Chương 8
Từ sau khi Diệp Nhượng ngồi vào khuyên tai của Hoa Thanh Nguyệt thì cô cũng sợ anh đột nhiên trở lại kích thước ban đầu khiến tai cô đi đời.
“Hay là chúng ta theo con đường núi này về trại nhé, chứ chờ cứu hộ tới thì quá chậm… Đêm dài lắm mộng.” Hoa Thanh Nguyệt đề nghị.
Cô muốn nhanh chóng giải quyết 72 loại phiền toái của cái người họ Diệp nào đó.
Diệp Nhượng gật đầu và nói: “Cơ bản là anh đồng ý vì bây giờ có quá nhiều biến số, chúng ta cần phải nhanh chóng tìm được nguyên nhân, giải quyết vấn đề.
Bất kể thế nào chúng ta cũng không thể đợi tại chỗ được.
Chẳng qua lựa chọn đi đường núi về trại cũng là một phương án nguy hiểm, em có nắm chắc không?”
Có đường núi, hơn nữa Hoa Thanh Nguyệt cũng biết phải đi như thế nào nhưng ánh mắt cô vẫn hơi giãy giụa giống như có băn khoăn gì đó.
Diệp Nhượng không thấy mặt cô nên chỉ có thể nói bên tai cô như tiếng ma quỷ: “Nếu em nắm chắc thì chúng ta sẽ đi bộ.
Nhưng nếu em là kẻ mù đường không thể phân rõ phương hướng thì anh khuyên em vẫn nên ở lại đây chờ thì hơn.”
Miệng Diệp Nhượng đúng là đáng giận.
Hoa Thanh Nguyệt: “Đi!”
Mù đường ấy hả? Người của Thương tộc chính là kim chỉ nam đầu thai, vừa mở mắt đã có thể nhận biết phương hướng đó!
Hoa Thanh Nguyệt đi vòng vèo về nhà gỗ đốt đuốc sau đó bắt đầu đi trên con đường mòn trong rừng.
Diệp Nhượng bị động tác lưu loát của cô dọa sợ.
“Lợi hại, từ khi ở lại Miêu Cương vì em anh cảm thấy như mình đã xuyên không.” Diệp Nhượng lảm nhảm bên tai Hoa Thanh Nguyệt, “Biện pháp nguyên thủy như thế cũng chỉ có người ở đây còn dùng, chẳng nhẽ mọi người ở đây không dùng đèn pin à?”
Hoa Thanh Nguyệt lập tức bắt bẻ: “Anh đang khen hay châm chọc em đấy hả?”
Diệp Nhượng: “Em nghĩ nhiều rồi, anh không khen cũng không châm chọc em nhưng giờ này khắc này anh muốn có một câu di ngôn.”
Hoa Thanh Nguyệt: “Di ngôn?”
Diệp Nhượng: “Nếu em mà không đổi tay cầm đuốc đi thì từ giờ tới trại là anh đã thơm phức rồi ấy.”
Hoa Thanh Nguyệt: “……”
Đồ đàn ông thối, sao không thể nói chuyện tử tế được nhỉ?!
Đương nhiên cô cũng sẽ không để anh bị bỏng chết nên lập tức nghe lời đổi tay cầm đuốc.
Diệp Nhượng rời xa kiếp nạn bị “Thiêu chết” thì lại ngại mình sống quá lâu và bắt đầu dò hỏi chuyện 10 năm trước.
“Anh cho rằng hai chúng ta lại nói tiếp đề tài này thì sẽ ổn thỏa và khoa học hơn đó.” Diệp Nhượng nói.
Hoa Thanh Nguyệt gật gật đầu.
Cô gật đầu một cái là hoa tai lập tức lắc mạnh, Diệp Nhượng lắc mấy cái, suýt thì bay cả linh hồn nhỏ bé nhưng vì mặt mũi mà anh không chịu nói ra.
Bình tĩnh rồi Diệp Nhượng mới nắm chặt lấy hoa tai của cô và hỏi: “Đầu tiên chúng ta cần xác nhận một việc đó là em có nhận sai người không? Em chắc chắn cái tên khốn Diệp Nhượng em gặp mười năm trước chính là anh sao?”
Hoa Thanh Nguyệt trợn trắng mắt rồi gật đầu: “Anh tưởng em là anh chắc, cái đồ hay quên!”
