Chương : 9
Thân thể cứng ngắc, mặt nóng như lửa, suy nghĩ bất giác trở về với buổi tối cả hai đã trao nhau vô số nụ hôn nồng cháy.
Đã hết lần này đến lần khác ép bản thân không được nghĩ nhiều, nhưng sự tồn tại của người đàn ông bên cạnh khiến cậu đứng ngồi không yên, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Không quay đầu cũng có thể cảm nhận ánh mắt chăm chú đang nhìn mình, Lâm Lạc Ninh hơi nghiêng mặt. “Không còn sớm nữa rồi.”
Tề Hạo hiển nhiên cũng có chút xấu hổ, ngừng trong chốc lát mới chậm rãi đứng dậy. “Vậy cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Cúi đầu đưa anh ra ngoài cửa, khoảnh khắc hé mở cánh cửa kia vẫn không nhịn được mà ngước lên. Ánh mắt dứt khoát của đối phương nhìn cậu, hỗn loạn xen lẫn một tia cảm xúc phức tạp.
Không dám đứng cùng anh tại không gian nhỏ hẹp này lâu hơn.
Cho dù có cố gắng ngụy trang thế nào, cũng không thể làm như không nhớ rõ, cũng không cần phải làm thế. Bản thân cậu không thể, Tề Hạo cũng không thể.
Thứ cậu không thể quên được là tình yêu, còn thứ mà anh luyến tiếc, lại là thói quen.
Anh quen có cậu chuẩn bị hết thảy, quen có cậu ở bên bầu bạn. Không hơn.
Vốn tưởng rằng anh sẽ bởi vì xấu hổ mà lảng tránh, nhưng chạng vạng ngày hôm sau, Tề Hạo vẫn không chút khách khí mà bước vào. Anh tự nhiên như ở nhà mình, tựa như không còn nhớ chuyện đêm đó nữa.
Lâm Lạc Ninh không khỏi cười khổ. Lo sợ không đâu vĩnh viễn chỉ có chính mình.
“Sao dạo này cậu không ra ngoài buổi tối?”
Thời gian người đàn ông kia ở lại đây ngày càng dài, bình thường là tranh thủ giờ nghỉ lái xe đến, rồi ở mãi đến đêm khuya mới chịu trở về. Trước kia khi ở cùng một chỗ, mỗi tuần đều có bốn năm hôm không về nhà, hiện tại lại vô cùng ngoan ngoãn.
Thậm chí ngay cả ngày nghỉ như hôm nay, sáng sớm đã thấy anh đứng trước cửa, đến chiếu tối vẫn không chịu rời đi.
“Đi đâu cơ?” Chậm rãi ăn sạch đĩa hoa quả trước mặt, người đàn ông thuận miệng hỏi lại.
“À…” Lâm Lạc Ninh quẫn bách, bắt đầu hối hận về câu nói của mình. “Thì… Ra ngoài đi dạo…”
“Nhưng trời lạnh lắm.”
Rõ ràng mới là đầu thu, Lâm Lạc Ninh bị đáp án này làm cho dở khóc dở cười.
Không biết là giả ngu hay khờ thật, người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu. “Cậu ở chỗ này có vẻ cũng tốt.”
Cho dù biết anh chẳng qua là ham an nhàn, thế nhưng cứ bị anh nhìn chăm chú một chút là tim lại đập nhanh.
Cậu cuống quít đứng lên, cầm ví theo. “Cậu ngồi đây một lát, tôi đi mua đồ ăn.”
“Cùng đi đi.” Nhìn người đàn ông vội vã nói rồi chạy ra cửa, Lâm Lạc Ninh thở dài theo ra ngoài.
Chợ buổi hoàng hôn rộn ràng nhốn nháo, hoa quả rau dưa, các thứ ăn vặt trưng bày ở các gian hàng, tha hồ chọn lựa. Tề Hạo trưng bộ mặt hiếu kì nhìn trái nhìn phải, khiến cậu không ngăn nổi ánh mắt nghi ngờ.
“Đây là lần đầu tiên tôi đi chợ mua đồ ăn đấy.” Đại thiếu gia gãi đầu, thì thào giải thích.
Lâm Lạc Ninh nhất thời không nhịn được, cười thành tiếng.
Tề Hạo lại bỗng nhiên nhìn cậu chăm chú, biểu tình lạ lùng đến không tả được, mãi một lúc sau mới quay đầu bước đi, tiện tay cầm cây bắp cải lăn qua lăn lại.
Lâm Lạc Ninh mua rau với cá xong, nghĩ đến người kia không có thịt sẽ ăn mất ngon, lại đi mua thêm vài thứ. Đêm nay cho anh ăn hạt dẻ nấu xương sườn, chắc anh sẽ rất thích.
Tề Hạo đi theo phía sau nhìn cậu trả tiền mua đồ, dần dần trở nên im lặng.
