Chương : 32
Editor: Buingan1209
Chẳng biết từ khi nào mặt trời đã bị mây đen che khuất, bầu trời xanh thẳm biến mất, khí trời vừa âm u vừa nóng bức, trên lưng Từ Xán Xán thấm ướt một tầng mồ hôi, áo lót tơ tằm mỏng manh màu hồng nhạt dán trên lưng, áo ngực màu hồng đào càng làm lộ ra những đường cong kiều diễm. Vóc dáng Vương Thanh Du rất cao, hắn nhìn Từ Xán Xán giống như từ trên cao nhìn xuống, nhưng trong mắt hắn lại hàm chứa nóng rực và khẩn cầu. Hắn lẳng lặng ngưng mắt nhìn Từ Xán Xán, phát hiện khí trời nóng bức ngược lại làm da thịt ửng đỏ của nàng càng thêm trong suốt, cặp mắt đào hoa ngậm nước, khi nhìn hắn thì dịu dàng ướt át, tràn đầy áy náy.
Từ trước đến này Từ Xán Xán rất lương thiện, đại bá đã lấy việc ghi danh tuyển tú và tổ mẫu để uy hiếp phụ thân, nên khi hôn sự bị hủy bỏ, nàng cảm thấy mình cũng có trách nhiệm, vì vậy mới áy náy với Vương Thanh Du. Nàng nhìn Vương Thanh Du, lần thứ hai xác định người thanh niên này quả thực anh tuấn, gả cho hắn rất có thể mình sẽ hạnh phúc. Nhưng việc đến nước này đã không còn cách nào vãn hồi được nữa. Từ Xán Xán dùng khăn lau mồ hôi trên mặt, bình tĩnh nói:
- Ngồi xuống trước đã!
Nàng không biết mình phải xưng hô với Vương Thanh Du như thế nào, chẳng lẽ là “Nhị lang”? Hay là “Vương nhị ca”? Từ Xán Xán cảm thấy mình không còn mặt mũi xưng hô như vậy nữa. Mắt Vương Thanh Du nhìn về phía Từ Vương thị, kính cẩn chắp tay:
- Thưa bá mẫu, bây giờ Dương đại nhân là phủ doãn phủ Khai Phong, vãn bối đi theo Dương đại nhân vào kinh, hôm nay tới phủ nhậm chức. Hai hôm nay vãn bối còn có công vụ trong người,
Hắn giương mắt nhìn về phía Từ Xán Xán:
- Sau này vãn bối sẽ đi quý phủ thăm hỏi ạ!
Từ Vương thị khổ sở trong lòng, thở dài lại nói không ra lời. Từ Xán Xán nhìn ra phía sau hắn, phát hiện có hai người nam tử ăn mặc giống sai dịch đứng xa xa nhìn sang bên này, lại vừa nhìn thì thấy Phó Dư Sâm cưỡi ngựa chậm rãi tới, không khỏi trợn tròn mắt. Trời nóng như vậy, Phó Dư Sâm vẫn mặc y phục trang nghiêm như cũ, đầu đội nón bạc, mặc áo mỏng màu vàng, trên eo nhỏ đeo đai lưng ngọc màu đỏ, trên chân là ủng màu đen, ăn mặc như thế càng làm nổi bật lên khuôn mặt tinh xảo anh tuấn tuyệt luân của hắn, giống như một đạo sấm sét cắt ngang màn mưa âm u, cứ như vậy tồn tại. Từ Xán Xán lại vô ý thức nghĩ Phó Dư Sâm đang nhìn mình không vui, ngay cả khi trên mặt hắn không có biểu tình gì. Chỉ là hôm nay Từ Xán Xán đang xấu hổ, căn bản không có tâm tư thưởng thức mỹ nam, bởi vậy rất nhanh liền dời tầm mắt.
