Chương 32
“Không!!!”
Ba người Lý Tam Tân dùng hết tốc lực chạy về phía cầu, nhưng vẫn chỉ trơ mắt nhìn Lâu Diên rơi khỏi cầu rồi nhìn chiếc quan tài màu đỏ quái quỷ chìm xuống sông.
Sắc mặt Lộ Hảo Tu trở nên trắng bệch, vô thức đưa tay về phía trước: “Lâu ca!!”
Lý Tam Tân sắc mặt khó coi, mắt đều gấp đỏ lên, vội vàng cởi áo khoác, đồng hồ và điện thoại di động, vứt bỏ tất cả những thứ nặng nề trên người rồi định lao thẳng xuống sông tìm chiếc quan tài. Nhưng Đoàn Trạch Ca đã ngăn lại: “Đừng xúc động.”
Cậu gắt gao nhìn vào dòng sông, giọng nói cũng nặng nề theo: “Trong sông có quan tài đỏ nên cả dòng sông này sẽ rất nguy hiểm. Nếu bây giờ anh nhảy xuống nhất định sẽ chết.”
“Thế cứ đứng đấy nhìn thôi à??” Lý Tam Tân rống to, trên cổ lộ ra cả gân xanh, muốn hất tay cậu ta ra: “Không khí trong quan tài quá ít, nước cũng sẽ tràn vào đó. Nếu chúng ta không đi cứu, Diên tử sẽ chết mất! Cậu đừng cản tôi!”
Đoàn Trạch Ca đột nhiên nói lớn: “Chỉ có mình anh là lo lắng cho Lâu Diên à?! Anh cho rằng bây giờ chỉ cần nhảy xuống là có thể cứu được anh ấy sao? Trước đó tôi đã xem thử, tối nay dù cho gặp phải nguy hiểm thì Lâu Diên cũng sẽ không thể chết được, nhưng còn anh, một khi đã xuống nước thì không nói trước được gì đâu!”
Lý Tam Tân thở hổn hển lau mặt, ánh mắt sắc bén nhìn Đoàn Trạch Ca: “Cậu chắc chắn Lâu Diên sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Đoàn Trạch Ca không nói mà chỉ lôi bộ tarot trong túi ra, gieo bài một lần nữa, sau khi nhìn kết quả, cậu hướng về phía Lý Tam Tân và Lộ Hảo Tu: “Tôi chắc chắn anh ấy sẽ không sao hết.”
Lộ Hảo Tu thoát lực ngồi phệt xuống dưới đất, đôi mắt đỏ hoe vì sợ hãi, không khỏi kêu lên: “Hu hu hu may quá!!!”
Lý Tam Tân im lặng một lúc rồi nhặt điện thoại lên gọi cho Lâu Diên, đầu bên kia lại vang lên một hồi chuông dài nhưng mãi không có ai trả lời. Lý Tam Tân lo lắng đi vòng quanh, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh: “Lúc đến đây, cậu đã dẫn chúng tôi đi sai một đoạn đường, Đoàn Trạch Ca, cậu nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói, đây là sơ ý hay là cố tình? Chẳng lẽ cậu cố ý kéo dài thời gian, để chúng ta không kịp tới cứu Lâu Diên?”
Lộ Hảo Tu sửng sốt. Khi ba người ra khỏi Nội thất cổ thụ, Lâu Diên và đám người Thái Mạc đã mất tăm mất tích mà bọn họ thì lại không hiểu rõ đường đi lối lại, nhưng Đoàn Trạch Ca lại nói bản thân biết rõ, trong khi đi tìm quả thực đã nhầm một đoạn đường. Nhưng Lộ Hảo Tu đơn giản cho là vì đường đi ở Thôn Liễu Thụ khá giống nhau mà thôi, chẳng hề nghĩ tới có thể có ý đồ nào trong đó cả.
“Đoàn ca?” Lộ Hảo Tu bất an nhìn Đoàn Trạch Ca.
Lúc này lại đến lượt Đoàn Trạch Ca im lặng.
Cậu ta càng càng im lặng thì trái tim Lý Tam Tân và Lộ Hảo Tu càng trở nên nặng nề hơn. Lộ Hảo Tu thật sự coi Đoàn Trạch Ca là người nhà đáng tin cậy, nhưng giờ lại không thể tin nổi, cứng ngắc nhìn vào Đoàn Trạch Ca: “Đoàn ca!”
Đoàn Trạch Ca thở dài thừa nhận: “Được rồi, là tôi cố ý dẫn sai đường.”
Lý Tam Tân chẳng nói chẳng rằng, xông lên đấm Đoàn Trạch Ca một phát: “Khốn kiếp… “
Đoàn Trạch Ca bị đánh vào một bên mặt, phun ra máu tươi, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Mấy người có biết, trong Tarot được chia làm nghĩa xuôi và nghĩa ngược không?”
