cự của con chó lông xám khiến Hoa Thanh Nguyệt cực kỳ ngạc nhiên: “Con chó này khẳng định của nhà nào đó, chẳng nhẽ nó đi lạc?”
Cũng có khả năng, hôm trước mưa cả ngày, khí vị do chó để lại có thể bị nước mưa cọ rửa mất nên nó mới không tìm được đường về nhà.
Nghĩ thế nên Hoa Thanh Nguyệt đặt lạp xưởng xuống đất và lấy một cái máy ảnh từ tiệm cà phê.
Con chó nhìn thấy máy ảnh thì theo bản năng nâng móng trước che mặt nhưng thất bại.
Hoa Thanh Nguyệt nhấn nút lưu loát chụp một tấm ảnh.
Chụp xong cô kéo cửa của tiệm cà phê và nói: “Mày có nghe hiểu tiếng người không? Mau vào đây đi……”
Con chó lông xám hít hít mũi và lê từng bước và tiệm.
Hoa Thanh Nguyệt đóng cửa thật kỹ mới xoay người thì thấy con chó kia đã ngoan ngoãn tìm một cái ghế dựa và nhảy lên đó ngồi.
“May mà hôm nay là thứ bảy.” Lúc đi qua chỗ con chó cô thuận tay xoa đầu nó, “Hôm nay không có khách nên tao có thể cho mày vào, mày may mắn lắm đó!”
Con chó kia có vẻ thẹn thùng nhảy khỏi cái ghế và trốn ra phía sau cái bàn.
Hoa Thanh Nguyệt kinh ngạc: “À, đáng yêu quá.”
Hâm mộ quá… Đây là chó nhà ai thế, giáo dục tốt thật.
Hoa Thanh Nguyệt tải ảnh lên, lại viết mấy dòng giải thích về việc tìm chủ của con chó rồi nhấn nút in.
Lúc máy in làm việc con chó kia thò đầu ra khỏi khăn trải bàn và hơi híp mắt.
Sau đó hai mắt nó chợt trợn tròn, cả người chạy chậm về phía này và ngửa đầu nhìn máy in.
“Mày nhìn cái gì thế?” Hoa Thanh Nguyệt rót cho mình một chén trà và cười hỏi, “Mày biết là ảnh chụp của mình trong tin đăng tìm chủ à?”
Hơn ba mươi bản thông báo được máy in phun ra, có một tờ rơi trên mặt đất thế là con chó lông xám duỗi chân trước đè lên tờ giấy và cúi đầu nhìn.
Hoa Thanh Nguyệt nhìn chằm chằm bức ảnh trên tờ giấy thật lâu sau đó chợt bật cười thành tiếng.
“Ha ha ha ha ha……”
Con chó kia xem xong tờ giấy thì giống như thở dài, biểu tình càng thêm bất đắc dĩ.
Hoa Thanh Nguyệt: “Ha ha ha ha ha…… Nhìn kỹ…… thì thấy mày giống Diệp Nhượng thật đó!”
Cô nói xong thì buông chén trà hoa và vươn hai tay ôm lấy con chó nhỏ.
Con chó con bị bế lên thì hoảng loạn, biểu tình sợ hãi.
Trong lúc giãy giụa hai chân trước của nó đè lên ngực cô.
Từ lúc ấy cả người nó đờ ra như đá, không hề nhúc nhích, mắt chó trợn tròn.
Hoa Thanh Nguyệt đánh giá nó thật lâu sau đó bĩu môi nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đúng là giống…… thực kỳ quái.”
Rõ ràng đây là một con chó nhưng cô luôn cảm thấy nó rất giống Diệp Nhượng.
Đặc biệt là cái loại khí chất vừa rụt rè vừa kiêu ngạo này quả thực giống tên Diệp Nhượng thối tha kia như đúc.
“Nếu không tìm thấy chủ nhân của mày thì mày theo tao nhé.
Tao sẽ tặng mày cho Diệp Nhượng, ha ha ha ha ha……” Hoa Thanh Nguyệt chọc bản thân cười vui vẻ, cô vừa nghĩ tới cảnh anh túm lấy con chó giống hệt mình là đã không nhịn được mà hớn hở.
“Tên mày là gì thế?” Hoa Thanh Nguyệt lắc lắc con chó con.
Lúc này con chó mới thoát khỏi tình trạng hóa đá và khuất nhục quay mặt đi, bộ dạng khóc không ra nước mắt.
“Để tao nghĩ xem, nếu chủ nhân của mày không tới tìm thì tao nên lấy cái tên nào cho mày đây?” Hoa Thanh Nguyệt dùng một tay vặn đầu con chó nhỏ lại để nó nhìn thẳng mình.
“À…… tao sẽ gọi mày là……” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Tiểu Diệp tử!”
Con chó nhe răng trợn mắt, không phải uy hiếp mà là một loại ghét bỏ khó mà kiềm chế nổi.
Hoa Thanh Nguyệt lại thành công bị nó chọc cười nghiêng ngả.
