Chương 22: Quả chanh thứ 22
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba nam sinh xung quanh lập tức ngẩn ngơ, tình huống gì thế này, từ khi nào mà bạn học Tô Hoài lại có thể chỉ bài cho Ninh Manh vậy?
Không đúng không đúng, đây không phải là trọng điểm, vấn đề là tại sao giọng điệu của bạn học Tô Hoài cảm giác như không được tốt lắm, là ảo giác của bọn họ sao?
Ninh Manh cũng cười nói: “Uhm, Tô Hoài giảng thật sự rất hay, nghe một lần là hiểu liền.”
Người bên cạnh hoàn toàn phớt lờ lời khen ngợi của cô, lại lên tiếng với ba nam sinh kia: “Có vấn đề gì sao?”
Điều này thì bọn họ thừa biết, ngữ khí của bạn học Tô Hoài có bao giờ tốt đâu.
Vội vàng lắc đầu: “Không có, không có gì…”
Tô Hoài vẫn cúi đầu tiếp tục đổi đề khác để làm: “Không vấn đề gì thì về chỗ đi chứ.”
Ba nam sinh: …
Bây giờ là giờ tan học mà! Giờ ra chơi đó trời! Bọn họ là đến tìm Ninh Manh! Buôn dưa là tự do của họ cơ mà! Tại sao lại không thể!
Tô Hoài ngẩng đầu liếc một cái, ba người họ giật hết cả mình cứ như bị điện giật.
……
Ok, không được thì thôi, bọn họ đành quay về chỗ ngồi của mình ~
Phải nói là Tô Hoài cố ý làm như vậy, nhưng Ninh Manh lại vô tâm cũng cho họ “ăn trái bơ”, không hề bị ảnh hưởng mà vẫn tiếp tục nói chuyện với Tô Hoài, nói cậu ta không phải cố ý làm lơ thì quả là quá gượng ép rồi.
Nhờ Tô Hoài “dốc lòng chăm sóc” mà bệnh cảm của Ninh Manh đã nhanh chóng thuyên giảm, đến ngày thứ năm là khỏi hẳn luôn rồi.
Mà nói về tính cẩn thận của Tô Hoài thì thật sự rất cẩn thận, tỉ mỉ, thậm chí đồ ăn mỗi bữa của Ninh Manh cũng phải xem qua chắc chắn không có dầu mỡ, cay nồng độc hại thì mới cho cô ăn
Mấy ngày nay, Ninh Manh đôi khi lại cảm thấy Tô Hoài giống hệt như mẹ cô vậy.
Mà từ sau hôm đó, mỗi sáng ra cửa đều sẽ thấy Tô Hoài đứng ở ngoài chờ cô, lúc trước là cô phải chờ cậu còn bây giờ đổi lại là cậu chờ cô.
Tuy rằng thái độ người nọ vẫn giống như trước, vẫn lạnh lùng lại không thích nói chuyện, nhưng Ninh Manh luôn cảm thấy cậu đã thay đổi rồi.
Kỳ nghỉ đông bắt đầu từ 26/01 kéo dài đến 22/02.
Việc cuối cùng cần làm trước kỳ nghỉ đông là nhận bài tập về nhà, bài tập của Nhất Trung bất luận là nghỉ đông hay nghỉ hè thì cũng đều được sắp xếp dựa theo thành tích của kỳ của họ.
Đối với học sinh đặc biệt ưu tú đạt thành tích tốt ở hầu hết các môn như Tô Hoài, bài tập nghỉ đông ngoại trừ bài điều tra thực hành xã hội ra thì các môn khác cơ bản đều được miễn làm.
Trái ngược hoàn toàn với Tô Hoài, về cơ bản là Ninh Manh đã lấy xong hết bài tập của tất cả các môn.
Bởi vì tuy là lần này cô đã tiến bộ hơn rất nhiều, nhưng ở lớp 1 vẫn thuộc top sau, đương nhiên vẫn phải nhận bài tập nghỉ đông ở tất cả các môn.
Các bạn trong lớp sau khi nhận xong bài tập của mình đều nhao nhao rời khỏi trường học, còn Ninh Manh là lớp trưởng, thì phải xử lý xong hồ sơ của mọi người, và phải giúp giáo viên các môn hoàn thành những công việc cuối cùng thì mới được về.
Tô Hoài cũng xem như là một nửa lớp trưởng, đương nhiên là phải giúp đỡ Ninh Manh cùng nhau hoàn thành công việc.