“Vậy thì sao??” Lý Tam Tân kéo kéo cổ áo Đoàn Trạch Ca, hai mắt tối sầm nhìn cậu: “Đoàn Trạch Ca, nếu chỉ vì cái gọi là “cơ hội đạt được mong muốn” mà cố ý khiến Lâu Diên bị giam trong quan tài đỏ, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu. Phải biết rằng, vận mệnh vốn không thể đoán trước được. cho dù cậu có đoán được thì sao, nó vẫn có thể thay đổi đấy thôi.”
“Tôi tạm thời tin rằng Lâu Diên sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng nếu cậu dùng ‘bói toán’ để giở trò ở sau lưng để Lâu Diên phải nghe theo lời cậu, vậy thì con mẹ nó cậu không xứng đáng ở bên cạnh Lâu Diên nữa! Đừng có cho là nắm được tương lai trong tay là có thể khống chế vận mệnh của người khác, đừng quá tự đại, Đoàn Trạch Ca!!”
Anh lúc này giống như một con mãnh hổ đang cuồng nộ sẵn sàng tung đòn bất cứ lúc nào, cơ bắp trên cánh tay căng lên khi túm lấy Đoàn Trạch Ca, bởi vì phẫn nộ mà run run.
Lộ Hảo Tu thấy vậy kinh hồn táng đảm, sợ Lý Tam Tân và Đoàn Trạch Ca sẽ đánh nhau mất.
Nhưng không hiểu sao Đoàn Trạch Ca lại cười lớn, Lý Tam Tân đang muốn đấm thêm phát nữa thì cậu ta lại đột nhiên thở dài: “Anh nói hay lắm, Lý Tam Tân. Hy vọng anh cũng sẽ nhớ rõ những lời hôm nay đã nói với tôi.”
Sắc mặt Lý Tam Tân lạnh lùng: “Lời tôi nói đương nhiên sẽ nhớ kỹ.”
Đoàn Trạch Ca giằng bàn tay đang nắm cổ áo mình ra, quay đầu nhìn Lộ Hảo Tu: “Tiểu Lộ, cậu là học sinh, chắc là sẽ có chút hiểu biết về Tarot chứ?”
Lộ Hảo Tu phức tạp gật gật đầu, cậu không muốn nhìn Đoàn Trạch Ca chỉ cúi đầu nhìn dòng sông, trong lòng cảm thấy khó chịu hệt như sông sâu đen ngòm này vậy: “Em cũng đã từng chơi qua rồi, mỗi lá bài sẽ có bài xuôi và bài ngược, sau khi lật bài sẽ có nghĩa xuôi và nghĩa ngược, với mỗi lá bài xuôi – ngược sẽ có ý nghĩa khác nhau.”
“Đúng vậy!” Đoàn Trạch Ca nói: “Nói thật việc bói toán của tôi hôm nay có cả kết quả tích cực và tiêu cực.”
Lộ Hảo Tu và Lý Tam Tân quay phắt sang nhìn Đoàn Trạch Ca, Lộ Hảo Tu vội vàng hỏi: “Nghĩa là gì! Lâu ca sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?!”
Đoàn Trạch Ca: “Tôi đã nói rồi, anh ấy sẽ không sao hết…”
Cậu đi đến lan can, nhìn xuống dòng sông, bình tĩnh nói: “Nhưng trong một tương lai khác, cho dù anh ấy không vấn đề thì mấy người cũng sẽ xảy ra chuyện.”
Lộ Hảo Tu sửng sốt, Lý Tam Tân cau mày: “Chúng tôi?”
Đoàn Trạch Ca gật gật đầu khẳng định, sau đó chỉ vào Lộ Hảo Tu nói: “Cậu sẽ chết.”
Trái tim Lộ Hảo Tu đập mạnh một cái, ngơ ngác chỉ vào mình, không biết nói sao.
Đoàn Trạch Ca lại chỉ vào Lý Tam Tân: “Còn anh sẽ bị thương nặng.”
Lý Tam Tân sắc mặt cực kỳ khó coi, là Đoàn Trạch Ca nói lời hãi hùng khiếp vía.
Mình bị thương nặng, còn Lộ Hảo Tu sẽ chết? Là thật à? Sao lại như thế!!