Diệp Nhượng: “Ấy, nói chuyện tử tế cơ mà.”
Nói chuyện tử tế, và đừng lắc đầu nữa! Người ta có cái miệng là để nói chuyện đó! Cầu em đừng lắc cái hoa tai nữa, anh lại sắp nôn rồi!
Hoa Thanh Nguyệt: “Chắc chắn là anh, năm ấy anh còn ăn sinh nhật 16 tuổi ở trại của bọn em cơ mà.
Ba anh là một người cao lớn, có râu, trên cổ còn treo mấy cái máy ảnh.
Em không nhớ mẹ anh làm gì nên chỉ gọi là nhà khoa học.”
Diệp Nhượng ngạc nhiên.
“Ớ, thế thì đúng là anh rồi!” Diệp Nhượng nói, “Lúc ấy anh thi đại học sớm nên có ba tháng nghỉ hè đi theo ba mẹ tới đây khảo sát.
Trong ba tháng anh đi qua sáu trại của Vu tộc để nghiên cứu về bảo tồn…… Đây là đúng, anh xin xác nhận.”
Hoa Thanh Nguyệt: “…… Sáu trại à?”
Không biết vì sao cô đột nhiên chẳng còn tức giận nữa.
Phải, cô nhớ mãi không quên Diệp Nhượng vì anh là thiếu niên đầu tiên tới từ bên ngoài mà cô nhìn thấy từ khi chào đời.
Anh thời thượng, hiện đại, lại thông minh và trưởng thành nên đã khắc sâu trong ấn tượng non nớt của cô.
Nhưng Diệp Nhượng…… Diệp Nhượng đi theo cha mẹ vào nam ra bắc, gặp vô số thiếu niên thiếu nữ, thậm chí anh còn đi du học, gặp cả những người tóc vàng mắt xanh vì thế anh không nhớ rõ một bé gái dân tộc như cô cũng là bình thường.
Hoa Thanh Nguyệt dậm dậm chân.
Cô bỗng nhiên ý thức được chênh lệch giữa bọn họ.
Dù cô có thể dựa vào thiên phú để sáng tác ra những tác phẩm độc đáo, hoặc tiếng tăm của cô truyền khắp toàn bộ Miêu Cương, hoặc cô là con gái tộc trưởng thì cô cũng chưa thực sự trải nghiệm quá nhiều.
Cô còn trẻ, đơn giản và không có kinh nghiệm.
Hoa Thanh Nguyệt dừng chân và do dự một lát mới thay đổi phương hướng.
“Diệp Nhượng…… Hiện tại em có thể tha chứ cho anh vì đã không nhớ ra em…… Không, tha thứ một nửa thôi!” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Nhưng em cho rằng anh hẳn là nên nhớ em chứ, dù sao…… dù sao thì anh cũng từng cứu em.
Cái này có ý nghĩa rất lớn … nhưng nếu anh nói mình là người cao thượng, cứu người và không để bụng nên mới quên mất em vậy thì cũng…… cũng đúng.
Em, em mang anh tới một chỗ này hẳn anh sẽ nhớ ra em.”
Hoa Thanh Nguyệt đẩy lùm cây trước mặt ra và nói: “Ngày đó cũng có mưa rơi như hôm nay…… Em nhớ ra rồi, có lẽ vì lúc ấy mẹ em cạo đầu em, bản thân em lại bị bệnh sưng nửa mặt nên trong lòng anh mới không nhớ một đứa con gái vừa gầy vừa xấu xí như thế.
Em hiểu đàn ông đều là cái loại như thế, năm ấy anh trai em trở về thấy em như thế cũng nhíu mặt nhíu mày những ba ngày……”
Nếu Diệp Nhượng còn ở bên cạnh cô thì hẳn anh đã sớm lên tiếng phản bác: “Thực sự xấu như vậy thì anh tuyệt đối sẽ nhớ rõ em.”
Đáng tiếc, Diệp Nhượng không ở đó.
Hoa Thanh Nguyệt nói xong không nghe thấy Diệp Nhượng nói chuyện thế là giác quan thứ sáu của cô lại réo inh ỏi.
“Diệp Nhượng?”
Quả nhiên bên tai không truyền đến tiếng anh trả lời.
Hoa Thanh Nguyệt vội vàng sờ lỗ tai chỉ thấy lỗ tai trống rỗng, hoa tai đã biến mất.
