Chương 11: Xong Chính Truyện
Tác giả: Mạch Bách Sinh
Edit: Cánh Cụt Mộng Mơ
Hình như đang có hàng xóm chuyển đến.
Lâm Song Hòe ngồi dưới đất dựa bên cửa sổ, nhìn những người đang qua lại chuyển nhà bằng đôi mắt vô thần.
Tuy gần đây hẻo lánh nhưng cũng là khu của người giàu có, hoàn cảnh rất tốt, trông hàng xóm mới dọn đến cũng có tiền. Lâm Song Hòe nhìn chằm chằm người xuống từ xe chuyển nhà trong chốc lát, cậu cảm thấy người này trông hơi quen mắt.
Tầm mắt đuổi theo người đàn ông này trong chốc lát, Lâm Song Hòe mới tìm thấy bóng dáng của người đàn ông này trong trí nhớ của mình: à, cậu nghĩ ra rồi, là một minh tinh điện ảnh.
Lần cuối cùng ra ngoài xem phim là lúc nào nhỉ? Lâm Song Hòe đã quên rồi.
"Vợ ơi, em thích mặt người này à?"
Lâm Song Hòe run rẩy rời mắt, khi tiếp xúc với khuôn mặt đằng sau mình thì biểu cảm trở nên sợ hãi. Người đằng sau Lâm Song Hòe có ngoại hình của Quý Văn, mặt Quý Văn, cơ thể Quý Văn, giọng Quý Văn. Sau khi tiếp xúc một khoảng thời gian, quái vật nhận ra Lâm Song Hòe chấp nhận hình dạng của con người bình thường hơn, chứ không phải con quái vật vặn vẹo biến hình. Nhưng ——
Lâm Song nhìn về phía trước, thấy được một thứ nào đó màu đen co dãn như keo và đang chuyển động khắp vách tường: Đây là một bộ phận thân thể của quái vật.
Hắn dùng thân thể của mình chiếm lấy từng ngóc ngách của căn nhà này, dù Lâm Song Hòe làm gì trong nhà thì hắn đều cảm nhận được.
"—— leng keng."
Chuông cửa ngoài nhà vang lên, Lâm Song Hòe rụt người muốn giấu mình đi theo bản năng, nhưng thân thể cậu đã trở nên vụng về: Bụng cậu tròn vo, bên trong...... Lâm Song Hòe không biết bên trong là cái gì. Quái vật nói bọn họ sẽ có một đứa con đáng yêu, nhưng Lâm Song Hòe rất sợ hãi, cậu thà rằng mình bị bệnh còn hơn. So với con quái vật khoác lớp da của Quý Văn, ngụy trang y hệt nhân loại, Lâm Song Hòe cảm thấy hiện giờ mình còn giống một quái vật dị dạng hơn.
Quái vật ngồi xổm xuống, dùng chăn nhẹ nhàng đắp cho Lâm Song Hòe: "Vợ đừng vội, để anh xem là ai tới."
Quái vật dần đi tới cửa, thứ màu đen trông như keo cũng trở nên trong suốt: Chúng nó vẫn ở đó, khác là không thể thấy được.
Quái vật mở cửa, xuyên qua bóng lưng của quái vật, Lâm Song Hòe chạm mắt với hàng xóm mới chuyển đến ở ngoài. Hàng xóm như đang nghi ngờ điều gì: "Người trong phòng...... Cậu ấy xảy ra chuyện gì à?"
Quái vật nở nụ cười: "Đó là người vợ đang mang thai của tôi."
Hàng xóm kinh ngạc trong chớp mắt rồi che giấu biểu cảm của mình, mở lời xin lỗi: "Ngại quá, vì cô ấy tóc ngắn nên tôi còn tưởng là nam...... Vợ của anh rất xinh đẹp." Anh cười nhẹ, "Chúc mừng hai người nha, đó sẽ là một đứa bé rất đáng yêu."
Nụ cười của quái vật càng tươi hơn: "Cảm ơn cậu."
Chào đón hàng xóm mới một cách đơn giản xong thì quái vật đóng cửa lại, ngân nga một làn điệu không biết tên và đi đến bên Lâm Song Hòe.