Đoàn Trạch Ca nhìn thẳng Lý Tam Tân, lại nói tiếp: “Tuy rằng sẽ không chết, nhưng kết cục của anh cũng chẳng khá hơn là bao. Lớp da của người phụ nữ mặc áo mưa trên cơ thể sẽ bị ma quái tác động dẫn đến sinh trưởng nhanh hơn, đồng thời anh cũng sẽ chạm trán với những thứ cực kỳ đáng sợ chưa từng thấy trong đời, thậm chí sống chết khó nói…”
“Lần trải nghiệm này sẽ trở thành bóng ma trong lòng anh, trở thành nguồn gốc cho những nỗi kinh hoàng sau này của anh, sẽ khiến anh hoàn toàn mất đi dũng cảm, buộc anh phải e sợ nguy hiểm và và bắt đầu trốn tránh khi gặp ma quái.”
Lý Tam Tân theo bản năng phản bác: “Làm sao có thể!!”
“Không có gì là không thể hết.” Đôi mắt Đoàn Trạch Ca ẩn phía sau mái tóc rối bù cùng chiếc mũ, nhưng Lý Tam Tân lại có thể cảm nhận được sự nghiêm túc và kiên quyết trong đó, như thể cậu ta đã nhìn thấy tương lai rồi vậy: “Lý Tam Tân, không gì là không thể.”
Lý Tam Tân hô hấp nặng nề, tâm loạn như ma. Anh không biết có nên tin lời nói của Đoàn Trạch Ca hay không, nhưng trực giác đã thuyết phục anh. Lý Tam Tân nhắm mắt lại: “Lộ Hảo Tu sẽ chết?”
Đoàn Trạch Ca nói: “Đúng vậy, cậu ta sẽ chết, hơn nữa còn chết rất thảm..”
Lộ Hảo Tu nhịn không được hỏi: “Thảm đến mức nào cơ?”
Đoàn Trạch Ca trầm mặc mấy giây, lắc đầu không nói.
Lộ Hảo Tu tự cho rằng mình nhất định sẽ chết vô cùng thảm.
Cậu gãi gãi gò má, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng thâm may là chuyện đó đã không xảy ra, Lộ Hảo Tu nhanh chóng khôi phục tinh thần, lo lắng hỏi: “Đoàn ca, anh thì sao? Có vấn đề gì không?”
Đoàn Trạch Ca vuốt vuốt đầu, cười: “Tôi á? Mạng tôi lớn lắm, không có vấn đề gì.”
Lộ Hảo Tu sâu trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Đoàn Trạch Ca nói: “Cho nên, nếu chúng ta đến kịp lúc, chẳng những không cứu được Lâu Diên, có khi sẽ rơi hết sạch vào quan tài đỏ ấy chứ, lúc đó anh sẽ biết ngay điều gì sẽ đến với mình thôi. Lâu Diên thì không gặp rắc rối gì, nhưng chúng ta sẽ trở thành vật cản cho anh ấy… Với tình hình hiện tại, là tốt với Lâu Diên, cũng là tốt cho chúng ta.”
Lý Tam Tân muốn hút thuốc để bình tĩnh lại, nhưng xung quanh lại chẳng có điếu thuốc nào cả: “… Cậu phải hứa với tôi, tất cả những gì cậu nói tối nay đều là sự thật.”
Đoàn Trạch Ca không chút do dự: “Tôi có thể đảm bảo.”
Lý Tam Tân như gằn từng chữ nói: “Đoàn Trạch Ca, ta và cậu đã ở chung với nhau khá lâu rồi, tôi tin cậu cũng như tin cách làm người của cậu.”
Dừng một chút, Lý Tam Tân nói: “Nhưng chúng ta không thể chỉ ngồi chờ ở đây được… Hiện giờ có thể làm gì đây?”
Đoàn Trạch Ca nhìn về phía rừng liễu xa xa, híp mắt lại: “Quan tài đỏ đã có Lâu Diên đi xử lý, nhưng không có nghĩa là chúng ta không làm được gì. Trong thôn này còn có vài chuyện khác đang chờ chúng ta giải quyết, nếu có thể xử lý tốt, cũng coi như giảm bớt lo lắng về sau cho Lâu Diên.”
Lý Tam Tân và Lộ Hảo Tu mừng rỡ: “Chuyện gì?”
Đoàn Trạch Ca dẫn bọn họ vào rừng, quẹo trái quẹo phải rồi đi đến một gốc liễu.
“Bạn nhỏ ơi!” Đoàn Trạch Ca ngẩng đầu nhìn lên cây, nỗ lực nhu hòa nhìn âm thanh, nhưng giọng nói đứt đoạn vẫn khàn khàn đến đáng sợ: “Bọn anh đến cứu em đây.”
Má ơi, trên cây có người á?
Lộ Hảo Tu vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một bé gái đang trốn ở trên cây thật: “Ối anh ơi, đây chẳng phái bé gái đi cùng với đám người Thái Mạc sao??”