Phó liễu len lén liếc nhìn Phó Dư Sâm, thấy ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm Từ Xán Xán bên kia, lại nhìn tay trái Phó Dư Sâm —— Phó Dư Sâm thuận tay trái —— phát hiện tuy rằng tay trái của hắn nắm thật chặc roi ngựa, nhưng đuôi ngón tay lại hơi nhếch lên —— đây là động tác theo thói quen khi Phó Dư Sâm muốn giết người. Hắn từ nhỏ theo hầu công tử, biết rõ thói quen của công tử, bèn lặng lẽ phóng ngựa tiến lên, thấp giọng nói:
- Công tử, giết người không phải là không thể, nhưng nếu để Từ cô nương phát hiện…
Phó Dư Sâm không nói gì, nhưng tay nắm roi ngựa đã từ từ thả lỏng, đầu ngón tay nhếch lên cuối cùng cũng về đúng vị trí. Vương Thanh Du thẳng thắn lưu loát từ biệt. Từ Xán Xán cũng không còn tâm tình uống trà, chờ mẫu thân và Bích Vân uống xong rồi lập tức tính tiền đi ngay, sau đó mượn cớ mệt mỏi, kéo tay mẫu thân về nhà.
Về đến nhà, trước hết Từ Xán Xán tắm rửa một lát, sau đó lấy giấy và bút mực bắt đầu luyện chữ. Trong lòng nàng rối bời, nhưng cũng không biết là vì cái gì. Ánh mắt Phó Dư Sâm ngồi trên lưng ngựa nhìn nàng vẫn luôn hiện lên trong đầu, làm cho nàng cảm thấy khó chịu, chỉ có thể dùng cách luyện chữ để giảm bớt tâm tình hoảng hốt của mình. Một lúc lâu sau, Từ Xán Xán tự nói với mình, nàng và Phó Dư Sâm cũng không có quan hệ gì, nàng không cần vì ánh mắt và vẻ mặt của hắn mà khẩn trương. Nhưng trong lòng nàng vẫn hoảng loạn như cũ. Từ Xán Xán lại cầm một quyển sách để đọc.
Cơm tối ở Từ gia làm xong, Từ Xán Xán đi nhà chính dùng cơm tối, lại phát hiện bên người chỉ có Tiểu Hương, không thấy Bích Vân đâu cả, bèn tùy ý hỏi một tiếng. Mắt Tiểu Hương lóe lên, cúi đầu đáp:
- Lúc Cô nương luyện chữ nô tỳ đã không nhìn thấy Bích Vân tỷ tỷ rồi ạ.
Từ Xán Xán rất tin tưởng Bích Vân, cũng không thèm để ý nữa, thấy mẫu thân đi ra gọi mình vào, liền cùng mẫu thân vào nhà chính. Dùng xong cơm tối, người một nhà ngồi dưới cây nho trong sân nói chuyện phiếm uống trà. Từ Xán Xán có người nhà bên cạnh, rốt cục cũng thấy tâm tình dễ chịu hơn. Tự tay nàng rửa sạch giỏ đào tháng Năm, trước tiên để cho Bích Vân, Tiểu Hương và Đinh ma ma bảy tám quả, còn dư lại thì bày ra đĩa đem tới. Từ Vương thị và Từ Thuận Hòa ăn một miếng thì không ăn nữa, cười tủm tỉm nhìn Từ Xán Xán và Từ Nghi Xuân ăn đào. Từ Nghi Xuân còn tốt, ăn hai quả thì đi rửa tay không ăn nữa. Hắn đếm hạt đào của tỷ tỷ, xem tỷ tỷ có thể phá kỷ lục một lần ăn mười quả đào của nàng trước đây hay không. Từ Xán Xán thích ăn đào nhất, cứ ăn từ từ đến khi no mới thôi. Đếm xong hạt đào trước mặt Từ Xán Xán, Từ Nghi Xuân phát hiện cuối cùng tỷ tỷ vẫn phá kỷ lục, ăn mười hai quả một lúc! Hắn cười đùa, tay muốn sờ bụng Từ Xán Xán. Từ Xán Xán bất ngờ không kịp đề phòng bị hắn sờ soạng một cái, cũng lập tức sờ bụng hắn, tỷ đệ hai người hi hi ha ha loạn thành một đoàn, chỉ chốc lát sau người Từ Xán Xán đã đầy mồ hôi. Cười đùa xong, Từ Xán Xán nghĩ cũng hơi ngượng ngùng, trong lòng có tâm sự còn có thể ăn nhiều như vậy, bản thân mình đúng heo đầu thai mà!