Lâm Song Hòe cảm thấy làn điệu này có vẻ quen thuộc trong một thoáng, nhưng cậu rất khó hồi tưởng như lúc nhớ về minh tinh điện ảnh kia. Quái vật nửa quỳ trên mặt đất và bế cậu lên, đưa tay sờ vào trong chiếc quần rộng thùng thình của Lâm Song Hòe, kinh ngạc bảo: "Sao lại ướt thế, bị bụng đè à?"
Lâm Song Hòe không nói lời nào, ngón tay quái vật thò vào nơi ướt át.
Ban đầu Lâm Song Hòe không phản ứng, nhưng sau đó cậu rên rỉ nhỏ nhẹ, đôi môi hơi hé mở, thất thần nhìn trần nhà: Hình như cậu thấy trần nhà trông khá bình thường, nhưng cậu biết đó là giả tượng, bởi vì cậu thấy mặt tường trên nóc nhà dao động nhẹ như nước vậy.
Lâm Song Hòe nhắm mắt lại, cậu lại nghe thấy quái vật nhẹ giọng ngân nga, như muốn ru cậu chìm vào giấc ngủ. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cuối cùng Lâm Song Hòe cũng nghĩ ra: Đây là khúc hát ru......
"Ngủ ngoan ngủ ngoan, ngủ ngoan ở đây nào...... Con rắn nhỏ cũng phải ngủ ngon nhé."
Hình như...... Hình như trong trí nhớ thời thơ ấu của Lâm Song Hòe có một con rắn nhỏ màu đen tàn tật không có vảy, không có đôi mắt. Nhưng khi đó cậu còn quá nhỏ, cậu nhặt một con rắn đen nho nhỏ ở bụi cỏ ven đường về nhà, nuôi một khoảng thời gian ngắn thì bị mẹ vứt đi...... Cậu đã không còn nhớ nữa.
Có lẽ đó không phải là một con rắn.
XONG CHÍNH TRUYỆN
Bộ này còn phiên ngoại sau khi Lâm Song Hờ sinh con hay sao đó, tui sẽ edit từ từ he. Bộ này tui edit vui vui nên cũng không được chau truốt lắm, có hôm thử đọc lại mà thấy hơi lấn cấn, mọi người thông cảm he chứ tui lười quá à
Edit: Cánh Cụt Mộng Mơ
Hình như đang có hàng xóm chuyển đến.
Lâm Song Hòe ngồi dưới đất dựa bên cửa sổ, nhìn những người đang qua lại chuyển nhà bằng đôi mắt vô thần.
Tuy gần đây hẻo lánh nhưng cũng là khu của người giàu có, hoàn cảnh rất tốt, trông hàng xóm mới dọn đến cũng có tiền. Lâm Song Hòe nhìn chằm chằm người xuống từ xe chuyển nhà trong chốc lát, cậu cảm thấy người này trông hơi quen mắt.
Tầm mắt đuổi theo người đàn ông này trong chốc lát, Lâm Song Hòe mới tìm thấy bóng dáng của người đàn ông này trong trí nhớ của mình: à, cậu nghĩ ra rồi, là một minh tinh điện ảnh.
Lần cuối cùng ra ngoài xem phim là lúc nào nhỉ? Lâm Song Hòe đã quên rồi.
"Vợ ơi, em thích mặt người này à?"
Lâm Song Hòe run rẩy rời mắt, khi tiếp xúc với khuôn mặt đằng sau mình thì biểu cảm trở nên sợ hãi. Người đằng sau Lâm Song Hòe có ngoại hình của Quý Văn, mặt Quý Văn, cơ thể Quý Văn, giọng Quý Văn. Sau khi tiếp xúc một khoảng thời gian, quái vật nhận ra Lâm Song Hòe chấp nhận hình dạng của con người bình thường hơn, chứ không phải con quái vật vặn vẹo biến hình. Nhưng ——
Lâm Song nhìn về phía trước, thấy được một thứ nào đó màu đen co dãn như keo và đang chuyển động khắp vách tường: Đây là một bộ phận thân thể của quái vật.
Hắn dùng thân thể của mình chiếm lấy từng ngóc ngách của căn nhà này, dù Lâm Song Hòe làm gì trong nhà thì hắn đều cảm nhận được.
"—— leng keng."