“Đúng là bé gái đó.” Đoàn Trạch Ca nói xong, vỗ vỗ bả vai Lộ Hảo Tu: “Tôi không biết dỗ trẻ, giao trọng trách này lại cho cậu đó.”
Lộ Hảo Tu còn chưa kịp đồng ý, hai gã độc thân Đoàn Trạch Ca và Lý Tam Tân đã lùi lại mấy bước nhường sân khấu cho hắn, Lộ Hảo Tu dùng hết trí não bắt đầu dỗ dành trẻ nhỏ, hết khen bạn nhỏ này thật đáng yêu, lại dùng lão sói xám hù dọa để đứa nhỏ. Nhưng đứa bé vẫn chẳng có phản ứng gì, cuối cùng cậu tìm được trên người có hai viên kẹo, mới có thể bế cô bé từ trên cây xuống.
Vừa ôm cô bé vào lòng, Lộ Hảo Tu kinh hô một tiếng: “Nhẹ quá!”
Bé gái một tay nắm viên kẹo, tay kia ôm chặt lấy cổ Lộ Hảo Tu. Trái tim Lộ Hảo Tu đều mềm xèo, vừa ôm bé gái vừa nhờ Lý Tam Tân bóc kẹo giúp bé con.
Lý Tam Tân làm theo, bé gái “A” một tiếng ngậm lấy viên kẹo. Lý Tam Tân cười xoa xoa đầu bé: “Sao công chúa nhỏ đáng yêu thế này lại trốn ở trên cây vậy?”
Cô bé lắc đầu không nói gì.
Đoàn Trạch Ca thình lình mở miệng: “Con bé không nói được.”
Đang vui vẻ trêu chọc cô bé thì Lộ Hảo Tu “Hả?” một tiếng. Lý Tam Tân thì lại nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Là do đám kia Cuồng tín đồ làm đúng không?”.
Như hiểu được câu nói này, cô bé lắc đầu, giơ tay ra hiệu. Đoàn Trạch Ca liền phiên dịch: “Bé nói rằng từ rất sớm đã không thể nói chuyện được rồi.”
Thấy Đoàn Trạch Ca hiểu được ý mình, đôi mắt cô bé phút chốc sáng lên.
Lý Tam Tân kinh ngạc nói: “Cậu còn đọc được cả thủ ngữ?”
Đoàn Trạch Ca cười một tiếng: “Hành tẩu giang hồ bao năm, mỗi thứ biết một chút cũng là bình thường.”
Cậu cũng không nói thêm nhiều, chỉ tiến lên hỏi bé con: “Bạn nhỏ này tên là gì vậy?”
Bé gái lại giơ tay lên, Đoàn Trạch Ca “Ồ” một tiếng, quay ra nói với hai người đang nhìn chằm chằm vào mình: “Cô bé tên là Tiểu Vũ.”
“Tiểu Vũ, cái tên này thật dễ thương!” Lộ Hảo Tu cười khúc khích, hôn lên đầu cô bé: “Rất hợp với thời tiết ngày hôm nay!”
Đoàn Trạch Ca tiếp tục nói: “Tiểu Vũ, vừa rồi có một chú cao lớn rất đẹp trai đặt em lên cây phải không? Cái chú mặc đồ đen, trên người có rất nhiều vũ khí ấy. Bọn anh là bạn của chú ấy nên bọn anh không có ý xấu đâu.”
Tiểu Vũ hai mắt tròn xoe nhìn cậu, gầy đến so với bàn tay còn muốn nhỏ mặt, đầu tiên là gật đầu, sau lại lắc đầu rồi giơ tay lên.
Đoàn Trạch Ca nhịn không được cười nói: “À, em nói không phải chú mà là một anh trai sao?”
Tiểu Vũ khẽ gật đầu.
Lý Tam Tân và Lộ Hảo Tu cũng có chút buồn cười, Lý Tam Tân dùng sức xoa nhẹ một cái Tiểu Vũ đầu: “Diên tử nghe thấy điều này chắc sẽ vui lắm.”
Tiểu Vũ thấy bọn họ cười, nghiêng đầu, hơi nghi hoặc một chút.
Đoàn Trạch Ca thu lại nụ cười, nói: “Tiểu Vũ, anh biết em có một chút năng lực đặc biệt, cũng biết tối nay trong Thôn Liễu Thụ đang có một con quái vật. Có thể dẫn mấy anh đi tìm con quái vật kia được không?”
Tiểu Vũ nhìn cậu ta hồi lâu, cuối cùng nhẹ gật đầu, chỉ tay về hướng phía đông.
Đoàn Trạch Ca nhìn theo nhưng không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ có mưa phùn trong đêm tối cùng những cành liễu rủ đung đưa như những bóng ma, cậu nheo mắt lại dẫn đầu đi về phía đông: “Đi thôi!”