Trở lại phòng ngủ, trên người toàn mồ hôi, Từ Xán Xán lại phải tắm rửa một lần nữa. Để phòng ngừa bản thân nhịn không được lại muốn ăn đào, tắm rửa xong Từ Xán Xán bèn rửa mặt chuẩn bị đi ngủ. Mái tóc dài của nàng còn hơi ướt, vẫn không thể ngủ ngay được, liền bảo Bích Vân:
- Ngươi đi đến chỗ Nghi Xuân mượn một quyển 《 thế thuyết tân ngữ 》 cho ta xem đi!
Bích Vân đi ra, Tiểu Hương đang tắm rửa gội đầu, trong phòng lúc này chỉ còn lại mỗi Từ Xán Xán. Từ Xán Xán lấy chai nước hoa hồng, đổ một ít ra tay, nhẹ nhàng bôi lên trên mặt trên cổ. Nàng đang nhẹ nhàng xoa mặt, bỗng nghe phía ngoài truyền đến tiếng Đinh ma ma:
- Thưa cô nương!
Từ Xán Xán không để ý đáp lại một tiếng, Đinh ma ma bèn đi vào. Vẻ mặt bà ta tươi cười nịnh nọt mắt cũng híp lại thành một đường:
- Bẩm cô nương, có người bảo lão nô đưa phong thư này cho người ạ!
Từ Xán Xán không thích nhìn dáng vẻ hèn mọn của bà ta, lập tức vươn tay nhận lấy. Đây là một phong thư nho nhỏ màu trắng, trên phong thư không có một chữ nào, dán rất chặt. Từ Xán Xán xé phong thư ra, từ bên trong móc ra một tờ giấy nhỏ. Nàng cầm lấy giấy nhỏ để dưới ánh sáng ngọn nến – thấy chỉ có một hàng chữ nhỏ: “Tối nay giờ tý gặp lại dưới cây lựu ngoài cửa “, bên cạnh chữ có một con dấu màu đỏ thắm, bởi vì là kiểu chữ triện, dưới ánh nến – một hồi lâu sau nàng mới nhận ra một chữ “Phó”. Tim Từ Xán Xán đập liên hồi, nàng cuống quít nhìn kỹ hai chữ khác, nhận ra là “Dư sâm”! Đinh ma ma đứng bên cạnh Từ Xán Xán, Từ Xán Xán nhìn chằm chằm tờ giấy nhỏ, bà ta lại nhìn Từ Xán Xán. Khi Từ Xán Xán nhận ra con dấu của Phó Dư Sâm, trong lòng một trận hoảng hốt, lúc này mới nhớ tới Đinh ma ma còn ở bên cạnh, bèn nhìn nàng một cái. Đinh ma ma liếc mắt nói:
- Ôi thưa cô nương, lúc chạng vạng tối có một tiểu nha đầu đến đây, kín đáo đưa cho lão lô phong thư này và ít… bạc vụn này ạ!
Bà ta vươn tay vào trong tay áo lấy ra ít bạc vụn cầm trên tay. Từ Xán Xán biết bà ta đang muốn đòi phần thưởng, liền móc từ trong túi tiền ra một chút bạc vụn bỏ vào trên tay bà ta. Đinh ma ma vui tươi hớn hở khép bàn tay lại để vào ống tay áo. Từ Xán Xán cố tự trấn định, thấp giọng hỏi:
- Tiểu nha đầu truyền tin còn nói gì nữa không?
- Nàng nói là bạn cũ của cô nương khi còn ở Uyển Châu gửi tới, có lẽ cô nương sẽ biết vị cô nương kia đấy ạ!
Từ Xán Xán cười cười nói:
- Đúng rồi, là một vị cô nương họ Phó, là bạn tốt của ta!
Lúc này Bích Vân đi đến, thấy Đinh ma ma, nàng cười nói với Từ Xán Xán:
- Cô nương, sách đã lấy tới! Nhị công tử lại bảo nô tỳ lấy cho cô nương một quyển nữa đây ạ!
Từ Xán Xán nhận sách từ tay Bích Vân. Một quyển là 《 thế thuyết tân ngữ 》, một quyển khác là 《 Mai thị thực đơn 》. May là lòng có việc, Từ Xán Xán cũng cười:
- Đúng là 《 Mai thị thực đơn 》, đệ đệ muốn ta học nấu ăn đây mà!