Hai người lượn lờ trong khu dạy học trống không, xung quanh thực sự rất yên tĩnh, ngày thường đều có thể nhìn thấy một đám chạy nhảy hoặc vội vội vàng vàng chạy thục mạng trên hành lang, còn bây giờ không có lấy một bóng người, dưới ánh hoàng hôn chỉ có hai chiếc bóng kéo dài thật dài của họ.
Hai người đang đi thì Ninh Manh đột nhiên lên tiếng: “Tô Hoài, tớ nghe mẹ tớ nói, buổi tối hôm tớ phát sốt, cậu có tới thăm tớ hả.”
Tô Hoài đột nhiên dừng lại, từ hôm đó tới giờ cậu vẫn luôn nhớ kỹ việc này, nhưng Ninh Manh không có hỏi đến, cậu cũng dần dần quên mất, ai ngờ bây giờ tự dưng lại nhắc tới, làm cậu nhớ đến sự việc xảy ra tối hôm đó.
Yết hầu cậu di chuyển một chút, một đoạn ký ức không ổn lắm lan ra trong lòng.
Nữ sinh bên cạnh không nhìn vào cậu, chỉ nhìn chằm chằm phía trước tiếp tục nói: “Lời nói của cậu buổi tối hôm đó, mẹ tớ đều đã nói cho tớ hết rồi.”
Cậu đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, thấp giọng hỏi: “Nói… cái gì cơ?”
Nữ sinh quay đầu sang nhìn cậu, ánh sáng nơi đáy mắt hơi lấp lánh, ở dưới góc độ này còn có vẻ hết sức dịu dàng, cô nhẹ nhàng mỉm cười: “Cậu không phải đã nói sao, tớ không phải là phiền toái của cậu.”
(Chắc Tiểu Hoài nghĩ mình nói yêu thích gì đó nên mới khẩn trương.)
Nghe xong yết hầu cậu cuối cùng cũng hạ xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ thật cẩn thận mà nghĩ lại, câu nói kia có thể là cô tự mình nghe được, nhưng thực ra khi đó cô nàng này còn chưa tỉnh táo, cho nên chỉ cần cậu không thừa nhận là được rồi.
Nhưng vừa rồi khi nghe cô nói như vậy, ngoại trừ yên tâm thì cậu còn có một xíu thất vọng nho nhỏ.
Cậu thất vọng cái gì cơ chứ?
Không muốn xem như chưa nói gì, là cậu sao?
Kỳ nghỉ đông bắt đầu, Ninh Manh và Tô Hoài đều không thấy mặt mũi nhau.
Mặc dù Ninh Manh có thể tìm cậu đi chơi, nhưng bài tập của cô còn đang chất thành núi kia kìa, mỗi ngày đều vùi đầu vào đống bài tập nhiều không lối thoát, làm gì còn thời gian mà đi tìm Tô Hoài nữa.
Người sau thì càng không cần phải nói, không viện được lý do gì chính đáng sẽ không chủ động tìm Ninh Manh.
Cậu chính là không thể bỏ mặt mũi xuống được.
Rất nhanh liền hết một tuần nghỉ, Tô Hoài ở nhà thực sự rất nhàn rỗi, khi trước mỗi ngày đi học còn có Ninh Manh cứ ồn ào ở bên tai, rồi bất tri bất giác quen dần với những ngày ầm ĩ như vậy, bây giờ từ sáng đến tối chẳng có ai ồn ào ở bên tai, vậy mà lại cảm thấy hết sức là nhàm chán.
Cậu đã sớm tự học xong cả chương trình các môn của đại học năm ba rồi, bây giờ mỗi lúc rảnh rỗi là gương mặt cô nàng kia lại xuất hiện trong tâm trí cậu.
Mẹ cậu dường như hiểu được suy nghĩ của thằng con trai mình cười nói: “Lát nữa chúng ta sang nhà dì Ôn ăn bữa tối nha con.”
Tô Hoài từ trên sofa ngẩng đầu lên: “Tại sao chứ?”
Mẹ cậu lấy cây son ra nhìn vào cái gương trang điểm nhỏ vừa tô vừa nói: “Sao cái gì mà sao, thỉnh thoảng hai nhà ăn cơm chung một bữa là chuyện bình thường mà, hơn nữa con và Ninh Manh cũng đã một tuần không gặp nhau rồi còn gì.”