Ba người Lý Tam Tân dùng hết tốc lực chạy về phía cầu, nhưng vẫn chỉ trơ mắt nhìn Lâu Diên rơi khỏi cầu rồi nhìn chiếc quan tài màu đỏ quái quỷ chìm xuống sông.
Sắc mặt Lộ Hảo Tu trở nên trắng bệch, vô thức đưa tay về phía trước: “Lâu ca!!”
Lý Tam Tân sắc mặt khó coi, mắt đều gấp đỏ lên, vội vàng cởi áo khoác, đồng hồ và điện thoại di động, vứt bỏ tất cả những thứ nặng nề trên người rồi định lao thẳng xuống sông tìm chiếc quan tài. Nhưng Đoàn Trạch Ca đã ngăn lại: “Đừng xúc động.”
Cậu gắt gao nhìn vào dòng sông, giọng nói cũng nặng nề theo: “Trong sông có quan tài đỏ nên cả dòng sông này sẽ rất nguy hiểm. Nếu bây giờ anh nhảy xuống nhất định sẽ chết.”
“Thế cứ đứng đấy nhìn thôi à??” Lý Tam Tân rống to, trên cổ lộ ra cả gân xanh, muốn hất tay cậu ta ra: “Không khí trong quan tài quá ít, nước cũng sẽ tràn vào đó. Nếu chúng ta không đi cứu, Diên tử sẽ chết mất! Cậu đừng cản tôi!”
Đoàn Trạch Ca đột nhiên nói lớn: “Chỉ có mình anh là lo lắng cho Lâu Diên à?! Anh cho rằng bây giờ chỉ cần nhảy xuống là có thể cứu được anh ấy sao? Trước đó tôi đã xem thử, tối nay dù cho gặp phải nguy hiểm thì Lâu Diên cũng sẽ không thể chết được, nhưng còn anh, một khi đã xuống nước thì không nói trước được gì đâu!”
Lý Tam Tân thở hổn hển lau mặt, ánh mắt sắc bén nhìn Đoàn Trạch Ca: “Cậu chắc chắn Lâu Diên sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Đoàn Trạch Ca không nói mà chỉ lôi bộ tarot trong túi ra, gieo bài một lần nữa, sau khi nhìn kết quả, cậu hướng về phía Lý Tam Tân và Lộ Hảo Tu: “Tôi chắc chắn anh ấy sẽ không sao hết.”
Lộ Hảo Tu thoát lực ngồi phệt xuống dưới đất, đôi mắt đỏ hoe vì sợ hãi, không khỏi kêu lên: “Hu hu hu may quá!!!”
Lý Tam Tân im lặng một lúc rồi nhặt điện thoại lên gọi cho Lâu Diên, đầu bên kia lại vang lên một hồi chuông dài nhưng mãi không có ai trả lời. Lý Tam Tân lo lắng đi vòng quanh, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh: “Lúc đến đây, cậu đã dẫn chúng tôi đi sai một đoạn đường, Đoàn Trạch Ca, cậu nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói, đây là sơ ý hay là cố tình? Chẳng lẽ cậu cố ý kéo dài thời gian, để chúng ta không kịp tới cứu Lâu Diên?”
Lộ Hảo Tu sửng sốt. Khi ba người ra khỏi Nội thất cổ thụ, Lâu Diên và đám người Thái Mạc đã mất tăm mất tích mà bọn họ thì lại không hiểu rõ đường đi lối lại, nhưng Đoàn Trạch Ca lại nói bản thân biết rõ, trong khi đi tìm quả thực đã nhầm một đoạn đường. Nhưng Lộ Hảo Tu đơn giản cho là vì đường đi ở Thôn Liễu Thụ khá giống nhau mà thôi, chẳng hề nghĩ tới có thể có ý đồ nào trong đó cả.
“Đoàn ca?” Lộ Hảo Tu bất an nhìn Đoàn Trạch Ca.
Lúc này lại đến lượt Đoàn Trạch Ca im lặng.
Cậu ta càng càng im lặng thì trái tim Lý Tam Tân và Lộ Hảo Tu càng trở nên nặng nề hơn. Lộ Hảo Tu thật sự coi Đoàn Trạch Ca là người nhà đáng tin cậy, nhưng giờ lại không thể tin nổi, cứng ngắc nhìn vào Đoàn Trạch Ca: “Đoàn ca!”
Đoàn Trạch Ca thở dài thừa nhận: “Được rồi, là tôi cố ý dẫn sai đường.”
Lý Tam Tân chẳng nói chẳng rằng, xông lên đấm Đoàn Trạch Ca một phát: “Khốn kiếp… “
Đoàn Trạch Ca bị đánh vào một bên mặt, phun ra máu tươi, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Mấy người có biết, trong Tarot được chia làm nghĩa xuôi và nghĩa ngược không?”