Đinh ma ma biết điều vội vàng cáo lui. Bích Vân đốt thêm một cây nến, làm cho trong phòng sáng trưng, bắt đầu dọn dẹp gian phòng. Lúc này Tiểu Hương còn chưa tắm rửa xong, trong phòng chỉ có hai người Từ Xán Xán và Bích Vân. Từ Xán Xán để sách xuống, tay vuốt ve mặt mình —— mặt nàng chắc nóng khủng khiếp. Nàng biết mình không nên đi gặp Phó Dư Sâm, nhưng nàng lại muốn gặp Phó Dư Sâm. Từ Xán Xán tìm cho mình một lý do ổn thỏa —— còn chưa tạ ơn cứu giúp của Phó Dư Sâm mà!
Đêm đã khuya, Từ Xán Xán vẫn không ngủ được, nằm trên giường lật qua lật lại băn khoăn. Nàng biết mình không nên đi gặp Phó Dư Sâm. Nhưng hai tháng sau sẽ tiến cung tuyển tú rồi, tối nay mà không gặp, cuộc đời này có thể sẽ không còn cơ hội nữa. Từ Xán Xán xoay người nằm lỳ trên giường, nhớ lại gương mặt anh tuấn và đôi mắt phượng đẹp đẽ của Phó Dư Sâm, nhớ lại vóc người cao gầy thắt lưng mảnh khảnh của Phó Dư Sâm, cuối cùng nhớ tới khi Phó Dư Sâm ôm nàng thì trên người có một mùi hương nhàn nhạt tựa như sự thơm mát của buổi bình minh quanh quẩn bên chóp mũi. Bích Vân và Tiểu Hương đều ngủ ở sương phòng phía Tây, tuy cách một gian phòng nhưng tiếng Tiểu Hương nói mơ vẫn mơ hồ truyền đến. Tiếng gõ mõ giờ tý bên ngoài đã qua lâu, lại tựa hồ như gõ ở trong lòng Từ Xán Xán. Nàng vẫn không động đậy.
Chẳng biết từ khi nào mặt trời đã bị mây đen che khuất, bầu trời xanh thẳm biến mất, khí trời vừa âm u vừa nóng bức, trên lưng Từ Xán Xán thấm ướt một tầng mồ hôi, áo lót tơ tằm mỏng manh màu hồng nhạt dán trên lưng, áo ngực màu hồng đào càng làm lộ ra những đường cong kiều diễm. Vóc dáng Vương Thanh Du rất cao, hắn nhìn Từ Xán Xán giống như từ trên cao nhìn xuống, nhưng trong mắt hắn lại hàm chứa nóng rực và khẩn cầu. Hắn lẳng lặng ngưng mắt nhìn Từ Xán Xán, phát hiện khí trời nóng bức ngược lại làm da thịt ửng đỏ của nàng càng thêm trong suốt, cặp mắt đào hoa ngậm nước, khi nhìn hắn thì dịu dàng ướt át, tràn đầy áy náy.
Từ trước đến này Từ Xán Xán rất lương thiện, đại bá đã lấy việc ghi danh tuyển tú và tổ mẫu để uy hiếp phụ thân, nên khi hôn sự bị hủy bỏ, nàng cảm thấy mình cũng có trách nhiệm, vì vậy mới áy náy với Vương Thanh Du. Nàng nhìn Vương Thanh Du, lần thứ hai xác định người thanh niên này quả thực anh tuấn, gả cho hắn rất có thể mình sẽ hạnh phúc. Nhưng việc đến nước này đã không còn cách nào vãn hồi được nữa. Từ Xán Xán dùng khăn lau mồ hôi trên mặt, bình tĩnh nói:
- Ngồi xuống trước đã!
