Chương 1: Bánh nếp nhỏ
Giữa hạ,
Tòa nhà Dật Phu, đại học Bắc Kinh, Ngu Diên mở cửa bước ra. Ánh mặt trời chói chang như thác đổ khiến cô khẽ nheo mắt. Đang trong kỳ nghỉ hè, sinh viên đa phần đều trở về nhà. Chỉ những người có học kỳ nhỏ như các cô mới phải lên lớp. Con đường rợp bóng cây bên ngoài tòa nhà Dật Phu cũng không còn đông đúc như trước mà yên tĩnh hiếm có. Thậm chí xa xa có thể mơ hồ nghe được tiếng ve kêu.
"Tía má ơi, con vậy mà còn sống từ phòng học đó ra ngoài." Cảm nhận cái nóng cháy da ngoài này, Thân Trí Nam lau lau thái dương.
Bọn họ chọn lớp học do giảng viên người Canada chủ nhiệm. Học kỳ nhỏ tại đại học Bắc Kinh toàn bộ đều dạy bằng tiếng Anh. Vốn dĩ môn Topology của Thân Trí Nam không được tốt lắm, nay lại đổi sang tiếng Anh. Những danh từ riêng và ký hiệu toán học kỳ quái đó làm cho cô ấy mỗi lần lên lớp đều như chết đi sống lại. Không biết bao lần tự hỏi vì cớ gì lại muốn đăng ký lớp này chung với Ngu Diên.
Tốt nghiệp học kỳ nhỏ cũng không bắt buộc phải tham gia các khóa học về chuyên ngành này. Về sau, cô cũng không tiếp tục theo các môn liên quan đến toán học. Cho nên sớm biết thế này, chọn nghiên cứu điện ảnh phương Tây có phải tốt hơn không. Xem phim hai tuần là xong chuyện.
Ngu Diên cười: "Ghi chép tớ đã chỉnh sửa ổn thỏa rồi. Bài cuối khóa cũng không khó đâu. Phương hướng luận văn giáo sư từng nói qua trong các tiết học trước tớ cũng ghi lại rồi. Khi về tớ gửi cậu. Nếu cậu thích, có thể chọn một cái. Không hiểu thì hỏi tớ."
Thân Trí Nam mắt sáng lên, suýt nữa nhảy lên ôm lấy Ngu Diên: "Yêu cậu quá bảo bối. Cậu muốn uống trà sữa loại nào nè? Xem như phí tư vấn sau này nhé."
Ngu Diên cong môi: "Cậu viết cho tốt đi. Tớ đãi. Hôm qua tớ mới nhận lương."
Hai người men theo con đường xanh mát bóng cây quay về ký túc xá. Trong khuôn viên đại học Bắc Kinh, đi bộ dăm bước lại có một tiệm cà phê, trà sữa. Họ dừng lại trước một quán quen. Thân Trí Nam gọi trà sữa matcha kem cheese còn Ngu Diên là chanh quất vàng. Cả hai cùng đứng đợi dưới dù che nắng.
Khuôn viên đại học rất tinh xảo. Vì nghỉ hè nên cũng không nhiều người. Sau khi kiểm tra kết quả thi đại học thì học sinh đến tư vấn trước là đặc biệt thấy rõ nhất. Thiếu niên, thiếu nữ vừa bước vào tuổi mười tám với khuôn mặt non nớt. So với đàn anh, đàn chị lăn lộn vài năm nơi giảng đường, đúng là khác biệt quá lớn. Nhắm một mắt cũng có thể phân biệt được.
"Cậu xem kìa, đó chắc chắn là một tiểu mỹ nam." Thân Trí Nam chỉ vào một nam sinh đang cúi đầu xem điện thoại đứng cách đó không xa. Thân Trí Nam cười hí hửng: "Chắc là đến tham quan trường học trước xem thế nào. Theo tớ thấy, đến 80% là lạc đường rồi."
Quả nhiên, cậu nam sinh dời mắt khỏi màn hình điện thoại rồi lưỡng lự đi về hướng hai người. Thân Trí Nam đắc ý nháy mắt với Ngu Diên.
Ngu Diên ôn hòa chỉ đường cho cậu. Thân Trí Nam nhìn bóng lưng của nam sinh: "Đàn em được phân công trong năm nay cũng sẽ sớm đến thôi nhỉ."
"Ừm." Nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt Ngu Diên.
"Diên Diên, tớ nhớ là em trai cậu cũng thi đại học năm nay phải không?" Thân Trí Nam đột nhiên nhớ ra, thuận miệng hỏi: "Điểm thi cũng sớm biết rồi, kết quả thế nào vậy?"
Bước chân Ngu Diên chậm lại.
Thân Trí Nam không nhận ra: "Dựa theo gen nhà cậu, cũng học cùng trường với chúng ta chứ nhỉ?" Nhớ đến điểm số điên cuồng học kỳ trước của Ngu Diên, cô hút một ngụm lớn trà sữa, còn mạnh bạo cắn lấy ống hút.
Ngu Diên không trả lời. Cô cúi đầu, khẽ mím môi. Sắc mặt có chút phức tạp.
Thân Trí Nam hơi bất ngờ: "Hả?"
"Em ấy không thích học lắm." Ngu Diên lắc đầu, nhẹ giọng nói.