Máu cả người cô đóng băng lại, suýt thì bị dọa sợ ngất xỉu.
“Diệp Nhượng?!”
Sau khi thêm Diệp Nhượng hoa tai nặng hơn nhiều vì thế dần dần tai cô cũng chết lặng và đương nhiên cô không cảm giác được khi hoa tai rơi xuống.
Có lẽ lúc rơi xuống Diệp Nhượng từng kêu cứu nhưng cô đang đi trong rừng, lại nói chuyện liên hồi và thêm tiếng bước chân nên dù thế nào cô cũng không nghe được tiếng của anh.
Mặt Hoa Thanh Nguyệt trắng bệch, cô cố nén nước mắt mà giơ cây đuốc tuyệt vọng tìm kiếm Diệp Nhương mà mình vừa đánh mất.
Diệp Nhượng đã sớm rơi.
Lúc cô theo bản năng dậm chân vì xấu hổ buồn bực thì hoa tai đã rơi.
Nhưng ban đầu nó mắc trên tóc cô sau đó mới bị cô hất về phía sau.
Diệp Nhượng ngoan cường túm lấy tóc cô nhưng đáng tiếc lúc đi đường biên độ hất tóc của Hoa Thanh Nguyệt quá lớn vì thế chỉ ba giây là anh đã bị cô ném ra xa và quang vinh trật khớp.
Cũng may Diệp Nhượng có vận khí tốt nên rơi trên một cây nấm rừng không tên bên cạnh rễ cây.
Cây nấm mềm xốp như tấm đệm giúp anh không tan xương nát thịt.
Diệp Nhượng bò dậy rồi nhắm mắt tự hỏi nhân sinh sau đó quyết định soạn di thư.
Nếu còn tiếp tục thế này thì sớm hay muộn anh cũng bị Hoa Thanh Nguyệt đùa chết mất thôi.
Chẳng lẽ đời trước anh thiếu nợ cô nàng này hả? Nhưng với cái trình độ trả nợ cỡ này thì chắc đời trước anh thiếu cô cả giang sơn ấy chứ!
Quá khó khăn, sống sót để yêu đương thôi mà sao khó khăn thế này?
Anh nhìn Hoa Thanh Nguyệt cách đó chừng 50 bước đang giơ cây đuốc khóc lóc tìm mình sau đó nặng nề mà thở dài.
Anh nghe được những lời cô nói và cũng nhớ ra cô là ai.
Năm ấy cha mẹ theo đội khảo sát tới một trại cuối cùng thì anh bị sốt nên không thể theo cha mẹ vào núi mà phải ở lại trại dưỡng bệnh.
Trong trại có rất nhiều trẻ con, cả đám đều vô cùng tò mò về anh nên luôn tìm tới chỗ anh mà chơi đùa.
Trong đó có một đứa nhỏ đầu thì trọc, còn bị quai bị thế là nửa mặt sưng vác lên, trên mặt bôi thứ thuốc màu xanh gì đó trông bẩn bẩn.
Cả người đứa nhỏ vừa đen vừa gầy, giống cây giá đỗ.
Giá đỗ rất thích tìm anh chơi nhưng Diệp Nhượng cũng không biết giới tính của đứa nhỏ là gì.
Có lần anh gọi giá đỗ là: thằng nhóc kia lại đây.
Ai biết cây giá đỗ lập tức khóc nức nở và nhỏ giọng nói: “Em, em là con gái nhé!”
Diệp Nhượng: “Con gái? Vậy…… Tóc đâu hết rồi?”
Những lời này làm cây giá đỗ bị sưng nửa mặt khóc càng thảm thiết hơn: “Em nghịch lửa nên tóc bị cháy, mẹ tức quá cạo trọc luôn……”
Diệp Nhượng nhíu mày: “À…… Vậy em mấy tuổi?”
Giá đỗ: “12……”
Diệp Nhượng nhìn bộ ng ực phẳng lỳ của giá đỗ và rơi vào trầm mặc: “……” Mười hai còn chưa dậy thì??
“Được rồi, em tên gì?”
“Nguyệt Đoàn Tử.”
“À, anh xin lỗi, bây giờ anh nhớ kỹ em rồi, về sau sẽ không gọi là nhóc con nữa mà sẽ gọi tên em nhé?”
