Chương 3: Quả chanh thứ 3
Lớp 11 khai giảng, cả trường lại “quỷ khóc sói gào” một trận, rõ ràng là cảm xúc của mọi người vẫn chưa thể phục hồi sau sự hưng phấn của kỳ nghỉ hè.
Tuy rằng chủ nhiệm lớp thường hay nhắc nhở: “Khai giảng rồi, mọi người phải tém lại, tập trung vào học tập đi”.
Nói cho cùng, sau khai giảng cũng cần nửa cái học kỳ để thích ứng.
(Ôi tâm trạng chung, chắc 12 nên tớ lớn rồi chứ mấy năm trước cứ hôm nào thấy tin nhắn của VNEdu là ngồi khóc tu tu một hồi. (◞‸◟;))
Song, trong đại bộ phận như vậy thì vẫn có ngoại lệ.
Tiết Toán thứ ba, khi mọi người đều còn đang say giấc nồng, nữ sinh ngồi bên tường vẫn hết sức tập trung ghi chép.
Thầy giáo dạy Toán đương nhiên cũng phát hiện bọn học sinh buồn ngủ, có chút không vui, chỉ vào một câu hỏi trên ppt* nói: “Câu này có ai trả lời được không?”
*PowerPoint (´。• ᵕ •。`))
Câu này không khó, phải nói là rất đơn giản, nhưng vẫn không có ai giơ tay, bởi có không ít người đã mơ thấy Chu Công rồi.
Ông đang định tức giận, thì nhìn thấy một nữ sinh giơ tay, nhìn ông nói: “Thưa thầy, em biết ạ”.
Tình huống như vậy hầu như diễn ra ở mỗi giờ học, thế nên không quá mấy ngày đã xuất hiện một cuộc trò chuyện ở văn phòng giáo viên.
Thầy Cù Ngữ Văn: “Mấy hôm nay đi học Ninh Manh ở lớp 1 đều rất nghiêm túc trong lớp nha.”
Thầy Ưng Toán học: “Đúng đúng đúng, lúc tôi lên lớp không thấy được mấy đứa nghe giảng, chỉ có cô bé đó vẫn nghiêm túc.”
Thầy Trương Tiếng Anh: “Ở lớp tôi cũng vậy đấy, trước nghe Tiểu Địch nói con bé Ninh Manh này là dựa vào quan hệ của giáo sư Thẩm mà tiến vào, tôi còn tưởng là cái loại không thích nghe giảng trong lớp cơ, không ngờ lại chịu khó như vậy.”
………
Chính vì vậy, chủ nhiệm lớp cũng chú ý đến sự nghiêm túc của Ninh Manh. Sau khi xem học bạ trước đây của cô bé, lại ngoài dự tính phát hiện điểm lớp 10 các môn KHXH của Ninh Manh đều trên 90 điểm, nhưng điểm các môn KHTN chỉ dưới 60 điểm, vậy mà cuối cùng lại chọn ban KHTN.
Thế này….. có phải điền sai rồi không?
Lý Thiến quan sát hồi lâu, thầm nghĩ đứa nhỏ này nếu được phân đến lớp KHXH thì thành tích cũng tính là không tồi, không biết thế nào mà lại chọn KHTN nhỉ.
(Em cũng sẽ giả vờ như em không biết tại sao (¬_¬)ノ)
Sau khi suy nghĩ, chủ nhiệm quyết định gọi Ninh Manh đến văn phòng nói chuyện.
Hai phút sau, Ninh Manh ôm đống bài tập đã thu gõ cửa văn phòng: “Báo cáo.”
Chủ nhiệm ngẩng đầu lên nhìn cô: “Vào đi.”
Lúc này, trong văn phòng vẫn còn có một số giáo viên khác, nhìn thấy Ninh Manh đều rất vui vẻ, sôi nổi khen cô gần đây rất biết nỗ lực học tập.
Chủ nhiệm lớp thấy vậy trong lòng cũng có điểm yên tâm, cô cầm bảng điểm lớp 10 của Ninh Manh lên và hỏi: “Ninh Manh này, thời điểm phân ban văn lý* năm lớp 10 em chọn cái gì vậy?”