Cô có đôi mắt màu nâu sẫm, con ngươi trong veo, làm da trắng nõn, hàng lông mày đen và đôi môi anh đào. Thân Trí Nam đến nay vẫn còn nhớ rõ khi vừa báo danh vào đại học. Vào một ngày tháng chín, gió nhẹ thổi, Ngu Diên tay ôm sách đứng trước cổng ký túc xá. Tóc đen theo gió nhẹ lay. Hai người cười với nhau có chút gượng gạo.
Tiên nữ hạ phàm.
Lúc đó, trong đầu Thân Trí Nam chỉ nghĩ được điều này.
Thanh tú trong sáng. Mày mắt tinh xảo như tranh vẽ. Bốn phần thanh lệ, hai phần kiều diễm, lại thêm bốn phần phong phạm tri thức. Các loại khí chất đáng lẽ phải mâu thuẫn nhau, nhưng vận lên cô ấy lại hài hòa đến lạ. Quen nhau hai năm, Ngu Diên ngoài đời là một người cực kỳ dễ gần. Thân Trí Nam rất hiếm khi thấy cô lộ ra vẻ mặt như vậy. Thân Trí Nam biết Ngu Diên dường như có một người em trai. Cô ấy thi thoảng cũng kể chuyện lúc nhỏ của họ. Nhưng đều không nói chi tiết.
Trong hai năm nay, Thân Trí Nam chưa từng thấy cô ấy và người em này liên lạc qua lần nào. Không gọi điện cũng chẳng nhắn tin. Dù gì đều là người một nhà, nghĩ lại có hơi kỳ quái. Nhưng suy cho cùng là chuyện gia đình người ta. Chị gái ưu tú và em trai bình thường, loại tổ hợp này Thân Trí nam gặp không ít. Cũng không hỏi nhiều nữa.
Câu chuyện cứ thế mà qua đi.
Ngu Diên ở khu Thanh Đằng, phòng bốn người. Năm nay nếu không có học kỳ nhỏ thì đã quay về nhà rồi. Còn Thân Trí Nam lại là người địa phương. Chỉ có mình Ngu Diên là người từ phương nam xa xôi đến tận thành phố phương bắc này học đại học.
Chương trình giảng dạy của học kỳ nhỏ không khó đối với cô. Lớp phụ đạo học kỳ trước cũng đã kết thúc. Vậy nên, khoảng thời gian này trôi qua cũng thoải mái. Nộp luận văn xong, Ngu Diên dành thời gian thu xếp hành lý rồi mua vé máy bay cho ngày hôm sau. Luận văn của Thân Trí Nam cũng hoàn thành xong, cô vui vẻ ra ngoài thư thái cả một ngày. Buổi tối trở lại, cô vừa nằm xuống đã ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Phòng ký túc xá chỉ còn lại hai người, không được huyên náo như thường ngày. Vì ngày mai phải dậy sớm, mười giờ Ngu Diên đã súc miệng và lên giường. Đang chuẩn bị tắt mạng đi ngủ thì điện thoại đột nhiên rung lên.
Hạ Hạ Hạ Hạ: "Em gái Diên, nghỉ hè năm nay vẫn về đúng không?"
Ngu Diên ngồi thẳng dậy: "Về chứ, khoảng ba giờ chiều mai là đến nhà. Tớ định mai gọi cho cậu."
Hạ Hạ Hạ Hạ: "Tớ còn tưởng cậu không về cơ. Vậy mai ghé qua nhà tớ chơi nha! Tớ ở nhà muốn hóa mốc luôn rồi. Thằng nhóc thối Hứa Ngộ Đông này thi xong rồi suốt ngày ở nhà. Khuôn mặt chết dẫm hễ nhìn là muốn đánh một trận!"
Ngu Diên: "..."
Cô chỉ có thể vờ như không nghe thấy gì nửa phần còn lại: "Ngày mốt được không? Tớ dự định mai ăn cơm cùng gia đình."
Hẹn với Hứa Đoạt Hạ xong, Ngu Diên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay Lăng Thành.
Mùa mưa dầm đã qua, trên khắp các con đường và ngõ nhỏ đều tràn ngập gió hanh nóng. Xa cách lâu như vậy, Ngu Diên vừa kéo va li vừa say sưa ngắm nhìn phố xá. Lúc này mới có một loại cảm xúc chân thực là cuối cùng cũng được trở về rồi.
Ngu Sở Sinh năm nay phụ trách lớp tốt nghiệp. Nhà trường vẫn còn đang dạy bù.
Ngu Diên đã tra qua dự báo thời tiết từ trước. Lăng Thành hôm nay quả thực rất nóng, gần 40 độ. Giữa cái nắng gay gắt này, cô không muốn Thẩm Cầm đến phi trường đón mình cho nên đã gọi điện về nhà trước.
Ngu Diên có tính cách độc lập ngay từ nhỏ. Rất nhiều việc đều tự mình xử lý ổn thỏa, không cần người nhà trợ giúp. Ra khỏi sân bay, cô đón xe về thẳng nhà.
Thẩm Cầm nhìn thấy Ngu Diên quả nhiên rất bất ngờ: "Con về nhà sao không nói tiếng nào thế?"
Bà xót xa cho con gái, hối hả mở cửa gọi cô vào nhà: "Nắng đỏ cả mặt rồi này." Thẩm Cầm bận bịu trong ngoài lo lấy khăn mặt và trà lạnh cho con gái.
"Mẹ, con muốn đi tắm trước." Ngu Diên uống vài ngụm trà ô long lạnh, thấy dễ chịu hơn nhiều. Nhưng tóc và lưng đều đẫm mồ hôi. Cô không thích cảm giác này.