Tô Hoài quay đầu lại, thất thần nhìn vào màn hình TV: “Chỉ là một tuần không gặp thôi mà, có gì đâu…”
“Ồ ~ phải không đấy, vậy đồng chí Tiểu Tô à, mời con giải thích cho mẹ một chút, sáng nay đun nước thì để cạn, đồ ăn tối qua thì quên muối, rồi cả đống quần áo quên giặt hôm trước là sao vậy con trai?”
Mẹ cậu đột nhiên xích lại, hỏi với giọng điệu đầy hoài nghi.
Tô Hoài bỗng nhiên đứng dậy đi vào trong phòng, giọng nói có chút hỗn loạn: “Ồn ào chết đi được.”
“Hahahaha…” Mẹ cậu cười ra tiếng, nghe thấy tiếng đóng cửa “rầm” một phát lại càng cười lớn hơn.
Có ai mà hiểu con hơn mẹ chứ, người khác có thể không nhìn ra Tô Hoài đang nghĩ gì, nhưng bà thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu được suy nghĩ của thằng con trai mình rồi.
Tâm tư nhỏ này, có giấu cũng không giấu được.
Bà vẫn luôn lôi kéo mẹ Ninh Manh cùng hợp tác cho hai đứa nó, là bởi vì bà biết, đứa nhỏ Manh Manh kia quá đơn thuần, còn thằng con ngốc nhà bà lại là kiểu ngoài lạnh trong nóng.
Nếu không tạo cơ hội giúp bọn nhóc, nếu cứ để cho nước chảy bèo trôi [*], thì không biết đến mùa quýt năm nào mới đơm hoa kết trái được đây.
[*] phó mặc cho sự diễn biến, phát triển tự nhiên của sự việc.
Người trẻ tuổi ấy à, phải dám yêu dám hận một chút.
Bà cảm thấy con trai mình cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi là thiếu chủ động trong tình cảm, mỗi lần như này, bà đều phải đi thúc đẩy giúp chúng nó.
Sau khi trở về phòng, Tô Hoài vẫn có chút bực bội, mấy ngày nay quả thật là cậu cứ như người mất hồn vậy, không giống bản thân thường ngày chút nào.
Bị bà mẹ nói trúng tim đen, cậu là càng không muốn thừa nhận, con nhỏ Ninh Manh…
“Ting” chuông báo tin nhắn từ điện thoại đột nhiên vang lên, màn hình lóe sáng, Tô Hoài cầm lên thì thấy một câu: “Tô Hoài à, tớ nghe mẹ tớ nói, lát nữa cậu và dì muốn đến nhà tớ ăn cơm, tớ đợi cậu nhé!”
Người gửi là cô ấy.
Tô Hoài có thể nhận ra cảm xúc bất ổn, hỗn loạn mấy ngày qua của mình, phút chốc đã bình tĩnh trở lại.
Con nhỏ Ninh Manh này…
Mặc dù cậu không muốn thừa nhận, nhưng bàn tay siết chặt cuối cùng cũng được giải phóng.
Sau khi tới nhà Ninh Manh, đã mấy ngày không gặp, cậu vừa đến đã thấy cô gái tóc dài mặc một chiếc áo choàng nhỏ chạy ra, rõ ràng là rất vui sướng khi gặp được Tô Hoài: “Tô Hoài, đã lâu không gặp, tớ nhớ cậu lắm.”
Tô Hoài bị lời nói lộ liễu của Ninh Manh làm cho sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh như cũ.
Mẹ Tô đứng một bên nhìn thấy cảnh này không khỏi cảm thấy đau lòng, cái tính tự nhiên này của Manh Manh đối với con trai bà, đúng là có hơi không chấp nhận nổi nha.
Mấy người cùng nhau đi vào, chưa được mấy bước thì mẹ Tô dừng lại, nhìn người đàn ông mặc vest từ trong thư phòng đi ra, có chút kinh hỉ [*] ngoài ý muốn: “Không ngờ Diệc Thư cũng quay về rồi nha.”
[*] kinh ngạc + vui vẻ.
Vừa nói xong, Tô Hoài bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt không khác trong trí nhớ là bao đã xuất hiện trước mặt, còn đang híp mặt lại nhìn cậu.
Theo bản năng, Tô Hoài nhăn mặt lại, vẻ chán ghét trong mắt hiện lên hết sức rõ ràng.