(Tớ có giải thích ở bên dưới, kéo xuống 1 chút là thấy được rồi nè ♪~(´ε`))
Ninh Manh nghĩ cũng không nghĩ liền nói: “KHTN ạ”
Chủ nhiệm cau mày đặt bảng điểm lên bàn cho cô xem: “Nhưng thành tích môn KHXH của em tốt hơn so với môn KHTN, vì sao em lại chọn KHTN?”
Ninh Manh vẫn không chút đắn đo nói: “Bởi vì Tô Hoài chọn KHTN ạ.”
“…..”
Chủ nhiệm có chút sửng sốt. Đây xem là cái gì? Yêu sớm sao?
Thế nhưng yêu sớm mà lại có không kiêng nể gì như vậy sao? Có thể thấy cô bé có bộ dáng đơn thuần, lại không giống những học sinh nổi loạn nha.
Vì vậy chủ nhiệm thử hỏi: “Em có phải là thích Tô Hoài không?”
“Vâng ạ.”
Trả lời trực tiếp thắng thắn như vậy thật khiến chủ nhiệm nhất thời á khẩu không nói nên lời, suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Ninh Manh này, các em hiện tại tuổi còn nhỏ, có cảm tình với người khác là chuyện rất bình thường, nhưng không thể vì việc này mà làm chậm trễ việc học của bản thân đấy.”
Ninh Manh lắc lắc đầu, ánh mắt đầy nghiêm túc: “Cô Lý, cô yên tâm, em sẽ không chậm trễ việc học tập, em sẽ từ từ cải thiện điểm số các môn KHTN, sẽ không kéo điểm bình quân của lớp xuống đâu ạ.”
Cô bé đã nói như vậy, Lý Thiến cũng không có lời nào để phản bác. Nếu Ninh Manh là một học sinh nghịch ngợm, không chịu nghe lời, cô còn có thể tìm được một đống lý lẽ để giáo dục, nhưng cô bé lại vô cùng ngoan ngoãn, cô cũng chẳng có biện pháp nói tiếp điều gì cả.
Thực ra lúc đó cô cũng không quá để tâm đến những lời này của Ninh Manh. Rốt cuộc cũng chẳng ai tin được chuyện một học sinh chỉ vừa đạt tiêu chuẩn đậu vào, trong hai năm ngắn ngủi lại có thể lọt top 30 của trường.
Mà sở dĩ có điều kỳ tích này nguyên nhân chỉ đơn giản bởi hai chữ: Tô Hoài.
Trong lớp học.
Tiếu Du là thành viên ban nghệ thuật mới được bầu chọn, vừa rồi được chủ nhiệm lớp giao cho nhiệm vụ tổ chức cho các bạn trong lớp đăng ký câu lạc bộ.
Cô ta vốn là muốn chuyển danh sách mục tiêu câu lạc bộ cho từng người một và yêu cầu các bạn trong lớp tự điền vào, nhưng khi nhìn đến Tô Hoài cô ta lại do dự, cô ta đặc biệt rút hai tờ phiếu trống đem đến bên cạnh Tô Hoài.
Lại nghĩ, nếu trực tiếp hỏi Tô Hoài thì mục đích quá lộ liễu, vì thế đành giả mù mưa sa hỏi: “Bạn học Ninh Manh đi đâu vậy?”
Tô Hoài đang đọc sách, không thèm ngẩng đầu nói: “Văn phòng.”
Vẫn lạnh lùng như vậy nha. Tiếu Du cắn chặt răng đưa tờ phiếu cho cậu: “Đây là phiếu đăng ký câu lạc bộ, cậu điền trước đi, còn có của bạn Ninh Manh, khi nào cậu ta về thì bảo cậu ta điền nhé.”
Tô Hoài cầm bút xoẹt xoẹt mấy cái viết xong, rồi gọi Tiếu Du đang muốn quay người lại: “Không cần, cậu ấy chọn câu lạc bộ Manga Anime.”
Tiếu Vũ quay đầu lại nhìn hai tờ phiếu đều đã ghi thông tin, không kịp phản ứng: “Cái này…..”
Tô Hoài nhìn cô ta: “Còn vấn đề gì sao?”