Nàng không biết mình phải xưng hô với Vương Thanh Du như thế nào, chẳng lẽ là “Nhị lang”? Hay là “Vương nhị ca”? Từ Xán Xán cảm thấy mình không còn mặt mũi xưng hô như vậy nữa. Mắt Vương Thanh Du nhìn về phía Từ Vương thị, kính cẩn chắp tay:
- Thưa bá mẫu, bây giờ Dương đại nhân là phủ doãn phủ Khai Phong, vãn bối đi theo Dương đại nhân vào kinh, hôm nay tới phủ nhậm chức. Hai hôm nay vãn bối còn có công vụ trong người,
Hắn giương mắt nhìn về phía Từ Xán Xán:
- Sau này vãn bối sẽ đi quý phủ thăm hỏi ạ!
Từ Vương thị khổ sở trong lòng, thở dài lại nói không ra lời. Từ Xán Xán nhìn ra phía sau hắn, phát hiện có hai người nam tử ăn mặc giống sai dịch đứng xa xa nhìn sang bên này, lại vừa nhìn thì thấy Phó Dư Sâm cưỡi ngựa chậm rãi tới, không khỏi trợn tròn mắt. Trời nóng như vậy, Phó Dư Sâm vẫn mặc y phục trang nghiêm như cũ, đầu đội nón bạc, mặc áo mỏng màu vàng, trên eo nhỏ đeo đai lưng ngọc màu đỏ, trên chân là ủng màu đen, ăn mặc như thế càng làm nổi bật lên khuôn mặt tinh xảo anh tuấn tuyệt luân của hắn, giống như một đạo sấm sét cắt ngang màn mưa âm u, cứ như vậy tồn tại. Từ Xán Xán lại vô ý thức nghĩ Phó Dư Sâm đang nhìn mình không vui, ngay cả khi trên mặt hắn không có biểu tình gì. Chỉ là hôm nay Từ Xán Xán đang xấu hổ, căn bản không có tâm tư thưởng thức mỹ nam, bởi vậy rất nhanh liền dời tầm mắt.
Phó liễu len lén liếc nhìn Phó Dư Sâm, thấy ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm Từ Xán Xán bên kia, lại nhìn tay trái Phó Dư Sâm —— Phó Dư Sâm thuận tay trái —— phát hiện tuy rằng tay trái của hắn nắm thật chặc roi ngựa, nhưng đuôi ngón tay lại hơi nhếch lên —— đây là động tác theo thói quen khi Phó Dư Sâm muốn giết người. Hắn từ nhỏ theo hầu công tử, biết rõ thói quen của công tử, bèn lặng lẽ phóng ngựa tiến lên, thấp giọng nói:
- Công tử, giết người không phải là không thể, nhưng nếu để Từ cô nương phát hiện…
Phó Dư Sâm không nói gì, nhưng tay nắm roi ngựa đã từ từ thả lỏng, đầu ngón tay nhếch lên cuối cùng cũng về đúng vị trí. Vương Thanh Du thẳng thắn lưu loát từ biệt. Từ Xán Xán cũng không còn tâm tình uống trà, chờ mẫu thân và Bích Vân uống xong rồi lập tức tính tiền đi ngay, sau đó mượn cớ mệt mỏi, kéo tay mẫu thân về nhà.
Về đến nhà, trước hết Từ Xán Xán tắm rửa một lát, sau đó lấy giấy và bút mực bắt đầu luyện chữ. Trong lòng nàng rối bời, nhưng cũng không biết là vì cái gì. Ánh mắt Phó Dư Sâm ngồi trên lưng ngựa nhìn nàng vẫn luôn hiện lên trong đầu, làm cho nàng cảm thấy khó chịu, chỉ có thể dùng cách luyện chữ để giảm bớt tâm tình hoảng hốt của mình. Một lúc lâu sau, Từ Xán Xán tự nói với mình, nàng và Phó Dư Sâm cũng không có quan hệ gì, nàng không cần vì ánh mắt và vẻ mặt của hắn mà khẩn trương. Nhưng trong lòng nàng vẫn hoảng loạn như cũ. Từ Xán Xán lại cầm một quyển sách để đọc.
Cơm tối ở Từ gia làm xong, Từ Xán Xán đi nhà chính dùng cơm tối, lại phát hiện bên người chỉ có Tiểu Hương, không thấy Bích Vân đâu cả, bèn tùy ý hỏi một tiếng. Mắt Tiểu Hương lóe lên, cúi đầu đáp:
- Lúc Cô nương luyện chữ nô tỳ đã không nhìn thấy Bích Vân tỷ tỷ rồi ạ.
