Chương 26: 26: Đây Là Đối Tượng Của Tôi 2
Xe mới vừa vào đại viện đã khiến không ít người liếc mắt, rất nhiều người đều tò mò không biết chủ chiếc xe này muốn tìm ai.Phần lớn người trong đại viện đều không làm việc ở tòa nhà văn phòng, cho nên không biết hình ảnh chấn động ban nãy.Cửa xe mở ra, một quân nhân trẻ tuổi anh tuấn tự phụ bước xuống, thu được một đợt tán thưởng của mọi người.Mấy cô gái đỏ mặt lén nhìn, mấy bà bác cũng bắt đầu động tâm tư, đây đúng là nhân tuyển tốt cho vị trí con rể mà!Ngay sau đó, cửa ghế phụ cũng mở ra, Lâm Thiên Nhất đi xuống.Người trong đại viện mở to hai mắt.Bọn họ không nhìn nhầm chứ? Sao con bé Lâm gia lại bước từ trên xe của quân nhân này xuống?Hai người mở cốp xe, lấy một đống nguyên liệu nấu ăn ra.Mạnh Tuyển Xuyên không để Lâm Thiên Nhất xách, tự anh xách hết mọi thứ trong tay.Đóng cốp sau lại, hai người cùng đi lên lầu.Có người không nhịn được hỏi: “Thiên Nhất, đây là thân thích nhà em à?”“Đây là đối tượng của em.” Lâm Thiên Nhất mỉm cười trả lời một câu.“Chào mọi người, tôi là đối tượng của Thiên Nhất, cảm ơn mọi người đã chăm sóc Thiên Nhất suốt thời gian qua.”Mạnh Tuyển Xuyên cũng gật đầu với mọi người.Anh biết khốn cảnh của Lâm Thiên Nhất, cho nên nhất định phải tỏ rõ thân phận của mình.Mọi người ngây người, há to miệng thật lâu vẫn không thể khép lại được.Đối tượng? Còn Mã Chấn Cường thì sao?Mấy cô gái tan nát cõi lòng, mấy bà bác cũng vỡ mộng.Hai người gây chấn động xong lại mang theo đồ cùng vào cửa.“Để lên bàn trước đi.” Lâm Thiên Nhất mở cửa phòng để Mạnh Tuyển Xuyên xách đồ vào nhà.Cô cũng không khép chặt cửa mà để mở he hé.Mạnh Tuyển Xuyên đặt đồ lên bàn, Lâm Thiên Nhất mở ra sửa sang lại.“Anh còn mua cái gì nhiều vậy?” Lâm Thiên Nhất phát hiện trong này không chỉ có số thức ăn bọn họ mua ở tiệm thực phẩm phụ.“Vừa nãy trước khi tới tôi có ghé quang qua cung tiêu xã một chuyến, nhưng đồ bên trong cũng không nhiều.”Mạnh Tuyển Xuyên giúp Lâm Thiên Nhất lấy các thứ ra.Lâm Thiên Nhất không nói gì, chỉ nhìn mấy thứ Mạnh Tuyển Xuyên đang lấy ra.Bánh ngọt, bánh bích quy, kẹo bơ cứng, sữa mạch nha, sữa bột… một đống linh tinh.Như vậy còn không nhiều? Chẳng lẽ phải dời cả cung tiêu xã tới mới gọi là nhiều ư?“Tôi cũng không biết mua gì, thấy tốt thì mua, nếu cô không thích thì cứ tặng cho người khác.”Mạnh Tuyển Xuyên chưa từng phải bỏ nhiều tâm tư cho những việc như thế này bao giờ.Đúng vậy, không có gì phải nghi ngờ nữa, chắc chắn là đại thiếu gia rồi.Lâm Thiên Nhất đã nhìn ra, chắc chắn người này được sống trong nhung lụa từ nhỏ, chỉ có ít đồ như vậy cũng không tính là gì.Thật trùng hợp, Lâm đại tiểu thư cũng thế.Lâm Thiên Nhất thỏa mãn gật đầu được rồi, không kẹo kiệt, rất hợp tâm ý cô.Lâm Thiên Nhất đặt từng thứ một vào trong ngăn kéo..