Thẩm Diệc Thư đi tới, đặt nhẹ chai rượu trên tay xuống bàn, cười cười nói: “Brandy của Pháp, Barty ni.”
Tô Hoài kiềm chế xúc động muốn xoay người bỏ về, không tức giận nói: “Tôi không uống rượu.”
Thẩm Diệc Thư lại cong cong khóe miếng, duối tay xoa đầu Ninh Manh nói: “Cũng đúng, con vẫn là một đứa trẻ.”
Hành động kia rõ ràng cũng không có ý gì, nhưng Tô Hoài vẫn thấy chướng mắt không chịu được.
Nụ cười không chút sơ hở, là vẻ thành thục của một người đàn ông trưởng thành.
Lại còn, bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu Ninh Manh nữa.
Cậu liếc hai cái rồi xoay người đi về phía phòng khách, thật là không muốn thấy người đàn ông này một chút nào.
Ninh Manh cũng ngoan ngoãn đi theo ngồi bên cạnh cậu, cô cầm điều khiển TV nhấn nút mở nói: “Tô Hoài, cậu muốn xem TV thì nói sớm đi.”
Tô Hoài: “…”
Thẩm Diệc Thư đứng một bên thấy cảnh này không khỏi bị chọc cười, cười khẽ ra tiếng: “Manh Manh nhà chúng ta thật là một đứa trẻ quá đáng nha.”
Ninh Manh ngẩng đầu nhìn anh: “Chú nói, người nói cái gì vậy?”
Thẩm Diệc Thư lắc đầu, chậm rãi đi tới, ngồi trên chiếc sofa đơn đáp lời: “Không có gì.”
Trên TV đang chiếu một chương trình hẹn hò giấu mặt của đài nào đó, mẹ Ninh Manh rất thích xem kiểu chương trình này. Đây là một chương trình tạp kỹ mời mười mấy người qua đường vào diễn, vậy mà vẫn có rất nhiều người yêu thích đến nồng nhiệt như vậy.
Thẩm Diệc Thư ngồi vắt chéo chân, bàn tay đặt trên đầu gối, ánh mắt khẽ đảo: “Manh Manh, chờ con lớn thêm một chút, chú nhỏ sắp xếp cho con một buổi xem mắt có được không?”
Ba nam sinh xung quanh lập tức ngẩn ngơ, tình huống gì thế này, từ khi nào mà bạn học Tô Hoài lại có thể chỉ bài cho Ninh Manh vậy?
Không đúng không đúng, đây không phải là trọng điểm, vấn đề là tại sao giọng điệu của bạn học Tô Hoài cảm giác như không được tốt lắm, là ảo giác của bọn họ sao?
Ninh Manh cũng cười nói: “Uhm, Tô Hoài giảng thật sự rất hay, nghe một lần là hiểu liền.”
Người bên cạnh hoàn toàn phớt lờ lời khen ngợi của cô, lại lên tiếng với ba nam sinh kia: “Có vấn đề gì sao?”
Điều này thì bọn họ thừa biết, ngữ khí của bạn học Tô Hoài có bao giờ tốt đâu.
Vội vàng lắc đầu: “Không có, không có gì…”
Tô Hoài vẫn cúi đầu tiếp tục đổi đề khác để làm: “Không vấn đề gì thì về chỗ đi chứ.”
Ba nam sinh: …
Bây giờ là giờ tan học mà! Giờ ra chơi đó trời! Bọn họ là đến tìm Ninh Manh! Buôn dưa là tự do của họ cơ mà! Tại sao lại không thể!
Tô Hoài ngẩng đầu liếc một cái, ba người họ giật hết cả mình cứ như bị điện giật.
……
Ok, không được thì thôi, bọn họ đành quay về chỗ ngồi của mình ~
Phải nói là Tô Hoài cố ý làm như vậy, nhưng Ninh Manh lại vô tâm cũng cho họ “ăn trái bơ”, không hề bị ảnh hưởng mà vẫn tiếp tục nói chuyện với Tô Hoài, nói cậu ta không phải cố ý làm lơ thì quả là quá gượng ép rồi.
Nhờ Tô Hoài “dốc lòng chăm sóc” mà bệnh cảm của Ninh Manh đã nhanh chóng thuyên giảm, đến ngày thứ năm là khỏi hẳn luôn rồi.
