Chương 1-2
Edit: Cánh Cụt Mộng Mơ
Tác giả: Mạch Bách Sinh
01
【 Chồng của tôi đã đổi thành người khác, nhưng không ai nhận ra.
Tôi rất sợ hãi.
Xin hãy cứu tôi. 】
02
"Vợ ơi?"
Nghe thấy có người gọi mình, Lâm Song Hòe chỉ kịp vội vàng vo tờ giấy trong tay rồi ném ra ngoài cửa sổ. Cậu xoay người, quả nhiên thấy chồng đang mỉm cười nhìn mình. Môi Lâm Song Hòe run nhẹ, cậu cố gắng giữ bình tĩnh: "Hửm? Xảy ra chuyện gì ạ?"
Trên khuôn mặt người chồng lộ vẻ nghi ngờ và buồn rầu: "Vợ ơi, sao anh không thấy con dao chặt xương trong phòng bếp?"
Lâm Song Hòe cố gắng giữ vững biểu cảm trên khuôn mặt mình: "...... Vậy ạ? Lần trước băm xương hình như nó hơi nứt thì phải, nên em đã vứt rồi."
Người chồng thở dài rồi lại nở nụ cười: "Không sao, buổi tối anh tiện đường sẽ mang một cái mới về." Tạm dừng một chút, người chồng lại tiếp tục bảo, "Quảng cáo trong TV phòng khách đã chiếu xong rồi, em không về xem tiếp à?"
Ngón tay Lâm Song Hòe chậm rãi rời khỏi khung cửa sổ, môi mím lại: "Vâng."
Dường như người chồng không thấy sắc mặt tái nhợt của Lâm Song Hòe, hắn chậm rãi đến gần ôm lấy bờ vai của cậu: "Đi thôi, đừng đứng hóng gió ở cửa sổ, không tốt cho cơ thể đâu."
Lâm Song Hòe im lặng bị người chồng đẩy xuống sô pha, sau đó cậu lại thấy người chồng đeo tạp dề tiến vào phòng bếp, tiếng phim truyền hình trong TV lấn át tiếng nồi chén trong phòng bếp. Lâm Song Hòe vô cảm nhìn chằm chằm màn hình TV, ngón tay lại run nhẹ: Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!
"King coong ——"
Lâm Song Hòe bật dậy từ trên sô pha như chiếc lò xo, cậu bước thật nhanh định rời khỏi phòng khách để mở cửa, nhưng chồng cậu lại ra khỏi phòng bếp trước cậu. Chân Lâm Song Hòe dính vào sàn nhà, cậu thấy trên khuôn mặt chồng mình lộ vẻ nghi hoặc như đã từng bắt chước vô số lần: "Hửm? Có khách à?"
Người chồng lướt qua Lâm Song Hòe và mở cửa. Lâm Song Hòe cắn răng rồi cũng đi theo, thậm chí cậu còn ép bản thân nở nụ cười gượng gạo: "Là ai vậy?"
Người chồng nghiêng người, để lộ ra gương mặt của một chàng trai trẻ tuổi. Chàng trai trẻ tuổi đứng ở cửa, y nhìn Lâm Song Hòe rồi lại nhìn chồng cậu, như chần chừ mà bảo: "A......"
Người chồng mỉm cười nhìn chàng trai trẻ tuổi này: "Cậu có chuyện gì à?"
Chàng trai trẻ tuổi nghi ngờ liếc người chồng một cái rồi lại nhìn thoáng qua Lâm Song Hòe: "À, tôi mượn nước tương được không?" Y sờ mũi, "Tôi ở nhà bên cạnh...... cô của tôi ở nhà bên cạnh, tôi được nghỉ nên tới chơi."
Lâm Song Hòe giành trả lời trước: "Đương nhiên là được rồi, cậu tên là gì? Cậu muốn làm món gì, có lẽ tôi có thể giúp một chút ——" Lâm Song Hòe nói được một nửa thì bỗng nhiên dừng lại, bởi vì người chồng chợt đặt tay lên bả vai cậu.
Tay người chồng đặt nhẹ trên bả vai Lâm Song Hòe ấn một cái: "Vợ, em đi xem TV đi, để anh xem là được." Hắn cũng không mời chàng trai trẻ tuổi vào, "Chờ một lát để tôi đi lấy nước tương. Nếu có yêu cầu nào thì tôi cũng có thể xem giúp cậu."
Chàng trai trẻ tuổi chần chừ một lát: "Không cần đâu." Y nhận lấy nước tương, "Cảm ơn, tôi về đây." Nói xong, y cười một cách mất tự nhiên: "Tình cảm của các anh tốt quá, anh nấu cơm hết à?"
Người chồng nhẹ nhàng gật đầu: "Đương nhiên, tôi rất vui vì được nấu cơm cho vợ. Da em ấy rất non mềm, tôi không thích em ấy bị dầu bắn phải."
Khi người chồng nói đến từ "non mềm" thì duỗi đầu lưỡi ra và liếm láp đôi môi, Lâm Song Hòe hoảng hốt rùng mình một cái. Đôi mắt cậu lại rưng rưng, vừa hoảng sợ vừa đáng thương mà nhìn người hàng xóm xa lạ: Cứu tôi! Xin hãy cứu tôi!
Nhưng hàng xóm chần chừ một lát rồi vẫn lui về phía sau một bước: "Cảm ơn, lát nữa tôi sẽ trả nước tương."