Từ Xán Xán rất tin tưởng Bích Vân, cũng không thèm để ý nữa, thấy mẫu thân đi ra gọi mình vào, liền cùng mẫu thân vào nhà chính. Dùng xong cơm tối, người một nhà ngồi dưới cây nho trong sân nói chuyện phiếm uống trà. Từ Xán Xán có người nhà bên cạnh, rốt cục cũng thấy tâm tình dễ chịu hơn. Tự tay nàng rửa sạch giỏ đào tháng Năm, trước tiên để cho Bích Vân, Tiểu Hương và Đinh ma ma bảy tám quả, còn dư lại thì bày ra đĩa đem tới. Từ Vương thị và Từ Thuận Hòa ăn một miếng thì không ăn nữa, cười tủm tỉm nhìn Từ Xán Xán và Từ Nghi Xuân ăn đào. Từ Nghi Xuân còn tốt, ăn hai quả thì đi rửa tay không ăn nữa. Hắn đếm hạt đào của tỷ tỷ, xem tỷ tỷ có thể phá kỷ lục một lần ăn mười quả đào của nàng trước đây hay không. Từ Xán Xán thích ăn đào nhất, cứ ăn từ từ đến khi no mới thôi. Đếm xong hạt đào trước mặt Từ Xán Xán, Từ Nghi Xuân phát hiện cuối cùng tỷ tỷ vẫn phá kỷ lục, ăn mười hai quả một lúc! Hắn cười đùa, tay muốn sờ bụng Từ Xán Xán. Từ Xán Xán bất ngờ không kịp đề phòng bị hắn sờ soạng một cái, cũng lập tức sờ bụng hắn, tỷ đệ hai người hi hi ha ha loạn thành một đoàn, chỉ chốc lát sau người Từ Xán Xán đã đầy mồ hôi. Cười đùa xong, Từ Xán Xán nghĩ cũng hơi ngượng ngùng, trong lòng có tâm sự còn có thể ăn nhiều như vậy, bản thân mình đúng heo đầu thai mà!
Trở lại phòng ngủ, trên người toàn mồ hôi, Từ Xán Xán lại phải tắm rửa một lần nữa. Để phòng ngừa bản thân nhịn không được lại muốn ăn đào, tắm rửa xong Từ Xán Xán bèn rửa mặt chuẩn bị đi ngủ. Mái tóc dài của nàng còn hơi ướt, vẫn không thể ngủ ngay được, liền bảo Bích Vân:
- Ngươi đi đến chỗ Nghi Xuân mượn một quyển 《 thế thuyết tân ngữ 》 cho ta xem đi!
Bích Vân đi ra, Tiểu Hương đang tắm rửa gội đầu, trong phòng lúc này chỉ còn lại mỗi Từ Xán Xán. Từ Xán Xán lấy chai nước hoa hồng, đổ một ít ra tay, nhẹ nhàng bôi lên trên mặt trên cổ. Nàng đang nhẹ nhàng xoa mặt, bỗng nghe phía ngoài truyền đến tiếng Đinh ma ma:
- Thưa cô nương!
Từ Xán Xán không để ý đáp lại một tiếng, Đinh ma ma bèn đi vào. Vẻ mặt bà ta tươi cười nịnh nọt mắt cũng híp lại thành một đường:
- Bẩm cô nương, có người bảo lão nô đưa phong thư này cho người ạ!
Từ Xán Xán không thích nhìn dáng vẻ hèn mọn của bà ta, lập tức vươn tay nhận lấy. Đây là một phong thư nho nhỏ màu trắng, trên phong thư không có một chữ nào, dán rất chặt. Từ Xán Xán xé phong thư ra, từ bên trong móc ra một tờ giấy nhỏ. Nàng cầm lấy giấy nhỏ để dưới ánh sáng ngọn nến – thấy chỉ có một hàng chữ nhỏ: “Tối nay giờ tý gặp lại dưới cây lựu ngoài cửa “, bên cạnh chữ có một con dấu màu đỏ thắm, bởi vì là kiểu chữ triện, dưới ánh nến – một hồi lâu sau nàng mới nhận ra một chữ “Phó”. Tim Từ Xán Xán đập liên hồi, nàng cuống quít nhìn kỹ hai chữ khác, nhận ra là “Dư sâm”! Đinh ma ma đứng bên cạnh Từ Xán Xán, Từ Xán Xán nhìn chằm chằm tờ giấy nhỏ, bà ta lại nhìn Từ Xán Xán. Khi Từ Xán Xán nhận ra con dấu của Phó Dư Sâm, trong lòng một trận hoảng hốt, lúc này mới nhớ tới Đinh ma ma còn ở bên cạnh, bèn nhìn nàng một cái. Đinh ma ma liếc mắt nói:
- Ôi thưa cô nương, lúc chạng vạng tối có một tiểu nha đầu đến đây, kín đáo đưa cho lão lô phong thư này và ít… bạc vụn này ạ!