Mà nói về tính cẩn thận của Tô Hoài thì thật sự rất cẩn thận, tỉ mỉ, thậm chí đồ ăn mỗi bữa của Ninh Manh cũng phải xem qua chắc chắn không có dầu mỡ, cay nồng độc hại thì mới cho cô ăn
Mấy ngày nay, Ninh Manh đôi khi lại cảm thấy Tô Hoài giống hệt như mẹ cô vậy.
Mà từ sau hôm đó, mỗi sáng ra cửa đều sẽ thấy Tô Hoài đứng ở ngoài chờ cô, lúc trước là cô phải chờ cậu còn bây giờ đổi lại là cậu chờ cô.
Tuy rằng thái độ người nọ vẫn giống như trước, vẫn lạnh lùng lại không thích nói chuyện, nhưng Ninh Manh luôn cảm thấy cậu đã thay đổi rồi.
Kỳ nghỉ đông bắt đầu từ 26/01 kéo dài đến 22/02.
Việc cuối cùng cần làm trước kỳ nghỉ đông là nhận bài tập về nhà, bài tập của Nhất Trung bất luận là nghỉ đông hay nghỉ hè thì cũng đều được sắp xếp dựa theo thành tích của kỳ của họ.
Đối với học sinh đặc biệt ưu tú đạt thành tích tốt ở hầu hết các môn như Tô Hoài, bài tập nghỉ đông ngoại trừ bài điều tra thực hành xã hội ra thì các môn khác cơ bản đều được miễn làm.
Trái ngược hoàn toàn với Tô Hoài, về cơ bản là Ninh Manh đã lấy xong hết bài tập của tất cả các môn.
Bởi vì tuy là lần này cô đã tiến bộ hơn rất nhiều, nhưng ở lớp 1 vẫn thuộc top sau, đương nhiên vẫn phải nhận bài tập nghỉ đông ở tất cả các môn.
Các bạn trong lớp sau khi nhận xong bài tập của mình đều nhao nhao rời khỏi trường học, còn Ninh Manh là lớp trưởng, thì phải xử lý xong hồ sơ của mọi người, và phải giúp giáo viên các môn hoàn thành những công việc cuối cùng thì mới được về.
Tô Hoài cũng xem như là một nửa lớp trưởng, đương nhiên là phải giúp đỡ Ninh Manh cùng nhau hoàn thành công việc.
Hai người lượn lờ trong khu dạy học trống không, xung quanh thực sự rất yên tĩnh, ngày thường đều có thể nhìn thấy một đám chạy nhảy hoặc vội vội vàng vàng chạy thục mạng trên hành lang, còn bây giờ không có lấy một bóng người, dưới ánh hoàng hôn chỉ có hai chiếc bóng kéo dài thật dài của họ.
Hai người đang đi thì Ninh Manh đột nhiên lên tiếng: “Tô Hoài, tớ nghe mẹ tớ nói, buổi tối hôm tớ phát sốt, cậu có tới thăm tớ hả.”
Tô Hoài đột nhiên dừng lại, từ hôm đó tới giờ cậu vẫn luôn nhớ kỹ việc này, nhưng Ninh Manh không có hỏi đến, cậu cũng dần dần quên mất, ai ngờ bây giờ tự dưng lại nhắc tới, làm cậu nhớ đến sự việc xảy ra tối hôm đó.
Yết hầu cậu di chuyển một chút, một đoạn ký ức không ổn lắm lan ra trong lòng.
Nữ sinh bên cạnh không nhìn vào cậu, chỉ nhìn chằm chằm phía trước tiếp tục nói: “Lời nói của cậu buổi tối hôm đó, mẹ tớ đều đã nói cho tớ hết rồi.”
Cậu đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, thấp giọng hỏi: “Nói… cái gì cơ?”
Nữ sinh quay đầu sang nhìn cậu, ánh sáng nơi đáy mắt hơi lấp lánh, ở dưới góc độ này còn có vẻ hết sức dịu dàng, cô nhẹ nhàng mỉm cười: “Cậu không phải đã nói sao, tớ không phải là phiền toái của cậu.”
(Chắc Tiểu Hoài nghĩ mình nói yêu thích gì đó nên mới khẩn trương.)
Nghe xong yết hầu cậu cuối cùng cũng hạ xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ thật cẩn thận mà nghĩ lại, câu nói kia có thể là cô tự mình nghe được, nhưng thực ra khi đó cô nàng này còn chưa tỉnh táo, cho nên chỉ cần cậu không thừa nhận là được rồi.