Trên đường trở về nhà, ánh hoàng hôn đổ xuống, bóng hai người đổ thật dài thật dài. Lâm Lạc Ninh cúi đầu nhìn hai cái bóng song song nhau, trong lòng không hiểu sao lại sinh ra một cảm giác bình an hạnh phúc.
Gần như thế, cứ như một gia đình.
“Lạc Ninh…” Người đàn ông nãy giờ không nói một lời nào đột nhiên mở miệng. “Phòng cậu một tháng thuê mất bao nhiêu?”
“Hơn một ngàn.” Lâm Lạc Ninh kinh ngạc nhìn anh. “Sao thế?”
Tề Hạo không trả lời, lại hỏi: “Vậy tiền điện nước thì sao?”
“Tầm mấy trăm.”
Tề Hạo dừng một chút, lấy ví tiền, rút ra mấy đồng. “Cho cậu.”
Như bị ai giáng cho một cú thật mạnh, Lâm Lạc Ninh cứng đờ, dừng bước.
“Một tháng tiền lương của cậu chỉ có hơn ba ngàn, trừ đi mấy chi phí linh tinh, chỗ còn lại căn bản không đủ sống.” Tề Hạo nói rồi đem tiền nhét vào tay cậu. “Hơn nữa tôi ăn uống ngủ nghỉ ở chỗ cậu cả ngày, cậu lấy tiền cũng đúng mà.”
Ngơ ngác nhìn tờ tiền màu hồng đến chói mắt trong tay, Lâm Lạc Ninh khó khăn hé miệng, nhưng không thể nặn ra một nụ cười.
Đây là gì chứ?
Bố thí? Thông cảm? Hay là tiền lương? Phí dịch vụ?
Lần nào cũng thế. Vừa mới có một chút ảo tưởng, liền lập tức bị đánh nát không nương tay. Cảm giác như một gia đình… Mãi chỉ là tưởng tượng của cậu.
Nhìn cậu không nói gì cầm tiền, Tề Hạo còn tưởng rằng cậu thẹn thùng, cười vỗ vỗ vai cậu. “Với tôi mà cậu còn khách khí cái gì, cầm là tốt rồi.”
Lâm Lạc Ninh lắc đầu, nụ cười có chút chua xót. “Tề Hạo, sau này đừng đưa tiền cho tôi nữa… Tôi có thể tự nuôi mình.”
Cậu trả lại anh, không đợi đối phương trả lời đã xoay người rời đi.
Cậu biết anh có ý tốt, nhưng thứ duy nhất cậu còn sót lại, cũng chỉ là chút lòng tự tôn đáng thương này mà thôi.
Đã hết lần này đến lần khác ép bản thân không được nghĩ nhiều, nhưng sự tồn tại của người đàn ông bên cạnh khiến cậu đứng ngồi không yên, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Không quay đầu cũng có thể cảm nhận ánh mắt chăm chú đang nhìn mình, Lâm Lạc Ninh hơi nghiêng mặt. “Không còn sớm nữa rồi.”
Tề Hạo hiển nhiên cũng có chút xấu hổ, ngừng trong chốc lát mới chậm rãi đứng dậy. “Vậy cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Cúi đầu đưa anh ra ngoài cửa, khoảnh khắc hé mở cánh cửa kia vẫn không nhịn được mà ngước lên. Ánh mắt dứt khoát của đối phương nhìn cậu, hỗn loạn xen lẫn một tia cảm xúc phức tạp.
Không dám đứng cùng anh tại không gian nhỏ hẹp này lâu hơn.
Cho dù có cố gắng ngụy trang thế nào, cũng không thể làm như không nhớ rõ, cũng không cần phải làm thế. Bản thân cậu không thể, Tề Hạo cũng không thể.
Thứ cậu không thể quên được là tình yêu, còn thứ mà anh luyến tiếc, lại là thói quen.
Anh quen có cậu chuẩn bị hết thảy, quen có cậu ở bên bầu bạn. Không hơn.
Vốn tưởng rằng anh sẽ bởi vì xấu hổ mà lảng tránh, nhưng chạng vạng ngày hôm sau, Tề Hạo vẫn không chút khách khí mà bước vào. Anh tự nhiên như ở nhà mình, tựa như không còn nhớ chuyện đêm đó nữa.
Lâm Lạc Ninh không khỏi cười khổ. Lo sợ không đâu vĩnh viễn chỉ có chính mình.
“Sao dạo này cậu không ra ngoài buổi tối?”
Thời gian người đàn ông kia ở lại đây ngày càng dài, bình thường là tranh thủ giờ nghỉ lái xe đến, rồi ở mãi đến đêm khuya mới chịu trở về. Trước kia khi ở cùng một chỗ, mỗi tuần đều có bốn năm hôm không về nhà, hiện tại lại vô cùng ngoan ngoãn.
Thậm chí ngay cả ngày nghỉ như hôm nay, sáng sớm đã thấy anh đứng trước cửa, đến chiếu tối vẫn không chịu rời đi.