Tắm xong, Ngu Diên để tóc ướt từ phòng tắm đi ra ngoài. Dung mạo thanh lệ nho nhã. Dường như có chút thay đổi so với lần trước rời nhà, nhưng lại không rõ là ở điểm nào. Thẩm Cầm tỉ mỉ nhìn con gái lâu ngày không gặp, âm thanh không giấu nổi hạnh phúc: "Diên bảo, lần này con định ở nhà bao lâu?"
Ngu Diên: "Công việc khai giảng đợt này khá nhiều. Con dự tính giữa tháng tám sẽ quay lại trường."
Thẩm Cầm: "Sớm thế à? Ba con năm nay dạy lớp tốt nghiệp, cũng chỉ có vài ngày nghỉ cuối tháng tám. Vốn dĩ mẹ muốn cả nhà ta cùng đi du lịch."
Tháng bảy đã qua được một nửa, nên lần này Ngu Diên ở nhà chưa tới một tháng.
Ngu Diên: "Đợi đến kỳ nghỉ đông hay đón năm mới, lúc đó con sẽ dẫn ba mẹ đi chơi."
Cả hai bắt đầu nói chuyện phiếm. Ngu Diên ngồi xuống sofa, nhìn quanh phòng khách. Đồ đạc sắp xếp trong phòng cũng không có bao nhiêu thay đổi. Khi quét mắt đến khung ảnh, tay đang lau tóc của cô bỗng dừng lại.
Vị trí trung tâm là tấm hình chụp chung. Cô nhớ bức ảnh này vốn không phải đặt ở đây. Ở giữa hình là một cô bé mặc váy. Mày thanh mắt tú, thần thái ưu nhã, phảng phất dáng dấp Ngu Diên của hiên tại. Bên trái cô là Thẩm Cầm trẻ trung xinh đẹp.
Còn bên phải..
Là một cậu bé nhìn như bánh nếp nhỏ, khuôn mặt phúng phính mềm mại, đôi mắt đen sâu, mặc quần ngắn chỉnh tề, mang vớ trắng. So với cô vẫn còn thấp hơn một chút. Người như tạc, xinh xẻo đáng yêu. Đẹp đến khó phân biệt nam nữ.
Cậu bé nắm tay cô, chiếm vị trí gần với cô nhất. Dáng vẻ vô cùng ỷ lại, còn âm thầm có tính chiếm hữu. Nhưng dù cho đối mặt với máy ảnh, cậu bé cũng không vui vẻ gì. Đôi mắt to vô cảm đóng đinh vào ống kính, tựa như rất miễn cưỡng chụp tấm hình này.
Ngu Diên còn chưa kịp dời mắt thì Thẩm Cầm cũng đã trông thấy. Bà cười: "Vài ngày trước, khi dọn dẹp thì tìm thấy nó. Bức ảnh du xuân khi ấy, con và Tinh Triều chỉ mới lớn có một chút như thế."
Lúc ấy, bất kể làm việc gì, Tạ Tinh Triều đều muốn ở vị trí gần với Ngu Diên nhất. Nếu không, cậu sẽ ngấm ngầm làm mình làm mẩy.
Vừa đến Ngu Gia không lâu, cậu đã bắt đầu dính lấy cô rồi.
Thẩm Cầm nói: "Tinh Triều năm nay thi đại học. Thằng bé vẫn còn nhớ đến chúng ta. Lúc thi xong có ghé qua một lần. Tiếc là khi ấy con không ở nhà. Mấy năm không gặp, đứa nhỏ này thay đổi quá lớn. Mẹ suýt chút nữa là không nhận ra. Lớn lên còn cao hơn ba con nữa, lại rất đẹp trai. Ba thằng bé vô cùng khách khí, mời ba con ăn cơm. Nói là năm đó may nhờ có chúng ta chiếu cố. Mẹ bảo Tinh Triều không khó chăm. Ngoan ngoãn, không khiến người khác lao tâm. Họ hằng năm còn gửi cả tiền cấp dưỡng. Chúng ta cũng thấy ngại."
Ngu Diên hạ mi mắt, nhấp một ngụm trà thảo mộc.
* * * Rất ngoan, rất hiểu chuyện.
Ngón tay thon thả của cô lướt trên màn hình điện thoại.
Tạ Tinh Triều.
Trong điện thoại cô có lưu số này. Tin nhắn và lịch sử liên lạc phía dưới dòng tên đều là một mảng trắng xóa.
Suy cho cùng, cậu biến mất khỏi cuộc sống của cô đã rất lâu rồi. Đem thông tin từ điện thoại cũ chuyển qua cũng chỉ vì thói quen của cô mà thôi.
Khi còn bé, ngày mà lần đầu tiên được gặp Tạ Tinh Triều, cho đến tận bây giờ Ngu Diên vẫn còn nhớ.
Sau sự việc ngoài ý muốn đó, cậu đột nhiên không nói chuyện nữa. Cũng không ngờ được cuộc sống về sau sẽ thế này. Mẹ của Tạ Tinh Triều là Ôn Vận mất sớm. Tạ Cương lại thường xuyên đi nước ngoài, hiếm khi ở nhà. Cậu tạm thời nghỉ học ở nhà. Một tuần ba lần đi bệnh viện trị liệu. Tuổi còn nhỏ đã không nói chuyện được, thêm vào đó là tính tình cáu kỉnh. Bảo mẫu căn bản không có cách nào chăm lo cho cậu. Tạ Cương khổ não vô cùng.