Nhưng vừa rồi khi nghe cô nói như vậy, ngoại trừ yên tâm thì cậu còn có một xíu thất vọng nho nhỏ.
Cậu thất vọng cái gì cơ chứ?
Không muốn xem như chưa nói gì, là cậu sao?
Kỳ nghỉ đông bắt đầu, Ninh Manh và Tô Hoài đều không thấy mặt mũi nhau.
Mặc dù Ninh Manh có thể tìm cậu đi chơi, nhưng bài tập của cô còn đang chất thành núi kia kìa, mỗi ngày đều vùi đầu vào đống bài tập nhiều không lối thoát, làm gì còn thời gian mà đi tìm Tô Hoài nữa.
Người sau thì càng không cần phải nói, không viện được lý do gì chính đáng sẽ không chủ động tìm Ninh Manh.
Cậu chính là không thể bỏ mặt mũi xuống được.
Rất nhanh liền hết một tuần nghỉ, Tô Hoài ở nhà thực sự rất nhàn rỗi, khi trước mỗi ngày đi học còn có Ninh Manh cứ ồn ào ở bên tai, rồi bất tri bất giác quen dần với những ngày ầm ĩ như vậy, bây giờ từ sáng đến tối chẳng có ai ồn ào ở bên tai, vậy mà lại cảm thấy hết sức là nhàm chán.
Cậu đã sớm tự học xong cả chương trình các môn của đại học năm ba rồi, bây giờ mỗi lúc rảnh rỗi là gương mặt cô nàng kia lại xuất hiện trong tâm trí cậu.
Mẹ cậu dường như hiểu được suy nghĩ của thằng con trai mình cười nói: “Lát nữa chúng ta sang nhà dì Ôn ăn bữa tối nha con.”
Tô Hoài từ trên sofa ngẩng đầu lên: “Tại sao chứ?”
Mẹ cậu lấy cây son ra nhìn vào cái gương trang điểm nhỏ vừa tô vừa nói: “Sao cái gì mà sao, thỉnh thoảng hai nhà ăn cơm chung một bữa là chuyện bình thường mà, hơn nữa con và Ninh Manh cũng đã một tuần không gặp nhau rồi còn gì.”
Tô Hoài quay đầu lại, thất thần nhìn vào màn hình TV: “Chỉ là một tuần không gặp thôi mà, có gì đâu…”
“Ồ ~ phải không đấy, vậy đồng chí Tiểu Tô à, mời con giải thích cho mẹ một chút, sáng nay đun nước thì để cạn, đồ ăn tối qua thì quên muối, rồi cả đống quần áo quên giặt hôm trước là sao vậy con trai?”
Mẹ cậu đột nhiên xích lại, hỏi với giọng điệu đầy hoài nghi.
Tô Hoài bỗng nhiên đứng dậy đi vào trong phòng, giọng nói có chút hỗn loạn: “Ồn ào chết đi được.”
“Hahahaha…” Mẹ cậu cười ra tiếng, nghe thấy tiếng đóng cửa “rầm” một phát lại càng cười lớn hơn.
Có ai mà hiểu con hơn mẹ chứ, người khác có thể không nhìn ra Tô Hoài đang nghĩ gì, nhưng bà thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu được suy nghĩ của thằng con trai mình rồi.
Tâm tư nhỏ này, có giấu cũng không giấu được.
Bà vẫn luôn lôi kéo mẹ Ninh Manh cùng hợp tác cho hai đứa nó, là bởi vì bà biết, đứa nhỏ Manh Manh kia quá đơn thuần, còn thằng con ngốc nhà bà lại là kiểu ngoài lạnh trong nóng.
Nếu không tạo cơ hội giúp bọn nhóc, nếu cứ để cho nước chảy bèo trôi [*], thì không biết đến mùa quýt năm nào mới đơm hoa kết trái được đây.
[*] phó mặc cho sự diễn biến, phát triển tự nhiên của sự việc.
Người trẻ tuổi ấy à, phải dám yêu dám hận một chút.
Bà cảm thấy con trai mình cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi là thiếu chủ động trong tình cảm, mỗi lần như này, bà đều phải đi thúc đẩy giúp chúng nó.
Sau khi trở về phòng, Tô Hoài vẫn có chút bực bội, mấy ngày nay quả thật là cậu cứ như người mất hồn vậy, không giống bản thân thường ngày chút nào.
