Chương 5
Edit: Cánh Cụt Mộng Mơ
Tác giả: Mạch Bách Sinh
Lâm Song Hòe chờ đến khi người chồng về nhà, cậu vờ như không có chuyện gì xảy ra mà kết thúc bữa tối.
Người chồng vốn đã chết vẫn nguỵ trang thành dáng vẻ hoàn hảo nhất, cho dù chỉ có Lâm Song Hòe ở bên thì hắn vẫn giữ kỹ thuật diễn ổn định, thân thiết bảo với Lâm Song Hòe rằng: "Vợ à, trời tối rồi, ngủ đi."
Ánh đèn vốn dịu dàng, nhưng không hiểu sao lại hiện vẻ u ám khi chiếu lên sườn mặt của người chồng. Lâm Song Hòe nhìn nụ cười trên khuôn mặt người chồng mà rùng mình: "...... Vâng."
Lâm Song Hòe cứng đờ bị người chồng đỡ vai nằm xuống giường. Cũng may dù là tối hôm qua hay là tối nay, người chồng đều không đưa ra mong muốn hoạt động giường chiếu với Lâm Song Hòe, nếu không chắc chắn cậu sẽ nôn ra vì sợ hãi.
Tắt đèn, theo âm thanh tích tắc, người chồng cũng nằm xuống ngay sát Lâm Song Hòe. Lâm Song Hòe nghiêng người đưa lưng về phía chồng mình, cậu mở to đôi mắt hoảng sợ trong bóng đêm. Dù có chán ghét hay căm hận thằng đàn ông vô sỉ này như nào, Lâm Song Hòe vẫn không thể kiềm chế nỗi sợ hãi với người chồng vừa sống lại này.
Nhớ tới cuộc hẹn với nam hàng xóm, cậu cho rằng mình sẽ không ngủ cả đêm, đợi đến khi hàng xóm tới đúng hẹn thì cùng trói người chồng lại. Nhưng trên thực tế, lúc Lâm Song Hòe mở mắt ra thì phát hiện người chồng đã không còn ở bên mình. Lâm Song Hòe không nhớ mình ngủ từ khi nào, cậu toát mồ hôi lạnh, bởi vì sợ hãi mà cứng người một lát rồi mới chậm rãi ngồi dậy trong không gian tối tăm.
Lâm Song Hòe sờ giường đệm phía bên kia: Không thấy chồng mình đâu.
Lâm Song Hòe không tùy tiện mở đèn phòng ngủ, cậu lò dò tới cạnh cửa trong bóng đêm, chậm rãi đè then cửa và lặng lẽ mở cửa ra. Trong hoàn cảnh không thể yên tĩnh hơn, Lâm Song Hòe nghe thấy tiếng nhấm nuốt của một thứ gì đó.
Xung quanh trở nên sáng hơn dưới ánh trăng, đôi mắt Lâm Song Hòe dần thích ứng với hoàn cảnh tăm tối, cậu nhìn vào phòng khách, cả cơ thể lẫn não bộ đều đơ ra: Người chồng đẹp trai nhã nhặn của cậu đang ngồi quỳ trên mặt đất, gặm cắn nam hàng xóm như một con thú. Còn lồng ngực nam hàng xóm thì đã trống rỗng, đôi mắt mất đi ánh sáng.
Tác giả: Mạch Bách Sinh
Lâm Song Hòe chờ đến khi người chồng về nhà, cậu vờ như không có chuyện gì xảy ra mà kết thúc bữa tối.
Người chồng vốn đã chết vẫn nguỵ trang thành dáng vẻ hoàn hảo nhất, cho dù chỉ có Lâm Song Hòe ở bên thì hắn vẫn giữ kỹ thuật diễn ổn định, thân thiết bảo với Lâm Song Hòe rằng: "Vợ à, trời tối rồi, ngủ đi."
Ánh đèn vốn dịu dàng, nhưng không hiểu sao lại hiện vẻ u ám khi chiếu lên sườn mặt của người chồng. Lâm Song Hòe nhìn nụ cười trên khuôn mặt người chồng mà rùng mình: "...... Vâng."
Lâm Song Hòe cứng đờ bị người chồng đỡ vai nằm xuống giường. Cũng may dù là tối hôm qua hay là tối nay, người chồng đều không đưa ra mong muốn hoạt động giường chiếu với Lâm Song Hòe, nếu không chắc chắn cậu sẽ nôn ra vì sợ hãi.
Tắt đèn, theo âm thanh tích tắc, người chồng cũng nằm xuống ngay sát Lâm Song Hòe. Lâm Song Hòe nghiêng người đưa lưng về phía chồng mình, cậu mở to đôi mắt hoảng sợ trong bóng đêm. Dù có chán ghét hay căm hận thằng đàn ông vô sỉ này như nào, Lâm Song Hòe vẫn không thể kiềm chế nỗi sợ hãi với người chồng vừa sống lại này.
Nhớ tới cuộc hẹn với nam hàng xóm, cậu cho rằng mình sẽ không ngủ cả đêm, đợi đến khi hàng xóm tới đúng hẹn thì cùng trói người chồng lại. Nhưng trên thực tế, lúc Lâm Song Hòe mở mắt ra thì phát hiện người chồng đã không còn ở bên mình. Lâm Song Hòe không nhớ mình ngủ từ khi nào, cậu toát mồ hôi lạnh, bởi vì sợ hãi mà cứng người một lát rồi mới chậm rãi ngồi dậy trong không gian tối tăm.
Lâm Song Hòe sờ giường đệm phía bên kia: Không thấy chồng mình đâu.
Lâm Song Hòe không tùy tiện mở đèn phòng ngủ, cậu lò dò tới cạnh cửa trong bóng đêm, chậm rãi đè then cửa và lặng lẽ mở cửa ra. Trong hoàn cảnh không thể yên tĩnh hơn, Lâm Song Hòe nghe thấy tiếng nhấm nuốt của một thứ gì đó.
Xung quanh trở nên sáng hơn dưới ánh trăng, đôi mắt Lâm Song Hòe dần thích ứng với hoàn cảnh tăm tối, cậu nhìn vào phòng khách, cả cơ thể lẫn não bộ đều đơ ra: Người chồng đẹp trai nhã nhặn của cậu đang ngồi quỳ trên mặt đất, gặm cắn nam hàng xóm như một con thú. Còn lồng ngực nam hàng xóm thì đã trống rỗng, đôi mắt mất đi ánh sáng.