“Không… Không có…” Tiếu Du bị ánh mắt của Tô Hoài làm cho hoảng sợ, bởi trên người cậu luôn có một loại cảm giác chớ lại gần, còn có một loại hơi thở rất khó nắm bắt.
Cầm hai tờ biểu mẫu đi về chỗ ngồi, Tiếu Du nhìn chằm chằm vào tờ phiếu có nét chữ giống hệt, đặc biệt là hai chữ “Ninh Manh” cẩu thả nhưng phóng khoáng kia, cô ta nhìn thế nào cũng thấy khó chịu cả.
Dựa vào cái gì mà cô ta có thể được Tô Hoài viết giúp, thật là tức chết đi được.
Thật may mắn, Ninh Manh đã trở về từ văn phòng trước tiết học tiếp theo, còn giúp thầy giáo Tiếng Anh ôm một chồng xách bài tập thật dày, còn cầm trên tay hai cây kẹo mút nữa.
Cô đi đến trước mặt Tô Hoài, đưa cho cậu một cây cười nói: “Đây là thầy Trương khen thưởng tớ, cho cậu một cây đấy.”
Tô Hoài yên lặng cầm lấy bỏ vào trong ngăn kéo, thật ra cậu cũng không muốn nhận, nhưng anh đã từng từ chối đồ Ninh Manh cho, đối phương liền trầm mặc cả ngày không nói một lời, trạng thái đó thực sự khiến cậu sợ hãi, vì vậy sau này cậu cũng không dám từ chối cô nữa, kẻo lại mắc lỗi rồi chạm phải dây thần kinh nào của cô.
Hơn một nửa nữ sinh trong lớp nhìn thấy hành động này, mọi người đều nhìn Ninh Manh với biểu cảm phẫn nộ.
Tuy rằng người phía sau vừa rồi cũng không có để ý.
“Tô Hoài, vừa nãy chủ nhiệm lớp gọi tớ đến văn phòng, cậu đoán là vì chuyện gì?” Ninh Manh ngồi xuống phía sau quay đầu hỏi.
Tô Hoài vừa phát bài tập, vừa nói: “Không đoán.”
Ninh Manh không hề bị ảnh hưởng bởi sự lạnh nhạt của cậu, nhìn cậu nói: “Là hỏi tớ về chuyện phân ban văn lý*.
(Gọi tắt của KHXH và KHTN ấy, chính xác thì còn có thể có mấy môn chính trị rồi linh ta linh tinh nhưng Việt Nam không có nên tớ chỉ nói nôm na vậy nghen.)
Tô Hoài ngừng phát bài tập, cuối cùng tầm mắt đang nhìn thẳng cũng hướng về phía cô, được nhìn thẳng Ninh Manh rất vui vẻ tiếp tục nói: “Cô Lý hỏi tớ vì sao chọn ban KHTN.”
Tuy rằng đã đoán được Ninh Manh đã nói gì nhưng vẫn cậu vẫn giữ một tia hy vọng hỏi: “Cậu nói thế nào?”
Ninh Manh nở nụ cười thật rạng rỡ: “Tớ nói là bởi vì cậu chọn KHTN đó.”
“…..”
Tô Hoài thừa nhận cậu đã nghĩ đến cô sẽ nói như vậy, nhưng không ngờ rằng cô quả thật đã nói như vậy.
Được thôi, cậu biết Ninh Manh thích cậu, cũng biết cô là người không biết lựa lời, nhưng kiểu nói thẳng trước mặt giáo viên thế này vẫn thật sự không nghĩ là sao mà cô có thể được nữa, bất kỳ là ai thì cũng sẽ xấu hổ che giấu, còn cô thì sao chứ?
(Tớ đề cao sự thành thật của bạn . Định nói là chị gái nhỏ mà chợt nhận ra giờ mình còn già hơn ẻm.·´¯`(>▂<)´¯`·. Khóc nguyên một dòng sông lớn, không còn Là Dòng Sông Nhỏ nữa!!)
Tô Hoài đặt sách bài tập xuống, nhìn cô ngữ khí có chút không tốt mà nói: “Ninh Manh, trong đầu cậu chỉ chứa bã đậu thôi sao?”
Kết quả, nữ sinh bên cạnh không hề cảm nhận được sự tức giận của cậu, nghiêm túc lắc đầu nói:
“Không phải, trong đầu tớ chính là cậu.”