“Vậy thì sao??” Lý Tam Tân kéo kéo cổ áo Đoàn Trạch Ca, hai mắt tối sầm nhìn cậu: “Đoàn Trạch Ca, nếu chỉ vì cái gọi là “cơ hội đạt được mong muốn” mà cố ý khiến Lâu Diên bị giam trong quan tài đỏ, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu. Phải biết rằng, vận mệnh vốn không thể đoán trước được. cho dù cậu có đoán được thì sao, nó vẫn có thể thay đổi đấy thôi.”
“Tôi tạm thời tin rằng Lâu Diên sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng nếu cậu dùng ‘bói toán’ để giở trò ở sau lưng để Lâu Diên phải nghe theo lời cậu, vậy thì con mẹ nó cậu không xứng đáng ở bên cạnh Lâu Diên nữa! Đừng có cho là nắm được tương lai trong tay là có thể khống chế vận mệnh của người khác, đừng quá tự đại, Đoàn Trạch Ca!!”
Anh lúc này giống như một con mãnh hổ đang cuồng nộ sẵn sàng tung đòn bất cứ lúc nào, cơ bắp trên cánh tay căng lên khi túm lấy Đoàn Trạch Ca, bởi vì phẫn nộ mà run run.
Lộ Hảo Tu thấy vậy kinh hồn táng đảm, sợ Lý Tam Tân và Đoàn Trạch Ca sẽ đánh nhau mất.
Nhưng không hiểu sao Đoàn Trạch Ca lại cười lớn, Lý Tam Tân đang muốn đấm thêm phát nữa thì cậu ta lại đột nhiên thở dài: “Anh nói hay lắm, Lý Tam Tân. Hy vọng anh cũng sẽ nhớ rõ những lời hôm nay đã nói với tôi.”
Sắc mặt Lý Tam Tân lạnh lùng: “Lời tôi nói đương nhiên sẽ nhớ kỹ.”
Đoàn Trạch Ca giằng bàn tay đang nắm cổ áo mình ra, quay đầu nhìn Lộ Hảo Tu: “Tiểu Lộ, cậu là học sinh, chắc là sẽ có chút hiểu biết về Tarot chứ?”
Lộ Hảo Tu phức tạp gật gật đầu, cậu không muốn nhìn Đoàn Trạch Ca chỉ cúi đầu nhìn dòng sông, trong lòng cảm thấy khó chịu hệt như sông sâu đen ngòm này vậy: “Em cũng đã từng chơi qua rồi, mỗi lá bài sẽ có bài xuôi và bài ngược, sau khi lật bài sẽ có nghĩa xuôi và nghĩa ngược, với mỗi lá bài xuôi – ngược sẽ có ý nghĩa khác nhau.”
“Đúng vậy!” Đoàn Trạch Ca nói: “Nói thật việc bói toán của tôi hôm nay có cả kết quả tích cực và tiêu cực.”
Lộ Hảo Tu và Lý Tam Tân quay phắt sang nhìn Đoàn Trạch Ca, Lộ Hảo Tu vội vàng hỏi: “Nghĩa là gì! Lâu ca sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?!”
Đoàn Trạch Ca: “Tôi đã nói rồi, anh ấy sẽ không sao hết…”
Cậu đi đến lan can, nhìn xuống dòng sông, bình tĩnh nói: “Nhưng trong một tương lai khác, cho dù anh ấy không vấn đề thì mấy người cũng sẽ xảy ra chuyện.”
Lộ Hảo Tu sửng sốt, Lý Tam Tân cau mày: “Chúng tôi?”
Đoàn Trạch Ca gật gật đầu khẳng định, sau đó chỉ vào Lộ Hảo Tu nói: “Cậu sẽ chết.”
Trái tim Lộ Hảo Tu đập mạnh một cái, ngơ ngác chỉ vào mình, không biết nói sao.
Đoàn Trạch Ca lại chỉ vào Lý Tam Tân: “Còn anh sẽ bị thương nặng.”
Lý Tam Tân sắc mặt cực kỳ khó coi, là Đoàn Trạch Ca nói lời hãi hùng khiếp vía.
Mình bị thương nặng, còn Lộ Hảo Tu sẽ chết? Là thật à? Sao lại như thế!!