“Rõ ràng lúc ấy em có nói tên mình là Hoa Thanh Nguyệt đâu……” Nhớ tới đoạn này Diệp Nhượng lập tức bất mãn.
Khi ấy vì chọc cô khóc nên Diệp Nhượng khá khoan dung với cô, sau khi hết bệnh anh còn mời cô cùng vào núi với đội khảo cổ.
Còn chuyện Hoa Thanh Nguyệt nói anh từng cứu cô thì Diệp Nhượng khiêm tốn nghĩ: “Quả là có chuyện ấy nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, không đáng nhắc đến.”
Không, hiện tại không phải lúc nhớ lại cái này.
Diệp Nhượng: “Hiện tại nên xem xét tự cứu như thế nào.”
Với kích thước của anh bây giờ mà lạc trong rừng thì trên cơ bản chính là tầng chót của chuỗi thức ăn.
Không nói cái khác, chỉ cần gặp phải một con sâu lông là anh sẽ cắn lưỡi tự sát ngay.
Diệp Nhượng quay đầu thấy đội ngũ đom đóm đã bay tới gần thế là anh hít một hơi và nhảy khỏi cây nấm sau đó tìm kiếm thứ gì đó làm vũ khí.
“Hoa tai!”
Cách đó không xa, trong bụi cỏ có chiếc hoa tai của Hoa Thanh Nguyệt vướng trong đó và tỏa ánh sáng lấp lánh.
Diệp Nhượng nhìn độ cao của cây cỏ sau đó xây dựng kế hoạch lấy vũ khí.
Anh cau mày cố nhịn đau vặn lại cánh tay bị trật khớp nhưng quả thực đau tới độ anh không nhịn được hét lên.
Đúng vậy, nhân lúc Hoa Thanh Nguyệt không nghe thấy tiếng anh hô đau thế là anh không kiêng nể gì, cũng không màng mặt mũi kêu ra tiếng.
Trong lúc anh đang dùng sức lắc ngọn cỏ để lấy hoa tai thì Hoa Thanh Nguyệt vẫn đứng cách anh 20 bước và tiếp tục tìm kiếm.
Cô không dám đi nhanh vì sợ không cẩn thận dẫm phải anh nên tốc độ của cô rất thong thả.
Diệp Nhượng thành công lấy được vũ khí bằng bạc sau đó anh dùng hết sức vặn gẫy một chỗ nối trên hoa tai, tách vòng bạc hình tròn cùng vật trang trí.
Có móc câu bằng bạc này thì anh chẳng sợ gì cả.
Tiếp theo là tìm một chỗ thật tốt rồi ôm vũ khí đợi Hoa Thanh Nguyệt phát hiện.
Chỗ nào là tốt nhất đây?
Diệp Nhượng nhướng mày.
Đương nhiên là dấu chân.
Hoa Thanh Nguyệt có chỉ số thông minh cao nên khẳng định cô sẽ theo dấu chân cũ mà tìm anh.
(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Diệp Nhượng một tay kéo phần trang trí của hoa tai, một tay cầm móc câu bạc đi mười mấy cm lại nghỉ.
Cuối cùng anh cũng đi tới dấu chân gần mình nhất và ngồi cạnh đó.
Hiện tại phải xem ông trời muốn mang Hoa Thanh Nguyệt tới trước hay côn trùng tới trước!
Trời cao lập tức tỏ vẻ: Diệp Nhượng, cậu không phải con đẻ của ta nên ——
Diệp Nhượng vừa mới ngồi xuống không lâu đã nghe thấy tiếng vù vù thật lớn.
Anh không còn chút sức lực nào mà đứng lên xoay người.
……
Để anh chết đi, mau làm anh chết đi cho rồi!
Không phải sâu lông nhưng cái thứ mới tới cũng chẳng tốt hơn chỗ nào —— là một con muỗi.
Mà con muỗi kia lúc này kích cỡ cũng không bé hơn anh là mấy.
Mẹ ơi, nếu mà bị nó cắn một cái thì anh lập tức nằm đây luôn.
Diệp Nhượng: “Chẳng lẽ trời cao đang muốn nói với mình rằng Diệp Nhượng đời này vô phúc cưới vợ ư??”
Mình thì làm sao, mình chỉ muốn yêu đương và kết hôn thôi cơ mà? Sao mà lại đến cái nông nỗi này cơ chứ?