Bị bà mẹ nói trúng tim đen, cậu là càng không muốn thừa nhận, con nhỏ Ninh Manh…
“Ting” chuông báo tin nhắn từ điện thoại đột nhiên vang lên, màn hình lóe sáng, Tô Hoài cầm lên thì thấy một câu: “Tô Hoài à, tớ nghe mẹ tớ nói, lát nữa cậu và dì muốn đến nhà tớ ăn cơm, tớ đợi cậu nhé!”
Người gửi là cô ấy.
Tô Hoài có thể nhận ra cảm xúc bất ổn, hỗn loạn mấy ngày qua của mình, phút chốc đã bình tĩnh trở lại.
Con nhỏ Ninh Manh này…
Mặc dù cậu không muốn thừa nhận, nhưng bàn tay siết chặt cuối cùng cũng được giải phóng.
Sau khi tới nhà Ninh Manh, đã mấy ngày không gặp, cậu vừa đến đã thấy cô gái tóc dài mặc một chiếc áo choàng nhỏ chạy ra, rõ ràng là rất vui sướng khi gặp được Tô Hoài: “Tô Hoài, đã lâu không gặp, tớ nhớ cậu lắm.”
Tô Hoài bị lời nói lộ liễu của Ninh Manh làm cho sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh như cũ.
Mẹ Tô đứng một bên nhìn thấy cảnh này không khỏi cảm thấy đau lòng, cái tính tự nhiên này của Manh Manh đối với con trai bà, đúng là có hơi không chấp nhận nổi nha.
Mấy người cùng nhau đi vào, chưa được mấy bước thì mẹ Tô dừng lại, nhìn người đàn ông mặc vest từ trong thư phòng đi ra, có chút kinh hỉ [*] ngoài ý muốn: “Không ngờ Diệc Thư cũng quay về rồi nha.”
[*] kinh ngạc + vui vẻ.
Vừa nói xong, Tô Hoài bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt không khác trong trí nhớ là bao đã xuất hiện trước mặt, còn đang híp mặt lại nhìn cậu.
Theo bản năng, Tô Hoài nhăn mặt lại, vẻ chán ghét trong mắt hiện lên hết sức rõ ràng.
Thẩm Diệc Thư đi tới, đặt nhẹ chai rượu trên tay xuống bàn, cười cười nói: “Brandy của Pháp, Barty ni.”
Tô Hoài kiềm chế xúc động muốn xoay người bỏ về, không tức giận nói: “Tôi không uống rượu.”
Thẩm Diệc Thư lại cong cong khóe miếng, duối tay xoa đầu Ninh Manh nói: “Cũng đúng, con vẫn là một đứa trẻ.”
Hành động kia rõ ràng cũng không có ý gì, nhưng Tô Hoài vẫn thấy chướng mắt không chịu được.
Nụ cười không chút sơ hở, là vẻ thành thục của một người đàn ông trưởng thành.
Lại còn, bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu Ninh Manh nữa.
Cậu liếc hai cái rồi xoay người đi về phía phòng khách, thật là không muốn thấy người đàn ông này một chút nào.
Ninh Manh cũng ngoan ngoãn đi theo ngồi bên cạnh cậu, cô cầm điều khiển TV nhấn nút mở nói: “Tô Hoài, cậu muốn xem TV thì nói sớm đi.”
Tô Hoài: “…”
Thẩm Diệc Thư đứng một bên thấy cảnh này không khỏi bị chọc cười, cười khẽ ra tiếng: “Manh Manh nhà chúng ta thật là một đứa trẻ quá đáng nha.”
Ninh Manh ngẩng đầu nhìn anh: “Chú nói, người nói cái gì vậy?”
Thẩm Diệc Thư lắc đầu, chậm rãi đi tới, ngồi trên chiếc sofa đơn đáp lời: “Không có gì.”
Trên TV đang chiếu một chương trình hẹn hò giấu mặt của đài nào đó, mẹ Ninh Manh rất thích xem kiểu chương trình này. Đây là một chương trình tạp kỹ mời mười mấy người qua đường vào diễn, vậy mà vẫn có rất nhiều người yêu thích đến nồng nhiệt như vậy.
Thẩm Diệc Thư ngồi vắt chéo chân, bàn tay đặt trên đầu gối, ánh mắt khẽ đảo: “Manh Manh, chờ con lớn thêm một chút, chú nhỏ sắp xếp cho con một buổi xem mắt có được không?”