Đoàn Trạch Ca nhìn thẳng Lý Tam Tân, lại nói tiếp: “Tuy rằng sẽ không chết, nhưng kết cục của anh cũng chẳng khá hơn là bao. Lớp da của người phụ nữ mặc áo mưa trên cơ thể sẽ bị ma quái tác động dẫn đến sinh trưởng nhanh hơn, đồng thời anh cũng sẽ chạm trán với những thứ cực kỳ đáng sợ chưa từng thấy trong đời, thậm chí sống chết khó nói…”
“Lần trải nghiệm này sẽ trở thành bóng ma trong lòng anh, trở thành nguồn gốc cho những nỗi kinh hoàng sau này của anh, sẽ khiến anh hoàn toàn mất đi dũng cảm, buộc anh phải e sợ nguy hiểm và và bắt đầu trốn tránh khi gặp ma quái.”
Lý Tam Tân theo bản năng phản bác: “Làm sao có thể!!”
“Không có gì là không thể hết.” Đôi mắt Đoàn Trạch Ca ẩn phía sau mái tóc rối bù cùng chiếc mũ, nhưng Lý Tam Tân lại có thể cảm nhận được sự nghiêm túc và kiên quyết trong đó, như thể cậu ta đã nhìn thấy tương lai rồi vậy: “Lý Tam Tân, không gì là không thể.”
Lý Tam Tân hô hấp nặng nề, tâm loạn như ma. Anh không biết có nên tin lời nói của Đoàn Trạch Ca hay không, nhưng trực giác đã thuyết phục anh. Lý Tam Tân nhắm mắt lại: “Lộ Hảo Tu sẽ chết?”
Đoàn Trạch Ca nói: “Đúng vậy, cậu ta sẽ chết, hơn nữa còn chết rất thảm..”
Lộ Hảo Tu nhịn không được hỏi: “Thảm đến mức nào cơ?”
Đoàn Trạch Ca trầm mặc mấy giây, lắc đầu không nói.
Lộ Hảo Tu tự cho rằng mình nhất định sẽ chết vô cùng thảm.
Cậu gãi gãi gò má, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng thâm may là chuyện đó đã không xảy ra, Lộ Hảo Tu nhanh chóng khôi phục tinh thần, lo lắng hỏi: “Đoàn ca, anh thì sao? Có vấn đề gì không?”
Đoàn Trạch Ca vuốt vuốt đầu, cười: “Tôi á? Mạng tôi lớn lắm, không có vấn đề gì.”
Lộ Hảo Tu sâu trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Đoàn Trạch Ca nói: “Cho nên, nếu chúng ta đến kịp lúc, chẳng những không cứu được Lâu Diên, có khi sẽ rơi hết sạch vào quan tài đỏ ấy chứ, lúc đó anh sẽ biết ngay điều gì sẽ đến với mình thôi. Lâu Diên thì không gặp rắc rối gì, nhưng chúng ta sẽ trở thành vật cản cho anh ấy… Với tình hình hiện tại, là tốt với Lâu Diên, cũng là tốt cho chúng ta.”
Lý Tam Tân muốn hút thuốc để bình tĩnh lại, nhưng xung quanh lại chẳng có điếu thuốc nào cả: “… Cậu phải hứa với tôi, tất cả những gì cậu nói tối nay đều là sự thật.”
Đoàn Trạch Ca không chút do dự: “Tôi có thể đảm bảo.”
Lý Tam Tân như gằn từng chữ nói: “Đoàn Trạch Ca, ta và cậu đã ở chung với nhau khá lâu rồi, tôi tin cậu cũng như tin cách làm người của cậu.”
Dừng một chút, Lý Tam Tân nói: “Nhưng chúng ta không thể chỉ ngồi chờ ở đây được… Hiện giờ có thể làm gì đây?”
Đoàn Trạch Ca nhìn về phía rừng liễu xa xa, híp mắt lại: “Quan tài đỏ đã có Lâu Diên đi xử lý, nhưng không có nghĩa là chúng ta không làm được gì. Trong thôn này còn có vài chuyện khác đang chờ chúng ta giải quyết, nếu có thể xử lý tốt, cũng coi như giảm bớt lo lắng về sau cho Lâu Diên.”
Lý Tam Tân và Lộ Hảo Tu mừng rỡ: “Chuyện gì?”
Đoàn Trạch Ca dẫn bọn họ vào rừng, quẹo trái quẹo phải rồi đi đến một gốc liễu.
“Bạn nhỏ ơi!” Đoàn Trạch Ca ngẩng đầu nhìn lên cây, nỗ lực nhu hòa nhìn âm thanh, nhưng giọng nói đứt đoạn vẫn khàn khàn đến đáng sợ: “Bọn anh đến cứu em đây.”
Má ơi, trên cây có người á?
Lộ Hảo Tu vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một bé gái đang trốn ở trên cây thật: “Ối anh ơi, đây chẳng phái bé gái đi cùng với đám người Thái Mạc sao??”