“…….”
Tô Hoài biết lời này của Ninh Manh không phải lời âu yếm, bởi vì cô căn bản đến lời âu yếm là gì còn chẳng biết ấy. Cậu xoa xoa huyệt thái dương, thở dài.
Quên đi, là do lỗi của cậu, cậu không nên tức giận với một người ngốc nghếch.
Ninh Manh thấy Tô Hoài không để ý tới mình, còn tưởng cậu nhất định là bị lời nói của cô làm cảm động nên xấu hổ, vì vậy cũng không nói nữa, muốn cho cậu một chút thời gian bình tĩnh.
Cũng may Tô Hoài không biết cô đang nghĩ gì, nếu không nhất định sẽ không nhịn được mà động thủ mất. (>∀<☆)
Tan học, Ninh Manh thấy Tiếu Du cầm một chồng biểu mẫu mới nhớ ra hình như cô bị gọi đến văn phòng nên chưa điền phiếu đăng ký câu lạc bộ, vừa định gọi tên thì đột nhiên quên mất tên cô ta.
Trí nhớ của Ninh Manh luôn không tốt, cô thậm chí còn nhớ nhầm chương truyện tranh mình đã đọc, huống chi là tên một người bạn cùng lớp không thân.
Thấy đối phương phải rời đi, cô vội vàng chọc vào Tô Hoà: “Tô Hoài, bạn học đó tên gì vậy?”
Cậu ngẩng đầu lên nhìn lướt qua, sau đó.
Cậu cũng không biết.
Cậu thật sự là không biết, cậu cũng đâu để ý đến người không quan trọng, cũng sẽ không nhớ tên người khác, tên của bạn học nữ duy nhất cậu nhớ là Ninh Manh.
Thực sự là bóng ma của cậu, mỗi khi có ác mộng đều sẽ mơ thấy hết.
Sau khi nghĩ kỹ hai giây, Tô Hoài nói:
“Quên rồi.”
Ninh Manh nhìn Tiếu Du đứng dậy đi ra ngoài, sốt ruột gọi to một tiếng: “Bạn học nữ trang điểm ơi, đợi một chút.”
Cả lớp: “……”
Khuôn mặt Tiếu Du giật giật hai cái, nếu bây giờ có một cây đao, cô ta nhất định sẽ cầm qua đâm Ninh Manh cho đến chết.
Nội quy trường Số Một rất nghiêm ngặt, tóc mái dài quá lông mày còn vi phạm chứ đừng nói trang điểm. Cô ta là nữ sinh duy nhất trong lớp 1 trang điểm nhưng chỉ là thỉnh thoảng make một chút, lại còn là học sinh xuất sắc nên cô giáo cũng không quan tâm lắm.
Thế nhưng bây giờ, lại nói to như vậy trước mặt cả lớp, đối phương còn là Ninh Manh kia.
Tiếu Du rất tức giận, bây giờ còn nói như vậy, hẳn là cố ý!
Cô tức đến thở không thông nhìn Ninh Manh chạy qua đây: “Làm sao?”
Ninh Manh chỉ vào tớ phiếu trên tay Tiếu Du nói: “Tớ mới vừa đến văn phòng, chưa có điền.”
Sắc mặt Tiếu Du trắng bệch trong nháy mắt, giọng điệu rất không kiên nhẫn: “Tô Hoài điền giúp cậu rồi.”
“À.” Ninh Manh gật gật đầu xoay người, đi chưa được mấy bước lại xoay người lại kéo ống tay áo Tiếu Du.
Tiếu Du thật sự rất tức giận, vẻ mặt đều lộ ra vẻ bực bội, gần như không thể nhẫn nại, Tiếu Du nói: “Lại làm sao?”
Ninh Manh không để ý đến cảm xúc của đối phương, tú trong ống tay áo rộng duỗi những ngón tay tinh tế, tốt bụng nói: “Bạn học, miếng dán mí của cậu sắp rơi ra rồi.”
…….
Tiếu Du hóa đá mất một giây, giây tiếp theo liền xoay người chạy nhanh ra khỏi lớp như một cơn gió.