“Ha ha ha ha, quá vui!” Hoa Thanh Nguyệt vừa cười vừa nói, “Tên ngốc Diệp Nhượng kia cũng chưa bao giờ khiến tao vui vẻ thế này đâu.”
Cái này chứng tỏ đàn ông còn không bằng con cún con.
Ánh mắt con chó lông xám lập tức sáng quắc.
Hử?
Tên ngốc Diệp Nhượng ư?
Để nghe xem em nói xấu anh cái gì nào.
Lúc này điện thoại của Hoa Thanh Nguyệt vang lên thế là cô thả con chó con xuống đất và vừa gửi thông tin tìm chủ lên trang hỗ trợ của Miêu Cương vừa nhận cuộc gọi.
“Hôm nay sao?” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Nhưng em ăn cơm tối rồi…… Ba ba tự vào bếp à? Vậy em về ngay!”
Con chó con lông xám ngồi xổm trên mặt đất nghiêm túc nghe cô nói chuyện điện thoại và nắm được tin tức từ đôi câu vài lời đó.
“Kế hoạch ngày mai à…… Em không biết, em cũng không có kế hoạch gì cụ thể, tuần này cũng không có sự kiện nào cả.” Hoa Thanh Nguyệt do dự một lát mới nói, “Nhưng cái người theo đuổi em…… Không, anh ấy không sao cả, hôm nay chắc anh ấy về nhà rồi, nếu không thì cũng đang làm việc.
Em cũng mới biết anh ấy làm cái gì đó liên quan tới tên lửa, lúc học đại học anh ấy học cái gì mà vật lý lượng tử.
Có lẽ vì thế nên ít khi anh ấy nói chuyện kỹ càng tỉ mỉ về công việc của mình.
Nhân tài khẳng định chính là nhân tài……”
Con chó con cọ cọ chân trước, biểu tình có thêm vài phần tự hào.
“Nhưng không thể so với anh trai em được.” Hoa Thanh Nguyệt bổ sung.
Con chó con lập tức đờ người sau đó lặng lẽ lườm cô một cái.
Tảo Địa Phật từng nói với anh rằng Hoa Thanh Nguyệt có một người anh trai mới mười mấy tuổi đã đỗ đại học, còn học lớp thực nghiệm, phương hướng không khác anh mấy.
Theo cách nói của ông ấy thì công việc của bọn họ chính là nghiên cứu cách đánh rơi những thứ trên bầu trời xuống còn công việc của anh trai Hoa Thanh Nguyệt chính là nghiên cứu cách để đưa một thứ gì đó lên trời.
Xem ra cô đang nói chuyện với anh trai mình.
Cái miệng chó của Diệp Nhượng trề ra, mắt híp lại, cực kỳ bất mãn nhìn chằm chằm điện thoại.
Giọng cô khi nói chuyện với anh trai sao mà mềm mại thế, khác hẳn lúc nói chuyện với anh, lòng này sao mà chua quá.
“Đúng rồi, anh có biết cách nuôi chó không?” Hoa Thanh Nguyệt cúi đầu nhìn con chó con lông xám đang nhìn mình với ánh mắt khinh thường và hỏi: “Có một con chó con tìm tới cửa tiệm, nó ngoan lắm, không kêu cũng không cắn, thoạt nhìn giống như chó nhà ai đi lạc.
Trông nó cũng không tệ lắm, lông cũng không bẩn nhưng em đút lạp xưởng thì nó lại khinh không ăn…… Đồ ăn cho chó à? Trong nhà có à?…… Vậy để em đưa nó về nhà.”
Diệp Nhượng nghe xong thì cả con chó đều thấy không tốt.
Vì bị biến thành chó nên tới giờ Diệp Nhượng vẫn còn choáng váng, chưa thể chấp nhận nổi việc mình lè lưỡi ăn thịt, uống nước như chó.
Cũng vì thế mà một ngày rồi anh chưa ăn gì.
Lúc này thì hay rồi, Hoa Thanh Nguyệt thế mà lại muốn anh ăn đồ ăn cho chó…… Không, nhà này anh không về đâu, anh phải nghĩ cách để Hoa Thanh Nguyệt đổi suy nghĩ khác!
Thế là con chó lông xám làm đủ mọi cách từ phá vỡ cái cốc, phá hỏng rèm, lại giả vờ ốm, tất cả đều là để Hoa Thanh Nguyệt phải từ bỏ ý định về nhà!
Nhưng mà……
Nửa giờ sau trên cổ con chó lông xám có thêm một sợi dây dắt chó hàng mây tre đan.
(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Diệp Nhượng sống không còn gì luyến tiếc, ánh mắt trống rỗng chết lặng, cứ thế ngoan ngoãn để Hoa Thanh Nguyệt nhét mình vào xe rồi mang về nhà.
Lúc Hoa Thanh Nguyệt mang theo con chó về nhà thì trong nhà chỉ có mỗi anh trai cô.
“Anh, em về rồi.”