Bà ta vươn tay vào trong tay áo lấy ra ít bạc vụn cầm trên tay. Từ Xán Xán biết bà ta đang muốn đòi phần thưởng, liền móc từ trong túi tiền ra một chút bạc vụn bỏ vào trên tay bà ta. Đinh ma ma vui tươi hớn hở khép bàn tay lại để vào ống tay áo. Từ Xán Xán cố tự trấn định, thấp giọng hỏi:
- Tiểu nha đầu truyền tin còn nói gì nữa không?
- Nàng nói là bạn cũ của cô nương khi còn ở Uyển Châu gửi tới, có lẽ cô nương sẽ biết vị cô nương kia đấy ạ!
Từ Xán Xán cười cười nói:
- Đúng rồi, là một vị cô nương họ Phó, là bạn tốt của ta!
Lúc này Bích Vân đi đến, thấy Đinh ma ma, nàng cười nói với Từ Xán Xán:
- Cô nương, sách đã lấy tới! Nhị công tử lại bảo nô tỳ lấy cho cô nương một quyển nữa đây ạ!
Từ Xán Xán nhận sách từ tay Bích Vân. Một quyển là 《 thế thuyết tân ngữ 》, một quyển khác là 《 Mai thị thực đơn 》. May là lòng có việc, Từ Xán Xán cũng cười:
- Đúng là 《 Mai thị thực đơn 》, đệ đệ muốn ta học nấu ăn đây mà!
Đinh ma ma biết điều vội vàng cáo lui. Bích Vân đốt thêm một cây nến, làm cho trong phòng sáng trưng, bắt đầu dọn dẹp gian phòng. Lúc này Tiểu Hương còn chưa tắm rửa xong, trong phòng chỉ có hai người Từ Xán Xán và Bích Vân. Từ Xán Xán để sách xuống, tay vuốt ve mặt mình —— mặt nàng chắc nóng khủng khiếp. Nàng biết mình không nên đi gặp Phó Dư Sâm, nhưng nàng lại muốn gặp Phó Dư Sâm. Từ Xán Xán tìm cho mình một lý do ổn thỏa —— còn chưa tạ ơn cứu giúp của Phó Dư Sâm mà!
Đêm đã khuya, Từ Xán Xán vẫn không ngủ được, nằm trên giường lật qua lật lại băn khoăn. Nàng biết mình không nên đi gặp Phó Dư Sâm. Nhưng hai tháng sau sẽ tiến cung tuyển tú rồi, tối nay mà không gặp, cuộc đời này có thể sẽ không còn cơ hội nữa. Từ Xán Xán xoay người nằm lỳ trên giường, nhớ lại gương mặt anh tuấn và đôi mắt phượng đẹp đẽ của Phó Dư Sâm, nhớ lại vóc người cao gầy thắt lưng mảnh khảnh của Phó Dư Sâm, cuối cùng nhớ tới khi Phó Dư Sâm ôm nàng thì trên người có một mùi hương nhàn nhạt tựa như sự thơm mát của buổi bình minh quanh quẩn bên chóp mũi. Bích Vân và Tiểu Hương đều ngủ ở sương phòng phía Tây, tuy cách một gian phòng nhưng tiếng Tiểu Hương nói mơ vẫn mơ hồ truyền đến. Tiếng gõ mõ giờ tý bên ngoài đã qua lâu, lại tựa hồ như gõ ở trong lòng Từ Xán Xán. Nàng vẫn không động đậy.