Mất mặt quá đi! Lại ở trước mặt Tô Hoài nữa. Cũng vẫn là tại Ninh Manh.
A!! Cô ta thật sự ghét Ninh Manh chết mất
Tuy rằng chủ nhiệm lớp thường hay nhắc nhở: “Khai giảng rồi, mọi người phải tém lại, tập trung vào học tập đi”.
Nói cho cùng, sau khai giảng cũng cần nửa cái học kỳ để thích ứng.
(Ôi tâm trạng chung, chắc 12 nên tớ lớn rồi chứ mấy năm trước cứ hôm nào thấy tin nhắn của VNEdu là ngồi khóc tu tu một hồi. (◞‸◟;))
Song, trong đại bộ phận như vậy thì vẫn có ngoại lệ.
Tiết Toán thứ ba, khi mọi người đều còn đang say giấc nồng, nữ sinh ngồi bên tường vẫn hết sức tập trung ghi chép.
Thầy giáo dạy Toán đương nhiên cũng phát hiện bọn học sinh buồn ngủ, có chút không vui, chỉ vào một câu hỏi trên ppt* nói: “Câu này có ai trả lời được không?”
*PowerPoint (´。• ᵕ •。`))
Câu này không khó, phải nói là rất đơn giản, nhưng vẫn không có ai giơ tay, bởi có không ít người đã mơ thấy Chu Công rồi.
Ông đang định tức giận, thì nhìn thấy một nữ sinh giơ tay, nhìn ông nói: “Thưa thầy, em biết ạ”.
Tình huống như vậy hầu như diễn ra ở mỗi giờ học, thế nên không quá mấy ngày đã xuất hiện một cuộc trò chuyện ở văn phòng giáo viên.
Thầy Cù Ngữ Văn: “Mấy hôm nay đi học Ninh Manh ở lớp 1 đều rất nghiêm túc trong lớp nha.”
Thầy Ưng Toán học: “Đúng đúng đúng, lúc tôi lên lớp không thấy được mấy đứa nghe giảng, chỉ có cô bé đó vẫn nghiêm túc.”
Thầy Trương Tiếng Anh: “Ở lớp tôi cũng vậy đấy, trước nghe Tiểu Địch nói con bé Ninh Manh này là dựa vào quan hệ của giáo sư Thẩm mà tiến vào, tôi còn tưởng là cái loại không thích nghe giảng trong lớp cơ, không ngờ lại chịu khó như vậy.”
………
Chính vì vậy, chủ nhiệm lớp cũng chú ý đến sự nghiêm túc của Ninh Manh. Sau khi xem học bạ trước đây của cô bé, lại ngoài dự tính phát hiện điểm lớp 10 các môn KHXH của Ninh Manh đều trên 90 điểm, nhưng điểm các môn KHTN chỉ dưới 60 điểm, vậy mà cuối cùng lại chọn ban KHTN.
Thế này….. có phải điền sai rồi không?
Lý Thiến quan sát hồi lâu, thầm nghĩ đứa nhỏ này nếu được phân đến lớp KHXH thì thành tích cũng tính là không tồi, không biết thế nào mà lại chọn KHTN nhỉ.
(Em cũng sẽ giả vờ như em không biết tại sao (¬_¬)ノ)
Sau khi suy nghĩ, chủ nhiệm quyết định gọi Ninh Manh đến văn phòng nói chuyện.
Hai phút sau, Ninh Manh ôm đống bài tập đã thu gõ cửa văn phòng: “Báo cáo.”
Chủ nhiệm ngẩng đầu lên nhìn cô: “Vào đi.”
Lúc này, trong văn phòng vẫn còn có một số giáo viên khác, nhìn thấy Ninh Manh đều rất vui vẻ, sôi nổi khen cô gần đây rất biết nỗ lực học tập.
Chủ nhiệm lớp thấy vậy trong lòng cũng có điểm yên tâm, cô cầm bảng điểm lớp 10 của Ninh Manh lên và hỏi: “Ninh Manh này, thời điểm phân ban văn lý* năm lớp 10 em chọn cái gì vậy?”