Chuông cửa ngoài nhà vang lên, Lâm Song Hòe rụt người muốn giấu mình đi theo bản năng, nhưng thân thể cậu đã trở nên vụng về: Bụng cậu tròn vo, bên trong...... Lâm Song Hòe không biết bên trong là cái gì. Quái vật nói bọn họ sẽ có một đứa con đáng yêu, nhưng Lâm Song Hòe rất sợ hãi, cậu thà rằng mình bị bệnh còn hơn. So với con quái vật khoác lớp da của Quý Văn, ngụy trang y hệt nhân loại, Lâm Song Hòe cảm thấy hiện giờ mình còn giống một quái vật dị dạng hơn.
Quái vật ngồi xổm xuống, dùng chăn nhẹ nhàng đắp cho Lâm Song Hòe: "Vợ đừng vội, để anh xem là ai tới."
Quái vật dần đi tới cửa, thứ màu đen trông như keo cũng trở nên trong suốt: Chúng nó vẫn ở đó, khác là không thể thấy được.
Quái vật mở cửa, xuyên qua bóng lưng của quái vật, Lâm Song Hòe chạm mắt với hàng xóm mới chuyển đến ở ngoài. Hàng xóm như đang nghi ngờ điều gì: "Người trong phòng...... Cậu ấy xảy ra chuyện gì à?"
Quái vật nở nụ cười: "Đó là người vợ đang mang thai của tôi."
Hàng xóm kinh ngạc trong chớp mắt rồi che giấu biểu cảm của mình, mở lời xin lỗi: "Ngại quá, vì cô ấy tóc ngắn nên tôi còn tưởng là nam...... Vợ của anh rất xinh đẹp." Anh cười nhẹ, "Chúc mừng hai người nha, đó sẽ là một đứa bé rất đáng yêu."
Nụ cười của quái vật càng tươi hơn: "Cảm ơn cậu."
Chào đón hàng xóm mới một cách đơn giản xong thì quái vật đóng cửa lại, ngân nga một làn điệu không biết tên và đi đến bên Lâm Song Hòe.
Lâm Song Hòe cảm thấy làn điệu này có vẻ quen thuộc trong một thoáng, nhưng cậu rất khó hồi tưởng như lúc nhớ về minh tinh điện ảnh kia. Quái vật nửa quỳ trên mặt đất và bế cậu lên, đưa tay sờ vào trong chiếc quần rộng thùng thình của Lâm Song Hòe, kinh ngạc bảo: "Sao lại ướt thế, bị bụng đè à?"
Lâm Song Hòe không nói lời nào, ngón tay quái vật thò vào nơi ướt át.
Ban đầu Lâm Song Hòe không phản ứng, nhưng sau đó cậu rên rỉ nhỏ nhẹ, đôi môi hơi hé mở, thất thần nhìn trần nhà: Hình như cậu thấy trần nhà trông khá bình thường, nhưng cậu biết đó là giả tượng, bởi vì cậu thấy mặt tường trên nóc nhà dao động nhẹ như nước vậy.
Lâm Song Hòe nhắm mắt lại, cậu lại nghe thấy quái vật nhẹ giọng ngân nga, như muốn ru cậu chìm vào giấc ngủ. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cuối cùng Lâm Song Hòe cũng nghĩ ra: Đây là khúc hát ru......
"Ngủ ngoan ngủ ngoan, ngủ ngoan ở đây nào...... Con rắn nhỏ cũng phải ngủ ngon nhé."
Hình như...... Hình như trong trí nhớ thời thơ ấu của Lâm Song Hòe có một con rắn nhỏ màu đen tàn tật không có vảy, không có đôi mắt. Nhưng khi đó cậu còn quá nhỏ, cậu nhặt một con rắn đen nho nhỏ ở bụi cỏ ven đường về nhà, nuôi một khoảng thời gian ngắn thì bị mẹ vứt đi...... Cậu đã không còn nhớ nữa.
Có lẽ đó không phải là một con rắn.
XONG CHÍNH TRUYỆN
Bộ này còn phiên ngoại sau khi Lâm Song Hờ sinh con hay sao đó, tui sẽ edit từ từ he. Bộ này tui edit vui vui nên cũng không được chau truốt lắm, có hôm thử đọc lại mà thấy hơi lấn cấn, mọi người thông cảm he chứ tui lười quá à