Ở Lăng Thành, Thẩm Cầm là bạn đại học và bạn chung phòng ký túc xá với Ôn Vận. Người bạn thân nhất này lại vừa vặn là y tá bệnh viện Lăng Thành. Còn Ngu Sở Sinh là giáo viên cao trung. Ngu gia một nhà ai cũng có tính cách ôn hòa, nhẫn nại. Chính vì quan hệ như vậy, Thẩm Cầm không khỏi lo lắng cho người con trai mà bạn thân lưu lại. Vợ chồng hai người cũng có mấy lần qua thăm hỏi.
Khi đó, Tạ Cương trong lòng cũng chỉ là ôm hy vọng muốn thử một chút, xin Ngu Gia chiếu cố cho con trai vài ngày. Không ngờ rằng một lần chiếu cố lại kéo dài mấy năm.
Ngu Diên lớn hơn cậu ba tuổi. Lên lớp bốn đã có dáng vẻ của một bà chị nhỏ rồi. Cô thật lòng yêu thương cậu như em trai ruột. Cậu bé lúc đầu phản kháng, sau đó chuyển sang ỷ lại rồi dần dần dính lấy cô. Bình thường Ngu Diên phải đi học. Cô sẽ nhẫn nại nói với cậu. Cậu bé cũng hiểu được nên lặng lẽ ở nhà đợi cô. Đợi cho đến khi cô sắp về thì sẽ đứng trước cửa nhà đón. Thậm chí sau khi đã quen thuộc với hoàn cảnh ở Ngu gia, cậu sẽ đứng đợi trước cổng tiểu khu. Ngoan ngoãn, lặng lẽ không chút ồn ào. Giống như một chú chó nhỏ với đôi mắt ướt át chờ chủ nhân về nhà.
Ngu Diên vẫn còn nhớ. Có một lần, cô hẹn sau giờ học đến nhà bạn làm bài tập mà quên nói với Tạ Tinh Triều. Cậu ở nhà đợi đến trăng đã lên cao vẫn chưa thấy cô về. Không nói không rằng, một mình chạy ra ngoài tìm cô. Có lôi kéo thế nào cũng không chịu về. Còn bị ngã khiến trán sưng một mảng lớn. Da cậu vốn đã trắng, vết u hiện lên trông đặc biệt dọa người. Dọa đến Thẩm Cầm phải lập tức gọi Ngu Sở Sinh đón Ngu Diên về nhà. Cậu không nói chuyện, cũng cự tuyệt giao tiếp với người khác. Đến khi Ngu Diên trở về, vừa nhìn thấy cô, bánh nếp nhỏ liền ngừng khóc. Những giọt nước mắt đọng lại trên hàng mi dài. Tay nhỏ lặng lẽ nắm chặt lấy tay áo cô, sống chết không buông.
Ngu Diên trẻ con của lúc ấy ngay tại một khắc này nội tâm mềm nhũn. Vừa áy náy vừa hối hận. Từ đó càng quan tâm cậu hơn gấp bội. Sau đó, Tạ gia chuyển Tạ Tinh Triều đến học chung trường với Ngu Diên. Mỗi ngày đều cùng Ngu Diên lên lớp, tan học.
Ngu Diên vốn là con một nhưng từ nhỏ không ngờ lại có duyên với trẻ con. Tạ Tinh Triều yêu thích cô, dựa dẫm cô. Ngu Diên cũng tự nhiên rất tốt với cậu bé. Hoàn toàn xem cậu là người một nhà.
Ngu Diên buông điện thoại xuống. Đều là chuyện đã qua. Duyên phận hai người có lẽ cũng đã chấm dứt.
Cậu lớn rồi, cũng không cần người chị này nữa.
Bên cạnh sân bóng, thiếu niên ngồi dưới bóng cây loang lổ ánh nắng mùa hè. Đôi chân dài thẳng tắp tùy ý duỗi ra. Chiều hè khiến người ta cực kỳ buồn ngủ, hoặc có lẽ do căng thẳng và nỗ lực quá lâu khiến hắn ngủ mà không hay biết gì.
Hàng mi dài cụp xuống, trên khuôn mặt nhợt nhạt lờ mờ những bóng râm. Chàng thiếu niên có gương mặt đẹp đến nao lòng. Khi nhắm mắt lại, ngoại trừ màu môi hơi nhạt thì hoàn mỹ đến mức thậm chí có chút giống búp bê được chế tác tinh xảo.
Dù vừa từ trong mơ tỉnh dậy, đôi mắt đen của hắn vẫn còn mơ màng và mệt mỏi. Hắn nhìn khoảng không trước mặt tựa như đang nhìn một người, đắm chìm trong hồi ức.
"A Triều?" Có người cẩn thận dè dặt cất tiếng gọi.
Bọn họ chưa từng trông thấy hắn để lộ ra biểu cảm này. Hay nói đúng hơn, rất hiếm khi nhìn ra khuôn mặt hắn đang mang cảm xúc gì. Bọn họ đều biết hắn là người như thế nào. Khi một hỗn thế ma vương thường ngày lại bày ra dáng vẻ dịu dàng đơn thuần, chỉ làm cho người ta nổi da gà mà thôi.
"Một giấc mơ thôi." Giọng nói của thiếu niên vẫn còn khàn khàn, mắt hơi rũ xuống và biểu cảm trên gương mặt vẫn chưa tan.