Anh chàng đeo kính gọng vàng ừ một tiếng sau đó oán trách: “Lâu thế……”
Con chó lông xám ngẩng đầu lên, hai anh em nhà này giống nhau thế.
“Ba mẹ đâu?”
“Về trại rồi, trong tộc có việc nên ba ba phải về chủ trì.” Anh chàng kia nhìn chằm chằm con chó em gái ôm trong lòng và nói, “Anh mua đồ ăn cho chó rồi đó, buổi tối em nhớ tắm rửa cho nó rồi hẵng để nó lên giường.”
“Đã biết, anh đi đâu à?”
“Tới cơ quan, có khách từ nơi khác tới nên phải họp.” Nói xong anh chỉ vào phòng bếp, “Cơm ở trong tủ, nhớ hâm nóng hẵng ăn.”
“Vâng!”
Anh trai cô dặn xong thì ra cửa, Hoa Thanh Nguyệt thì đặt con chó trên mặt đất và cầm đũa trong hai tay nói: “Tay trái là ăn bữa khuya, tay phải là không ăn, để xem rốt cuộc chúng ta có ăn hay không……”
Hoa Thanh Nguyệt nhắm mắt lại nói: “Diệp Nhượng là tên khốn, rời đi cũng không gọi điện một lần, cả ngày đều không liên lạc, anh ta không khốn nạn thì ai khốn nạn nữa……”
Lải nhải xong cô mở mắt ra và phát hiện một chữ cuối cùng rơi vào cái đũa bên tay phải.
Hoa Thanh Nguyệt tiếc nuối nói: “Thật đúng là khốn nạn, thôi…… không ăn bữa khuya nữa.”
Người có thể không ăn cơm để giảm béo nhưng chó thì cần ăn cơm.
Hoa Thanh Nguyệt rửa sạch đ ĩa rồi đổ thức ăn cho chó ra và đặt trên mặt đất và gọi con chó tới ăn cơm như gọi con heo con.
Con chó vẫn đờ ra.
Hoa Thanh Nguyệt: “Lạ nhỉ? Hay nó khát?”
Cô lại lấy một bát nước đặt trên mặt đất.
Con chó vẫn tủi thân không nhúc nhích.
Anh có tôn nghiêm nhé, trước mặt cô gái mình thích mà thè lưỡi uống nước…… anh không làm được, dù quả thực anh sắp khát chết rồi.
Con chó con lại nuốt nuốt nước miếng.
Hoa Thanh Nguyệt nghĩ trăm lần cũng không ra: “…… Vẫn không thích à, chó gì thế này?”
Chẳng lẽ chủ cũ cho nó ăn sơn hào hải vị nên giờ nó khinh đồ ăn cho chó à?
“Thôi kệ, làm công tác tiếp theo thôi.” Hoa Thanh Nguyệt lấy găng tay ra và nói, “Tới đây, cơm có thể không ăn nhưng tắm thì chắc chắn phải làm.”
Con chó lông xám như tự hỏi một lát sau đó đưa ra lựa chọn.
Nó ngoan ngoãn đi vào bồn tắm, sau đó ngoảnh mặt đi, cả người đứng thẳng tắp như binh sĩ ra chiến trường để mặc Hoa Thanh Nguyệt x0a nắn.
“Ha ha ha ha…… Vì sao tao cứ có cảm giác mày đang thẹn thùng nhỉ, quá kỳ quái.” Hoa Thanh Nguyệt nhìn lên thấy vẻ mặt của nó thì phì cười.
Lăn lộn đến nửa đêm cuối cùng cũng tắm xong cho con chó, sau khi lau khô lông của nó cô đặt nó lên giường và đi tắm rửa.
Con chó con thấy cô vừa đi vừa cởi qu@n áo thì ngây người rồi lập tức quay người đi.
Làm chó cũng không thể đáng khinh, dù làm chó cũng phải là một con chó lịch thiệp.
Con chó con hít hít cái mũi sau đó buồn bực nằm trên giường thở dài.
Hoa Thanh Nguyệt tắm rửa xong là thay áo ngủ nằm trên giường sau đó duỗi tay ôm con chó vào lòng, vừa xoa đầu nó vừa tìm tòi thông tin về nuôi chó và những việc cần chú ý.
“…… Tiêm vắc-xin phòng bệnh, làm công tác tuyệt dục……” Hoa Thanh Nguyệt vừa xem vừa lẩm bẩm.
Con chó lông xám ngẩn ra sau đó vội vàng nhào tới gạt di động của cô đi.
Hoa Thanh Nguyệt: “Đừng nghịch.”
Con chó này đúng là thành tinh rồi, vừa nói tới tuyệt dục nó đã nháo nhào lên.
“Chó đực dễ tuyệt dục hơn chó cái.” Hoa Thanh Nguyệt tiếp tục xem, vừa xem vừa đè đè bụng con chó con ra và lẩm bẩm, “Con này là đực……”
Con chó con mặt mày ủ rũ, mắt nghiêng 45 độ nhìn trần nhà, lòng chỉ toàn suy nghĩ —— biến thành cục đá còn tốt hơn biến thành chó.