Muỗi ong ong trả lời anh —— đến nỗi này chứ nỗi nào.
- -----oOo------
“Hay là chúng ta theo con đường núi này về trại nhé, chứ chờ cứu hộ tới thì quá chậm… Đêm dài lắm mộng.” Hoa Thanh Nguyệt đề nghị.
Cô muốn nhanh chóng giải quyết 72 loại phiền toái của cái người họ Diệp nào đó.
Diệp Nhượng gật đầu và nói: “Cơ bản là anh đồng ý vì bây giờ có quá nhiều biến số, chúng ta cần phải nhanh chóng tìm được nguyên nhân, giải quyết vấn đề.
Bất kể thế nào chúng ta cũng không thể đợi tại chỗ được.
Chẳng qua lựa chọn đi đường núi về trại cũng là một phương án nguy hiểm, em có nắm chắc không?”
Có đường núi, hơn nữa Hoa Thanh Nguyệt cũng biết phải đi như thế nào nhưng ánh mắt cô vẫn hơi giãy giụa giống như có băn khoăn gì đó.
Diệp Nhượng không thấy mặt cô nên chỉ có thể nói bên tai cô như tiếng ma quỷ: “Nếu em nắm chắc thì chúng ta sẽ đi bộ.
Nhưng nếu em là kẻ mù đường không thể phân rõ phương hướng thì anh khuyên em vẫn nên ở lại đây chờ thì hơn.”
Miệng Diệp Nhượng đúng là đáng giận.
Hoa Thanh Nguyệt: “Đi!”
Mù đường ấy hả? Người của Thương tộc chính là kim chỉ nam đầu thai, vừa mở mắt đã có thể nhận biết phương hướng đó!
Hoa Thanh Nguyệt đi vòng vèo về nhà gỗ đốt đuốc sau đó bắt đầu đi trên con đường mòn trong rừng.
Diệp Nhượng bị động tác lưu loát của cô dọa sợ.
“Lợi hại, từ khi ở lại Miêu Cương vì em anh cảm thấy như mình đã xuyên không.” Diệp Nhượng lảm nhảm bên tai Hoa Thanh Nguyệt, “Biện pháp nguyên thủy như thế cũng chỉ có người ở đây còn dùng, chẳng nhẽ mọi người ở đây không dùng đèn pin à?”
Hoa Thanh Nguyệt lập tức bắt bẻ: “Anh đang khen hay châm chọc em đấy hả?”
Diệp Nhượng: “Em nghĩ nhiều rồi, anh không khen cũng không châm chọc em nhưng giờ này khắc này anh muốn có một câu di ngôn.”
Hoa Thanh Nguyệt: “Di ngôn?”
Diệp Nhượng: “Nếu em mà không đổi tay cầm đuốc đi thì từ giờ tới trại là anh đã thơm phức rồi ấy.”
Hoa Thanh Nguyệt: “……”
Đồ đàn ông thối, sao không thể nói chuyện tử tế được nhỉ?!
Đương nhiên cô cũng sẽ không để anh bị bỏng chết nên lập tức nghe lời đổi tay cầm đuốc.
Diệp Nhượng rời xa kiếp nạn bị “Thiêu chết” thì lại ngại mình sống quá lâu và bắt đầu dò hỏi chuyện 10 năm trước.
“Anh cho rằng hai chúng ta lại nói tiếp đề tài này thì sẽ ổn thỏa và khoa học hơn đó.” Diệp Nhượng nói.
Hoa Thanh Nguyệt gật gật đầu.
Cô gật đầu một cái là hoa tai lập tức lắc mạnh, Diệp Nhượng lắc mấy cái, suýt thì bay cả linh hồn nhỏ bé nhưng vì mặt mũi mà anh không chịu nói ra.
Bình tĩnh rồi Diệp Nhượng mới nắm chặt lấy hoa tai của cô và hỏi: “Đầu tiên chúng ta cần xác nhận một việc đó là em có nhận sai người không? Em chắc chắn cái tên khốn Diệp Nhượng em gặp mười năm trước chính là anh sao?”
Hoa Thanh Nguyệt trợn trắng mắt rồi gật đầu: “Anh tưởng em là anh chắc, cái đồ hay quên!”
Diệp Nhượng: “Ấy, nói chuyện tử tế cơ mà.”