(Tớ có giải thích ở bên dưới, kéo xuống 1 chút là thấy được rồi nè ♪~(´ε`))
Ninh Manh nghĩ cũng không nghĩ liền nói: “KHTN ạ”
Chủ nhiệm cau mày đặt bảng điểm lên bàn cho cô xem: “Nhưng thành tích môn KHXH của em tốt hơn so với môn KHTN, vì sao em lại chọn KHTN?”
Ninh Manh vẫn không chút đắn đo nói: “Bởi vì Tô Hoài chọn KHTN ạ.”
“…..”
Chủ nhiệm có chút sửng sốt. Đây xem là cái gì? Yêu sớm sao?
Thế nhưng yêu sớm mà lại có không kiêng nể gì như vậy sao? Có thể thấy cô bé có bộ dáng đơn thuần, lại không giống những học sinh nổi loạn nha.
Vì vậy chủ nhiệm thử hỏi: “Em có phải là thích Tô Hoài không?”
“Vâng ạ.”
Trả lời trực tiếp thắng thắn như vậy thật khiến chủ nhiệm nhất thời á khẩu không nói nên lời, suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Ninh Manh này, các em hiện tại tuổi còn nhỏ, có cảm tình với người khác là chuyện rất bình thường, nhưng không thể vì việc này mà làm chậm trễ việc học của bản thân đấy.”
Ninh Manh lắc lắc đầu, ánh mắt đầy nghiêm túc: “Cô Lý, cô yên tâm, em sẽ không chậm trễ việc học tập, em sẽ từ từ cải thiện điểm số các môn KHTN, sẽ không kéo điểm bình quân của lớp xuống đâu ạ.”
Cô bé đã nói như vậy, Lý Thiến cũng không có lời nào để phản bác. Nếu Ninh Manh là một học sinh nghịch ngợm, không chịu nghe lời, cô còn có thể tìm được một đống lý lẽ để giáo dục, nhưng cô bé lại vô cùng ngoan ngoãn, cô cũng chẳng có biện pháp nói tiếp điều gì cả.
Thực ra lúc đó cô cũng không quá để tâm đến những lời này của Ninh Manh. Rốt cuộc cũng chẳng ai tin được chuyện một học sinh chỉ vừa đạt tiêu chuẩn đậu vào, trong hai năm ngắn ngủi lại có thể lọt top 30 của trường.
Mà sở dĩ có điều kỳ tích này nguyên nhân chỉ đơn giản bởi hai chữ: Tô Hoài.
Trong lớp học.
Tiếu Du là thành viên ban nghệ thuật mới được bầu chọn, vừa rồi được chủ nhiệm lớp giao cho nhiệm vụ tổ chức cho các bạn trong lớp đăng ký câu lạc bộ.
Cô ta vốn là muốn chuyển danh sách mục tiêu câu lạc bộ cho từng người một và yêu cầu các bạn trong lớp tự điền vào, nhưng khi nhìn đến Tô Hoài cô ta lại do dự, cô ta đặc biệt rút hai tờ phiếu trống đem đến bên cạnh Tô Hoài.
Lại nghĩ, nếu trực tiếp hỏi Tô Hoài thì mục đích quá lộ liễu, vì thế đành giả mù mưa sa hỏi: “Bạn học Ninh Manh đi đâu vậy?”
Tô Hoài đang đọc sách, không thèm ngẩng đầu nói: “Văn phòng.”
Vẫn lạnh lùng như vậy nha. Tiếu Du cắn chặt răng đưa tờ phiếu cho cậu: “Đây là phiếu đăng ký câu lạc bộ, cậu điền trước đi, còn có của bạn Ninh Manh, khi nào cậu ta về thì bảo cậu ta điền nhé.”
Tô Hoài cầm bút xoẹt xoẹt mấy cái viết xong, rồi gọi Tiếu Du đang muốn quay người lại: “Không cần, cậu ấy chọn câu lạc bộ Manga Anime.”
Tiếu Vũ quay đầu lại nhìn hai tờ phiếu đều đã ghi thông tin, không kịp phản ứng: “Cái này…..”
Tô Hoài nhìn cô ta: “Còn vấn đề gì sao?”
“Không… Không có…” Tiếu Du bị ánh mắt của Tô Hoài làm cho hoảng sợ, bởi trên người cậu luôn có một loại cảm giác chớ lại gần, còn có một loại hơi thở rất khó nắm bắt.
