Chương 3: 3: Chung Cư 1
Cùng với tiếng phanh xe cạ xuống mặt đường chói tai, Trần Mặc cảm thấy thân xe đột nhiên chấn động, sau đó thì trời đất quay cuồng.Trước khi mất đi ý thức, hình như có âm thanh nào đó vang lên trong đầu Trần Mặc.[ Tài xế taxi đã bị cuốn vào sự kiện linh dị.Có thể chạy thoát khỏi câu chuyện chân thực đầy kh ủng bố.Trần Mặc cố gắng ngẩng đầu, cảm thấy chỗ nào trên người cũng truyền đến đau đớn.Anh nhờ vào ánh sáng của tia chớp mới xẹt qua mới phát hiện cơ thể của mình đã bị đai an toàn trói chặt trong tư thế treo ngược ở trong xe.Chiếc taxi anh vừa lái, hình như vì va chạm quá mạnh nên đã lật nghiêng trong nước mưa.Ngay sau đó, Trần Mặc chợt phát hiện có một cây thép cong nhô ra từ hàng rào bảo hộ, dưới tác động của lực xung kích đã đâm xuyên qua thân xe, đồng cũng đóng đinh hành khách phía sau vào ghế ngồi.Cơ thể anh ta liên tục trào ra máu tươi, ào ạt như nước.Hơi thở ấm áp từ từ biến mất trong đêm mưa rét lạnh.Vị khác nam ngồi xe taxi của mình, cứ thế mà chết rồi hả?Là tai nạn hay là do sức mạnh linh dị quấy phá?Những việc gặp phải đêm nay đã có phần vượt qua nhận thức của Trần Mặc, thế nhưng anh còn nhớ mang máng việc trước khi xảy ra tai nạn xe cộ.Gã đàn ông này đã hoảng sợ giơ một con dao lên, la hét với anh cái gì mà “mày đã biết”.Đây chẳng phải là đang nói, ‘câu chuyện’ vừa nãy được phát trên radio không chỉ là một câu chuyện vu vơ mà là một vụ án thật nào đó đã xảy ra à.Còn nữa, âm thanh cuối cùng vang lên trong đầu làm Trần Mặc tự nhiên cảm nhận được tí nguy hiểm.Đúng lúc này, anh đột nhiên nhìn thấy một đám gì đó đen đen đang chậm rãi tràn vào từ cửa sổ xe.Là sợi tóc của phụ nữ!Trần Mặc sợ đến rúm cả người.Sau đó không biết lấy đâu ra sức mạnh mà một tay cởi bỏ đai an toàn, một tay dùng hết toàn lực đẩy cửa xe, thoát khỏi buồng lái đã bị tông đến biến dạng.Một người phụ nữ giống như được vá lại từ những đoạn chân tay rời rạc, cả người đầy vết máu đang dần bò ra từ gầm xe!Tứ chi cô ta chạm đất, xương cốt toàn thân phát ra tiếng kêu kèn kẹt rất ghê tai.Cô ta vặn vẹo cơ thể một cách quỷ dị, sau đó dùng tốc độ không thể tưởng tượng được để bò lại đây.Chỉ nháy mắt, Trần Mặc đã thấy ga gà da vịt nổi lên khắp người.Tuy anh không biết rốt cuộc thì đây là thứ gì, nhưng trực giác cảnh báo có nguy hiểm nên anh vẫn lăn một vòng rồi đứng dậy.Sau đó quay đầu chạy vào trong cơn mưa như trút nước!Bịch bịch!Lõm bõm! Lõm bõm!Bàn chân đạp phải vũng nước khiến bọt nước văng lên tung toé.Mãi cho đến khi chạy được một đoạn khá xa, tốc độ của Trần Mặc mới dần chậm lại.Đúng lúc này, anh mới chợt phát hiện hình như có gì đó sai sai.Chỗ xảy ra tai nạn xe cộ là ở đường lên núi Nam Sơn, chung quanh đều là rừng cây và đất hoang.Thế mà bây giờ chạy vội chạy vàng một hồi, chung quanh lại biến thành một con đường tắt tối đen.Nhưng chuyện quỷ dị nhất chính là toàn bộ ngõ tắt này không có bất kỳ một ngọn đèn nào.Lúc Trần Mặc còn đang khiếp sợ vì sự thay đổi của cảnh tượng xung quanh thì từ phía sau, tiếng động sột sột soạt soạt lại một lần nữa vang lên.Một bóng trắng dính đầy vết máu bất thình lình xuất hiện phía sau, cách chỗ anh đứng không xa!Chạy lâu như thế mà vẫn không thể cắt đuôi cái thứ giống như xác băm được khâu lại kia.Trần Mặc đang chuẩn bị nhấc chân chạy như điên thêm lần nữa thì cơ thể đột nhiên khựng lại.Chạy, đương nhiên là còn sức.Thế nhưng cứ tiếp tục chạy thì đến bao giờ mới là điểm cuối? Thể lực của anh có thể chống đỡ được bao lâu chứ?Cái thứ kia rõ ràng không thể chỉ dựa vào chạy vắt chân lên cổ là có thể cắt đuôi được.Bình tĩnh nghĩ lại nào.Bây giờ nên làm gì đây?Nếu không, chính là bản thân đã xem nhẹ, bỏ qua điều gì?Việc này giống như chơi game, có thể nhờ vào kỹ xảo để tiêu diệt BOSS nhưng cố tình là mày lại muốn dùng gạch đập nó.Đấy không phải tìm chết thì là cái chó gì nữa?Trần Mặc lập tức đưa mắt nhìn quanh bốn phía.Vừa mới quan sát, đúng là đã có phát hiện ra manh mối.Không biết từ lúc nào, chung quanh đường tắt đã có vài ánh đèn sáng lên.Trong thế giới đen kịt, đưa tay không nhìn rõ 5 ngón này, chúng lộ ra vẻ cực kỳ đột ngột, bất ngờ.“Chẳng lẽ đây chính là gợi ý à?”Nữ quỷ sắp đuổi theo đến nơi rồi.Trần Mặc không kịp nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng xoay người chạy về chỗ có ánh đèn đang sáng lên!Phía sau, hơi thở u ám lạnh lẽo lại một lần nữa đánh úp đến, Trần Mặc ba bước biến thành hai bước xông lên bậc thang.Anh chạy tới cửa lớn dùng sức đẩy, quả nhiên là mở được!.