Chương : 159
Dịch Tân cười đến lười biếng, hình như cũng không chú ý theo ánh mắtcủa Cố lão liếc qua cổ tay Nghê Tranh, sau đó, cầm tay Nghê tranh nâng cao, khiến Cố lão có thể thấy rõ, lại cười nói, "Cố lão nhìn cũng cảm thấy tốt?"
Cố Viễn Chi nhìn vòng tay Dương Chi trên tay Nghê Tranh, sắc mặt thoáng chốc xanh mét, một cái hung hăng nhìn về phía Dịch Tân, trong mắt tức giận mãnh liệt. *
Mạc Thích Thanh thấy thế, ở một bên cười càng sâu hơn.
Dịch Tân lại giống như chưa tỉnh, như cũ như cười nói, "Một cuộc buổi đấu giá, Tranh nhìn thích, tôi liền đưa cho cô ấy."
Mạc Thích Thanh híp mắt lại, không biết Dịch Tân đang đùa trò xiếc gì.
Mạc Tương Đằng dù chưa nói Dịch thiếu phu nhân là ai, nhưng là Mạc Thích Thanh trực giác cũng không phải Nghê tranh. Chỉ là, là ai cũng không đáng nói, chỉ cần ở trước mặt Cố Viễn Chi chứng thật người Dịch gia đúng là đối với Cố Viễn Chi tự nhận có quan hệ, vậy mục đích hắn khích bác đã đạt được. Nhưng là, Mạc Thích Thanh không nghĩ tới, Dịch Tân có thể thừa nhận thẳng thắn như vậy, thậm chí dám công khai ở trước mặt Cố Viễn Chi bày ra vòng tay của "Dịch thiếu phu nhân" làm đạo cụ.
Mà càng làm hắn kinh ngạc chính là lão hồ ly như Cố Viễn Chi, thế nhưng rõ ràng tức giận. Sắc mặt xanh mét, Mạc Thích Thanh tự nhận hai mươi mấy năm qua chưa bao giờ từng thấy ở đó lão đầu đó.
Mạc thích Thanh Tâm kinh nghi, nhìn về phía Cố Viễn Chi, lại thấy lúc này ông đang giận quá mà cười, chăm chú nhìn Nghê Tranh, hỏi, "Nghê tiểu thư có người thân họ Du?"
Nghê Tranh bị ánh mắt thâm trầm lợi hại của Cố Viễn Chi nhìn cuống quít lắc đầu.
"Vậy tại sao cố tình lúc ở trước mặt Tương Đằng tự xưng ‘Du tiểu thư ’?"
Nghê Tranh bị cặp mắt của Cố Viễn Chi nhìn chỉ muốn chạy trốn, theo bản năng hung hăng lắc đầu, rồi lại chỉ cảm thấy bên hông đột nhiên căng thẳng, trong lòng cô lạnh lẽo, cuống quít tập trung ý chí, nói thật nhỏ, "Khi đó chỉ là thuận miệng nói đến."
"Thuận miệng?"Cố Viễn Chi nhìn chằm chằm Nghê tranh, hỏi ngược lại.
Nghê Tranh bị ông nhìn đã sớm khẽ cúi đầu.
"Có lẽ là bình thường nghe tôi nhắc tới, nhớ trong đầu, cho nên khi đó thuận miệng đã nói ra ngoài." Dịch Tân vẫn cười nói như cũ, lười biếng tự tại.
Lúc này Cố Viễn Chi mới chậm rãi nhìn về phía Dịch Tân, Dịch Tân không né tránh, thẳng tắp liền đối mặt với Cố Viễn Chi.
Trong nháy mắt, ánh mắt hai người đụng vào nhau, nổi sóng mãnh liệt.
Mặc dù ngoài mặt,Cố Viễn Chi đáy mắt thâm thúy, Dịch Tân lười biếng vô lễ, nhưng ở một bên Mạc Thích Thanh đã tinh tường đánh hơi được giữa hai người này đang cùng giương cung bạt kiếm nhất thời cười đến càng thêm hài lòng.
Hồi lâu,Cố Viễn Chi cười lạnh, "Tân thiếu quả nhiên là không chỗ nào không biết a."
Dịch Tân cười, "Ông quá khen."
Cố Viễn Chi nhìn Dịch Tân, lại bỗng nhiên ác độc cười một tiếng, tiếp theo đã cất cao một tiếng, "Thì ra là vị Nghê tiểu thưnày chính là Dịch thiếu phu nhân mọi người đồn đại, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là vẻ đẹp tự nhiên."
Cố Viễn Chi nói xong sắc mặt Dịch Tân đột biến.
Trong sảnh, nháy mắt an tĩnh.