Tòa nhà Dật Phu, đại học Bắc Kinh, Ngu Diên mở cửa bước ra. Ánh mặt trời chói chang như thác đổ khiến cô khẽ nheo mắt. Đang trong kỳ nghỉ hè, sinh viên đa phần đều trở về nhà. Chỉ những người có học kỳ nhỏ như các cô mới phải lên lớp. Con đường rợp bóng cây bên ngoài tòa nhà Dật Phu cũng không còn đông đúc như trước mà yên tĩnh hiếm có. Thậm chí xa xa có thể mơ hồ nghe được tiếng ve kêu.
"Tía má ơi, con vậy mà còn sống từ phòng học đó ra ngoài." Cảm nhận cái nóng cháy da ngoài này, Thân Trí Nam lau lau thái dương.
Bọn họ chọn lớp học do giảng viên người Canada chủ nhiệm. Học kỳ nhỏ tại đại học Bắc Kinh toàn bộ đều dạy bằng tiếng Anh. Vốn dĩ môn Topology của Thân Trí Nam không được tốt lắm, nay lại đổi sang tiếng Anh. Những danh từ riêng và ký hiệu toán học kỳ quái đó làm cho cô ấy mỗi lần lên lớp đều như chết đi sống lại. Không biết bao lần tự hỏi vì cớ gì lại muốn đăng ký lớp này chung với Ngu Diên.
Tốt nghiệp học kỳ nhỏ cũng không bắt buộc phải tham gia các khóa học về chuyên ngành này. Về sau, cô cũng không tiếp tục theo các môn liên quan đến toán học. Cho nên sớm biết thế này, chọn nghiên cứu điện ảnh phương Tây có phải tốt hơn không. Xem phim hai tuần là xong chuyện.
Ngu Diên cười: "Ghi chép tớ đã chỉnh sửa ổn thỏa rồi. Bài cuối khóa cũng không khó đâu. Phương hướng luận văn giáo sư từng nói qua trong các tiết học trước tớ cũng ghi lại rồi. Khi về tớ gửi cậu. Nếu cậu thích, có thể chọn một cái. Không hiểu thì hỏi tớ."
Thân Trí Nam mắt sáng lên, suýt nữa nhảy lên ôm lấy Ngu Diên: "Yêu cậu quá bảo bối. Cậu muốn uống trà sữa loại nào nè? Xem như phí tư vấn sau này nhé."
Ngu Diên cong môi: "Cậu viết cho tốt đi. Tớ đãi. Hôm qua tớ mới nhận lương."
Hai người men theo con đường xanh mát bóng cây quay về ký túc xá. Trong khuôn viên đại học Bắc Kinh, đi bộ dăm bước lại có một tiệm cà phê, trà sữa. Họ dừng lại trước một quán quen. Thân Trí Nam gọi trà sữa matcha kem cheese còn Ngu Diên là chanh quất vàng. Cả hai cùng đứng đợi dưới dù che nắng.
Khuôn viên đại học rất tinh xảo. Vì nghỉ hè nên cũng không nhiều người. Sau khi kiểm tra kết quả thi đại học thì học sinh đến tư vấn trước là đặc biệt thấy rõ nhất. Thiếu niên, thiếu nữ vừa bước vào tuổi mười tám với khuôn mặt non nớt. So với đàn anh, đàn chị lăn lộn vài năm nơi giảng đường, đúng là khác biệt quá lớn. Nhắm một mắt cũng có thể phân biệt được.
"Cậu xem kìa, đó chắc chắn là một tiểu mỹ nam." Thân Trí Nam chỉ vào một nam sinh đang cúi đầu xem điện thoại đứng cách đó không xa. Thân Trí Nam cười hí hửng: "Chắc là đến tham quan trường học trước xem thế nào. Theo tớ thấy, đến 80% là lạc đường rồi."
Quả nhiên, cậu nam sinh dời mắt khỏi màn hình điện thoại rồi lưỡng lự đi về hướng hai người. Thân Trí Nam đắc ý nháy mắt với Ngu Diên.
Ngu Diên ôn hòa chỉ đường cho cậu. Thân Trí Nam nhìn bóng lưng của nam sinh: "Đàn em được phân công trong năm nay cũng sẽ sớm đến thôi nhỉ."
"Ừm." Nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt Ngu Diên.
"Diên Diên, tớ nhớ là em trai cậu cũng thi đại học năm nay phải không?" Thân Trí Nam đột nhiên nhớ ra, thuận miệng hỏi: "Điểm thi cũng sớm biết rồi, kết quả thế nào vậy?"
Bước chân Ngu Diên chậm lại.
Thân Trí Nam không nhận ra: "Dựa theo gen nhà cậu, cũng học cùng trường với chúng ta chứ nhỉ?" Nhớ đến điểm số điên cuồng học kỳ trước của Ngu Diên, cô hút một ngụm lớn trà sữa, còn mạnh bạo cắn lấy ống hút.
Ngu Diên không trả lời. Cô cúi đầu, khẽ mím môi. Sắc mặt có chút phức tạp.
Thân Trí Nam hơi bất ngờ: "Hả?"
"Em ấy không thích học lắm." Ngu Diên lắc đầu, nhẹ giọng nói.