“Đúng là bé gái đó.” Đoàn Trạch Ca nói xong, vỗ vỗ bả vai Lộ Hảo Tu: “Tôi không biết dỗ trẻ, giao trọng trách này lại cho cậu đó.”
Lộ Hảo Tu còn chưa kịp đồng ý, hai gã độc thân Đoàn Trạch Ca và Lý Tam Tân đã lùi lại mấy bước nhường sân khấu cho hắn, Lộ Hảo Tu dùng hết trí não bắt đầu dỗ dành trẻ nhỏ, hết khen bạn nhỏ này thật đáng yêu, lại dùng lão sói xám hù dọa để đứa nhỏ. Nhưng đứa bé vẫn chẳng có phản ứng gì, cuối cùng cậu tìm được trên người có hai viên kẹo, mới có thể bế cô bé từ trên cây xuống.
Vừa ôm cô bé vào lòng, Lộ Hảo Tu kinh hô một tiếng: “Nhẹ quá!”
Bé gái một tay nắm viên kẹo, tay kia ôm chặt lấy cổ Lộ Hảo Tu. Trái tim Lộ Hảo Tu đều mềm xèo, vừa ôm bé gái vừa nhờ Lý Tam Tân bóc kẹo giúp bé con.
Lý Tam Tân làm theo, bé gái “A” một tiếng ngậm lấy viên kẹo. Lý Tam Tân cười xoa xoa đầu bé: “Sao công chúa nhỏ đáng yêu thế này lại trốn ở trên cây vậy?”
Cô bé lắc đầu không nói gì.
Đoàn Trạch Ca thình lình mở miệng: “Con bé không nói được.”
Đang vui vẻ trêu chọc cô bé thì Lộ Hảo Tu “Hả?” một tiếng. Lý Tam Tân thì lại nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Là do đám kia Cuồng tín đồ làm đúng không?”.
Như hiểu được câu nói này, cô bé lắc đầu, giơ tay ra hiệu. Đoàn Trạch Ca liền phiên dịch: “Bé nói rằng từ rất sớm đã không thể nói chuyện được rồi.”
Thấy Đoàn Trạch Ca hiểu được ý mình, đôi mắt cô bé phút chốc sáng lên.
Lý Tam Tân kinh ngạc nói: “Cậu còn đọc được cả thủ ngữ?”
Đoàn Trạch Ca cười một tiếng: “Hành tẩu giang hồ bao năm, mỗi thứ biết một chút cũng là bình thường.”
Cậu cũng không nói thêm nhiều, chỉ tiến lên hỏi bé con: “Bạn nhỏ này tên là gì vậy?”
Bé gái lại giơ tay lên, Đoàn Trạch Ca “Ồ” một tiếng, quay ra nói với hai người đang nhìn chằm chằm vào mình: “Cô bé tên là Tiểu Vũ.”
“Tiểu Vũ, cái tên này thật dễ thương!” Lộ Hảo Tu cười khúc khích, hôn lên đầu cô bé: “Rất hợp với thời tiết ngày hôm nay!”
Đoàn Trạch Ca tiếp tục nói: “Tiểu Vũ, vừa rồi có một chú cao lớn rất đẹp trai đặt em lên cây phải không? Cái chú mặc đồ đen, trên người có rất nhiều vũ khí ấy. Bọn anh là bạn của chú ấy nên bọn anh không có ý xấu đâu.”
Tiểu Vũ hai mắt tròn xoe nhìn cậu, gầy đến so với bàn tay còn muốn nhỏ mặt, đầu tiên là gật đầu, sau lại lắc đầu rồi giơ tay lên.
Đoàn Trạch Ca nhịn không được cười nói: “À, em nói không phải chú mà là một anh trai sao?”
Tiểu Vũ khẽ gật đầu.
Lý Tam Tân và Lộ Hảo Tu cũng có chút buồn cười, Lý Tam Tân dùng sức xoa nhẹ một cái Tiểu Vũ đầu: “Diên tử nghe thấy điều này chắc sẽ vui lắm.”
Tiểu Vũ thấy bọn họ cười, nghiêng đầu, hơi nghi hoặc một chút.
Đoàn Trạch Ca thu lại nụ cười, nói: “Tiểu Vũ, anh biết em có một chút năng lực đặc biệt, cũng biết tối nay trong Thôn Liễu Thụ đang có một con quái vật. Có thể dẫn mấy anh đi tìm con quái vật kia được không?”
Tiểu Vũ nhìn cậu ta hồi lâu, cuối cùng nhẹ gật đầu, chỉ tay về hướng phía đông.
Đoàn Trạch Ca nhìn theo nhưng không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ có mưa phùn trong đêm tối cùng những cành liễu rủ đung đưa như những bóng ma, cậu nheo mắt lại dẫn đầu đi về phía đông: “Đi thôi!”