Nói chuyện tử tế, và đừng lắc đầu nữa! Người ta có cái miệng là để nói chuyện đó! Cầu em đừng lắc cái hoa tai nữa, anh lại sắp nôn rồi!
Hoa Thanh Nguyệt: “Chắc chắn là anh, năm ấy anh còn ăn sinh nhật 16 tuổi ở trại của bọn em cơ mà.
Ba anh là một người cao lớn, có râu, trên cổ còn treo mấy cái máy ảnh.
Em không nhớ mẹ anh làm gì nên chỉ gọi là nhà khoa học.”
Diệp Nhượng ngạc nhiên.
“Ớ, thế thì đúng là anh rồi!” Diệp Nhượng nói, “Lúc ấy anh thi đại học sớm nên có ba tháng nghỉ hè đi theo ba mẹ tới đây khảo sát.
Trong ba tháng anh đi qua sáu trại của Vu tộc để nghiên cứu về bảo tồn…… Đây là đúng, anh xin xác nhận.”
Hoa Thanh Nguyệt: “…… Sáu trại à?”
Không biết vì sao cô đột nhiên chẳng còn tức giận nữa.
Phải, cô nhớ mãi không quên Diệp Nhượng vì anh là thiếu niên đầu tiên tới từ bên ngoài mà cô nhìn thấy từ khi chào đời.
Anh thời thượng, hiện đại, lại thông minh và trưởng thành nên đã khắc sâu trong ấn tượng non nớt của cô.
Nhưng Diệp Nhượng…… Diệp Nhượng đi theo cha mẹ vào nam ra bắc, gặp vô số thiếu niên thiếu nữ, thậm chí anh còn đi du học, gặp cả những người tóc vàng mắt xanh vì thế anh không nhớ rõ một bé gái dân tộc như cô cũng là bình thường.
Hoa Thanh Nguyệt dậm dậm chân.
Cô bỗng nhiên ý thức được chênh lệch giữa bọn họ.
Dù cô có thể dựa vào thiên phú để sáng tác ra những tác phẩm độc đáo, hoặc tiếng tăm của cô truyền khắp toàn bộ Miêu Cương, hoặc cô là con gái tộc trưởng thì cô cũng chưa thực sự trải nghiệm quá nhiều.
Cô còn trẻ, đơn giản và không có kinh nghiệm.
Hoa Thanh Nguyệt dừng chân và do dự một lát mới thay đổi phương hướng.
“Diệp Nhượng…… Hiện tại em có thể tha chứ cho anh vì đã không nhớ ra em…… Không, tha thứ một nửa thôi!” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Nhưng em cho rằng anh hẳn là nên nhớ em chứ, dù sao…… dù sao thì anh cũng từng cứu em.
Cái này có ý nghĩa rất lớn … nhưng nếu anh nói mình là người cao thượng, cứu người và không để bụng nên mới quên mất em vậy thì cũng…… cũng đúng.
Em, em mang anh tới một chỗ này hẳn anh sẽ nhớ ra em.”
Hoa Thanh Nguyệt đẩy lùm cây trước mặt ra và nói: “Ngày đó cũng có mưa rơi như hôm nay…… Em nhớ ra rồi, có lẽ vì lúc ấy mẹ em cạo đầu em, bản thân em lại bị bệnh sưng nửa mặt nên trong lòng anh mới không nhớ một đứa con gái vừa gầy vừa xấu xí như thế.
Em hiểu đàn ông đều là cái loại như thế, năm ấy anh trai em trở về thấy em như thế cũng nhíu mặt nhíu mày những ba ngày……”
Nếu Diệp Nhượng còn ở bên cạnh cô thì hẳn anh đã sớm lên tiếng phản bác: “Thực sự xấu như vậy thì anh tuyệt đối sẽ nhớ rõ em.”
Đáng tiếc, Diệp Nhượng không ở đó.
Hoa Thanh Nguyệt nói xong không nghe thấy Diệp Nhượng nói chuyện thế là giác quan thứ sáu của cô lại réo inh ỏi.
“Diệp Nhượng?”
Quả nhiên bên tai không truyền đến tiếng anh trả lời.
Hoa Thanh Nguyệt vội vàng sờ lỗ tai chỉ thấy lỗ tai trống rỗng, hoa tai đã biến mất.
Máu cả người cô đóng băng lại, suýt thì bị dọa sợ ngất xỉu.