Bọn họ vốn là ở trong đám người nói chuyện với nhau, trong lời nói ý tứ vẫn mịt mờ, chỉ có mấy người bọn họ nghe hiểu được. Lúc này,Cố Viễn Chi chi đột nhiên cao giọng một câu, vả lại chuyện liên quan đến Dịch gia thiếu phu nhân, đám người vừa nghe, trong phút chốc liền an tĩnh lại, cùng nhau hướng đến chỗ ba người Cố Viễn Chi, Dịch Tân, Nghê Tranh.
Nhất thời sắc mặt Dịch Tân căng thẳng, vốn là cười nói lười biếng, lúc này đột nhiên trầm xuống, đã mở miệng, "Cố lão lầm. . ."
"Viễn Chi tới rồi."
Dịch Tân vốn muốn nói, Cố lão hiểu lầm, Dịch gia cũng không có thiếu phu nhân. Nhưng không ngờ, còn chưa có nói xong, sau lưng, một giọng nói ở lúc mấu chốt đã vang lên.
Thậm chí không cho anh cơ hội nói nữa, âm thanh lại kia càng gần, "Có thể được người mắt cao hơn đầu người như Viễn Chi khích lệ, Nghê Tranh, còn không mau cám ơn Cố lão?"
Dịch Tân hung hăng quay đầu lại, mắt nhíu lại, nhìn chăm chú vào Dịch Lam đang đi xuống.
Dịch Lam một câu nói, trong nháy mắt liền đã xác nhận một câu kia của Cố Viễn Chi. Nghê tiểu thư, Dịch thiếu phu nhân. . .
Một Cố Viễn Chi, một Dịch Lam, hai người này nói, chính là cái chết cũng có thể trong nháy mắt sống lại.
Trong đám người, nhất thời mọi ánh mắt cũng tập trung hướng người phụ nữ phong tình quyến rũ trong ngực Dịch Tân kia. Mọi người ánh mắt phức tạp, hâm mộ cũng có, nịnh bợ cũng có, giận dữ cũng có...
Dịch Tân nhìn chằm chằm Dịch Lam, trong mắt như gió nổi mây phun.
Dịch Lam lại giống như chưa tỉnh, chỉ thẳng hướng về phía Nghê Tranh cười đến hòa ái.
Lúc này Nghê Tranh mới chợt hiểu phục hồi tinh thần sao có thể nghĩ đến, quanh co khúc khuỷu lại trời xui đất khiến cô được công khai là "Dịch thiếu phu nhân".
Trong lòng đột nhiên mừng rỡ, Nghê Tranh vội hướng về phía Cố Viễn Chi cười, "Cố lão quá khen rồi."
Nụ cười này,không kìm được hưng phấn từ đáy mắt toát ra đây mới thật sự là cười đến chói lọi, làm cho người ta không thể nhìn gần. Trong sảnh mọi người đều không tự chủ đưa mắt nhìn cô.
Bên môi Cố Viễn Chi nở nụ cười lạnh lùng, nhìn Dịch Tân, "Tân thiếu, tự giải quyết cho tốt."
Dịch Tân lúc này trong mắt lạnh lẽo lại không thấy đâu mà nở nụ cười phong, anh híp mắt lại, nhìn Cố Viễn Chi, nói: "Dịch Tân tự có chừng mực."
Cố Viễn Chi hừ lạnh, ánh mắt dời đi chỗ khác, nhìn về phía mới Dịch Lam vừa xuống lầu, sắc mặt mới hơi trầm "Dịch Lam, một năm không thấy, ông càng già càng dẻo dai rồi."
Dịch Lam nhìn thấy lão bạn, khó có khi cười nói, "Viễn Chi, ông chính là cao cường như vậy."
Cố Viễn Chi cười khẽ, "Trên mặt mà thôi, lão già khọm rồi. Thân thể tôi hôm nay khó chịu, lúc này đã gặp được ông, tôi liền đi về trước. Người đã già, thân thể phải nghỉ ngơi."
Lời này của Cố Viễn Chi tuy là cười nói nhưng trong lời nói lạnh lẽo không khó nghe ra.
Dịch Lam trong lòng cảm giác nặng nề.
Cố Viễn Chi đã nhìn người bên tay trái nói nhỏ, "Cố Khanh, đưa ta về nhà."
Không khí nhất thời đông lạnh.
Tất cả mọi người vì cảnh tượng trước mắt cả kinh, Cố Viễn Chi vừa đến liền rời khỏi?
Chẳng lẽ lời đồn đại Dịch gia cùng Cố Mạc hai nhà sinh hiềm khích, quả nhiên là thật?