Cô có đôi mắt màu nâu sẫm, con ngươi trong veo, làm da trắng nõn, hàng lông mày đen và đôi môi anh đào. Thân Trí Nam đến nay vẫn còn nhớ rõ khi vừa báo danh vào đại học. Vào một ngày tháng chín, gió nhẹ thổi, Ngu Diên tay ôm sách đứng trước cổng ký túc xá. Tóc đen theo gió nhẹ lay. Hai người cười với nhau có chút gượng gạo.
Tiên nữ hạ phàm.
Lúc đó, trong đầu Thân Trí Nam chỉ nghĩ được điều này.
Thanh tú trong sáng. Mày mắt tinh xảo như tranh vẽ. Bốn phần thanh lệ, hai phần kiều diễm, lại thêm bốn phần phong phạm tri thức. Các loại khí chất đáng lẽ phải mâu thuẫn nhau, nhưng vận lên cô ấy lại hài hòa đến lạ. Quen nhau hai năm, Ngu Diên ngoài đời là một người cực kỳ dễ gần. Thân Trí Nam rất hiếm khi thấy cô lộ ra vẻ mặt như vậy. Thân Trí Nam biết Ngu Diên dường như có một người em trai. Cô ấy thi thoảng cũng kể chuyện lúc nhỏ của họ. Nhưng đều không nói chi tiết.
Trong hai năm nay, Thân Trí Nam chưa từng thấy cô ấy và người em này liên lạc qua lần nào. Không gọi điện cũng chẳng nhắn tin. Dù gì đều là người một nhà, nghĩ lại có hơi kỳ quái. Nhưng suy cho cùng là chuyện gia đình người ta. Chị gái ưu tú và em trai bình thường, loại tổ hợp này Thân Trí nam gặp không ít. Cũng không hỏi nhiều nữa.
Câu chuyện cứ thế mà qua đi.
Ngu Diên ở khu Thanh Đằng, phòng bốn người. Năm nay nếu không có học kỳ nhỏ thì đã quay về nhà rồi. Còn Thân Trí Nam lại là người địa phương. Chỉ có mình Ngu Diên là người từ phương nam xa xôi đến tận thành phố phương bắc này học đại học.
Chương trình giảng dạy của học kỳ nhỏ không khó đối với cô. Lớp phụ đạo học kỳ trước cũng đã kết thúc. Vậy nên, khoảng thời gian này trôi qua cũng thoải mái. Nộp luận văn xong, Ngu Diên dành thời gian thu xếp hành lý rồi mua vé máy bay cho ngày hôm sau. Luận văn của Thân Trí Nam cũng hoàn thành xong, cô vui vẻ ra ngoài thư thái cả một ngày. Buổi tối trở lại, cô vừa nằm xuống đã ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Phòng ký túc xá chỉ còn lại hai người, không được huyên náo như thường ngày. Vì ngày mai phải dậy sớm, mười giờ Ngu Diên đã súc miệng và lên giường. Đang chuẩn bị tắt mạng đi ngủ thì điện thoại đột nhiên rung lên.
Hạ Hạ Hạ Hạ: "Em gái Diên, nghỉ hè năm nay vẫn về đúng không?"
Ngu Diên ngồi thẳng dậy: "Về chứ, khoảng ba giờ chiều mai là đến nhà. Tớ định mai gọi cho cậu."
Hạ Hạ Hạ Hạ: "Tớ còn tưởng cậu không về cơ. Vậy mai ghé qua nhà tớ chơi nha! Tớ ở nhà muốn hóa mốc luôn rồi. Thằng nhóc thối Hứa Ngộ Đông này thi xong rồi suốt ngày ở nhà. Khuôn mặt chết dẫm hễ nhìn là muốn đánh một trận!"
Ngu Diên: "..."
Cô chỉ có thể vờ như không nghe thấy gì nửa phần còn lại: "Ngày mốt được không? Tớ dự định mai ăn cơm cùng gia đình."
Hẹn với Hứa Đoạt Hạ xong, Ngu Diên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay Lăng Thành.
Mùa mưa dầm đã qua, trên khắp các con đường và ngõ nhỏ đều tràn ngập gió hanh nóng. Xa cách lâu như vậy, Ngu Diên vừa kéo va li vừa say sưa ngắm nhìn phố xá. Lúc này mới có một loại cảm xúc chân thực là cuối cùng cũng được trở về rồi.
Ngu Sở Sinh năm nay phụ trách lớp tốt nghiệp. Nhà trường vẫn còn đang dạy bù.
Ngu Diên đã tra qua dự báo thời tiết từ trước. Lăng Thành hôm nay quả thực rất nóng, gần 40 độ. Giữa cái nắng gay gắt này, cô không muốn Thẩm Cầm đến phi trường đón mình cho nên đã gọi điện về nhà trước.
Ngu Diên có tính cách độc lập ngay từ nhỏ. Rất nhiều việc đều tự mình xử lý ổn thỏa, không cần người nhà trợ giúp. Ra khỏi sân bay, cô đón xe về thẳng nhà.
Thẩm Cầm nhìn thấy Ngu Diên quả nhiên rất bất ngờ: "Con về nhà sao không nói tiếng nào thế?"
Bà xót xa cho con gái, hối hả mở cửa gọi cô vào nhà: "Nắng đỏ cả mặt rồi này." Thẩm Cầm bận bịu trong ngoài lo lấy khăn mặt và trà lạnh cho con gái.
"Mẹ, con muốn đi tắm trước." Ngu Diên uống vài ngụm trà ô long lạnh, thấy dễ chịu hơn nhiều. Nhưng tóc và lưng đều đẫm mồ hôi. Cô không thích cảm giác này.