Cầm hai tờ biểu mẫu đi về chỗ ngồi, Tiếu Du nhìn chằm chằm vào tờ phiếu có nét chữ giống hệt, đặc biệt là hai chữ “Ninh Manh” cẩu thả nhưng phóng khoáng kia, cô ta nhìn thế nào cũng thấy khó chịu cả.
Dựa vào cái gì mà cô ta có thể được Tô Hoài viết giúp, thật là tức chết đi được.
Thật may mắn, Ninh Manh đã trở về từ văn phòng trước tiết học tiếp theo, còn giúp thầy giáo Tiếng Anh ôm một chồng xách bài tập thật dày, còn cầm trên tay hai cây kẹo mút nữa.
Cô đi đến trước mặt Tô Hoài, đưa cho cậu một cây cười nói: “Đây là thầy Trương khen thưởng tớ, cho cậu một cây đấy.”
Tô Hoài yên lặng cầm lấy bỏ vào trong ngăn kéo, thật ra cậu cũng không muốn nhận, nhưng anh đã từng từ chối đồ Ninh Manh cho, đối phương liền trầm mặc cả ngày không nói một lời, trạng thái đó thực sự khiến cậu sợ hãi, vì vậy sau này cậu cũng không dám từ chối cô nữa, kẻo lại mắc lỗi rồi chạm phải dây thần kinh nào của cô.
Hơn một nửa nữ sinh trong lớp nhìn thấy hành động này, mọi người đều nhìn Ninh Manh với biểu cảm phẫn nộ.
Tuy rằng người phía sau vừa rồi cũng không có để ý.
“Tô Hoài, vừa nãy chủ nhiệm lớp gọi tớ đến văn phòng, cậu đoán là vì chuyện gì?” Ninh Manh ngồi xuống phía sau quay đầu hỏi.
Tô Hoài vừa phát bài tập, vừa nói: “Không đoán.”
Ninh Manh không hề bị ảnh hưởng bởi sự lạnh nhạt của cậu, nhìn cậu nói: “Là hỏi tớ về chuyện phân ban văn lý*.
(Gọi tắt của KHXH và KHTN ấy, chính xác thì còn có thể có mấy môn chính trị rồi linh ta linh tinh nhưng Việt Nam không có nên tớ chỉ nói nôm na vậy nghen.)
Tô Hoài ngừng phát bài tập, cuối cùng tầm mắt đang nhìn thẳng cũng hướng về phía cô, được nhìn thẳng Ninh Manh rất vui vẻ tiếp tục nói: “Cô Lý hỏi tớ vì sao chọn ban KHTN.”
Tuy rằng đã đoán được Ninh Manh đã nói gì nhưng vẫn cậu vẫn giữ một tia hy vọng hỏi: “Cậu nói thế nào?”
Ninh Manh nở nụ cười thật rạng rỡ: “Tớ nói là bởi vì cậu chọn KHTN đó.”
“…..”
Tô Hoài thừa nhận cậu đã nghĩ đến cô sẽ nói như vậy, nhưng không ngờ rằng cô quả thật đã nói như vậy.
Được thôi, cậu biết Ninh Manh thích cậu, cũng biết cô là người không biết lựa lời, nhưng kiểu nói thẳng trước mặt giáo viên thế này vẫn thật sự không nghĩ là sao mà cô có thể được nữa, bất kỳ là ai thì cũng sẽ xấu hổ che giấu, còn cô thì sao chứ?
(Tớ đề cao sự thành thật của bạn . Định nói là chị gái nhỏ mà chợt nhận ra giờ mình còn già hơn ẻm.·´¯`(>▂<)´¯`·. Khóc nguyên một dòng sông lớn, không còn Là Dòng Sông Nhỏ nữa!!)
Tô Hoài đặt sách bài tập xuống, nhìn cô ngữ khí có chút không tốt mà nói: “Ninh Manh, trong đầu cậu chỉ chứa bã đậu thôi sao?”
Kết quả, nữ sinh bên cạnh không hề cảm nhận được sự tức giận của cậu, nghiêm túc lắc đầu nói:
“Không phải, trong đầu tớ chính là cậu.”
“…….”