Đang lúc ấy thì lại nghe được Mạc Thích Thanh hướng về phía Cố Viễn Chi nói nhỏ, "Cố lão tôi đưa ông."
Mọi người nhất thời rõ ràng ý trong lòng hơn.
Cố Viễn Chi nhìn vòng tay Dương Chi trên tay Nghê Tranh, sắc mặt thoáng chốc xanh mét, một cái hung hăng nhìn về phía Dịch Tân, trong mắt tức giận mãnh liệt. *
Mạc Thích Thanh thấy thế, ở một bên cười càng sâu hơn.
Dịch Tân lại giống như chưa tỉnh, như cũ như cười nói, "Một cuộc buổi đấu giá, Tranh nhìn thích, tôi liền đưa cho cô ấy."
Mạc Thích Thanh híp mắt lại, không biết Dịch Tân đang đùa trò xiếc gì.
Mạc Tương Đằng dù chưa nói Dịch thiếu phu nhân là ai, nhưng là Mạc Thích Thanh trực giác cũng không phải Nghê tranh. Chỉ là, là ai cũng không đáng nói, chỉ cần ở trước mặt Cố Viễn Chi chứng thật người Dịch gia đúng là đối với Cố Viễn Chi tự nhận có quan hệ, vậy mục đích hắn khích bác đã đạt được. Nhưng là, Mạc Thích Thanh không nghĩ tới, Dịch Tân có thể thừa nhận thẳng thắn như vậy, thậm chí dám công khai ở trước mặt Cố Viễn Chi bày ra vòng tay của "Dịch thiếu phu nhân" làm đạo cụ.
Mà càng làm hắn kinh ngạc chính là lão hồ ly như Cố Viễn Chi, thế nhưng rõ ràng tức giận. Sắc mặt xanh mét, Mạc Thích Thanh tự nhận hai mươi mấy năm qua chưa bao giờ từng thấy ở đó lão đầu đó.
Mạc thích Thanh Tâm kinh nghi, nhìn về phía Cố Viễn Chi, lại thấy lúc này ông đang giận quá mà cười, chăm chú nhìn Nghê Tranh, hỏi, "Nghê tiểu thư có người thân họ Du?"
Nghê Tranh bị ánh mắt thâm trầm lợi hại của Cố Viễn Chi nhìn cuống quít lắc đầu.
"Vậy tại sao cố tình lúc ở trước mặt Tương Đằng tự xưng ‘Du tiểu thư ’?"
Nghê Tranh bị cặp mắt của Cố Viễn Chi nhìn chỉ muốn chạy trốn, theo bản năng hung hăng lắc đầu, rồi lại chỉ cảm thấy bên hông đột nhiên căng thẳng, trong lòng cô lạnh lẽo, cuống quít tập trung ý chí, nói thật nhỏ, "Khi đó chỉ là thuận miệng nói đến."
"Thuận miệng?"Cố Viễn Chi nhìn chằm chằm Nghê tranh, hỏi ngược lại.
Nghê Tranh bị ông nhìn đã sớm khẽ cúi đầu.
"Có lẽ là bình thường nghe tôi nhắc tới, nhớ trong đầu, cho nên khi đó thuận miệng đã nói ra ngoài." Dịch Tân vẫn cười nói như cũ, lười biếng tự tại.
Lúc này Cố Viễn Chi mới chậm rãi nhìn về phía Dịch Tân, Dịch Tân không né tránh, thẳng tắp liền đối mặt với Cố Viễn Chi.
Trong nháy mắt, ánh mắt hai người đụng vào nhau, nổi sóng mãnh liệt.
Mặc dù ngoài mặt,Cố Viễn Chi đáy mắt thâm thúy, Dịch Tân lười biếng vô lễ, nhưng ở một bên Mạc Thích Thanh đã tinh tường đánh hơi được giữa hai người này đang cùng giương cung bạt kiếm nhất thời cười đến càng thêm hài lòng.
Hồi lâu,Cố Viễn Chi cười lạnh, "Tân thiếu quả nhiên là không chỗ nào không biết a."
Dịch Tân cười, "Ông quá khen."
Cố Viễn Chi nhìn Dịch Tân, lại bỗng nhiên ác độc cười một tiếng, tiếp theo đã cất cao một tiếng, "Thì ra là vị Nghê tiểu thưnày chính là Dịch thiếu phu nhân mọi người đồn đại, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là vẻ đẹp tự nhiên."
Cố Viễn Chi nói xong sắc mặt Dịch Tân đột biến.
Trong sảnh, nháy mắt an tĩnh.