Tác giả: Mạch Bách Sinh
01
【 Chồng của tôi đã đổi thành người khác, nhưng không ai nhận ra.
Tôi rất sợ hãi.
Xin hãy cứu tôi. 】
02
"Vợ ơi?"
Nghe thấy có người gọi mình, Lâm Song Hòe chỉ kịp vội vàng vo tờ giấy trong tay rồi ném ra ngoài cửa sổ. Cậu xoay người, quả nhiên thấy chồng đang mỉm cười nhìn mình. Môi Lâm Song Hòe run nhẹ, cậu cố gắng giữ bình tĩnh: "Hửm? Xảy ra chuyện gì ạ?"
Trên khuôn mặt người chồng lộ vẻ nghi ngờ và buồn rầu: "Vợ ơi, sao anh không thấy con dao chặt xương trong phòng bếp?"
Lâm Song Hòe cố gắng giữ vững biểu cảm trên khuôn mặt mình: "...... Vậy ạ? Lần trước băm xương hình như nó hơi nứt thì phải, nên em đã vứt rồi."
Người chồng thở dài rồi lại nở nụ cười: "Không sao, buổi tối anh tiện đường sẽ mang một cái mới về." Tạm dừng một chút, người chồng lại tiếp tục bảo, "Quảng cáo trong TV phòng khách đã chiếu xong rồi, em không về xem tiếp à?"
Ngón tay Lâm Song Hòe chậm rãi rời khỏi khung cửa sổ, môi mím lại: "Vâng."
Dường như người chồng không thấy sắc mặt tái nhợt của Lâm Song Hòe, hắn chậm rãi đến gần ôm lấy bờ vai của cậu: "Đi thôi, đừng đứng hóng gió ở cửa sổ, không tốt cho cơ thể đâu."
Lâm Song Hòe im lặng bị người chồng đẩy xuống sô pha, sau đó cậu lại thấy người chồng đeo tạp dề tiến vào phòng bếp, tiếng phim truyền hình trong TV lấn át tiếng nồi chén trong phòng bếp. Lâm Song Hòe vô cảm nhìn chằm chằm màn hình TV, ngón tay lại run nhẹ: Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!
"King coong ——"
Lâm Song Hòe bật dậy từ trên sô pha như chiếc lò xo, cậu bước thật nhanh định rời khỏi phòng khách để mở cửa, nhưng chồng cậu lại ra khỏi phòng bếp trước cậu. Chân Lâm Song Hòe dính vào sàn nhà, cậu thấy trên khuôn mặt chồng mình lộ vẻ nghi hoặc như đã từng bắt chước vô số lần: "Hửm? Có khách à?"
Người chồng lướt qua Lâm Song Hòe và mở cửa. Lâm Song Hòe cắn răng rồi cũng đi theo, thậm chí cậu còn ép bản thân nở nụ cười gượng gạo: "Là ai vậy?"
Người chồng nghiêng người, để lộ ra gương mặt của một chàng trai trẻ tuổi. Chàng trai trẻ tuổi đứng ở cửa, y nhìn Lâm Song Hòe rồi lại nhìn chồng cậu, như chần chừ mà bảo: "A......"
Người chồng mỉm cười nhìn chàng trai trẻ tuổi này: "Cậu có chuyện gì à?"
Chàng trai trẻ tuổi nghi ngờ liếc người chồng một cái rồi lại nhìn thoáng qua Lâm Song Hòe: "À, tôi mượn nước tương được không?" Y sờ mũi, "Tôi ở nhà bên cạnh...... cô của tôi ở nhà bên cạnh, tôi được nghỉ nên tới chơi."
Lâm Song Hòe giành trả lời trước: "Đương nhiên là được rồi, cậu tên là gì? Cậu muốn làm món gì, có lẽ tôi có thể giúp một chút ——" Lâm Song Hòe nói được một nửa thì bỗng nhiên dừng lại, bởi vì người chồng chợt đặt tay lên bả vai cậu.
Tay người chồng đặt nhẹ trên bả vai Lâm Song Hòe ấn một cái: "Vợ, em đi xem TV đi, để anh xem là được." Hắn cũng không mời chàng trai trẻ tuổi vào, "Chờ một lát để tôi đi lấy nước tương. Nếu có yêu cầu nào thì tôi cũng có thể xem giúp cậu."
Chàng trai trẻ tuổi chần chừ một lát: "Không cần đâu." Y nhận lấy nước tương, "Cảm ơn, tôi về đây." Nói xong, y cười một cách mất tự nhiên: "Tình cảm của các anh tốt quá, anh nấu cơm hết à?"
Người chồng nhẹ nhàng gật đầu: "Đương nhiên, tôi rất vui vì được nấu cơm cho vợ. Da em ấy rất non mềm, tôi không thích em ấy bị dầu bắn phải."
Khi người chồng nói đến từ "non mềm" thì duỗi đầu lưỡi ra và liếm láp đôi môi, Lâm Song Hòe hoảng hốt rùng mình một cái. Đôi mắt cậu lại rưng rưng, vừa hoảng sợ vừa đáng thương mà nhìn người hàng xóm xa lạ: Cứu tôi! Xin hãy cứu tôi!
Nhưng hàng xóm chần chừ một lát rồi vẫn lui về phía sau một bước: "Cảm ơn, lát nữa tôi sẽ trả nước tương."