Tô Hoài biết lời này của Ninh Manh không phải lời âu yếm, bởi vì cô căn bản đến lời âu yếm là gì còn chẳng biết ấy. Cậu xoa xoa huyệt thái dương, thở dài.
Quên đi, là do lỗi của cậu, cậu không nên tức giận với một người ngốc nghếch.
Ninh Manh thấy Tô Hoài không để ý tới mình, còn tưởng cậu nhất định là bị lời nói của cô làm cảm động nên xấu hổ, vì vậy cũng không nói nữa, muốn cho cậu một chút thời gian bình tĩnh.
Cũng may Tô Hoài không biết cô đang nghĩ gì, nếu không nhất định sẽ không nhịn được mà động thủ mất. (>∀<☆)
Tan học, Ninh Manh thấy Tiếu Du cầm một chồng biểu mẫu mới nhớ ra hình như cô bị gọi đến văn phòng nên chưa điền phiếu đăng ký câu lạc bộ, vừa định gọi tên thì đột nhiên quên mất tên cô ta.
Trí nhớ của Ninh Manh luôn không tốt, cô thậm chí còn nhớ nhầm chương truyện tranh mình đã đọc, huống chi là tên một người bạn cùng lớp không thân.
Thấy đối phương phải rời đi, cô vội vàng chọc vào Tô Hoà: “Tô Hoài, bạn học đó tên gì vậy?”
Cậu ngẩng đầu lên nhìn lướt qua, sau đó.
Cậu cũng không biết.
Cậu thật sự là không biết, cậu cũng đâu để ý đến người không quan trọng, cũng sẽ không nhớ tên người khác, tên của bạn học nữ duy nhất cậu nhớ là Ninh Manh.
Thực sự là bóng ma của cậu, mỗi khi có ác mộng đều sẽ mơ thấy hết.
Sau khi nghĩ kỹ hai giây, Tô Hoài nói:
“Quên rồi.”
Ninh Manh nhìn Tiếu Du đứng dậy đi ra ngoài, sốt ruột gọi to một tiếng: “Bạn học nữ trang điểm ơi, đợi một chút.”
Cả lớp: “……”
Khuôn mặt Tiếu Du giật giật hai cái, nếu bây giờ có một cây đao, cô ta nhất định sẽ cầm qua đâm Ninh Manh cho đến chết.
Nội quy trường Số Một rất nghiêm ngặt, tóc mái dài quá lông mày còn vi phạm chứ đừng nói trang điểm. Cô ta là nữ sinh duy nhất trong lớp 1 trang điểm nhưng chỉ là thỉnh thoảng make một chút, lại còn là học sinh xuất sắc nên cô giáo cũng không quan tâm lắm.
Thế nhưng bây giờ, lại nói to như vậy trước mặt cả lớp, đối phương còn là Ninh Manh kia.
Tiếu Du rất tức giận, bây giờ còn nói như vậy, hẳn là cố ý!
Cô tức đến thở không thông nhìn Ninh Manh chạy qua đây: “Làm sao?”
Ninh Manh chỉ vào tớ phiếu trên tay Tiếu Du nói: “Tớ mới vừa đến văn phòng, chưa có điền.”
Sắc mặt Tiếu Du trắng bệch trong nháy mắt, giọng điệu rất không kiên nhẫn: “Tô Hoài điền giúp cậu rồi.”
“À.” Ninh Manh gật gật đầu xoay người, đi chưa được mấy bước lại xoay người lại kéo ống tay áo Tiếu Du.
Tiếu Du thật sự rất tức giận, vẻ mặt đều lộ ra vẻ bực bội, gần như không thể nhẫn nại, Tiếu Du nói: “Lại làm sao?”
Ninh Manh không để ý đến cảm xúc của đối phương, tú trong ống tay áo rộng duỗi những ngón tay tinh tế, tốt bụng nói: “Bạn học, miếng dán mí của cậu sắp rơi ra rồi.”
…….
Tiếu Du hóa đá mất một giây, giây tiếp theo liền xoay người chạy nhanh ra khỏi lớp như một cơn gió.
Mất mặt quá đi! Lại ở trước mặt Tô Hoài nữa. Cũng vẫn là tại Ninh Manh.
A!! Cô ta thật sự ghét Ninh Manh chết mất