Bọn họ vốn là ở trong đám người nói chuyện với nhau, trong lời nói ý tứ vẫn mịt mờ, chỉ có mấy người bọn họ nghe hiểu được. Lúc này,Cố Viễn Chi chi đột nhiên cao giọng một câu, vả lại chuyện liên quan đến Dịch gia thiếu phu nhân, đám người vừa nghe, trong phút chốc liền an tĩnh lại, cùng nhau hướng đến chỗ ba người Cố Viễn Chi, Dịch Tân, Nghê Tranh.
Nhất thời sắc mặt Dịch Tân căng thẳng, vốn là cười nói lười biếng, lúc này đột nhiên trầm xuống, đã mở miệng, "Cố lão lầm. . ."
"Viễn Chi tới rồi."
Dịch Tân vốn muốn nói, Cố lão hiểu lầm, Dịch gia cũng không có thiếu phu nhân. Nhưng không ngờ, còn chưa có nói xong, sau lưng, một giọng nói ở lúc mấu chốt đã vang lên.
Thậm chí không cho anh cơ hội nói nữa, âm thanh lại kia càng gần, "Có thể được người mắt cao hơn đầu người như Viễn Chi khích lệ, Nghê Tranh, còn không mau cám ơn Cố lão?"
Dịch Tân hung hăng quay đầu lại, mắt nhíu lại, nhìn chăm chú vào Dịch Lam đang đi xuống.
Dịch Lam một câu nói, trong nháy mắt liền đã xác nhận một câu kia của Cố Viễn Chi. Nghê tiểu thư, Dịch thiếu phu nhân. . .
Một Cố Viễn Chi, một Dịch Lam, hai người này nói, chính là cái chết cũng có thể trong nháy mắt sống lại.
Trong đám người, nhất thời mọi ánh mắt cũng tập trung hướng người phụ nữ phong tình quyến rũ trong ngực Dịch Tân kia. Mọi người ánh mắt phức tạp, hâm mộ cũng có, nịnh bợ cũng có, giận dữ cũng có...
Dịch Tân nhìn chằm chằm Dịch Lam, trong mắt như gió nổi mây phun.
Dịch Lam lại giống như chưa tỉnh, chỉ thẳng hướng về phía Nghê Tranh cười đến hòa ái.
Lúc này Nghê Tranh mới chợt hiểu phục hồi tinh thần sao có thể nghĩ đến, quanh co khúc khuỷu lại trời xui đất khiến cô được công khai là "Dịch thiếu phu nhân".
Trong lòng đột nhiên mừng rỡ, Nghê Tranh vội hướng về phía Cố Viễn Chi cười, "Cố lão quá khen rồi."
Nụ cười này,không kìm được hưng phấn từ đáy mắt toát ra đây mới thật sự là cười đến chói lọi, làm cho người ta không thể nhìn gần. Trong sảnh mọi người đều không tự chủ đưa mắt nhìn cô.
Bên môi Cố Viễn Chi nở nụ cười lạnh lùng, nhìn Dịch Tân, "Tân thiếu, tự giải quyết cho tốt."
Dịch Tân lúc này trong mắt lạnh lẽo lại không thấy đâu mà nở nụ cười phong, anh híp mắt lại, nhìn Cố Viễn Chi, nói: "Dịch Tân tự có chừng mực."
Cố Viễn Chi hừ lạnh, ánh mắt dời đi chỗ khác, nhìn về phía mới Dịch Lam vừa xuống lầu, sắc mặt mới hơi trầm "Dịch Lam, một năm không thấy, ông càng già càng dẻo dai rồi."
Dịch Lam nhìn thấy lão bạn, khó có khi cười nói, "Viễn Chi, ông chính là cao cường như vậy."
Cố Viễn Chi cười khẽ, "Trên mặt mà thôi, lão già khọm rồi. Thân thể tôi hôm nay khó chịu, lúc này đã gặp được ông, tôi liền đi về trước. Người đã già, thân thể phải nghỉ ngơi."
Lời này của Cố Viễn Chi tuy là cười nói nhưng trong lời nói lạnh lẽo không khó nghe ra.
Dịch Lam trong lòng cảm giác nặng nề.
Cố Viễn Chi đã nhìn người bên tay trái nói nhỏ, "Cố Khanh, đưa ta về nhà."
Không khí nhất thời đông lạnh.
Tất cả mọi người vì cảnh tượng trước mắt cả kinh, Cố Viễn Chi vừa đến liền rời khỏi?
Chẳng lẽ lời đồn đại Dịch gia cùng Cố Mạc hai nhà sinh hiềm khích, quả nhiên là thật?
Đang lúc ấy thì lại nghe được Mạc Thích Thanh hướng về phía Cố Viễn Chi nói nhỏ, "Cố lão tôi đưa ông."
Mọi người nhất thời rõ ràng ý trong lòng hơn.