Tắm xong, Ngu Diên để tóc ướt từ phòng tắm đi ra ngoài. Dung mạo thanh lệ nho nhã. Dường như có chút thay đổi so với lần trước rời nhà, nhưng lại không rõ là ở điểm nào. Thẩm Cầm tỉ mỉ nhìn con gái lâu ngày không gặp, âm thanh không giấu nổi hạnh phúc: "Diên bảo, lần này con định ở nhà bao lâu?"
Ngu Diên: "Công việc khai giảng đợt này khá nhiều. Con dự tính giữa tháng tám sẽ quay lại trường."
Thẩm Cầm: "Sớm thế à? Ba con năm nay dạy lớp tốt nghiệp, cũng chỉ có vài ngày nghỉ cuối tháng tám. Vốn dĩ mẹ muốn cả nhà ta cùng đi du lịch."
Tháng bảy đã qua được một nửa, nên lần này Ngu Diên ở nhà chưa tới một tháng.
Ngu Diên: "Đợi đến kỳ nghỉ đông hay đón năm mới, lúc đó con sẽ dẫn ba mẹ đi chơi."
Cả hai bắt đầu nói chuyện phiếm. Ngu Diên ngồi xuống sofa, nhìn quanh phòng khách. Đồ đạc sắp xếp trong phòng cũng không có bao nhiêu thay đổi. Khi quét mắt đến khung ảnh, tay đang lau tóc của cô bỗng dừng lại.
Vị trí trung tâm là tấm hình chụp chung. Cô nhớ bức ảnh này vốn không phải đặt ở đây. Ở giữa hình là một cô bé mặc váy. Mày thanh mắt tú, thần thái ưu nhã, phảng phất dáng dấp Ngu Diên của hiên tại. Bên trái cô là Thẩm Cầm trẻ trung xinh đẹp.
Còn bên phải..
Là một cậu bé nhìn như bánh nếp nhỏ, khuôn mặt phúng phính mềm mại, đôi mắt đen sâu, mặc quần ngắn chỉnh tề, mang vớ trắng. So với cô vẫn còn thấp hơn một chút. Người như tạc, xinh xẻo đáng yêu. Đẹp đến khó phân biệt nam nữ.
Cậu bé nắm tay cô, chiếm vị trí gần với cô nhất. Dáng vẻ vô cùng ỷ lại, còn âm thầm có tính chiếm hữu. Nhưng dù cho đối mặt với máy ảnh, cậu bé cũng không vui vẻ gì. Đôi mắt to vô cảm đóng đinh vào ống kính, tựa như rất miễn cưỡng chụp tấm hình này.
Ngu Diên còn chưa kịp dời mắt thì Thẩm Cầm cũng đã trông thấy. Bà cười: "Vài ngày trước, khi dọn dẹp thì tìm thấy nó. Bức ảnh du xuân khi ấy, con và Tinh Triều chỉ mới lớn có một chút như thế."
Lúc ấy, bất kể làm việc gì, Tạ Tinh Triều đều muốn ở vị trí gần với Ngu Diên nhất. Nếu không, cậu sẽ ngấm ngầm làm mình làm mẩy.
Vừa đến Ngu Gia không lâu, cậu đã bắt đầu dính lấy cô rồi.
Thẩm Cầm nói: "Tinh Triều năm nay thi đại học. Thằng bé vẫn còn nhớ đến chúng ta. Lúc thi xong có ghé qua một lần. Tiếc là khi ấy con không ở nhà. Mấy năm không gặp, đứa nhỏ này thay đổi quá lớn. Mẹ suýt chút nữa là không nhận ra. Lớn lên còn cao hơn ba con nữa, lại rất đẹp trai. Ba thằng bé vô cùng khách khí, mời ba con ăn cơm. Nói là năm đó may nhờ có chúng ta chiếu cố. Mẹ bảo Tinh Triều không khó chăm. Ngoan ngoãn, không khiến người khác lao tâm. Họ hằng năm còn gửi cả tiền cấp dưỡng. Chúng ta cũng thấy ngại."
Ngu Diên hạ mi mắt, nhấp một ngụm trà thảo mộc.
* * * Rất ngoan, rất hiểu chuyện.
Ngón tay thon thả của cô lướt trên màn hình điện thoại.
Tạ Tinh Triều.
Trong điện thoại cô có lưu số này. Tin nhắn và lịch sử liên lạc phía dưới dòng tên đều là một mảng trắng xóa.
Suy cho cùng, cậu biến mất khỏi cuộc sống của cô đã rất lâu rồi. Đem thông tin từ điện thoại cũ chuyển qua cũng chỉ vì thói quen của cô mà thôi.
Khi còn bé, ngày mà lần đầu tiên được gặp Tạ Tinh Triều, cho đến tận bây giờ Ngu Diên vẫn còn nhớ.
Sau sự việc ngoài ý muốn đó, cậu đột nhiên không nói chuyện nữa. Cũng không ngờ được cuộc sống về sau sẽ thế này. Mẹ của Tạ Tinh Triều là Ôn Vận mất sớm. Tạ Cương lại thường xuyên đi nước ngoài, hiếm khi ở nhà. Cậu tạm thời nghỉ học ở nhà. Một tuần ba lần đi bệnh viện trị liệu. Tuổi còn nhỏ đã không nói chuyện được, thêm vào đó là tính tình cáu kỉnh. Bảo mẫu căn bản không có cách nào chăm lo cho cậu. Tạ Cương khổ não vô cùng.