“Diệp Nhượng?!”
Sau khi thêm Diệp Nhượng hoa tai nặng hơn nhiều vì thế dần dần tai cô cũng chết lặng và đương nhiên cô không cảm giác được khi hoa tai rơi xuống.
Có lẽ lúc rơi xuống Diệp Nhượng từng kêu cứu nhưng cô đang đi trong rừng, lại nói chuyện liên hồi và thêm tiếng bước chân nên dù thế nào cô cũng không nghe được tiếng của anh.
Mặt Hoa Thanh Nguyệt trắng bệch, cô cố nén nước mắt mà giơ cây đuốc tuyệt vọng tìm kiếm Diệp Nhương mà mình vừa đánh mất.
Diệp Nhượng đã sớm rơi.
Lúc cô theo bản năng dậm chân vì xấu hổ buồn bực thì hoa tai đã rơi.
Nhưng ban đầu nó mắc trên tóc cô sau đó mới bị cô hất về phía sau.
Diệp Nhượng ngoan cường túm lấy tóc cô nhưng đáng tiếc lúc đi đường biên độ hất tóc của Hoa Thanh Nguyệt quá lớn vì thế chỉ ba giây là anh đã bị cô ném ra xa và quang vinh trật khớp.
Cũng may Diệp Nhượng có vận khí tốt nên rơi trên một cây nấm rừng không tên bên cạnh rễ cây.
Cây nấm mềm xốp như tấm đệm giúp anh không tan xương nát thịt.
Diệp Nhượng bò dậy rồi nhắm mắt tự hỏi nhân sinh sau đó quyết định soạn di thư.
Nếu còn tiếp tục thế này thì sớm hay muộn anh cũng bị Hoa Thanh Nguyệt đùa chết mất thôi.
Chẳng lẽ đời trước anh thiếu nợ cô nàng này hả? Nhưng với cái trình độ trả nợ cỡ này thì chắc đời trước anh thiếu cô cả giang sơn ấy chứ!
Quá khó khăn, sống sót để yêu đương thôi mà sao khó khăn thế này?
Anh nhìn Hoa Thanh Nguyệt cách đó chừng 50 bước đang giơ cây đuốc khóc lóc tìm mình sau đó nặng nề mà thở dài.
Anh nghe được những lời cô nói và cũng nhớ ra cô là ai.
Năm ấy cha mẹ theo đội khảo sát tới một trại cuối cùng thì anh bị sốt nên không thể theo cha mẹ vào núi mà phải ở lại trại dưỡng bệnh.
Trong trại có rất nhiều trẻ con, cả đám đều vô cùng tò mò về anh nên luôn tìm tới chỗ anh mà chơi đùa.
Trong đó có một đứa nhỏ đầu thì trọc, còn bị quai bị thế là nửa mặt sưng vác lên, trên mặt bôi thứ thuốc màu xanh gì đó trông bẩn bẩn.
Cả người đứa nhỏ vừa đen vừa gầy, giống cây giá đỗ.
Giá đỗ rất thích tìm anh chơi nhưng Diệp Nhượng cũng không biết giới tính của đứa nhỏ là gì.
Có lần anh gọi giá đỗ là: thằng nhóc kia lại đây.
Ai biết cây giá đỗ lập tức khóc nức nở và nhỏ giọng nói: “Em, em là con gái nhé!”
Diệp Nhượng: “Con gái? Vậy…… Tóc đâu hết rồi?”
Những lời này làm cây giá đỗ bị sưng nửa mặt khóc càng thảm thiết hơn: “Em nghịch lửa nên tóc bị cháy, mẹ tức quá cạo trọc luôn……”
Diệp Nhượng nhíu mày: “À…… Vậy em mấy tuổi?”
Giá đỗ: “12……”
Diệp Nhượng nhìn bộ ng ực phẳng lỳ của giá đỗ và rơi vào trầm mặc: “……” Mười hai còn chưa dậy thì??
“Được rồi, em tên gì?”
“Nguyệt Đoàn Tử.”
“À, anh xin lỗi, bây giờ anh nhớ kỹ em rồi, về sau sẽ không gọi là nhóc con nữa mà sẽ gọi tên em nhé?”
“Rõ ràng lúc ấy em có nói tên mình là Hoa Thanh Nguyệt đâu……” Nhớ tới đoạn này Diệp Nhượng lập tức bất mãn.