“Đi đâu cơ?” Chậm rãi ăn sạch đĩa hoa quả trước mặt, người đàn ông thuận miệng hỏi lại.
“À…” Lâm Lạc Ninh quẫn bách, bắt đầu hối hận về câu nói của mình. “Thì… Ra ngoài đi dạo…”
“Nhưng trời lạnh lắm.”
Rõ ràng mới là đầu thu, Lâm Lạc Ninh bị đáp án này làm cho dở khóc dở cười.
Không biết là giả ngu hay khờ thật, người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu. “Cậu ở chỗ này có vẻ cũng tốt.”
Cho dù biết anh chẳng qua là ham an nhàn, thế nhưng cứ bị anh nhìn chăm chú một chút là tim lại đập nhanh.
Cậu cuống quít đứng lên, cầm ví theo. “Cậu ngồi đây một lát, tôi đi mua đồ ăn.”
“Cùng đi đi.” Nhìn người đàn ông vội vã nói rồi chạy ra cửa, Lâm Lạc Ninh thở dài theo ra ngoài.
Chợ buổi hoàng hôn rộn ràng nhốn nháo, hoa quả rau dưa, các thứ ăn vặt trưng bày ở các gian hàng, tha hồ chọn lựa. Tề Hạo trưng bộ mặt hiếu kì nhìn trái nhìn phải, khiến cậu không ngăn nổi ánh mắt nghi ngờ.
“Đây là lần đầu tiên tôi đi chợ mua đồ ăn đấy.” Đại thiếu gia gãi đầu, thì thào giải thích.
Lâm Lạc Ninh nhất thời không nhịn được, cười thành tiếng.
Tề Hạo lại bỗng nhiên nhìn cậu chăm chú, biểu tình lạ lùng đến không tả được, mãi một lúc sau mới quay đầu bước đi, tiện tay cầm cây bắp cải lăn qua lăn lại.
Lâm Lạc Ninh mua rau với cá xong, nghĩ đến người kia không có thịt sẽ ăn mất ngon, lại đi mua thêm vài thứ. Đêm nay cho anh ăn hạt dẻ nấu xương sườn, chắc anh sẽ rất thích.
Tề Hạo đi theo phía sau nhìn cậu trả tiền mua đồ, dần dần trở nên im lặng.
Trên đường trở về nhà, ánh hoàng hôn đổ xuống, bóng hai người đổ thật dài thật dài. Lâm Lạc Ninh cúi đầu nhìn hai cái bóng song song nhau, trong lòng không hiểu sao lại sinh ra một cảm giác bình an hạnh phúc.
Gần như thế, cứ như một gia đình.
“Lạc Ninh…” Người đàn ông nãy giờ không nói một lời nào đột nhiên mở miệng. “Phòng cậu một tháng thuê mất bao nhiêu?”
“Hơn một ngàn.” Lâm Lạc Ninh kinh ngạc nhìn anh. “Sao thế?”
Tề Hạo không trả lời, lại hỏi: “Vậy tiền điện nước thì sao?”
“Tầm mấy trăm.”
Tề Hạo dừng một chút, lấy ví tiền, rút ra mấy đồng. “Cho cậu.”
Như bị ai giáng cho một cú thật mạnh, Lâm Lạc Ninh cứng đờ, dừng bước.
“Một tháng tiền lương của cậu chỉ có hơn ba ngàn, trừ đi mấy chi phí linh tinh, chỗ còn lại căn bản không đủ sống.” Tề Hạo nói rồi đem tiền nhét vào tay cậu. “Hơn nữa tôi ăn uống ngủ nghỉ ở chỗ cậu cả ngày, cậu lấy tiền cũng đúng mà.”
Ngơ ngác nhìn tờ tiền màu hồng đến chói mắt trong tay, Lâm Lạc Ninh khó khăn hé miệng, nhưng không thể nặn ra một nụ cười.
Đây là gì chứ?
Bố thí? Thông cảm? Hay là tiền lương? Phí dịch vụ?
Lần nào cũng thế. Vừa mới có một chút ảo tưởng, liền lập tức bị đánh nát không nương tay. Cảm giác như một gia đình… Mãi chỉ là tưởng tượng của cậu.
Nhìn cậu không nói gì cầm tiền, Tề Hạo còn tưởng rằng cậu thẹn thùng, cười vỗ vỗ vai cậu. “Với tôi mà cậu còn khách khí cái gì, cầm là tốt rồi.”
Lâm Lạc Ninh lắc đầu, nụ cười có chút chua xót. “Tề Hạo, sau này đừng đưa tiền cho tôi nữa… Tôi có thể tự nuôi mình.”
Cậu trả lại anh, không đợi đối phương trả lời đã xoay người rời đi.
Cậu biết anh có ý tốt, nhưng thứ duy nhất cậu còn sót lại, cũng chỉ là chút lòng tự tôn đáng thương này mà thôi.