Ở Lăng Thành, Thẩm Cầm là bạn đại học và bạn chung phòng ký túc xá với Ôn Vận. Người bạn thân nhất này lại vừa vặn là y tá bệnh viện Lăng Thành. Còn Ngu Sở Sinh là giáo viên cao trung. Ngu gia một nhà ai cũng có tính cách ôn hòa, nhẫn nại. Chính vì quan hệ như vậy, Thẩm Cầm không khỏi lo lắng cho người con trai mà bạn thân lưu lại. Vợ chồng hai người cũng có mấy lần qua thăm hỏi.
Khi đó, Tạ Cương trong lòng cũng chỉ là ôm hy vọng muốn thử một chút, xin Ngu Gia chiếu cố cho con trai vài ngày. Không ngờ rằng một lần chiếu cố lại kéo dài mấy năm.
Ngu Diên lớn hơn cậu ba tuổi. Lên lớp bốn đã có dáng vẻ của một bà chị nhỏ rồi. Cô thật lòng yêu thương cậu như em trai ruột. Cậu bé lúc đầu phản kháng, sau đó chuyển sang ỷ lại rồi dần dần dính lấy cô. Bình thường Ngu Diên phải đi học. Cô sẽ nhẫn nại nói với cậu. Cậu bé cũng hiểu được nên lặng lẽ ở nhà đợi cô. Đợi cho đến khi cô sắp về thì sẽ đứng trước cửa nhà đón. Thậm chí sau khi đã quen thuộc với hoàn cảnh ở Ngu gia, cậu sẽ đứng đợi trước cổng tiểu khu. Ngoan ngoãn, lặng lẽ không chút ồn ào. Giống như một chú chó nhỏ với đôi mắt ướt át chờ chủ nhân về nhà.
Ngu Diên vẫn còn nhớ. Có một lần, cô hẹn sau giờ học đến nhà bạn làm bài tập mà quên nói với Tạ Tinh Triều. Cậu ở nhà đợi đến trăng đã lên cao vẫn chưa thấy cô về. Không nói không rằng, một mình chạy ra ngoài tìm cô. Có lôi kéo thế nào cũng không chịu về. Còn bị ngã khiến trán sưng một mảng lớn. Da cậu vốn đã trắng, vết u hiện lên trông đặc biệt dọa người. Dọa đến Thẩm Cầm phải lập tức gọi Ngu Sở Sinh đón Ngu Diên về nhà. Cậu không nói chuyện, cũng cự tuyệt giao tiếp với người khác. Đến khi Ngu Diên trở về, vừa nhìn thấy cô, bánh nếp nhỏ liền ngừng khóc. Những giọt nước mắt đọng lại trên hàng mi dài. Tay nhỏ lặng lẽ nắm chặt lấy tay áo cô, sống chết không buông.
Ngu Diên trẻ con của lúc ấy ngay tại một khắc này nội tâm mềm nhũn. Vừa áy náy vừa hối hận. Từ đó càng quan tâm cậu hơn gấp bội. Sau đó, Tạ gia chuyển Tạ Tinh Triều đến học chung trường với Ngu Diên. Mỗi ngày đều cùng Ngu Diên lên lớp, tan học.
Ngu Diên vốn là con một nhưng từ nhỏ không ngờ lại có duyên với trẻ con. Tạ Tinh Triều yêu thích cô, dựa dẫm cô. Ngu Diên cũng tự nhiên rất tốt với cậu bé. Hoàn toàn xem cậu là người một nhà.
Ngu Diên buông điện thoại xuống. Đều là chuyện đã qua. Duyên phận hai người có lẽ cũng đã chấm dứt.
Cậu lớn rồi, cũng không cần người chị này nữa.
Bên cạnh sân bóng, thiếu niên ngồi dưới bóng cây loang lổ ánh nắng mùa hè. Đôi chân dài thẳng tắp tùy ý duỗi ra. Chiều hè khiến người ta cực kỳ buồn ngủ, hoặc có lẽ do căng thẳng và nỗ lực quá lâu khiến hắn ngủ mà không hay biết gì.
Hàng mi dài cụp xuống, trên khuôn mặt nhợt nhạt lờ mờ những bóng râm. Chàng thiếu niên có gương mặt đẹp đến nao lòng. Khi nhắm mắt lại, ngoại trừ màu môi hơi nhạt thì hoàn mỹ đến mức thậm chí có chút giống búp bê được chế tác tinh xảo.
Dù vừa từ trong mơ tỉnh dậy, đôi mắt đen của hắn vẫn còn mơ màng và mệt mỏi. Hắn nhìn khoảng không trước mặt tựa như đang nhìn một người, đắm chìm trong hồi ức.
"A Triều?" Có người cẩn thận dè dặt cất tiếng gọi.
Bọn họ chưa từng trông thấy hắn để lộ ra biểu cảm này. Hay nói đúng hơn, rất hiếm khi nhìn ra khuôn mặt hắn đang mang cảm xúc gì. Bọn họ đều biết hắn là người như thế nào. Khi một hỗn thế ma vương thường ngày lại bày ra dáng vẻ dịu dàng đơn thuần, chỉ làm cho người ta nổi da gà mà thôi.
"Một giấc mơ thôi." Giọng nói của thiếu niên vẫn còn khàn khàn, mắt hơi rũ xuống và biểu cảm trên gương mặt vẫn chưa tan.