Khi ấy vì chọc cô khóc nên Diệp Nhượng khá khoan dung với cô, sau khi hết bệnh anh còn mời cô cùng vào núi với đội khảo cổ.
Còn chuyện Hoa Thanh Nguyệt nói anh từng cứu cô thì Diệp Nhượng khiêm tốn nghĩ: “Quả là có chuyện ấy nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, không đáng nhắc đến.”
Không, hiện tại không phải lúc nhớ lại cái này.
Diệp Nhượng: “Hiện tại nên xem xét tự cứu như thế nào.”
Với kích thước của anh bây giờ mà lạc trong rừng thì trên cơ bản chính là tầng chót của chuỗi thức ăn.
Không nói cái khác, chỉ cần gặp phải một con sâu lông là anh sẽ cắn lưỡi tự sát ngay.
Diệp Nhượng quay đầu thấy đội ngũ đom đóm đã bay tới gần thế là anh hít một hơi và nhảy khỏi cây nấm sau đó tìm kiếm thứ gì đó làm vũ khí.
“Hoa tai!”
Cách đó không xa, trong bụi cỏ có chiếc hoa tai của Hoa Thanh Nguyệt vướng trong đó và tỏa ánh sáng lấp lánh.
Diệp Nhượng nhìn độ cao của cây cỏ sau đó xây dựng kế hoạch lấy vũ khí.
Anh cau mày cố nhịn đau vặn lại cánh tay bị trật khớp nhưng quả thực đau tới độ anh không nhịn được hét lên.
Đúng vậy, nhân lúc Hoa Thanh Nguyệt không nghe thấy tiếng anh hô đau thế là anh không kiêng nể gì, cũng không màng mặt mũi kêu ra tiếng.
Trong lúc anh đang dùng sức lắc ngọn cỏ để lấy hoa tai thì Hoa Thanh Nguyệt vẫn đứng cách anh 20 bước và tiếp tục tìm kiếm.
Cô không dám đi nhanh vì sợ không cẩn thận dẫm phải anh nên tốc độ của cô rất thong thả.
Diệp Nhượng thành công lấy được vũ khí bằng bạc sau đó anh dùng hết sức vặn gẫy một chỗ nối trên hoa tai, tách vòng bạc hình tròn cùng vật trang trí.
Có móc câu bằng bạc này thì anh chẳng sợ gì cả.
Tiếp theo là tìm một chỗ thật tốt rồi ôm vũ khí đợi Hoa Thanh Nguyệt phát hiện.
Chỗ nào là tốt nhất đây?
Diệp Nhượng nhướng mày.
Đương nhiên là dấu chân.
Hoa Thanh Nguyệt có chỉ số thông minh cao nên khẳng định cô sẽ theo dấu chân cũ mà tìm anh.
(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Diệp Nhượng một tay kéo phần trang trí của hoa tai, một tay cầm móc câu bạc đi mười mấy cm lại nghỉ.
Cuối cùng anh cũng đi tới dấu chân gần mình nhất và ngồi cạnh đó.
Hiện tại phải xem ông trời muốn mang Hoa Thanh Nguyệt tới trước hay côn trùng tới trước!
Trời cao lập tức tỏ vẻ: Diệp Nhượng, cậu không phải con đẻ của ta nên ——
Diệp Nhượng vừa mới ngồi xuống không lâu đã nghe thấy tiếng vù vù thật lớn.
Anh không còn chút sức lực nào mà đứng lên xoay người.
……
Để anh chết đi, mau làm anh chết đi cho rồi!
Không phải sâu lông nhưng cái thứ mới tới cũng chẳng tốt hơn chỗ nào —— là một con muỗi.
Mà con muỗi kia lúc này kích cỡ cũng không bé hơn anh là mấy.
Mẹ ơi, nếu mà bị nó cắn một cái thì anh lập tức nằm đây luôn.
Diệp Nhượng: “Chẳng lẽ trời cao đang muốn nói với mình rằng Diệp Nhượng đời này vô phúc cưới vợ ư??”
Mình thì làm sao, mình chỉ muốn yêu đương và kết hôn thôi cơ mà? Sao mà lại đến cái nông nỗi này cơ chứ?
Muỗi ong ong trả lời anh —— đến nỗi này chứ nỗi nào.
- -----oOo------